11. Tơ nhện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


蜘蛛の糸

Spider silk

Vào buổi sáng chuẩn bị đến trường, tôi và Emi ngồi sau một chiếc ô tô mui trần hướng về vùng nông thôn Saitama. Bầu trời trùm kín lấy tôi, cái ẩm ướt mùa hè ngột ngạt khiến việc trốn khỏi Tokyo cũng không khá khẩm hơn.

Nếu tôi yêu cầu bạn hình dung ra một nhà máy, bạn có thể sẽ tưởng tượng ra một số tòa tháp quái dị ở giữa đô thị, nhả khói trên những tảng đá cuội ở Dickensian London. Những nhà máy như thế này sẽ sớm thống trị đường chân trời. Hiện tại, trung tâm của tất cả sự giàu có của nhà Mashiro là một ngôi nhà dài đơn sơ, màu nâu. Nếu nó là con người, đó sẽ là một cô gái nhàm chán với vầng trán cao và không có chút tài năng nào.

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã ngỡ rằng tài sản thừa kế nhỏ của tôi là một xác chết khổng lồ. Nội tạng của cô đã bị rút hết bất cứ thứ gì thú vị và chỉ còn lại đám xương kim loại: mái nhà bằng thép, bánh xe lớn cuộn tơ và hai hàng khung dệt đóng vai trò là tủy sống tách đôi của một con thú. Tất cả nhân viên của cô đều là phụ nữ chưa lập gia đình trong độ tuổi từ mười ba đến ba mươi. Cuộc suy thoái đã ảnh hưởng nặng nề nhất đến các gia đình nông dân trong nước - hoặc tôi sẽ tìm hiểu sau. Lúc đó, tôi chỉ tự hỏi tại sao mặt của họ lại khó chịu như vậy. Trong chiếc áo dài thướt tha và chiếc khăn tay, tôi đột nhiên có cảm giác như Marie Antoinette đang bị trói lên máy chém.

Một bàn tay rộng xuất hiện trên vai tôi, vòng tay lấp lánh ánh sáng (được thực hiện dựa trên hiểu biết rằng ánh đèn sẽ kéo dài năng suất trong bóng tối vào những tháng mùa đông.)

"Tốt rồi. Con đã đến, "mẹ nói trong tiếng ồn của tơ quay và tiếng kêu lách cách của những con thoi. Tôi đã được nhắc phải ăn mặc nhẹ nhàng. Chỉ đeo một vòng tay duy nhất. Một chiếc váy xẻ tà bồng bềnh dưới lớp áo ráp. Bà ấy hướng dẫn tôi lên cầu thang và chúng tôi cùng nhau đi xa khỏi sự mệt nhọc màu xám của khung dệt và thùng vật liệu để lên tầng sát mái.

Chờ chúng tôi ở đầu cầu thang là một người đàn ông không mấy nổi bật trong bộ đồ com lê ba mảnh toàn màu trắng vui nhộn kì quái. Người đàn ông ngớ ngẩn, tôi tự nghĩ. Các nhà máy thật bẩn.

"Hotori-sama," mẹ tôi nói, tay vẫn đặt trên vai tôi. "Đây là con gái tôi."

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã không nghĩ tới ngài-ba-mảnh đã đủ già để làm cha tôi. Khi quan sát kỹ hơn, ông ta trông trẻ hơn một chút. Chỉ có một gợi ý mơ hồ trong cuộc đối thoại. Ba mươi, ba mươi lăm? Quá điên rồ để trở thành giám thị. Và tại sao tôi lại biết cái tên đó?

"Rất hân hạnh," ông nói, với một nụ cười. "Con thấy chiếc xe như thế nào?"

Tất nhiên, mọi cô gái ở một độ tuổi nhất định và có một địa vị đều đã được huấn luyện về cách cư xử trong buổi chào hỏi kết hôn sơ bộ. Câu trả lời ngắn gọn là bắt chước nhân vật thanh lịch của công chúng như Nadeshiko nếu bạn có thể. Câu trả lời dài hơn thì là: nói càng ít càng tốt. Đừng để lộ răng của bạn. Nếu phải cười thì hãy che lại sau tay áo. Hãy khiêm tốn. Không để bị bắt gặp ánh mắt của bất kỳ ai. Cố gắng không hắt hơi. Hoặc thở. Thật sự không đùa đâu. Không thả một con ếch vào ly uống nước của một cậu bé xui xẻo nào đó. Chỉ trả lời có hoặc không và cúi đầu, thỉnh thoảng mỉm cười khép miệng nếu bạn cảm thấy may mắn.

Tôi bắt gặp ánh mắt của mẹ, cầu xin một lời giải thích khác. Tôi đã cố gắng tạo ra sự yêu mến không thể chế ngự của Nadeshiko.

"Dạ," tôi đáp. Đó không phải là câu trả lời. Tôi vội vàng cố gắng giấu nó lại bằng một cái cúi đầu, nhưng ông ấy nhận ra, lông mày của ông nhỉnh lên một chút theo cách lịch sự.

Tôi đã có một suy nghĩ bất thường để phá hoại toàn bộ chuyện này. Tôi không được phép nghĩ vậy. Rốt cuộc thì ông ấy không xấu, ông chỉ không phải là... gu của tôi.

Con mắt của Utau trong trí óc nhìn tôi, không chút ấn tượng. "Thế á?" Cô nói, hất tóc đuôi ngựa. 'Vậy mẫu người của cậu như thế nào?'

Lũ con trai đủ trẻ để dẫm đạp lên, tôi nghĩ. Hoặc những ông già với khối tài sản lớn chuẩn bị chết, hoặc...

Một tưởng tượng sống động đã lọt vào bộ não đang phát sốt của tôi về một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen và nụ cười ngọt ngào, xuất hiện cứu tôi khỏi mọi rắc rối về tiền bạc và đưa tôi đi những chuyến xe du ngoạn, đến xem opera, hoặc hài kịch, có thể, nếu chỉ vì lợi ích của Nagihiko, một hoặc hai buổi biểu diễn kabuki. Rõ ràng là cô ấy phải thấy tôi rất vui tính và muốn biết ý kiến ​​của tôi về mọi thứ...

"... Rất phong cách," mẹ tôi nói, nhanh nhẹn, chỉ tay về phía khung dệt bên dưới chúng tôi. "Chúng tôi tuyển dụng một nửa số phụ nữ của Saitama và nhận thấy rằng không thiếu công nhân."

Quí Ngài Ba Mảnh Hotori-sama vuốt ve khuôn mặt cạo râu sạch sẽ của mình, kiểm tra tấm lụa. Ông ta hoàn toàn không phải như những gì tôi mong đợi (một kẻ dâm ô muốn cô dâu trẻ con mười bảy tuổi) nhưng trầm lặng hơn, đầy suy tư. Ông hỏi những câu hỏi sâu rộng. Ông quan tâm đến các máy dệt công nghiệp khổng lồ, nhận xét về mức độ hiệu quả mà máy móc có thể tạo ra một tấm sợi chất lượng. Ông có chút giật mình khi một con mèo, được các cô công nhân đặt cho biệt danh là Ngài Bự Ngốc, cọ xát vào chân ông và kêu meo meo như tiếng kêu chết. Ông tỏ vẻ lịch sự quan tâm đến sự hiện diện của tôi trong căn phòng lò hơi, nơi có những chiếc thùng sủi bọt đã luộc kén tằm cho đến chết.

"Chắc chắn là tiểu thư muốn đợi bên ngoài rồi chăng?" Ông nói với mẹ tôi.

Thật lố bịch. Cả tôi và Hotori-sama đều thừa khả năng theo dõi một con nhộng đun sôi đến chết trước khi nó có thể mở cánh. Tôi đã nhìn thấy điều đó trong mắt ông ấy.

Tôi và Emi đợi bên ngoài.

Cuối cùng thì đó không phải là một cuộc họp, mà giống một chuyến tham quan nhà máy giữa hai đối tác kinh doanh hơn. Tôi và Emi tụt lại sau Hotori-sama và Mẹ. Vì tôi sắp kết hôn với ông ấy, tôi tưởng tượng có lẽ thật tuyệt khi tôi ít nhất cũng được cưỡi ngựa.

"Có ổn không nếu tôi được thấy sợi sau khi nhuộm?" Hotori-sama hỏi, chỉnh lại cà vạt với một nụ cười tươi rói. "Tôi rất muốn có một mẫu nhỏ để mang về nhà cho vợ."

Tôi bật thẳng người. Vợ?

"Tất nhiên rồi," mẹ nói, chỉ sang phòng bên cạnh, nơi có những thùng thuốc nhuộm đang sôi sùng sục. Căn phòng cuối là nơi những sợi chỉ mịn được cuộn lại, và những thước vải dài được cuộn lại để vận chuyển. Khi còn nhỏ, tôi và Emi thường ném chúng vào tường và hét lên khi chúng bật ra, ném những sợi tơ mịn khắp nơi cho đến khi chúng tôi bị vướng vào, giống như những con côn trùng bay vào mạng nhện nhiều màu.

Hotori-sama, giống như tôi, bị choáng ngợp và không mấy để ý đến tất cả các màu sắc. Tin tưởng (hoặc theo tôi đoán) vào gu của một quý cô, ông quay sang tôi.

"Con thích màu nào?"

Vợ của ông ấy?

Tôi đã phá vỡ mọi quy tắc cho một dịp xem mắt tốt đẹp. Tại sao ông phải hỏi ý kiến của tôi? Và như vậy thì đã có sao?

"Con không phải chuyên gia trong chuyện này ạ," Nadeshiko có thể nói. Tôi có thể nghe thấy giọng cô một cách hoàn hảo và có thể bắt chước nó, nếu tôi muốn. "Nhưng cái này khến con nghĩ tới..."

Mắt tôi lướt qua một sợi chỉ màu hồng phấn. Màu sắc giống với nadeshiko theo đúng nghĩa đen. Nó được các thợ thêu đánh giá cao vì sắc độ lạnh, giống như một vết bầm tím.

"Con không phải chuyên gia trong chuyện này đâu ạ," tôi cố gắng giả vờ khiêm tốn.

"Không đâu," Hotori-sama nói. Tôi thoáng thấy một vầng sáng từ một người cha trong mắt ông và nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy những gì mà các con ông phải nhìn thấy: người cha chiều chuộng, chứ không phải một thương nhân nhìn tằm luộc chín.

Tôi chỉ vào màu hồng hoa cẩm chướng. Khi ngón tay của tôi buông xướng, tôi không thể hủy bỏ quyết định của mình.

Tôi thản nhiên nói thêm, "Phu nhân của Hotori-sama thích màu gì?"

Tôi liếc nhìn qua Mẹ. Tôi không là tình nhân của ai cả. Bà ấy có hy vọng ông sẽ nộp đơn ly hôn không? Bà Hotori đang nằm trên giường bệnh khi chúng ta nói chuyện và trút hơi thở cuối cùng?

"Ta không thể nói được cho con," Hotori-sama nói, với một nụ cười mỉa mai. "Trái tim phụ nữ là một đại dương bí mật, phải không nào?"

Riêng tôi nghĩ rằng trái tim của phụ nữ chỉ là cơ quan bơm máu. Tôi cười lịch sự vào buổi xem mặt sau chiếc găng tay da của mình.

"Chỉ có cái này thôi ..." Hotori-sama trầm ngâm, lấy hai viên bi ra khỏi kệ hình khối. "Hay có bất kỳ màu nào khác không?"

Tôi dừng và nhìn mẹ. Sau đó lên kệ tủ.

Đó là màu đỏ cam đỏ, loại màu mà Emi mặc, nhưng không thể được. Mắt tôi nhìn xuống căn phòng nhỏ, tìm kiếm bất cứ thứ gì mời gọi tôi. Một chiếc áo dài khiến tôi nhớ đến bãi cỏ ẩm ướt của Seiyo vào mùa xuân, một màu trắng nhạt mềm mại khiến tôi nhớ đến bộ yukata của mình. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt. Hoặc màu hoa cà của Nadeshiko. Hay một màu xanh ngọc, như nước biển Vịnh Tokyo.

Màu đỏ, màu xanh lá cây, màu trắng, màu tím. Tôi chỉ vào tất cả, và ông lấy xuống hai cọc của mỗi cái. Trước sự thờ ơ hoàn toàn của tôi, ông đưa cho tôi một nửa chiến lợi phẩm của mình, với một nụ cười lạ lùng của một người cha.

"Con cứ cầm lấy," ông mời tôi. Rồi quay sang mẹ và lấy ra một cuốn sách da dài. "Hãy để tôi đáp trả lại cho những thứ này."

"Không đâu," mẹ nói, dứt khoát. "Đó là món quà từ tôi."

"Tôi xin cô đấy."

Họ cứ như vậy trong một thời gian, và cuối cùng quyết định đưa ra một mức giá thấp hơn rất nhiều trong cử chỉ thiện chí. Tôi đứng đó, Emi vội vàng lấy những sợi tơ trên tay tôi và nhét chúng đi chỗ khác như một con khỉ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Cuối cùng, Hotori-sama xa lạ , trầm lặng với một người vợ và bộ com lê ba mảnh bỏ mũ chào tôi và mẹ khi ông bước lên xe.

"Rất vui được làm quen với con," Ông nói với tôi. "Con nên gặp con trai ta."

Con trai của ông ấy! Ra là vậy. Ông muốn tôi cho con trai ông.

Ông quay sang phía mẹ tôi.

"Hãy nghĩ về lời đề nghị của tôi, Mashiro-san," ông nói, mắt đảo quanh nhà máy lụa. Nhà máy to lớn, xấu xí của chúng tôi thu nhỏ thành một con chim sẻ trong ống ngắm của súng, sẵn sàng bị bắn. Tôi quyết định rằng tôi không thích ông ấy.

"Tôi sợ rằng chẳng bao lâu nữa, chúng ta có thể cần đến những chiếc dù nhảy hơn là lụa."


***


Không có thời gian cho một bữa ăn trưa đàng hoàng, tôi bắt chuyến tàu bốn giờ chiều để trở lại Học viện nữ sinh Seiyo thay vì chín giờ sáng, có nghĩa là tôi sẽ đến sau giờ ăn tối. Lần đầu tiên, mẹ tôi có thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để theo dõi từng bước chuẩn bị của tôi để đến các móng vuốt của Fujisaki-sensei, dù là tự mình hay qua người đại diện. Tôi tự hỏi liệu có phải vì tôi đã từ một gánh nặng trở thành một đồng tiền để mặc cả hay không.

Emi thắt chiếc váy đen quấn chặt lấy eo tôi khi mẹ vuốt phẳng chiếc áo sơ mi màu đen trên xương quai xanh của tôi và quay sang vuốt tóc tôi, mái tóc đang bắt đầu phồng lên vì ẩm ướt một lần nữa.

"Emi, ruy băng," mẹ nói, chìa tay ra với một tiếng thở dài.

"Tôi không thích Hotori-san," tôi nói, nhìn chằm chằm vào hàng mi của chính mình.

"Hotori-sama," mẹ tôi sửa lại cho tôi một cách nghiêm nghị. "Ông ấy là một tử tước. Con thích ông ấy hay không không quan trọng."

Tôi phồng má. Emi đang thu dọn đồ đạc cho tôi, ném đồ đạc lung tung vào vali của tôi. Một cặp hộp gỗ xếp chồng lên nhau nằm giữa chiếc khăn tay, mà tôi đã biết đó là bữa trưa và bữa tối đã đóng gói sẵn của tôi để ăn trên tàu. Tôi đoán là bánh mì kẹp xà lách cho bữa trưa, và món bò wellington cho bữa tối.

"Quả nhiên là," mẹ tôi tiếp tục, đảo mắt, "Con thật may mắn. Gia đình Hotori thuộc tầng lớp quý tộc và họ chỉ có một người con trai duy nhất, người sẽ thừa kế tất cả. Điều kiện của con không phù hợp với họ."

Cô ấy hoàn thành việc tết tóc bằng một dải ruy băng dài quanh đầu tôi, và tôi nhăn mặt.

"Vậy thì có sao?"

Mẹ tôi nói: "Một nữ doanh nhân nên có nhiều quan hệ nhất có thể, ngay cả khi cuộc gặp gỡ có vẻ chẳng có ích lợi gì. "Ngoài ra, ông ấy quan tâm đến nhà máy. Đừng hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa."

Một chiếc vali nằm yên vào tay tôi, và sau đó một chiếc xe kéo đến, nơi tôi ngồi giữa Emi và Mẹ suốt chặng đường đến Ga Trung tâm Tokyo.

Tôi đưa cho Emi chiếc vali và hộp đựng mũ của tôi. Trước sự ngạc nhiên nhẹ của tôi, mẹ vén một lọn tóc trắng bị cháy ra sau tai tôi.

"Nhớ đi an toàn," bà nói.

Sau đó, âm giọng quan tâm hơn. "Hãy cư xử cho đúng."

Toa tàu có vẻ vắng hơn bình thường. Bầu trời mờ dần từ hàng hoa dừa cạn, từ màu hồng sang đỏ như máu khi đoàn tàu chạy ầm ầm qua những cánh đồng xám xịt tỉnh Aichi. Tôi nhìn Emi đối diện với tôi, cách sàn vài inch đung đưa chân một cách vui vẻ.

Cô bắt gặp ánh mắt tôi, cau mày. Có lẽ từ thời thơ ấu, Emi không thích nhìn thấy tôi lo nghĩ nhiều.

"Có điều gì làm phiền cô sao, tiểu thư?"

Tôi chớp mắt, quay lưng lại với bầu trời bên ngoài. "Tại sao?"

"Mặt mày cô nhăn nhó và cau có," cô nói. Rồi với một nụ cười có chút xấu xa: "Có phải vì cậu bé đó không?"

"Cậu bé nào?" Tôi đáp.

Emi quay lại nhìn tôi. "Chàng trai ngầu ngầu đó! Người đã đến thăm cô! Cô còn cho anh ta vào phòng mình! Và bây giờ họ đang gắn ghép cô với người khác! Kuku! "

Tôi nhớ lại biểu cảm giữa sự tức giận bất lực và sự tự mãn quá khích mà Nagihiko tuyên bố khi đó. Nó khiến tôi tức tối một lần nữa.

"Tôi sẽ cốc vào đầu chị nếu chị nói với Mẹ," tôi nói.

"Vậy thì thôi," cô đáp lại ngay lập tức. "Bà ấy cũng muốn cốc vào đầu tôi."

Tôi áp trán vào khung cửa sổ mát rượi. Bộ não của tôi rung lắc trong hộp sọ vì sự di chuyển của tàu hỏa.

"Cô sẽ làm gì với sợi chỉ này vậy, tiểu thư?" Lại là giọng nói của Kusukusu bên tai tôi.

"Đấy là việc của tôi."

"Nhưng cô đã mang nó theo," cô chỉ ra, ranh mãnh. "Tranh thêu của cô đã tiến bộ chút nào chưa?"

Tôi thu mắt lại nhìn vào hình bóng nhỏ bé màu cam phía đối diện, đang vui vẻ nhai một nắm cơm. Cô bắt gặp ánh mắt của tôi, và mỉm cười với hàm răng khểnh.

"Cô có thể tạo ra một món đồ thủ công với nó," cô nói như một bài hát cho chính mình, nhảy từ nốt này sang nốt khác. "Cô có nhớ không? Những quả bóng mà chúng ta đã từng làm khi còn nhỏ? "

"Đã từ rất lâu trước đây rồi," tôi đáp.

"Vâng," cô nói, nhẹ nhàng. "Đúng là vậy."

"Tôi thích những thứ đó," tôi nói. "Chúng ta bỏ những thư từ thô lỗ vào trong đó."

"Một số trong số chúng trông rất đẹp," Kusukusu nói với tôi, với một phần hài hước. "Nhưng tôi nghĩ cô chỉ muốn làm chúng rồi vứt đi."

"Tất nhiên," tôi thì thầm, lơ đễnh. "Chúng còn tác dụng gì khác sao?"

Nỗi sợ hãi trong dạ dày của tôi chỉ trở nên tồi tệ hơn khi chúng tôi loạng choạng đi vào nhà ga trống trải khi màn đêm buông xuống. Chuyến tàu vắng tanh. Chỉ có tôi và một doanh nhân ở thị trấn nhỏ xuống tại điểm dừng này. Các vì sao đã hạ mình xuống. Ở Tokyo, tôi to lớn như tôi muốn, trên những con đường và lối đi dành riêng cho tôi. Ở vùng nông thôn, bầu trời rộng từ chân trời này đến chân trời khác mà không có tòa nhà nào có thể chọc thủng được bề rộng của nó. Tôi không quan tâm lắm đến việc cảm thấy mình nhỏ bé hay tầm thường.

"Tôi có nên tiễn cô đến đây thôi không, tiểu thư?" Emi ngập ngừng hỏi tôi. Cô bước xuống cùng sức nặng từ những hành lý của tôi: một chiếc hộp đựng mũ bằng lụa, một chiếc túi đựng thảm có đường kim mũi chỉ với những thứ cần thiết khi đi du lịch của tôi và chiếc vali lớn chứa hầu hết là quần áo.

"Cô có bị ngốc không?" Tôi nói. "Giúp tôi mang đồ đạc lên đồi đi."

Kusukusu bặm môi, đưa mắt nhìn về những đường ray chằng chịt. Cô khéo léo che miệng bằng chiếc hộp đựng mũ.

"Muộn lắm rồi," cô nói, nghẹn ngào. "Và tối nữa. Chuyến tàu cuối cùng sẽ đi sau nửa giờ nữa. Nếu tôi đến muộn, bà cô sẽ rất tức giận. "

"Tôi không thể tự mình mang những thứ này được," tôi chua chát nói.

Nhưng Emi đã đúng. Trời tối rồi. Khi tôi đang tìm kiếm thứ gì đó để thuyết phục Emi, thì một giải pháp khác xuất hiện trước cửa sổ bưu điện: một người đàn ông mập mờ với chiếc túi trên vai, đưa thứ gì đó cho người soát vé tàu.

"Anh," tôi nói, "Đúng rồi đấy, chàng trai."

Anh ta quay người lại, với khí chất của một người chỉ quen được gọi theo giới tính.

"Vâng thưa ?" Anh hỏi, ngả mũ một chút và đứng thẳng hơn, như cố thể hiển mình già hơn so với tuổi thật. Nụ cười không chút an toàn. Chiếc túi thư rỗng đeo trên vai làm tôi nhớ ra: đó là Sōma-kun, cậu bé giao mọi thứ đến Seiyo từ bưu điện.

"Anh có thể mang đồ của tôi lên đồi chăng?" Tôi nói, chỉ tay về phía vali, hộp đựng mũ, túi đựng thảm.

Có một loại đàn ông, như tôi đã chứng minh với Nagihiko, sẽ từ bỏ mọi thứ để giúp một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn. Tôi gọi nó là yếu người trước cái đẹp. Sōma-kun không phải là một trong những người này. Tôi không nghĩ anh ấy nhận ra tôi là con gái: mắt anh dán chặt vào những chiếc túi. Tôi đã thực hiện một đánh giá trong tích tắc.

"Chúng hơi nặng, vậy nên nếu anh không thể xoay sở, tôi sẽ nhờ ai đó..."

"Không cần thiết!" Anh nhấc chiếc vali nặng nhất với một cái chào. "Để đó cho tôi! Chậc, cái này chẳng là gì sất. "

Tôi kìm nén ý muốn đảo mắt, và thay vào đó tôi tế nhị đưa cho anh chiếc hộp đựng mũ. Tôi quyết định rằng bởi vì thử thách này sẽ là phần thưởng, tôi không cần phải phí hơi cảm ơn anh ấy.

Tôi đã không lãng phí hơi thở nào cả. Rõ ràng là Sōma cũng không hề e dè trước sự hiện diện của các cô gái. Cứ như thể tôi là một công nhân xây dựng.

"May mắn cho em là bắt được tôi vào giờ giấc muộn thế này," anh nói, huýt sáo qua kẽ răng. "Tôi vừa mới trở về sau khi gửi một bức điện vào phút cuối cho Học viện Seiyo. Em đến đó à? "

"Đúng thế."

"Chúng thường là cho Fujisaki-sensei. Tuy nhiên, tối nay là của một giáo viên khác. Và cả phần bổ sung của bưu điện buổi tối. Ngày nay mọi người đều dán mắt vào giấy tờ. Nó chắc chắn làm em sôi máu lên phải không? "

"Hừm," tôi đáp.

"Sẽ có đủ loại công việc, ngay cả ở đây. Chết tiệt, tôi có thể không ở đây lâu hơn nữa. Tôi muốn rời khỏi đây, em biết gì chưa? "

"À..."

"Họ nói rằng chúng ta sẽ chiếm được bờ biển Trung Quốc và Thượng Hải vào tháng tới. Tôi ước gì tôi có thể ở đó để xem nó! Nhưng điều tôi thực sự muốn là được lên một trong những chiếc máy bay đó...! "

"Ồ, chiếc mà Công chúa Chichibu phải bay bằng," tôi lơ đãng thì thầm. "Kamikaze-go, Mitsubishi Ki-15..."

"Ừm!" Sōma-kun ngắt lời, hào hứng. Tôi ngước lên khỏi cái nhìn chằm chằm đầy bụi bẩn của mình, ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của anh. "Chuẩn đét! Mười một ngàn bộ trên không! Chín mươi mã lực! Em biết Ki-15 sao? Woah, trông em không không giống như người quan tâm đến mấy cái này!"

" Không,"tôi nói. "Chúng ta đang nói về điều gì vậy?"

"Máy bay kamikaze! Chúng đang ở khắp Trung Quốc khi chúng ta nói chuyện! "

"Trung Quốc?" Tôi hỏi, một cách ảm đạm. Sōma dường như nhận ra mức độ thiếu hiểu biết của tôi.

"Nhật Bản đã tuyên chiến với Trung Quốc cả tháng trước," Sōma nói, không ngừng nghỉ. "Em thực sự không nghe gì về nó à?"

Anh ấy đặt túi thảm của tôi xuống, ("hửm," tôi nói) và thò tay vào túi đựng thư, mở một tờ báo. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, tôi thốt ra:

Câu chuyện đầy đủ về sự bảo tồn hoà bình của khu phi quân sự chống loạn

Dòng tiêu đề phụ của nó:

LỬA ĐẠN Ở TRẠI TẬP TRUNG TẠI THÁP ĐỒNG HỒ KINSUI

QUẢN LÍ HUNG TỢN KHÔNG ĐƯỢC THỰC THI

"Tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì," tôi nói, nhưng cảm giác sợ hãi trong bụng tôi không cần phiên dịch.

Bản thân Sōma đã phải đọc lại tiêu đề (hoặc giả vờ đọc?) để hiểu nó, nhưng khi nói, anh chỉ giải thích ghi chú cuối.

"Người Trung Quốc đã tàn sát chúng ta," anh tiếp tục. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mắt anh trong bóng tối ánh lên một nỗi buồn. "Họ đã truy lùng các gia đình Nhật Bản ở quận Thông Châu. Ai lại làm điều đó? Khi chỉ dựa trên xuất xứ của dân... "

Không có chúng ta hay chúng tôi — Sōma đang suy diễn quá mức. Tôi không có điểm chung nào với người Nhật đã chết ngoài một hộ chiếu giống hệt nhau.

Chiếc đèn độc nhất trên mái hiên của tòa nhà chính Seiyo lấp lánh trên ngọn đồi như một lời hứa cho sự nghỉ ngơi. Mặc dù mùa hè đã kết thúc, một vài con ve sầu vẫn ngoan cố kêu gào trong bụi cây. Khuôn mặt háo hức của Sōma bơi đến trước mặt tôi trong bóng tối, chờ đợi câu trả lời.

Đôi mắt tôi nhìn lại, một cách thụ động, hướng đến đám bụi bẩn.

"Tôi hiểu rồi," tôi nói. "Cho tôi xin lại túi được chứ?"

Trước sự bảo toàn của Sōma (người bất đồng chính kiến ​​với Kusukusu), anh khăng khăng đòi đưa tôi vào đại sảnh và qua văn phòng quản lý nhỏ.

("Vào mùa hè thường xuất hiện một số kẻ kỳ lạ hay rình rập," anh cảnh báo tôi. Tôi đã quá mệt mỏi khi chỉ ra rằng không ai sẽ tấn công tôi trong trường học, trừ khi đó là Fujisaki-sensei.)

Tôi nhìn quanh văn phòng trợ lý của Fujisaki-sensei, vẫn không thích nó hơn chút nào sau lần thứ ba ở đây. Như thể đang nhớ lại ký ức trong vô thức, cơ lưng tôi căng cứng, và vai tôi khom lại lên tận tai.

Động lực thực sự của Sōma khi tiễn tôi vào Seiyo đột ngột— hay đúng hơn, nó nhảy lên khỏi bàn của cô để vò tóc Sōma, vỗ nhẹ vào má anh một cách tinh nghịch.

"Kukai-chan, đứa nhóc này," Shion thét, như thể thất lạc sau ba năm. "Em làm gì mà lang thang trong đây vậy? Mẹ em sẽ nhớ em trong bữa tối đấy. "

"Hảh?" anh ta chế giễu, xoa quai hàm như thể sẵn sàng để râu mọc ở đó. "Bà ấy có thể tha cho em một lần mà! Bên cạnh đó, quí cô nhỏ nhắn này đã thử thách em. Em cá là em có thể mang đồ của cô bé lên tận đồi Seiyo này!"

Anh ta đập mạnh vào lưng tôi. Tôi ho hắng.

Shion đã viết tắt tên tôi bên cạnh họ của tôi trong danh sách để cho biết rằng tôi đã đến nơi. Họ của mọi cô gái trong Học viện nữ sinh Seiyo đều nằm phía dưới tay tôi khi tôi ký tên. Tất cả tên của bạn tôi đều hiện ra trước mắt tôi, tất cả đều được đánh dấu bằng chữ viết tay của Sanjō. Tên Yuiki bị bỏ trống. Lòng tôi nặng trĩu.

"Shion-san," tôi nói, nhìn vào danh sách. "Có phải Yuiki-san đã ký lúc sáng không?"

Shion ngừng cười với Sōma, nghiêng người đọc ngược tờ giấy.

"Nếu nó không có ở đó, tôi e là không, Mashiro-san," cô nói, vẻ thông cảm. "Có lẽ cô bé sẽ đến tối nay, giống như em chăng?"

Emi đã nói chuyến tàu cuối cùng sẽ khởi hành sau nửa giờ nữa. Tôi nghi ngờ về điều đó.



Căn phòng vẫn giống cũ như khi tôi rời đi vào đầu mùa hè: sàn nhà bị bong tróc, rèm mỏng dính, hai chiếc giường trống và một chiếc bàn seiza bằng gỗ (đầu gối của tôi bắt đầu thấy đau). Những chiếc giường có vẻ gần nhau hơn những gì tôi đã thấy lần đầu. Chỉ tầm một cánh tay— hoặc ngắn hơn thế. Nếu tôi thực sự duỗi thẳng cánh tay ngắn ngủi của mình, tôi có thể vuốt ve khuôn mặt của Nadeshiko trong giấc ngủ của cô ấy.

Điều đó có nghĩa là cô có thể xé toạc khuôn mặt của tôi trong khi tôi ngủ! Để đẩy nó đến gần cửa hơn tôi cố đẩy cơ thể mình vào giường cô một cách không thành công.

Nadeshiko đã đến và rời đi. Mùi hoa trà thoang thoảng, và một bình cắm hoa đáng lo đã bị bỏ lại bên cạnh giường cô. Tiếng ầm ầm của nhiều vòi nước và giọng nói ma quái vang lên từ cuối hành lang. Mọi người phải chuẩn bị đi ngủ.

Tôi cởi bỏ đôi tất ướt đẫm mồ hôi và tắm trong phòng tắm. Sau đó tôi lại nằm phịch xuống giường, quấn tóc quanh người như một chiếc khăn choàng.

Tôi thấy chán nản. Tôi tự hỏi điều gì đã khiến Nadeshiko nghĩ rằng cô thật quan trọng khi cô chỉ đơn giản biến mất , đặc biệt là ngay sau bài phát biểu về lòng trung thành và gian dối của cô ấy. Rồi tôi tự hỏi tại sao Yaya không đến trường khi tôi nhớ cô rất nhiều.

Những tiêu đề màu đen trắng soi vào tâm trí tôi bởi ánh sáng của ngọn đèn dầu, để chế giễu tôi. Nhật Bản tuyên chiến với Trung Quốc cả tháng trước!

Nhưng mẹ và em trai của Yaya là thần dân của hoàng đế. Họ sẽ an toàn trước quân lính Trung Quốc hung hãn phía bên kia đại dương, và Yaya là con gái của một nhà ngoại giao. Tôi nghĩ điều đó thật ngu ngốc, như thể cô sẽ nổi cơn tam bành và tự đập vào đầu đến nỗi bị lú luôn... Chúng tôi sẽ cười về điều đó khi cô bé quay lại, và cô sẽ thè lưỡi và gãi gãi ra sau đầu ...

"C-Cậu đã không làm vậy, Nadeshiko! Hãy nói thế đi mà!"

"Ôi chao," một chiếc bóng nói một cách tự mãn, nhìn vào phòng với vẻ thờ ơ. "Tớ chỉ nói là tớ có một người bạn ngưỡng mộ Hotori-san, và cậu ấy nên gặp cô ấy."

"Điều đó hoàn toàn không đúng, không thể nào!" Amu ấp úng theo sau cô, phần mái ướt dính vào trán cô. "Đ-đừng nói như thế! Tớ không có ngưỡng mộ cậu ấy — tớ thậm chí không... —thật ngớ ngẩn và sến sẩm... "

"Amu-chan, Amu-chan, Amu-chan," Nadeshiko thủ thỉ, vẫn chưa để ý đến tôi. Tôi nhìn chiếc quạt tóc đuôi ngựa của cô vung ra khỏi vòng vây của nó với sự kinh hãi xen lẫn bực bội.

"Đàn ông có cái tôi vô cùng dễ để uốn nắn. Một vài lời nói dối trắng trợn, một chút tâng bốc chỗ này chỗ kia... nếu nó được ngụy trang như những gì có vẻ giống như mục đích thuần túy nhất, nó sẽ nuôi dưỡng tình được cảm nồng ấm của một người đàn ông. Tất nhiên, đó là khi cậu không mến mộ người ta? Bởi vì nếu cậu có, rất khó để xem đó là một lời nói dối, cậu thấy đấy. "

"Rima!" Amu nói với vẻ nhẹ nhõm, tập trung vào tôi như một cách đánh lạc hướng hoàn hảo. "Cậu đến từ khi nào vậy?"

Nadeshiko ngay lập tức cứng người và quay đầu lại, như thể tin đồn về Hotori là thông tin tuyệt mật mà tôi không được phép giữ. Tôi nhìn lại với vẻ không thích.

"Cách đây không lâu," tôi nói, cố tỏ ra như thể họ đã ngắt lời tôi một cách thô lỗ khi tận hưởng công việc riêng của mình. "Cái tôi của ai đấy?"

"Cậu đã có một chuyến đi an toàn chứ ?" Amu hỏi, phớt lờ câu của tôi.

"Chào mừng quay trở về, Rima-chan," Nadeshiko giả đò, véo vai Amu. Cô nói như thể tôi là chồng cô ấy đi làm về, hay gì đó. "Wah, Tóc cậu dài ra hơn so với lần cuối tớ thấy cậu hay sao ấy? Trông dày hơn rất nhiều! "

"Nếu cậu định nói lớn đến vậy," tôi nói, "Cậu nên để mọi người tham gia vào cuộc trò chuyện. Nó rất bất lịch sự."

"Cậu thấy đấy," Nadeshiko nói, quay sang Amu và phớt lờ tôi. "Phụ nữ là những sinh vật đáng ngờ. Không giống như đàn ông, Rima-chan biết khi nào người ta nói dối. "

"Tớ hiểu rồi..." Amu nói, nuốt hết bài luận văn đầy lôi cuốn của Nadeshiko về đàn ông.

"Cậu đã nói dối?" Tôi giận dữ nói. Tôi soi tóc mình vào trong gương.

"Trông nó mỏng hơn," Nadeshiko nói. "Cậu đã rẽ nó ra à?"

"Mọi khoảnh khắc khi có mặt của cậu," tôi cáu kỉnh.

"Tớ nghĩ trông nó rất đẹp," Amu nói, như một thiên thần trái tim.

"Một trong hai người đã nhìn thấy Yaya chưa?" Tôi hỏi, từ bỏ tên con trai ngốc của Hotori-san.

Amu đã phải suy nghĩ về điều đó.

"Nói mới nhớ, tớ thì không,..."

"Không có," Nadeshiko kết thúc. "Có lẽ cô bé sẽ đến vào ngày mai, tầm các tiết học chiều chăng?"

"Có thể lắm."

"Ồ — h, Nadeshiko à," Amu thở dài, trèo qua giường của Nadeshiko để xem cách cắm hoa ngớ ngẩn. "Ôi... nó đẹp quá! Tớ không bao giờ có thể làm những thứ như thế này. "

"Đó chỉ là những bông hoa trong bình," tôi lại nói, đầy ghen tị. "Nếu cậu muốn hoa đến thế..."

"Ồ, Amu!" Nadeshiko tươi cười đáp lại, tạo ra bầu không khí hồng hồng, kỳ lạ của riêng họ. "Cậu có thích nó không? Nó..."

Một tiếng BỊCH lớn vang lên khắp tòa nhà và một số cô gái hét lên từ phòng vệ sinh.

"Còn một phút nữa là TẮT ĐÈN!" Một giọng nói vang lên. "Các em có MỘT NGÀY HỌC HÔM SAU ĐẤY."

"Khỉ thật!" Amu lẩm bẩm, bước ra khỏi giường và vẫy cả hai tay về phía chúng tôi. "Chắc tớ phải đi đây."

"Tớ sẽ gặp các cậu vào bữa sáng ngày mai chứ?"

"Tốt hơn nên là vậy," tôi lẩm bẩm, khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô ấy.

Một điệp khúc lạch cạch kêu xuyên qua các bức tường.

Khi gót giày đi qua cửa phòng chúng tôi, Nadeshiko tiến đến ngọn đèn dầu trên bệ cửa mà không nói tiếng nào, nâng ống khói thủy tinh lên để thổi tắt ngọn lửa. Tôi ngước lên khỏi gối, ngái ngủ. Ngay cả bước chân của cô cũng đang nhảy múa. Cô có sải chân nhỏ nhất mà tôi từng thấy, bước từ khớp ngón chân đến phần bàn chân nên khó có thể ngã.

"... Đó là một cây thu hải đường," Nadeshiko kết thúc câu, tông trầm lặng hơn.

Cô nhìn chúng qua đám chỉ dưới chân giường của tôi, như thể đang đợi câu trả lời cho lời tuyên bố này. Tôi ngã ra gối, mí mắt nhắm nghiền.

"Cậu biết không," tôi thì thầm, như ngủ nhiều hơn là thức, "Cây thu hải đường đó có nghĩa là "coi chừng" trong kỹ thuật cắm hoa? Tôi đã đọc nó trong một cuốn sách. "

Không có phản hồi. Nadeshiko có thể đã quay trở lại giường vì tất cả những gì tôi biết, hoặc đơn giản là đứng đó, khó chịu trước thông tin này.

"Ồ," giọng Nagihiko the thé cất lên một cách kỳ lạ. "Tôi không biết đấy."

Đầu tôi quay sang một bên, rơi vào giấc ngủ.


**


Vào buổi sáng bầu trời quang đãng và có một buổi học khiêu vũ nữa, khiến tôi không ngừng phẫn nộ. Tôi có lẽ đã đếm ngược từng ngày cho đến khi kết thúc học kỳ nếu việc ở nhà không tệ hơn.

Buổi sáng cũng mang đến một Utau, trông có vẻ nhu mì hơn bao giờ hết đến— nhưng không phải Yaya, sự lo lắng bấy giờ của tôi.

"Chuyện gì đã xảy ra với Fujisaki-sensei vậy?" Utau lẩm bẩm, sử dụng chiều cao của mình để nhìn qua đầu mọi người.

"Có lẽ bà ấy đã chết," tôi nói đầy hy vọng.

"Không," Utau nói. "Có ai đó."

"Một người đàn ông?" Tôi nói, với vẻ kinh tởm.

Sau đó, Nadeshiko tham gia cùng chúng tôi, cổ tay gầy lộ qua tay áo đồng phục của cô như đôi chân mới chập chững của chú ngựa con. Tôi cho rằng không có thời gian để may một bộ đồng phục mới giữa những lần lớn thêm. Chiếc váy bây giờ chỉ sượt qua đầu gối của cô. Đúng như dự đoán của tôi, tôi đã nghe thấy một quả bóng bùn nhầy nhụa (là Momino?) bày tỏ sự kinh ngạc trước chiều cao đáng kể của Nadeshiko đối với tiêu chuẩn của phụ nữ. Tôi dự đoán chiếc váy sẽ ngắn hơn vào tháng tới.

"Hôm nay thầy Amakawa-sensei sẽ dạy chúng ta," Nagihiko thì thầm với tôi, khuôn mặt rạng rỡ. "Từ Học viện Quân sự Kouen."

"Ông ấy là một huấn luyện viên quân sự?!" Amu thất thần rên rỉ.

"Tôi không cho là vậy ," tôi nói, với hy vọng vu vơ rằng Amu sẽ đến đồng ý với tôi. Tôi không cần phải nhìn ông ta để biết đó là ai. Nhà chiêm tinh cũ của Fujisaki-sensei— gã kỳ lạ trong rừng.

"Chào buổi sáng, các cô gái," tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng. Cổ áo thủy thủ trước mặt tôi bắt đầu run lên với những tiếng cười khúc khích. Căn phòng nổ ra tiếng cười. Tôi hy vọng Amu chia sẻ nỗi kinh hoàng cùng tôi, nhưng cô dường như đang cau mày với Amakawa một mình, như thể đang cân nhắc điều đó.

Khi những tiếng cười khúc khích vô cớ cuối cùng cũng lắng xuống, ý chính của nó lộ ra: sự chờ đợi về trận bóng tại Học viện Quân sự Kouen vào tháng 10 (cùng một vài tiếng la), chúng tôi đã học qua các điệu nhảy đôi cơ bản của Meiji.

Chẳng phải mấy điệu khiêu vũ phương Tây là bắt buộc sao? Tôi không định phàn nàn về sự thay đổi so với điệu kagura nhàm chán dài đằng đẵng mà Fujisaki-sensei khăng khăng đòi hỏi, nhưng có điều gì đó khiến tôi thấy không thoải mái— cứ như đang bị một nhân viên chính phủ quan sát.

Câu thứ hai sau đấy "Tôi yêu cầu các em đi thành từng cặp..." rời khỏi miệng của Amakawa-sensei, tôi di chuyển nhanh chóng, lao về phía cánh tay của Amu.

"Ah!" Amu sủa, mất cảnh giác. "R-Rima!"

Nadeshiko giơ tay lên, như thể cũng định hỏi Amu. Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta vội vàng hạ nó xuống. Tôi làm bộ mặt khó chịu với cậu, thè lưỡi và kéo mi mắt xuống.

"Amu," tôi ngọt ngào nói, trước khi cô có thể bắt tôi thả lỏng, "Tớ muốn khiêu vũ với cậu."

"À ...Oke! Nhưng cậu biết đấy, tớ khá vụng về... "

"Điệu waltz của người Viên rất đơn giản, " Amakawa tuyên bố với sự tự đảm bảo của bất kỳ người đàn ông chân chất nào không biết đến những thiếu sót của người khác. "Nó bao gồm vòng xoay tự nhiên, và ngược lại và bla, bla, bla, bla bla bla bla. Bla bla bla bla bla..."

Amakawa-sensei là một giáo viên bận rộn. Không giống như Fujisaki-sensei, người thích đứng trong góc và đưa ra những lời chỉ trích, anh đi vòng quanh từng cặp một, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay của chúng tôi cho đến khi chân tay chúng tôi đặt đúng vị trí. Anh đi qua Nadeshiko và Morono, siết chặt vào nhau, với một cái gật đầu tán thành. Với tôi và Amu, anh dừng lại, đưa tay tôi di chuyển chắc chắn hơn dưới bả vai của Amu.

"Chân của em hơi sang phải một chút, Mashiro-san," anh nói thêm. "Em có thể bắt đầu như người múa dẫn, và sau đó chúng ta sẽ đổi vị trí."

Nếu Amu vụng về, thì tôi là một ngôi nhà cồng kềnh được dựng lên bởi những chiếc cột. Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng một điệu waltz dường như bắt chước mô hình nhật tâm. Giống như một cặp mặt trăng, chúng ta quay theo chiều kim đồng hồ quanh nhau, nhưng ngược chiều kim đồng hồ quanh sàn.

Tôi bước tới trong khi Amu lùi lại. Tôi ngay lập tức giẫm lên chân cô.

"Ah," cô thì thầm. "Tớ xin lỗi."

"Không sao đâu," tôi lắc lư nói. Có một khoảnh khắc khi chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau và mỉm cười vì sự ngu ngốc của toàn bộ sự việc. Tôi đột nhiên rất biết ơn vì tôi không được ghép đôi với Nadeshiko, người có thể nghĩ rằng tôi tồi tệ, hoặc Utau, người cũng sẽ nghĩ tôi tệ hại.

Bước hai là một sự cú xoay vòng, theo cách nào đó, và đổi bước từ chân này qua chân kia. Chân mày nhíu lại, tôi tự tin bước về phía trước, chỉ để lưng Amu đập mạnh vào tường.

Momino và Nadeshiko liếc nhìn chúng tôi từ vòng quay tao nhã của họ. Utau nhăn nhó nhìn tôi, và một vài bạn cùng lớp cười khúc khích. Amu trông như thể cô hy vọng sàn nhà sẽ nuốt chửng cô ấy, nhưng tôi thản nhiên lườm lại.

"Ồ," Amakawa vội vã nhảy ra và đưa mọi người về vị trí ban đầu. "Điều này xảy ra khi lượt quay quá đà. Nó chỉ nên ở ngưỡng 90 độ. Hãy bắt đầu lại nào?"

"Tôi không biết tại sao nó phải phức tạp như vậy," một giờ sau, Amu nói, xoa mắt cá chân. Chúng tôi đã được biết sau lượt xoay ngu ngốc đầu tiên, được gọi là dáng điệu, thậm chí còn có nhiều biến thể hơn: thì hai hàng ở hai bên của căn phòng nối tiếp nhau, sau đó di chuyển thành một vòng tròn. Tất cả chúng tôi đã rất hòa hợp, nhưng tôi vẫn là tệ nhất. Tôi tự nhủ đó chỉ là màn khiêu vũ ngu ngốc, nhưng cũng thấy xấu hổ một chút.

"Thật là vui," Nadeshiko nói, một cách ấm áp. "Đã lâu rồi tớ chưa thực hiện một điệu waltz."

Amakawa-sensei đã cảnh báo chúng tôi không nên lo lắng quá nhiều về bước đi của các chàng trai, vì các học sinh Kouen sẽ dẫn dắt chúng tôi. Người đàn ông luôn làm người dẫn múa. Tôi nhìn nghiêng về phía Nadeshiko, người vẫn còn ửng hồng trên má, như thể sắp tắt thở. Mắt cô vẫn nhìn Amu.

Tôi quay trở lại với cơm của mình. Những người khác tiếp tục nói về Kouen ngu ngốc. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể giả ốm không. Sau đó, tôi tự hỏi liệu tôi có thể chịu nổi việc mọi người nói về niềm vui của họ trong khi tôi mệt mỏi trên giường, giữ ấm trán bằng cách sử dụng đèn dầu phòng khi ai đó đến kiểm tra tôi.

Tôi không thể làm được. Tôi sẽ phải học cách giặt giũ ngu ngốc của người Việt Nam hay gì gì đó khác. Nếu Amu nhìn chằm chằm vào con mắt của Hotori như vậy, tôi phải tự mình đến gặp cậu ấy. Tất nhiên tôi sẽ bỏ qua việc nhắc nhở, rằng cha mẹ chúng tôi đã cố gắng sắp đặt chúng tôi.

Các cô gái bắt đầu tụ tập xung quanh cửa ra vào như những con chim hồng hạc, cho thấy sự xuất hiện của Sōma-kun và thư báo một lần nữa. Tôi không để ý đến nó, cho đến khi tôi nghe thấy một trong số họ khóc, "Cậu đã ở đâu vậy Yuiki-san?!"

Tôi nhìn lên, và cô ấy ở đó: có lẽ ít kêu ca hơn bình thường, nhưng dù vậy. Tôi tự bắn mình vào ruột của cô ấy và cô hét lên một tiếng "Ựhh".

"Rima-tan!" cô bịt miệng, nở một nụ cười dũng cảm bất chấp tổn thương mà hộp sọ dày của tôi rõ ràng đã gây nên vào xương sườn của cô. "Đau quá!"

"Hừm," tôi nói. "Em đã ở đâu hả?"

"Ít nhất hãy để em ấy ngồi xuống đã!" Utau nói. Yaya vung chân qua băng ghế, chen vào giữa Nadeshiko và tôi.

"Cha đang rất bận," Yaya nói, như thể điều này đã giải thích tất cả. "Bọn em đang đợi một bức điện từ Mama, rồi ông ấy được gọi đến Tokyo qua một cuộc điện thoại khủng khiếp. Sau đó ông quên mất em phải đến trường."

Tôi nhìn lên. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Nadeshiko cũng vậy, liếc nhìn tôi qua đầu Yaya.

"Vậy mọi thứ có ổn không?" Nadeshiko hỏi, với vẻ tế nhị.

"Em đoán là ổn," Yaya thở dài, lấy một cục cơm từ bát của tôi và nhét vào miệng.

"Mẹ nhóc," Utau đánh bạo.

"Vẫn khỏe," Yaya rạng rỡ nói. Mắt cô ấy tập trung vào cơm của tôi. "Tsubasa cũng vậy.

"Chị có ..."

"Không," tôi nói, kéo cái bát đi và khéo léo quạt cho mình. Thời tiết vẫn còn nóng vào tháng Chín. Tôi tự hỏi liệu cô giáo dạy thêu có cho chúng tôi ra ngoài lớp, nơi chúng tôi có thể cởi tất và đung đưa chân vào dòng sông Ochi mát lạnh. Tôi có thể sẽ mất kim khâu trong đám cỏ, nhưng điều đó thật không đáng.

Yamabuki Sāya sải bước phía sau chúng tôi, hai bên là hai thân cận. Cô dừng lại, hướng về bàn của chúng tôi một cách khinh thường.

"Tớ không thể tin rằng họ cho phép cô ta trở lại," cô nói lớn với một người bạn thân.

Sāya luôn phát âm kỳ quái như thế này. Riêng tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy nổi lên nhờ sự hỗn loạn sau một số phát biểu kỳ lạ của cô ấy, với hy vọng chúng sẽ thu hút sự chú ý mà cô khao khát. Tuy nhiên, lần này, tôi thực sự không biết cô đang nói về cái gì.

"Khi mà chúng ta không biết được có bao nhiêu phiến quân Trung Quốc đang ẩn náu ở Taihoku," Sāya tiếp tục nói lớn hơn. "Nguy hiểm. thật đáng xấu hổ ".

Utau nhướng mày nhưng không nói gì. Đôi mắt của Nadeshiko vẫn dán chặt vào vạt áo cô. Trước sự kinh tởm của tôi, Amu, làm theo Nadeshiko.

Yaya không thông minh như Nadeshiko, người có thể lấy và đổi bằng lời nói. Cô cũng không tự tin như Utau, người lớn hơn và có khà năng mời một cô gái vô duyên đến chỗ chết. Chứng kiến ​​sự bối rối của Yaya còn đau hơn cả cơn thịnh nộ hay nỗi buồn. Tôi nghĩ cô ấy biết đó là sự xúc phạm, nhưng lại không chắc về điều đó.

Tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Các đốt ngón tay của tôi trắng bệch trên đôi đũa.

"Sau màn biểu diễn koto khủng khiếp mà Yamabuki-san đã biểu diễn tại lễ hội mùa hè," tôi nói, ngẩng cao đầu lên trời và nói với trần nhà để có hình chiếu tốt nhất có thể, "Thật là một phép màu, Fujisaki-sensei đã cho phép Yamabuki-san trở lại. Nó giống như cố gắng giữ nhịp bên cạnh một con ngựa đang gào thét. Những sự việc như thế này khiến nhà trường trông thật tồi tệ."

Sāya giấu người sau vai, khuôn mặt đỏ như củ cải vì giận dữ. Tôi nhìn cô chằm chằm, thách thức cô mà không cần phải nói.

Có ba người trong số họ. Năm người trong chúng tôi. Hầu hết những người xem sẽ không bao giờ hỗ trợ tôi. Nhưng tôi đang ngồi đối diện với Amu, và chúng tôi đang trực tiếp thấy cả Kichiga- và Sanjō-sensei, vẫn đang ngồi trên ghế của họ.

Cô ấy thở hằn một cái, sải bước một cách khó chịu.

Ngay sau khi tôi bình thường lại, cô đã biến mất vào bếp, tôi đứng dậy. Đôi mắt của Amu đang nhìn tôi, ánh lên vẻ ngưỡng mộ mà tôi chưa từng thấy trước đây, nhưng tôi quá tức giận để hưởng niềm vui từ nó.

"Ăn cơm còn lại của chị đi, Yaya," tôi lạnh lùng nói.

Khi bước ra khỏi bàn, tôi nhận ra ai đó đang theo dõi bước chân của mình. Lúc đầu, tôi hy vọng đó là Amu. Sau đó, tôi nghĩ đó phải là Nadeshiko, đến để loại bỏ sự giận giữ trong tôi. Nhưng khi chất đống bát của mình vào bồn rửa, tôi nhận ra đó là Utau, vẻ mặt nghiêm khắc như thường lệ.

"Thật ngu ngốc, Mashiro," cô ấy nói cộc lốc, đổ bát của mình xuống cạnh tôi với tiếng cạch cạch.

"Cậu đã theo tôi suốt cả quãng đường tới đây chỉ để nói điều đó sao?"

"Yamabuki Sāya là con gái của một vị tướng. Điều đó thực sự, thực sự ngu ngốc."

Tôi quay lại lấy chổi. "Tôi không sợ đại gia đình nhà Yamabuki."

"Cậu nên sợ," Utau thình lình lấy giẻ lau dưới vòi nước. "Cậu biết tại sao tất cả chúng ta đều giữ kín miệng của mình không?"

"Bởi vì các cậu không có gan."

Manami chen vào giữa chúng tôi để đặt bát của cô xuống, và cả hai chúng tôi chìm vào im lặng trong tức giận. Khi cô rời đi, Utau nghiêng người về phía trước, với một giọng nhỏ hơn.

"Bởi vì cô ta hiện đang ở một nơi mà cô có thể hủy hoại cuộc sống của cậu. Cậu không hiểu, phải không? Cậu định sẽ giúp được gì cho Yuiki khi mà cậu quá tự phụ đến mức không thể cho qua một nhận xét?"

Mắt tôi bùng lên.

"Cậu đã đi khích cô ta suốt cả mùa hè," Utau tiếp tục không ngừng. "Cô ấy trông có vẻ là một mục tiêu dễ dàng, nhưng không giống như Fujisaki, cô ấy ngu ngốc, hay báo thù và không nghĩ điều đó thật quyến rũ."

"Nadeshiko thì liên quan gì đến chuyện này?" Tôi nói, nổi giận khi nhắc đến tên cô ấy.

"Tôi đã cảnh báo cậu rồi, phải không?" Utau nói một cách khó hiểu, "Hồi đầu mùa xuân. Cậu đừng nói là tôi chưa đấy."

Cô quay gót và về chỗ với những người khác, theo dấu chân cô, những giọt nước li ti bắn tung tóe vào tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro