10.Búp bê mắt xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

青い目の人形

Mùa hè ở huyện Hyōgo bắt đầu chậm chạp đến và lan tỏa như một cơn sốt đậu mùa. Hai đùi dính vào nhau, bông bám vào da thịt, chân dính vào lưng ghế. Muỗi kêu vo ve khi màn đêm buông xuống và ve sầu kêu vào ban ngày. Đến trưa, thiên nhiên cố để cải tạo hết mức có thể khi mà mặt trời còn treo trên cao. Dây leo trườn trên các ô kính cửa sổ, chỉ những học sinh có kéo mới có thể cắt được chúng. Những con rết khổng lồ làm tổ trong nhà tắm. Gián chạy tán loạn khắp hành lang. Những con rắn trốn trong đám cỏ. Những cây không nở hoa vào mùa xuân sẽ rụng những hạt phấn ẩn bên dưới những chiếc lá, những đốm vàng trong không khí ẩm thấp.

Chúng tôi quên tất cả sự nghiêm trang trong cái nóng nực mùa hè. Nagihiko ngủ mà không cần khăn trải giường, ngực phập phồng như một cô hầu gái thời Victoria chết vì bệnh lao. Có gì đó trên da của Nadeshiko thu hút lũ côn trùng, như thể mật ong chảy trong huyết quản cô. Những vết mẩn đỏ nổi lên trên da cô đủ nhiều để khiến tôi thương tâm thắp một ngọn nến trên cửa sổ với hy vọng rằng, làn khói sẽ làm chúng lạc đường. Sau khi dẫm chết một con gián dưới bàn chân trần của mình, cứ như một đứa trẻ đang chơi-sàn-dung-nham tôi không còn bước chân xuống đất vào buổi sáng nữa. Tôi để quần áo ở cuối giường và nếu không thì yêu cầu Nagihiko bế tôi qua.

Bằng cách này, học kỳ đầu đã gần kết thúc một cách lười biếng. Chúng tôi thấy vui khi thấy nó trôi đi và quay trở lại thế giới của chính mình để tận hưởng một giấc ngủ trưa vào mùa hè. Ngoại trừ Nadeshiko, cô sẽ ở lại với Fujisaki-sensei. Nadeshiko có về nhà nghỉ lễ hay không? Tôi đã không hỏi.

"Nhớ bảo trọng," tôi ra lệnh cho Nadeshiko từ sân ga, vẫy chiếc khăn tay của mình. Cô ấy rướn người về phía trước một cách háo hức, như đang chuẩn bị siết lấy vòng tay tôi và kéo vào lòng. Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô và bắt tay, như thể chúng tôi đang cắt đứt một giao dịch kinh doanh.

"Cậu cũng vậy," Nadeshiko nói, bàn tay mát lạnh, ngọt ngào. "Nhớ tập thể dục đấy, nếu không mắt cá chân của cậu sẽ càng mập lên."

Tay tôi đóng băng và tôi buông cái nắm tay qua các ngón tay cô.

Tôi cho rằng chúng tôi trông như những quý cô Nhật Bản trẻ đẹp đứng trên sân ga. Nếu ai đã từng ra ngoài nhìn ngắm chúng tôi, họ sẽ chỉ thấy một bầy ngỗng mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại dính đầy bụi trên tận đầu gối, xách những chiếc vali lỉnh kỉnh, hòm và hộp đựng mũ phía sau. Khuôn mặt của Utau sưng húp vì sốt hoa cỏ, còn lưỡi cô thì hoạt động một cách thảm hại ("Ừ, tôi không thích phấn hoa, nên tôi trông như thế này. Cậu còn lời biện hộ nào không?"). Amu chìm vào cơn mê man, nhìn chằm chằm vào máy móc trên trần nhà ga. Yaya đã xuống ga Yokohama trước chúng tôi, được đón bởi một người đàn ông trông tốt bụng với mái tóc vuốt ngược. Và tôi thì...

Tôi thì đọc lại lá thư của Cha và hít thở không khí quanh ga Trung tâm Tokyo. Tiếng xe điện réo và tiếng chuông đồng hồ bên ngoài vang ra âm thanh của một triệu cuộc trò chuyện. Có mùi giống như lốp xe cao su, khí thải xe lửa và một chút muối khô từ Vịnh Tokyo. Về nhà. Tôi gấp tờ giấy lại để nó không bị nhiễm hơi độc.

Tôi chắc là bị ảo giác. Một danh mục quần áo dành cho trẻ em biết đi dạo, mắt lé và tóc quăn, xuyên qua đám đông và trèo lên cánh tay của Amu. Shirley Temple bị theo dõi bởi một người phụ nữ mảnh mai, xinh đẹp đeo một cặp kính và một người đàn ông với chiếc máy ảnh khổng lồ đeo quanh cổ. Amu sống cách nhà ga mười lăm phút đi tàu, vậy nên gia đình đã trực tiến đến đón cô. Mẹ cô cảm ơn chúng tôi vì đã chăm sóc cô bằng những nụ cười tươi như nắng. Utau và tôi theo dõi khi cả gia đình bốn người biến mất trong đám đông, một bức tranh gia đình bình dị.

"Ai đi đón cậu?" Utau hỏi, kiểm tra lịch trình tàu với vẻ mặt lo lắng. Ánh mắt của tôi đi tìm bản đồ hệ thống xe lửa và xe điện Tokyo. Tôi lần theo con đường đi lên từ ga Tokyo đến Shinjuku ở phía tây theo đường chữ S.

"Có lẽ là Emi-san," tôi nói, nhắc đến cô gái được thuê của chúng tôi. Nếu cô vẫn ở cùng chúng tôi và không bị sa thải bởi một trong những cơn nóng nảy của bà nội. "Còn cậu?"

Utau nhìn chằm chằm vào bản đồ và chạm vào ngay nơi chúng tôi đang đứng - ga Tokyo. "Văn phòng của chúng tôi ở đây, Nihonbashi," cô nói. "Có lẽ tôi sẽ tới và nói với họ rằng tôi đang ở đây. Thử xem nếu tôi có thể lấy được xe của công ty hay không. "

"Tôi ở đây." Tôi chỉ về phía Ginza, cách vài inch về phía đông nam. "Gần đó."

"Ừ," Utau đồng ý. "Tôi nghĩ là Sanjō sống quanh đấy."

"Ghê vậy."

Tôi không hiểu cô ấy nói gì, hoặc tại sao nó lại hiển nhiên là thế. Tôi thích nghĩ rằng các giáo viên của tôi không có cuộc đời và quá khứ bên ngoài Seiyo. Tôi đã biết quá nhiều về Fujisaki-sensei và Amakawa-sensei cùng sự thoả mãn của riêng mình, tôi gắt gỏng nhớ lại.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Utau dẫn tôi ra lối vào phía đông trống ga Tokyo và ở lại với tôi. "Sẽ không an toàn cho một cô gái có dáng người như cậu," cô nói. Cô ấy lạnh lùng quan sát đám đông cho đến khi tôi phát hiện ra người hầu của mẹ tôi.

"Đó là người hộ tống tôi," tôi nói, chỉ vào cô.

"Không khó để tìm, phải không?" Utau trầm mặc, nhướng mày.

Emi đã bắt gặp tôi cùng lúc tôi thấy cô. Cô giơ bàn tay còn lại không cầm túi rau đại hoàng màu nâu, hét lên bằng âm giọng vang của người thường:

"Ojou-chaaan!"

Tôi đưa hành lý của mình ra để Emi mang đi. Cô quá bận rộn gọi một chiếc xe kéo để chú ý tới, giữ thăng bằng túi rau trên đầu gối và huýt sáo với người khác. Người kéo xe lăn bánh vào rãnh nước, ngay lập tức xác nhận tôi là cô chủ nhỏ. Vui vẻ, chú lấy vali và hộp đựng mũ của tôi.

Emi đi theo sau, nhìn chằm chằm vào tôi với nụ cười thích thú thường trực của cô ấy.

"Kususususu!" cô ấy cười cợt, giấu răng bằng tay áo yukata. "Tất cả các cô đều dính bụi! Tốt hơn hết là cô nên thay đồ trước khi uống trà, nếu không mẹ cô sẽ không bao giờ tha cho tôi vì chuyện này. "

Tôi nhìn xuống chiếc tất đã từng rất trắng của mình, giờ đã ngả màu nâu vì bụi của Seiyo, ước có một chiếc ô che nắng. Mặt trời chiếu thẳng vào đôi mắt te hé của tôi, chiếc xe kéo lắc lư. Vẫn tốt hơn nhiều so với xe điện.

"Kusukusu," tôi nói, sử dụng biệt danh mà bà đặt cho cô như một sự ám chỉ châm biếm về cách mà cô nói lải nhải về mọi thứ. "Chị che nắng đi. Tôi không muốn bị cháy nắng."

Emi cố gắng giữ thăng bằng rau trên đùi và lấy tấm bìa giấy dầu che lên đầu chúng tôi, một công việc bằng hai tay. Tôi dựa lưng vào ghế xe kéo và thở dài, ngồi chéo hai chân. Một cái bóng che ngang qua mặt tôi.

"Có phải mẹ đang có một cuộc dự thảo đúng không?" Tôi hỏi, chen qua chen lại, nhưng vẫn cứng người. Emi lại khịt mũi, vung một chân ra xa vài inch.

"Những ngày này các quí cô đều rất bận rộn!" Emi nhận xét một cách khó hiểu. Nếu ai đó nghe thấy Emi nói xấu về bà chủ của cô ấy, cô sẽ bị đuổi ra ngoài đường với những người thất nghiệp khác, tìm kiếm một công việc không tồn tại.

"Đó là một nhà máy sản xuất tơ lụa," tôi nói, quên không thảo luận công việc với những người hầu. "Họ đến Saitama mỗi tháng một lần để kiểm tra và kiểm kê. Họ có thể bận rộn đến mức nào nữa chứ? "

"Không chỉ mỗi nhà máy lụa!" Emi vui mừng vì cô ấy có thông tin quan trọng về tôi. "Họ nên nghĩ về tương lai của cô, tiểu thư. Cô có bao giờ lo điều gì sẽ xảy ra với cô chưa?"

Tôi nhắm mắt lại. Trước mắt tôi, tôi đã nhìn thấy những cuộn tơ được cơ giới hóa của nhà máy chúng tôi. Tôi nhớ lại học phí và nhớ lại hoàn cảnh của mình.

"Chị nên lo cho bản thân đi," tôi nói, nhìn quanh chiếc xe kéo đã được bôi dầu. Tôi thoáng thấy tòa nhà Wako và tháp đồng hồ liền kề của nó khi chúng tôi đi qua ngã tư Ginza. Mặt lớn màu trắng của nó hiện bốn giờ mười. Thời gian uống trà.

Tôi đội mũ lên đầu khi bước ra khỏi xe và đi trên con phố đông đúc mà không cần sự trợ giúp. Một vài chiếc ô tô màu đen bóng lăn bánh trên đường Chuo, chắc chắn là chở giới thượng lưu tới nơi nghỉ hè của họ. Một cậu bé giao hàng trên xe đạp trố mắt nhìn tôi và suýt tông phải một bà già trên phố. Bỏ qua cả hai, tôi sải bước về phía trước. Tôi nhìn thẳng vào lỗ nhìn trộm bằng đồng trên cánh cửa ra vào màu đen, nơi mà bà và tôi rất thích theo dõi. Trống không.

Nhà.

Ngôi nhà bậc thang Mashiro cao nhưng hẹp. Bị đè bẹp bởi một bên là cửa hàng bán thịt và một bên là cửa hàng bách hóa, nó vẫn mang những đường viền bằng đồng và ngưỡng cửa bằng sắt giống như những chiếc vương miện. Nó tự hào có những đường gờ thời Edward bị sứt mẻ như thể chính vị Vua già vẫn còn sống và khỏe mạnh.

Tôi sải bước vào lối đo ngập đầy nắng mà không cần bấm chuông.

Nội thất bên trong tạo ấn tượng như sống trong một chiếc tủ trung quốc hình hộp. Những ánh sáng hắt vào cửa sổ cao đối diện với đường Chuo và mời gọi những con mắt tò mò vào. Ngay ở lối vào, bà và mẹ cũng giữ gìn cẩn thận những thứ của họ: một tủ đựng áo khoác bằng gỗ gụ hẹp, hai tấm gương trên các bức tường nằm đối lại nhau, một chiếc bàn đen được trang trí bởi những cuộn giấy, những bông hoa mắc kẹt trong những quả bóng chứa nhựa, những con vật nhỏ được chạm khắc từ ngọc bích, những bức tượng nhỏ bằng sứ như những người chăn cừu, các quí cô và những người chăn bò từ Anh Quốc, một chiếc lọ hoa bằng gốm của Trung Quốc, một giá treo áo khoác bằng lụa, bông và len, sàn lát gạch đen trắng giống như một bàn cờ vua và một bình hoa mẫu đơn được đổ quá nhiều nước. Ở nơi mà một ngôi nhà bình thường có thể kê một điện thờ Phật cho một người thân đã khuất, chúng tôi lại có một bức tranh hiện thực từ nhiều thế kỷ trước của ông tôi. Nó được treo một cách bất cẩn trên tường ,trong một khung mạ vàng dày. Từ vị trí thuận lợi, đầy tự mãn của mình trên đầu mọi người, ông chú ý đến bất kỳ vị khách nào đến bằng một cái nheo mắt của mình với vẻ không bằng lòng.

Hôm nay tôi dừng lại để nhìn ông nội. Khuôn hàm của ông cụp lại, khuôn mặt khuất sau bộ ria mép dày và vết mực đã phai. Đôi khi tôi nhìn thấy ông trong mẹ, vì nhiều đường nhăn xuất hiện quanh miệng bà ấy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ điều gì từ bản thân mình.

Nhà

"Kusukusu, những bông mẫu đơn muốn nước," tôi ra lệnh. Cô ấy xuất hiện sau lưng tôi, kéo theo va li của tôi và thở nặng nhọc.

Cô đi quanh tôi cười khúc khích. Tôi mỉm cười trước gương, vỗ nhẹ vào má mình.

"Mẹ có nhà không?"

Emi không thể trả lời. Một tiếng chuông nhỏ leng keng trong nhà.

"Kusukusu!" giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

Emi để chiếc vali xuống dưới chân tôi, lè lưỡi nhìn tôi với vẻ khoái chí. Ảo ảnh màu cam rực rỡ bật lại qua cánh cửa ngoài phụ. Bịch-bịch-bịch. Đôi chân nghịch ngợm của cô leo lên cầu thang ngoằn ngoèo, vòng lên và đi lên như một đường giao thông.

Bước lên cầu thang cùng va li, tôi dừng lại ở tầng hai cạnh phòng làm việc của Mẹ.

"... Thay trà đi ..." Giọng mẹ truyền qua cửa.

"Vâng thưa bà." Gót giày của Emi vang lên.

Tôi tiếp tục cuộc du lịch của mình trên cầu thang được trải thảm, đến phòng ngủ nhỏ trên tầng ba của tôi.

Nhà.

Mẹ đã chiếm giữ Emi và tôi chắc chắn sẽ không tự đun nước để tắm. Tôi làm sạch da mặt và chân mình bằng cách sử dụng một chút nước trong đĩa trên bàn trang điểm của mình, lau mồ hôi sau tóc mái. Tôi để lại bộ đồng phục và tất cả những kỷ niệm của nó vào một đống đen, nhàu nát sau lưng.

**

"Ta không thể ở lại lâu," mẹ tôi nói, khuấy trà. Tóc bà ấy buông xõa hai bên mặt theo kiểu tóc ngắn trên vai được cắt bằng dao cạo, thẳng như từng đợt sóng trong lòng tôi. Amu bày tỏ sự kính trọng với Fujimura-sensei, cô giáo tóc ngắn hút thuốc lá, nhưng tôi luôn tưởng tượng mẹ mới thực sự là một người phụ nữ hiện đại. Bà ăn mặc tối giản hết mức, để mặt trần và khép mình trong chiếc áo khoác lụa .Bà đã tự mình thực hiện các bản kê bằng một chiếc bàn tính đầu cột. Bà hút thuốc khi những người đàn ông trong phòng làm vậy. Bà không có ngoại hình nổi bật, nhưng cũng không có vẻ xấu xí. Bà chỉ đơn giản là ngồi đó, như một món đồ nội thất bằng gỗ trong một căn phòng mà tôi không được phép vào.

"Ta sẽ dùng bữa tối với một giám thị tối nay. Có vẻ như sẽ có một cuộc đình công một lần nữa," bà ấy nói với bản thân nhiều hơn tôi. "Trên hết mùa kén sắp bắt đầu và năm ngoái năng suất kém đi do dịch bệnh tiêu bùng phát, vậy nên chúng ta sẽ có các khoản vay để trả từ năm tài chính trước cũng như năm này..."

Bà xoa xoa thái dương, nhìn chằm chằm ngay qua đồ tráng sứ. Tôi nhấm nháp một miếng bánh mì kẹp.

"Người Anh không mua lụa như trước nữa," mẹ tôi tiếp tục lầm bầm. "Xuy giảm tận một nửa kể từ khi thị trường sụp đổ. Họ thích làm ăn với người Trung Quốc hơn. Với khoản đầu tư lên đến ba trăm triệu bảng Anh, chết tiệt, nếu là ta, ta cũng sẽ làm vậy. Đặt cược tốt nhất là thị trường trong nước, nhưng trong thời kỳ suy thoái khủng khiếp này ..."

Tôi nhấp một ngụm trà ấm. Bên ngoài một con chim chích đậu trên cành lá rậm rạp, hót líu lo.

"...Ta nhận được một lá thư từ trường, nói rằng con đã lẻn ra ngoài." Bà cau mày nhìn tôi, giống như một ông chủ đang đánh giá một nhân viên. Rima Mashiro, con gái của công ty này đã 16 năm. Lẻn ra ngoài, bắn pháo hoa và hoàn toàn vô vọng. Lợi ích với bổn phận. 3/10.

"Con có điều gì muốn bào chữa cho mình không?" Mẹ nghiêm nghị nói thêm. Bấy giờ tôi nghĩ rằng, một bậc cha mẹ bình thường có thể đã đưa ra một hình phạt nghiêm khắc, biệt giam, kiểu vậy. Nhưng mẹ (khi có mặt để làm chủ tọa) là người ủng hộ mạnh mẽ quyền được xét xử công bằng. Tôi nghiền ngẫm về các lựa chọn của mình.

Ừm, không.

Tôi có thể hỏi tội danh mà tôi bị buộc tội không?

Tôi đã làm điều đó vì tình yêu.

Tôi có quyền bàn bạc với luật sư khi bị tạm giam.

"Một người bạn cùng lớp đã cố bỏ trốn," tôi nói với vẻ thản nhiên, quyết định càng ít bịa đặt và thẳng thắn thì càng thuyết phục hơn. "Bọn con đã đi thuyết phục cô ấy bằng nhiều cách."

Một cái gì đó như lo lắng thoáng ẩn hiện sau đôi mắt mệt mỏi của mẹ. "Chạy trốn? Ở Seiyo họ có ngược đãi con không? "

Tôi nghĩ đến cây gậy mây và cảm giác ớn lạnh trên lưng. Tự do đã gần như trêu ngươi. Nếu tôi học tốt, tôi có thể hoàn thành năm học sau và sau đó tôi có thể trở về nhà. Tôi có thể tìm hiểu về công việc kinh doanh lụa nhàm chán, đi xem kịch, không bao giờ phải cầm một mũi kim nào trong đời. Tôi lắc đầu.

"Tốt." Mẹ tôi rót trà vào cốc, như thể đang cân nhắc việc uống trà để lấy dinh dưỡng. Bà ấy dường như nghĩ về chuyện đó tốt hơn, thay vào đó bà mở một cuộc điều tra.

"Ai đã cố gắng bỏ trốn?"

"Hoshina Utau-san."

"Của tập đoàn Fukkatsu-sai? Con gái của Hoshina Souko-san? "

"Vâng."

Mẹ cần thời gian để cân nhắc.

"Đừng có dây dưa với cô bé đó," Mẹ nghiêm nghị nói. "Ta nhớ khi mẹ cô bé bị một nghệ sĩ vĩ cầm không xu dính túi dụ dỗ trước khi con được sinh ra. Họ rất giống nhau, hai kẻ đó. "

"Vâng, thưa Mẹ," tôi đau khổ nói.

Chúng tôi rơi vào một khoảng lặng. Chim chích mổ cành bên ngoài. Tôi vuốt phẳng mặt trước của chiếc yếm, ăn nốt phần còn lại của chiếc bánh kẹp. Mẹ đã có chung ý giống như chúng tôi - rằng Utau đã cố gắng bỏ trốn. Lẽ ra tôi phải nói rõ rằng Utau bỏ trốn cùng anh trai cô ấy, nhưng ngay cả vậy đây cũng là một thông tin nguy hiểm.

"Con sắp bước sang tuổi bao nhiêu?" Mẹ hỏi tôi.

"Sắp tới là mười tám," tôi nói, gai người.

Mẹ gõ móng tay lên bàn.

"Vậy thì cuộc nói chuyện này đã xong. Mười tám? Con nhìn như mới qua mười hai. Con đã nghĩ gì tới lũ con trai chưa? "

Mí mắt tôi giật giật. Tôi chỉ có thể tưởng tượng cách mà Yaya bắt chước giọng người lớn qua tiếng cười ra nước mắt của cô bé nếu cô có thể chứng kiến chuyện này.

'Rima-tan, chị hãy cân nhắc một chút: Các chàng trai. Họ là ai?'

Tôi nói rằng 'Các chàng trai', trong vai trò là một nhà tài liệu tự nhiên chuyên nghiệp nhất. "Những sinh vật quý hiếm, hùng vĩ, có nguồn gốc từ những khu rừng rậm nhiệt đới ở châu Phi. Họ sống trong các đống rác và bằng thức ăn cho gia súc- '

Sau bốn tháng rưỡi ở với Nagihiko, tôi không thể nói với lương tâm rằng là tôi đã nghĩ đến lũ con trai. Tôi thấy họ còn thiếu sót. Vô tình, ký ức về bàn tay ấm áp của Nadeshiko, nắm chặt lấy tay tôi khi cô tranh luận sôi nổi về Những vụ tự tử vì tình yêu ở Amijima lại hiện lên trong tâm trí tôi.

"Vâng," tôi nói.

"Con không thể thừa kế nhà máy tơ lụa cho đến khi kết hôn." Cô nhắm mắt lại. "Nếu quân đội tiếp tục yêu cầu phần lớn ngân sách, và người Anh tiếp tục không mua lụa thô của chúng ta và các ngân hàng sẽ tiếp tục đòi các khoản vay..."

Mẹ tôi là người không có hứng với chính trị và tôn thờ thị trường tự do. Nếu chính phủ tạo điều kiện cho tài sản gia đình phát triển mạnh, nó sẽ hoạt động tốt. Tại sao bà ấy nói với tôi điều này?

"Con có thể thấy mình không một xu dính túi và không có bất cứ thứ gì để thừa kế."

Không một xu dính túi!

"Tiền bạc đang rất eo hẹp."

Ván sàn an toàn nghiêng sang một bên. Tôi cảm thấy bản thân giống như Alice, rơi xuống một cái hố thỏ vào một Xứ sở thần tiên với sự bất an về tài chính. Tôi không có anh em. Tôi đã được cho là một nữ thừa kế. Tôi đã tính đến việc có quyền chọn chồng cho mình. Máu tôi chảy chậm lại và tôi nghe thấy biển cả bên tai.

Cứ thế từ rất xa, giọng nói của mẹ vẫn tiếp tục. "... Một người con rể giàu cùng sính lễ tốt có thể được nhận vào gia đình này và giải quyết mọi vấn đề của chúng ta."

"Không một người đàn ông giàu có nào lại từ bỏ chính họ để điều hành công việc kinh doanh của một người lạ," tôi nói vọng lại từ vách núi.

Nhận một người đàn ông làm chồng cho con gái bạn là một thực tế phổ biến trong các gia đình có những người thừa kế nam không phù hợp (hoặc không có người thừa kế nam nào cả). Ngày xưa, nó là việc nhận nuôi trong giới quý tộc thời trung cổ. Vào thời tôi sống, đa số các doanh nghiệp bị ám ảnh bởi việc giữ tài sản trong gia đình.

"Anh ấy không cần phải là Rothschild, ôi trời." Mẹ tôi nhanh chóng bực tức với tôi. "Một người đàn ông mang đến một kinh tế đảm bảo, ta đã nói với người mai mối rằng chúng ta sẽ xem xét việc miễn việc sính lễ. Ta sẽ chấp nhận một người Anh hoặc người Mỹ nếu thỏa thuận eo hẹp."

Tôi nhớ đến bức thư của Cha, được nhét trong túi váy ở tầng trên. Khi mẹ nói, kế hoạch tự hiện hữu trước mắt tôi bằng hai cây kim. Cha mẹ tôi, cách xa nhau cả một đại dương, đã dùng mưu kế để đặt tôi vào đúng vị trí. Vua-hạ-Hậu.

"Con đã nhận được một lá thư," tôi nói. "Từ Luân Đôn."

Mẹ tôi không tỏ ra ngạc nhiên trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Ta cho là nó đã đến tay con một cách an toàn."

Tôi tự hỏi liệu bà có định cầu xin tôi ở lại không. Thay vào đó, bà chỉ thở dài.

"Ở đây không an toàn," mẹ tôi nói. "Đã đến lúc cha con nhận trách nhiệm về một nửa dòng máu Anh trong con gái mình. Nếu con học xong và chúng ta chưa tìm được người đàn ông ưng ý cho con, chúng ta sẽ xin thị thực cho con."


Chúng ta. Hộp sọ của tôi chứa đầy súp đậu. Tôi biết rằng tôi đã được coi là lớn ở tuổi mười bảy, rằng tôi là người thừa kế của một ngành thương mại công nghiệp liên tục thay đổi, rằng Nhật Bản không an toàn – kể cả vậy, tôi biết là sự thật luôn khủng khiếp. Đồng thời, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ sợ hãi khi đối mặt với ngưỡng cửa cao đầy những người trưởng thành. Kết hôn. Không phải quá sớm sao?

"Con không thích con trai," tôi nói, một cách ngu ngốc.

"Đừng ngớ ngẩn, Rima," mẹ tôi nói, kiểm tra đồng hồ. "Tất nhiên là con có."

Như thể được báo trước, Emi chạy đến với chiếc điện thoại trên tay, khua nó trước mặt bà, mũi hướng xuống sàn.

"Là người trồng dâu," bà nói, đứng dậy và để lại tách trà chưa pha. "Ta sẽ để nó cho con."

**

Thứ duy nhất mà mẹ để lại cho tôi là các thiết bị của riêng tôi. Đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện dài đến thế, bà ở ngoài nông trường trong suốt thời gian còn lại của mùa hè, cố gắng giữ cho các cô thợ nhà máy không chán chường. Trớ trêu thay, bà không hề hay biết gì về cô gái đang bị đình công ở nhà.

Tôi còn rất nhiều câu hỏi dành cho Mẹ. Thứ nhất, làm sao bà dám? Thứ hai, bà định gài bẫy tôi với người đàn ông nào cơ? Thứ ba, nếu tiền bạc eo hẹp, tôi có nên cảm thấy tội lỗi khi tiêu thụ những thứ xa xỉ nho nhỏ như thịt bò nướng và giày mới không? Tôi biết tốt hơn là nên hỏi bà nội, người giờ đã già đi và đầy thành kiến, cũng như Emi, người không rành về những điều như vậy.

Ít nhất thì Emi và bà nội có thể ra khỏi nhà. Emi ra ra vào vào như một rạp xiếc đơn một với những danh sách đồ đạc, những túi hàng tạp hóa và những gói thịt sắp xếp lộn xộn. Cô ở lại khi có thể, pha trò cười và làm những điều vô lý để khiến tôi mỉm cười. Nhiều lần, cô ấy xông vào cửa trước, ôm một con mèo hoang màu đen trên tay và kêu lên.

"Nhìn nè! Nó tên là Yoru và nó ăn cá ngừ cũ từ hộp thiếc!"

Được chiều chuộng thái quá, tôi quyết định rằng nếu không ai muốn giao tiếp với tôi, tôi sẽ đặt bao nhiêu món tùy thích. Tôi đã nhờ Emi đi cùng với một danh sách. Cô ấy vui vẻ trở lại với bất cứ thứ gì tôi yêu cầu. Tôi được biết rằng có một quầy đá bào ở góc đường Chuo, và nếu tôi đưa Emi ra ngoài với một đồng xu, cô ấy có thể chạy lại với một chiếc kem hình nón trước khi nó tan. Khi tháng Bảy trôi qua, tôi thấy mình cùng những cuốn bìa mềm được buộc lại bằng sợi xe, những quả cam và những chiếc bánh, những cuộn chỉ lụa từ nhà máy.

Đó là vào một trong những buổi chiều lười biếng của tháng Tám, tôi đã nhận được cuộc gọi từ quý ông đầu tiên của mình. Tôi nằm dài một cách quyến rũ trên nền gạch mát lạnh của lối vào, tự quạt mát và ăn con sò madeleine từ một hộp thiếc. Thật quá khổ sở khi phải nằm bất cứ đâu trừ tầng trệt: không khí nóng cứ bốc lên.

Chiếc chuông nhỏ bên trong ngưỡng cửa kêu to hơn bình thường. Tôi quay đầu lại. Bà ngoại đang uống trà với nhóm hỗ trợ cai nghiện cờ bạc của mình. Emi đang loanh quanh trong căn phòng nào đó phía sau, những cái bình kêu loảng xoảng từ xa.

"Con sẽ mở," tôi tuyên bố, đứng lên một cách hùng dũng. "Sao hôm nay người vắt sữa đến muộn vậy?"

Tôi quyết rằng bất cứ ai đủ điên để bấm chuông cửa trong thời điểm nóng nhất trong ngày có thể đứng đợi khi khom lưng và bị cháy nắng một chút. Tôi lê một cái bệ để chân ngay tới cửa, trèo lên để nhìn qua lỗ nhìn trộm.

Sau ống kính là một chàng trai cao lớn mặc đồ đen, có thể hơn tôi vài tuổi, mái tóc óng ánh chuốt ngược trên đầu. Nắng sáng chiếu vào mặt anh. Nếu tôi không nhầm thì anh đang chiêm ngưỡng những bông sen nở rực rỡ theo lối đi phía trước. Chắc chắn không phải là người vắt sữa...

Tôi kéo chốt cửa và mở, tháo dây xích cửa. Cách khoảng hai inch trước mặt, tôi nheo mắt nhìn lên. Người đàn ông bí ẩn đang mặc một bộ kimono đen trang trọng, điều này là không tránh được cái nóng bức. Hai gia huy hướng thẳng lên tôi từ hai bên vai. Khi kiểm tra kỹ hơn, anh dường như đang rất mệt nhọc, như thể vừa chạy bộ.

"Rima-chan!" chàng trai nói với giọng nam cao hụt hơi, đặt hai tay lên hông và cười toe toét với tôi. "Đã lâu rồi không gặp!"

Tôi nhìn anh ta chằm chằm. Sau đó tôi đóng cửa lại.

Ai vậy?

Tôi xem xét chốt cửa trước khi tháo, để cho cánh cửa mở ra. Tôi có bị ảo giác không?

"Xin lỗi," tôi nói với huy hiệu của gia đình anh, một cách lịch sự. "Anh đến đây để biểu diễn kendo à?"

Những cái huân trương đó là gì? Một số loại hoa vẽ phía sau là sao?

"C-cậu biết đấy, một cô gái tốt sẽ chỉ gọi tôi đẹp trai nhưng không lịch sự lắm, chỉ thế là xong..." anh nói, gãi má và nhăn mặt nhìn tôi.

"Nagihiko?" Tôi hỏi, một cách ngu ngốc.

"Tất nhiên," Nagihiko nói, hơi cay cú. "Cậu không nhận ra tôi sao?"

"Không," tôi nói. Sau đó chỉ vào nói "Tóc cậu."

Cậu tự giác chạm vào phần tóc cứng ngắc như sáp trên đầu. Bây giờ tôi có thể thấy nó đã được vuốt ngược trở lại trông giống như một vết cắt ngắn, nam tính với những đường nét sạch sẽ. Nagihiko đưa tay ra sau gáy và vén tóc đuôi ngựa ra, từ đó có thể thấy nó được buộc thấp và nhét vào trong áo choàng dưới của cậu.

Sau lưng cậu, đường phố có vẻ sôi động hơn bình thường một chút. Hôm nay có khá nhiều phụ nữ mặc kimono và nghe như có giọng người già hét lên vô cùng chói nhưng không rõ ràng. Đôi mắt của Nagihiko hướng về phía sau.

"Cậu có muốn vào trong không?" Tôi nói, nhìn quanh vai cậu. Rất chậm rãi và dứt khoát, tôi đứng sang một bên.

"Ồ, tôi không thể," Nagihiko bối rối, lách qua ngưỡng cửa và bứt ngón tay tôi ra khỏi nắm cửa để cậu có thể đóng nó lại. Khung cửa rung lên một chút. "Tôi thực sự ghét việc xâm phạm."

Đứng giữa lối vào lộn xộn của tôi, cậu trông giống Nadeshiko mà tôi nhớ hơn với một số lỗi của nhà điêu khắc. Nagihiko luôn trông cao, nhưng bây giờ cậu lại rất cao. Tôi đã từng nhìn tới cằm cậu. Bây giờ, lại giống như đến xương quai xanh.

Nagihiko cũng không nhận ra mình đã trưởng thành đến mức nào. Có điều gì đó rõ ràng là khó xử trong cách cậu ngửa cổ nhìn xuống tôi, như thể đột nhiên phát hiện ra tôi là một yêu tinh Giáng sinh.

"Chỉ có tôi và người giúp việc," tôi nói, liếc mắt từ đầu xuống chân. "Cậu như khổng lồ ấy."

"Chắc chắn là không đến mức ấy?" Nagihiko lo lắng nói. Những đường nét trên gò má và cằm bắt đầu hiện rõ lên khuôn mặt trái xoan trước đây của cậu. Tôi không nghi ngờ gì khi mọi người sẽ phàn nàn về vẻ đẹp trưởng thành của Nadeshiko vào mùa thu. Tôi thực sự có thể nghe thấy giọng Manami thét lên "thật lãnh đạm và cáu kỉnh!" Hay bất cứ điều gì kiểu vậy.

Nagihiko xoay người, từ từ xem xét từng chi tiết của căn phòng với vẻ kinh ngạc. Cậu dừng xoay ngay đối diện cửa, không may thấy mình đang đối mặt với ông nội Mashiro.

Bức chân dung rọi xuống chỗ cậu, chắc đang khó chịu trong ngôi mộ của ông khi để một tên lừa đảo trong Hoàng gia Kyoto đứng dưới mái nhà thương mại thiêng liêng của chúng tôi. Nagihiko nhìn lại bức tranh với vẻ thích thú nhẹ nhàng.

"Không đến mức ấy," tôi đồng ý, chạm vào cái bụng phì của mình. Trong khi Nagihiko đang bị phân tâm khi nhìn chằm chằm vào tổ tiên đã khuất của tôi, tôi đã đá vào hộp bánh madeleine dưới chiếc bàn chạm chổ. "Mời vào. Chúng ta có thể uống trà trong buồng khách."

Câu nói nghe có vẻ rất ra dáng người lớn. Tôi mang theo cơn sóng vui vẻ của nữ tiếp viên trưởng thành từ phòng khách đến nhà kính, bất ngờ mở hai cánh cửa kiểu Pháp ra. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua trần nhà và tường kính, đón lấy ánh sáng.

Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi có một người làm vườn đã trang trí căn phòng bằng những cây nhiệt đới trong những chậu cây cùng hoa lan và hoa anh thảo. Những bông hoa chết khi chúng tôi để ông rời đi, nhưng cây vẫn còn, còi cọc nhưng vẫn phát triển mạnh mẽ. Chỉ có hai chiếc ghế đặt xung quanh chiếc bàn trà nhỏ. Vào thời điểm đó, tôi không thấy điều này kỳ lạ, chỉ có tôi và mẹ, hoặc mẹ và bà, hoặc tôi và bà— chưa bao giờ cả ba ngồi cùng một lúc. Nhưng lần này, tôi lưu ý rằng mắt Nagihiko nhìn chằm chằm vào những chiếc ghế xen lẫn sự ngạc nhiên trước khi tìm được một chỗ ngồi khéo léo.

"À, thứ lỗi cho tôi," Nagihiko băn khoăn, vén tóc qua vai và nhìn lên trần nhà bằng kính với vẻ kinh ngạc. Ánh nắng lạnh chiếu qua mái tóc của cậu ấy giống như bề mặt của đại dương. "Tôi không mang theo bất cứ thứ gì."

"Cậu đã không," tôi đồng ý. Emi nhanh nhẹn mở cửa bằng chân (theo cách lịch sự), giữ thăng bằng khay trà trên khuỷu tay, giá đỡ để trên tay còn lại và hai chiếc đĩa trên đầu. Chắc cô ấy cho rằng tôi đang uống trà với bà nội. Khi cô ấy nhìn thấy Nagihiko, khuôn mặt của cô ấy nới rộng ra, rồi hình thành một nụ cười bối rối thích thú.

"Tôi cho rằng, bằng cách nào đó cậu đã xong việc rồi," tôi chán nản tiếp tục, như thể Emi chưa bước vào. Tôi gõ móng tay lên bàn trong vô thức bắt chước mẹ mình."Năm nay có lẽ sẽ rất tuyệt, Kusukusu."

Emi quay sang tôi, đặt cái khay tầng xuống với tiếng cạch cạch. Đôi mắt sáng của cô ấy quay lại nhìn Nagihiko, nhấp nháy, rồi quay lại nhìn tôi như một khẩu súng bắn tỉa. Hai chiếc đĩa văng ra khỏi đầu cô và leng keng trong không trung.

Như thể Emi không có ở đó, tôi thả một cục đường vào trà của mình, sau đó là một chút kem. Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm vào Nagihiko.

Emi cười khúc khích. Nagihiko quay lại nhìn cô, mỉm cười lịch sự.

"Chị đi được rồi," tôi nói cụt lủn.

Cô miễn cưỡng bỏ đi, giấu khuôn mặt đỏ bừng sau ống tay áo. Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhìn khuôn mặt của Nagihiko qua viền cốc. Bằng cách nào đó, ngồi cùng cậu trên sân nhà làm tôi cảm thấy... thoải mái. Rất thư giãn.

"Tôi đang đợi đấy."

Nagihiko nghiêng đầu về phía tôi, nở một nụ cười đơn thuần ngây thơ. "Vì?"

"Tại sao cậu lại ở đây," tôi nhẹ nhàng nói thêm.

"Tôi không..."

"Nếu cậu định gặp tôi, cậu sẽ mang theo một món quà, để chúng tôi không nghĩ xấu về nhà Fujisaki," tôi ngắt lời, tự mình lấy một ổ bánh và chia nó làm đôi để tôi có thể bết bơ lên nó. Nagihiko có vẻ e ngại khi nhìn chúng, như thể cậu chưa bao giờ nhìn thấy bánh mì trước đây bao giờ.

"Cậu nên đến với tư cách là Nadeshiko, bởi vì nó dễ gây ra ít nghi vấn hơn. Cậu không nên ăn mặc lịch sự như vậy. Tôi cho là cậu đã có một cuộc họp trước hoặc kí kết. Hôm nay có nhiều người hơn trên phố, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Hoặc một ai đó. "

Nagihiko nhìn thẳng vào tôi. Chậm rãi, cậu kéo tách trà chưa chạm về phía trước trên đĩa, nhìn vào độ sâu trong chất màu nâu đỏ của nó và cẩn thận ngoáy thìa một vòng. Cậu ngập ngừng nhấp một ngụm.

"Thứ này là cái gì?" Cậu kinh ngạc nói.

"Trà Assam," tôi nói. "Trả lời đi."

"Cậu nói đúng," Nagihiko đáp, trước khi nhấp một ngụm cẩn thận tiếp theo. "Tôi đã đi xem mắt."

Tôi sặc vì miếng bánh mì, ngực nhói lên. Mắt ngấn nước, tôi ngước nhìn cậu. "Gì cơ?"

"Tôi đã đi xem mắt," Nagihiko lặp lại, gần như thưởng thức phản ứng của tôi. Cậu ta xé toạc phần góc của chiếc bánh với sự cẩn thận tỉ mỉ, giống như một con khỉ đang cố giả vờ nó biết ăn. "Với một cô gái. Tôi vẫn là một người đàn ông mà. Thời gian đang thu ngắn lại."

Con đã bao giờ nghĩ đến lũ con trai chưa? Những cậu bé. Các chàng trai cư trú trong những khu rừng, ăn bằng hạt chim và ngô. Những cậu bé. Họ là ai? Chúng tôi không biết.

"Mọi chuyện hẳn đã diễn ra một cách xuất sắc," tôi nói, "khi cậu chạy đến cửa nhà tôi như thế này."

"Ồ, nó rất tuyệt," Nagihiko nói một cách ấm áp. "Em ấy sẽ làm cho một người đàn ông thấy hạnh phúc, một ngày nào đó."

"Cậu đang làm trò hề à." Tôi khuấy trà của mình. "Loại người đàn ông nào sẽ thấy hạnh phúc cơ?"

"Một người thích những cô gái mít ướt," Nagihiko nói, như một con gà mái. "Em ấy là con gái út của một diễn viên kịch Kabuki nổi tiếng sống ở thủ đô. Họ xô em vào vườn với một chiếc quạt đặt trước mặt, để không ai có thể nhìn thấy đôi mắt sưng húp đỏ hoe của mình. Tôi nghĩ rằng mình không nên để em phải chịu đựng sự có mặt của chính tôi." Cùng một nụ cười lấp lánh hiện lên. "Vậy là khi mọi người đang mải mê ngắm cá koi, tôi đã trèo qua cổng."

"Cô ấy nghĩ gì khi trì hoãn vậy chứ?" Tôi nhận xét. "Hôn nhân đến với tất cả chúng ta. Thà chấp nhận nó còn hơn là khóc lóc."

"Cậu thật thực dụng," Nagihiko nói một cách khô khan. "Chẳng lẽ Mashiro-san không tin vào tình yêu định mệnh dù chỉ một chút hay sao?"

"Định mệnh tàn nhẫn và đôi mắt xưng húp á?" Tôi hỏi bằng giọng nhỏ xíu của mình một cách mỉa mai. Kể từ cuộc trò chuyện của mẹ, tôi đã quyết định. "Giả vờ kết hôn còn hơn là một giao dịch kinh doanh thực là ngây thơ."

"Tất nhiên," Nagihiko nói. Tôi không ngờ Nữ hoàng đa cảm sẽ đồng ý với tôi. Sau đó, rõ ràng—

"Nhưng tôi không hỏi về hôn nhân."

"Việc tôi tin tưởng là gì không quan trọng," tôi nói, cảm thấy nóng nực. Trái tim tôi đập mạnh sau xương sườn. Thời gian đang tích tắc trôi, rất nhanh. Tiền mặt rất eo hẹp.

"Với tôi thì có," Nagihiko nhấn mạnh. "Nếu cuộc hôn nhân làm hài lòng tất cả mọi người, chúng ta sẽ không cần tình nhân. Mỗi người đàn ông có đủ khả năng đều có mà, phải không? Vợ là giao dịch kinh doanh, và tình nhân là...— "

Cậu cắt ngang khi thấy tôi mặt mày trắng bệch, nắm chặt lấy thìa cà phê như thể tôi không thể đợi được mà lao qua bàn và khoét sâu vào nhãn cầu của cậu. Dấu tích của một thói quen cũ, tôi cương quyết không cho Nagihiko biết rằng cậu ấy đã nhét giun dưới da tôi.

Nagihiko hắng giọng, lúng túng.

"Thời tiết nóng kinh khủng," cậu nhận xét, tuột áo khoác ngoài khỏi vai. "Tôi có thể đã lạm dụng lòng tốt của cậu."

Mắt cậu liếc lên nhìn tôi, cẩn thận. Tôi nghe được lời xin lỗi được ngụy trang kỹ càng của cậu ấy, đặt chiếc thìa xuống và thôi bắt chéo mắt cá chân. Những luồng hơi nóng đâm vào sau nhãn cầu của tôi và đe dọa đốt cháy xung quanh tròng mắt. Tôi nhìn chằm chằm xuống cái lỗ sâu của tương lai sắp xảy ra, không có tình yêu và bị thúc đẩy phải làm điều gì đó liều lĩnh.

"Không phải lạm dụng," tôi nói, bắt chéo chân qua đầu gối. Góc bàn chân của tôi sượt qua chân Nagihiko.

"Cậu có thể nhận thấy rằng phụ nữ không có tình nhân. Đặc quyền yêu đương chỉ thuộc về đàn ông mà thôi."

Nagihiko trông rất ổn nhưng thực sự bối rối trước điều này. Tuy nhiên, tôi có thể muốn được chứng minh là mình sai nhiều hơn - tình yêu là một khái niệm đẹp đẽ, là thứ mà những vở kịch kabuki và những câu truyện cổ tích tái hiện lại - Tôi lo lắng cho sự nuôi dạy lãng mạn, được che chở của Nagihiko và hy vọng cậu ấy sẽ có một chút nhạy bén.

"Rima," Nagihiko nói với một giọng trầm quyến rũ, chân cậu di chuyển khi rướn người về phía trước. Tóc cậu xõa qua vai và trên bộ ngực đen của mình. "Cậu đang khóc à?"

Tôi khom người tiến gần đến khuôn mặt dài của cậu, nhìn cậu qua hàng mi ẩm ướt của mình. Cậu ngước nhìn tôi sau khay bánh với khuôn mặt mà tôi biết rõ, nét mặt của một người đàn ông đang nhìn chăm chú vào mặt trời. Miệng cậu hơi mấp máy và đôi mắt nâu của cậu mở lớn.

"Chúng là giả," tôi nói, vô cảm. "Lừa được cậu rồi."

Cánh cửa phòng kính mở tung bên lề cùng tiếng kêu cót két của nó. "Rima?"

Mẹ tôi đứng ở ngưỡng cửa, tầm nhìn có năm bảy phần đáng sợ khi bà đeo đôi găng tay ren đan và chiếc váy dài thõng ban ngày. Emi lấp ló sau lưng cô, tay cầm một chiếc mũ vành. Cô thực hiện một động tác ra dấu rạch cổ.

"Con chào mẹ," tôi nói, bình tĩnh, không thèm ngả lưng vào ghế lần nữa. Tôi bị ép ngay vào thành bàn trà, hai tay chống lên.

"Ai đây?" Cô ấy chỉ vào lưng Nagihiko. Lòng tôi chùng xuống.

Tôi nhìn chằm chằm vào Nagihiko. Nagihiko nhìn chằm chằm lại tôi. Emi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong cửa sổ và bắt đầu nhăn mặt lại.

"Fujisaki-san là anh trai của một người bạn," tôi nói, giấu nhẹm lá bài biết trước là sẽ thua sau khuôn mặt tỉnh bơ của mình. "Anh ấy tình cờ đến Ginza, vậy nên đã ghé qua chơi."

Trong một phút kinh hoàng, tôi lo rằng bà ấy sẽ nhận ra lời nói dối. Tôi lẽ ra phải biết rõ hơn. Bất kỳ đứa trẻ nào của những bậc cha mẹ nghiêm khắc đều biết rằng nói dối luôn trở thành bản chất thứ hai.

"Fujisaki, của nhà Fujisaki à?" mẹ tôi hỏi, đưa tay ra. Tôi cảm thấy như thể tất cả chúng ta đang ở trong một cuộc họp kinh doanh trực tiếp.

"Vâng," Nagihiko nói mà không nhíu mi, đứng dậy bắt tay lại. Tôi giật mình nhìn mẹ. Người mẹ cứng nhắc của tôi biết gì về Kabuki sao?

"Đoàn kịch của Fujisaki Aoi IV từng mua lụa từ nhà máy của cha tôi," mẹ tôi nhận xét một cách bình thản. "Tất nhiên là nó được chuyển đến Hiroshima để nhuộm."

Nagihiko mở lớn mắt và tôi cảm thấy có một chút điềm báo. Ôi không.

"Xin lỗi vì hỏi đột ngột, nhưng... bức chân dung ở lối vào là ông Mashiro của nhà máy dệt Mashiro, phải không ạ?"

Tôi đảo mắt nhìn sang Emi, không ấn tượng mấy với sự tâng bốc. Emi nhìn lại tôi.

"Đúng là như vậy," mẹ nói, không thực sự vui vẻ nhưng có phần tự hào. "Đó là ông nội của Rima."

Nagihiko quay sang tôi, giả vờ ngạc nhiên. "Em gái tôi chưa bao giờ nói chuyện đó! Chắc chắn là cô ấy đã biết? "

"Tôi không thấy nó có chút liên quan gì hết," tôi nói, cắt ngang cuộc trò chuyện.

Một sự im lặng bao trùm căn phòng nhỏ đầy nắng. Tôi đứng dậy, di chân lên sàn nhà một lúc và hơi cúi người chào.

"Bọn con xin phép đi trước, thưa Mẹ."

Tôi cảm nhận được đôi mắt tối của Nagihiko dính lên tấm lưng của mình suốt con đường đi lên cầu thang. Cái nóng ngột ngạt xuất hiện khi lên đến tầng ba, nhưng Nagihiko kiên quyết không nới lỏng bộ kimono của mình.

"Thật ấm áp," tôi nói, biết ơn vì những chiếc áo tay ngắn và làn gió dưới váy. Tôi lấy khăn tay lau sau gáy. "Ai đang nhìn vậy?"

"Cậu," Nagihiko nói. Tôi có thể tưởng tượng khuôn mặt của cậu ấy mang hình dáng của chiếc mặt nạ mà tôi gọi là đau đớn: lông mày kéo lại gần nhau, mí mắt trợn lên, môi trề ra. "Là tôi đang lo thôi."

Tôi bước vài bước nhẹ nhàng vào phòng ngủ của mình. Nagihiko vùng vằng trước ngưỡng cửa, không chắc chắn. Tôi ra hiệu cho cậu đi về phía tôi.

"Cậu đang do dự trong ngôi nhà thời thơ ấu của tôi," tôi nói. "Thật là hài hước."

Nagihiko nhìn lên trần nhà và quay lại nhìn vào mắt tôi. Cậu nâng bộ kimono bằng một tay, đi xung quanh con ngựa bập bênh và ngôi nhà búp bê trên sàn. Cậu ngồi trên một chiếc ghế qua đám mây bụi mù mịt và cau mày nhìn tôi.

"Chà, cậu thấy đấy, hôm nay tôi là Nagihiko."

Các nét mặt của tôi xếp thành một biểu cảm kỳ lạ. Tôi chọn một chiếc hộp âm nhạc hình tròn, vì cho rằng Nagihiko sẽ là kiểu người thích những thứ như vậy.

"Mẹ không cổ hủ như vậy đâu. Bà ấy không quan tâm đến danh dự của tôi, chỉ khi khi hỏi đến giá trị của tôi. Và dù sao đi nữa thì, "tôi trầm giọng nói thêm," Có lẽ người giúp việc đang ở ngoài cửa, hãy đảm bảo rằng cậu không— "

"cậu hỏi về giá trị của mình," Nagihiko nói với tôi. "Tiền sính lễ của cậu. Như những gì bà bói đã nói."

Đó là một điều kỳ lạ khi cậu ta khi nhớ lại trong một khắc nhanh như vậy. Tôi nhìn qua vai mình, chung suy nghĩ với cậu: nếu Saeki Nobuko có thể biết điều này mà không cần được nhắc trước đó, bà ấy còn biết gì khác nữa?

sẽ chết ở một vùng đất xa quê nhà, cùng máu tràn trong miệng.

"Ồ, thôi nào," tôi nói, đọc được đôi mắt của Nagihiko. "Đó là một dự đoán may mắn thôi."

Đôi mắt cậu rời khỏi tôi, khiến tôi thất vọng vì sự thiếu sáng suốt. Cậu vẫn có vẻ hơi bồn chồn.

"Cha của cậu thì sao?" Nagihiko lo lắng nói thêm.

"Hửm?" - Tôi nói, lơ đễnh xoay chiếc chìa khóa.

"Tôi không nghĩ rằng bất kỳ người cha nào muốn biết có một người đàn ông đang trong phòng của con gái mình."

Tôi ngước mắt lên khỏi lớp mạ vàng, có vẻ khinh nhường "Thứ nhất, cậu không phải là một người đàn ông, hãy ghi lại điều đó."

Nagihiko bắt chước giả bộ lấy một cây bút lông và đưa những ngón tay của mình lên một tập giấy vô hình trước mặt.

"Thứ hai, không cần phải lo lắng. Ông ta sống ở..."

Giọng tôi nhỏ dần. Đầu ngón tay tôi lo lắng gõ trên thanh kim loại.

"Ông không ở đây," tôi thì thầm.

Các khớp của Nagihko nứt ra khi cậu đứng dậy. Hơi thở của cậu phả vào sau gáy tôi.

"Ông ấy tặng cái đó cho cậu à?"

Ngay cả cách cậu nói tốt cũng giống như một chiếc đòn bẩy làm tôi bật cười. Tuy nhiên, cậu lấy được sự thương xót của tôi, vậy nên tôi cảm thấy thật hợp lý khi trở thành một người dẫn chương trình trung thực.

"Ừm."

Tôi chỉ vào con búp bê Anh mắt to trong tủ đồ sành sứ, hàng mi phủ đầy bụi trên đôi mắt xanh mở lớn. "Cái đó nữa. Và ngôi nhà búp bê. " Móng tay tôi lách cách trên các rạch của hộp nhạc. "Cái này nữa. Cả con ngựa bập bênh và những viên ngọc trai trên bàn. "

"Rima-chan khi bé thật hư hỏng." Nụ cười của Nagihiko đã trở lại. Tôi nghĩ Amu cũng sẽ làm điều tương tự – chậm chạp ban đầu, và sau đó lại như ánh mặt trời.

"Cha tôi đã nói điều tương tự khi tôi còn nhỏ. Tôi nghĩ ông ấy cảm thấy có lỗi vì đã để tôi một mình khi đi du lịch, vậy nên mới cố gắng làm lành với tôi."

Tôi đặt hộp nhạc xuống. Vai của tôi thả lỏng, mặc dù hàm của tôi thì không.

"Hoặc không."

"Không đâu," Nagihiko đồng ý. "Nhưng khi tôi lớn hơn, tôi có thể nhìn sự việc qua lăng kính của ông, và hiểu rằng một hành động vô nghĩa thích hợp hơn là sự đau đớn khi không làm gì cả."

"Không làm gì cả như là xúc phạm điều gì đó." Giọng tôi vỡ vụn.

Nagihiko đặt tay lên vai tôi. Nó không được coi là đặt ở phần tiếp giáp giữa cổ và xương bả vai, giống như một người cha sẽ làm, cũng như không tự động di chuyển xuống cùi chỏ của tôi. Thay vào đó, nó sượt qua đường cong phần bắp tay tôi, không giống như ra lệnh mà như đề nghị hơn. Tôi nhìn lên để nói với cậu dừng lại, nhưng thay vào đó lại thấy một khuôn mặt thân thiện, cau mày tỏ vẻ lo lắng.

"Ngồi xuống đi, Mashiro-san," cậu nhẹ nhàng nói. Tôi để cậu dìu tôi đến chiếc ghế bành, tay vẫn nắm chặt hộp nhạc với những ngón tay trắng nõn.

"Có lẽ điều này không liên quan lắm -" cậu bắt đầu.

"Cậu đang nói gì đó không liên quan lắm."

"Tôi đã hỏi hồi mùa xuân năm ngoái, về lòng trung thành của cậu."

"Tôi đã đồng ý một cách không tự chủ," tôi nhắc cậu, từ ngai vàng quyền lực của mình.

Đầu gối mềm mại quì lên thảm Oriental. Nagihiko khuỵu gối trước tôi như thuộc hạ của daimyo, với khí chất hung hãn gợi ý rằng cậu có thể đặt kiếm lên trước tôi nếu có. Hai tay cậu vững trãi chống lên sợi len, và tóc trượt khỏi vai khi cậu nghiêng người về phía trước.

"Như tôi đã hoàn thành phần của mình" cậu nói, giọng nam tính. "Tôi có sự tự cao của mình. Cậu đã không sử dụng tôi trong bất kỳ hình thức nào để trả món nợ mà tôi đã có. "

Tôi vô cùng thích Nagihiko khi quỳ gối và không thể không ngồi yên, thẳng lưng một chút, nhìn chằm chằm xuống cậu ấy.

"Nợ? Cậu đang ám chỉ đến gánh nặng của việc che giấu giới tính chính mình à? "

"Vâng."

Tôi nghĩ lại về tất cả những hành động tốt bụng nhỏ bé kỳ lạ — bộ yukata, nhảy theo cây koto của tôi, bàn tay mát lạnh trên lưng tôi, làm mực. Một món nợ? Bụng tôi chùng xuống.

"Làm thế nào để tôi trả đủ?" Tôi hỏi, cứng nhắc. "Thật khó chịu."

"Hãy giao phó mọi thứ cho tôi," Nagihiko nói một cách mạnh mẽ, dưới tấm thảm. "Tôi đã gây rắc rối cho cậu, khi nói về những người tình. Vậy nên, hãy giao phó mọi thứ cho tôi."


Đối với một kẻ giả gái, cậu ta kiêu ngạo khủng khiếp. Giao phó mọi thứ cho tôi, cậu ấy nói, để xóa bỏ cảm giác tội lỗi của bản thân. Tiết lộ một thứ cho tôi yên tâm ấy à.

"Không," tôi cố gắng nói. Thay vào đó, tôi co đầu gối vào ngực trên ghế, ấn cằm vào đầu gối và mở hộp nhạc. Những nốt nhạc hoen rỉ, giống như tiếng lách cách lắng vào căn phòng đầy bụi như chúng thuộc về nơi đó. Tôi nheo mắt nhìn bức tượng nữ diễn viên ba lê đang xoay ở giữa trung tâm, như thể đó là lỗi của cô ấy.

Tôi đóng hộp lại, và âm C cuối cùng kêu lên không có gì đáng sợ.

"Tốt thôi. Cha sẽ không quan tâm đến việc cậu đang đứng trong phòng tôi vì ông ấy là người ngoại quốc," tôi nói với vẻ không hứng thú, ôm chặt chiếc hộp nhạc vào ngực và cảm nhận sự thoải mái, lành lạnh của kim loại. Màu đen trong mí mắt tôi ánh lên niềm hạnh phúc.

"Ông ấy đóng quân ở Tokyo với tư cách là một nhà ngoại giao, và kết hôn với con gái của một ông trùm dệt may. Một năm sau đó ông được triệu tập trở lại London... , "tôi cay đắng nói thêm," Liên minh thật vô nghĩa biết bao. "

"Mashiro-san... -"

"Cậu bảo tôi tiết lộ mọi thứ," tôi mở mắt nói. "Tôi đang nói đây. Cậu có biết rằng các nhà ngoại giao không thể kết hôn hợp pháp với công dân Nhật Bản không? "

"Tôi không..." Nagihiko nói, đảo mắt lần nữa.

"Ông ấy đã được gọi về London, không có gì có thể giữ ông ở lại được," tôi kịch liệt lặp lại. "Và bỏ chúng tôi ở đây. Ông thậm chí còn không ở lại đủ lâu để thấy tôi chào đời. Tôi thậm chí không biết khuôn mặt của ông trông như thế nào. Cậu thấy đấy, mẹ tôi là một tình nhân và bị hủy hoại vì điều đó. Và tôi, như đã nói, là một đứa trẻ thấp hèn. Thật tốt cho cậu quá. "

Đôi mắt của Nagihiko lại nhìn về phía tôi, thu người dưới chân tôi. Chiếc mặt nạ bối rối dễ dàng hòa vào các đặc điểm của cậu, giống như sự đau khổ, nhưng với đôi mắt mở lớn hơn và một cái miệng há rộng.

"Là sao cơ?"

"Mẹ của cậu sẽ không ném một cô gái tốt với con trai của mình, nhưng một đứa con hoang lai tạp thì được." Hai hàm răng của Nagihiko run lên trước lời nói thô lỗ. Tôi không hề cố ý, nhưng tất cả sự phẫn uất đối với Fujisaki-sensei cứ tuôn ra như nước từ một con đập. "Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu thích với tôi và phủi đi như không có chuyện gì."

Đó có thể không phải là ý kiến hay nhất để nói bóng gió Nagihiko là một tên biến thái, trong phạm vi khi cậu ta vừa là kẻ ngang ngược tệ nhất và là một quý ông tuyệt nhất. Trước sự hối hận của chính mình, tôi thấy đôi mắt ấm áp của Nadeshiko lấp đầy hạt lệ.

"Thật tàn nhẫn, Rima-chan!"

Hai tay cô nắm lấy chiếc hakama. Tôi không thể thấy chàng trai kiêu ngạo trước đó vài giây, cũng không biết những giọt nước mắt đó có phải là giả hay không. Cái mặt nạ chết bầm.

"Chỉ vì tôi có thể  làm gì đó có nghĩa là tôi sẽ. Tôi có nên nghĩ giống như cha mẹ mình mãi không? Cậu coi tôi như thế sao – như cánh tay của mẹ tôi chắc? "

Tôi bắt đầu nói, nhưng Nadeshiko vẫn tiếp lời.

"Tôi thì không," cô ấy nói, cố chấp với cơn giận dữ mà cô không hay như vậy. "Tôi không nghĩ về Mashiro-san theo cách đó. Một quý cô là một quý cô, bất kể dòng máu hay gia cảnh."

Tôi không biết phải nói gì với điều này, và chỉ có thể nhìn cậu, người đang kinh hoàng và lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Nadeshiko quay người trước gương và ngay lập tức bắt đầu dùng tay áo chấm vào đôi mắt màu hồng của mình, trông có vẻ bối rối.

Đó không phải là lỗi của Nadeshiko, khi cô ấy không thích tôi và coi tôi như một con nợ của mình. Nhưng cũng không phải lỗi của tôi khi cô có một người mẹ đê tiện.

Xin lỗi không hề dễ dàng với tôi. Tôi hướng mắt về bất cứ thứ gì khác để thể hiện sự ăn năn. Phát hiện một vật thể lấp lánh, tôi bắt đầu đem nó về phía cô trước khi Nadeshiko quay lại cười với tôi.

"Không cần đâu," cô nói, má ửng hồng. "Nếu tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn với cậu, cậu sẽ khoét mắt tôi và mắng mỏ tôi thật thậm tệ."

Tôi là một con nợ, nhưng dù vậy thì tôi cũng cảm thấy khá ổn.

"Nếu tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn với cậu," tôi đáp, tưởng tượng việc đổ nước tắm lên đầu cô khi cô ấy bắt đầu tiếp tục làm thơ, "Cậu sẽ thường xuyên ướt trườn trượt ."

"Sao cơ?" Nadeshiko hỏi.

Chim chích bụi từ mấy hôm trước cất tiếng hót trong im lặng. Một giọng nói xuyên qua cửa sổ được mở sẵn.

"Nagihiko!" giọng nói của một người phụ nữ vang lên, rất quen thuộc, từ vô số bài phát biểu trên trường. Nagihiko sững người, má còn hơi hồng và bắt đầu đưa tay vào hakama của mình.

"Là mẹ," cậu nói. "Tôi nghĩ là mình đã can dự ở đây đủ lâu rồi."

Cậu nắm lấy tay tôi. Lần này, tôi để yên cho cậu.

"Chúng ta sẽ gặp nhau trên tàu chứ?"

Cậu sẽ. Nhưng tôi thì sợ hãi khi nghĩ đến điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro