4. Anh chị em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Brothers and Sisters

兄弟姉妹


Bữa sáng sáng hôm sau khác với mọi khi: cơm trắng, thịt tonkatsu, rong biển và nước sốt Worrouershire. Không ai hứng thú với nó hơn Yaya, cô cứ đảo lên mãi mà không có chút nhiệt tình nào. Giữa những tiếng nhoằm nhoằm, cô từ chối ngừng bàn luận về thức ăn với sự mệt mỏi bao trùm mọi người.

"Bọn em luôn ăn cá thu ngựa ở nhà." Yaya đỏ mặt, xôi dính vào khóe miệng. "Cá thu ngựa khô, cá thu ngựa sống, cá thu ngựa nấu súp, cá thu ngựa ăn cùng cơm với nước sốt thực sự rất ngon, Amu-chi nè, nước sốt đó là một trong những -"

"Đây không phải là cá thu ngựa, Yuiki." Hoshina-san trả lời, ăn một miếng cơm như một chú thỏ. "Đây thậm chí không phải là ngựa. Đây là thịt lợn."

Hoshina-san đã bắt đầu ngồi cùng bàn của chúng tôi vào bữa sáng và bữa tối, cùng lý do rằng cô ấy chỉ ngồi ở đây cùng vì " Chúng tôi không nên hiểu lầm, chỗ ngồi ở đây ấm hơn ở so với góc bên kia " rằng cô đang làm điều đó vì lợi ích của bản thân và chúng tôi thì không nên "tâng bốc chính mình khi nghĩ rằng đó là do cô muốn bắt chuyện cùng chúng tôi." Cô ấy đỏ mặt và giận dữ khủng khiếp khi nói điều đó, nó khiến tôi nghĩ rằng Hoshina-san là một người kỳ quặc hơn tôi tưởng.

"Có phải đó là nước sốt okonomi?" Amu góp ý, nhưng đã quá muộn - Yaya đã bị phân tâm, đôi mắt cô sáng lên một cách điên rồ. "Thịt lợn! Thịt lợn! Khi em sống ở Đài Loan, họ có bánh bao kẹp thịt được nhồi đầy thịt, và bánh bao cũng thế, trừ thịt lợn nướng ra đều kẹp được hết, và cả thịt lợn nhồi trong lợn -"

"Gì cơ?" Hoshina lớn tiếng xen vào, khuôn mặt hoài nghi.

"Vâng, thịt lợn nhồi trong lợn."

"Tôi không tin." Hoshina trả lời một cách dứt khoát "Cô không thể nhét thịt lợn vào lợn, chuyện đó là phi đạo đức và thật kinh tởm. Nhưng mà cô đã ở Đài Loan từ bao giờ?"

"Chị cũng định hỏi điều tương tự." Amu tò mò xen vào, nghiêng người qua bàn để mái tóc rối bù của cô có khả năng nhúng vào cơm. Nhanh trí, tôi chắn một tay dưới tóc cô. Nếu miệng tôi không bị nhét đầy thức ăn, tôi sẽ tự mãn nhắc nhở Amu và Hoshina rằng tôi biết Yaya là người Trung Quốc và rõ ràng họ đều là những người bạn tồi tệ vì không biết chuyện đó. Nhưng thật không may, miệng của tôi đang đầy, vậy nên tôi buộc phải ngồi một cách buồn bã với cặp má như chuột hamster.

"Mashiro!" Kichigai-sensei kêu lên như một con cú từ xa, vỗ cánh tay trong cơn đau buồn đang bộc phát. "Một tiểu thư không nên nhồi vào má cô ấy đầy thức ăn như một con cá mềm như thế cả. Chồng tương lai của em sẽ nói gì nếu anh ta bắt gặp em đang nhồi nhét vào miệng đầy cơm như một đứa mồ côi bị bỏ đói thế hả?

Tôi nhanh chóng cố gắng hack tất cả thức ăn cùng một lúc, đó là một sai lầm. Thịt lợn bị mắc kẹt trong cổ họng và tôi bắt đầu ho.

"Ôi..." Yaya cười rạng rỡ khi nghe tôi nghẹn ngào. "Mẹ và em trai -''

Ngay lúc đó, Misaki bước vào phòng ăn, với một tiếng rống đầy nội lực.''Ở đây!"

Có tiếng sột soạt và tiếng ghế băng va chạm. Các cô gái chạy nhanh về phía cửa một cách vội vã, giống như đang giẫm đạp lên nhau. Từ khi nào mọi người lại thích nhận thư nhiều như vậy? Trước khi người ta có thể kịp chớp mắt, Yaya cũng tương tự , cô đã tự mình rời khỏi chỗ ngồi và tham gia vào tập đoàn váy đen thét chói tai.

"Kukai-chan, Kukai-chan," một cô gái than vãn "Của mình đâu, của mình đâu-?"

''Có thư từ Kyoto chưa, Soma-kun, hay đây chỉ có mỗi từ khu vực Tokyo thôi?"

Tôi nhìn từ đám con gái bên ngoài trường, rồi đến Amu và Hoshina sau đó tôi xoa cổ họng. "Kukai-chan là ai?" Tôi rón rén, với đôi mắt ngấn nước.

"Một thằng con trai" Hoshina nói, mạnh mẽ rõng rạc. Amu vội vàng đưa cho tôi chiếc khăn tay của cô ấy và sau đó đứng dậy thử nhìn qua đám đông. Khi bắt gặp Kukai-chan, đôi tai cô mờ đi vì màu hồng.

"... Vậy ra đó là lý do tại sao mọi người thích ngày đưa thư nhiều như vậy." Cô nghịch đuôi tóc mình và nói bằng giọng cao vút mà cô dành cho những cậu chàng đẹp trai. Mắt tôi lóe lên, tôi vô tình chọc vào tay mình bằng thứ gì đó giống như bìa cứng và nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay, hoảng sợ.

"Cậu không mong đợi bất kỳ lá thư nào hay sao, Hoshina-san?" Tôi nhìn cô ấy bằng một con mắt .

"Tôi không muốn nghe tin tức từ ai hết." Cô nói, một cách miễn cưỡng. "Và tôi không muốn nghe cậu nói 'Hoshina-san, Hoshina-san' cả ngày, điều đó khiến tôi nghĩ rằng cậu đang nói chuyện với mẹ tôi. Cậu có thể gọi tôi là Utau như Amu và Yaya."

Đó là biểu lộ đầu tiên cô từng đưa ra như những người trong tộc Hoshina-san, người thừa kế duy nhất của một tập đoàn với tài sản khổng lồ. May mắn thay, tôi đã được cứu khỏi việc nói bất cứ điều gì khác ngoài "khó hiểu" bởi khuôn mặt tươi sáng của Yaya khi về bàn, nắm chặt trong tay một phong bì với nét mặt như mặt trời mọc. Cô không phải là người duy nhất nhận được thư. Tôi thấy một cô gái gọi lớn "Hoshina, thư này!" và ném một phong bì manila dày lên trên bàn về phía chúng tôi.

Tôi thoáng thấy mặt trên của phong bì – là trăng lưỡi liềm màu đen, đè lên là một vòng tròn duy nhất - trước khi Utau tình cờ gạt nó ra khỏi cạnh bàn, như thể nó chẳng là gì ngoài một mảnh rác. Thận trọng, tôi để ý lại với những gì Yaya đang nói.

"Cha của Yaya đến từ Yokohama, nhưng Mami đến từ Đài Loan." Cô giải thích, thở hổn hển và mở phong bì với sự hứng thú của một chú chó con với giấy gói. "Mẹ và em trai em vẫn đang sống ở đó. Bà nói rằng bà sẽ gửi cho em một bức ảnh thật, nhìn nè."

Với niềm vui sướng, cô ấy thả nội dung chứa trong phong bì ra. Một bức ảnh nhỏ màu đen trắng lòi ra, lồng ngực cô đập phập phổng như thể cô ấy tự sinh ra nó. "Tên em ấy là Tsubasa!"

Amu ngay lập tức bắt đầu thì thầm. Utau gật đầu tán thành. "Cô hẳn là đang rất hạnh phúc, Yuiki. Mẹ cô đã sinh ra một chiếc bánh bao khổng lồ."

"Utaaaan!"

"Tôi chỉ nói những gì mọi người đang nghĩ."

Vào lúc đó, tôi quyết định sẽ phải chuyển chủ đề Em Bé này để đưa ra một ý kiến rất cần thiết.

"Amu," tôi nói "Có cái gì đó kỳ lạ trong chiếc khăn tay của cậu."

Đó là thứ mà cô đã làm mất gần một tháng trước. Vải lanh và hình dâu tây. Tuy nhiên, góc rất cứng và không thấm nước như tôi mong đợi. Một mảnh giấy nhỏ gấp lại được khâu vào một cách phức tạp trong gấu áo, và tôi giơ nó lên để cho cô ấy xem.

"Một tin nhắn bí mật?!" Yaya thì thầm trong im lặng. "Hãy nhớ lại chàng trai đã trả nó cho chị, Amu-chi? Anh ta có đặt gì đó trong đấy không?"

"Phải đấy." tôi trả lời, suy nghĩ. "Tuy nhiên, việc khâu một lời nhắn vào chiếc khăn tay của người lạ khá là đáng sợ. Có lẽ đó là một tin đe dọa. Hẳn là hắn ta đã viết nó bằng máu."

Kỳ lạ thay, điều này đã không phải để an ủi Amu. Cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trong tay tôi, lông mày nhíu lại. Cuối cùng cô lẩm bẩm điều gì đó không thể nghe được.

"Hở?" Utau nói. Đó là lần đầu tiên cô nói khi Amu bị phát giác .Trông cô hơi nhợt nhạt.

"...Chỉ khâu của Nadeshiko." Amu nói, rõ hơn.

Cá nhân tôi không quan tâm vào bất cứ thứ gì trong lá thư tình yêu được nhét vào chiếc khăn tay của Amu. Tôi đã có nhiều vấn đề quan trọng hơn để xoay xở.


"Chào buổi sáng, Nadeshiko!" Tôi ríu rít lúc chúng tôi chuẩn bị vào tiết thư pháp. Tôi lấy cái bàn bên cạnh "của cô ấy", đẩy nó thật mạnh. "Thật đáng tiếc khi cậu bỏ bữa sáng, hôm nay món ăn khá là ngon. Có thịt. Nhưng Nadeshiko-san không ăn sáng mà phải không?"

Nagihiko cười rạng rỡ, tỏ ra như một nắm đấm. "Tớ luôn nhận được phần thức ăn giống như ở trường, cậu biết đấy. Tớ chỉ ăn nó khi mặc obi hoặc trong văn phòng mẹ."

Có một cái gì đó khá kỳ quặc trong câu nói này, nhưng dường như không ai chú ý đến nó ngoài tôi. Tôi biết rằng mỗi khi Nagihiko đi đâu đó, cậu đều mặc một bộ kimono xinh xắn nhưng tại sao cậu ta lại ngồi trong văn phòng của mẹ mình vào sáng sớm? Dường như không ai là nhận ra điều kỳ lạ này.

"Nhưng tại sao...?" Tôi bắt đầu tò mò.

Nagihiko nhẹ nhàng hỏi."Gì cơ?"

Amu nghiêng đầu "Ồ! Nadeshiko thường tập nhảy vào buổi sáng. Cậu ấy học những bài học riêng từ Fujisaki-sensei. Cậu không nhớ sao, Rima?"

Gì? Không, tất nhiên là tôi không nhớ rồi. Vậy ra đây là lý do tại sao cậu liên tục vắng mặt trong bữa sáng và bữa tối! Nó có ý nghĩa rất lớn đến nỗi tôi đã giận chính bản thân mình vì đã không đoán ra sớm hơn.Với tôi việc dành ít nhất bốn giờ mỗi ngày để nhảy, cộng với các tiết học trong lớp mỗi tuần một lần gần như là quá tải để xem xét lại. Và còn nữa chẳng phải nhảy nhót là toàn bộ lý do để cậu ấy ăn mặc như một người phụ nữ sao? Chắc chắn cậu đã thích chuyện ấy nhiều đến mức để có thể làm điều đó thường xuyên như thế.

Tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Nagihiko từ khóe mắt. Cậu nhún vai nhìn tôi, ngượng ngùng. "Tớ nghĩ là cậu biết."

"Quan trọng hơn" Yaya xông vào, không thể kiềm chế được bản thân nữa "Nade-chin, đồ khâu của chị ở đâu?''

Nadeshiko có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy vỗ nhẹ vào cái ghế ở phía bên kia. "Bộ may vá của chị ở trong phòng. Nếu em muốn ,chị có thể lấy nó cho em trong giờ nghỉ trưa?"

"Chúng ta không thể đợi lâu đến thế!" Yaya khóc thét lên.

Amu nói vội vàng "Đ-được mà chúng ta có thể! Giờ nghỉ trưa đi vậy.-Cảm ơn cậu-.''

"Em cần nó để làm gì?" Nagihiko cố gắng hỏi, nhưng ngay lúc đó giáo viên bắt đầu nói về sức nặng của ngữ căn, và cậu ta lập tức im lặng.

Tôi cũng bất mãn không nói gì- vì tôi tò mò muốn xem phản ứng của Nagihiko khi chúng tôi đưa cho cậu ấy chiếc khăn tay. Cậu đã không tin chàng trai kì lạ đó sống trong làng ngay từ đầu và tôi thì không mong chờ nụ cười tự mãn của cậu ta. Nadeshiko-Luôn-Luôn-Đúng. Tôi thực sự có thể nghe thấy âm giọng của cậu ta, giai điệu Nadeshiko: Ôi ,Amu-chan! Thật là khủng khiếp! Chúng ta nên đi gặp hiệu trưởng ngay lập tức. Tớ đã cảnh báo cậu rồi, cậu biết mà - cậu là một cô gái với trái tim rạng rỡ thu hút ánh mắt của lũ lừa đảo và cáo già!

Bực mình vì suy nghĩ đó, tôi tập trung lại những gì giáo viên đang nói.

"Hôm nay, tôi sẽ chỉ cho các em năm nhất vị trí cọ và thứ tự các nét đơn giản." Giáo viên thư pháp, Fujimura-sensei nói với một tiếng thở dài như thể cô ấy quá già cho việc này (cô ấy không hề già). "Vậy nên đối với những người đã học năm hai , tôi sẽ nâng cao nó lên một chút. Cùng một chút đánh giá, tất cả các em hãy viết tên của mình, ít nhất các em nên biết cách làm điều đó ra sao và để biết làm thế nào để ký tên của mình một cách độc đáo không hề thiệt thòi chút nào."

Kichigai-sensei liên tục co giật vì không thích mái tóc bồng bềnh của người hướng dẫn thư pháp. Giáo viên xã hội của chúng tôi thường lẩm bẩm từ moga với thái độ khinh bỉ về chiếc quần của Fujimura, nhưng đối với hầu hết các bạn cùng lớp của tôi, nó là một dấu hiệu của sự ngưỡng mộ: "Cô ấy là một người phụ nữ hiện đại. Tớ nghe nói là cô ấy hút thuốc."Amu từng nói, giọng đầy ghen tị xen lẫn sự lo lắng.

"Hiragi, đừng chỉ vẽ một cái hộp như thể em là một đứa trẻ đang vẽ một ngôi nhà." Fujimura-sensei đang nói một cách bực tức với một học sinh năm nhất đầy nhiệt huyết. Cô ấy đã nói điều tương tự với tôi trong tiết thư pháp đầu tiên của tôi, khi tôi vẽ chữ đầu tiên trong họ tên giống như một hình vuông câu đố.

Tôi chuẩn bị đứng dậy để lấy đồ thì Nagihiko giơ hộp nghiên lên với một nụ cười. "Chúng ta có thể dùng chung nếu cậu thích, Rima-chan."

Khi ở riêng, Nagihiko gọi tôi là Rima. Tôi cho rằng cách gọi Rima-chan là quá thân mật từ miệng của một chàng trai thốt ra khi chúng tôi ở riêng. Tuy nhiên, Nadeshiko luôn gọi tôi là Rima-chan ở nơi công cộng (cho dù tôi có phản kháng dữ dội như thế nào), điều đó có nghĩa là tôi phải tiếp tục chịu đựng điều đó vào ban ngày. Cuộc sống của tôi tiếp tục là một âm điệu không đổi trong chất giọng nữ cao vút cùng tiếng gọi Rima-chan.

"Rima-chan!" Cậu gọi tôi, bất cứ khi nào cậu muốn đuổi kịp tôi và Yaya trên hành lang, nhảy tới gần chúng tôi như một con chim biết hót líu lo với hai cánh tay giữ sát bên hông.

"Rima-chan!" Cậu quở trách, khi tôi gắt gỏng gọi Kichigai-sensei là "linh cẩu mặc quần áo con người".

"Rima-chan." Cậu nói bằng một giọng rất nghiêm bất cứ khi nào tôi vui vẻ nhận xét rằng "Nadeshiko, cậu có đôi bàn tay to thật đấy! Nó giống như của một người nông dân ấy."

Lúc đầu, tôi có chút hơi khó chịu vì phải đối diện với sự hiện diện chán ghét của Nadeshiko. Dần dà tôi lại thích thú với bản chất trìu mến của những từ ngữ êm dịu kiểu đó mặc dù tôi sẽ tự thiêu trước khi thừa nhận điều này với Nagihiko.

"Tớ nghĩ là chúng ta có thể dùng chung." Tôi trả lời, nhấc ống nhỏ giọt lên. Nagihiko đặt tay lên tay tôi với một nụ cười của các bậc phụ huynh. "Để tớ."

"Tớ biết cách làm mực." Tôi khó chịu nói. Tay tôi khô cứng dưới bàn tay trắng trẻo của cậu như những cái cây bị mây che phủ.

Sống mũi cậu nhăn lại với tôi. "Tớ đã thấy cách cậu làm mực." Cậu nói ,cùng một tiếng cười khàn khàn trong giọng "Cậu nhúng thêm quá nhiều nước."

"Còn cậu thì không thêm đủ." Tôi nói lại. "Cách viết thư pháp của cậu đen như chính linh hồn cậu vậy, Nadeshiko-chan."


Tôi đột nhiên ý thức được rằng Amu và Yaya đang theo dõi chúng tôi, cả hai trông khá là thích thú. Như thể không biết gì về cái nhìn chằm chằm của tôi, Yaya đưa cho Amu một ít konpeito(kẹo đường) trong túi.

Chết tiệt! Đáng lẽ tôi đã là người ngồi cùng Yaya, cười nhạo những trò hề của Amu - nhưng thay vào đó, tôi đã ở đây, tranh cãi với Nadeshiko về mực. Tôi ngậm miệng lại và hối hận vì quyết định của mình.

Nagihiko mỉm cười ,nhấc ống nước của mình lên trong một khắc, nghiêng tay xuống. Không hiểu sao nó làm tôi gợi nhớ lại về mẹ cậu một cách kì quái, bà bưng tách trà với sự yêu thương, với người nhà Fujisaki tất cả mọi thứ thực sự liên kết với nhảy múa. Tôi nhìn cậu, lông mày nhíu lại.

Nếu "Nadeshiko" là một vai diễn – như khi Naghiko nhắc tôi - thì bước đi của Nadeshiko là điệu múa, những bước nhảy có chủ ý trong một buổi độc tấu vĩnh viễn không hồi kết. Ý nghĩ đó thật chán nản.

Thật cẩn thận, cậu thả nước vào nghiên của mình, và tôi đếm chúng một cách lặng lẽ, một, hai, ba, năm, sáu, bảy. "Thêm nữa" tôi nói.

'' Không thể được." Nagihiko đặt ống nhỏ nước xuống bằng một cái kẹp sứ mềm. Nó tròn như một hòn đá có hình thái hoàn hảo, được làm bằng gốm tráng men sứ. Những bông hoa màu xanh tươi sáng trải dài trên đỉnh. Cậu bắt tôi nhìn nó với sự ngưỡng mộ không thể chối cãi.

"Thật tuyệt phải không?" Cậu gõ nhẹ vào nó, móng tay chạm đến lớp men. "Đó là một món quà từ giáo viên của tớ ở Bắc Kinh."

"Tại sao mọi người đều đã đến Trung Quốc ngoại trừ tớ?" Tôi càu nhàu, sốt ruột chuyền cho Nagihiko bút mực.

"Tớ cũng chưa từng đến Trung Quốc." Amu nói thêm, khi Nagihiko nhẹ nhàng chà xát đầu mực vào mặt đồng trũng của nghiên. Bụi đen tan vào nước như những đám mây, nhuộm một màu đen sền sệt. Sau đó Nagihiko đẩy nó về phía tôi một cách nhẹ nhàng, với một nụ cười đầy thách thức. "Của cậu đây, Rima-chan."

"Tớ mãi mãi phải mắc nợ cậu." Tôi trả lời một cách mỉa mai, nhặt cây cọ của mình để nhúng. Dừng lại một chút ,tôi khó có thể cưỡng lại sự tò mò của chính mình, và Nagihiko biết điều đó.

"Tại sao cậu có một giáo viên ở Bắc Kinh?" Tôi nói thêm, gắt gỏng.

Nadeshiko có thể kể một câu chuyện khi cô viết, một tài năng đặc biệt kì lạ, điều mà tôi thấy nó hoàn toàn khó hiểu. Nghe và viết cùng một lúc rất khó đối với tôi và kết quả là giọng nói của cô ấy vang lên như một chiếc radio bị lỗi.

"Chà, cậu biết đấy, khoảng thời gian từ mười hai đến mười ba tuổi, trước khi cậu chuyển đến đây tớ đã đi du lịch nước ngoài." Nadeshiko bắt đầu nói bằng giọng nói thanh thoát của mình. "Nhưng tớ cũng đã đi du lịch một thời gian khi tớ còn nhỏ và ở lại Trung Quốc một thời gian với cùng cha mình, khi đó tớ cũng không quá bảy hay tám tuổi. Tớ đã ở bảy tháng tại một trường Opera Bắc Kinh. Thật khủng khiếp." Cậu cười cùng vẻ buồn bã. "Họ đánh thức chúng tớ dậy lúc năm giờ sáng để tập luyện wushu trong sân, và chúng tớ phải giữ tư thế đứng trong nhiều giờ liền. Và rồi mỗi khi có ai đó ngã xuống, cả nhóm sẽ bị đánh bằng gậy tre."

"Wushu?" Amu xen vào. "Nhưng đó là opera -"

Nadeshiko nhấc lên một ngón tay với một nụ cười. Tôi cảm thấy một cuộc độc thoại nhẹ nhàng đang đến. Mí mắt của Yaya bắt đầu rủ xuống.

"Về nguyên tắc, võ thuật và khiêu vũ là một cặp chị em. Chúng tớ đều phải rèn luyện cả hai để cơ thể di chuyển theo một cách nhất định. Nếu cậu từng thấy một võ sư trình diễn, hãy nhìn kỹ vào đôi chân của anh ấy - cậu sẽ thấy anh đang nhảy!" Cô cười như tiếng chuông leng keng. Tôi không nghĩ nó buồn cười, đó là quan điểm mỗi người. Cô tiếp tục quét cọ của mình trên trang giấy với một đường trượt mềm mại, giống như một con rắn bò trên cỏ.

Tôi liếc qua trang của tôi khi cô viết. Tôi có một ý tưởng về cách tên của cô ấy được viết ra sao, vì Nadeshiko chỉ có một phiên âm kanji: chữ đầu tiên, naderu (藤咲撫), có nghĩa là vuốt ve (thật kinh khủng). Thứ hai, ko(子), là một tên chung để kết thúc, đề cập đến một đứa trẻ hoặc một cái gì đó quý giá. Khi kết hợp các chữ lại sẽ tạo ra hoa cẩm chướng xòe tua, yamato nadeshiko, một bông hoa gợi lên như một đứa trẻ đáng yêu đến mức nâng như nâng trứng. Cá nhân tôi nghĩ rằng bị mẹ đặt tên qua một cái cây thật đáng sợ và kỳ lạ, nhưng rõ ràng tôi thuộc nhóm thiểu số .

Nó làm tôi tự hỏi về cái tên Nagihiko. Ở thời của cha mẹ tôi, những cái tên không chỉ được chọn một cách nhẹ nhàng cho trẻ em, một cái tên thể hiện những hy vọng và ước mơ mà cha mẹ đặt lên vai con cái họ, một điềm báo cho tương lai của chúng. Tôi không hoàn toàn chắc chắn về những gì mà tôi đang sở hữu để hỏi, tôi kéo một mẩu giấy vụn về phía mình, viết bằng những nét cọ nguệch ngoạc lên bề mặt của nó. Sau đó tôi trượt nó về phía bàn bên kia một cách im lặng.

Trong đó viết là :Làm thế nào để viết Nagihiko?

Nếu Nagihiko ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, cậu ta sẽ không đưa ra dấu hiệu nào như là đẩy cái tên nữ chính tả đẹp đẽ của mình sang một bên, cậu lại cầm cọ viết lên, sẵn sàng như một con hạc sắp bay. Đầu tiên, một nét vẽ đậm nét xuống, sau đó là một đường viền mềm mại từ trên xuống như một nửa chiếc hộp. Bên trong, cậu vẽ thêm bốn đường giống như lưới. Tôi đã đối mặt trực tiếp với nagi (凪), nghĩa là bình tĩnh hoặc biển lặng.

Cọ viết của cậu ngập ngừng trên trang với một giọt nước nhỏ xuống. Hai chấm đen xuất hiện trên tờ giấy. Một cách nhanh chóng, cảm giác về việc tôi đang tò mò quá nhiều vào cuộc sống gia đình riêng tư của Nagihiko trở lại - trong một phút thoáng qua, tôi ước rằng tôi đã không hỏi gì cả.

"Cậu làm nhòe rồi." Tôi nói .

"Ừ." Cậu thầm xin lỗi, nhúng cọ viết vào mực một lần nữa. "Đã quá lâu rồi kể từ khi tôi viết lại tên của mình."

Chữ tiếp theo là hiko (彦)- nghĩa là cậu bé hay hoàng tử. Cậu kết thúc nó với một hơi kéo dài, và đặt cọ viết trở lại với một nụ cười. "Cậu thấy chưa? Nó là thế này đấy."

Tôi gật đầu một cái, và Amu nghiêng người. "Hai người đang viết gì cho nhau ở đằng đó thế?"

Như thể muốn đánh bay một con ruồi rắc rối, Nagihiko trượt tờ giấy về phía tôi và tránh xa đôi mắt tò mò của Amu, nhẹ nhàng nói. "Tớ đang chỉ cho Rima-chan cách viết gốc hokozukuri (ngữ căn 79 bên phải) cho họ của cậu ấy, cậu ấy luôn vẽ nó một cách cứng nhắc."

"Tớ biết cách viết tên của chính mình, Nadeshiko-chan chỉ thích nói tớ cần phải làm gì thôi."

"Ai có thể trách tớ đây, Rima-chan? Cậu thật khó chỉ dạy đó."

Amu chỉ cười khúc khích một chút sau tay cô. Tôi đã hy vọng về một phản ứng gần giống với "Nadeshiko, đồ xấu xa ! Đừng chọc Rima đáng thương, cậu ấy rất dễ bị tổn thương!", Nhưng tôi cho rằng điều đó là quá nhiều để mong đợi. Đối với mối quan tâm của riêng tôi, tôi đã bắt đầu tìm thấy khả năng khác của Nagihiko khi hành động ngay lập tức thay vì đe dọa.

"Có lẽ cậu nên chứng minh điều đó cho chúng tớ thấy, vì trang giấy của cậu vẫn trống." Nagihiko chỉ ,đôi mắt sáng lên. Cậu ấy chắc chắn đã có ý định đó. Với Amu và Yaya đang theo dõi, tôi khó có thể tranh luận. Tôi nhặt cọ viết của mình với một cái nhìn khó chịu và bắt đầu viết, tự ý thức về việc tôi có một khán giả.

Họ của tôi, Mashiro (真城)đề cập đến một lâu đài hoặc pháo đài. Chữ tên tôi được đặt là ri(璃) biểu thị pha lê xanh dương và ma(茉), đề cập đến hoa nhài Ả Rập, một thứ mà Nadeshiko dường như cảm thấy quá thú vị.

"Ri-matsu."Cậu nói với giọng Nadeshiko, ngưỡng mộ bản viết khó chịu ngột ngạt của tôi với sự vui vẻ. "Tại sao mẹ cậu đặt tên cho cậu là một bông hoa ngọai quốc?"

"Tại sao mẹ cậu đặt tên cậu là một đứa trẻ đáng yêu, khi cậu không hề giống thế?" Tôi bắn trả, liếc trộm tên cô.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau như thế một lúc, vồ vập vào nhau như những con mèo trong hẻm. Cuối cùng, Amu hắng giọng. "H-hai cậu này, t-tớ nghĩ rằng lớp học đã kết thúc. Nadeshiko, cậu nói là cậu có thể cho tớ mượn chỉ may của cậu mà phải không?"

"Ồ đúng thế." Nadeshiko trả lời, đứng thẳng dậy và cuộn cuộn tờ giấy đã khô của mình với một nụ cười đẹp. "Tất nhiên là cậu có thể, nhưng tại sao cậu lại cần đến nó? Nếu cậu thả gấu váy xuống, sẽ không cần đến khi cậu mặc nó."

"Ồ, không, không! Không phải đâu." Amu bối rối trả lời và Yaya chen ngang với một nụ cười rạng rỡ. "Không, không, để em nói với chị ấy, Amu-chi! Làm ơn đi nha!"

Tất cả từ bãi cỏ đến tòa nhà ký túc xá, Yaya quan tâm đến mọi câu chuyện như một người thợ dệt ở khung cửi. Cuối cùng, chúng tôi quyết định rằng lời giải thích đó đủ để khiến chiếc khăn không thoát nổi sự kiểm duyệt của Nadeshiko, cô ấy có thể thấy tin nhắn bị kẹt trong gấu khăn. Thật ngạc nhiên, Nadeshiko dường như không thấy khó chịu như tôi dự đoán, thực ra tất cả những gì cô ấy làm là nhướng mày.

"... nó chắc chắn một tín hiệu thả thính! Hoặc là một tin đe dọa! Phải không chị, Nade-nade?"

"Nó rất có thể là một cái gì đó khác." Đó là tất cả những gì Nadeshiko nói, khá khó hiểu. Tôi nhìn cô, nhưng không nói thêm. Trong phòng ký túc xá của chúng tôi, Nagihiko sẽ không đồng ý đưa cho Amu chiếc kim may: thay vào đó, cậu nhẹ nhàng ra hiệu cho Amu, nói rằng cô nên đưa khăn tay ra cho cậu.

"Tớ sẽ làm cho nó trông gọn gàng hơn." Cậu nói, không chút tế nhị. Chỉ khâu trong tay cậu, cậu ta chỉ lấy một mũi khâu duy nhất - phần còn lại cậu tháo qua đầu nhọn, để lại một sợi còn nguyên vẹn mà sau đó có thể được khâu lại tiếp . Không ai sẽ khôn ngoan hơn thế. Cuối cùng, lá thư đã được bung ra. Chính Amu đã lôi nó ra một cách hào hứng, những ngón tay run rẩy vì lo lắng.

Có tiếng sột soạt phấn khích khi cô kéo thẳng mảnh giấy và rồi tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài. Đôi mắt của Nagihiko mở to. Yaya và tôi quá thấp để đọc những gì trên trang, vì vậy tôi kéo tay áo của Nagihiko. "Nó viết gì?"

Giọng cậu như đang hoài nghi cho đến khi cất thành tiếng. "Nó được gửi đến cho Hoshina-san."

Thực tế, dòng chữ Utau được viết nguệch ngoạc lên mặt trước của mảnh giấy được gấp chứ không phải Hoshina-san. Đơn giản là Utau, không có gì khác , không có địa chỉ, mặc dù được gấp lại vô cùng cẩn thận. Tất cả chúng tôi trao đổi ánh mắt bối rối cho nhau, không biết phải nói gì. Cách nó diễn ra, dường như rất có thể đó là một tín hiệu yêu đương từ một người tình bất hợp pháp-- thứ gì đó không tốt sắp xảy ra, nếu một trong những giáo viên phát hiện được điều đó.

"Người đàn ông đó ..." Amu bắt đầu nói, nét mặt nhăn nhó với điều gì đó không thể hiểu được, nhưng Yaya cắt ngang với một cái liếc mắt lén lút trên khuôn mặt. " Amu-chi, đừng nhanh chóng nghĩ rằng anh chàng lạ mặt đẹp trai là thủ phạm. Mọi người đều biết rằng những người đàn ông giàu có ở Tokyo luôn nhờ người đưa tin để gửi thư của họ, như trong Truyện kể Genji. Rõ ràng là Utan của chúng ta đã ngoại tình với một người đàn ông giàu có ở Tokyo--"


"Yaya!" Amu lúng túng hét lên, khi Yaya cười thầm sau tay áo. Thật lòng tôi nghĩ rằng Yaya có thể không quá sai. Mọi người vẫn thường có tình nhân và Utau trông rất trưởng thành so với tuổi ngoài. Mặc dù yêu một nữ sinh từ một gia đình thương buôn nổi tiếng ở Tokyo là rất dễ tai tiếng, nhưng cũng rất ít có khả năng. Tôi giật lấy lá thư từ tay của Amu bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Rima, cậu không có quyền-" Nhìn chằm chằm một cách bướng bỉnh, tôi mở ra lá thư nhỏ xíu, không có gì ngoài sự ngạo mạn lãnh đạm. "Tớ không quan tâm đến những chuyện bẩn thỉu của Utau, nhưng Amu có quyền đọc nó. Rốt cuộc thì đó vẫn là chiếc khăn tay của cậu ấy."

"Tớ không thấy cậu ấy đọc nó bao giờ cả." Nagihiko bình luận, khô khốc, nhưng tôi lờ cậu đi và mở nó ra. Trên bề mặt giấy mỏng, chỉ có năm chữ viết:

Ga xe lửa, ngày 12.1:00.

"Không thể nào ..." Yaya nói thấp giọng, qua vai tôi. "Utan sẽ bỏ trốn."




**




Sau bữa trưa, chúng tôi có tiết lịch sử. Ngay khi chúng tôi vừa bước vào lớp, Yaya ngay lập tức bay vào lồng ngực Utau trong tiếng thút thít.

"Uta-an, chị không thể rời khỏi Yaya! Hứa với em đi, được không? Quắc tay với em nào, nhanh lên đi-"

"Cô đang nói về cái quái quỷ gì vậy?" Cô trả lời một cách thô lỗ, lấy sách giáo khoa của mình để đẩy khuôn mặt Yaya ra khỏi ngực cô. Cô ấy lườm chúng tôi như thể đây là lỗi của chúng tôi, đôi mắt lóe sáng.

Amu không nói gì ,trượt tờ giấy ghi chú lên bàn. Utau vẫn đang trừng mắt lên như một cơn bão, nhặt nó lên như thể đó là một miếng giẻ bẩn thỉu. Sau một cái liếc nhìn, cô đặt nó xuống, vẻ mặt hờ hững.

"Cô đọc cái này rồi." Cô nói

"Ừm " Amu bắt đầu bối rối. "À, đúng thế, tớ ..."

"Nó được khâu trong chiếc khăn tay của cậu."

"Ư-ừ, nhưng-"

" Mô tả người đàn ông đã đưa cái này cho cô hộ tôi."

Nadeshiko và tôi nhìn nhau. Chính cô ấy là người đã tả lại khi Amu không thể, cùng chất giọng bình tĩnh. "Một chàng trai ưa nhìn với khuôn mặt khá giống mèo, tôi tạm mô tả lại là như thế. Anh ta có đôi mắt khá tinh nghịch và bước đi khá lịch lãm, nhưng khuôn mặt anh bị chiếu bóng nâu từ mặt trời."

"Thật là một cách mô tả vô dụng." Tôi đáp thêm.

"Hoshina-san, cậu không thể đi."

Tôi biết rằng Nadeshiko sẽ cố gắng ngăn chặn Utau nhiều nhất có thể. Các nữ sinh bỏ trốn khỏi trường học là một vết bẩn cho danh tiếng của chính nó. Từng có tin đồn lưu lại rằng khi một cô gái bỏ trốn, bạn cùng phòng của cô đã bị đánh ngay tại chỗ. Điều thương tâm nhất là khi có người khác phải chịu thay sự ích kỷ của họ.


"Tôi không hỏi cậu." Utau lạnh lùng nói, nhét tờ giấy vào cổ áo và mở sách giáo khoa. Theo như cách cô ấy hành động, cuộc trò chuyện đã kết thúc. Còn với Nadeshiko thì không, mặc dù cô im lặng mím môi lại. Tôi có một linh cảm xấu rằng điều này sẽ không đơn giản diễn ra trong êm xuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro