5 .Trăng non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


新月




Ngày 12 tháng năm ,Amu xông vào phòng chúng tôi trong lo lắng. "Nadeshiko, cậu phải giúp tớ!"

Tôi nằm dài trên giường đọc Khu vườn bí mật, bực bội vì bị đẩy mạnh ra khỏi bãi lầy chỉ toàn tiếng Anh của mình. ''Ôi trời, đừng bận tâm đến tớ.'' Tôi nói một cách khéo léo. "Cứ coi tớ là một món đồ bày trong phòng ấy."

"Utau sẽ lẻn ra ngoài và gặp người đàn ông đó và cô ấy muốn tớ giúp." Amu thở không ra hơi, dựa vào khung cửa. "Tớ phải làm gì giờ?"

Nagihiko ngước đầu lên ngay duới tập thơ nhảm nhí ở trên mặt bàn với khuôn mặt giật mình. Dù cậu dùng ánh mắt không hiểu, nhưng tôi chắc chắn rằng Nagihiko đã nhận ra điều sắp tới. Có gì đó rất giả tạo khi cậu ta nghiêng đầu.

"Tại sao chứ, nếu Hoshina-san quyết định bỏ trốn thì tớ cho rằng Hoshina-san cũng vẫn sẽ trốn thôi." Cậu nói, với giọng Nadeshiko dè dặt như trước đây. "Cứ như tự hỏi phải làm gì khi thủy triều bắt đầu tràn vào ấy."

"Ừm , đúng là thế.. nhưng cô ấy không chạy trốn, thật đấy." Amu sửa đổi vội vàng. "Cô chỉ muốn nói chuyện với anh ta. Nó có hơi... phức tạp."

Tôi vẫn giả vờ như đang đọc câu chuyện về những cô gái người Anh ,mặc dù vẫn phản ứng lại bằng vầng trán nhăn nhó trên mặt. Giọng điệu lảng tránh của Amu dường như gợi ý là cô biết điều gì đó còn chúng tôi thì không. Hơn nữa, tại sao Amu không hỏi tôi?

Tôi có thể không phải là một nữ sinh hay vi phạm một cách liều lĩnh, nhưng một gia đình luôn bảo kê quá mức đã tạo ra cho tôi một cái nhìn coi thường với các quy tắc được đặt ra để bảo vệ tôi. Nagihiko, mặt khác cậu là một con cún con ngoan ngoãn, mặc đồ cho con gái để làm hài lòng những lý tưởng lỗi thời của mẹ mình. Tôi đã lường trước điều này từ lúc Amu bước vào- Nagihiko không có khả năng nói không.

"Nếu đúng là vậy, cậu muốn tớ làm gì?" Giọng cậu miễn cưỡng rơi vào thanh âm của Nadeshiko , dần dần nó giảm xuống thấp đến mức nguy hiểm.

Amu thoải mái thấy rõ, xờ xờ má. "Chà cậu biết đấy, có người bảo vệ tuần tra vào ban đêm.''

"À, đúng là thế." Nadeshiko nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên mở lại.

"Đợi đã, không thể nào. Đợi một lát. Một người bảo vệ? Chúng ta chưa bao giờ thuê ai cả- cậu nhầm rồi. Tại sao chúng ta phải cần bảo vệ ban đêm? Chúng ta đã có những bức tường chặn."

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói về một bảo vệ tuần tra. Tôi nhìn chằm chằm vào Amu, bối rối. Cô nhìn lại chúng tôi, khuôn mặt bỗng hốt hoảng. "Ý cậu là, người đàn ông đó thường xuyên ở ngoài rừng ngắm nhìn những ngôi sao – chú ấy không làm việc cho trường học?"

"Tại sao lại có quá nhiều đàn ông cao lớn và bần tiện như vậy trong thị trấn này?" Tôi hỏi không ngớt. Nagihiko giả vờ không nghe thấy .

"Điều đó rất đáng lo." Cậu nhíu mày, ngập ngừng. "... Cho tớ xin lỗi vì câu hỏi này, nhưng chú ấy có mặc đồ mai táng không?"

''Hả? K-không, chỉ có áo sơ mi và quần dài." Amu lắp bắp. "Tớ đã nói chuyện với chú ấy một hoặc hai lần. Đợi một chút, Nadeshiko! Đừng nói là đó có thể là một con m------------ "

"Một con ma?" Tôi xen vào giúp cô.

"Cậu phải đối phó với nó!" Amu rên rỉ, vỗ cánh tay đủ mạnh để trông giống như hậu duệ của Kichigai. "Tớ thì không thể! Cậu là người kế thừa ngôi trường này mà phải không? Điều đó có nghĩa là cậu sở hữu vùng đất này! T-trục xuất nó khỏi đây đi!"

"Nhưng tớ chưa bao giờ nghe về bất kỳ cái chết nào trên vùng đất này."Nadeshiko lẩm bẩm với chính mình, bận tâm với những chi tiết quan trọng hơn. "Gia đình của cha đã sở hữu vùng đất này từ thời Edo. Chúng ta có thể hiểu là nó bị ma ám."

"Có lẽ đó là ông cố đã chết của cậu hoặc một cái gì đó." Amu thì thầm lo lắng.

"Không, ông ấy đã chết trong cuộc chiến ở Boshin, Hiroshima."

Amu trấn tĩnh lại. Nagihiko kết thúc câu nói của mình. "Có một truyền thuyết trong gia đình tớ nói rằng hồn ma của ông ấy tiếp tục hiện về để bảo vệ gia đình cho đến bây giờ. Người ta có thể nghe thấy tiếng vó ngựa trên khắp vùng quê vào những đêm hè ấm áp."

Amu nhảy vụt lên với một tiếng khóc. "Nadeshikooo! Ngừng đùa về truyện đó đi!"

Thứ chúng tôi đang nói đến là tộc Fujisaki nên có lẽ nó không phải là một trò đùa, nhưng tôi vẫn im lặng. Amu nổi tiếng là ghét ma. Nếu Nagihiko khôn ngoan hơn, cậu chỉ cần đồng ý giúp đánh lạc hướng bất cứ ai có thể đang tuần tra khu trường này chỉ để cô im lặng.

Thật vậy, cậu cũng có suy nghĩ giống như tôi, vì cậu trông như đang miễn cưỡng gật đầu. "Tốt thôi, Amu-chan ... tớ sẽ làm chuyện đó cho cậu."

Tôi đã không hoàn toàn thích điều đó.

"Chúng ta sẽ làm gì nếu bị bắt?" Amu thì thầm.

''Làm bạn với con gái của hiệu trưởng thì tất nhiên cậu sẽ không về trắng tay." Nadeshiko trả lời, với giọng điệu đo lường. "Tớ có thể làm gì đó. Đây là lý do tại sao cậu nhờ tớ mà, phải không?"

"Chà, một chút, nhưng -" Amu ngồi xuống giường tôi. Tôi dịch chuyển khuỷu tay một cách khó chịu. "Cậu biết nhiều về công cụ chiến lược hơn tớ cơ mà? Tớ sẽ cố gắng hết sức, nhưng cậu luôn giúp tớ nói thẳng suy nghĩ của chính mình."

Nadeshiko mỉm cười một cách ngượng ngùng, nụ cười rụt rè của một bông hoa cẩm chướng bung nở dưới ánh sáng mặt trời. Tôi cau có như một đống rác.

"Tớ cho rằng tớ có thể trông bất kỳ ai có thể bắt được hai người nhưng tớ nghĩ đó là vấn đề nhỏ nhất của cậu."Cô nói. "Cậu sẽ phải giữ trật tự hoặc không sẽ đánh thức các giáo viên. Nhưng ngay khi cậu ở bên ngoài, chỉ còn cánh cổng mà thôi."

"Ngoại trừ m-ma."

Nadeshiko cắt ngang lời cô, nhẹ nhàng nói "Ừ đúng thế, chúng tớ sẽ xem xét nó."

**

Vào đêm mà Utau định chạy trốn, bầu trời trông rõ nhất mà tôi từng thấy suốt mùa xuân. Những ngôi sao lấp lánh sắc nét, giống như những tảng băng trên nền xanh thẫm, thứ gì đó chỉ khiến Nagihiko thêm hoang mang.

"Là trăng non, nhưng những ngôi sao đó sẽ khiến chúng ta dễ dàng bị phát hiện ra."Cậu khẽ thì thầm với chính mình, cố gắng giữ bình tĩnh. "Đó là lý do tại sao anh ta chọn tối nay. Không có mặt trăng, bầu trời sẽ tối đen. Có lẽ anh ta đã trông chờ vào những đám mây."

"Hấp dẫn đấy." Tôi nhận xét, làm phẳng chiếc váy ngủ của mình xuống và nhìn chằm chằm vào cậu với một biểu cảm xấu xí. Cậu đã không chú ý đến sự băn khoăn của chính mình, điều gì đó còn làm tôi khó chịu hơn nữa.

"Chà..." Tôi tuyên bố, bò vào dưới cái vỏ chăn. "Tôi đi ngủ đây."

Khi điều đó không nhận lại bất cứ phản ứng nào, tôi với tay lấy đèn dầu cạnh giường xuống.

Nagihiko tiếp tục bước đi trong bóng tối, tóc xõa vai, những ngón tay tuyệt vọng luồn qua nó như những chiếc ngà trải lụa đen.

Thật đáng ghét. Tôi quyết định rằng nếu cậu muốn đi qua đêm, tôi sẽ mặc xác cậu ta. Tôi nằm xuống và nhắm mắt lại. Thỉnh thoảng tôi bất giác xoay người, mặc cho giấc ngủ thực sự đã bị trì hoãn đến ngưỡng cửa tâm trí tôi và từ chối đi sâu hơn.

Cảm giác như hàng giờ đã trôi qua và tôi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng nhất cất lên và tiếng giày gõ lên mặt sàn. Lúc đó là khoảng mười một giờ rưỡi, hiện trên đồng hồ treo tường và đèn đã tắt từ lâu. Mở mắt ra, tôi thấy cậu đang thắt dây giày.

Trong sự bàng hoàng, tôi tự động ngồi dậy và bắt đầu đặt chân vào đôi giày của mình. Nagihiko ngước lên, đôi mắt lấp lánh trong ánh bán nguyệt. "Rima, cậu đang làm gì thế?"

"Tôi sẽ đi với cậu."

"Hử ,vậy cơ à?" Cậu cười lớn, giống như một người cha thích thú có cô con gái nhỏ đã nói điều gì đó đặc biệt thông minh. "Sao đột ngột thế?"

"Chủ yếu là do sự bất tài của cậu." Tôi thắt dây đai vào đôi chân trần với âm giọng chắc chắn và mở cánh cửa tủ quần áo để lấy áo khoác.

Tôi đã cẩn thận để làm cho mọi câu từ trong câu tiếp theo có chủ ý.

"Cậu- là- một- thằng- hèn." Tôi nhấn mạnh từng từ. "Nếu cậu quá sợ hãi, thì tôi sẽ hộ tống cậu. Nhỡ đâu cậu làm hỏng chuyện của Amu và Utau chỉ vì lý do vụn vặt như vậy thì sao?''

Tôi quay sang nheo mắt ra ngoài cửa sổ, khinh bỉ nói. "Bị tìm thấy bởi những người tuần tra ma?"

"Nói rõ hơn thì những kẻ tuần tra ma không phải là lý do khiến tôi do dự--"

"Chúng ta là đồng minh." Rất lạnh lùng, tôi điều chỉnh lớp lông thú quanh cổ, lạnh lùng nhìn cậu. "Hay chúng ta chỉ là đồng minh khi nó tố tụng cậu, Fujisaki-san?"

"Cậu biết rõ là không phải như thế." Cậu chậm rãi trả lời, nghiến răng. "Nếu cậu bị bắt thì sao?"

Tôi hất tóc, bắt chước giọng Nadeshiko của cậu ấy. "Làm bạn với con gái của hiệu trưởng thì tất nhiên cậu sẽ không về trắng tay. Tớ có thể làm gì đó."

Cậu nhắm mắt lại như thể tôi đã làm cậu tổn thương sâu sắc, nhưng rồi một nụ cười thích thú hiện trên khóe miệng. Quá muộn, tôi nhận ra mình đã nói theo từ ngữ xã giao, giọng điệu khi tôi chỉ dùng để nói xấu Nadeshiko. Tôi đã cầu nguyện rằng Nagihiko sẽ không chú ý, nhưng tôi không hoàn toàn chắc chắn là cậu ta đã không chú ý. Nụ cười của cậu ta trở nên tự mãn.

"Khi tôi chọn giúp Amu, đó là vì cô ấy nhất định muốn thế. Khác với việc để cậu đi cùng tôi, kể cả là có lợi cho tôi.''

"Tôi muốn!''

"Nhưng tôi không nghĩ thế!" Nagihiko đáp lại, cậu lớn tiếng. Tôi nao núng. Cậu dường như hối hận khi cất giọng lên, nhưng giọng cậu vẫn nghiêm khắc như vậy. "Cậu chỉ là một cô gái, cậu biết mà, dù vậy cậu vẫn cứ làm như thể bản thân là một bà hoàng!"

Ngay lập tức nhiệt độ chuyển từ oi bức sang lạnh băng. Tôi thấp hơn Nagihiko gần một cái đầu, y như một đứa trẻ còn cậu ta thì gần như một người đàn ông, cậu có thể dễ dàng áp đảo tôi, nhưng cậu cũng mệt mỏi dưới cái nhìn lạnh lùng của tôi.

"À, vậy à." Tôi thì thầm, âm giọng trầm xuống. "Chỉ là một cô gái?"

"Rima, tôi chỉ ..."

"Ý cậu là cậu không chỉ là một người phụ nữ tầm thường, phải vậy không tiểu thư Nadeshiko?"

Sự cay đắng dâng lên trong cổ họng tôi. Tôi đã gần như quên mất rằng- à đúng rồi, Nadeshiko có cái bệ của người phụ nữ mà không cần đến việc gánh vác trách nhiệm của họ. Hãy để cậu làm theo ý mình, chẳng liên quan gì đến sự an toàn của cậu ta, nhưng đột nhiên tôi bị tụt lại sau. Mọi thứ đã diễn ra rất tốt với Fujisaki-san, nhưng cậu phải đi và tự mình làm một thằng ngốc biết lễ độ. Tôi nên mong đợi gì hơn nữa đây?''

Nagihiko dường như đã giữ được giác quan thứ sáu nam giới của mình để hiểu khi cậu ta đứng trên ranh giới. Cậu quyết sửa chữa lại. "Đừng mang giọng điệu đó ra đây. Cậu biết rõ là-"

"Cậu thật lắm chuyện." Tôi ngắt lời, cực kỳ khó chịu. "Nếu cậu xúc phạm tôi xong rồi thì chúng ta nên đi thôi."

Cậu không còn lí do nào để tranh luận. Một luồng không khí luồn vào, cậu mở cửa và lùi lại để tôi đi trước. Chúng tôi cố gắng giữ im lặng nhất có thể ,mọi âm thanh dường như bị dồn nén.

Tick, tock, tick, tock, tick- chiếc đồng hồ treo ở cuối hành lang kêu lên. Tiếng cáp cláp từ đôi giày của Nadeshiko. Tiếng rít trên đế giày cao su của tôi. Ván sàn cách xa trong khoảng cách ọp ẹp. Thật rùng rợn.

Tôi có ấn tượng rõ ràng rằng Nagihiko đang cố rời khỏi đằng sau cánh cửa ký túc xá đóng kín của chúng tôi, ngay cả khi tôi mắc kẹt trong đó. Bất kể mọi thứ ,chúng tôi đã đến lối ra ký túc xá mà không gặp sự cố hay lời nói nào từ miệng Fujisaki Nagihiko.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi vặn cửa trước của tòa nhà ký túc xá ,nó mở ra với một luồng không khí se lạnh. Có tiếng chăn xào xạc từ phía sau cánh cửa gần nhất.

Đôi mắt trách móc của Nagihiko lấp lánh trong bóng tối. Không suy nghĩ, tôi chế giễu chúng. Giọng tôi vang vọng khắp hành lang và vang dội trở lại, cùng tiếng rít khe khẽ bên lề cửa. Chết tiệt. Cánh cửa trực tiếp bên trái của tôi mở ra, khiến tôi kinh hoàng.

"Senpai?" Hai khuôn mặt tái nhợt xuất hiện ở ngưỡng cửa. Tôi quay lại đối mặt với họ từ từ, âm thầm nhìn họ. Đó là hai nữ sinh năm nhất ở lớp thư pháp, Hīragi và bạn cùng phòng của cô, một cô gái có vẻ ngoài mảnh dẻ với cặp kính. Tôi nắm lấp một bên tay áo của Nagihiko, khi mà cậu chuẩn bị tuyệt vọng bỏ trốn. Đôi khi Nagihiko làm tôi nhớ đến một con nai yếu đuối.

"Suỵt." Tôi khuyên nhủ, nói với cả hai bằng một cái nhìn giống như chim ưng với kẻ thù là Sanjou. "Đóng cửa lại và đừng có đi chân không trên sàn nữa. Fujisaki-san và chị tìm thấy một con rắn bò quanh hành lang."

Cái nhìn trách móc của Nagihiko giờ đang đốt một lỗ lên lưng tôi.

"G- gì cơ ạ?! Một con rắn ư?" Hiragi che tay lên miệng, đôi mắt kinh hoàng. Bạn cùng phòng của cô ấy trông như bị bắt bởi khủng bố, nhưng Hīragi đang làm một trò hề kỳ lạ, như thể con rắn đã ở dưới chân cô ấy. Bịch bịch bịch..

"Dừng lại ngay lập tức, hoặc là em sẽ làm cách giáo viên tỉnh giấc." Tôi rít lên. "Hiragi, trưng bộ dạng ngu ngốc đó đủ rồi,  nếu em mở cửa rắn sẽ bò vào. Đóng cửa lại và ngủ tiếp đi. Rắn không thể chui qua cửa."

Tôi rất có duyên với trẻ em. Tôi nghĩ ngay cả Nagihiko cũng bị ấn tượng bởi những lời nói dối trắng trợn của tôi.

"C-chuyện gì sẽ xảy ra nếu con rắn ở trong phòng chúng em?" Cô bạn cùng phòng ré lên, mặt đẫm mồ hôi.

Nagihiko dường như cảm nhận được rằng tôi không phải là loài vật nhạy bén nhất -cậu ấy xen vào với giọng nói rất dịu dàng nữ tính.

"Điều đó là không thể nào! Bọn chị sẽ trông chừng nó. Nó chỉ là một con rắn cỏ hoàn toàn vô hại mà thôi. Chị không muốn hai em gặp rắc rối vì Mashiro-san đã làm các em sợ hãi với những câu chuyện về ma quỷ." Cậu cười bằng giọng Nadeshiko và đặt hai tay lên lưng họ thật nhẹ nhàng để xoay người họ lại. "Nào nào, ngay bây giờ nhanh lên."

Bất đắc dĩ, những nữ sinh năm nhất cho phép bản thân được Nagihiko đưa trở lại phòng của họ. Khẽ khàng đóng cánh cửa lại sau lưng họ, cậu nhìn tôi một cách không tán thành, như thể tôi nên được mẹ tôi chăm sóc kĩ hơn.

"Không có gì phải căng đâu." Tôi trả lời, đối mặt với cậu.

Cuối cùng chúng tôi cũng bước ra ngoài không khí ban đêm mát mẻ. Tôi đã chạy qua bãi cỏ quen thuộc này trước đây khi tôi đến lớp trễ, nhưng khoảng thời gian ban đêm dường như thay đổi khung cảnh thành một cái gì đó xa lạ. Sự im lặng tăng lên, làn gió thổi sượt qua tai tôi. Vẫn còn quá sớm cho những chú dế, nhưng những ngọn cỏ xào xạc trên gió như một người mẹ đang ngân nga bên khung cửi.

Tôi chạy theo sau Nagihiko như một con gà trống giữa lúc cảm thấy khác biệt rằng chính chúng tôi đang chạy trốn chứ không phải Utau. Tôi nghĩ Nagihiko sẽ bồn chồn lo lắng hơn, nhưng có một cái gì đó rất bình thường về cách cậu bước đi một cách nhanh chóng qua đám cỏ với những bước chân uể oải. Và tôi, người cứ nhón chân như thể mặt đất sẽ vỡ tan bên dưới bất cứ lúc nào.

"Bình tĩnh lại đi." Nagihiko nói, quét mắt qua cánh cổng xa xa dưới chân đồi với không khí của một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm. "Chúng ta vẫn ổn."

"Một kẻ đang phân tích các giai đoạn của mặt trăng nói được à." Tôi gầm gừ đáp lại. Ngay lúc đó, chúng tôi thấy hai hình thù mờ ảo tiếp cận chúng tôi qua đám cỏ.

"Cậu đến rồi." Amu thì thầm dưới ánh trăng, khuôn mặt đầy kinh hoàng. "Cảm ơn ch‑- ồ, chào cậu, Rima."

"Xin chào." Tôi nói một cách tao nhã, như thể chúng tôi đang ở trong một buổi tối chứ không phải là một nhiệm vụ buôn người. Tôi thấy lông mày của Utau lịch sự nhướng lên trong tầm mắt nhạt nhòa trước khi Amu đẩy chúng tôi xuống dốc, lẩm bẩm điều gì đó về việc không nên đứng xung quanh và trò chuyện gần nhau khi mọi người đang ngủ.

"Không, không, điều này ổn mà." Nagihiko nói, vẫn với thái độ của một người phụ nữ tranh chấp. "Rima và tớ sẽ ở lại đây và đảm bảo không ai nhìn thấy các cậu. Hai người có thể tự mình đi đến ga xe lửa."

"Chúng tớ đã phải cắt đuôi một cặp năm nhất." Tôi xen vào, kéo áo choàng quanh mình chặt hơn.

"Tôi cá rằng đó là Hīragi và Cô gái đeo kính, mấy đứa luôn bận rộn đó." Utau lẩm bẩm, trước khi bị Amu điên cuồng che miệng lại. Mặc dù không vui khi bỏ lỡ thông tin từ Utau , tuy nhiên tôi vẫn tự hào về vị trí chó săn của Nagihiko. Nó sẽ là việc hữu ích nhất, đó là điều chắc chắn.

"Bọn tớ sẽ gặp các cậu khi quay lại." Amu thì thầm, mặt tái nhợt và gấp rút. Trước khi cô có thể quay lại, Nagihiko vội vàng nắm lấy cánh tay cô, mắt mở lớn.

"Đợi đã. Làm thế nào mà cậu đi qua cổng được?"

Amu trông giống như một con nai trước đèn pha. Còn Utau lặng lẽ giơ một vòng chìa khóa với con mắt đăm chiêu.

Trong một phút, tôi nghĩ Nagihiko sẽ tát cô ấy. Khi cuối cùng cậu ấy nói lại điều mà bất kỳ ai trong chúng tôi đều mong đợi, đó là một sự ngưỡng mộ "Sao có thể chứ Hoshina-san. Đó là-"

"Chìa khóa của mẹ cậu, đúng rôi đấy.." Utau nói chán nản.

Ôi chúa ơi ! Hoshina-san thanh lịch và tinh tế đánh cắp chìa khóa cổng từ mẹ của Nagihiko! Tôi bị mê hoặc bởi nó mà trông như thể đang kinh sợ. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đặt một bàn tay cảnh báo ngăn lại cánh tay của Nagihiko, để chắc rằng Fujisaki-không-có-con-dao-nào-giữa-bãi-cỏ-khu-trường.

Tuy thế ,Fujisaki trông không có vẻ gì là cậu ta đã sẵn sàng để cầm dao theo. Đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu vầng trăng mỏng về phía những chân trời xa xăm. Cậu từ từ buông cánh tay của Amu, phá vỡ sợi xích tình bạn đen đủi ấy.

"Nếu những chiếc chìa khóa đó không ở trên bàn của mẹ tôi vào năm giờ sáng, bà sẽ để ý." Ánh mắt cậu lướt qua ánh đèn điện xa xa từ nhà ga. "Hoshina san, nếu cậu không quay lại, hãy đưa nó cho Amu. Tôi đảm bảo nó sẽ trở lại vị trí cũ."

Utau dường như đã mong đợi rất nhiều. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra trong tâm trí của cô gái điên khùng này khi cô ấy gật đầu ra hiểu với bạn cùng phòng của tôi, với sự sợ hãi của Amu và tôi, tôi đã không chờ đợi điều này. Amu không mong đợi điều này. Nhưng bằng cách nào đó, Utau thì có.

"Chà, tôi đi đây." Cô tuyên bố.

"Chúc may mắn." Tôi nói.

"May mắn?" Utau thu hút sự chú ý với tất cả sự điềm tĩnh của con gái một nhà tài chính, đôi mắt lấp lánh sự nguy hiểm. "Một người sáng dạ không cần sự may mắn."

Tôi đã mong đợi rất nhiều từ câu nói ấy. Nhanh chóng, Amu và Utau gấp rút đi qua đám cỏ ẩm ướt và bóng tối, về phía những cột đèn xa xôi phía cổng trường. Nagihiko nhìn họ đi, nhưng tôi không thể thấy nét mặt cậu trong màn đêm bị bao quanh sương mờ.

Tôi muốn nắm lấy cánh tay cậu chặt hơn. Nhưng thay vào đó, tôi thả cánh tay của cậu ra và nhét tay vào túi áo lót lông thỏ. Tôi đã quên rằng tôi đã làm phật ý cậu.

Đúng. Vậy nên bây giờ kế hoạch của chúng tôi là để mắt đến những người khác. Nhưng theo như chúng tôi có thể nhận thấy, khu vực xung quanh im lặng và không có giáo viên nào khác đáng ngờ. Vậy còn gì khác nữa?

Chúng tôi cùng nhìn chằm chằm vào khu rừng xanh lá cây bao quanh tòa nhà. Ngay cả trong bóng tối, nơi này vẫn rất thân thiện và quen thuộc. Cây bụi và bụi rậm mọc rải rác trên cỏ, những tia sáng từ ánh trăng chiếu vào tràn khắp rừng. Nơi đó tối tăm và trông như một trốn riêng biệt, trừ những câu chuyện kỳ ​​lạ về ma quái không có thật. Điều này đã được chứng minh rõ hơn bằng cách Nagihiko chọn đường đi trên mặt đất một cách thoải mái, không giống như một con nai đang gặm cỏ. Rõ ràng cậu ta đã làm điều này một ngàn lần trước đây, nhưng tôi vẫn tự hỏi cậu dự định đi vào rừng bao xa. Có phải cậu thực sự nghiêm túc tin câu chuyện người tuần tra ma vô nghĩa đó?

Cậu mặc kệ tôi, còn tôi thì vẫn ngoan ngoãn đi theo. Rõ ràng khu rừng không phải là môi trường sống tự nhiên của tôi. Cành cây kéo vào mái tóc vốn đã rối của tôi. Mặt đất trông rất nguy hiểm, chân tôi bị vấp và rễ cây đâm vào. Tầm nhìn của tôi bị hạn chế nghiêm trọng bởi sự biến mất của mặt trăng. Tôi không thấy gì ngoài màu xanh lá cây đậm đặc giữa màu đen thậm chí còn tối hơn thế. Cách duy nhất tôi biết rằng Nagihiko đang tiếp tục đi trước mặt tôi là bởi nhánh tử đằng trắng xóa trên lưng áo haori độn của cậu ấy, nhấp nhô lên xuống trước mặt tôi từng bước một.

Nếu tôi không liên tiếp đi với cậu ta, tôi sẽ rên rỉ và phàn nàn về điều đó. Cậu có nghĩ rằng tôi đang khó chịu khi đi đôi giày này không? Nếu tôi biết rằng cả hai sẽ đi xuyên qua khu rừng cỏ khô như Hội Nữ Hướng Đạo, thì ít ra tôi cũng đã đánh cắp được một đôi giày lố bịch của cậu ấy!

Nagihiko dừng bước đột ngột đến nỗi làm tôi ,một kẻ đang loay hoay đập thẳng vào lưng cậu.

"Au." Tôi nói, điều đó không được tính là nói vì đó là âm thanh của cơn đau-phê bình-khó chịu. "Gì vậy-"

"Im lặng đi." Nagihiko thì thầm, không cần giải thích thêm. Cậu vung tay ra ngăn tôi lại, một cái gì đó không nên làm tôi hứng trí, nhưng không "Cậu thấy thứ đó chưa?"

Tôi ngó nhìn vào bóng tối. Cây cối xào xạc. Trước mặt chúng tôi là một khu rừng trống hầu như không nhìn thấy, những cụm lá đen dày đặc nhảy múa trên nền xanh thẳm của bầu trời. Chỉ có một vài ánh sao mới có thể xuyên qua tán cây chiếu qua và nó phản chiếu trực tiếp vào mắt chúng tôi thứ gì đó do con người tạo ra bằng kim loại.

Chậm rãi và thận trọng, chúng tôi tiến đến bên rìa của khoảng trống, cành cây gãy như pháo hoa dưới chân chúng tôi. Càng đến gần, chúng tôi càng không nên đến gần hơn, cùng một lúc, chúng tôi thấy hình dạng một người đàn ông trong bóng tối đứng lên.

Chúng tôi di chuyển nhanh hơn. Tôi lung túng nấp sau cái cây gần nhất. Nagihiko dường như có cùng một ý tưởng vào cùng một thời điểm, cậu xoay ra sau lưng tôi, mái tóc đen hất vào mặt tôi. Mắt tôi chạm mắt cậu, ngực kề ngực, chúng tôi sợ hãi thở dốc.

"Ối chà chà..." Một giọng nói vang lên bên ngoài.

Nagihiko không nói, từ quai hàm bất động và hơi thở mềm mại của cậu. Tôi không tin vào ma, nhưng tôi đã tin vào những người đàn ông thực sự nguy hiểm trong rừng. Có ai đó khác ở đây.

Tôi ngập ngừng nắm lấy cánh tay của Nagihiko trong bóng tối,từng đốt ngón tay cào vào vỏ cây ép chặt lấy tôi. Tôi cảm thấy một tiếng sột soạt, bàn tay to lớn và mát lạnh của Nagihiko bao quanh tay tôi. Tôi siết chặt lấy nó, ngả người ra sau vài inch để thử nhìn ra xa hơn thân cây. Không có gì cả.

Vô dụng. Chúng tôi phải nói điều gì đó. Nhưng nó không thể là tôi được. Nếu ai đó nghĩ rằng có hai cô gái trong một khu rừng vào ban đêm, mà không có giáo viên nào biết rằng họ đã biến mất, thì Utau trốn thoát sẽ là vấn đề nhỏ nhất của chúng tôi.

Tôi cố gắng thở ra những câu nói nhẹ nhàng nhất có thể. "Nói gì đó đi."

Tôi cảm ơn tất cả các vị thần mà tôi biết khi Nagihiko không hỏi tôi. Cậu đứng thẳng dậy, tay tôi vẫn nằm yên trong cái nắm tay vụng về của cậu. Tôi không cảm ơn các vị thần vì điều này, vì nó thật kinh tởm.

Tôi nghe thấy cậu hít vào, rất có chủ ý, trong giọng nói trầm trầm "Ai đó?" Cậu gầm lên, giọng nói vang vọng. Một con cú đêm giật mình.

Hửm.

Đó là âm vực thấp nhất mà tôi từng nghe từ miệng Nagihiko. Bụng tôi quặn lên, một hỗn hợp từ hóc môn adrenaline do sợ hãi và một vài thứ khác. Lần đầu tiên, giới tính của cậu là một thứ quý báu to lớn. Tôi hầu như không mấy vui vẻ để cúi mình đằng sau uy quyền của một người đàn ông, nhưng tôi cũng không phải là một kẻ ngốc.

"Sao thế, chỉ có mình ta mà thôi ,thiếu gia à!" Một giọng nam ấm áp trả lời, cười nhẹ. "Không cần phải hét lên vì vậy, cậu sẽ khiến mỗi con chim đêm trong bán kính mười dặm sốc đấy."

"Đứng yên sau tôi đi." Nagihiko nói, nghiến lợi, âm thanh như được chuẩn bị đầy đủ để đỡ ai đó.

"Đừng giống như một trò hề." Tôi dù sao vẫn ở phía sau cậu. Nếu Nagihiko bị đấm, tôi nghĩ tôi có thể chạy trốn trong khi kẻ đó bị phân tâm.

Bạn cùng phòng của tôi bước ra từ phía sau cái cây rất liều lĩnh, bờ vai vuông vức, vẫn trong cùng một giọng nói trầm thấp, kiêu kỳ. "Gia đình tôi sở hữu mảnh đất mà ngài đang đứng, vậy nên tôi dám khẳng định rằng tôi có thể hét lên khi tôi muốn." Ôi, tôi muốn cười thầm quá đi. Nagihiko cố gắng hành động như một hoàng tử ​​nhỏ thời xưa thật thú vị, nó khá là đáng yêu.

Có một khoảng im lặng, rồi một tiếng cười khác. Một chiếc đèn lồng được nâng lên cao, để tôi có thể nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn của một người đàn ông trẻ tuổi và đôi mắt hình quả hạnh. "Vậy ra cậu Fujisaki-kun, phải không? Ta xin lỗi."

Tôi nổi giận. Nagihiko cũng vậy. Fujisaki-kun, kẻ đó đã nói thế.

"Sao ngài có thể..." Cậu bắt đầu nói ,giọng trầm trầm run rẩy.

"Cậu không cần phải lo lắng." Người đàn ông trả lời, đặt đèn lồng xuống một tảng đá để ánh sáng của nó chiếu về phía chúng tôi. "Ta là một người bạn cũ của mẹ cậu. Bà cho phép ta sử dụng nơi này cho thiên văn học." Và rồi anh nháy mắt với Nagihiko. "Ta có nên nói với bà ấy rằng cậu đang lén lút với các cô gái khi về đêm hay không đây ?"

"Chúng tôi không làm gì đáng nghi hết."Tôi cố gắng phản kháng, nhưng đã thay đổi suy nghĩ vào phút cuối. "Chúng tôi ch-" Tôi rên rỉ, giống như một dây máy móc bị chập và Nagihiko giẫm lên chân tôi.

"Sao ngài lại quen biết mẹ tôi? Bà chưa bao giờ gì nói về ngài cả."Cậu nói cùng một chút giận dữ.

"Ồ? Điều này có hơi khó tin, nhưng chúng ta là những người bạn cùng địa vị."

"Hả?" Nagihiko vô thức nói.

"Tên ta là Amakawa." Người đàn ông nói, cười cười. "Ta là chủ tịch Học viện Ōzono."

Học viện Ōzono là trường của tất cả các chàng trai ở phía đông, được coi là một bí ẩn theo như chúng tôi biết.Tôi nhìn Nagihiko. Nagihiko nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên nét mặt ôn hòa trở lại.

"Ah thật xin lỗi, thưa ngài."

"Sao cũng được, Fujisaki-kun." Amakawa quay lại với vật kim loại phía sau anh với sự vuốt ve yêu thương của một người mẹ. Từ ánh sáng của đèn dầu, giờ đây tôi có thể thấy rõ rằng đó là một chiếc kính thiên văn. "Ta sẽ không trừng phạt cậu, chỉ vì cậu lẻn vào trường của ta một vài lần."

"Ngài biết về điều đó?" Cậu kinh hoàng nói.

"Cậu lẻn vào trường của họ?" Tôi rít lên, tìm lại giọng nói của mình. Nadeshiko có thường xuyên lẻn ra khỏi ngôi trường này thường xuyên không? Tôi đã từng nghĩ mình là một người phá vỡ quy tắc táo bạo, nhưng so với Utau hiện đang trốn đi với một người đàn ông lớn tuổi khác và một Nagihiko, một tội phạm vị thành niên, tôi cảm thấy mình giống như một công dân chuẩn mực.

"Tôi có bạn bè ở Õzono!" Nagihiko cố gắng tự vệ.

Tôi xua tay bất đắc dĩ "Không, điều đó là không thể. Cậu không có bất kỳ người bạn nào khác."

Nagihiko mở miệng để vặn lại, nhưng không nói thêm từ nào.

Amakawa theo dõi cuộc trao đổi này với một ánh mắt thích thú, giống như một ông già Noel vui vẻ. Anh dường như quyết định rằng đây là một cơ hội tốt để đánh lạc hướng chúng tôi trước khi tôi ăn tươi nuốt sống Nagihiko.

"Fujisaki-kun ,đối với việc ta quen biết mẹ cậu thì đó hoàn toàn là một câu chuyện khá dài. Ta sẽ không mở miệng để thuật lại. Cậu nên hỏi bà ấy."

"Tôi nghĩ chúng ta có thời gian, Amakawa-sensei." Cậu nói, lấy lại bình tĩnh và dựa người vào cái cây phía sau tôi. Cậu mỉm cười, gần như có điệu bộ vênh váo. "Từ khi ngài quyết định làm gián đoạn cuộc hẹn hò lãng mạn của chúng tôi."

Đồ khốn! Tôi giấu mặt mình trong lớp lót lông của chiếc áo khoác và dậm mạnh vào chân Nagihiko.

Từ cái nhìn liên tục hớn hở trên khuôn mặt của Amakawa, anh cho rằng đây là do sự nhút nhát xấu hổ của một thiếu nữ thay vì sự phẫn nộ của một người phụ nữ. Anh di chuyển chiếc đèn lồng một chút để có thể ngồi xuống, tận tình điều chỉnh kính viễn vọng của mình. Trong khi nói, anh vẫn tiếp tục nhìn qua nó.

"Lần đầu tiên ta gặp Satsubaki là khi ta là nhà chiêm tinh ở quận Gion. Vào thời điểm đó, bà ấy đã là một maiko thành đạt, luôn luôn bận rộn và tập luyện nhảy múa .Bà dẫn đầu các điệu nhảy của Thủ đô trước đây vào năm ta bắt đầu làm việc, và ... không có áp phích nào là ta quên."

Vậy ra Fujisaki-sensei thực sự từng là một geisha. Amu và Yaya sẽ bị mê hoặc nếu họ biết. Nhưng nếu Amakawa-sensei có thể nhớ mẹ của Fujisaki khi còn là một người phụ nữ thì tuổi thật của anh là bao nhiêu rồi? Tôi nheo mắt nhìn anh. Anh không thể quá ba mươi.

Trước cái nhìn nheo nheo của tôi, anh nói thêm "Ta hoàn toàn không thực hiện được gì ở Kyoto mà không tham khảo lịch hay chiêm tinh. Điều quan trọng là chọn một ngày tốt lành cho các sự kiện quan trọng, phải không nào? Bà ấy là một trong nhiều khách hàng của ta, nhưng là người đáng nhớ nhất. Lúc đầu, đó là vì sự nổi tiếng của bà ấy và sau đó vì cuộc hôn nhân bất ngờ và cuối cùng vì số phận đã dẫn dắt cả hai chúng ta điều hành các trường học trong cùng một quận."

Anh khẽ dịch chuyển chiếc kính thiên văn của mình và xoay ống kính để chỉnh nét. "Ta vẫn còn nhớ ngày bà ấy hẹn gặp ta và đến văn phòng của ta để hỏi về ngày tháng. Ta đã cố gắng hỏi bà ấy là cho sự kiện gì, nhưng bà luôn lảng tránh. Cuối cùng, bà nói rằng 'Tsukasa, tôi sắp kết hôn.'Cứ như vậy! Bà nói với vẻ mặt nghiêm túc. Và điều đó cũng đã xảy ra. Khi Satsubaki đặt tâm trí mình vào một điều gì đó, bà luôn buồn bã với người cố gắng cản đường mình. Chắc chắn bà ấy phải vượt qua những người phụ nữ xinh đẹp khác để có được thành công chính mình. Fujisaki-san, hãy để ta nói cho cậu biết điều đó. "

Bị ấn tượng, Nagihiko trông hơi thích thú, nhưng chủ yếu là sợ hãi. Tôi đoán điều này là do cậu ta đã thấy móng vuốt của rồng hơn một lần.

Tôi tự hỏi về cha của Nagihiko, nhưng không muốn hỏi, tôi không nên quá quan tâm đến nó. Ánh mắt của Amakawa lướt qua tôi và quay người lại.

"Tất nhiên chúng ta nên thấy được điều đó. Ông ấy là người bảo trợ của bà trong nhiều năm, nhưng tất cả chúng ta đều nghĩ rằng bà ấy thích sự độc lập. Satsubaki sống vì khiêu vũ. Chúng ta sẽ không thể nghĩ rằng trong một triệu năm nữa, bà sẽ nghỉ hưu để trở thành một bà nội trợ ,nhưng chúng ta đang đứng ở đây. Và cậu hiểu rồi đấy. " Anh ta ngả người ra sau, nói với Nagihiko với nụ cười rạng rỡ. "Không cần phải băn khoăn, cậu biết đấy, Fujisaki-kun. Bố mẹ cậu kết hôn vì tình yêu."

Nagihiko giật mình, và tôi ngay lập tức được cảnh báo về sự thật rằng cậu tồn tại. Có phải Nagihiko đã băn khoăn về một điều như vậy? Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều đến việc bố mẹ tôi có yêu thương nhau thật lòng hay không. Tình yêu là thứ cuối cùng tôi dành cả ngày để ngắm trăng, không như Hinamori Amu đây.

"Tôi hiểu rồi." Nagihiko lẩm bẩm.

"Ta tin là bạn gái của cậu có một chút lo lắng rồi đấy." Amakawa-sensei nhận xét, một cách thờ ơ. "Có lẽ cả hai nên đi kiểm tra Hoshina-san."

Nagihiko nhìn như thể cậu ta đã bị tát. Tôi đã rất ngạc nhiên đến nỗi tôi quên nói với anh ấy rằng tôi không phải là bạn gái của Nagihiko. Làm sao anh ấy biết được chứ? Tất cả khoảng thời gian này, chúng tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đang trì hoãn anh ta, nhưng...

Không bỏ lỡ một giây, Amakawa-sensei gập kính viễn vọng của mình lại, mỉm cười với cả hai chúng tôi một cách già dặn. "Chà, Fujisaki-kun, cậu không nên vội vàng quá đâu, ta chắc chắn rằng sẽ luôn có một cánh cửa trường học được mở lớn để cậu có thể ra vào và đánh lạc hướng học sinh của ta. Nhưng ta dám cá chúng ta sẽ gặp lại nhau trước khi tuyết rơi."

Làm sao mà anh ấy biết?

"Chúc ngủ ngon, Mashiro-san, Fujisaki-kun."

Làm sao anh ấy biết tên tôi? Cái quái gì vậy!

Anh rời đi ngay tại vị trí mà chúng tôi đứng ở trước đó, hai bàn tay ướt đẫm của chúng tôi nắm chặt vào nhau, ngây người nhìn vào rừng. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi anh đã biến mất một cách ngờ vực.

"Một kẻ kì lạ..." Tôi thì thầm trong bóng tối. Nagihiko buông bàn tay của tôi ra như một nam sinh mặc cảm vì đã bị bắt gặp khi chạm lên một chiếc bình đắt tiền mà cậu không nên chạm vào.

"Tôi cho là.." Cậu trả lời, nhìn tôi qua một bên. "Chúng ta nên đi kiểm tra Hoshina-san."

"Ừ." Tôi thì thầm. ''Đây là ý tưởng có ích nhất mà cậu đã nghĩ ra suốt cả đêm.'' tôi nói thêm trong đầu. Tôi bất giác nhét tay vào túi.

Lần này, chính tôi là người dẫn đường ra khỏi rừng khô, nhặt rễ cây ,đá và lần theo những tán cây mỏng. Tôi muốn ra khỏi khu rừng đẫm máu này, đầy những nhà thiên văn học tâm linh kỳ lạ, tức là những cái cây và khuôn mặt khó chịu của Nagihiko.

Khi chúng tôi đến gần cánh cổng sắt, tôi nhìn chằm chằm vào Nagihiko. Nếu chúng tôi không lén lút ra ngoài, tôi nghĩ, tôi có thể rất thích đi dạo. Nó khá lãng mạn và yên tĩnh, nếu không nói theo cách khác là ghê sợ, tối đen khủng khiếp. Một lần nữa, tôi lại nguyền rủa Nagihiko vì đã phá hỏng những gì có thể được coi như buổi di dạo dưới trăng tuyệt vời và buộc tôi phải xa lánh cậu ta vì khoảng thời gian tồi tệ này và sự hiếu chiến vụng vể của cậu ta.

Như thể cánh cổng nhận ra Nagihiko là chủ nhân của nó, nó vang lên dưới bàn tay cậu. Tôi thấy không có ổ khóa ở phía bên kia của cổng. Rõ ràng, cánh cổng chỉ bị khóa từ bên trong, điều đó có nghĩa là Utau phải để nó mở khi cô trốn thoát, một may mắn và đồng thời là một sự xúi quẩy. Không nói gì, Nagihiko giữ cánh cổng mở và tôi bước qua nó mà không suy nghĩ kỹ.

Cậu chỉ là một cô gái, dù vậy cậu vẫn cứ làm như thể bản thân là một bà hoàng! Cậu đã từng nói thế.

Cậu ấy có nghĩ là tôi biết không? Tôi đã được nhắc nhở mỗi khi thức dậy ,rằng tôi là một cô gái. Mẹ tôi nhắc nhở tôi mỗi khi bà không cho tôi bước chân ra ngoài cửa trước mà không có một người hộ tống. Fujisaki-sensei nhắc nhở tôi với mọi bài phát biểu nực cười mà bà nói về việc phụ nữ quan trọng như thế nào trong cuộc sống của đàn ông. Tôi đã được nhắc nhở mỗi phút rằng tôi bị mắc kẹt trong rừng với tên ngốc đó, nhận ra rằng nếu chúng tôi là hai cô gái, chúng tôi có thể dễ dàng bị tấn công.

Vậy theo một cách nào đó, cậu đã đúng. Tôi yếu đuối và thấp bé, giống như một con búp bê hơn người, thấp nhất trong tất cả các học sinh cùng lứa. Thể lực thì yếu ớt. Tôi là người tệ nhất trong các hoạt động thể chất trong lớp, đến mức nó trở thành một trò đùa. Đừng ném bóng vào Rima-chan, Nadeshiko đã cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Cô ấy xinh đẹp đến nỗi ngay cả quả bóng cũng bị hút vào cái đầu to lớn của cô ấy. Cậu sẽ đánh gục bạn ấy ngay đó. Rima thậm chí còn không cố gắng để tự vệ.

Vào ngày trở lại đầu tiên ở trường, con đường bụi bẩn từ nhà ga xe lửa đã có vẻ kéo dài tới hàng ngàn dặm. Vào ban đêm chỉ có Nagihiko ở bên tôi, dường như chỉ mất vài phút. Tôi cảm thấy như chúng tôi đã tiếp cận ga xe lửa từ phía sau quá sớm.

Cái mà chúng tôi gọi là "ga tàu", trên thực tế trông không khác gì một cái khu nhà gỗ nhỏ xíu trên một cái bục cao. Nó chạy dọc theo đường ray xe lửa màu đen bóng loáng, rồi biến mất vào những ngọn đồi. Chỉ được thắp sáng bằng một ánh sáng điện được bao quanh bởi dây chằng, được tranh trí bởi những con bướm đêm chớp cánh. Tôi có thể thấy mái tóc của Utau sáng lấp lánh dưới ánh trăng chập chờn và có lẽ là Amu đứng ở bên cạnh cô ấy.

Nagihiko và tôi từ từ tiếp cận nhà ga xe lửa từ phía xa, giấu mình sau bụi rậm phía sau gỗ tòa nhà.

Trước khi chúng tôi có thể cảnh báo với họ về sự hiện diện của chúng tôi, tóc Utau tỏa sáng lên dưới ánh đèn. Cô lao về phía trước đường ray xe lửa, trong hơi thở hổn hển và khó khăn.

"Ikuto!"

Tôi nhanh chóng di chuyển đến trốn đằng sau ga tàu và Nagihiko cũng đi theo.

Một dáng người cao lớn dường như được màn đêm đen bao bọc xung quanh. Cô vòng tay ôm lấy anh mà không hề sợ hãi, một bóng hình được chiếu sáng rực rỡ ôm lấy bóng tối. Họ đứng đó cùng nhau một lúc, nắm chặt tay nhau.

"Đã quá lâu rồi, trông anh gầy quá." Cô đưa mặt ra khỏi ngực anh để dịu dàng ôm lấy khuôn mặt anh. "Ôi, Ikuto, anh đã ở đâu trong suốt thời gian qua vậy?''Họ nghĩ là em biết anh đang trốn ở đâu và họ đã tra hỏi em suốt một tháng liền ,anh- đáng lẽ anh không nên đến đây..Anh đã sống ở đâu chứ?"

"Bất cứ đâu."Anh trả lời, lảng tránh. Ngay cả dười ánh bán nguyệt, tôi có thể cho rằng anh chính là chàng trai lúc trước. Anh lúng túng buông Utau như thể việc cô ôm anh khiến anh khó chịu. "Em biết là những tên côn đồ trong công ty thân yêu nhất của cha dượng không thể theo kịp anh mà."

Có một cái gì đó quá kỳ quặc trong câu này. Tôi nhìn sang Nagihiko.

"Anh có chắc không?"

"'Tất nhiên." Anh trả lời, giọng đều đều. "Có lần suýt chút nữa là bắt kịp anh ở Osaka."

Utau giận dữ.

"Mặc dù vậy họ cũng không bắt được anh. Anh thích cuộc rượt đuổi này. Nhưng với điều kiện nó không ảnh hưởng đến em." Anh ta lẩm bẩm.

"Họ vẫn đang cố ép em bán cổ phần của mình cho công ty.'' Utau thì thầm trong giận dữ. "Bởi vì nếu cha thực sự đã chết, thì chúng ta sẽ sở hữu ít nhất năm mươi phần trăm cổ phần."

Lần này, chính Nagihiko là người đã nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi đã nghĩ rằng mình đang xem phần đầu của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bay bổng và rồi nó dần ̣đi sâu vào thị trường chứng khoán nhức nhối, có thể nói tạm thời là thế. Tôi đã dần bắt đầu nhận ra rằng Utau thực tế không có người yêu, mà thay vào đó lại là...

"Nhưng cha không chết." Ikuto trả lời cứng nhắc.

"Đã đến lúc đặt lý tưởng của anh sang một bên rồi đấy ,anh hai." Giọng nói của Utau giống như đá sỏi và băng. "Nếu ông không chết thì Ichinomiya chắc chắn vẫn sẽ cho rằng ông ta đã chết. Nếu lão biết anh đang ở đâu thì anh coi như xong đấy."

"Tốt hơn gấp ngàn lần so với những gì ông ta sẽ làm nếu ông ta bắt được em." Ikuto nói, đầy thù hận. "Tiếp tục đừng để ý đến lời đề nghị của họ."

"Em đã làm rồi. Anh không cần phải nhắc em đâu." Cô bướng bỉnh nói. "Em vẫn là thành viên của Hội đồng quản trị. Nếu em có thể chống lại yêu cầu của bọn họ cho đến khi đến tuổi trưởng thành, thì có lẽ em có thể thuyết phục được họ."

"Có lẽ ông ấy sẽ không hối hận về việc vứt bỏ em như một người trưởng thành." Ikuto nói gay gắt. "Chừng nào ông ta còn còn giấy tờ hôn nhân với bà ấy, ông ta vẫn nắm giữ toàn bộ quyền lực. Không còn gì cho chúng ta đâu, Utau."

Im lặng. Đằng sau họ, đôi mắt của Amu kinh sợ phát sáng. Cô có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng không chắc là gì. Tôi cá là kinh tế học đã khiến cô ấy lẫn lộn với tình hình hiện tại. Đây rõ ràng là một vấn đề gia đình mà chỉ có thể hy vọng để chia sẻ với người một nhà.

Một con sâu bướm gần như chuẩn bị bay vào mắt tôi, và tôi nghiêng đầu về phía Nagihiko. Cậu nắm lấy vai tôi để giữ tôi lại, kéo tôi ra khỏi tầm nhìn và chúng tôi bị che khuất hoàn toàn.

"Tại sao anh lại đến đây, Ikuto?" Tôi nghe Utau nói, khẽ. Giọng cô cam chịu.

"Anh đang chạy trốn."

"Chạy trốn?" Cô ấy nói như thể đó là một lời chế giễu, và tôi nghe thấy tiếng Amu nuốt nước bọt. "Anh định đi đâu?"

"Mãn Châu. Có năm mươi ngàn người Nhật đang tìm khoáng chất ở Phía Bắc Trung Quốc. Họ sẽ không chú ý đến cả hai nữa."

Utau nghe như thể cô ấy đang đặt hai ngón tay lại với nhau. "Họ sẽ không chú ý đến cả hai ta nữa là sao?"

Cái bóng của Ikuto di chuyển trong vùng sáng. "Anh sẽ không rời đi mà không có em đi cùng." Anh nói một cách kiên quyết. "Chuyến tàu cuối cùng đến Tokyo rời đi trong mười lăm phút nữa. Đo đó chúng ta có thể bắt một con tàu. Ra khỏi đất nước vào buổi sáng."

"Anh định bỏ rơi mẹ sao?!"

"Anh sẽ bỏ rơi người phụ nữ nhốt anh vào một cuộc sống không phải của chính anh."

Nagihiko hít vào một hơi mạnh và móng tay của anh ta cắm vào vai tôi.

"Đây là nhà em." Utau trả lời, giọng mệt mỏi. "Em đã có kế hoạch của riêng mình. Nếu anh có thể đợi thêm vài tháng nữa thì..."

"Em đang yêu cầu anh ở lại?" Anh nói.

"Không, em đang bảo anh ở lại." Cô ra lệnh. "Em có một nền giáo dục để chăm sóc đến bản thân mình nhiều hơn những gì có thể nói cho anh nghe."

Một cái gì đó tinh nghịch lóe lên trong mắt của Ikuto. "Không có gì giáo dục tốt hơn ngoài đường hết."

"Đừng áp dụng điều đó lên em." Cô quay người lại, chán ghét nói. "Khi bọn em cố gắng đưa anh đến trường, anh đã đi tàu suốt quãng đường trở về Tokyo."

"Đúng là thế." Ikuto thích thú đáp.

Đây dường như là tất cả câu trả lời anh cần. Anh ta vác một chiếc vỏ màu đen, cồng kềnh có hình quả bầu và quay về phía ánh đèn của thị trấn. "Anh sẽ chờ cho đến mùa đông và đợi tin. Em nên hy vọng rằng âm mưu của em sẽ hoàn thành ngay lúc đó, em gái à."

"Tốt thôi. Nhanh lên và đi đi." Utau nói giận dữ.

Anh ta đi về phía làng với một tốc độ chậm chạp, chỉ dừng lại một lần, nhìn qua vai.

''À còn một điều nữa." Nụ cười hiện lên trên khuôn miệng anh. "Chắc chắn em phải cảm ơn người bạn dễ thương của mình vì đã bỏ tất cả những chiếc khăn tay của cô ấy ở Tokyo như một cô ngốc vụng về. Nó rất hữu ích để liên lạc với em đấy."

Tôi thấy Amu đỏ bừng mặt trong ánh sáng mờ ảo, lúng túng. "CÁI- CÁI -ĐO-Ó..."

Anh đã biến mất dưới chân đồi.

Utau trông có vẻ bực mình nhẹ, như thể cô vừa bị buộc phải mắng một con mèo không vâng lời. Amu vẫn vô cùng ức chế, dựa vào bục gỗ để ổn định lại.

"Có phải - anh ấy luôn như vậy không?" Cô lúng túng.

"Ừ." Utau trả lời, mặc dù sự lo lắng lướt qua trong lời nói của cô.

"U-Utau," Amu đứng thẳng dậy, cau mày nhìn chiếc móc khóa trong tay cô. "Mọi chuyện như vậy là sao?"

Utau không trả lời.

Tôi cho rằng đây là thời điểm tốt để lộ bản thân khỏi bóng tối. Tôi nhanh chóng bước về phía trước ánh sáng, cố tỏ ra buồn chán và hoàn toàn không quan tâm đến mức tối đa có thể. Điều đó không khó chút nào, vì khuôn mặt của tôi trông đã chán nản và không chút quan tâm.

"Cả hai người đã xong chưa?" Tôi nói, nhìn chằm chằm xung quanh tôi với sự thiếu đồng cảm. "Trời đang rất lạnh. Rõ ràng Utau-san không chạy trốn và cô ấy vẫn đang đứng đây."

"Ừ, chúng ta đã hoàn thành xong." Amu nói nhanh, rón rén lại gần như một con sóc lo lắng. "Rima đã đúng, chúng ta không nên mất nhiều thời gian như vậy. Nadeshiko, cậu có thể lấy chìa khóa cổng không, làm ơn? Tớ cảm thấy thật tệ khi cầm chúng."

"Tất nhiên, đưa nó cho tớ nào." Cánh tay trắng của Nagihiko vươn qua vai tôi để lấy chìa khóa từ bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô ấy. Mặt nạ Nadeshiko một lần nữa được cố định với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Đó là cụm từ cuối cùng mà mọi người nói về Seiyo. Chúng tôi bước trở lại ngọn đồi trong im lặng, không có gì ngoài tiếng lạo xạo của bụi bẩn dưới chân. Tôi tin rằng tất cả chúng tôi vẫn còn bận tâm với những suy nghĩ của riêng mình. Tâm trí tôi đảo lộn với luật cổ đông và tất cả những gì tôi biết về gia đình Hoshina. Amu đang gặm môi bên cạnh tôi, má vẫn ửng hồng. Ở phía bên kia của tôi, Nagihiko nhìn chằm chằm vào những ngôi sao một cách thèm khát, như thể cậu ta có thể nhìn thấy nhiều hơn thế. Kể từ khi cậu nghe lén Ikuto, cậu luôn hành động kỳ quặc.

Và phía trước chúng tôi, Hoshina Utau sải bước nhanh, ngẩng cao đầu. Bây giờ tôi đã ý thức được việc lớn hơn một năm tuổi có thể tạo ra sự khác biệt như thế nào. Cô ấy mười sáu , một người trưởng thành theo triều đại Nhật Bản thời trước. Cô ấy có thể kết hôn và có thể ly hôn .Cô có thể thừa kế tài sản, hoặc truyền lại nó. Thật là quá sức tưởng tượng.

Cánh cổng thấp thoáng trước mặt chúng tôi, không còn là biểu tượng của sự sợ hãi và nhà tù. Nó cong về phía chúng tôi như một người bạn cũ, ấm cúng như một chiếc đèn lồng thắp sáng trên hiên nhà của ai đó.

Có lẽ phép ẩn dụ của tôi có một chút quá theo nghĩa đen đối với tâm trí điên rồ của riêng tôi, trên thực tế quả thực có một ánh sáng lấp lánh trước cổng. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ phát điên vì điều đó là không thể nào.

Một cái bóng giữ đèn lồng, hai người. Ôi, thật kinh hoàng. Một cái gì đó đã sai lầm thật tệ hại.

Hoshina sải bước về phía trước một cách tự tin như thể ánh sáng không có ở đó. Tôi vội vã tỉnh mộng, một con cá ép sực tỉnh bởi sự hiện diện của cá mập. Khi chúng tôi đến gần, khuôn mặt đầu tiên hiện lên rõ nét nhanh chóng và khủng khiếp.

"Hoshina" Sanjō-sensei nói cộc lốc, chiếc kính vàng đục dưới ánh sáng của đèn lồng. Cô lạnh lùng nhìn Utau, như một đô vật nhìn đối thủ lớn hơn nhưng yếu đuối hơn của mình. "Hinamori , Mashiro tất nhiên cả Fujisaki."

Tôi không thể biết liệu Sanjou có phải làm phụ lục cho họ của tôi hay lời nói đầu nữa. Sau tất cả những gì tôi học được tối nay, tôi đã nghi ngờ cái sau.

Nagihiko đẩy tôi thật mạnh ra sau, đứng bên cạnh Utau. "Mẹ-"

"Tôi sẽ lấy lại chúng, cảm ơn cô." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Sanjou, kéo lấy chiếc chìa khóa từ những ngón tay không khoan nhượng của cậu. Khuôn mặt xinh đẹp đáng sợ của Fujisaki-sensei xuất hiện, đôi mắt lạnh lùng nhìn từ phía sau chiếc mặt nạ Noh bất khả xâm phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro