6 Lồng chim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


篭の鳥



Khi mới mười một tuổi, tôi đã làm một trận ra trò ngay trong lớp. Tôi đã quên các chi tiết chính xác về những gì mình đã làm - có lẽ là một thứ gì đó rất vui nhộn - nhưng dù thế Sanjō-sensei cuối cùng vẫn dậm mạnh chân. "Mashiro." Cô sủa, giọng nói lớn tới mức làm chiếc bàn rung chuyển "Lên đây."

Tôi ngập ngừng bước lên trước lớp học trên đôi chân ngắn tũn của mình.

"Đưa tay ra đây."

Tôi ngạo nghễ đưa tay ra. Sanjou lấy cây mây từ góc phòng và ra hiệu cho tôi đến gần hơn. Sau đó, cô ấy nhanh chóng vụt lên lòng bàn tay của tôi bằng cây gậy, ba lần.

Cú đánh đầu tiên đau đớn, nhưng có thể chịu đựng được. Có cảm giác chính xác như tôi đã mong đợi. Cú đánh thứ hai đâm vào da thịt bị kích thích. Cú đánh thứ ba khiến ngón tay tôi co giật. Mặc dù tôi đã cố gắng để giữ cho khuôn mặt của mình bình tĩnh, mí mắt của tôi không thể không run lên vì đau. Những vết đỏ nổi xưng kéo dài trên tay tôi trong nhiều giờ tiếp theo.

Điều này còn tệ hơn.

Từng cú đánh như những nhịp điệu đều đặn kêu lên lưng tôi, như mưa trên mái nhà, gậy đập lên da trống, như vị đặng nghẹn của quả đào. Khi da thịt tôi đau nhức và như bị thiêu đốt, tôi bắt đầu chơi một trò chơi với chính mình. Nếu tôi tập trung vào cơn đau -cơn đau sẽ chỉ lan tỏa và tập trung vào một khu vực duy nhất thì cơn kích động sẽ dễ dàng bị xử lý. Với tôi những cơn đau liên tục trên lưng như là một trận động đất xảy ra cách xa trung tâm đô thị. Tôi vẫn bị đánh. Tôi vẫn có thể cảm thấy nó, nhưng nó không còn rõ ràng trong tâm trí tôi nữa. Có lẽ, đó là điều duy nhất khiến tôi bình tâm lại. Tôi cố giữ mình trong trạng thái này, nắm tay siết chặt và mặt thì lạnh cóng.

**

Một giờ trước, tôi đã thấy mình ngồi trên seiza trong văn phòng tre của Fujisaki. Phía bên kia bàn là nơi cư ngụ thông thường của loài bò sát, dù vậy tôi không cô đơn. Chân của Amu áp vào chân tôi, run rẩy dữ dội. Cô chưa bao giờ gặp rắc rối trước đây, không bao giờ bị đánh đập. Cô chắc chắn đã rất sợ hãi.

Chà, đây chính xác là những gì chúng tôi xứng đáng bị, nếu tôi nhìn nhận đúng với chính mình. Chúng tôi đã lẻn ra ngoài, phá vỡ các quy tắc trường học. Đối với tất cả những người không biết sự thật, nó trông có vẻ kì lạ như thể chúng tôi đang bỏ trốn để bắt một chuyến tàu, hoặc một cái gì đó quá ngu ngốc.

Tất cả đều như nhau, tôi đã bị quất một lần và trên tay chỉ có ba phát. Bằng giọng nói tiên tri của Fujisaki, đây sẽ không chỉ là một cái tát ẩn dụ đơn giản.

Chúng tôi đã được hướng dẫn bởi một Sanjou-sensei không được nói chuyện. Sau cùng cô kéo tai Utau đi, mặt đầy thất vọng cùng cay đắng. Có một nguồn tin trong trường nói rằng Sanjō-sensei rất thích Hoshina-san, cô như một bảo vệ. Có lẽ đó là lý do tại sao nghe như Utau bị đánh rất lâu và rất đau. Tiếng nứt từ cây gậy có thể nghe thấy qua những âm thanh gắt gỏng, khó chịu của một nữ ca sĩ đang hát một bản ballad từ máy hát. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của các tù nhân quân đội không: bị mắc kẹt trong trong đêm trăng, không có gì ngoài tiếng thét chói tai của đồng đội trong quân trại và buộc phải nghe giọng nói tương đương với tiếng cưa. Fujisaki-sensei thuộc loại phụ nữ lập dị kiểu nào đây, gì mà nghe nhạc enka vào buổi sáng? Có lẽ bà ấy đã cố tình bật nó cho chúng tôi nghe.

Tôi cho phép đôi mắt của mình nhìn xung quanh - bất cứ điều gì khiến tôi thoát ra khỏi ý nghĩ về nỗi đau nghẹn ngào của Utau. Bàn của Fujisaki-Sensei rải đầy những miếng bánh tráng mỏng và một tách trà lạnh, một chiếc bàn chải đặt trên giá gỗ như thể được vội vã đặt ở đó. Có phải bà ấy đã bị kéo đi để đối phó với chúng tôi trong khi bà vẫn đang viết thư?

Chà, tôi nghĩ một cách dứt khoát, đó sẽ không phải là lá thư cuối cùng bà ấy viết. Chúng tôi đã được thông báo bởi chính Rồng rằng cha mẹ của chúng tôi đã được nhận tin tức từ trường. Không ai trong chúng tôi nói về Ikuto, cả giáo viên cũng không buồn hỏi, họ tập trung vào tội ác hơn là động cơ. Nó cho tôi một kết luận rất sớm, mẹ tôi sẽ nhận được một lá thư theo hướng này:

Gửi Mashiro-sama

Cuối xuân mang đến những ngày ấm áp và đem theo hơi lạnh vào đêm. Tựa như sương sớm mùa xuân mang theo một trái tim nặng trĩu và lãnh đạm, tôi phải mang đến cho chị một tin xấu vào lúc chớm đầu mùa hè.

Tiểu nữ quý mến duy nhất của chị đã vô tình bị bắt gặp khi trở lại trường sau một đêm vui vẻ lang thang khắp vùng quê. Vì sự an toàn cá nhân của các cô gái, tôi sẽ không kể tên từng người .Tuy nhiên họ đã không chạy trốn. Tôi chỉ có thể đoán rằng họ đã uống rượu và say sưa trong công trình của các công nhân xây dựng, vì tôi  nắm bắt được rất ít những hành động không thuộc phạm trù bản thân.

Tôi gửi lời cầu mong này đến vị thần Ukemochi, mong rằng chị sẽ quan tâm đến vấn đề này. Đức tính của một người phụ nữ bắt đầu từ bầu ngực của người mẹ. Tôi xin lỗi một lần nữa cho thông tin bi thảm này.

Fujisaki Satsuhakibakigakikko

(có lẽ sẽ kèm thêm một số tem hoa công phu.)

Cửa gỗ đóng lại và khung cảnh thoáng qua bàn của Fujisaki-sensei. Utau bị đẩy qua nó, đôi mắt đen và nổi loạn. Áo choàng của cô ấy được giữ chặt vào ngực, không mặc gì ngoài chiếc áo lót, tóc mái dính vào trán.

"Đây là hình phạt của tôi vì đã để bạn trốn thoát." Sanjou thở hổn hển. Tay áo của cô được cuộn lên đến khuỷu tay và kính trượt ra khỏi mũi. "Đứng ở đây chỉ để đánh tất cả các em và dậy bảo từng chút một trong cuộc đời thay vì trở về chiếc giường ấm áp của tôi."

Tôi đã có một ngàn bình luận cho việc thực hiện điều này, nhưng tất cả đều không nói ra. Thay vào đó, tôi nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu. "Nadeshiko đâu rồi?"

Nagihiko đã biến mất trên đường đến văn phòng của Fujisaki, lặng lẽ rời khỏi chúng tôi và đi xuống một hành lang khác trong sự thúc dục của mẹ cậu. Utau hoặc Amu có thể đã ngu ngốc nghĩ Nadeshiko được miễn hình phạt: Nhưng tôi thì biết rõ hơn.

"Fujisaki-san chỉ cần giải thích với hiệu trưởng." Sanjou nói một cách dứt khoát. "Tôi có thể đảm bảo với em rằng hình phạt của cô ấy có thể tồi tệ hơn cả ba kết hợp lại."

Chà, yên tâm thật đấy.

"Được rồi, Mashiro." Nín thở, Sanjou đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm vào tôi. "Em sẽ là người tiếp theo. Hoshina, mặc áo lại và trở về phòng của mình."

Utau quay lưng lại với chúng tôi để mở cánh cửa. Khi cô làm vậy, tất cả chúng ta đều có thể thấy tấm lưng trần của cô bị chấm lỗ chỗ khắp nơi với những vết bầm tím xấu xí. Có những giọt máu đỏ trên xương bả vai của cô, nơi những cú đánh lặp đi lặp lại đã làm xước da.

Tôi nghe tiếng Amu thở hổn hển. Tôi cứng người ,lưng tôi cũng sẽ bị chảy máu và bầm tím khi bị đánh ư? Sanjō-sensei đã kiệt sức rồi, chắc chắn cô sẽ không thể đánh tôi mạnh như khi đánh Utau. Tôi đột nhiên biết ơn vì Amu sẽ đi cuối cùng và do đó sẽ chịu những đòn yếu nhất.

 " Nếu em đã hiểu, Mashiro." Sanjou nói thêm vào một cách cộc lốc.

Tôi khao khát trấn an Amu rằng bằng cách nào đó mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng tôi không thể tự mình lên tiếng trong văn phòng của Fujisaki. Mặc dù nữ hiệu trưởng vắng mặt , cơ thể tôi cảm thấy mắt bà ấy xuyên thấu khắp các bức tường, nhìn chúng tôi như những con côn trùng nhỏ li ti. Vì vậy, thay vào đó tôi theo Sanjou một cách kiên định cùng cơn đau bụng lo sợ.

Tấm bình phong ở góc sau của văn phòng Fujisaki-Sensei mở ra một khoảng sân trong đẹp đẽ, được bao quanh ở mọi phía bởi các cạnh gỗ thấp của hành lang trường học. Không khí mát mẻ đập vào mặt tôi một cách bấp ngờ và tôi nghe thấy tiếng kêu tí tách của vòi tre, gõ vào giá đỡ khi đầy nước. Không có gì ngoài đá dưới chân tôi. Ban ngày nó hẳn phải là một khu vườn đẹp. Vào ban đêm nó trông giống như một nơi đáng sợ mà ai đó sẽ treo cổ.

Sanjou ra hiệu xuống quì xuống đất, nghe có vẻ mệt mỏi. Tôi ngã vào vị trí seiza quen thuộc như một cột cờ, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng bằng đá phát sáng ngay trước mặt tôi. Tôi quyết tâm không khóc như Utau, phòng trường hợp Fujisaki-sensei hoặc vì thần nào đó hay Nagihiko đang lắng nghe từ một nơi khác.

Trong bàn tay trắng nhợt của Sanjo-sensei, cô nắm chặt cây gậy nổi tiếng thường nằm trong góc phòng học của mình. Đối với mắt thường, cây gậy có thể trông giống như tre, nhưng hầu hết mọi người đều biết nó là mây. Mây giống như tre, có một phần trông hơi vàng. Không giống như tre, mây cầm rất chắc. Cây gậy này chỉ có một thân duy nhất, mà chúng tôi phải biết ơn, theo luật chúng bị buộc với nhau và lấy được ra máu.

Khi tôi tập trung vào cây Calameae và cú đánh đầu tiên bất ngờ xuất hiện. Tôi chết đứng trong tiếng rít kinh ngạc. Tôi có nên khép chặt đầu gối vào nhau và dựng cứng lưng để làm bất cứ điều gì chống lại đòn tiếp theo, hay tốt hơn là nên ngoan ngoãn, nhẫn nhịn? Tôi căng thẳng đẩy tảng đá ở dưới, để khuỷu tay khóa cố địch vào một chỗ.

Lần hai đầu gối tôi oằn xuống và gương mặt tôi nhăn lại. Nó không có sự khác biệt.

Cú đánh đầu tiên đã làm tôi sốc với bao nhiêu đau đớn, nhưng bây giờ chúng đang mất đà. Có vẻ như tôi đã đúng, cô đã mệt mỏi với Utau, người mà Sanjou biết là thủ phạm chính và xứng đáng bị đánh mạnh nhất. Xếp theo thứ tự sai phạm thứ hai thì là tôi, vì đã có một tiền án trước đó. Cuối cùng sẽ là Amu, như mọi khi cô rất ngọt ngào và vô tội.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi một cú đánh đau đớn khác.

Nó đã không đến. Thay vào đó, tôi nghe thấy âm thanh của những bước đi nhỏ nhẹ, tinh tế trên đá. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực như một con chim kinh hãi. Người duy nhất bước đi cùng những bước đi như vậy là Fujisaki-sensei. Tôi không dám quay đầu lại để xác nhận sự nghi ngờ của mình.

"Yukari-san, cô có thể quay về bên trong và gửi Hinamori-san trở lại phòng của cô bé." Giọng bà khàn khàn trong gió như những cánh hoa bay. "Tôi sẽ xử lý từ giờ."

Sanjou là một người phụ nữ thực tế và biết khi nào không nên tranh cãi. Tôi nghe thấy âm thanh của cô và tiếng bước chân mờ dần. Cánh cửa đóng sầm lại và một chút căng thẳng toát ra từ đôi vai đau nhức của tôi. Amu đáng thương sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra, được gửi lại mà không có tôi, nhưng cô ấy sẽ về mà không hỏi lại. Tôi không cảm thấy buồn khi loại trừ cô ấy khỏi hình phạt sai lầm này.

Tò mò cuối cùng cũng chiến thắng, tôi xoay cổ qua vai. Nadeshiko đứng cạnh mẹ trong sự nhục nhã, đối mặt với màu sắc khắc nghiệt của tuyết. Cô ấy quay lại nhìn tôi, nhưng chính Nagihiko, người đã bắt gặp ánh mắt của tôi qua các khe mặt nạ, cậu biện hộ. Cậu đang gặp rắc rối, khuôn mặt cậu có vẻ nhăn nhó và tôi thực sự gặp rắc rối.

Sự lo lắng của cậu ấy đã có hai tác động  làm tôi bình tĩnh và đồng thời làm tôi hoảng loạn trong giây lát. Tôi trừng mắt và thận trọng gật đầu. Tôi nói với cậu trong im lặng, ngạo mạn và không thể lay chuyển.

Những gì Fujisaki-sensei nói tiếp theo bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự ngạo mạn và vững vàng của tôi.

"Nhặt cây gậy, Nagihiko."

tách ,tách

Mùi thơm từ tre phía sau chúng tôi đong đầy nước, trống rỗng và lại bật trở lại.

Cậu sẽ đánh tôi.

Tôi không muốn thừa nhận rằng niềm tự hào của chính tôi đã khiến tôi bước thẳng vào cái bẫy này. Tôi sẽ đi với cậu, tôi đã than vãn, ảo tưởng rằng bản thân rất thông minh nhưng không đúng chỗ chút nào.Tên ngốc đó sẽ bị lạc nếu không có tôi? Đó không phải là lỗi của tôi khi cả hai chúng tôi đều bị trừng phạt, chơi với nhau như những quân cờ. Đó là lỗi của hiệu trưởng.

Nagihiko không đi tiếp để nhặt cây gậy. Cả hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào bà ấy, như những con ngựa bướng bỉnh.

Mẹ của Nagihiko dường như cảm thấy rằng bà có nhiều vận may hơn tôi. Bà ấy quay về phía tôi, vén mái tóc đen tuyền ra sau tai cẩm thạch với một chất giọng rất nghiêm khắc. "Mashiro-san, tôi nghĩ rằng chúng ta có chung một mối lo. Mối lo đó xoay quanh một bí mật, em sẽ không được phép để con trai tôi gặp phải nhiều rủi ro và phá vỡ quy tắc hơn nữa. Tôi nghĩ em là một đứa khôn ngoan, thật đáng tiếc làm sao."

Mẹ tôi rất thành thạo trong việc đặt mua một túp lều và sau đó đòi hỏi một lâu đài.

Nagihiko đã từng nói trong lúc thêu tranh. Và giờ thì cậu ta tỏ ra hào hiệp, cất giọng thô lỗ và nam tính. "Mẹ, con xin mẹ, đó là lỗi c-

Câu nói của cậu bị cắt giữa chừng. Trong chuyển động nhanh nhẹn và duyên dáng, Fujisaki-sensei tát Nagihiko thật mạnh .Tay áo kimono của bà cuộn lên từng lớp như ảo ảnh.

"Giữ mồm giữ miệng." Giọng nói của bà là một lưỡi kiếm lạnh lẽo bị bỏ lại trong không khí mùa đông. "Cả hai đứa đều có trách nhiệm như nhau đối với hành động của chính mình và sẽ đều bị trừng phạt. Nhặt cây gậy, Nagihiko. Ta sẽ không nhắc lại."

Mặc dù toàn bộ khuôn mặt của cậu bị xưng tấy, cậu đứng thẳng dậy, mái tóc dài thẳng trở lại như thể nó chưa bao giờ bị xù lên. Cậu ấy nhặt cây gậy.

"Ta hy vọng cả hai biết rằng điều này làm tổn thương ta nhiều hơn là làm tổn thương hai đứa." Fujisaki-sensei nói một lần nữa. "Đánh cho đến khi ta bảo con dừng lại."

Tôi nghĩ cả hai đều biết rằng điều này làm tổn thương tôi nhiều hơn là làm tổn thương hai người, tôi muốn nói một cách lén lút. Nhưng khi tôi ngước lên nhìn Nagihiko, tôi không chắc lắm. Đôi mắt hoang dã của cậu phản chiếu ánh sáng như một con sói. Khuôn mặt của cậu rất dễ đọc, không chứa gì ngoài sự tê liệt và hoài nghi.

Tôi tự trách mình vì tự suy đoán, cùng một lúc khi nhớ lại tất cả tôi nhận ra Nadeshiko không có nhiều bạn bè. Có phải vì Fujisaki-sensei đã buộc cô ấy đánh bại tất cả? Tôi nhìn chằm chằm vào Fujisaki. Tôi sẽ không cho bà ấy sự hài lòng khi đốt mối liên kết yếu ớt giữa tôi với Nagihiko vì thứ gì đó nhỏ nhặt như bị quất đến chết.

"Làm đi." Tôi nói

Có một triệu lời xin lỗi trong mắt cậu khi cậu đặt cây gậy xuống vai tôi, một âm thanh nhẹ nhàng. Tôi có thể đã khóc, cậu đánh vào một nơi không bị ảnh hưởng và lực không đáng kể đối với tôi, có thể coi như những cái vuôt ve so với Sanjou. Tôi cảm thấy phát ốm ,một thứ tình cảm khác biệt đột ngột ùa tới.

"Đây không phải là một trò chơi trẻ con, Nagihiko. Đánh mạnh hơn đi." Fujisaki-sensei nghiến răng nói.

Tôi cảm thấy loạng choạng. Tất nhiên bà ấy sẽ không cho phép cậu dễ dãi với tôi. Rốt cuộc, đây là một hình phạt đối với cậu. Tôi không dám quay đầu lại vì sợ hậu quả, nhưng tôi đã khéo léo đẩy vai mình ra sau. Đây là một tình huống rõ ràng không thể giúp được gì, điều tốt nhất cậu ta có thể làm là đánh tôi và sau đó cầu nguyện rằng tôi vẫn nguyên vẹn. Và đưa ra một phép ẩn dụ không quá buồn chán.

Tất cả điều này tôi biết. Tuy nhiên, cú đánh thứ hai của Nagihiko kết nối với sức mạnh gây sốc. Tôi quên mất rằng cậu thực sự mạnh đến mức nào.

"Ư!" Tôi ré lên trước khi tôi có thể ngăn mình lại, vì sự bất ngờ đột ngột này. Tôi nghe thấy tiếng gậy rơi xuống đất. "Mẹ, con xin mẹ!" Nagihiko lớn tiếng van nài.

"Ôi trời, Nagihiko." Fujisaki-sensei toan đáp một cách chán chường. "Con đã làm tệ hơn trước đó. Con mau làm thật nhanh để mọi chuyện có thể kết thúc nhanh hơn."

Bà ấy đã đúng. Tôi đưa cho Nagihiko một cái nhìn nhăn nhó qua vai, cái nhìn thương hiệu của mẹ tôi ''Rima-con-nên-biết-thân-biết-phận-mà-làm-hoặc-mẹ-sẽ-lườm-con-đến-chết''. Bây giờ là ai mới là phụ nữ đây, Nagihiko? Tôi muốn gầm gừ, cổ họng đầy cay đắng. Cậu quá yếu để tấn công một nữ sinh sao?

Những suy nghĩ yếu ớt của tôi nghe thật kinh khủng, ngay cả tiếng vang vọng của đầu tôi. Nếu bất cứ điều gì, nó chỉ làm cho cậu điên cuồng hơn như một quý ông, nhưng đây không phải là lúc để trì hoãn thời gian bằng việc so sánh bình đằng giới.

Tôi nghe thấy tiếng rít của mây bay trong không trung và cơn gió ùa về với bàn tay của Nagihiko, tôi tự trừng mắt, cứng người vì những cú đánh đau đớn không ngừng xảy ra.

Khi nó kết thúc, tôi khá ấn tượng với chính mình. Tôi đã dự đoán đến điều tồi tệ hơn, dù vậy những vệt nổi lại khá là đau. Cậu đánh như thể đây là một trò thú vị, khác với Sanjou, cái gì đó mà tôi không thể đặt ngón tay lên. Tôi thẳng lưng và chuyển tay qua một hòn đá cho tiếp ba phát nữa.

Ba. Bốn. Năm. Các cú đánh sau đó đau nhiều hơn một chút so với lần đầu tiên, nhưng không nhiều. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy những tán mây rít trong không khí như thể đang ở tốc độ cực cao.

Tôi nhận ra, ngay lập tức Nagihiko thông minh đó đã lợi dụng việc đó để quay lại với mẹ mình. Cậu đưa cây gậy lên không trung với tốc độ cao, khiến nó trông như thể cậu ta sẽ đánh vào với lưng tôi với tất cả sức lực phía sau, trước khi chậm lại rất nhiều ngay trước khi nó chạm vào da tôi. Thực hiện một việc như vậy không phải vì sự yếu của.. cánh tay. Tôi miễn cưỡng ngưỡng mộ điều đó.

Mười. Mười một. Mười hai. Quyết tâm của tôi chỉ dao động khi tôi cảm thấy thứ gì đó nóng và dính sâu xuống lưng, một vệt nước bệnh hoạn. Cây mây rơi xuống lần thứ hai mươi tỷ lần, dính chất lỏng và tôi co rúm lại đủ mạnh rùng mình một cái.

Mùi chất sắt thoang thoảng một cách chóng mặt trong không khí. Ngay lập tức cây gậy rơi xuống. Rõ ràng là vết máu đủ để khiến Nagihiko mất đi ý thức. "Rima, lưng cậu đang chảy máu." Cậu thì thầm trong kinh sợ.

Sự hối hận trong giọng nói của Fujisaki-Sensei vang lên trong gió. "Rất tốt, được rồi Mashiro-san. Em có thể rời."

Tôi không cần phải nói thêm lần hai, nhưng cơ thể tôi có những ý nghĩ khác. Lưng tôi có cảm giác như thể nó đã được cho thuê để cắt xẻo. Tôi khá chắc chắn rằng các vết thương trên lưng sẽ bị rách ra thành những vết xước, giống như chạy trong một chiếc tất làm bằng nylon, trong trường hợp hoạt động quá nhiều trên vai. Tuy thế hai chân tôi vẫn run rẩy vào nhau ,tôi cố gắng đứng dậy.

Nagihiko lao về phía trước để nắm lấy khuỷu tay của tôi, đôi mắt tràn ngập lo lắng. Fujisaki-sensei chắn lại với một bàn tay dịu dàng, nhìn chúng tôi như một quý bà đang coi một cặp vợ chồng vịt Trung Hoa với sự thích thú. "Thế là đủ rồi, Nagihiko. Nếu con không ngại, ta muốn con ở lại và trò chuyện một chút."

Tôi nhận ra trong cách Fujisaki-sensei nói chuyện với con trai mình bà coi cậu ta như là một nhân viên trong một công ty. Sự oán giận của tôi dành cho bà tăng gấp bốn lần. Đầu tiên bà ấy khiến Nagihiko đánh tôi liên tiếp và bây giờ tôi không thể gặp cậu, biết bao lâu nữa thì cuộc đối thoại ấy mới xong? Tất cả những gì tôi muốn làm là quay vể phòng trong an toàn, nơi mà tôi có thể rửa sạch máu trên lưng, ngồi xuống giường và có lẽ sau đó sẽ nói chuyện thật lâu với Nagihiko về những gì cả hai đã chứng kiến tối nay. Thay vào đó, tôi thấy mình bước đi một mình qua hành lang gỗ mộc tối tăm cùng cơn đau trên lưng.


**



Tôi cúi xuống bồn rửa trong ký túc xá của mình để kiểm tra hư tổn, vật lộn tháo các nút áo ngủ từ phía sau. Các khớp vai của tôi cứng ngắc một cách khó tin và hai cánh tay không chịu xoay về phía sau. Tôi nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, cố gắng nhẹ nhàng phanh áo và để lộ một vùng trên lưng. Đây là cách Nagihiko nhìn thấy tôi khi cậu bước vào trong một lúc sau đó, nảy lên trong một vòng tròn giống như một chiếc hộp doa ma.

"Nhanh vậy." Tôi nói ngắn gọn

"Ừm , tôi đã không bị giữ lại quá lâu." Cậu nói, nghiêng đầu . "Cậu có...."

Tôi làm sao cơ? Tôi ngừng nhảy để nhìn chằm chằm vào vai mình. Cậu ta đang cầm một bát nước ấm trên đôi tay gầy gò, và trông như một tàn vật.

"Cậu trông giống như một tàn vật."Tôi nói, mặc dù trong giọng nói thiếu đi sự hài lòng .

"Cậu cũng vậy." Nagihiko chỉ vào tôi bằng cằm, mặt nhăn nhó.

Tôi nhìn lên tấm gương tròn trên bồn rửa và gần như thu mình lại. Mí mắt của tôi có viền đỏ, như thể tôi đang khóc, và những vết bầm dưới mắt tôi rất lớn và thực tế trông như là màu tóc của Nadeshiko. Tôi lùi lại một bước, gần như đập cửa phòng tắm.

"Cẩn thận!" Nagihiko nhanh chóng nói, suýt làm nước tràn ra khắp nơi. "Ngồi xuống đi. Tôi có thể làm nốt mọi thứ cho cậu."

Làm nốt cái gì? Tôi nhìn lại từ chiếc áo ngủ nửa mở của mình đến khuôn mặt của Nagihiko trong thao tác rất chậm.

Cậu ta làm mặt hề với tôi, như thể lo lắng cho sự ngại ngùng của tôi là trẻ con không cần thiết. "Ôi ,thôi nào Rima, cậu thật lòng tin rằng tôi sẽ để mắt đến cậu như một công nhân xây dựng sao?"

"Đúng thế" tôi nói, thậm chí không buồn nghĩ về điều đó. "Ai sẽ không chứ? Tôi xinh mà."

"Đừng quên đi phép lịch sự chứ. Nếu tôi muốn nhìn trộm như một tên con trai hạng ba, tôi đã làm điều đó từ nhiều tháng trước." Cậu nhăn mặt nhìn tôi, hối hận. "Điều tối thiểu tôi có thể làm là lấy máu ra khỏi cậu. Cậu sẽ muốn cơ thể được làm sạch và – sau cùng thì đó là lỗi của tôi."

Tôi biết việc này sẽ đến. Chúa cấm chúng tôi được phép bỏ qua nó.

"Chỉ có thằng ngốc mới cố tự trách mình." Tôi ngắt lời không tán thành. "Sanjō-sensei đánh mạnh hơn cậu khi cô ấy bị mất ngủ."

Nagihiko không cười. "Ít nhất hãy để tôi rửa lưng cho cậu."

"Nếu cậu nghĩ tôi sẽ để một chàng trai cởi quần áo cho tôi thì đầu óc cậu phải hoang tưởng hơn tôi nghĩ đấy." Tôi khoanh tay, bướng bỉnh. "Nadeshiko."

"Hở?" Cậu trả lời một cách khó hiểu. Mặc dù vậy, giọng nói của cậu kết thúc trong một âm vực cao theo phản xạ.

"Nadeshiko-san" tôi nói rõ. "Tôi muốn Nadeshiko làm điều đó."

Cậu nhìn chằm chằm vào tôi một lúc như thể tôi đã nói điều gì đó rất chi là... tôi hoàn toàn không biết là gì. Tôi tự hỏi những gì tôi đã nghĩ gì khi hỏi một điều như vậy. Kể cả là Nadeshiko hay không cậu ta vẫn là một người đàn ông và một người đàn ông vẫn nhất định không nên nhìn vào tấm lưng trần của một người phụ nữ. Một lần nữa, cậu cũng không được phép ở cùng phòng với một cô gái.

Nagihiko từ từ ngồi xuống giường, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh cậu với sự ngại ngùng của một người vợ mới cưới.

"Rất tốt" cô nói, nhẹ nhàng như thể hoa nở trong lời nói của mình. "Ngồi xuống đây, Rima-chan, trước khi tớ giết cậu."

Để bản thân thoải mái hơn một chút, tôi đi vào giữa hai chiếc giường để ngồi xuống phía bên kia tấm nệm của Nagihiko. Nadeshiko hài lòng khi nhận được chó cưng của mình, cô tháo các nút áo bằng ngón tay nhanh và khéo léo. "Cậu có một vết máu trên này, tớ xin lỗi." Cô lẩm bẩm. "Tớ thực sự đã cố gắng để không..."

"Chà, tôi đã cố gắng tháo nó ra để rửa sạch máu." Tôi trả lời một cách thô lỗ. "Không cần phải ồn ào. Nó sẽ chảy đi với nước lạnh và muối."

Nadeshiko vuốt tóc ra khỏi cổ tôi, móng tay sượt qua làn da khi cô ấy kéo những lọn tóc của tôi qua vai. "... Thật vậy sao?"

Tôi đã quên rất nhanh, rằng cô ấy không phải là một cô gái.

"Cậu có thể tin lời tôi. Phụ nữ rửa máu ra khỏi quần áo khá nhiều lần." Tôi chỉ ra cùng sự sắc bén của một con dao cùn.

"À. Tớ quên mất." Nadeshiko thấp giọng. Khi cô ấy cởi chiếc áo ngủ của tôi ra, tôi khẽ rùng mình.

"Xin lỗi, có đau không?" Cô thì thầm, ngay tai tôi. Hơi thở của cô phả vào má tôi và những sợi tóc sau gáy tôi dựng thẳng lên. Chúa ơi! Dừng lại đi!

"Không nhiều." Tôi nói dối. Tôi sẽ vui vẻ lao đầu vào vịnh Edo hơn là thú nhận rằng đó không phải là một nỗi sợ vì rùng mình.

"Chà" cô nói, cố gắng an ủi tôi. "Chỉ có hai, ba vết cắt nông ở đây. Nó không tệ đến mức phải cảm thấy đau đớn vì vết bầm tím."

"Cậu có vẻ biết rất nhiều về việc bị đánh bằng gậy."

Tôi thực sự có thể cảm thấy mặt Nadeshiko tối sầm lại và tôi rất hối hận vì đã đề cập đến nó. Cô ấy đặt tấm vải ấm lên lưng tôi và sự bất chợt ngay lập tức bắt đầu chảy ra từ cơ bắp của tôi.

"Những gia đình múa truyền thống như chúng tớ có thể hơi cổ hủ." Đó là một cách đánh giá thấp. "Mẹ cậu chưa bao giờ đánh cậu à, Rima-chan?"

"Không" tôi nói, mặc dù tôi tự hỏi liệu câu trả lời này có đủ lý do cho việc mẹ tôi thường xuyên vắng mặt hay không, vậy nên kỷ luật ít hơn và dường như không tồn tại .Tôi cúi đầu qua vai ,chỉ làm mặt nhăn nhó khi tôi cảm thấy da mình căng lên vì một vết cắt. Nadeshiko đánh vào má tôi bằng lưng bàn tay ướt át, nghiêm giọng. "Đừng di chuyển."

"Tôi không..."

"Cậu có!" Cô ấy mắng tôi như một con gà mái, rút một cái lọ thủy tinh mà tôi không thấy khi cô ấy mang theo.

Tôi nhìn nó cảnh giác, bị phân tâm bởi vật sáng bóng. "Đó là gì?"

"Rượu."

Tôi nhớ đến hương vị của rượu sake khi ngắm hoa anh đào và sự cảnh giác của tôi càng tăng lên. "Tôi không uống rượu đâu."

"À, xin lỗi. Rượu này không phải để uống. Nó là 跌打酒 -một loại rượu thuốc ." Giọng cô ấy văng vẳng tiếng Trung Quốc và tôi khịt mũi.

"Cậu không được khịt mũi." Cô ấy giọt ra một ít nước từ lọ lên tay, nghiêm khắc. "Đó là một bí truyền từ lâu đời trong gia tộc tớ, chúng tớ nhận được từ bàn tay trắng muốt của chính Toyotama-hime, bà đã đến dưới hình dạng một con rùa và nói với tổ tiên gia tộc nhà tớ, Fujiwara-no-Saki, rằng nó sẽ chữa khỏi bất kì-"

"Cậu mong tôi sẽ tin một điều như vậy ư, hay cậu chỉ thích bốc phét thôi?" Tôi nói, nhăn mặt trước cái cách rượu đốt cháy trên da tôi. Cô ấy cười, một âm thanh trầm và ngột ngạt khác với tiếng chuông leng keng mà tôi đã quen nghe. "Tất nhiên là cả hai. Tại sao cậu không dễ bị lừa vậy chứ?"

"Bởi vì tôi có một bộ não." Hai tay cô ấy xoa rộng trên lưng tôi và điều đó khiến tôi sởn gai ốc như một con mèo bị vuốt ve sai cách. "Cậu đang làm gì đấy?"

"Cậu đang nghĩ là tôi đang cố sờ soạng vào xương sống của cậu sao?" Giờ lại là Nagihiko. Tôi trở nên bực bội và Nadeshiko mỉm cười đắc thắng đáp lại tôi. "Nó nên được thoa vào chỗ đó."

"Cậu dành phần lớn cuộc đời của mình để nghiền vào đó." Tôi càu nhàu. Nếu Nadeshiko nghe thấy, tuy cô ấy không có dấu hiệu như vậy, cô ấy quá hăng hái với việc thọc những ngón tay nhọn của mình vào da tôi. Dần dần, cảm giác từ đau đớn biến thành dễ chịu. Tôi tự hỏi liệu Nadeshiko có biết điều này không, nhưng nhanh chóng quyết định rằng tôi sẽ không nói lời nào.

"Rima-chan?"

"Ừ?" Tôi nghẹn ngào, trong cơn mê khi được một cô gái xinh đẹp chạm vào .

"Tớ chỉ tự hỏi ... liệu cậu có hiểu tất cả những gì về vụ trước đó không? Ý tớ là việc của Hoshina-san."

"Cụ thể là cậu đang đề cập đến chuyện gì?" Tôi hỏi một cách tò mò, đẩy vai vào tay Nadeshiko và ưỡn người ra sau như một con mèo hài lòng.

"Một số cuộc hội thoại về các công ty ... Tớ e rằng điều đó đã khiến tớ khá khó hiểu. Cậu hiểu chứ?" Nadeshiko ngáp một cái nhỏ xinh sau ống tay áo.

"Tất nhiên rồi." Tôi ngáp lại, nước mắt chảy ra. Tôi quay lại nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực. "... Đã khá muộn. Cậu không mệt à?"

Tôi không thể tin nổi mọi chuyện vẫn nằm trong ngày hôm nay, rằng trong vòng chưa đầy năm giờ đồng hồ, tôi đã lẻn ra ngoài, chiến đấu và quên đi mối thù, gặp một kẻ lập dị trong một khu rừng, giúp một cuộc -trốn -thoát -mà- cũng- chả- phải, bị trừng phạt thể xác, và — cái gì — nữa đây?

"Tớ không tin là mình có thể ngủ được nếu cứ cố." Giọng Nadeshiko mệt mỏi. "Điều tồi tệ nhất mà cậu có thể làm là khiến tớ buồn ngủ."

"Hoặc là tự bản thân tôi ." Tôi nhận xét một cách khô khan và đứng dậy, giữ phần sau chiếc váy ngủ dính máu của mình lên. "Ít nhất hãy để tôi làm xong mấy thứ này."

"Tất nhiên." Cô ấy ngồi xuống giường và bắt chéo chân xuống dưới, mỉm cười chờ đợi.

Khi chuẩn bị rút một cánh tay ra khỏi ống tay áo , tôi nghi ngờ nhìn cô chằm chằm. "Cậu có thấy phiền không?"

Cô ấy lắc đầu cười rạng rỡ. "Không đâu!"

Một lần nữa, tôi đã quên mất rằng cô ấy là con trai. Với một tiếng hừm nhẹ, tôi đứng dậy sau tấm màn được dựng ở góc. Thật là khốn nạn!

Khi tôi mặc một chiếc váy ngủ khác có cấu tạo gần như giống hệt chiếc trước đó, tôi nghe Nadeshiko hỏi, "Trời đất ơi, cậu có bao nhiêu chiếc váy ngủ bằng lụa thế?"

Tôi thò đầu ra sau màn hình, nhìn xuống bản thân. Sự khác biệt nhỏ nhất là chiếc áo này được làm bằng lụa màu vàng hơn và có cổ chữ V hiện đại thay vì cổ áo cài cúc. "Tôi mang theo bốn chiếc váy ngủ, nếu đó là những gì cậu muốn biết."

"Tất cả luôn?" Nadeshiko dường như không biết gì về khái niệm tọc mạch. "Tôi nhận thấy rằng tất cả áo cánh của bạn cũng là lụa."

"À ừ." Tôi nói và thu dọn chiếc váy ngủ trong tay và nhét vào phòng tắm để rửa sạch vết máu, mất vài phút để nhận ra rằng cô muốn một câu trả lời thấu đáo hơn. Để vết bẩn ngấm, tôi nằm phịch xuống giường, đối mặt với Nadeshiko. "Gia đình tôi làm việc trong nền công nghiệp sản xuất lụa, vì vậy tôi dám chắc rằng chúng tôi thường có sâu cùng với nguồn cung cấp phong phú."

"À. Vậy ra Rima-chan sinh ra trong một gia đình kinh doanh."

"Đúng thế. Hoshina-san cũng vậy." Tôi chợt nghĩ rằng Tokyo đang sống trong bong bóng kinh doanh nhỏ bé của mình, tránh xa thái độ thoải mái của các vùng nông thôn. Utau, Amu và tôi đều đến từ thành phố, mặc dù bản thân Amu sống trong sự lãng quên của tầng lớp trung lưu khác với những gì đang diễn ra trong thế giới kinh doanh. "...Cậu thực sự không biết bất kỳ điều gì?" Tôi hoang mang nói thêm.

"Tất nhiên là không." Nadeshiko cười như thể tôi hỏi thật ngớ ngẩn. "Tớ sinh ra ở Hiroshima. Tớ có thể đếm được số lần đến Tokyo trên đầu ngón tay. Cha rất ghét vùng Kantō."

"Ghét nó? Vì cái gì?" Tôi hỏi, cảm thấy một chút bị xúc phạm. Tôi đã quên đi sự tò mò trước đó của mình về tộc trưởng Fujisaki rất khó nắm bắt và chỉ nghĩ đến tình yêu của mình dành cho Ginza — cùng tiếng bánh xe ô tô lạo nhanh trên đá cuội, ánh sáng lấp lánh của những chiếc dù che màu trắng và những tòa nhà sừng sững màu xám mây và nhìn toàn thế giới như thứ gì đó từ một truyện cổ tích Châu Âu.

"Có quá nhiều người vô học. Người Tokyo không đánh giá cao văn hóa, theo ông ấy, họ chỉ biết chơi trò đùa." Tôi dường như đồng tình. Nagihiko mỉm cười "Hai người sẽ thích nhau, tớ nghĩ vậy."

"Nghe có vẻ không giống." Tôi thì thầm, khó chịu dịch chuyển. Thông thường, tôi sẽ kéo đầu gối của mình vào ngực, nhưng với lưng thì điều này không thể làm được. "Vậy ... người tộc Hoshina..."

"Ừm ,tớ đang nghe đây."

"Đây chỉ là chuyện phiếm, hãy coi như cậu không nghe thấy gì từ tôi."

"Không một từ."

"Thôi được" tôi bắt đầu. Bản chất tôi đã là kẻ hay vắn tắt, những lời giải thích dài dòng là của Nadeshiko, không phải của tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã mỉm cười hiền hậu với tôi để giúp tôi nghĩ ra những từ ngữ dễ làm sáng tỏ. "Gia đình Hoshina điều hành một trong những tổ chức tài chính lớn nhất ở Nhật Bản và là một trong những zaibatsu. Tôi cho nó là một tổ chức tài chính ... không khác gì một tổ chức trường lớp."

Nagihiko mỉm cười một chút với điều này cùng thích thú. "Tôi sẽ hiểu như là nó đi chung với tất cả các cuộc cãi lộn và trò chơi của nữ sinh?"

"Cậu có thể đúng." Tôi gật đầu. Đây là một phép ẩn dụ nhanh chóng và dễ dàng để hỗ trợ tôi. "Một đẳng phái là một loại tập đoàn kinh doanh. Một zaibatsu quan trọng nhất là sẽ luôn sở hữu một ngân hàng. Cậu có thể coi ngân hàng như cơ quan chỉ huy thứ hai, như một nơi mà zaibatsu thực hiện các giao dịch của mình. Với một số tiền, nhóm tài chính sau đó có thể bắt đầu đầu tư vào các loại hình công nghiệp khác nhau. "

"Doanh nghiệp của gia đình cậu có phải do một zaibatsu làm chủ không?" Nagihiko sắc sảo hỏi.

Tôi gật đầu đồng ý. ''Tuy nhiên, nhà đầu tư của chúng tôi không phải là gia đình Hoshina. " Cảm ơn chúa, vì điều đó sẽ khiến tình bạn của chúng tôi trở nên khó xử một cách quá đáng.

Nagihiko trông như thể cậu ấy muốn điều tra thêm về chuyện này, điều mà tôi muốn khuyên can. Chúng tôi có thể là bạn bè, nhưng chúng tôi vẫn chưa đủ thân thiết để tôi giải thích về những hoàn cảnh phi dân tộc mà gia đình tôi đã làm. Tôi vội vàng nói tiếp.

"Đó là những gì một nhóm tài chính làm với tiền của họ. Họ đầu tư để có được nhiều tiền hơn." Tôi đã cố gắng giải thích điều này một cách đơn giản nhất có thể, bằng cách sử dụng từ vựng của giới trẻ. Với đôi mày nhíu lại, tôi nghiền ngẫm. "Họ mua một phần nhỏ của một công ty, được gọi là cổ phần. Khi một nhóm tài chính mua cổ phần, họ sở hữu một phần nhỏ trong công ty đó... có nghĩa là họ nhận được một ít số tiền mà nó làm được ra ..."

"Tôi đang theo dõi." Cậu cười động viên. Khá đáng chú ý, từ xa trông cậu ta không hề buồn ngủ.

"Nhưng sở hữu cổ phần có nghĩa là còn nhiều thứ khác. Nếu mua đủ nhiều cổ phiếu— đó chỉ là một phần trong cổ phiếu, đừng nhìn tôi với cái mặt đó — chẳng hạn cậu sở hữu công ty, theo một cách nào đó. Cậu đã bỏ rất nhiều tiền vào công việc kinh doanh và có thể ra lệnh cho họ làm gì ,công ty phải sẽ hỏi ý kiến ​​cậu về mọi thứ. Ở thời điểm này, cậu được coi là cổ đông và được xếp vào Hội đồng quản trị. Bằng cách đó, tất cả những người sở hữu vô số cổ phiếu có thể gặp nhau và tranh luận về những gì họ muốn doanh nghiệp hoạt động. "

"Vậy cậu đang nói rằng Hoshina-san sở hữu ... cổ phiếu? Trong công ty mẹ của chính cô ấy? Nó hoạt động như thế nào cơ?"

"Tôi đang đến đoạn đó." Tôi nhăn mặt. "Các bè phái tài chính thuộc sở hữu của gia đình và được truyền từ cha sang con."

Có một thoáng, đầu cậu sáng lên với một chút hiểu biết.

"Từ đây thì chỉ là tin đồn và suy đoán, nhưng ... tôi nghĩ rằng có khả năng trẻ em trong các gia đình zaibatsu được chia cổ phần khi còn nhỏ. Bằng cách đó họ có thể bắt đầu tích lũy tiền từ khi còn rất nhỏ và có thể tồn tại nhờ tài sản cho đến hết cuộc đời của mình. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là về mặt kỹ thuật họ nằm trong Hội đồng quản trị, vì họ sở hữu một phần lớn của công ty. Tôi nghĩ điều này có khả năng xảy ra với Utau và Ikuto-san. "

Tôi thực sự có thể nghe thấy tiếng ù ù trong não Nagihiko hoạt động mỗt dặm một phút. "Tuy nhiên cô ấy nói về những người đang cố gắng bắt cô ấy bán lại cổ phần của mình cho công ty. Tại sao ai đó lại muốn cô ấy làm như vậy?"

"Ừm." Tôi nhìn Nagihiko để chỉ ra rằng đây còn một lời giải thích hoàn toàn khác. Cậu nhìn lại tôi. "Gia đình Hoshina là một ... trường hợp đặc biệt. Họ không có con trai để kế thừa công t, chỉ có một cô gái, Hoshina Souko-san. Họ quyết định cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là gả cô ấy cho con trai của một nhà tài chính giàu có khác. Bằng cách đó, các doanh nghiệp của họ có thể kết hợp và tập đoàn có thể có được một người đàn ông ngồi vào ghế CEO, người biết anh ta đang làm gì. "

"Tôi cho là kế hoạch đã không thành công?"

"Không, nó đã không ." Tôi mỉm cười buồn bã. "Cô ấy đã bỏ trốn."

"À há!" Nadeshiko vỗ tay. "Tớ biết ngay là kiểu gì họ cũng sẽ bỏ trốn!"

"Với một nghệ sĩ" tôi tiếp tục "Một người rất tội nghiệp. Cậu có thể mường tượng rằng anh ta không phù hợp với thế giới kinh doanh ở Tokyo."

"Thật là vậy."

"Vậy nên khi chồng cô ấy mất tích, nhiều người cho rằng đó là do cô ấy đã ép anh ấy vào một thế giới mà anh không hoàn toàn thuộc về. Anh ta đã mệt mỏi dưới áp lực, hoặc ngoại tình, đại loại như vậy."

"Cậu thì nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ gì không quan trọng." Tôi nói một cách từ chối.

"Nó quan trọng với tôi." Nagihiko kiên nhẫn nói.

"Tôi không có ý kiến về vấn đề này." Tôi nói thật chắc chắn. "Đây là chuyện trước khi chúng ta được sinh ra. Nhưng tôi có thể cho cậu biết mẹ tôi nghĩ gì."

"Thôi được." Nagihiko gục đầu vào vai, cậu dường như đang buồn ngủ. "Nói cho tôi biết mẹ Rima nghĩ gì đi."

"Cô ấy nghĩ rằng anh ta đã bị giết. Bị ám sát, cơ thể của anh bị đổ vào cát lún."

"Tại sao chứ, mẹ cậu nghe có vẻ quyến rũ như cậu vậy, tiểu thư Mashiro."

"Ồ, Im đi" tôi đáp lại một cách gắt gỏng. "Chắc chắn là điều đó rất nghiệt ngã, nhưng có khả năng chỉ là để xem xét chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo — vì chỉ vài tháng sau khi mất tích, Souko-san lại kết hôn lần nữa, lần này là với một tên già khụ nào đó."

"Rima?"

"Ừm?" Tôi nói, bực bội vì bị ngắt quãng giữa chừng lần thứ hai.

Nagihiko nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sáng lên và nghiêm túc. "... Một tên già khụ nào đó là cái quái gì?"

Tôi há miệng và lại ngậm miệng như một con cá chép bị điện giật. Sau một hồi đấu tranh để nói chuyện, cả hai chúng tôi đồng thời phá lên cười.

"Au! Đau!" Tôi thở hổn hển. "Ơ này! Dừng lại!"

"Tớ không phải là người duy nhất nói những câu ngớ ngẩn khắp nơi như một cô gái đánh rơi khăn tay!" Nadeshiko hét lên, ném gối vào người tôi. "Nói tiếng Nhật đi!"

"Có lẽ nếu cậu nên học tiếng Anh nhiều hơn, cậu sẽ hiểu tôi thôi, thưa quí ngài What-Color-Is-Your-Bicycle!"(Màu của xe đạp bạn là gì)

P/s: khi dùng từ '' tên già khụ'' Rima dùng nguyên từ tiếng Anh codger -được dùng thông dụng ở Anh quốc.

"Đó là một câu hỏi đúng!" cô thở mạnh, vùi mặt sau tay áo. "Trả lại cái gối cho tớ!"

"Tại sao, quí cô Fujisaki, tôi nghĩ là mình sẽ giữ nó!" Tôi vặn lại.

Vào lúc đó, một tiếng động bị bóp nghẹt dội qua bức tường, gần giống như âm thanh của cán chổi đập vào nó. Sau đó, một giọng nói xuyên qua những lớp thạch cao dày : "Mashiro, nếu cậu không ngừng hét lên, tớ sẽ cắt hết tóc của cậu lúc ngủ!"

Tôi nhét nắm đấm vào mồm, khịt mũi.

Nadeshiko che tay cười khúc khích và hít sâu. "Watarai Misaki-san vẫn luôn tràn đầy năng lượng ngay cả khi đang ngủ như mọi khi.''

Cả hai chúng tôi mất một phút để ngừng cười khúc khích. Nadeshiko chống khuỷu tay ngồi dậy, mỉm cười với tôi, rất chậm rãi và thận trọng, tôi mỉm cười đáp lại. Thật là khó xử khi ngồi đó và trao đổi nụ cười với một loài bò sát.

Sau đó không biết từ đâu, Nagihiko gạt đi viền mắt của mình, nghiêm túc nói. "Tôi xin lỗi."

Tôi là người bắt đầu. Việc xin lỗi thật chẳng có nghĩa lý gì. Tôi gần như đã quên những sự việc xảy ra trước đó cho đến khi cậu ấy xin lỗi, lúc đó tôi khẽ nhắm mắt lại. "Sao à?"

"Tôi đã cư xử như một quả bí quá đáng lúc trước." Nagihiko hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói. "Cậu không chỉ là một cô gái. Thật ngu ngốc khi nói vậy."

Tôi nhìn lên một cách thích thú. "Cậu vừa mới gọi chính mình là một quả bí?"

"Rima, tôi đang cố xin lỗi." Cậu nói thêm, thật yếu ớt. "Tôi cho rằng cho dù tôi có cố làm một cô gái bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng không thể kiềm chế bản thân mà cứ vô thức tin vào những điều ghê sợ..."

"Nó ổn mà." Khá bối rối với điều này, tôi cố gắng duy trì âm giọng nhẹ nhàng. Tôi không muốn đi sâu vào chủ đề này. "Cậu nói đúng, tôi không phải là một cô gái. Tôi là một nữ thần."

"Tại sao tôi lại chấp nhận ở với cậu kia chứ?" Cậu mệt mỏi hỏi, lăn qua lăn lại với một nụ cười.

"Bởi vì tôi là một nữ thần."

"Các nữ thần không nhảy nhót như những mầm đậu mềm dẹo...."Cậu kết thúc câu nói bằng một cái ngáp dài, nước mắt chảy dòng. Tôi nhướng mày.

"Đã đến giờ đi ngủ cho lũ ngốc rồi sao?"

"Cậu chưa giải thích xong." Cậu nhắc tôi dù cậu ấy nhắm mắt lại khi nói. "Cậu phải nói hết."

"Tôi sẽ giải thích phần còn lại vào ngày mai." Tôi cáu kỉnh nói, bản thân cảm thấy buồn ngủ. "Lạy trời, đó không phải là một câu chuyện ru ngủ."

Câu này dường như chỉ cho cậu ta nhiều ý tưởng hơn. "Ngày xửa ngày xưa, có một công chúa có khuôn mặt rất chua ngoa sống trong Chính điện tên là Hoshina-no-kimi." Giọng hát buồn ngủ của Nagihiko vang lên từ dưới tấm đệm. Tôi ném lại cái gối vào đầu cậu ta.

"Cô ấy đã giết tất cả những người cầu hôn mình và ném xác họ vào đống cát —"

"Đi ngủ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro