8. Trong cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


In the Rain

雨中

Mùa mưa đầu hạ đến cùng tin báo cần trợ giúp thêm lính Nhật ở Bắc Kinh. Utau mở tờ báo ra giống như cô đã làm vào mỗi buổi sáng trong tháng qua và đọc to tiêu đề.

"Cuộc đụng độ bất ngờ giữa quân đội Nhật Bản và quân đội Trung Quốc ở ngoại ô phía bắc tại Bắc Kinh. Ngày 7 tháng 7.... Yaya, cô có thả tôi ra ngay không?"

Nếu có một người quan tâm đến tin tức này hơn Utau thì đó chính là Yaya. Mỗi buổi sáng cô bé đều đợi tin tức đẫm máu mới nhất với hơi thở dồn dập và đôi mắt kinh sợ.

Cô cũng không phải là người duy nhất. Kể từ sau bức thư của Cha, tôi luôn chú ý đến các tin tức quốc tế một cách bất thường và để ý đến bất kỳ cuộc lộn xộn nào ở phía tây Honshu. Cho đến nay thì chỉ có những cuộc xô xát nhỏ như thế này, những lời xì xào về chuyện này chuyện nọ, giống như khi cha đã nói: không có gì đáng chú ý.

"Có tin gì về Đài Loan không, Utan?" Yaya hỏi ngay lập tức, đẩy khuỷu tay ra để nhìn qua vai Utau. "Không có ai chết ở đó, phải không? Chỉ có-"

"Không có gì liên quan đến Đài Loan cả, chỉ có xung đột trên lục địa." Utau đẩy Yaya ra khỏi đầu gối, giống như một con mèo mẹ mệt mỏi với bé mèo con đang rên rỉ để được chú ý. "Yuiki, hãy nghe tôi: đó là một điều tốt. Đài Loan càng không xuất hiện trên các trang báo thì càng tốt. Điều cuối cùng mà họ cần mới là sự chú ý. Đặc biệt là trong tình hình bây giờ."

Yaya ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn bị đánh bại. Cô chìm trong thất vọng , thể hiện từ trong ra ngoài. Mưa rơi không ngớt bên ngoài trời, hắt vào những ngọn đèn xanh nhảy múa trên bàn. Tiếng nước lăn trên mái hiên nghe như những viên bi rung trong hộp mạ thiếc. Bên trong hầu hết các cô gái đều tán gẫu về bữa sáng một cách vô tư, như thể không để ý đến những tin tức kinh khủng. Mối quan tâm hàng đầu trong nhà ăn ngày hôm nay dường như là câu hỏi liệu cơn mưa có ảnh hưởng gì đến lễ hội vào tối hôm đó hay không. Sāiya đã lớn tiếng giải thích rằng yukata của cô ấy không thể bị ướt, vì nó là chất liệu đắt tiền. Tôi không thể nào kiếm được gì thú vị hơn để làm.

Bàn cuối của chúng tôi im lặng, tránh khỏi đám đông. Nadeshiko đã không chạm vào thức ăn của cô và giờ thì đang nhìn ra ngoài bãi cỏ đầy mưa cùng một vẻ mặt trầm ngâm.

"Nadeshiko?" Amu tò mò nói, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Yaya lấy miếng đậu hũ dày của Amu ra khỏi đĩa trong khi cô đang bị phân tâm, đưa nó vào mồm thật nhanh như một con gấu mèo.

Đôi mắt đen của Nadeshiko nhìn về phía Amu với một nụ cười mệt mỏi. "Amu-chan."

Amu nghiêng đầu.

"Hoa cẩm tú cầu đang nở rộ bên ngoài. Cậu xem kìa."

Amu di chuyển để nhìn qua vai Nadeshiko, thở gấp. "Waaa ... đẹp quá!"

Cảm thấy sự khó chịu như mọi khi, tôi cố tình lấy đũa gắp phần đậu phụ của Nadeshiko ra khỏi đĩa của cô và nhìn chằm chằm sau đầu bạn cùng phòng của mình.

"Thật kinh khủng," Utau nói với tôi mà không rời mắt khỏi tờ giấy.

"Hả?" Tôi hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh đang nhảy múa trên mái tóc bóng mượt của Nadeshiko.

"Những gì cậu đang ..." cô nói, dứt khoát. Tôi nghĩ cô ấy đang đề cập đến món đậu phụ, cho đến khi— "Fujisaki-san không thuộc về cậu, cậu biết đấy."

Tóc tôi dựng đứng lên, phẫn nộ. Cả tuần qua tình trạng ẩm đã tàn phá nó, khiến nó ướt như một đám mây tích điện. Có phải Utau không nhạy cảm đến mức để nghĩ rằng tôi ghen tị với Nadeshiko? Rõ ràng là Amu mới là người mà tôi trân trọng.

"Tất nhiên cậu ấy không phải của tôi," tôi nói, dùng đũa cắt đậu phụ thành những miếng ăn được với vẻ ghê tởm. "Đừng đánh đồng tôi với những người như cậu."

Đôi mắt của Utau lóe sáng. Cô ấy trông như thể đang định cãi lại, nhưng đã nghĩ lại khi nhận thấy Yaya đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt sáng quắc và thông minh. Khuôn mặt người bạn của chúng tôi lúc đó khiến tôi liên tưởng đến một con khỉ khổng lồ mà tôi từng thấy ở sở thú Ueno khi tôi còn nhỏ. Bị nhốt trên cành cây một cách dễ thương, con khỉ chờ cơ hội tấn công bằng khuôn mặt đáng yêu nhất, trước khi giật một túi đậu phộng từ tay một cậu bé không chút đề phòng.

Tôi hắng giọng. "Còn gì nữa trong không, Hoshina-san?"

"Còn gì trong tờ báo xoàng cũ rích này á?" Utau phất tờ báo.

"Vâng."

Cô liệt kê các tiêu đề được quan tâm ở tốc độ nhanh nhất. "Các đô đốc tiếp tục đàn áp chủ nghĩa tư bản tự do, máy bay chiến xa đã có mẫu, thứ gì đó như ủyban Peel..."

"ủyban Peel ?" Tai của Yaya vểnh lên.

"À không— uỷ ban Peel "

"Tất cả những điều này đều xoay quanh máy bay chiến xa ư?" Tôi hỏi, nghiêng người với vẻ thích thú.

"Kamikaze-go, Mitsubishi Ki-15 Karigane —"

"Lạy chúa," tôi ngắt lời. "Tôi cần một chính sách, chứ không phải mấy cái máy móc rác rưởi."

"Ồ, các cậu đang nói về chiếc máy bay Kamikaze?" Nadeshiko tham gia lại cuộc trò chuyện, rõ ràng xem chúng tôi đáng được chú ý. "Chiếc máy bay đã đến London trong năm mươi tiếng á?"

"Không," tôi nói, cố gắng để cô im lặng một cách vô ích.

"Đúng vậy," Utau nói. "Tôi không biết là cậu đã lên máy bay đấy, Fujisaki."

"Tôi không," Nadeshiko khiêm tốn quay đầu lại. "Tôi chỉ nhớ vì Hoàng tử và Công chúa Chichibu bay chuyến đó..."

"Trời ạ ,chúc mấy cậu ngủ ngon!" Tôi chán ghét nói, đứng bật dậy. Chiếc bàn phát ra một loạt tiếng kêu và phản đối, cầu mong Nadeshiko đừng luyên thuyên một bài về vẻ đẹp của gia đình Hoàng gia khác.

"Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi!" Nadeshiko nói, cũng đứng dậy. "Tớ sẽ chỉ nói với Amu-chan về chuyện sau đó, rằng vợ của Hoàng Đế trông xinh đẹp như thế nào, bởi vì cậu ấy là người duy nhất lắng nghe tớ..."

'' Lắng nghe tớ... cậu đang nói cái quái gì vậy? Khi cậu ấy ngủ và mắt phải cố mở..."tôi quan sát. Tai của Amu đỏ bừng.

"K-không, Nadeshiko, tớ thực sự lắng nghe cậu mà, thật đấy! Tớ chỉ, ừm, không hiểu kịp những thứ đó... "

"Còn nữa nè," Utau gấp lại tờ báo với vẻ cam chịu, như thể cô gánh vác một gánh nặng vượt quá khả năng của mình. Mặc dù các lá thư của công ty Hoshina đã đến chậm cả tháng liền, nhưng việc Utau chưa bao giờ được nghỉ ngơi là thật. Đúng ra là, hàng tuần trôi qua và dường như đang thử thách cô ấy gấp đôi. Trong ánh sáng dịu mát của sáng ban mai, trông cô già đi rất nhiều.

Amu xếp tất cả bát ăn bữa sáng của chúng tôi lại, bát này chồng lên bát khác. Mọi thứ để người khác làm việc, tôi xem với sự thích thú nhẹ nhàng.

"Rima, cậu có muốn mang những thứ này vào bếp không?" Amu hỏi, cầm cái tháp nghiêng đầy bát kinh tởm và khiến chúng chao đảo bấp bênh.

"Tớ?" Tôi nhìn họ với sự chán ghét. "Tại sao?"

"Cậu không muốn à?" Amu nói nghe có vẻ đơn thuần, nhưng giọng của cô mang một chút bực tức. "Đến lượt cậu làm nhiệm vụ bếp đấy, Sanjō-sensei sẽ cho cậu một cái bạt tai nếu cô ấy thấy cậu đang bỏ dở công việc."

Tôi rủa thầm. Cổ họng Nadeshiko phát ra tiếng phản đối.

"Tốt thôi," tôi nói, cầm lấy cái bát với chút run rẩy. "Tớ sẽ ... làm nhiệm vụ bếp."

Tôi mang đống bát đang ngổn ngang xung quanh của phòng ăn đến nhà bếp và gửi chúng cho những người anh chị em ruột thịt. Hai bạn học khác — Manami và Wakana — đã ở đó, chen lấn nhau khi họ đổ đầy nước ấm vào chậu. Họ nhận ra tôi một chút. Tôi cũng vậy. Amu xuất hiện trở lại sau lưng tôi sau đó với vài chiếc cốc, môi dưới mím chặt.

"Amu-chan!" Manami nói, xoay người lại và lau khô tay trên khăn lau bát đĩa. Manami luôn để tóc thành hai búi, sáng lấp lánh như những ổ bánh mì Vienna tráng men. "Tớ không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây với bọn tớ. Cậu đưa gì à?"

"Nhiệm vụ rửa chén mà ," Amu nói, cúi xuống để giúp họ lấy cái chậu. Tôi nhìn họ vật lộn trong vô vọng để nhặt nó lên cùng vẻ mặt thích thú. Amu nhìn chằm chằm vào tôi và bỏ qua chuyện đó. Khi Amu và những người bạn khập khiễng khác của cô ấy xử lý bát, họ nói chuyện phiếm. Tôi nghe trộm, mãn nguyện với việc lau khô một chiếc đĩa trong mười phút.

"Cậu định mặc gì cho lễ hội?" Manami hỏi. Wakana đã giới thiệu chi tiết về bộ yukata của cô ấy và tả nó trông nhàm chán như thế nào. Tôi khoanh tay lại, tay cầm đĩa xì dầu.

"... Cậu có nghĩ rằng các học sinh Kouen sẽ ở đó không? Tớ lo lắng chết mất ,"Wakana thú nhận. "Tớ đã nghe thấy những lời bàn tán vầ Hotori-kun và cậu ấy quá đẹp trai."


Mệt mỏi, đĩa nước tương trượt khỏi tay tôi và rơi xuống sàn với tiếng kêu loảng xoảng. Đột ngột, họ ngừng nói và nhìn tôi.

Tôi nhìn Amu.

Amu nhìn vào đĩa nước tương.

"... Còn cậu thì sao, Mashiro-san?" Manami hỏi một cách thận trọng, như thể tôi đã yêu cầu họ kéo tôi vào cuộc diễn thuyết khó hiểu của họ.

"Tớ làm sao cơ?" Tôi nói. Tôi cúi xuống nhặt đĩa.

"Cậu có quen ai ở Kouen không?" Manami nói chậm rãi, như thể đang ám chỉ điều gì đó.

"Mashiro-san luôn rất nổi tiếng với các chàng trai," Wakana quan sát một cách vô tư. Trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi thấy mình vừa lo lắng vừa bực tức. Tôi nghĩ tới Nadeshiko. Không, là Nagihiko— Nadeshiko.

"Tớ biết ngài hiệu trưởng," tôi nói, nhớ lại sự việc trong rừng. Amu ngạc nhiên nhìn tôi. Manami không thể ngăn được sự hứng thú, cho đến khi tôi nói thêm "Trông khá trẻ đấy."

Hai người cười khúc khích và nhìn nhau. "Ừ," Manami nói, sắc bén. "Chắc chắn anh ấy chưa thể kết hôn đâu ha?"

"Tại sao cậu không hỏi đi?" Wakana trêu chọc.

Manami huýt sáo ném khăn lau bát lên vai Wakana. "Tại sao cậu không đi mà hỏi!"

Hóa ra, câu chuyện phiếm của Manami và Wakana có vẻ hữu ích. Tôi biết về quá khứ của hiệu trưởng, nhưng không phải hiện tại của anh. Tôi đã học được ba sự thật:

Một, anh ta thực sự chưa lập gia đình. Hai, bằng cách nào đó anh có liên quan đến một học viên tên là Hotori Tadase, người nghe có vẻ thú vị như một lát bánh mì. Thứ ba, điều thú vị nhất, Manami và Wakana không thể xác minh nổi bất kỳ mối liên hệ nào của nhà Fujisaki. Tình bạn của họ với Amakawa-san không phải là kiến thức chung sao? Tất nhiên, Nagihiko có thể lại lén lút lẻn đi một lần nữa. Ô hô! Giả sử Nagihiko đang lừa dối tất cả? Cứ thế tôi ậm ừ trong lớp, thu hút những cái nhìn giật mình từ mọi người xung quanh.

Các lớp học kết thúc vào buổi trưa, như mọi khi vào các ngày thứ Bảy. Vào những ngày đẹp trời, chúng tôi thường ra ngoài trời, ngồi bên ngoài và trò chuyện, cởi tất và giày rồi thả chân xuống sông. Nhưng mưa vẫn đổ xuống khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà, làm ướt những chiếc lá và làm ướt đôi tất dài quá mắt cá chân của tôi. Khi chúng tôi vào trong, hành lang ký túc xá chật cứng giày ướt và mùi ẩm mốc bốc ra từ những người ướt nhẹp ở gần những khu nhà. Các cô gái như một vòng xoáy hỗn loạn chạy hết phòng này sang phòng khác để mượn bàn chải tóc, ghim cài và phấn, đứng ở hành lang và ra tận ngoài cửa. Nhiều đôi chân ở trong phòng tắm, tất cả đều cố gắng tiến lại tấm gương lớn trên tường. Tôi lách mình đi vòng quanh sự hỗn loạn, luồn một chiếc thắt lưng obi đang treo hờ vào hông của ai đó và tránh xa cái đầu hung dữ đầy lọn uốn tóc của Yamabuki Saya. Cô trông giống như một con khủng long ba sừng.

Rầm! Tôi đóng cửa phòng mình. Tiếng ồn bị bóp nghẹt lại thành một tiếng gầm nhẹ.


***


Tôi đã mang theo một bộ yukata duy nhất vào đầu học kỳ mùa xuân. Nó được nhét vào góc dưới cùng trong vali của tôi và được gói trong nhiều lớp bọc. Đã qua vài năm nhưng tôi rất ít khi được mặc, nó có màu hồng đào quyến rũ và được điểm xuyết bằng những sợi chỉ điêu luyện. Tôi cho rằng Nadeshiko sẽ rất vui khi một lần được nhìn thấy tôi trong trang phục truyền thống của dân tộc mình. Do vậy tôi đã rất ngạc nhiên khi bước ra từ phía sau tấm rèm và trông thấy đôi lông mày xám như lông vũ của cô nhướng lên với vẻ hoài nghi.

Tôi cau mày nhìn cô ấy, lòng tự tôn bị tổn thương. Đôi mắt cô ấy nheo lại, nhìn chằm chằm vào chân tôi.

"Nó hơi ngắn. Cậu đã buộc nó quá chặt."

"Chắc chắn là cậu đang đùa!" Tôi bực tức nói. Chẳng lẽ tôi không làm nổi việc gì ra hồn trong mắt mấy người giới thượng lưu các cậu?

"Tôi không nói đùa về những vấn đề như vậy, Rima-chan."

Tôi quên mất cô không có khiếu hài hước — hay mỉa mai. Lông mày nhíu lại và cằm nhăn, cô trừng mắt nhìn tôi. "Đó có phải là bộ yukata duy nhất cậu mang theo không?"

"Tất nhiên rồi," tôi bực bội trả lời. "Tại sao tôi lại phải mang theo một bộ khác?"

Nhìn chằm chằm vào mẫu áo, cô vươn bàn tay nhợt nhạt về phía trước để lấy sợi dây obijime thắt chặt quanh eo tôi. Tôi cố gắng rướn người ra chạm vào cô ấy xong tránh xa ngay lập tức, và cuối cùng chỉ khiến thân mình cong lên như một sợi mì.

"... Nếu cậu thích, cậu có thể mượn một cái của tôi?" cô ấy đề nghị, phớt lờ câu hỏi trước của tôi và hành động kì lạ.

"Tại sao?" Tôi nói, nghi ngờ.

Cô thở dài, ậm ừ một lúc.

"Bộ cậu đang mặc không phù hợp với mùa này," cuối cùng cô cũng đồng ý giải thích cho tôi bằng một giọng nói xoa dịu. "Hoa đào nở vào tháng Bảy là điều không thể. Tôi luôn cảm thấy Rima-chan... "

"Ồ, bây giờ cậu đã cảm thấy rồi à?" Tôi không bao giờ mệt mỏi với những lời đùa cợt nhỏ này.

"Tôi luôn cảm thấy," Nadeshiko tiếp tục, "Rima-chan trông đẹp nhất trong những màu lạnh. Trắng và xanh lam... những màu lạnh sẽ tôn lên làn da trắng hồng của cậu, phải không nào?"

Da trắng hồng? Cô đang để mắt đến làn da của tôi, ngay lúc này? Cô muốn ăn sạch nó trên mặt tôi sao? Tôi đặt một tay lên má và hướng ánh nhìn xuống dưới vẻ ngạc nhiên nhẹ. Mẹ tôi thích màu hồng và em bé rất quý tôi. Việc tôi mặc m̀ột bộ đen với oải hương cùng những đường chỉ xanh lam chẳng khác gì một tấm ván mỏng, tôi đã tưởng tượng ra mình trông sẽ giống một tảng băng hơn. Tôi nhìn lại Nadeshiko. "Không có lý do nào khác cho việc này?"

"Không," cô đáp lại, một chút khó chịu, cho đến khi cảm giác tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Chà– một chút."

Tôi tròn mắt nhìn.

"Đôi khi thôi, khi tụi mình còn nhỏ, cậu biết không, tôi... tôi nhìn cậu từ hành lang và tưởng tượng ra tất cả những thứ mà tôi..."

Bối rối, tôi lùi lại một bước. Gì cơ?

"Tôi có thể mặc cho cậu được chứ, ừm, nếu tôi có cơ hội... Tôi biết điều đó thật ngớ ngẩn và kinh khủng, nhưng tôi thích quần áo và tôi đã nghĩ đến một vài thứ, vì tôi chưa bao giờ có bạn cùng phòng trước đây nên ừm Rima-chan, cậu giúp tôi nha?" Cô van xin, môi hơi chu lên như quả mận chín trên cành.

"Chúa ơi," tôi rủa, tháo sợi dây giữ chiếc obi của tôi tại chỗ, "sẽ cần một người phụ nữ dữ tợn hơn tôi để khiến cậu phải chịu khổ hơn nữa."

Nadeshiko cười khúc khích một chút về điều này và tôi cảm thấy hồi hộp. Bẻ lớp đất sét trắng từ mặt nạ Fujisaki không phải là một kỳ công tệ, ngay cả đối với một người lành nghề khéo léo như tôi.

Cô ấy đã làm một việc nhanh gọn là bày ra cả bộ sưu tập của mình trên giường của chúng tôi, một mảng màu sắc rực rỡ: cam hoàng hôn và đỏ thẫm, vàng và xanh non mềm mại. Một màu chàm đậm của bầu trời đêm bao gồm những con đom đóm lấp lánh được khâu lại nằm gọn trong các nếp gấp của nó hoặc khung cảnh tòa án thời Heian tinh xảo nằm trên nền gấm vàng rực rỡ, ngay phía dưới là một đôi trẻ đang chơi với một quả bóng. Nadeshiko lướt qua một người trong số họ một cách nhanh chóng. Ngoài ra cô khó có thể cưỡng lại một cái vuốt ve yêu thương cùng một câu chuyện và dường như có rất nhiều trong số đó.

"Tôi đã lẻn trốn tiết múa khi mặc bộ này, một lần," Nagihiko nói, chỉ vào một dải lụa màu xám nhẹ, những con chuồn chuồn bay trên bề mặt của nó. "Tôi từng bị bong da khi đuổi theo một con nai ở Miyajima. Mẹ không bao giờ phát hiện ra chuyện đó."

Tôi gần như không thể tin được điều đó, trước sự hứng thú của tôi, cậu lật đám lụa bên ngoài ra. Góc trong ẩn hiện một vết máu nhỏ. Tôi nhăn mũi, chỉ chờ có thế cậu ta bật cười.

Với bộ màu xanh lam đậm có hình đom đóm, cậu nói với tôi về việc đi cùng đoàn kịch Kabuki của cha mình trong một bữa tiệc ngắm trăng. Nó diễn ra trên một con thuyền dài ở giữa một cái hồ. "Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng các diễn viên đã say rất khủng khiếp," Nadeshiko nhận xét. "Họ đã dành toàn bộ thời gian để uống rượu và kể những trò đùa dâm dục. Đôi tai của tôi lúc ấy cảm thấy như bị xâm phạm ".

"Dâm dục? Tôi ước được nghe một trò đấy, "tôi nói, một cách mạnh bạo.

Tai của Nagihiko đột nhiên đỏ bừng. "Thật buồn cười là ... tôi không thể nhớ bất kỳ điều gì."

"Thật buồn cười," tôi lặp lại. Nếu phụ nữ không bị cấm đi diễn, có lẽ tôi đã thích trở thành một diễn viên kịch Kabuki, say sưa chèo thuyền trên sông và xâm phạm lỗ tai của mọi người. Tôi chỉ vào phần vải đỏ như máu. "Vậy cái này là gì?"

"Bộ của tôi cho tối nay." Đôi mắt của Nadeshiko lấp lánh sáng như một con rắn, cô ấy lôi nó ra khỏi hộp để cho tôi xem. Hoa loa kèn vàng trên bề mặt vải đang nở rộ, trắng như ngọc trên nền đỏ sẫm. Không có vết sứt trên vải. Mẫu vải đã được rửa sạch sẽ, chuẩn nét. Tôi nghĩ là bông cao cấp. "Cậu sẽ xem đúng không?"

"Tôi có quyền lựa chọn nói không sao?" Tôi đáp.

"Không," với một đôi mắt lấp lánh cậu nói tiếp "Nhưng cậu sẽ thích nó."

"Nếu cậu nói vậy," tôi nói, vẫn chạm vào yukata của Nadeshiko. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô trong một bộ màu đỏ rực rỡ như vậy trước đây. Nhìn thấy cô ấy cầm nó lên, tôi phải tự hỏi tại sao. Nó làm nổi bật màu sắc khó nhìn thấy trên má của cô ấy và làm cho mái tóc của cô ấy trông gần như tối hơn so với thực tế.

Cô mỉm cười với tôi, gấp nó lại vào hộp sơn mài. "Hãy để tôi cho cậu thấy những bộ tôi đã nghĩ cho cậu."

"Còn nữa à?" Tôi nói với vẻ ngờ vực, khi cô giơ một bộ màu ngà voi mềm mịn thêu trên đó là vỏ sò. "Cậu lấy tất cả những thứ này ở đâu? Chắc chắn là cậu không thể sở hữu tất cả chúng."

Kimono rất đắt tiền và giá thường cao ngang ngửa với mức lương hàng năm của một người lao động. Có lẽ đã có người đánh cắp chúng.

Nadeshiko nhíu mày, tay cầm lên một bộ màu xanh nhạt bên cạnh màu trắng nhạt ướm thử người tôi. "Một số thì là mua. Còn lại là của những người họ hàng, gia tộc chúng tôi chỉ mượn thôi. Không có gì lạ khi những gia tộc múa truyền thống trao đổi kimono cho nhau cả."

"Lời giải thích đó là không đủ."

"Ồ, chắc chắn là không rồi," cô nói trong mơ hồ. "Cậu đứng lên và xoay người lại đây. Tôi muốn xem thử cái này."

"Với cậu chắc tôi không khác gì hơn ngoài một con búp bê thay đồ ha ?" Tôi nói, tức giận trước câu trả lời tinh quái của cô ấy.

"Ôi trời, không đâu Rima-chan," Nadeshiko nói một cách nghiêm túc. "Cậu còn hơn thế nữa cơ! Dang tay ra đi. "

Tôi đưa tay ra, nhìn cô với con mắt nghi ngờ. Tôi vẫn không hài lòng với phản ứng của cô ấy."Vậy thì cậu còn lấy được tất cả những thứ này ở đâu nữa?"

"Quà tặng nữa.." cô ấy trả lời một cách lảng tránh. "Cậu biết đấy, tôi nhận được từ các giáo viên và... hoặc từ giải thưởng cho các buổi biểu diễn... và...."

Tôi nhìn cô một cách cười cợt. Không, tôi không rõ lắm " Giải thưởng cho các buổi biểu diễn... là sao?"

"Từ khách quen," cô nói thật nhanh.

"Khách quen!"

Tôi có thể nhìn thấy một vệt mồ hôi lấm tấm trên cổ Nadeshiko, giống như sương xuân trên cây hoa tuyết. "Không phải như vậy! Nó không như cậu nghĩ đâu... "

"Lạy Chúa!" Tôi ngắt lời, không thể kìm được sự đắc chí xấu tính của mình. "Mẹ đã đúng – tất cả vũ công đầu là điếm!"

"Không phải vậy!" Mặt Nagihiko đỏ bừng, xấu hổ. "Tôi không cho họ xem gì hết ngoài tài năng của mình- nếu cậu có thể mua những món quà đắt tiền bằng việc diễn cái tính quái đản lỗi thời của cậu, tôi tin rằng cậu sẽ làm nhiều hơn cả tôi!"

Điều này quả thật là không thể phủ nhận, nhưng tôi không thể ngăn mình mà thấy khó chịu. Đôi tay trắng nõn của cô ấy khóa chặt eo tôi, xoay tôi lại đối diện với gương.

"Và kể cả vậy thì tại sao cậu lại phàn nàn với tôi?" Giọng cô thì thầm ngay bên tai làm tôi giật bắn mình. Tại sao cô luôn hành động như vậy chứ? "Chẳng phải nhờ đó mà tôi có nhiều quần áo đẹp hơn để chia sẻ cùng cậu, phải không nào?"

Tôi không đáp lại, chỉ ra vẻ bực bội. Nadeshiko rất xinh đẹp và ý nghĩ cô ấy nhận được quà từ những người đàn ông nhạt nhẽo khiến tôi thấy khó chịu. Đáng ra phải là tôi chứ! Ý tôi là việc nhận quà ấy. Chứ không phải người nhận chúng là cô ấy. Ngoài ra, Nagihiko là một cậu bé, không phải như thế có chút dối trá hay sao?

"Đó có phải là một dạng lừa dối không?" Tôi gợi ý, nhưng Nagihiko dường như không còn hứng thú với việc tiếp tục chủ đề này nữa. Yukata được thả lỏng quanh vai tôi, cậu buông tôi ra để đi tìm obi, ngâm nga nhẹ nhàng một bài hát từa tựa như bài Lang Thang ở Nagasaki. "Cậu đang nghĩ tới màu gì?"

"Trắng?"

"Không," Cậu nói ngay tấp lự.

"Được thôi." Thay vào đó tôi chú ý tới lớp vải bọc giường của mình, thiếu kiên nhẫn mà tiếp tục cắn móng tay. Tôi sẽ nói dối nếu tôi nói rằng tôi không thích được chú ý— nhưng liệu cô có nhất thiết phải lạnh lùng và kỹ lưỡng đến thế không? Khi Nadeshiko quay lại chỗ gương, cùng một obi màu be lúa mì chín. Những sợi chỉ vàng lấp lánh trước tôi qua những sợi đan chéo của nó. Tôi cố gắng kiềm chế phản ứng của mình, nhưng có lẽ khuôn mặt tôi trông không thật sự bình tĩnh như tôi vẫn tưởng. Nadeshiko mỉm cười với tôi như thể biết rõ tất cả, coi như khuôn mặt tôi đang ngập tràn niềm vui khi Giáng sinh đến.

"Cậu không cần cảm thấy khó xử đâu. Tôi nhờ cậu mặc nó trước. Nên hãy coi đó là sự đền bù vì cậu đã cố hòa thuận với tôi."

Tôi không cảm thấy thật sự khó xử. Chỉ có chút hoang mang, cứ như đang mơ vậy. Amu có lẽ đã đẩy nó đi và cho rằng nó quá tốt để cho những người như cô ấy, nhưng tôi? Không. Thứ này chắc chắn là đủ với tôi. Tôi cho phép Nadeshiko đề nghị tôi giữ chặt chiếc yukata trong tay còn cậu thì quấn nó quanh eo tôi, say sưa nhìn vào hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương.

"Cậu muốn quấn sau lưng như thế nào?" Nadeshiko dựa vào vai tôi, tham gia vào kế hoạch làm màu cho tôi.

Tôi nghĩ về điều đó, nghiêng đầu qua vai để nhìn những sợi dây chuyền vàng lủng lẳng trên tay Nadeshiko. "Tôi thường làm nút bướm."

Nagihiko gật đầu lại với tôi. "Tôi nghĩ là sẽ rất được đấy."

Trong một khắc tôi tự hỏi tại sao cậu ta lại giang tay ra một cách mạnh mẽ như vậy, trước khi cậu trả lời câu hỏi của tôi với sự mạnh bạo. Cánh tay cậu dang ra, Nagihiko kéo hai đầu dây lại với nhau quanh eo tôi, không giống như một cô gái xinh đẹp thay đồ cho bạn mình mà giống như một người đàn ông đang neo tàu vào bến. Tôi kêu lên một tiếng nhỏ. Tôi nhìn như đang bị xúc phạm.

"Sao à?" Nagihiko hỏi, đặt một bàn tay rộng lên bụng tôi, kéo chúng tôi ráp lại gần nhau. Ah! "Dừng lại ngay đi." Cậu cười, nói. "Mặc kimono không phải là công việc nhẹ nhàng của phụ nữ. Nó đòi hỏi sức mạnh của một người đàn ông."

"Vậy cơ à?" Giọng tôi hơi run.

"Đa số thì sắc đẹp đều đòi hỏi một chút mồ hôi và nước mắt," cậu nhận xét, như thể đang sáng tác một bài haiku sâu sắc. Cậu bắt tôi đứng đó trong khi vừa thả vừa kéo và điều chỉnh. Tay cậu dường như di chuyển khắp nơi. Tôi bắt đầu thấy bồn chồn. Khi cậu quay tôi lại để đối diện trước gương một lần nữa, tôi cuối cùng cũng được buông tha cùng một cú thúc nhẹ nhàng.

Chiếc váy có một màu xanh lam mạnh mẽ và lạnh lẽo, để những cơn gió nhè nhẹ thổi qua viền áo. Tôi đưa tay xuống để chải phần đầu gối, do chưa quen với lớp vải chạm vào da mình.

"Tôi thích màu váy," tôi nói với giọng nghiêm nghị, cảm thấy có nghĩa vụ phải khen ngợi.

"Tôi cũng vậy," Nadeshiko nói. "Nó là màu men ngọc. Giống như đồ gốm tráng men ấy."

Tôi gần như chắc chắn rằng cậu ấy sẽ nói điều gì đó thật vui nhộn và sau đó thì rất biết ơn khi cậu đã không. "Như vậy có thực sự ổn không?" Tôi hỏi.

"Tất nhiên rồi" cậu nói. "Đó là công sức của cậu — à mà tôi chắc chắn rằng cậu không cần tôi phải nói với cậu điều đó."

"Ồ̀ không, đừng nói thế," tôi bối rối, đảo mắt và vén một đoạn tóc ra sau mặt "tôi cần chứ. Ít nhất thì tôi xứng đáng được nghe."

Nadeshiko mặc bộ kimono màu đỏ của mình. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dưới chân giường và chuẩn bị trang điểm bằng cách thoa kem dưỡng da lên khắp mặt. Tôi nghĩ Nadeshiko không chú ý cho đến khi tôi cầm một cục bông đắp bột lên và bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ tò mò. "Cậu đang làm gì đấy?"

Tôi nhúng một ít bột nói. "Make-up?"

"Tôi xem được không?" Cô chỉ vào hộp thiếc. Tôi đưa nó cho cô ấy, hơi bị phân tâm bởi hình ảnh phản chiếu của chính mình trong chiếc gương cầm nhỏ. Cô nghiêng đầu về phía nó cùng sự thích thú trẻ con và tôi thì nhớ đến một con chó rừng đang nhìn chằm chằm vào một món đồ nhân tạo.

"Chúng tôi sử dụng thứ như thế này để múa," cô thì thầm, đặt hộp phấn trở lại giường, "Nhưng nó có màu trắng tinh. Của cậu thì là màu hồng. "

"Tôi mua nó ở Ginza," tôi nói, ngạc nhiên về việc tôi có thể bàn về mỹ phẩm với một cậu bé theo cách bình thường. "Vào ngày thường, sắc hồng sẽ tự nhiên hơn. Các nữ diễn viên bên phương Tây thường dùng nó. "

Cô ấy quan sát, mê mẩn khi tôi đắp bột lên má. Với một cảm giác châm chích xuống cổ, tôi bắt đầu thích bản thân mình khi không cần đến make-up. Tôi kẻ lông mày thật mỏng và cong lên bằng bút chì màu nâu, bắt chước hình ảnh các cô gái trên bìa sách của mình. Sau đó là son môi màu hồng cam san hô. Ngay khi tôi nghĩ rằng sự quan tâm của Nadeshiko đang giảm dần và chuẩn bị kẹp mi.

Cô ấy phản ứng như thể tôi vừa dí một thanh sắt nóng vào mặt mình. "Ah! Thứ gì vậy?!"

"Kẹp uốn mi," tôi nói, mắt di chuyển.

"Có đau không?" Cô ấy ấn một tay lên miệng.

"Chỉ là lông mi thôi, đồ ngốc," tôi bực bội nói, sau đó thì cảm thấy hối hận. "Chỉ có một chút ấm. Không ai lại làm bỏng mí mắt của cậu nếu họ cẩn thận. "

Nadeshiko cúi sát để kiểm tra lông mi của tôi, nó cong lên khiến mắt tôi tròn xoe và xinh đẹp. Có gì đó gần giống với ghen tị trong giọng nói của cô ấy. Hơi thở của cô phả vào cằm và cổ tôi. "Lông mi của cậu dài thật đó."

Tôi đứng yên tại chỗ, cổ họng như thể đã nuốt trọn cả một con cá hồi. "Cậu có mu- muốn thử không?" Tôi hỏi, bằng chất giọng nghèn nghẹn của cá hồi.

Nadeshiko chỉ vào mắt cô. "Tôi á? Nhưng lông mi của tôi ngắn hơn cậu rất nhiều ".

"Tôi có thể làm được," tôi nói dối một cách miễn cưỡng. "Tôi đã làm điều này với rất nhiều người trước đây."

Tôi đưa chiếc kẹp lên ngọn đèn dầu để làm nóng lại và nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy. Cô không hề nói dối về lông mi của mình. Chúng ngắn và thô hơn của tôi, thẳng trượt như mi ngựa. Không nản lòng, tôi phủi tóc mái khỏi trán cô và dùng tay miết lên khuôn mặt của chính mình. "Hãy cố giữ cho đôi mắt của cậu mở như bình thường. À và đừng chớp mắt nữa. "

Tôi kẹp nó vào lông mi của cô.

"Thứ này thật đáng sợ," cô ấy thì thầm đáp lại, nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi thả những chiếc kẹp ra, chỉ để thấy rằng chúng không cong nhiều như tôi mong muốn. Tôi khó chịu nói "cậu nghĩ rằng ma thật lãng mạn, nhưng lại sợ kẹp bấm mi?"

Để trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy rên rỉ. "Cậu có định để thứ đó gần mặt tôi lần nữa không?"

Tôi đảo mắt và chuyển sang kẹp con mắt thứ hai của cô. Có lẽ tôi di chuyển quá đột ngột, vì cô thở hổn hển vì đau, mắt giật giật. Hai lông mi đã xong và cô lấy tay che mặt mình.

Một người bình thường (Amu) có thể đã thở mạnh và nói "Nadeshiko! Trời ơi, cậu có sao không? " nhưng còn tôi, với phản xạ chậm chạp của mình tôi chỉ nhìn chằm chằm khi cô vỗ tay vào mặt. "Tôi làm bỏng cậu à?"

"T – tôi không biết!"

"Để tôi xem nào."
Tay Nadeshiko không nhúc nhích, vẫn che mắt trái của cô. Tôi kéo cổ tay cô. "Để tôi xem nào, đồ trẻ con to xác."

"Đau quá," Nagihiko nói một cách thiếu thuyết phục, nhưng tôi vẫn giữ tay cậu ra khỏi mặt. Đôi mắt cậu hiện viền đỏ, rưng rưng vì nước mắt, có một khoảng cách nhỏ giữa những sợi mi ở giữa mí mắt.

"Cậu vừa mới di chuyển và làm rụng một vài sợi lông mi, đồ vụng về." Tôi mở kẹp uốn mi. Ba sợi lông ngắn màu đen nằm ở đó, có thể nhìn thấy phần rễ trắng.

Cứ như thể tôi đã cho cậu ấy xem tay chân bị cắt rời của chính mình. Nagihiko thở dài làm như những người đồng đội của cậu đã ngã xuống không bằng ấy, cậu ấn các ngón tay lên tấm đệm của cái kẹp mi. Lông mi dính chặt vào ngón tay cậu. Tôi cảm nhận được một sự bàng hoàng.

 "Ước đi."

"Ước?" Cậu ngước lên nhìn tôi, đôi mắt nâu mở to như không hiểu gì. Tôi cưỡng lại ý muốn hôn lên nhãn cầu của cậu ấy một cách trịch thượng.

"Nếu lông mi rụng, cậu phải thổi bay nó đi và ước điều gì đó". Tôi giải thích, như thể đó là một khía cạnh hiển nhiên trong cuộc sống hàng ngày. Mẹ đã đề cập đến điều đó với tôi khi còn nhỏ, lúc tôi thấy lông mi bị dính vào tay khi xoa mặt. Nó có thể chỉ là một truyền thuyết trong gia đình của nhà Mashiro.

"Liệu nó có thực sự thành công nếu bạn cùng phòng dựt mi ra khỏi khuôn mặt tôi không?" Cậu nói với một âm điệu gần như Rima.

"Có quan trọng không?" Tôi nói, không hứng thú với sự bắt chước của cậu ta. "Đã là ước thì không phải thật."

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhìn lại. Cậu mím môi và thổi nhẹ, lông mi biến mất khỏi đầu ngón tay của cậu, và vài sợi tóc quanh mặt tôi đung đưa vì gió trong không khí. Tôi hoàn toàn cảm thấy bất an — có cả vui mừng — cùng một chút tội lỗi, như thể có hàng ngàn người đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy. Để dừng lại cảm giác đó, tôi quay đầu cậu lại. Tay cậu vẫn siết chặt cánh tay tôi.

"Sau tất cả, cậu vẫn sẽ uốn lông mi của tôi à?" cậu nghi ngờ nói.

"Nếu không, khuôn mặt của cậu trông sẽ không cân xứng," tôi cố gắng giải thích.

Nagihiko nhắm mắt lại, đồng ý để tôi uốn mi. Cậu cũng đồng ý để tôi chải lại tóc và buộc búi sau gáy, cài một chiếc ghim có đính những bông hoa trắng sau nó. Ngay khi tôi đang cố thử đánh phấn má hồng cho cô, có một tiếng gõ cửa lịch sự và một tiếng đồ vật rơi.

Cánh cửa bật mở mà không cần thúc giục, Yaya, Amu và Utau đứng đó. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra, nếu Nagihiko vẫn chưa ngồi trong bộ yukata của mình, bị trói lên đệm và bắt chéo chân một cách nữ tính. Hình ảnh Yaya xuất hiện khi Nagihiko không mặc áo nhảy múa trong đầu tôi. Tôi tự hỏi làm thế nào mà cậu ấy xoay sở khi sống một mình, trước khi tôi tồn tại để rung tiếng chuông báo động này.

Tôi lịch sự nhìn lên và chạm mắt với Amu.

"Ah!" cô ấy thốt lên, buồn bã. "Cậu đã chuẩn bị mà không cùng với tớ, Nadeshiko?"

Tôi không cảm thấy gì khác ngoài cuộc nổi loạn đang ở đây. Để tự cứu mình, tôi nhảy ra khỏi giường và nhặt đôi dép geta của mình lên. Cẩn thận, tôi nhét ví tiền xu của mình vào chiếc obi mà Nagihiko đã suýt bóp nghẹt tôi và nhìn lại hai người họ bằng ánh mắt lạnh lùng. "Nhanh lên đi."

Điều này khiến Amu chú ý đến tôi. Tim tôi như thắt lại.

"Rima, cậu trông xinh quá!" cô kêu lên, theo cách đáng yêu nhất mà cô ấy có. Tôi cố gắng chống lại cơn rùng mình vì hạnh phúc và quay đầu đi để cô không thể nhìn thấy tôi khi đang cắn môi để giấu một nụ cười tươi như một con ngớ ngẩn. Đen đủi thay đó lại là hướng phía Nadeshiko. Cô ấy cười rạng rỡ lại với tôi cùng vẻ tự hào.

"Chẳng phải đúng là cậu ấy rất xinh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro