9.1 Mùa hè bất tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

常夏


Khi còn nhỏ, tôi đã không được phép tham gia các hội hè được tổ chức trên đường, phố Ginza. Mẹ thường nghiêm nghị nhìn ra cửa sổ và thấy tôi từ đám thủ công may mặc của bà. Tiếng trống vang vọng, tiếng gọi của những người bán hàng và nốt cao từ những lời than vãn của bài hát truyền thống luôn làm rúng động các ô cửa sổ và dội nhẹ lại vào trong không khí.

"Em-san có thể đi lấy bất cứ thứ gì mà con thích," mẹ tôi nói. Emi-san là cô hầu gái được thuê.

Tôi bặm môi lại và gật đầu, chán nản với cuốn sách của chính mình. Trong lúc đó, tôi liếc qua rèm cửa, hy vọng có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì: tiếng pháo nổ hoặc mặt nạ quỷ. Một vài phút sau, tôi quay người lại. "Con không thể ..."

"Không, Rima," Mẹ nói, bằng chất giọng ra hiệu tôi không nên hỏi lại. "Hãy nghĩ về những gì có thể xảy ra, nếu chúng ta lạc mất con trên phố."

"Nhưng mà..." tôi bắt đầu. "Nếu con đi cùng Emi-san hoặc bà..."

"Con sẽ bị bỏ lại trong đám đông," bà nói. "Trốn đi để ăn takoyaki và bọn bắt cóc sẽ bắt được, bán cho một nhà chứa ở Yoshiwara, bị thả xuống sông Sumida và chết đuối. Con sẽ không bao giờ tìm được nơi thích hợp để chôn cất còn bọn ta sẽ vô vọng tìm kiếm."

Takoyaki! Tôi thường tự hỏi liệu bà có hiểu gì về tôi hay không. Hàng năm, ở Ginza tổ chức Những vụ tự sát vì tình yêu ở Amijima tại một nhà hát tạm bợ ngoài trời. Tự sát vì tình yêu, trái với tên gọi của nó, là một câu truyện huyên thuyên trong nước về một đôi trẻ lập dị vui nhộn và khó hiểu, với dàn diễn viên quần chúng là những người đàn ông đủ lý trí để bù lại cho những hành vi kỳ lạ của họ. Tuyệt vời! Tôi muốn đi, hơn bất cứ việc gì khác trên thế giới. Tuy vậy bóng đen của sự sợ hãi vẫn luôn hiện hữu trong ngôi nhà Mashiro, che khuất cả ánh mặt trời.

Seiyo là sự giải thoát của tôi. Amu ngay lập tức chạy về phía một gian hàng bói toán, kéo theo Nadeshiko và cầu xin. "Cậu phải đi với tớ, Nadeshiko! Nếu không, bà ta sẽ nghĩ rằng tớ đang vô vọng vì độc thân! "

"Ở đâu ra việc phán xét ấy ?" Utau hỏi, sải bước cùng chúng tôi.

Nadeshiko thương hại cô "Cậu thực sự tin vào mấy cái này sao, Amu-chan?"

"Chà, thì..." Amu lóng ngóng xem xét, lùi vào tường. Giọng cô phát ra tiếng lẩm bẩm, "Tất cả những thứ này có thể là giả, nhưng không phải sẽ rất vui nếu ta làm vào dịp này hay sao ...?"

Tôi đã lén lút nghi ngờ rằng Nadeshiko sẽ nhét tiền cho những lời bói toán của mấy bà nuôi cá nhiều hơn cả Amu. Cô tiếp cận người thầy bói tốt bụng với khí chất của một kẻ thường xuyên làm việc này. Tôi nhớ những gì Amakawa-sensei đã nói, về việc các geisha rất mê tín.

"Đừng sợ," bà thầy bói thông báo bằng một âm rung trong cổ họng, bà ta làm tôi nhớ đến những người cao tuổi trên các chương trình radio và những bức ảnh cảm động, với giọng được dùng để được chiếu cố. "Ta có thể đọc số phận của cô thông qua những vì sao và nhìn thấy tất cả số phận của cô ngay từ khi mới chào đời. Tên ta là Saeki Nobuko và ta chỉ đi qua thị trấn này trong đêm nay thôi."

"Giá cả thì sao ạ?" Nadeshiko hỏi, đã đặt tờ tiền năm yên xuống.

"Đắt." Utau lẩm bẩm. "Trừ tôi ra."

"Tôi cũng vậy," tôi đồng ý, quay về phía Utau. "Ta đi thôi, tôi muốn xem rạp múa rối—"

Tôi cố gắng rời đi, nhưng cánh tay của Yaya đã khóa chặt quanh tôi. Đôi mắt cô bé mở lớn, dán chặt vào bản đồ của thầy bói. "Không, Rima-tan," cô nhanh nhạy nói "Chị phải làm với em."

"Thật luôn à, Yaya?" Tôi nói, quá muộn. Cô bé lượn lờ xung quanh Nadeshiko một cách hào hứng.

"Ngày sinh của tôi là ngày 10 tháng 5 âm lịch," Nadeshiko nói.

"Còn thời gian?" Bà thầy bói Saeki Nobuko hỏi, giọng điệu mà tôi cho là hơi vênh váo.

"Vào buổi bình minh," cô trả lời. "Giờ mặt trời mọc...hm giờ mẹo?"

Tôi trao đổi cùng một cái nhìn bối rối với Yaya.

"Để dễ dàng hơn, ta đang tìm ngày tháng bằng việc sử dụng cách bói hệ truyền thống," bà giải thích. Thầy bói lấy ra một danh sách dài các phép tính và điền vào bảng. "Phương pháp đặc biệt này được gọi là tōdō. Nó kết hợp từ phương pháp tứ trụ của Trung Quốc và thuật xem tướng mạo... "

Tôi cho rằng bà ta đã cố tình sử dụng những thuật ngữ khác biệt để mọi người khỏi nghi ngờ bà ta. "Vậy bà nghĩ rằng nó thực sự hiệu quả hử?" Tôi nhận xét.

Nadeshiko mỉm cười với tôi, đôi mắt sáng rực. "Hửmmm?"

Tôi có thể thấy một biểu đồ nào đó ẩn dưới nét bút của thầy bói, tám ô xoay quanh một trung tâm thứ chín. Trong lòng tràn ngập hứng thú, tôi nghe thấy bà bói tặc lưỡi.

"Không tốt."

Nadeshiko che mặt bằng tay áo. Tôi thò đầu ra xa nhất có thể qua vai Yaya, giống như đầu tàu đứng trên mái nhà thờ Đức Bà, cố kìm nén nụ cười toe toét thấp thoáng trên khuôn mặt của mình.

"Một bí ẩn luôn chuyển biến," thầy bói thông báo, với vẻ trầm lắng. "Giống như hơi sương độc, người phụ nữ sinh vào năm nhâm tuất là kẻ thứ ba trong một cuộc hôn nhân."

"Thật có duyên quá đi mất!" Tôi thốt lên. Cổ họng Amu vang ra một tiếng động nghẹn ngào.

"Ta thấy một nhà ngoại giao xinh đẹp có năng khiếu về nghệ thuật, hiền lành, ghét việc dẫm đạp kẻ khác, là người đức độ yêu hòa bình và sự ổn định. Trung thành một cách mù quáng, họ thậm chí sẽ cúi người về phía sau vì những người thân yêu của mình. Họ là những người kể chuyện sống động... "

Riêng tôi, tôi nghĩ điều này khiến cậu nghe có vẻ hấp dẫn hơn thực tế. Tôi đã luôn ao ước được kết hôn với một chiếc ghế kê chân. Hơi sương độc, nhưng lại có tài.

"... Nhưng họ giấu sự tự tin sâu kín trong thâm tâm mình, họ tàn nhẫn, đề phòng, khó nhận biết. Thô lỗ. Bậc thầy trong việc thao túng, kẻ thù của bóng đêm, nhút nhát và hay trêu chọc. Họ sẽ nhai bạn và nhổ bạn ra." Bà thầy bói nói nghe rất kịch liệt, như thể gia đình bà đã bị một bầy chó nước tàn sát. Nhưng là người chứ không phải súc vật.

"Đó không phải sự thật!" Amu bắt đầu phòng thủ, như thể cô đã bị tấn công trực diện. "Đúng là Nadeshiko có một chút bí ẩn, nhưng cậu ấy là một người bạn tốt và luôn cố gắng hết sức mình!"

"Amu-chan..." Nadeshiko nghẹn ngào, giả vờ rơi lệ.

"Cô sẽ có một năm bận rộn phía trước," thầy bói cắt ngang khoảnh khắc của họ, cặp kính tròn sáng nhấp nháy. "Cô sẽ củng cố các mối liên hệ trong nhóm xã hội của mình và cơ hội nghề nghiệp sẽ tự xuất hiện nhờ sự can thiệp của những người thân. Một người đàn ông từ phía bên kia đại dương sẽ đưa ra lời đề nghị ngoại tình đến cô vào thời điểm tuyết tan. "

"Một người tình ngoại quốc?" Amu ấp úng, trong khi Yaya cười khoái chí.

"Tên ngoại quốc nào lại điên rồ tự nguyện mua Nadeshiko-san vậy chứ?" Suy nghĩ của tôi phát thành tiếng.

"Thật kì quái mà, không còn nghi ngờ gì nữa!" Nadeshiko nói, sải bước đi và tiếp nhận trò đùa của tôi. Nhóm của chúng tôi đột nhiên phát ra một loạt tiếng cười đầy sượng sùng.

Khi chúng tôi cười thầm, tôi có thể thấy thầy bói xoay biểu đồ một cách đột ngột và đầy lo lắng. Nó làm tôi nhớ đến mẹ, khi bà nhìn thấy một sợi tơ bị đứt thành một vệt dài trên khung dệt. Bất giác, tôi bước lại gần một chút và lo lắng.

"Sao vậy?" Tôi nói, bằng chất giọng nhẹ nhàng.

Đôi mắt đen của bà ta nhìn chằm chằm vào Nadeshiko, cộc lốc. "Cô sẽ không sống đủ lâu để nhìn thấy tuổi hai mươi của bản thân."

Dân làng bàn tán xôn xao xung quanh chúng tôi cùng với tiếng trống do người tập đánh phía xa, vang gần tai tôi. Amu đóng băng. Tôi cúi người về phía trước, buông cánh tay của Yaya ra và sợ hãi.

"Cô sẽ chết trên một vùng đất xa quê hương, với máu tràn qua miệng," bà khàn khàn, như giọng hát của lời tiên tri, móng tay chỉ về phía trên bên phải hình vuông. Hai ngôi sao được đánh dấu bằng màu đen. "Cha mẹ cô đã gây thù chuốc oán. Bầu trời sẽ xuất hiện mưa đá và cô sẽ chết chìm vào vòng tay của đất mẹ. "

Nếu tôi ít tôn trọng Nadeshiko hơn, tôi sẽ nhận xét một cách khéo léo rằng câu chuyện này nghe có vẻ giống một câu chuyện cổ tích hơn là tiên đoán. Tôi lấy hết khả năng tự chủ để không bật cười trước những lời tiên đoán về cái chết đầy kịch tính dưới bàn tay của một con mụ dơi già mập mạp.

"Bố mẹ tôi?" Nadeshiko rụt rè nói, nhưng tôi không hề thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cô, chỉ có sự quan tâm đơn thuần như thể cô ấy đang xem tài sản của một người lạ. "Ra vậy."

"Ta khuyên cô nên kết hôn sớm," Saeki Nobuko nói nhanh, "Để tránh số phận khủng khiếp này, một người phụ nữ liều lĩnh sẽ là một chiếc phao khi đang trôi dạt giữa đại dương ."

"Có lẽ là người đàn ông với lời đề nghị ngoại tình chăng?" Cô nói đùa, đôi mắt lấp lánh qua lớp da đất sét tráng men. Không ai đáp lại. Vai của tôi dịu nhẹ đi. Chắc chắn tôi không phải là người duy nhất nghĩ rằng điều này là rác rưởi.

"Cảm ơn dì rất nhiều."

Đôi bàn tay trắng nõn đặt ở bên hông, cô cúi đầu nhẹ nhàng quay đi như một cây liễu đang uốn mình dưới sức nặng của tuyết.

"Xin lỗi, Yaya," tôi rạng rỡ nói, đưa chân vòng qua cô ấy.

"Này, Rima-tan!" cô rên rỉ. "Em muốn được là người tiếp theo! Chị thậm chí còn không tin vào những thứ này mà! "

"Bà vui lòng làm luôn cho tôi bây giờ được chứ?" Tôi vuốt phẳng mặt trước của chiếc kimono đã mượn của mình một cách đẹp đẽ. "Tôi rất muốn biết loại đàn ông xui xẻo mà tôi sẽ làm nô lệ cho."

Tôi biết chắc chắn rằng Amu phải đang làm một bộ mặt rất bực tức khi tôi đưa cho người thầy bói số tiền từ ví của mình. "Tôi sinh ngày sáu tháng hai, vào năm thứ mười một đế quốc Taisho."

"Thật đúng quá," Nadeshiko nhận xét, "Được sinh ra khi mùa đông băng giá đang dần biến mất."

"Thật đúng quá," tôi quay người lại, "Được sinh ra khi côn trùng hút máu ở khắp nơi và sinh sôi nảy nở."

Mặc dù khả năng đọc chữ kanji của tôi không được tốt cho lắm, nhưng tôi có thể đọc các ký tự lộn ngược của Tân 辛và năm dậu 酉 , con vật năm sinh của tôi, mà Saeki đã đánh dấu trên một biểu đồ mới. Năm mới đã đến muộn vào mùa đông năm đó.

"Thời gian?" thầy bói nhắc nhở. Tôi cảm thấy như thể bà ấy có một số linh cảm khó chịu từ tôi ,không giống như khi làm với Nadeshiko, bà trông khá khó chịu.

Tôi phải dừng lại để nhớ, nhìn vào những chiếc móng của chính mình. Mẹ tôi không nói gì về việc tôi được sinh ra. "Buổi chiều," cuối cùng tôi đáp, không chút chắc chắn. "Mẹ đã bỏ lỡ thời gian uống trà."

Thầy bói nhìn tôi chằm chằm, không mấy ấn tượng. "Đó là khi nào?"

"Bốn giờ rưỡi tối." Tôi chậm rãi nhớ lại chiếc đồng hồ mặt đồng thau của Nagihiko với những biểu tượng bí ẩn của nó. "Giờ...thân."

Người thầy bói có vẻ mong đợi điều này, vì bà bắt đầu nói ngay lập tức, với một cái khịt mũi nồng nhiệt. "Người sinh năm Tân Dậu, sinh hệ mộc. Không nghi ngờ gì nữa, một cô gái thanh lịch, xinh xắn và có khiếu ăn nói nhẹ nhàng... "

"Vâng," tôi đáp, thực tế đúng là như vậy.

"... Khó dạy bảo, cứng đầu, như cỏ lùng mọc lấn vườn. Tham lam và hay dựa dẫm, là những người mẹ mù quáng, họ dựa vào người khác để nâng giá trị bản thân lên và đưa họ về phía mặt trời. Họ khao khát sự chú ý và có lối sống vật chất hóa."

"Ồ..." tôi nói.

"Họ có thể thường không chắc chắn về chính mình, nhưng tôi e là cô không phải trường hợp này." Với sự không thích, bà nói. "Cô có một ý thức sâu sắc về giá trị bản thân luôn tăng lên. Với sự nhạy bén trong khía cạnh cạnh tranh của mình, cô sẽ sử dụng nó để kích hoạt cuộc đấu thầu giữa những người cầu hôn. Đối với một cô gái sinh ra trong gia đình thấp kém như vậy, tiền sính lễ của cô sẽ là một con số lớn chưa từng có. Cuộc hôn nhân của cô sẽ mang lại sự giàu có cho cả cha mẹ và những thành tựu cho con cái cô sau này. "

"Không chính xác," tôi lạnh lùng nói. Nếu họ ở đây để nghe điều đó, gia đình tôi sẽ vui mừng vì những gì nghe có vẻ như là sự kết thúc của mối căng thẳng tài chính trong nhà. Vậy làm sao mà Saeki Nobuko biết rằng tôi có tiền sính lễ chứ không phải của hồi môn?

"Gia đình tôi làm kinh doanh, không phải nghề nông."

Saeki Nobuko lớn giọng "Hoàn cảnh thấp và nghèo khó, không tên tuổi, không chức danh. Nhưng là một hoa ất mộc đầy mạnh mẽ. "

Lông mày tôi cau lại.

"Nó sinh ra từ trong đất và vươn lên về phía ánh sáng mặt trời, chịu vô số thử thách khi mỗi mùa đi qua. Nhưng chừng nào gốc rễ của nó vẫn còn trong đất và mưa vẫn tiếp tục rơi... "

"... Một ngày nào đó nó sẽ nở rộ." Giọng Nadeshiko vang qua vai tôi. Tôi xoay người lại để nhìn chằm chằm. Cô mỉm cười lại với tôi, một cách duyên dáng.

"Thật đẹp," Amu nói, xúc động. "Và nó đúng với tất cả chúng ta, phải không?"

"Tớ nghĩ nó giống một ổ bánh kẹp hơn." Vẫn là tôi. Tôi nhớ lại về cơn mưa đá.

Yaya nói với một giọng trầm và run rẩy. "Những chiếc gai nhọn mọc đầy trên một bông hồng đang nở, Rima-chan!"

Tôi giữ cây quạt trước mặt, đáp một cách lịch sự. "Để tránh xa bọ."

"Tớ có thể sai," Nagihiko nói, "Nhưng tớ tin rằng gai hoa hồng là để ngăn những động vật lớn hơn tới ăn hoa."

"Cậu đã sai," tôi nói. "Nó là để tránh xa bọ."

Nagihiko liếc nhìn Amu. "Ừm, được rồi. Tiếp theo sẽ là Yaya...? "

Khi thầy bói cướp tiền của chúng tôi, mặt trời đã ló dạng ở cuối đường chân trời phía đông. Khi hoàng hôn buông xuống, những người chủ cửa hàng bắt đầu thắp sáng những chiếc đèn lồng nhỏ giăng khắp các gian hàng và treo trên các mái hiên cửa hàng của họ. Mặt trời lặn là dấu hiệu cho chúng tôi. Với sự miễn cưỡng, chúng tôi quay trở lại gian hàng nơi Sanjō đang hướng dẫn học sinh bằng mọi cách, giống như một nhà độc tài quân sự như một lý do cô được sinh ra.

"Ba bạn!" cô ấy sủa, ngay lập tức đặt một bàn tay lên vai Yaya. "Bên này. Các em đã đến muộn ".

Từ phía ca đoàn, Utau hất đầu về phía chúng tôi ra điều tôi đã nói rồi đấy nhá. Amu và Yaya bắn cho tôi một cái nhìn đau khổ qua vai khi tôi cúi người xuống và chạy sang bên koto, nhận thấy chuyện này thật tồi tệ và hy vọng nó sẽ sớm kết thúc. Khi tôi bẹp dúm chân và ngay ngắn ngồi vào hàng, Yamabuki-san ở bên trái dùng tay cầm cây koto của cô đánh mạnh vào người tôi. "Cẩn thận đi, đồ ngố!"

"Tại sao tôi phải đi nhẹ nhàng xung quanh một con bò?" Tôi nói thân thiện và hòa đồng.

Đôi mắt của Yamabuki có hàng mi dài đen nhánh, luôn nheo lại cùng một nụ cười mỉa mai. Cô luôn kẻ lông mày quá cao, khiến cô ấy trông luôn như bị sốc. "Đừng tỏ ra xấu tính như vậy," cô nói, mày cau lại, "Chỉ vì cậu tình cờ làm bạn với Fujisaki và Hinamori-san. Trong trường hợp cô ấy nhìn thấy tôi gảy dây thật tốt và rồi mắt chúng tôi sẽ chạm nhau trên sân khấu, cô ấy chắc chắn sẽ bỏ rơi cậu ngay lập tức như một nắm cơm mốc vậy...! "

"Ai cơ?" Tôi hỏi, ngạc nhiên.

"Gì?"

"Ai?" Tôi lặp lại. "Cậu đã nói tới hai cái tên."

Cô mở miệng, và sau đó ngậm nó lại, không biết phải hôn vào mông ai trước.

"Fujisaki-senpai sẽ không làm điều đó," một giọng nói rụt rè vang lên sau lưng tôi. "Chị ấy và Hinamori-sempai rất tốt bụng."

Đó là người đánh koto đầu tiên trong phần của chúng tôi, một cô gái nhỏ tuổi hơn chúng tôi. Một điều gì đó từ mái tóc thẳng, óng ả và vầng trán lớn của cô đã khơi dậy một ký ức khác mà tôi không thể xác định chính xác được.

"Quá tốt so với những người như Mashiro-san!" Yamabuki đã quay lại bình thường nhờ vào sự phá đám. "Nhưng một lần nữa, Hinamori-san luôn thích những trù liệu. Đó là lý do tại sao cậu ta vẫn ở dưới đáy, trong khi tôi, Yamabuki Sāya, tiếp tục là một tia sáng mặt trời trong ngôi trường như một nhà tù ghê tởm này... "

"Em là cô gái ngày trước..." tôi nói với giọng rụt rè, nhớ lại người hâm mộ của cha Nadeshiko, cô đã đến xem buổi biểu diễn của ông ấy ở Ginza.

"Là Hatanaka," cô nói, đồng thời tôi nói "Haganaki-san.."

"Ồ," cô ấy nói thêm sau tôi với vẻ hào hứng. "Vâng. Vì các vũ công và những người tham gia lễ hội, tất cả chúng ta hãy làm hết sức mình cho ngày hôm nay nha. "

"Được thôi," tôi đáp, không quan tâm đến việc nâng cao tinh thần làm việc. Yamabuki không vui khi được yêu cầu cố gắng hết sức.

"Đối với một cô gái năm nhất thì em có vẻ khá liều lĩnh đấy!" cô bực bội định vị lại chiếc koto của mình. "Đáng lẽ ra, tôi hoặc Mashiro-san sẽ ở vị trí của em—"

"Xin đừng kéo thêm tôi vào..." tôi nói. "Tôi không quen cậu."

"—Và tôi tin rằng Sanjō-sensei chỉ trao cho em vị trí này vì cha em đủ giàu để trả tiền cho các tiết học, hoặc vì cô cảm thấy có lỗi với em thôi."

"Sanjō-sensei không cảm thấy gì cả," tôi nói, cùng ý kiến thuận lợi của mình trong phòng trưng bày đậu phộng. "Ngực của cô được làm bằng kim loại và hấp thụ tất cả các tác động của mọi cú sốc."

Marimo ngượng ngùng nhìn tôi với vẻ biết ơn. Tôi cau mày, không có ý định bênh vực Hatanaka một chút nào. Trước khi Yamabuki có thể phản bác lại, một sự im lặng tạm thời ập xuống sân khấu nhỏ. Sanjō làm một cử chỉ tay thật mạnh từ sau tấm màn. Hatanaka, nhìn thấy nó, gảy mạnh cây đàn koto của mình ra hiệu cho những người còn lại.

Thật lòng tôi tự hào về Yaya và Amu hơn về Nadeshiko, bởi vì tôi biết rằng những lời tán tụng như vậy đến với Nadeshiko một cách rất tự nhiên. Thật vậy, có một cái nhìn khá trống rỗng, buồn tẻ trong mắt cô ấy đi cùng nụ cười khi cô len vào và tách khỏi các vũ công, như thể cô có thể làm điều này trong giấc ngủ. Tôi tò mò thoáng quan sát khuôn mặt của cô giữa những nốt nhạc koto. Cô ấy đang mỉm cười, nhưng cằm của cô đang di chuyển hơi lệch nhịp so với những người khác. Cô đang tập lại một điệu nhảy khác trong đầu cùng một lúc.

Khuôn mặt của Yaya rạng rỡ với niềm vui. Đưa tay lên cao, mắt cô lướt qua tôi và tôi nhướng mày, Yamabuki khó hiểu ngồi bên cạnh bắt đầu thấy ấn tượng. Nụ cười của cô bé kéo rộng ra trước khi cô quay người lại lần nữa, lần này đối lại phía tôi.

Khi vòng quay đơn kết thúc, đã có một tràng pháo tay náo nhiệt vang lên. "Thêm nữa!" một giọng nói gọi lớn. Điều này đã được mong đợi, tất nhiên bởi vì mỗi matsuri(lễ hội) đều đáng giá cùng âm nhạc đủ để lấp đầy cả đêm. Chúng tôi ngoan ngoãn bắt đầu lần thứ hai, từ hàng trên. Mắt tôi di chuyển từ người này sang người khác, chán nản tìm kiếm sự kích thích.

Hatanaka-san nhìn vào không khí nhiều hơn vào Yaya. Khi tôi khổ sở chật vật với koto, cô ấy xử lý nó như một người bạn mà cô không bao giờ mệt mỏi khi nói chuyện. Cô bé hồi hộp khi được chơi lại lần thứ hai. Đôi mắt của cô hướng về đôi chân của các vũ công, đặc biệt là của Nadeshiko, nhưng điều này rất có lý, tôi nghĩ với bản thân và có thêm một chút hài hước, bởi vì Yaya đã múa chệch hướng một nốt ngay từ lần đầu và đã khiến Hatanaka bị trễ một nhịp. Có điều gì đó ổn định ở Nadeshiko, những người không thân quen với cô đều cảm thấy thoải mái về sự kiên định và năng lực của cô.

Tiếng vỗ tay thứ tư vang lên và quá lớn so với tưởng tượng của tôi. Đặt đàn koto của mình lại vị trí, toàn bộ hàng của tôi hơi dịch gối về phía sau. Bốn vũ công bon-odori tán ra thành hàng, cúi đầu và lùi lại vài bước để ngồi xuống sân khấu - tất cả ngoại trừ Nadeshiko.

Những dây vang dội cuối cùng từ cây đàn koto của Hatanaka mờ dần thay bằng âm thanh đơn sắc từ một chiếc trống, nó tiếp tục tạo ra một nhịp điệu ổn định. Nadeshiko chỉ có một mình. Sau gáy tôi bắt đầu nổi gai ốc. Ah! Ra vậy, đây là màn trình diễn mà Nagihiko đã nói đến. Tiết mục mà cậu rất chắc chắn là tôi sẽ thích.

Cô quay mặt về phía thế giới với một cái xoay người uyển chuyển, đầy chính xác mà chỉ một vũ công buyo mới có, mở cánh gỗ chiếc quạt ra khỏi váy cô. Hai hợp âm vang lên từ đàn koto của Hatanaka, sắc nét và rối rắm trong không khí tĩnh lặng. Nói chung, âm nhạc là một thứ đặc trưng trần trụi, phi thường. Tôi nghĩ về những con đèo lẻ loi, hay những bãi đất trống hoang vắng rộng lớn.

Bóng người hâm mộ hiện lên trong đôi mắt lấp lánh của cô ấy. Cô trông ra một điểm xa hơn tất cả chúng tôi, có cảm tưởng như vợ của một thủy thủ đang nhìn ra biển. Cổ tay mất đi sức lực, bàn tay sống dậy như đá hóa thành nước.

Chiếc quạt cứ như một chiếc lá rơi từ cây xuống. Nó tạo nên một cơn gió rít khi phật mạnh qua ống tay áo lủng lẳng của Nadeshiko và sau đó nó như một cánh cửa an toàn, đáng yêu khép lại trước mặt cô. Tôi đã xem và bị mê hoặc. Người hâm mộ bị bỏ lại sau lưng khi cô quay người lại, tay áo che miệng, giấu kín một bí mật. Đôi mắt cô lướt qua một bên như thể cô đang gặp một người tình bí mật. Cô ấy định tiến một, hai, ba bước chân về phía sân khấu của tôi.

Hatanaka trông rất phấn chấn, mặc dù tôi thấy những ngón tay của cô khi gảy dây đàn koto vẫn chuẩn một cách chính xác, nhưng đôi mắt của cô vẫn tràn ngập hình bóng Nadeshiko. Tôi cảm thấy khá xấu hổ khi chứng kiến vào tất cả.

"Tại sao cô ấy vẫn còn nhìn cậu?" Yamabuki rít vào tai tôi, kèm theo lời nói. Tôi chuyển sự chú ý của mình trở lại khuôn mặt của Nadeshiko khi đã quá muộn, chỉ để nhìn thấy những đường gân trên cổ và bóng đỗ lên quai hàm của cô. Cô ấy xoay người lại, chiếc quạt chỉ cách tôi vài bước chân - trong một chuyển động nhanh chóng, uyển chuyển, cô ném chiếc quạt từ tay này sang tay kia theo hình vòng cung qua đầu mình.

Khán giả gần như không kìm được tiếng thở hổn hển hồi hộp của họ, một vài trong số những nhà quan sát thông minh đã vỗ tay. Rõ ràng, đây là một màn trình diễn kỹ thuật. Tôi hơi nghiêng người về phía trước, bị hút vào bởi những màn nhào lộn chớp nhoáng. Tôi tin rằng toàn bộ sân khấu đã nín thở tập thể khi cô lật quạt từ tay này sang tay khác, chờ đợi điều đó xảy ra một lần nữa.

Cô dùng quạt để che mắt một lần nữa khi nhìn về phía khán giả. Điều này rất dễ thấy khi Nadeshiko làm điều đó. Cô lúc này đang nở một nụ cười nhếch mép yếu ớt đeo chiếc mặt nạ của người ngoài hành tinh. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé và vô cùng biết ơn vì cô đã không nhìn về hướng của tôi. Khi cô đưa chiếc quạt của mình về phía trước để tiến xuống trước mặt khán giả, tôi thấy tay phải của cô luồn ra sau lưng, một cách chờ đợi ra hiệu.

Amu ngồi ngay sau màn kéo lấy chiếc quạt gấp từ obi ra và đưa nó về phía trước. Hai cái quạt ư? Cô ấy đưa cả hai cái ra để xem, đối kề nhau như hai chị em, cả hai cùng rơi xuống từ cùng một cái cây trước khi kề lại gần nhau và va xen kẽ vào nhau. Cô lật mở một chiếc và che trước cái kia, bấy giờ với một nụ cười nhếch mép vui vẻ, cô lật một cái lên không trung và rơi vào bàn tay còn lại đang chờ đợi của cô ấy. Khán giả ồ lên và có thêm một vài tiếng vỗ tay.

Những cây quạt đã trở lại làm lá khô như trước, chúng rơi xuống hai phía trái ngược nhau, Nadeshiko xoay cả hai bằng ngón tay trỏ của mình. Bộ kimono của cô rực lên màu máu dưới ánh đèn lồng đỏ và cái bóng khiến cô trông thật quyến rũ. Tôi đã sợ hãi, cùng một chút lạc lối.

Cô ấy lại ném chiếc quạt này qua chiếc quạt kia một lần nữa, rồi lại ném ngược lại, cô ném chiếc quạt đầu tiên của mình lên và xoay tròn về phía những chiếc đèn lồng trên cao, bắt nó lại khi chiếc quạt còn lại đang được giữ phẳng. Tôi chưa bao giờ thấy vũ điệu Nhật Bản nào di chuyển nhanh như vậy trước đây. Giống như trước đây, trong ký túc xá cô như một bức tranh đang chuyển động, dễ dàng, bước những bước táo bạo và nam tính nhất mà tôi từng thấy cô đi khi không ở bên tôi. Sao cô dám làm thế?

Tôi dần coi hai chiếc quạt như những phần dài rộng của bàn tay cô, giống như những chiếc vây gợn sóng của cá betta uyển chuyển bơi mỗi lần thở ra theo dòng nước. Chúng lắc lư bằng nhiều cách, giống như lau sậy dưới đáy sông, như hơi thở của một con thú lớn. Đến nỗi tôi ngạc nhiên khi cô bất cẩn ném nó ra sau lưng. Những chuyển động hoang dã của cô dừng lại, như thể cô đã bị bắt.

Sau này tôi mới biết rằng trong phần của vở kịch kabuki này, nhân vật Nadeshiko đang múa nhìn khán giả như các thuộc hạ samurai của cô đang ngủ thiếp đi vì ảnh hưởng của rượu và cô nhận ra mình rằng có thể an toàn bộc lộ con người thật. Nhưng vào thời điểm đó, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Nagihiko giấu sau bờ vai nghiêng của Nadeshiko, giống như mặt trời mọc trên những ngọn núi với một cái nhăn nhó xấu xí, đôi mắt đỏ hoe và đầy thù hận. Tôi cảm thấy hồi hộp đến phát ốm và kiểm tra khuôn mặt của mọi người xung quanh, hoang tưởng rằng không ai có thể nhận ra. Họ đã không. Tất nhiên là họ sẽ không.

Cậu hất chiếc quạt ra khỏi mặt mình, như thể nó là một con ruồi khó chịu. Nếu trước đây tôi nghĩ một số động tác của cậu rất nam tính, thì bây giờ cậu ta chắc chắn là một người đàn ông, cậu sải bước xuống khán đài như một ác nhân đầy toan tính, đuôi áo kimono của cậu trườn xuống như vảy trên sàn và trái tim tôi đập liên hồi theo từng nhịp trống. Nếu bí mật của Nagihiko được an toàn, chắc chắn sẽ không có hại gì khi tôi tự chìm đắm trong một chút kịch tính của riêng mình. Thật phấn khích một cách kỳ lạ khi thấy Nagihiko thể hiện một cảm xúc không mấy nhẹ nhàng.

Tiếng trống ngừng lại. Koto của Hatanaka trống rỗng thét lên trong im lặng. Khớp vai của Nagihiko nới dài ra, chiếc quạt văng ra khỏi cơ thể cậu như một thanh kiếm của một chiến binh. Một số bạn cùng lớp ngồi ở rìa sân khấu trông khá bàng hoàng. Nếu tôi không biết Nagihiko là người như thế nào thì có lẽ trước mắt mọi người tôi cũng đã rất ngạc nhiên. Đúng như vậy, tôi chỉ ngạc nhiên khi Nagihiko – một người bí ẩn, thận trọng như cậu - lại chọn để tiết lộ nửa phần bí mật của bản thân cho mọi người, ẩn ngay trong tầm mắt.

Đôi môi cậu cắn chặt vào nhau, lạnh lùng và tức giận. Cậu đi về phía cuối sân khấu của tôi cùng bước chân mềm mại. Đó là lần đầu tiên tôi để ý đến họa tiết trên lụa cùng cách thêu dệt kimono của cậu ấy— những hình tam giác đan chéo xen kẽ, lấp lánh dưới ánh đèn. Như vảy của loài bò sát, ẩn dưới lớp hoa thêu.

Cánh quạt của câu đã được nâng lên như thể để tát kẻ thù vô hình phía trước. Như một con ngốc, tôi đã chọn thời điểm đó để chạm mắt với cậu: mở lớn, nâu sậm, vẫn tràn ngập sự thù hận tàn bạo. Biết rõ rằng cậu đang cố làm tôi sợ, tôi nắm chặt cây đàn koto và duy trì liên kết bằng mắt. Cậu đã thành công chăng? Tim tôi đập thình thịch giống như cậu và ngứa ngáy dữ dội với muốn đứng lên để nhổ hết nanh và móng vuốt khỏi cậu như thể cậu là một con nhện trong bồn tắm chứ không phải là người bạn kiêu ngạo cùng lớp của tôi đang cười.

Môi tôi cong lên. Răng nanh cậu nhe ra và trong một phút, chúng tôi đối diện trực tiếp với nhau, một con rắn là mà cũng không phải là phụ nữ và một vết độc vô hình, bị ngăn cách và quấn lấy nhau bởi bức tường quan sát thứ tư.

Các nốt nhạc đàn koto tắt dập, cậu kéo mình quay trở về với vẻ duyên dáng mệt mỏi trên trung tâm sân khấu theo cách mà tôi chỉ thấy khi cậu mệt mỏi thức dậy vào buổi sáng. Cậu ấy dường như tự bình tĩnh lại, quỳ gối và gập quạt lại. Các nốt koto run lên kéo dài trước khi dừng hẳn.

Im lặng. Yamabuki Sāya trông kinh hãi. Hatanaka thì say mê. Các biểu hiện tương tự cũng được thể hiện xung quanh rìa sân khấu. Tôi nhận ra mình vẫn đang ôm chặt cây đàn koto của mình một cách lo lắng và quyết định buông nó ra.

Tiếng vỗ tay bắt đầu chậm chạp vang lên. Nó biến thành một tiếng gầm rú áp đảo sau đó.

"Nadeshiko, thật tuyệt vời!" Amu đỏ mặt, cảnh giác nói.

Yaya thầm đồng ý. "Chị trông giống như một con yêu tinh ấy."

"Ầy.." Nadeshiko nói, mỉm cười. " Thì đúng là thế mà."

"Ểh?!" Amu hét lên.

Khi chúng tôi rồi đi, Nadeshiko háo hức rướn người tiến về phía trước để tất cả chúng tôi có thể nghe thấy tiếng cô. "Nhân vật mà tớ biểu diễn là một công chúa tên Sarashina," cô giải thích, "Cô đã dụ dỗ một nhà quý tộc trẻ tuổi uống rượu cùng cô ấy trong một buổi ngắm lá thu rụng. Anh thuyết phục cô hãy cho anh xem cô múa, nhưng khi anh và các cận thần của mình ngủ say, cô ta tự lộ chính mình là một yêu tinh từ đèo núi và đến gần để giết họ. Đó là một vai diễn khác thường, hầu hết mọi người đều cho rằng, người múa phải xử lý các chuyển động của một người phụ nữ với tư thế hung hãn của một con quái vật giống đực ... "

"Ra vậy!" Tôi nói, với sự quan tâm nhiệt thành. "Tớ cho rằng nghệ thuật mô phỏng đời sống thật của người nghệ sĩ."

Đôi mắt của Nagihiko đen lại và tôi có ấn tượng rằng chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhướng mày lại, thích thú với bí mật được chia sẻ chung.

"Rima-chan có nghĩ tớ quá thô bạo không? Thật đau lòng mà! "

"Tớ thích nó," tôi nói, "Không cần phải phản ứng thái quá đâu."

Cô ấy đánh tôi, một cái đánh nghịch ngợm vào cánh tay như một trăm viên gạch phát tiếng hoảng loạn. Tôi kiên trì chịu đựng cơn đau, cánh tay tôi mềm nhũn như sợi mì.

"Nadeshiko, đừng đánh cậu ấy!" Amu thốt lên, bực tức. "Cậu ấy chỉ đang cố gắng nói cho cậu biết cảm xúc thật thôi, phải không...?"

"Đúng thế, Nadeshiko," tôi đáp. "Đó là cảm xúc thực sự của tớ."

"Rima có những tiêu chuẩn cao hơn những người còn lại trong chúng ta," Amu giải thích, đầy oán trách. "Vậy nên nếu cậu ấy nói rằng cậu ấy thích nó, nó phải thực sự rất tốt!"

Tôi nhận ra mình nửa gật đầu, trước khi trở nên hối hận với chính mình. Quay lại khi chúng tôi còn nhỏ, Amu thường buộc chúng tôi vào những tình huống mà tôi và Nadeshiko buộc phải tương tác và sau đó cố gắng thực hiện một hành động để tìm kiếm những điểm chung mà chúng tôi có. Cô đã thất bại trong nhiều lần, nhưng bây giờ với niềm vui trước mắt cô, có vẻ như cô đã tìm mọi cách để khiến chúng tôi có chung một quan điểm như một cách để chiến thắng.

"Ý tớ là tớ gần như không kiêu kì đến mức không thừa nhận một ai đó khi đã làm đúng công việc của họ," tôi nói, cứng rắn. "Tớ thích nó và tớ sẽ không nói gì thêm về vấn đề này nữa."

"Cậu chỉ tâng bốc tớ lên thôi," Nadeshiko nói nhẹ nhàng. "Nếu là vậy... tớ thấy rất hạnh phúc khi nghe cậu nói thế."

Tôi rơi vào khoảng im lặng xấu hổ. Tiếng lạo xạo từ đôi dép của chúng tôi trên mặt đất là một âm thanh nhẹ bị nhấn chìm nhanh chóng bởi giọng nói xuyên lõi trái đất của Yaya và nó cứu tôi khỏi không khí hiện tại. "Là một cây tanabata! Nhìn kìa!"

Tôi nhìn theo ngón tay cô dẫn đến một cây tre cao chót vót, buộc trên nó đầy những giấy ước. Một cậu bé đang cẩn thận buộc một tờ giấy vào một trong những cành cao nhất của bụi cây, cậu với tay cao lên nhờ vòng tay của cha mình. Tôi nhận ra ba học sinh từ học viện Seiyo, Hatanaka nằm trong số đó. Khuôn mặt bạn cô ấy có màu đỏ tươi, và nghe như thể cô ấy đang thúc giục.

Tôi chạy vòng đến gần một bụi hoa cẩm tú cầu liền kề, như thể muốn ngắm nhìn những bông hoa. Cuộc trò chuyện của họ vang đến chỗ tôi trong không khí mùa hè nóng nực, trong trẻo như pha lê.

"... Về mặt kỹ thuật thì nó vẫn là một tanabata mà phải không? Ngày hội của những người yêu nhau. Nếu cậu viết nó ra, Orihime và Hikoboshi chắc chắn sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cậu và sẽ khiến Souma-kun chú ý đến cậu. Rốt cuộc thì họ cũng đang ở trong hoàn cảnh giống như thế mà đúng chứ? Họ chỉ có thể gặp nhau trong những ngày đặc biệt này... "

"Vậy thì cậu đang ước điều gì?" Giọng của Hatanaka.

"may vá tốt hơn," câu trả lời từ Cô Gái Đa Cảm, vẻ buồn rầu. "Các mũi khâu của tớ đều bị cong và cha mẹ không thực sự hài lòng về tớ sau bức thư mà họ nhận được từ giáo viên vào mùa thu năm ngoái... Còn cậu, Marimo-chan? Cậu chưa điền vào phiếu của mình. "

Marimo lầm bầm. Tôi tiến lại gần mép bụi hoa cẩm tú cầu và giả vờ như đang kiểm tra màu sắc lốm đốm xanh và hồng của hoa kỹ hơn một chút. Marimo? Trong tâm trí tôi là những quả bóng rêu tròn mờ mờ mà người ta tìm thấy trong các hồ nước ngọt nổi lên mặt nước. Tôi tưởng tượng cái trán khổng lồ của Marimo lăn dọc dưới đáy hồ, tóc xõa tung ra mọi hướng theo dòng nước.

"Cậu đang nhìn gì ở đây vậy, Rim — a...," Amu kêu lên khi tôi giẫm lên chân cô ấy. Hatanaka Marimo và cả những người bạn kì quặc của cô ấy ngạc nhiên quay sang chúng tôi.

"Mashiro và Hinamori-senpai!" Hatanaka nói một cách tử tế và cúi đầu - trang trọng và vừa phải theo ý kiến của tôi.

Cô Gái Đa Cảm rít lên, "Cậu quen họ?" Đôi khi tôi quên rằng Amu là một người chữa bệnh nổi tiếng Florence Nightingale và mọi người đều biết đến tên cô ấy.

"Xin chào," Amu nói, rõ ràng không thoải mái.

"Em thích màn biểu diễn O-bon của chị," Hatanaka lịch sự nói. Không có sự cuồng nhiệt nào trong đó, nhưng dù sao thì cũng mang chút ý nghĩa.

"Cảm ơn em..." Amu ngượng ngùng lầm bầm. "Ừm, chị cho là em cũng đã làm rất tốt."

Tôi đã chọn cách im lặng, nhưng Marimo ngập ngừng quay sang tôi. "Mashiro-senpai, ừm, em biết chị đang bận với bạn bè của mình và nhiều thứ khác... nhưng em phải tiếp tục tập hợp xướng trong vài phút nữa, em đang tự hỏi liệu em có thể xin vài lời khuyên của chị một chút không?"

Amu quay lại nhìn tôi chằm chằm. Yaya, Nadeshiko cũng vậy và những người đang đứng cạnh cây tanabata, đang loay hoay với những mẩu giấy nhỏ của riêng mình.

"Tôi không phải là người trả lời các bức thư ở chuyên mục tâm sự–" tôi bắt đầu đáp một cách cáu kỉnh.

Amu đẩy tôi về phía trước, vội vàng. "Chúng tớ sẽ đợi cậu ở gian hàng cá vàng, ok nha Rima?"

Tôi bất lực nhìn về phía trước khi những người bạn của tôi bỏ đi xa, hô hoán và hào hứng. Hai chúng tôi đứng trước cây tre cao chọc trời, tiếng trống réo rắt ở phía sau. Những vì sao lấp lánh chiếu sáng, Marimo nghịch một lọn tóc thẳng như que củi của mình và nhìn xuống đất. Tôi nhìn chằm chằm vào lớp da trên tay của chính mình.

"Ừm..." Hatanaka bắt đầu lo lắng. "Em không có ý muốn ngang ngược như vậy, nhưng..."

Im lặng là lãnh thổ của tôi. Tôi sẽ không để cô ấy cố gắng xâm nhập vào dù có muốn đi nữa.

"Em biết điều này là rất thô lỗ và em cũng không có ý ám chỉ bất cứ điều gì, nhưng nó liên quan đến chị và Fujisaki-senpai ..."

Tôi chợt nhận ra rằng Hatanaka-san có thể đang cố đoán bí mật mà tôi đang phải giữ. Mặt tôi cứng đờ hơn nữa, ích kỷ và bướng bỉnh. Cô bé sẽ không nhận được gì từ tôi.

"Hai người...ừm... có phải hai người đang hẹn hò không?"

Một con ve sầu kêu lên và một con muỗi vo ve ngay bên tai tôi. Tôi cố gắng đuổi nó đi nhưng lại thành tự đánh vào đầu mình. "Hử?" Tôi hỏi, như một đứa ngốc.

"Em biết, em biết chứ..." Hatanaka nói, đau khổ. "Em biết hai người là con gái, nhưng chị biết đấy, e-em phải hỏi lại...Em nghe nói rằng một số cô gái có xu hướng... à, đặc biệt là Nadeshiko-san..." Tai Marimo đỏ bừng. "Em không thực sự chắc chắn, nhưng hai người rất thân thiết và chị ấy đánh giá rất cao về chị!"

Có phải Hatanaka đang cố chọc ghẹo tôi không? Tôi hất cằm lên, ngạo nghễ. "Không," tôi nói.

"Ah..." Hatanaka nói, cố gắng đáp lại "Trong trường hợp đó... thì... chị thấy đấy, em ngưỡng mộ chị ấy rất nhiều. Em chưa bao giờ nghĩ nhiều đến Fujisaki-senpai trước đây, em cho là ... không nhiều như những người khác... Ý em là, chị ấy là đàn chị của em và chị ấy rất xinh đẹp, em chưa bao giờ nghĩ nhiều hơn thế. Nhưng khi em nhìn thấy chị ấy múa, điều đó khiến em rất kinh ngạc." Đôi mắt cô mở lớn. "Chị ấy thật... bí ẩn ở Seiyo, nhưng khi chị ấy múa, em cảm thấy như thể mình có thể hiểu chính xác cảm giác của chị ấy. Cơ thể của chị ấy như một loại âm nhạc vậy."

Tôi không biết tại sao mình lại lắng nghe điều này rất kỹ.

"Và điều đó khiến em thực sự muốn tập luyện chăm chỉ hơn nữa để trở thành một nghệ sĩ. Em đã hy vọng chị biết cách để giúp cho tình cảm của em đến được với chị ấy. "

Tôi giả vờ nghĩ về nó. "Nói ra đi..." tôi đề nghị.

Marimo tái mặt. "Em đã cố thử! Chị đã chứng kiến mà, Mashiro-senpai! "

Tôi không nhớ chuyện này lắm.

"Em đã chúc mừng chị ấy và cố gắng hết sức để nói với chị ấy rằng em ngưỡng mộ công việc của gia tộc chị ấy nhiều như thế nào. Nhưng bằng cách nào đó, nó không bao giờ hiệu quả và chị ấy không bao giờ thừa nhận bất cứ ai một cách nghiêm túc. Em không quen nói ra những cảm xúc của mình, vậy nên em không nghĩ rằng nói chuyện sẽ có tác dụng nhiều ... có thể nào... "cô nhìn xuống tấm thẻ tanabata của mình và vui mừng quay lại nhìn tôi. "Tất nhiên rồi! Em nên viết một bức thư, phải không? Nếu nó trông đủ trang trọng như một lá thư, chị ấy sẽ phải hiểu em thôi. Chị biết không chị rất giỏi trong việc này, Mashiro-senpai? Em cảm ơn chị!"

Tôi nhìn chằm chằm vào cô như thể cô ấy đã tuyên bố tôi là Chủ tịch Hoàng gia của Ủy ban Vịt. Cuối cùng, tôi chấp nhận, "Cũng được."

Với nhiều tâm huyết, cô đã giải quyết vấn đề của mình và bắt đầu viết bằng những dòng chữ lặp lại. Cô không ngăn tôi nhìn qua vai một cách ngượng ngùng. Tôi ước tình cảm của mình sẽ đến được với Fujisaki-senpai!

Có gì đó về con đường tuyệt vời mà cô ấy trải qua khiến tôi cảm thấy mình là một kẻ ghê tởm và buồn bã. Khi tôi đứng đây, tôi cũng có thể đòi hỏi Orihime và Hikoboshi một điều gì đó— mặc dù tôi không phải là người mê tín, nhưng có điều gì đó truyền cảm từ lòng sùng kính của Marimo khiến tôi tin rằng nếu tôi viết ra điều ước của mình thì điều đó sẽ thành hiện thực.

Tôi nghĩ về Nadeshiko— về Nadeshiko mà Hatanaka phải nhìn thấy, nụ cười của nàng tiên gió cùng một bài hát vang vọng trong trái tim, mỗi bước nhảy của cô mang cùng một câu chuyện giấu kín trong tâm hồn. Tôi nghĩ về Nagihiko mà tôi biết, cậu bé hay ưu sầu, bướng bỉnh, hay coi thường người khác và dễ nổi cáu. Tôi nhìn lên cây tre và thấy mảnh giấy gần nhất ngang tầm mắt. Dòng chữ kanji tha thiết của một chàng trai trẻ: Hikoboshi-sama, hãy mang cho con một người vợ rạng rỡ như một nữ thần! Tôi khịt mũi. Tên của Hikoboshi được đánh vần bằng chữ hiko giống như tên của Nagihiko và boshi  từ họ của Utau. Là con trai. Không có danh tính: chỉ biết mỗi giới tính.

Tôi nghĩ đến cha tôi và lá thư của ông ấy. Tôi nghĩ về các tin tức, Yaya và Đài Loan.

Bình yên ,tôi đã viết. Chỉ có vậy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro