Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, June tỉnh dậy với những suy nghĩ còn lởn vởn từ cuộc gọi khó chịu tối qua.

Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng không thể bỏ qua cảm giác lo lắng đeo bám trong đầu.
Cuối cùng, cô quyết định sẽ đến gặp View. Có lẽ một cuộc nói chuyện trực tiếp sẽ giải quyết được mọi nghi ngờ trong lòng cô. June hy vọng rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Đường đến nhà View không xa, và bố mẹ View luôn rất thân thiện với cô. Khi đến nơi, như thường lệ, cô chào hỏi bố mẹ View bằng nụ cười lịch sự.

Họ chào đón cô ấm áp, như những lần trước đây, không có gì khác lạ. Bố mẹ View biết về mối quan hệ mập mờ giữa hai người nhưng luôn tôn trọng sự riêng tư của họ.

_"View còn đang ngủ trên phòng, cháu cứ lên nhé" -  mẹ View nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy sự thân thiện.

June gật đầu cảm ơn, rồi bước lên cầu thang, tim đập nhanh trong lồng ngực. Cô tự nhủ rằng không có gì phải lo lắng, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cô chỉ cần nói chuyện thẳng thắn với View.

Nhưng khi June nhẹ nhàng mở cửa phòng View, cảnh tượng trước mắt khiến tim cô như ngừng đập.

View đang nằm ngủ, nhưng bên cạnh cô ấy là một người con gái lạ mặt, nằm lõa thể dưới tấm chăn mỏng. Chân cô gái còn gác lên người View.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng trở nên mờ nhạt đi trong mắt June, chỉ còn hình ảnh đó rõ ràng hơn bao giờ hết. Một cảm giác choáng váng ập đến, khiến cô đứng khựng lại ngay trước cửa.

Cô gái đó là ai? Tại sao lại ở đây? Và tại sao lại trong tình trạng như vậy với View?

June cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, nhưng cô cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuộn trào.

Không muốn làm ồn hay gây ra cảnh tượng nào đó trước mặt bố mẹ View, cô cắn môi, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Cô khẽ khàng đóng cửa lại, bước chân nặng trĩu đi xuống cầu thang.

---

Khi xuống nhà, June vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như không có gì xảy ra. Cô chào tạm biệt bố mẹ View bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô hồn.

_"Cháu có việc gấp, cháu xin phép về trước ạ."

Mẹ View hơi ngạc nhiên, nhưng bà chỉ mỉm cười

_"Ừ, cháu về cẩn thận nhé. Khi nào rảnh lại qua chơi."

June gật đầu, rồi bước ra khỏi nhà với trái tim tan nát.

Cô không biết làm cách nào để đối diện với cảm giác bị phản bội này. Không hề có cãi vã hay đối chất, chỉ là sự im lặng và nỗi đau không thể nói thành lời.

---

Ngày hôm đấy, View tỉnh dậy trong sự thoải mái sau một giấc ngủ dài. Khi mở điện thoại lên, View cũng thấy một cuộc gọi tới của June. Cô cũng chỉ nghĩ chắc là chị mình nghe hộ thôi chứ không có gì.
Sau một ngày làm việc dài mà June không nhắn cho cô một tin nào.

View cũng tự hỏi June có chuyện gì mà gọi cô lúc giữa đêm như thế.

Nhưng cô bắt đầu thấy lạ. Vì khi lướt tiktok View thấy fan up bài lên là June đã ẩn bài đăng hôm 14-2 với View.

Cô giật mình gọi điện cho June nhưng cô ấy không phản hồi.

Cố gắng liên lạc lại với June, nhưng June không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào. Suốt cả ngày hôm sau, View gọi đi gọi lại nhưng đều vô ích. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Buổi tối, khi không thể kiên nhẫn thêm nữa, View than vãn với bố mình.
Ông ngạc nhiên. Hỏi lại cô

_"Ô. Sáng nay June không phải đến tìm con sao? Hai đứa không hẹn trước à? Nhưng con bé có vẻ vội nên chào hỏi bố mẹ rồi về ngay."

Lời của bố khiến View khựng lại.

_ "June đến sao? Sao cô ấy không nói với con?"

Bố chỉ nhún vai.

_"Chắc con bé có việc gấp. Bố mẹ cũng không hỏi thêm."
---

Cả tối hôm đó, View không thể gạt bỏ nỗi lo ra khỏi tâm trí. Cô tự hỏi có điều gì đó nghiêm trọng đã xảy ra mà cô không hay biết. Liệu có phải vì việc gì đó mà June giận cô? Hay là chuyện của họ đã đến hồi kết mà cô không nhận ra?

Cảm giác hối tiếc bắt đầu len lỏi trong lòng View. Cô không biết rằng, chỉ một đêm lơ là đã khiến mối quan hệ của mình và June bắt đầu rạn nứt theo cách không ai mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro