1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoseok nè, Cậu làm ăn như vậy mà coi được đó hả? Cậu la hét ầm ỉ trong này rồi khách ngồi ngoài kia họ nghe thấy rồi sao?"

"Chứ tôi nói mà cái thằng phó bếp kia có nghe đâu? Năm lần bảy lượt cương với tôi thì tôi chịu rồi"

Jung Hoseok trong bộ đồ trắng dính đầy dầu mỡ, đầu đội nón có chiều cao chót vót tương xứng với danh đầu bếp trưởng, cũng như là đầu bếp có tiếng tăm lẫy lừng trong thời gian này đứng khoanh tay, hất mặt về cái thằng ngũ quan bặm trợn, đang liếc em muốn cháy cả mặt.

Thứ như này mà đòi học theo em hả? Em khinh ra mặt.

"Cậu sao cứ không công tư phân minh vậy chứ, hết khó chịu nó cái này khó chịu nó cái kia, sao thì cũng vừa phải thôi cậu à"

Ông chủ cũng bất lực lắm chứ, khách khứa cứ phàn nàn về vấn đề tiếng ồn phát ra từ trong gian bếp, nơi chế biến món ăn của họ. Họ lo là bếp không có vệ sinh an toàn thực phẩm nên mới có chuột, gián chạy nhảy lúc nhúc mà hét ầm hét ỉ lên như thế.

"Tôi nói ông chủ nghe rồi, ở đây tôi là bếp trưởng, chẳng có lý do nào tôi nêu ra là sai cả, nếu tôi sai thì nhớ lại vế vừa rồi"

"Mày"

Jung Hoseok vừa nói vừa tháo mũ xuống, liếc ngược lại cái thằng đang muốn nghiền em ra thành trăm mãnh mà cười đắc ý. Nhướn cái cặp chân mài bén ngót của mình lên, ra vẻ thách thức rồi nói tiếp.

"Thằng cháu của ông chủ khó ưa quá, tôi không thích dạy, cũng không muốn nó học lỏm công thức của tôi, đổi người khác đi"

"Cậu Hoseok này thiệt là không biết nói lý, cậu biết nó là cháu tôi mà cậu hạch sách nó làm cái gì, nó cũng chỉ lỡ làm bể đồ một chút, hậu đậu một chút thôi, cậu cứ làm quá lên"

"Ừ tao chỉ lỡ thôi, có hư hại gì thì cũng là tài sản của chú tao, liên quan gì tới mày?"

Người nói người hùa theo làm em nhức hết cả đầu. Jung Hoseok từ nhỏ đã không nhịn nhục trước ai, lớn lên rồi chẳng lẽ lại để bản thân mình chịu thiệt. Trong cơn nóng giận bộc phát, em vứt thẳng nón bếp trường vào mặt thằng phó bếp, đưa tay vào túi áo lấy ra món đồ mà ngày mẹ mất để lại cho em. Chiếc mặt dây chuyền có hình mẹ em vỡ tan nát, như trái tim nguội lạnh của em ngay lúc này. Thét vào mặt hai chú cháu nhà đó.

"Hậu đậu một chút của ông đây sao? Tới món đồ cuối cùng của mẹ tao để lại cũng bị mày giẫm đạp lên, khốn nạn nó vừa thôi thằng chó"

"Cậu đừng có ăn nói như vậy, được thì làm không được thì nghỉ đi"

"Ừ, tôi đi, không phải đuổi, tôi cũng chẳng tha thiết gì khi đối mặt với thằng vô nhân tính đến mức đồ của người khác cũng có thể tùy tiện đưa chân ra giẫm đạp."

Nói rồi Jung Hoseok tung cửa bước ra, khí chất ngời ngợi thu hút biết bao ánh nhìn của khách hàng ngồi trong quán. Em quên mất là nhà hàng vẫn đang trong giờ hoạt động, nhưng lỡ làm lớn bước ra đây rồi không lẽ quay mặt đi vô lại để đi cửa sau à?

Sự quê độ không làm em chùn bước, một mạch dõng dạt tiến ra khỏi cửa. Không bên đập cửa thật mạnh thể hiện rằng bản thân đang rất tức giận, là rất rất tức giận đó.

Đi khỏi được một lúc thì mỏi chân, em quyết định ngồi đại xuống trạm xe buýt gần gần đó xoa bóp một chút. Thầm lặng một góc mà thở dài, ai đời làm đầu bếp như em mà lăn lộn hơn mười cái nhà hàng, cái nào cũng dính mấy người mắc thằng bố nó, điên điên khùng khùng không nói, chả làm được tích sự gì cứ bu bu, tò tọ theo học hỏi mà chả ra giống ôn gì, làm em bực hết cả mình.

Làm nghề đầu bếp là phải có tâm, muốn học được nghề thì phải nhất quyết phấn đấu từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Mà càng nghĩ tới càng tức, Hoseok khó chịu đập đập cái chân xuống đường như trút giận, chưa đã thì từ trong túi quần có tiếng chuông điện thoại gọi đến.

"Lô bạn hiền, về chưa mình đón"

Đầu dây bên kia niềm nở nói, đáp trả lại người ta là một câu lạnh lùng, có khi lạnh còn hơn cả băng nữa không chừng.

"Về hồi ba chục phút trước, tới trạm xe buýt gần đó đón giùm."

"Nay lại gây chuyện với người ta nữa hả"

"Đón hoặc câm, chọn đi"

Bên kia hí hửng biết bao nhiêu thì bên này lại căng thẳng đi bấy nhiêu. Ngắt máy, Jung Hoseok tiếp tục ngồi thơ thẫn ngắm dòng người qua lại. Bỗng từ đâu xuất hiện một nam nhân vô cùng điển trai, bận bộ tây trang lịch lãm bước tới ngồi ngay bên cạnh em. Mùi nước hoa đắt tiền nhanh chóng thu hút sự chú ý của em, chỉ là tại vì nó thơm ngào ngạt mùi tiền nên em mới để ý thôi, nó không toát lên một vẻ sang trọng quý phái gì đó thì còn khuya.

"Này... anh ơi"

"Hả? Cậu muốn hỏi gì?"

Người đàn ông đó quay lại, hai người bắt đầu bốn mắt nhìn nhau say đắm, như thể cả thế giới đang ngưng đọng lại vì khoảnh khắc tuyệt vời này. Jung Hoseok ái ngại quay đầu trở về, tự thì thầm trong bụng là cha nội này làm gì nhìn mình dữ thần vậy trời, có lừa đảo bắt bán mổ nội tạng không á, sợ quá nhích qua một bên đỡ sợ.

"Có phải cậu hỏi mùi nước hoa của tôi, có phải không?"

Người đàn ông này đến giờ mới hoàn hồn, nhìn nhận lại mới thấy em trai đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia đang co ro ở một góc, chẳng còn thèm nhìn lấy mình một cái. Tạm nhớ tới ban nãy, cậu em có ghé vào người mình ngửi ngửi, chắc cậu em thích mùi nước hoa nên mới ngỏ lời xin.

Người vốn dĩ thật thà, anh ta không ngại ngần gì mà lấy ra chai nước hoa nguyên còn nằm trong hộp để bên hông cậu em, coi như quà tặng vì lỡ say đắm nét đẹp thuần túy này vài phút cuộc đời. Nhìn chuyến xe của mình tới, nam nhân lịch lãm đứng dậy bước lên, không nói lời nào chỉ nhìn mãi về phía cậu em ngồi trầm ngâm một góc.

Vừa hay lúc đó người bạn trong điện thoại ban nãy lái con xế hộp tới, bước xuống nhìn theo bóng lưng mới vừa leo lên chuyến xe ấy rời khỏi, trong lòng như dò xét xem hình như mình từng gặp ở đâu rồi, quen lắm.

"Rồi có định về hay không? Ngồi ngủ vậy tới sáng luôn đi nha."

"Ngon thì bỏ lại đi, mai coi nhà đứa nào sáng nhất đêm."

Jung Hoseok lười nhác dứng dậy, lê thê từng bước tìm tới xe của thằng đó chui vô.

"Tất nhiên là không phải nhà Kim NamJoon siêu cấp đẹp trai này rồi"

"Ai hỏi?"

"..."

Nếu mà cả hai không phải bạn thì Jung Hoseok đã bị Kim NamJoon tức mà bóp cổ tới chết.

"Ê còn chai dầu thơm nè sao không lấy về? Mẹ, bị đuổi còn chơi sang mua nước hoa nữa?"

"Mua hồi nào?"

"Chứ sao có nó ở đây, lại còn là bản giới hạn nữa. Chúa ơi cứu tui"

"Câm, một lên xe hai tao đi bộ, lâu lắc."

Kim NamJoon bĩu môi, nhái theo giọng của Hoseok đang ngôi trên xe, không quên lấy chai nước hoa đưa cho bạn mình. Jung Hoseok ngồi ghế sau, em nằm dài ra cầm chai nước hoa ngửi tới ngửi lui, tưởng tượng lại gương mặt của tên lừa đảo, buông bán nội tạng kia mà rợn hết da gà, cảm thán trong lòng một câu.

"Coi bộ nay đường dây lừa đảo đầu tư dữ thần"

"Ê suy nghĩ gì dạ? Mai đi làm chỗ mới không? Tao có ông anh làm nhà hàng đang tuyển đầu bếp, tao nghĩ lần này không ai làm khó làm dễ mày đâu, tin tao"

"Ừ"

"Ủa rồi không nói nhiều hơn được hả? Là tấm lòng của tao đang trao cho mày đó."

"Ừm"

Má nó! Jung Hoseok đúng là đứa bạn đáng ghét nhất trên đời.

________________________________________

Lại là một idea của bạn gửi về cho team, cảm ơn bạn rất nhiều.

Những ý tưởng còn lại mình sẽ tìm hiểu sâu hơn rồi mới khai thác nhé, đừng nóng vội mà trách team không theo thứ tự. Tụi mình chỉ thấy nào hay, dễ thì viết trước thôi nhé, thật lòng cảm ơn.

Tác phẩm thuộc quyền sở hữu của hoamaoluong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro