#9. F e e l i n g ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi cảm nhận đều mang màu sắc chủ quan.

Tim JiHoon như rớt đâu đó xuống bao tử khi giọng nói quen thuộc ấy cất lên, anh đưa mắt ra cửa chính của ký túc xá.

Jinyoung đang đứng đó và miệng vẫn giữ nụ cười tươi tắn ngây ngô của mình, rồi nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi cậu đưa mắt nhìn anh, với quần áo xộc xệt và cố ghì tay vào cánh cửa.

Phía trong phòng vang lên tiếng hét.

- JiHoon, mở cửa cho em!

Khi nghe giọng của Lai Guan Lin, khuôn mặt Jinyoung như tối sầm lại, nhanh chóng cậu đi tới chỗ anh, đôi chân vẫn còn nguyên giầy, cậu lao tới và chụp lấy tay anh, kéo anh về phía sau lưng cậu, JiHoon bị đẩy lùi lại và cậu nhanh chóng mở bật cửa ra.

Lai Guan Lin do đang xô vào cánh cửa nên hơi chới với, thằng bé lao lên vài bước chân, JiHoon chỉ kịp nhìn thấy mái đầu của thằng bé ngay sát vai của Jinyoung trước khi Jinyoung giơ tay lên và tống một nắm đấm vào mặt nó.

Nắm tay dọng vào quai hàm kêu một tiếng rất to và cả cơ thể Lai Guan Lin bị hất ngã ra giữa phòng.

- Thằng nhãi ranh! Tao đã bảo mày đừng có đụng vào JiHoon rồi mà!

Jinyoung hét lên, nắm tay cậu siết lại và nó đang đỏ dần, cậu đưa mắt nhìn Lai Guan Lin đang chống tay ngồi dậy trên sàn.

Guan Lin nhanh chóng đứng lên và xô người vào Jinyoung, làm cậu mất trớn và lùi lại đằng sau, thằng bé cũng gào lên, khóe môi hoàn hảo đang rướm máu.

- Anh chẳng là cái thá gì mà nói với tôi như vậy! Tôi sẽ đụng vào bất cứ cái gì là của mình.

- Chẳng có cái gì là của mày cả! Đáng lẽ mày nên biết điều hơn!

- Chó chết!

Lai Guan Lin nói và giáng một nắm tay vào mặt Jinyoung.

- Nếu không phải anh là thứ kỳ đà cản mũi...

- Hai đứa thôi ngay đi!

Tiếng JiHoon cất lên, anh chạy tới nơi Jinyoung vừa ngã nhào xuống, cậu nhăn mặt chùi tay lên mép môi của mình,có một vệt đỏ hệt như nơi khóe môi của Lai Guan Lin.

- JiHoon, tránh ra đi, hôm nay em phải cho thằng nhãi này một bài học.

Jinyoung lầm bầm và đứng dậy, đẩy anh ra đằng sau, rồi quay sang nhìn cậu em út của nhóm.

- Hôm nay cả hai chúng ta sẽ nói chuyện cho tử tế nào.

Nói là tử tế nhưng mắt của cả hai chẳng giống như vậy chút nào và điều mà JiHoon lo lắng nãy giờ cũng đã tới. Chúa ơi! Chuyện gì thế này, mọi thứ gần như đổ sập xuống người anh, làm anh chẳng biết đường nào mà lần nữa. Anh chỉ kịp nắm lấy áo khoác của Jinyoung trước khi cậu lao vào Lai Guan Lin, những tiếng ầm ầm vì va vào đồ vật vang đầy trong không gian nhỏ trong ký túc xá.

Nhìn Jinyoung và Guan Lin lao vào nhau như hai con sư tử khát máu, chẳng ai chịu nhường ai, chúng liên tục đánh và thụi tay vào mặt nhau.

- Anh nói là cả hai thôi ngay đi!

JiHoon cũng gần như gào lên, anh cố gắng kéo Jinyoung về phía sau với hy vọng dừng được trận ẩu đả này.

- Đừng đánh nữa!

Nhưng khi vừa kéo Jinyoung lại thì Lai Guan Lin lại xông lên, anh gần như bị hất ra phía sau, cả hai bây giờ như những con vật hăng máu chỉ muốn lao vào đối thủ của mình để trút giận.

JiHoon chống tay lên tường và định chạy ra ngăn lần nữa thì cửa ký túc xá bật mở, theo phản xạ anh quay qua nhìn và gần như thấy nhẹ lòng vì tất cả các thành viên còn lại trong nhóm đã về.

- Ôi trời! Hai đứa làm gì vậy hả?

Anh cả Jisung hốt hoảng chạy vào nhà.

Jinyoung và Guan Lin như chẳng thèm để ý, bọn chúng vẫn cứ nện thình thịch vào nhau, những tiếng gào cứ thế vang lên.

- Dừng lại ngay!

Daniel chạy vào sau Jisung, nhanh chóng ghì lấy Jinyoung từ phía sau.

Anh cả Jisung đứng giữa cả hai và kéo Lai Guan Lin qua một bên, thằng bé hít vai để gạt tay anh ra nhưng rồi cũng ngay lập tức bị Sungwoo vịn lại.

- Cả hai bị sao vậy hả? Sao lại đánh nhau!

Anh cả Jisung hỏi, khuôn mặt điển trai cau lại vì tức giận nhìn hai cậu út của nhóm.

- Chết tiệt! Thả em ra, hôm nay em phải cho thằng khốn ấy một bài học!

Jinyoung nói và cố lao lên khỏi gọng kìm của Daniel.

JiHoon gần như thở không ra hơi vì cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, anh lấy tay quệt một giọt mồ hôi rơi nơi khóe mắt thì giọng của DaeHwi vang lên bên cạnh anh.

- Anh JiHoon... Ôi trời, quần áo anh bị sao vậy?

Ngay lập tức JiHoon nhớ ra tình trạng của mình, áo anh gần như bị bung hết cả nút, giờ nó đang mở ra nơi ngực anh, nhưng anh cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa, anh giơ tay lên như một câu trả lời không tiếng và hy vọng DaeHwi sẽ không nói gì nữa. Và cũng thật may cho anh vì DaeHwi là người hiểu chuyện.

Trước mặt họ vẫn là cuộc chiến bị kìm kẹp của Jinyoung và Lai Guan Lin, cả hai đều sở hữu đôi môi trầy sướt, và chúng đang sưng tấy lên, hai người thở hồng hộc như vừa chạy bộ đường dài.

- Anh hỏi cả hai là có chuyện gì cơ mà!

Giọng Jisung lại vang lên, lần này cực kỳ nghiêm túc. Rồi anh cả quay sang phía Jinyoung.

- Jinyoung?

- Anh đi mà hỏi thằng út quý hóa ấy đấy!

Cậu nhếch mép cười khinh bỉ.

- Lai Guan Lin?

- Im đi, anh cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi đâu!

Guan Lin gằn tiếng nói với qua Jinyoung.

- Sao anh không biến khuất luôn đi!

- Cẩn thận lời nói của mày đó nhóc!

Jinyoung gạt tay của Daniel ra và đi lên mấy bước, cậu nắm lấy cổ áo của Lai Guan Lin.

- Đáng lẽ ra tao phải biết khi mày bỏ về ký túc xá mới đúng, nhưng biết sao không? Tao lại đi tin tưởng mày, đúng là khốn nạn mà.

- Tôi đã nói là mình sẽ không nhường đâu. Thật đáng buồn cho anh.

- Dẹp ngay cái kiểu nói chuyện với nhau như thế đi! Đứng tránh ra một bên!

Daniel lên tiếng và kéo Jinyoung ra khi thấy cậu siết chặt nắm tay của mình lại. Cậu miễn cưỡng để cho nhóm trưởng kéo mình, nhưng tia mắt vẫn cứ long sòng sọc hướng về phía Guan Lin, và thằng bé cũng làm thế với Jinyoung.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?

Sungwoo lên tiếng, đôi mắt cau lại lo lắng, hết nhìn Jinyoung, Guan Lin rồi đưa mắt về phía JiHoon đang đứng cùng bộ quần áo lượm thượm anh đang mặc.

- Chẳng lẽ...

Tuyệt chưa! Giờ thì gì nữa đây?

JiHoon vuốt bàn tay qua khuôn mặt và hài hước nghĩ, bụng anh đang nóng như lửa đốt, anh chỉ ước giá mà có một cái hố ở đây, anh sẽ nhảy xuống đó cho đến khi không còn ai trên thế giới này nhớ tới anh nữa.

- Phải!

Jinyoung lên tiếng, lấy tay chùi mép môi.

- Nó đã đụng vào JiHoon, và em thì không thể đứng đó mà nhìn được.

- Có thật không hả, Lai Guan Lin?

Jisung quay sang hỏi Guan Lin, khuôn mặt anh cả hằn lên những nét lo lắng, bàn tay anh nắm lấy bắp tay cứng đờ của nó.

- Em yêu JiHoon! Em làm vậy thì có gì sai đâu chứ!

Lai Guan Lin nói, đưa mắt nhìn JiHoon.

Điều này như sét đánh ngang tai JiHoon, anh cảm thấy như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển và có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Anh phải làm gì đây trước lời thú nhận của Guan Lin. Các thành viên khác của nhóm cũng gần như đứng hình trước câu nói của cậu em út

- Mày còn dám mở miệng ra nói câu đó à?

Jinyoung nói, chỉ tay vào mặt thằng bé, khuôn mặt cậu tối lại vì tức giận.

- Mày bày trò dơ bẩn đó với anh ấy mà nói là yêu à?

- Hai đứa thôi đi!

JiHoon nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. Anh không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. Lai Guan Lin hất bàn tay đang chỉ vào mặt mình và gằn tiếng nơi cổ họng.

- Còn anh thì sao? Tôi đã nói anh cũng chẳng tốt đẹp gì, nên anh không có quyền mà nói với tôi như thế!

Nói rồi thằng bé xông lên, nó đẩy mạnh vào vai Jinyoung, làm cậu một lần nữa mất trớn và ngã ra sau, bàn tay đang vịn lấy cánh tay cậu của Daneil cũng bị tuột đi. Cậu bị lùi lại vài bước trên sàn nhà trơn trượt trước khi té vào người JiHoon, khiến cả hai cùng ngã nhào ra nền đất.

Mọi việc cứ như bị tua chậm lại, cơ thể to lớn của Jinyoung huých vào người anh, anh mất trớn và té ra sau. Một cái gì đó va mạnh vào trán anh, rất đau khi JiHoon nằm dài trên sàn nhà, bên tai anh có thể nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tung, hình như có một vài mảnh văng vào chân anh.

Rồi bắt đầu có tiếng hét lên, những tiếng nói hốt hoảng của các thành viên cứ thế nối đuôi nhau, nhưng JiHoon lại chẳng thể thấy điều gì rõ ràng.

- Anh ấy chảy máu rồi! Gọi cấp cứu đi!

Anh nghe tiếng DaeHwi nói, rồi bàn tay của DaeHwi áp vào trán anh để ngăn thứ gì nóng đang chảy dài ra, nó có mùi tanh và màu đỏ đặt trưng, JiHoon hấp háy mắt khi thấy những đốm đỏ ấy trang trí lên chiếc áo sơ mi trắng của mình.

Rồi ở đuôi mắt, anh nhìn thấy gương mặt lo lắng và gần như không còn chút màu sắc nào của Jinyoung, cả Lai Guan Lin đang đứng phía xa nữa.

- Gọi cấp cứu đi, nhanh lên!

Tiếng ai đó hét lên.

- Chúa ơi! Lấy gì cầm máu lại đi!

- Ngửa đầu ra JiHoon!

Tiếng Jinyoung vang lên bên cạnh anh.

- Không kịp đâu, chúng ta phải mang anh ấy tới bệnh viện gần nhất!

- Nhanh lên, anh sẽ gọi taxi!

Bàn tay DaeHwi vẫn đặt trên trán anh để ngăn cho máu chảy, mọi vật trước mắt như chao đảo, rồi hình như mình được nâng lên và mang anh ra cánh cửa ký túc xá. Bàn tay ai đó nắm lấy tay anh, những bàn tay khác chạm vào anh, khuôn mặt anh ngửa ra và máu bám lấy làn da trắng nhìn cứ như một bức họa ma mị.

.
.
.

Jinyoung đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện đến nỗi cậu nghĩ cậu đã để lại cả một vết hằn trên sàn nhà lót gạch. Cậu siết bàn tay mình lại và chôn nó sâu trong túi áo khoác. Chuyện quái quỷ gì thế này, sao lại có đủ thứ xảy ra chỉ trong một đêm thế kia!

Các thành viên khác của nhóm thì đang ngồi ở ghế chờ phòng bệnh, khuôn mặt ai cũng đầy sự lo lắng, rồi ánh mắt Jinyoung chuyển tới Lai Guan Lin, người đang đứng dựa lưng vào tường đối diện với cậu, khuôn mặt thằng bé không có tí cảm xúc nào, nó cứ nhìn chằm chằm xuống chân, quai hàm thì gần như cứng lại.

Lòng Jinyoung vẫn còn rất tức tối về chuyện nó gây ra cho JiHoon, nhưng cậu cũng đang tự trách mình, nếu như lúc đó cậu đứng dậy và về cùng Lai Guan Lin khi thằng bé nói mình mệt và cần về ký túc xá. Đáng lẽ cậu phải biết trước chứ, thằng bé đã hơi ngà ngà say vì uống vài cốc rượu.

Lúc đó cậu đã mất cảnh giác. Quỷ tha ma bắt cậu đi! Jinyoung đã cố gắng tránh trường hợp tệ nhất nhưng bây giờ thì cái giá của việc này là JiHoon bị thương và phải vào bệnh viện. Khi mất trớn ngã cậu đã va vào anh, làm anh cũng bị vạ lây và đập đầu vào cạnh bàn, lúc cậu quay lại và nhìn thấy gương mặt đầy máu của JiHoon đang được DaeHwi giữ lại, tim cậu nhói đau trong lồng ngực.

Trong lúc hoảng loạn, cậu vô tình quệt bể một ly thủy tinh gần đó và mảnh vỡ của nó đang ghim đầy vào tay cậu, nhưng cậu cũng chẳng còn thời gian quan tâm nữa.

Thở dài, cậu dựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn vào cánh cửa đóng kín của phòng bệnh, nơi JiHoon đang ở trong đó để các bác sĩ băng bó vết thương. Hy vọng anh không bị gì nặng lắm. Mắt cậu một lần nữa nhìn vào Lai Guan Lin, lần này thằng bé cũng nhìn cậu, cả hai khóe môi đều bị dập và có tí máu ở đó, ở gò má trái có vẻ đang sưng, giống hệt như chỗ đau nơi má cậu vậy.

Thằng nhóc này cũng mạnh tay đấy. Không nhẹ nhàng đâu, mình mẩy cậu giờ đang ê ẩm rồi đây.

Khoảng chừng vài phút sau, cửa phòng bệnh được mở và một người y tá bước ra và nhẹ nhàng mỉm cười.

- Mọi người có thể vào rồi.

Họ thì thầm một lời cảm ơn và bước vào trong phòng bệnh, lòng Jinyoung nhộn nhạo cả lên khi cậu thấy JiHoon đang ngồi trên mép giường, và tất nhiên có một miếng băng trắng đang quấn quanh trán của anh, bộ quần áo anh mặc trên người thật quá mong manh và trên làn vải áo sơ mi trắng lốm đốm vết máu khô. Trông anh ngồi đó thật nhỏ bé đến nỗi cậu chỉ muốn lại gần và che chở cho anh, Jinyoung ước gì điều này chỉ là một cơn ác mộng, nếu cậu mở mắt, cậu sẽ tỉnh dậy, nhưng không, đây là sự thật.

JiHoon của cậu đang nhìn gì đó dưới chân, cậu nhìn xuống và nghiến răng. Anh thậm chí còn không mang một chiếc dép hay đôi giầy nào. Nhìn thấy cảnh này Jinyoung chỉ muốn gào lên và đập cho thằng nhóc Guan Lin một trận.

Nhưng cậu phải nén xuống. Đã quá nhiều điều làm mọi người mệt mỏi rồi.

Anh cả Jisung cũng đang ở trong phòng với JiHoon, anh đang dùng khăn ướt để lau những vết máu còn sót lại trên mặt JiHoon, khuôn mặt anh cả chứa đầy sự dịu dàng cũng như lo lắng cho đứa em trai của mình.

Mọi người trong nhóm đến gần và hỏi thăm anh, nhưng JiHoon nói ngoài việc hơi chóng mặt thì anh hoàn toàn ổn. Jinyoung có nghe bác sĩ nói, may sao anh chỉ bị rách một đường nhỏ trên trán, không đến nỗi nghiêm trọng, nhưng vẫn phải khâu hai mũi và kiểm tra kĩ lưỡng để vết thương không nhiễm trùng.

Họ đứng nói chuyện một hồi thì điện thoại Daniel reo lên, kiểm tra thì là quản lý, Daniel cùng anh cả Jisung ra ngoài để nghe điện thoại, DaeHwi, Sungwoo và các thành viên khác cũng ra theo vì họ biết Jinyoung cần nói chuyện với JiHoon, riêng Lai Guan Lin thì vẫn đứng bên ngoài hành lang, thằng bé hầu như chẳng di chuyển đi đâu cả, nhưng nó biết giờ chưa phải lúc để vào gặp JiHoon, sau những gì mà nó đã làm với anh.

Có lẽ nó cần thời gian cho anh và cho chính mình nữa.

- Anh ổn chứ Mèo con?

Jinyoung lên tiếng hỏi khi chỉ còn cậu và JiHoon, cậu tới gần và nhẹ nhàng chạm vào lớp băng trắng trên trán anh.

- Đau lắm không?

- Có, rất đau, nhưng biết sao được.

JiHoon cười nhăn nhở, rồi nhắm mắt lại vì một cơn chóng mặt khác ập đến, anh lấy tay và day day hai bên thái dương.

- Ừm, vậy là cái này sẽ để lại sẹo rồi.

- Như vậy thì Mèo con của em sẽ xấu xí lắm cho xem.

Nói rồi cậu vờ thở dài.

- Sao mà em yêu nổi đây nhỉ?

- Vậy thì biến đi! Anh đây chả cần mày yêu thương gì hết.

Jinyoung phá ra cười trước giọng điệu của JiHoon, vẫn đanh đá và phũ phàng như thường ngày, cậu ngả người về phía trước và chạm môi mình vào anh, nhận ra mình đã nhớ và lo cho anh nhiều đến mức nào. Môi cậu cứ thế chạm vào anh, chỉ là một nụ hôn nhẹ đầy âu yếm, JiHoon khẽ nghiêng đầu, anh cũng thấy thật nhẹ lòng khi hôn cậu, cứ như việc này sẽ xóa tan mọi rắc rối khi nãy ra khỏi đầu anh, tuy thật lòng thì chỉ được một phần nào thôi.

Tay Jinyoung luồng ra sau cổ anh và nhẹ nhàng xoa bóp ở đó, cậu áp vào trán anh nhẹ nhất có thể và cố tránh xa chỗ bị thương ra, chóp mũi cậu khẽ chạm vào mũi anh.

- Em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên để việc này xảy ra với anh.

Cậu nói, giọng rất nhỏ.

- Đáng lẽ em nên về lại ký túc xá để không...

- Được rồi, anh ổn mà.

JiHoon từ tốn đáp, anh thở dài và nhắm mắt lại như để thư giãn. Jinyoung để cho mình có thời gian ngắm anh, mắt cậu lướt từ đôi môi đỏ hồng của anh cho tới cái áo sơ mi gần như bung hết cúc áo và đang được giữ sát lại tạm bợ với nhau bằng kim băng, trên cái áo trắng đó có những vệt máu nhỏ đã đổi màu. Nhìn thấy nó đã làm quai hàm Jinyoung cứng lại vì tức giận, rồi dưới ánh đèn sáng trong phòng bệnh cậu có thể nhìn thấy một...Không, phải nói là rất nhiều vết đỏ nổi trên cổ anh, quỷ tha ma bắt, cậu biết chính xác nó là gì.

- Thằng nhãi đó...nó đã làm vậy với anh sao?

Cậu hỏi, nhưng nó giống như lời buộc tội hơn.

- Em sẽ cho nó...

- Thôi được rồi!

JiHoon lên tiếng, giữ lấy tay cậu khi cậu định đứng lên.

- Bây giờ em có làm gì thì cũng chỉ làm mọi việc thêm rối ren hơn thôi. Anh cũng đã đủ xấu hổ cho việc này rồi!

- Nhưng...A! Chết tiệt!

Cậu gầm gừ rồi lại ngồi phịch xuống giường bên cạnh anh, bàn tay vò vào tóc.

JiHoon đưa mắt nhìn Jinyoung, một nụ cười buồn vẽ lên trên khuôn miệng anh. Anh biết là điều này khó chịu đến mức nào, nhất là đối với Jinyoung, cả anh cũng vậy. Khỏi cần hỏi, anh cũng biết là mối quan hệ lén lút của cả hai bây giờ đã bị phơi bầy, anh biết rồi sẽ có một ngày như thế, nhưng có điên anh cũng không nghĩ nó lại xảy ra theo cách như vậy.

Nhớ lại ánh mắt mãnh liệt của Lai Guan Lin khi thằng bé nhất quyết phải có được anh lúc nãy vẫn làm anh không khỏi rùng mình, lúc đó anh đã ước gì mọi thứ chỉ là do anh mơ ngủ, rằng nó không có thực.

Nhưng mọi chuyện lại trở nên dở khóc dở cười như bây giờ.

Jinyoung và Guan Lin trở nên xích mích, cả nhóm ai cũng lo lắng còn anh thì ngồi đây với cái đầu bị thương.

Còn điều gì tệ hơn nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro