Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lingling Kwong xoay xoay ly rượu trong tay liếc mắt nhìn người phục vụ ở góc phòng, cô nâng ly ra hiệu cho mọi người, cả bàn ngừng lại, năm người đưa ly rượu mời nhau rồi ngửa đầu uống cạn. Người phục vụ thấy rượu trong ly đã hết liền tiến đến rót rượu, cùng lúc đó món ăn cũng được đưa lên, vô tình phục vụ món ăn đụng vào người tiếp rượu khiến cô gái cầm không vững kiến rượu đổ ra bàn nhanh chóng chảy xuống chỗ An Sethratanapong đang ngồi làm ướt một mảng sơ mi trắng.

- Chết tiệt, cô làm cái gì vậy? - An Sethratanapong bật dậy phun ra một câu cáu gắt
- Xin lỗi, xin lỗi thiếu gia! Tôi xin lỗi tôi không cố ý! - Cô phục vụ liên tục cúi đầu xin lỗi
- Xin lỗi cái gì hả? Cô có biết cái áo này trị giá bao nhiêu không? Cô có làm cả đời cũng không mua nổi đâu!
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ ngay lập tức giặt cho ngài, xin ngài đến phòng vệ sinh thay tạm áo được không ạ?
- Vớ vẩn! Gọi quản lý ra đây!
- Xin ngài thiếu gia, đừng gọi quản lý, tôi sẽ mất việc mất! Tôi còn cha mẹ già, cũng không có bằng cấp, đây là công việc khó khăn lắm tôi mới xin được, xin ngài... - Cô phục vụ nước mắt rơi lã chã
- Đúng là bọn thất học ngu xuẩn, cô có mất việc hay có đói rách cũng không liên quan đến tôi, đó là cái giá cô phải trả cho việc làm hỏng chiếc áo của tôi! Cô hiểu chưa? - An Sethratanapong gào lên - Gọi quản lý ra đây!
- Thưa ngài, tôi là Quản lý của nhà hàng, rất xin lỗi vì sự cố không mong muốn đã khiến cho ngài cảm thấy không hài lòng, thay mặt nhà hàng và toàn thể nhân viên, tôi thành thật xin lỗi ngài! - Người đàn ông tự xưng Quản lý nhà hàng cúi gập người che chắn trước cô nhân viên
- Ông bảo cô ta cút đi! Có mỗi việc rót rượu làm cũng không xong thì chỉ làm mất mặt nhà hàng của ông thôi! Chủ của các người có biết cách tuyển nhân viên hay không vậy? Sao lại tuyển thứ vô dụng này hả?
- Vâng thưa ngài, tôi sẽ cảnh cáo và đào tạo lại nhân viên, xin ngài cho cô ấy một cơ hội ạ!
- Cơ hội? Được! 40.000 bath! Cô ta trả tôi 40.000 bath ngay lúc này tôi sẽ bỏ qua cho cô ta!
Người quản lý nhíu mày nhìn nhân viên của mình, 40.000 bath bằng cả tháng lương của ông rồi. Người nhân viên nước mắt rơi lã chã nhìn quản lý rồi lại cúi gầm mặt xuống.
- Thưa ngài, số tiền như vậy thật sự quá lớn đối với cô ấy, không biết ngài có thể có phương án khác hỗ trợ cho cô ấy được không?
- Vậy ông đền cho cô ta đi!
- Tôi...
- Hay ông gọi cho chủ của ông cũng được, kêu chủ của ông chỉ cần xin lỗi tôi thì tôi không tính toán nữa!
- Việc này e là không thỏa đáng ạ! - Người Quản lý lập tức từ chối
- Được, vậy viết giấy nợ đi! - An Sethratanapong ngồi phịch xuống ghế trịch thượng ra lệnh. Chủ nhà hàng này là một người rất bí ẩn, nhà hàng này là nơi các quan chức cấp cao cũng như giới tài phiệt thường xuyên lui tới, anh ta muốn viện một cái cớ để có thể gặp được người đó, chỉ là không được như ý nguyện.
- Việc này... hay là chúng tôi có bộ phận giặt ủi chuyên xử lý các vết bẩn về rượu cho các loại quần áo cao cấp này, không biết ngài có thể để chúng tôi xử lý trước được không ạ?
- Anh ấy bảo đền thì các người cứ đền đi, sao các người phải lòng vòng vậy? - Napat Sethratanapong lắc lắc ly rượu lên tiếng giọng điệu khinh thường
- Thiếu gia gia tộc Sethratanapong không có mặc lại đồ bẩn, ông không biết à? - Kavin Sethratanapong ngồi một bên cũng phụ họa
Nghe đến gia tộc Sethratanapong người nữ phục vụ dường như không đứng vững nữa, đồng nghiệp của cô bước lên khẽ đỡ lấy, người quản lý cũng căng thẳng, nếu là những phú nhị đại bình thường có thể ông sẽ thử làm phiền đến Giám đốc, nhưng đây là Sethratanapong, một trong những đại gia tộc, ông không chắc Giám đốc có thể giúp.

- Sethratanapong...

Một giọng nữ trong trẻo vang lên thu hút chú ý của tất cả mọi người, Orm Kornnaphat cầm ly rượu đứng dậy bước đến chỗ sự việc đang diễn ra, cô nhìn người nữ phục vụ, lại nhìn quản lý, sau đó quay sang nhìn ba người cùng họ với cô, nhoẻn miệng cười.

- Trời đất... - Toàn bộ những người ở đó đều há miệng trợn mắt không tin nhìn hành động của Orm Kornnaphat.

Lingling Kwong chỉ đơn giản ngừng lại động tác lắc lắc ly rượu rồi đặt xuống bàn, khoanh tay chồm người ra trước nhìn kịch vui trước mặt.
Ngay khi nụ cười trên môi Orm Kornnaphat ngừng lại, cô từ từ nghiêng ly rượu trong tay đổ lên người An Sethratanapong.

- Cái... ORM KORNNAPHAT! - An Sethratanapong nổi điên đập bàn hét lên
- Anh vừa hét vào mặt ai đấy? - Giọng Orm Kornnaphat nhàn nhạt - Ngồi xuống!
- Cô...!! - An Sethratanapong run rẩy, nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi hằn lên cần cổ và trán biểu thị rằng người này đang cực kỳ kiềm chế sự tức giận
- Ngồi!

Orm Kornnaphat phun ra một chữ, An Sethratanapong cắn răng ngồi phịch xuống, cô liếc qua 2 kẻ bên cạnh, Napat và Kavin cũng cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của cô

- Đây là chi phiếu 200.000 bath, tôi chi trả cho cái áo sơ mi và cái áo vest của anh! Thiếu gia nhánh phụ của Sethratanapong không dùng lại đồ bẩn, nhưng Đại tiểu thư gia tộc Sethratanapong vẫn dùng! - Orm Kornnaphat gằn từng chữ - gia tộc Sethratanapong không phải là gia tộc của những kẻ hoang phí và cũng không phải gia tộc thích khinh thường người khác!!

Mặt An Sethratanapong lúc trắng lúc xanh, gân xanh nổi đầy trán, ai cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Orm Kornnaphat.

Thứ nhất, cô mới là thế hệ Sethratanapong chính thống, không phải nhánh phụ. Thứ hai, quan điểm về tài chính của Sethratanapong rất rõ ràng, không phải hoang phí vì khối tài sản khổng lồ. Thứ ba, Sethratanapong không bao giờ chèn ép hay khinh thường người có hoàn cảnh thua kém họ.

- Được rồi, ông đưa họ ra ngoài đi, sẵn tiện tính tiền bữa ăn hôm nay cũng như các đổ vỡ cho tôi - Orm Kornnaphat quay sang nói với người quản lý
- Thưa Đại tiểu thư, tôi ... - Nữ phục vụ cúi mặt ấp úng
- Được rồi, áo của anh ta là do tôi đổ rượu làm hỏng, tôi đền rồi, lần sau cô cẩn thận hơn đi! Số phận của cô là do bản thân cô tỉ mỉ hành động đó!
- Vâng, cảm ơn Đại tiểu thư, cảm ơn cô, cảm ơn cô!! - Nữ phục vụ liên tiếp cúi đầu
- Được rồi được rồi!! Ra ngoài đi!
- Em nghĩ chúng ta dừng ở đây thôi nhỉ, kiểu này ăn cũng không ngon! - Orm Kornnaphat nhìn về phía Lingling Kwong đang ngồi xem kịch vui nói
- Ừ cũng đúng, không thể ăn tiếp với bộ quần áo ướt sũng rượu và còn tâm trạng không tốt như thế này được - Lingling Kwong gật đầu phụ họa, đáy mắt toàn bộ là sự tán thưởng dành cho bóng dáng cao gầy kia
- Được rồi, vậy giải tán thôi! - Orm Kornnaphat vươn vai nhìn Lingling Kwong một cái rồi quay sang ra hiệu cho Chow - Em đi trước, bye bye chị!
Lingling Kwong gật gật đầu sau cái vẫy tay của Orm Kornnaphat. Cô lại chuyển ảnh mắt về ba người đàn ông đối diện.

- Tôi sẽ gởi một cái áo sơ mi tới nhà cho anh - Lingling Kwong nhìn An Sethratanapong cười nhẹ
- Không.. không cần đâu ạ, tôi có thể tự xử lý, cảm ơn Kwong đại tiểu thư - An Sethratanapong lập tức đứng dậy thả lỏng cúi người đáp
- Không sao, trách nhiệm của tôi mà! - Lingling Kwong cười cười đứng dậy
- Làm sao lại là trách nhiệm của Đại tiểu thư được ạ? Là do nhân viên phục vụ lúc nãy ... à không không, là do Orm Kornnaphat đã phá hỏng buổi tiệc này mới đúng chứ ạ! - Napat lập tức đứng lên tiếp lời, anh ta nhìn sang An bên cạnh ra hiệu
- Đúng rồi, đây không phải lỗi của Đại tiểu thư, xin cô đừng làm vậy, tôi không nhận được đâu ạ! - An Sethratanapong cúi người sâu hơn, Lingling Kwong là cọng cỏ cứu mạng anh ta, anh ta sẽ không cần tôn nghiêm chỉ cần Lingling Kwong chọn anh ta là đủ.
- Phải rồi Đại tiểu thư, đây dường như trở về vấn đề nội bộ của Sethratanapong rồi, chúng tôi sẽ báo cáo lại chủ tịch về việc của Orm Kornnaphat làm hỏng đồ của An, xin cô không cần bận tâm đâu! - Kavin không để hai người kia chiếm tiện nghi, cọng cỏ này anh ta cũng muốn nắm lấy
- Anh cứ nhận đi, đây là trách nhiệm của tôi mà... - Lingling Kwong bước ra đến cửa ngoái lại nhìn, cô nở nụ cười nhàn nhạt - .. vì dù sao tôi cũng là chủ của nhà hàng này!

"Phịch"
Cả ba người gục xuống ghế, trợ lý của họ bên cạnh nhìn nhau với vẻ mặt khó tin, cả ba nhìn nhau lại nhìn ra cửa nhìn bóng lưng Lingling Kwong rời đi. Bầu không khí trong phòng căng thẳng, các trợ lý bước đến thì thầm vào tai chủ nhân của họ, không ai bảo ai vội vã rời đi.

**
"Chát"
- Ngu xuẩn! - Ông của An Sethratanapong tức giận
- Cháu xin lỗi! - An Sethratanapong lí nhí
- Cái thói thượng đẳng của anh tôi đã bảo anh phải thu liễm lại khi tiếp xúc gần Đại tiểu thư gia tộc Kwong rồi, bộ não anh úng nước hay sao hả? Tôi đã đánh đổi bao nhiêu mới lấy được cơ hội lần này cho anh anh có biết không? Hay anh muốn mãi mãi chỉ là nhánh phụ thấp kém trong cái gia tộc Sethratanapong này hả?

Ông ta thở hổn hển, không kiềm lại sự tức giận của mình. Ông của An Sethratanapong là em trai cùng cha khác mẹ của ông nội Orm Kornnaphat, vì là con của vợ lẻ nên luôn tìm cách tranh giành với dòng chính nhà Orm Kornnaphat.

- Cháu sẽ tìm cách sửa sai!
- Sửa cái gì? Anh có biết người đó là ai không? Tôi đã cảnh báo anh rồi! Lingling Kwong là người xuất sắc nhất trong tất cả các thế hệ thừa kế của gia tộc Kwong! Cô ta rất giỏi đọc vị người khác, ngay từ khi anh bước vào cái nhà hàng đó anh đã bước vào bàn cờ của cô ta rồi! Tôi bảo anh cẩn thận, anh để lời tôi nói ở đâu? ở đâu hả??

- Ông đừng giận nữa, chuyện cũng đã lỡ rồi, giờ thì phải sửa sai chứ ông có chửi cháu thì việc có quay lại được đâu chứ! - An Sethratanapong lạnh giọng
- 3 ngày nữa là tiệc mừng khai trương chi nhánh mới của Kwong, anh sắp xếp đi!
- Vâng, cháu biết rồi!

Bên Napat và Kavin không khá hơn là bao. Ông nội của họ đều là con của vợ lẻ, hầu hết là hôn nhân kinh tế hoặc là bắt ép. Chỉ có chủ tịch Sethratanapong hiện tại là đứa con mà gia chủ Sethratanapong yêu thương, vì vậy mọi thứ tốt đẹp của Sethratanapong đều dành hết cho các thế hệ của nhà Orm Kornnaphat. Đến đời này của Orm Kornnaphat, do em trai cô còn nhỏ mà bố mẹ cũng không muốn chị em cô phải lao vào tranh giành đấu đá của gia tộc nên mới các nhánh phụ mới có cơ hội cạnh tranh thừa kế.
**
[9h tối]

- Em không lạnh à? - Lingling Kwong nhíu mày nhìn người vừa lên xe cô, lại bộ váy mỏng manh hở nguyên một tấm lưng trắng ngần
- Lên xe rồi là không lạnh nữa! - Orm Kornnaphat phì cười nhìn biểu cảm "tôi đang ghen" của Lingling Kwong
- Đừng ăn mặc kiểu này nữa!
- Vì sao? Em mà ốm hơn em sẽ còn mặc hở hơn nữa!
- Em...
- P'Lingling ghen à? Chị giữ của hả? - Orm Kornnaphat cười cười
- Thắt dây an toàn vào! - Lingling Kwong đen mặt đạp ga phóng xe đi
**
- Lingling Kwong, ai thiết kế nhà cho chị vậy?
- Làm sao?
- Họ thiết kế cái nhà, hay thiết kế cái viện bảo tàng? Sao mà u ám lạnh lẽo quá vậy! Lại còn im ắng nữa, chị mà ngủ được em mới khen chị tài đấy! - Orm Kornnaphat khó chịu
- Nhưng chị thích tone màu này! - Lingling Kwong đáp, nhà cô chuộng tông trắng xám đen, nó tạo cảm giác cứng nhắc, nam tính, mạnh mẽ, nhưng cũng không kém phần u tối lạnh lẽo.
- Em không ngủ được ở đây đâu! Đi thôi! - Orm Kornnaphat kéo Lingling Kwong đi
- Đi đâu?
- Nhà em?
- Sethratanapong?
- Không, về biệt thự của em!
Lingling Kwong để mặc cho Orm Kornnaphat kéo tay cô rời đi.
"Hay là nên sửa sang lại nhà cửa nhỉ?"
Lingling Kwong ngoái lại nhìn căn nhà tự nhủ.

-End chap 12-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro