ii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"em chưa hề nghe đến chuyện này.."

đôi mắt em thu lại, khẽ lan tràn một thoáng chua cay. với orm kornnaphat, mọi thông tin về lingling kwong, mọi việc xảy ra xung quanh nàng em đều từng nắm trong lòng bàn tay.

"con hả? ta có thể nhận con nuôi mà."

rõ ràng khi nghe lingling kwong nói lời này, em đã nghĩ rằng chuyện kết hôn chưa hề nằm trong ý định của nàng, một người đã từng nói và suy nghĩ như thế, tại sao lại có thể kết hôn mà chẳng một ai hay biết.

"chị đăng ký kết hôn. chỉ vậy thôi."

nụ cười trên môi nàng rất hờ hững, đến nỗi orm phải quan sát kỹ thật kỹ mới chấp nhận rằng đó là một nụ cười, dù khoé môi nàng khẽ nhếch lên một đường, nhưng ánh mắt lại không thay đổi, trong đôi mắt hằn lên một sự lãnh đạm dễ dàng nhìn thấu.

orm chậm rãi hít sâu, bàn tay bấu chặt vào vạt váy trắng, em cảm thấy sợ hãi, chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở ra.

lingling kwong đang ngay bên cạnh em, nhìn thấy nàng sau 5 năm trời xa cách, chỉ cần đưa tay ra nữa là có thể ôm lấy nàng vào lòng, nhưng khoảng cách gần đến vậy, orm cảm nhận rõ ràng trái tim nàng vẫn ở rất xa em.

"chị vẫn còn giận em sao?"

"nếu giận chị đã không đến đây." lingling nheo mắt, khi thấy gương mặt của em ướt đẫm nước, nàng cố gắng rời mắt đi, cốt chỉ để không muốn bản thân nhìn thấy biểu cảm tưởng như tuyệt vọng của orm

"vậy thì tại sao chị lại kết hôn? không phải chị đã nói là sẽ chờ..." orm không rõ giọng em lúc này dần trở nên cay nghiệt như thế nào, lingling ngồi đó, nàng không phản kháng nữa, chỉ là nàng chậm rãi nhích người ra xa em, rồi giọng nàng truyền đến, yếu ớt và mỏng manh

"vì chị không đủ kiên nhẫn để chờ, không phải vì giận em đâu orm."

nàng không muốn đôi co quá nhiều với em, việc tranh cãi nằm ngoài dự định của nàng, lingling còn vốn nghĩ nàng sẽ không gặp orm lần nào nữa. em khiến khoảng thời gian trước kia của nàng giống như một giấc mơ gõ cửa một trong một đêm, sáng ra giấc mơ tan mất không thể nắm giữ, nhưng nàng vẫn còn nhớ như in cái ngày nàng gọi điện cho em, rồi bất chợt nghe mẹ koy nói rằng em đã đi du học rồi, lúc ấy, lingling dành cả tuần ngồi ở trong phòng, tịch mịch yên tĩnh.

nàng đã bị vứt bỏ như thế, không vì lí do gì cả, lingling đã nghĩ rằng, thì ra ngay đến cả lí do em rời đi, nàng cũng không có quyền được biết.

tiếc thay, lingling nhận ra, sự cưng chiều trước kia vốn không phải lời hứa hẹn ngọt ngào, đôi khi lại là cái bẫy dụ dỗ con mồi sa chân rồi chết chìm trong đó mà thôi.

"hai đứa, đi thôi."

p'nai mở cửa, cảm nhận được không khí có phần không đúng, khi thấy orm ngồi bệt xuống đất, vạt váy trắng bị hai tay nhàu đến nhăn nheo, p'nai đưa mắt nhìn đến lingling, nàng mỉm cười đầy dịu dàng, sau đó ngồi xuống nắm tay em kéo lên, đưa tay phủi vết bẩn trên váy orm, cảm xúc của nàng luôn phong kín với em, hoặc em chưa từng nhìn sâu vào đôi mắt kia

lingling kwong vẫn như vậy, vẫn dịu dàng và trầm ấm, chỉ có em không nhận thấy mà thôi.

"em có hơi nhức đầu, em xin phép về trước nhé p'nai."

"lâu ngày mới gặp lại, đi một chút thì cũng có sao đâu. không phải chị nói không có giận dỗi gì em sao." orm đứng dậy, nương theo mà ôm lấy cánh tay nàng, lồng ngực lúc này không thoải mái, nhưng vẫn bám chặt lấy lingling, giống như trước kia mà làm nũng với nàng.

lingling mờ mịt nhìn em, bị ánh mắt p'nai nhìn chằm chằm, nàng đành thả lỏng người, để cho orm tự tiện kéo nàng đi.

sự thoả hiệp này, trong mắt mọi người rất nhanh biến thành sự cưng chiều của lingling kwong luôn dành cho orm kornnaphat, vì thế, họ nhận định rằng quan hệ của cả hai vốn vẫn như cũ, dù cho hai người đều rất kín tiếng.

"orm, đau." lingling nói nhỏ, orm không tự chủ được lực tay, điều này khiến tay nàng ửng đỏ. em muốn xin lỗi, nhưng áy náy trong em cũng bỏ đi khi nhìn thấy nàng chẳng quan tâm ai đang lôi kéo tay mình, lingling nói xong chỉ nhìn đồng hồ trên tay rồi định mở cửa.

"đi xe em."

nàng cau mày, orm nhận ra được sự khó chịu của nàng, nhưng vì nàng không phản kháng, nên em muốn giống như những người khác, đến gần nàng và trêu đùa bằng vũ lực còn hơn là nhẹ nhàng mà nàng chẳng thèm để ý đến.

orm đập cửa, ngồi vào ghế lái rồi rời đi.


;


ký ức lại về, ùa vào tâm trí em, mỗi lúc một gần.

xe chạy rất nhanh, orm chưa từng mất bình tĩnh như thế, không phải vì lí do cụ thể gì, đơn giản vì ký ức đến nhanh quá, em muốn xua đi cũng không được.

chiếc nhẫn trên tay nàng trong bóng tối chầm chậm toả sáng, lấp lánh làm em chộn rộn trong lòng. giống như là nhắc nhở

orm kích động, ghì chặt tay lái, lingling ngồi bên cạnh em xoay mặt nhìn ra cửa sổ, chỉ là trong gương, em thấy mặt nàng thoáng chút hoảng loạn. đến khi lingling đưa bàn tay mềm mại chạm vào tay em trên tay lái, giọng nàng cất lên, em chợt thẫn thờ

"chậm lại đi orm."

em thả lỏng, dần chậm lại.

không khí trong xe ngột ngạt, nếu như không có thanh âm nàng vang lên, em còn nghĩ rằng trên xe thật sự chỉ có một mình. orm muốn dừng lại, muốn ôm lấy, muốn dày vò, muốn xé nát đi cái khoảng cách vô hình này.

nhưng cái sự thật vẫn hiện hữu bên cạnh, rằng lingling đã kết hôn, là đôi mắt nàng trong ngần khác hẳn với đôi mắt tràn ắp đau thương của em.

là tình yêu đã bị bỏ quên...

orm tấp xe vào lề đường, buông một tiếng thở dài

"sao chị lại không kiên nhẫn.."

lingling lặng im với gương mặt hỗn độn, tay nàng lơ lửng trên không trung không thể chạm tới gương mặt em, tiếng nức nở chầm chậm bao trùm lấy không gian chật hẹp bên trong xe, nàng rũ mắt, cảm thấy không thể ở đây được nữa

"đừng đi p'ling."

lingling nhìn em, nhưng trong đáy mắt không có em. orm không mảy may chú ý đến cảm xúc của nàng, em đến gần, ôm lấy nàng vào trong ngực.

"xin lỗi orm." cảm giác lingling xa lạ thế này, khiến orm càng thêm phiền muộn, nước mắt theo đó cũng trào ra không ngừng.

em muốn xé tan lớp ngăn cách này, không sợ mình sẽ bị tổn thương. chỉ sợ, nàng sẽ chảy máu đầm đìa, rồi sau lại đem em đẩy ra xa.

"nhìn em đi p'ling, nói rằng đó là lời nói dối đi."

lingling nhắm mắt, orm không thấy gì sau hàng mi run rẩy, em cúi đầu, trong cái không gian chật hẹp của chiếc xe, nghiền nát môi nàng bằng nụ hôn, orm xiết nhẹ má nàng, để lại vệt đỏ ưng ửng, nàng chầm chậm mở mắt, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lẽo.

orm cúi đầu, hôn lên tai, chạm vào xương quai xanh, để lại vài dấu vết tỗi lỗi, mọi quá trình đều không có sự phản kháng từ đối phương, đến khi bàn tay orm lân la chạm vào nơi gần trái tim nàng, lingling đặt tay lên vai em, nở nụ cười tự giễu.

"orm, chị là người đã có gia đình, nếu như em muốn biến chị thành kẻ phản bội, hãy cứ làm như em muốn đi."

cảm giác đánh úp khiến miệng em đắng chát, em nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt nàng long lanh, em không thể không dừng lại, tay run rẩy đưa ra chạm vào mắt nàng.

lingling kwong sẽ không bao giờ từ chối em.

nếu như bản thân biết liêm sĩ, thì đừng phạm sai lầm




.,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro