Lời Hứa Xuyên Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Năm 1740, tại Ý Đại Lợi


Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng yếu ớt của mùa thu chiếu rọi qua những tán cây ô liu cổ thụ, nhuộm vàng những con đường lát đá dẫn lối vào học viện quân sự danh giá bậc nhất nước Ý. Orm Kornnaphat, cô gái đến từ đất nước Siam, bước chân vào khuôn viên học viện với một trái tim đầy quyết tâm nhưng cũng không khỏi bỡ ngỡ trước khung cảnh lạ lẫm nơi đây. Nàng không chỉ đại diện cho gia tộc Kornnaphat mà còn là hy vọng của cả dân tộc Siam, mong muốn sẽ mang lại hòa bình và sự thịnh vượng cho quê hương mình.

Orm đứng lặng dưới một gốc cây, ánh mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Bỗng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:

"Xin lỗi, cô có phải là người mới không?"

Orm quay đầu lại, bắt gặp một cô gái có đôi mắt đen láy như ánh trời đêm, nụ cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiêu hãnh. Cô gái ấy mang nét đẹp tinh tế, hòa quyện giữa sự thanh lịch và uy nghiêm, khiến Orm không khỏi cảm thấy lúng túng.

"Vâng, tôi là Orm Kornnaphat. Còn cô là...?"

"À, tôi là Lingling Kwong, đến từ Tân Giới" Lingling mỉm cười, đôi mắt nàng lóe lên một tia sáng bí ẩn. "Thật hân hạnh được gặp cô, Orm. Hy vọng chúng ta sẽ có thể học hỏi từ nhau."

"Rất vui được gặp cô, Lingling" Orm đáp lại, lòng ngập tràn tò mò về cô gái bí ẩn trước mặt. Từ đó, hai người bắt đầu thường xuyên gặp gỡ, cùng nhau luyện tập và thảo luận những chiến thuật quân sự. Họ không biết rằng tình cảm giữa họ dần trở nên sâu đậm hơn qua từng lần gặp gỡ, từng ánh mắt trao nhau.

Nhưng cả hai đều giữ kín về thân thế của mình, không muốn để lộ rằng họ đến từ những gia tộc quyền thế, với trách nhiệm nặng nề trên vai. Họ chỉ biết đến nhau như những người bạn cùng chung chí hướng, cùng nhau vượt qua những thử thách khó khăn nơi đất khách quê người.


Năm 1743, tại Ý Đại Lợi


Ba năm trôi qua, tình cảm giữa Orm và Lingling đã vượt qua ranh giới của tình bạn. Dù luôn che giấu thân thế, nhưng trong lòng họ đã hình thành một mối liên kết không thể phá vỡ. Họ yêu nhau trong âm thầm, tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau như những người bình thường, quên đi những gánh nặng trách nhiệm.

Nhưng rồi một ngày nọ, Orm nhận được một bức thư khẩn từ quê nhà. Đất nước Siam đang bị xâm chiếm, và cha nàng yêu cầu nàng trở về gấp để chỉ huy quân đội bảo vệ tổ quốc. Trái tim Orm như bị xé toạc, nàng không muốn rời xa Lingling nhưng lại không thể từ bỏ trách nhiệm với đất nước.

Cùng lúc đó, Lingling cũng nhận được tình báo từ Tân Giới. Quân thù đang dồn dập tấn công, và cha cô mong cô trở về để dẫn dắt quân đội chiến đấu bảo vệ quê hương. Lingling biết rằng, cô không thể ở lại nước Ý Đại Lợi này thêm nữa, nhưng cũng không thể dễ dàng nói lời chia tay với Orm.

Orm và Lingling gặp nhau lần cuối tại cầu Rialto, nơi họ đã từng hẹn hò nhiều lần. Cả hai đều hiểu rằng đây có thể là lần cuối họ được nhìn thấy nhau, nhưng không ai dám nói ra sự thật đó. Thay vào đó, họ hứa hẹn sẽ gặp lại, rằng cuộc chia ly này chỉ là tạm thời.

"Chúng ta phải chia tay ở đây thôi, Lingling. Nhưng em hứa, dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ gặp lại."

Lingling cũng không giấu nổi sự đau lòng, nhưng cô gượng cười, nắm chặt tay Orm.

"Chúng ta sẽ gặp lại, Orm. Chị tin chắc điều đó. Hãy bảo trọng nhé."

Hai người trao nhau cái ôm cuối cùng, cảm nhận sự ấm áp từ đối phương. Nhưng họ không biết rằng, lần gặp lại của họ sẽ diễn ra trong một hoàn cảnh khốc liệt hơn nhiều.


Năm 1744, tại chiến trường Siam


Sau khi trở về quê nhà, Orm nhanh chóng bước vào vai trò chỉ huy. Nàng vận dụng những kiến thức và kỹ năng đã học được tại nước Ý để phân chia quân đội, bố trí mai phục, chuẩn bị cho trận chiến quyết định. Orm biết rằng trách nhiệm của mình là bảo vệ đất nước, nhưng lòng nàng vẫn không thể quên đi hình bóng của Lingling.

Ở bên kia chiến tuyến, Lingling cũng đang chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Nàng áp dụng chiến thuật của riêng mình, dẫn dắt quân đội tiến sâu vào lãnh thổ Siam. Mục tiêu của nàng là giành chiến thắng, nhưng trong thâm tâm, Lingling vẫn nhớ về Orm và lời hứa của họ.

Ngày trận chiến quyết định cuối cùng cũng đến. Hai đội quân đối đầu trên một cánh đồng rộng lớn, không một ai biết rằng người chỉ huy của hai bên từng là những người yêu nhau. Khi Orm và Lingling gặp lại nhau trên chiến trường, ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, cả hai đều ngỡ ngàng và đau lòng.

Lingling thì thầm trong lòng: "Tại sao lại là Orm? Sao chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này?"

Orm cũng không thể tin vào mắt mình: "Là Lingling... nhưng mình không thể lùi bước, không thể bỏ cuộc."

Cả hai không có thời gian để suy nghĩ nhiều, họ buộc phải dẫn dắt quân đội của mình vào cuộc chiến tàn khốc. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, tiếng gươm giáo va chạm, tiếng la hét của binh lính vang vọng khắp chiến trường. Orm và Lingling đều chiến đấu hết sức mình, mỗi người đều mang trong lòng một nỗi đau không thể nói thành lời.

Trong lúc hỗn loạn, một mũi tên từ phía quân của Lingling bắn thẳng vào tim Orm. Nàng khựng lại, đôi mắt mở to, rồi từ từ ngã xuống giữa chiến trường nhuốm máu. Lingling thấy cảnh tượng ấy, tim nàng như bị bóp nghẹt. Nàng vội nhảy xuống ngựa, chạy đến bên Orm, ôm chặt nàng trong vòng tay.

"Orm! Đừng đi mà, làm ơn đừng bỏ chị!" Lingling nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống mặt Orm. Cô ôm chặt Orm vào lòng, đôi môi khẽ thì thầm: "Orm Kornnaphat... nếu như có kiếp sau... Em sẽ là người của chị... chị sẽ luôn chiều chuộng em... không để em phải chịu đau khổ."

Orm gật đầu, đôi mắt nàng bắt đầu ướt nhòe. Cánh tay nàng run rẩy chạm lên má của Lingling, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô. "Được, em hứa với chị. Kiếp sau em sẽ là người của chị, chỉ mình chị."

Orm gượng cười lần cuối, đôi mắt dần khép lại, cơ thể nàng nhẹ nhàng lịm đi trong vòng tay của Lingling. Lingling nhìn theo, cảm nhận nỗi đau dâng tràn không thể diễn tả thành lời, một khoảng trống vô tận trong tim cô khi Orm dần rời xa cõi đời.

Chiến thắng cuối cùng thuộc về quân đội của Tân Giới, nhưng với Lingling, đây không phải là chiến thắng mà cô mong đợi. Khi ánh nắng mặt trời bắt đầu lịm dần phía chân trời, chiến trường đã yên ắng, nhưng trái tim của Lingling lại tan nát. Đối với Lingling, chiến thắng này chẳng còn ý nghĩa gì khi người cô yêu thương nhất đã ra đi mãi mãi. Trên chiến trường đầy máu và nước mắt, giữa những xác người ngổn ngang, Lingling ôm chặt thân thể lạnh giá của Orm. Cô không thể tin rằng người con gái mạnh mẽ, người đã cùng cô trải qua bao kỷ niệm tại Ý Đại Lợi, giờ đây chỉ còn là một hình hài vô hồn trong vòng tay cô.

Nỗi đau bóp nghẹt trái tim Lingling, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Orm. Cô muốn hét lên, muốn đổi tất cả mọi thứ, thậm chí cả chiến thắng, chỉ để có Orm trở lại. Nhưng cô biết rằng điều đó là không thể. Tất cả những gì còn sót lại trong cô là những ký ức đẹp đẽ nhưng đau đớn, và lời hứa kiếp sau mà Orm đã thì thầm trước khi nhắm mắt.

Lingling cúi đầu, đôi môi run rẩy áp lên trán Orm, trao cho nàng một nụ hôn cuối cùng. Trong lòng cô, một cảm giác trống rỗng lan tỏa, như thể một phần linh hồn cô đã mất đi cùng với Orm.

Không lâu sau trận chiến, người ta nghe đồn rằng, người con gái của gia tộc Kwong đã qua đời một cách bất ngờ. Nguyên nhân về cái chết của cô trở thành một câu chuyện đầy bí ẩn. Có người nói rằng cô qua đời vì bệnh tật, một căn bệnh hiểm nghèo mà cô đã giấu kín suốt thời gian qua. Có người lại cho rằng đó là do hậu quả của những trận chiến khốc liệt, nơi mà cô đã dấn thân vào với tất cả quyết tâm của mình.

Một số khác thì thầm rằng cô đã tự vẫn, không thể chịu đựng nổi áp lực và gánh nặng của trách nhiệm, của chiến tranh. Những lời đồn càng lan rộng, những suy đoán càng trở nên đa dạng và phức tạp hơn.

Tuy nhiên, không một ai thực sự biết rằng, cái chết của Lingling không chỉ đến từ bệnh tật hay chiến tranh, mà còn từ nỗi đau thầm lặng mà cô phải chịu đựng sau khi mất đi Orm. Tình yêu của họ, vốn chỉ tồn tại trong bóng tối và bí mật, đã đè nặng lên tâm hồn cô, từng chút một bào mòn sức sống của Lingling.

Không ai biết được rằng, mỗi đêm, Lingling đều ôm chặt nỗi nhớ Orm, cảm giác mất mát và cô đơn như một vết thương không bao giờ lành. Những người xung quanh chỉ thấy một cô gái lãnh đạm, nhưng ít ai hiểu rằng bên trong cô là cả một cơn bão cảm xúc, một cuộc chiến mà cô đã thua từ lâu.

Một số lời đồn thậm chí còn nói rằng, trước khi chết, Lingling đã để lại một lá thư mà không ai được biết nội dung. Những người hầu của gia tộc Kwong chỉ nhớ rằng, cô đã luôn giữ một bức họa nhỏ trong tay, một bức họa mà không ai dám nhìn kỹ. Họ suy đoán rằng đó là hình bóng của ai đó rất quan trọng với cô, có lẽ là lý do thật sự khiến cô từ bỏ cuộc sống này.

Cuối cùng, Lingling Kwong đã ra đi trong sự bí ẩn, mang theo những bí mật về tình yêu và nỗi đau mà cô chưa từng chia sẻ cùng ai. Những ai biết chuyện cũng chỉ có thể thầm tiếc nuối cho một tình yêu không bao giờ được công khai, một tình yêu bị vùi lấp dưới những lớp bụi của thời gian và chiến tranh.











































Đừng có kéo xuống nữa, hết rồiiiiiiiii


















































































Italy 2023.


Trên con đường nhỏ tại một thị trấn yên bình ở nước Ý, một cô gái cao 1m68 bước ra khỏi nhà, khoác trên mình chiếc áo măng tô xanh nhạt. Gió nhẹ thổi qua, khiến những lọn tóc đen mềm mại của cô bay phấp phới. Cô bước xuống cầu thang, mắt chăm chú nhìn về phía trước, nhưng không ngờ rằng ở ngay chân cầu thang, cô vô tình va phải một cô gái khác.

Cô gái kia cao khoảng 1m73, mái tóc vàng xoăn dài xõa xuống vai, đôi mắt xanh biếc như hồ nước mùa thu. Hai người bất ngờ nhìn nhau, trong một khoảnh khắc ngượng ngùng, họ đồng thanh thốt lên:

"Sorry!"
"I'm so sorry!"

Cả hai cùng bật cười, xóa tan bầu không khí ngại ngùng. Cô gái thấp hơn mỉm cười nhẹ và nói, "It's okay, your way." Rồi cô bước sang một bên, nhường đường cho cô gái cao hơn đi trước.

Nhưng khi chỉ mới đi được vài bước, cô nghe thấy cô gái tóc vàng thì thầm: "Cô ấy đẹp dễ sợ." Nghe vậy, cô dừng lại, mỉm cười và quay người lại:

"Cảm ơn cô nhé."

Cô gái tóc vàng ngạc nhiên, quay lại nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ. "Cô là người Thái à?"

Cô gái thấp gật đầu, đáp lại bằng tiếng Thái: "Đúng vậy. Tôi là người Thái."

Hai người đứng lặng trong giây lát, ánh mắt trao nhau như chạm đến một mối liên kết vô hình. Bỗng nhiên, từ trên bầu trời nước Ý, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông bắt đầu rơi, phủ trắng con đường trước mặt. Khung cảnh trở nên vô cùng lãng mạn, như một bức tranh được tô điểm bởi sự tình cờ và duyên phận.

Trong khoảnh khắc ấy, hai người mỉm cười với nhau, không nói gì thêm nhưng cả hai đều hiểu rằng, từ đây, một câu chuyện mới đang bắt đầu.






Mọi người có thấy đoạn kết này quen không nhỉ ? Lúc đầu tui tính là kết thúc ngay đoạn SE, nhưng thấy không nỡ lắm. Cuối cùng là thêm đoạn này vào.

Mọi người hãy vote và cho tui ý kiến nha

Hãy cmt vibe mà mọi người muốn cho những chap sau nữa nhé.




author: _behatdecuadautieu_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro