Những Ngày Ốm Của Orm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
















Thời tiết ở Bangkok dạo này thật thất thường. Sáng nắng, chiều mưa, tối lại lạnh buốt. Những đợt gió mang theo hơi ẩm từ biển cả như đùa giỡn với sức khỏe của người dân. Không ai tránh khỏi những cơn cảm mạo, và Orm cũng không phải là ngoại lệ.

Orm bắt đầu với những cái hắt hơi nhẹ, nhưng rồi dần dần những triệu chứng trở nên tệ hơn. Ban đầu chỉ là sổ mũi, nhưng sau đó, cơn ho và sốt kéo dài không ngớt. Công việc gần đây của Orm và Lingling quá dày đặc khiến cho cả hai không còn nhiều thời gian chăm sóc sức khỏe bản thân. Vì thế, Lingling đã xin phép mẹ Koy, cho Orm tạm thời ở lại nhà cô để tiện chăm sóc cũng như là có thể cùng bàn bạc công việc.

Hôm nay, sau một đêm dài, Orm bị sốt đến 38.5 độ. Cả người em nóng ran, khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt mệt mỏi. Mặc dù Lingling đã cố gắng làm mọi cách để giúp Orm hạ sốt, nhưng sáng nay nhiệt độ của em vẫn không giảm mấy. Điều này khiến Lingling vô cùng lo lắng.

Lingling khẽ lay Orm, người đang nằm cuộn tròn trong chăn. "Orm, dậy đi em. Chị sẽ đưa em đi bệnh viện khám nhé. Em sốt cao cả đêm qua rồi, không thể chủ quan được nữa đâu."

Orm mơ màng mở mắt, nhìn Lingling với vẻ mệt mỏi. "Em không sao đâu, P'Lingling. Em chỉ cần nghỉ thêm chút nữa là sẽ khỏe thôi."

"Không được, Orm. Chị lo cho em lắm. Ngày mai em còn có lịch trình cá nhân của Young OTOP 2024 nữa. Nếu hôm nay em không khỏe, ngày mai làm sao đi được?" Lingling nghiêm giọng, nhưng trong đó chứa đầy sự quan tâm.

Orm thở dài. Biết rằng Lingling nói đúng, em gật đầu nhẹ và từ từ ngồi dậy. "Vậy thì đi bệnh viện thôi..."

Khi đến bệnh viện, Orm được khám kỹ càng. Bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nghe nhịp tim và hô hấp, rồi khẽ gật đầu với sự nghiêm túc. "Bệnh nhân cần phải ở lại truyền nước biển và tiêm thuốc hạ sốt ngay lập tức" bác sĩ nói. "Nếu không, tình trạng sốt có thể kéo dài và gây ra biến chứng."

Nghe lời bác sĩ, khuôn mặt Orm dường như tái đi. Em lén liếc nhìn Lingling với đôi mắt ngấn nước, cố gắng làm nũng để thuyết phục cô. "P'Lingling, em muốn về nhà. Uống thuốc ở nhà cũng được mà, em không cần phải truyền nước biển hay tiêm thuốc đâu" Orm năn nỉ, giọng nói yếu ớt pha lẫn sự lo lắng.

Lingling nhìn em, lúc đầu có chút khó hiểu. Nhưng chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt của Orm, cô đã hiểu ra ngay vấn đề. Cô khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh giường và nhẹ nhàng vỗ về em. "Orm, em sợ tiêm đúng không? Không sao đâu, chị ở đây với em mà. Truyền nước biển và tiêm thuốc là để giúp em nhanh khỏe lại thôi. Ngày mai còn lịch trình quan trọng mà, em không thể để mình ốm mãi được."

Orm không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lingling với vẻ cam chịu. Khi bác sĩ và y tá bắt đầu vào phòng, Orm co rúm người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kim tiêm. Gương mặt em dần biến sắc, trở nên trắng bệch. Khi y tá chuẩn bị tiêm, Orm không tự chủ được mà nắm chặt tay Lingling. Em nhắm mắt, cắn môi chịu đựng nỗi đau.

Lingling nhìn thấy cảnh đó, lòng không khỏi nhói lên. Trái tim cô như bị thắt lại khi nhìn Orm phải chịu đựng như vậy. Cô siết chặt tay Orm, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay em đang nắm chặt mình như muốn truyền đến sự an ủi và sức mạnh.

Sau khi mọi thứ hoàn tất, bác sĩ quay sang dặn dò Lingling. "Nếu sau khi truyền hết nước biển mà bệnh nhân hạ sốt, thì có thể về nhà. Hãy theo dõi nhiệt độ thường xuyên và cho uống thêm thuốc nếu cần thiết."

Hai tiếng sau, nhiệt độ của Orm bắt đầu hạ dần. Cảm giác nóng bức, khó chịu đã dịu đi, và cơ thể em cũng không còn run rẩy như trước. Sau khi kiểm tra lần cuối, bác sĩ cho phép Lingling đưa Orm về nhà. Trên đường về, Lingling không ngừng dặn dò Orm:

"Về nhà em phải nghỉ ngơi thêm, uống thuốc đều đặn. Chị biết ngày mai là lịch trình quan trọng của em, nhưng sức khỏe vẫn là trên hết."

Orm ngồi dựa vào ghế xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em biết mà, P'Lingling. Ngày mai chỉ có mẹ Koy đi cùng em thôi. Em sẽ cố gắng để không làm mọi người lo lắng."

Lingling quay sang nhìn Orm, trong ánh mắt chứa đầy sự quan tâm. "Chị thật sự muốn đi cùng em, nhưng vì đây là lịch trình có nhiều fan nên là chị không tiện xuất hiện. Em phải tự chăm sóc bản thân mình, biết chưa?"

Orm khẽ gật đầu. "Chị yên tâm. Em sẽ không sao đâu."

Khi về đến nhà, Lingling giúp Orm xuống xe và dìu em vào phòng. Cô chuẩn bị sẵn một ly nước ấm và một ít thuốc giảm đau để Orm uống trước khi nghỉ ngơi. Mặc dù cơ thể em đã bớt sốt, nhưng Lingling vẫn không khỏi lo lắng.

"Em uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi đi. Chị sẽ ở bên ngoài, nếu có gì thì gọi chị nhé" Lingling dặn dò.

Orm uống xong thuốc, nằm xuống giường, kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Cảm giác ấm áp của chăn, cùng với sự chăm sóc ân cần của Lingling khiến em dần dần chìm vào giấc ngủ. Lingling nhìn em, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô biết rằng Orm cần nghỉ ngơi nhiều để có thể phục hồi sức khỏe cho ngày mai.

-----------------------------------------------

Sáng hôm sau, Orm dậy sớm để chuẩn bị cho lịch trình của Young OTOP 2024. Dù vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng em cảm thấy tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua. Mẹ Koy đã đến nhà Lingling từ sớm để đón Orm đi cùng. Trước khi lên xe, Lingling không quên dặn dò em lần cuối.

"Orm, nhớ uống đủ nước, đừng để mình kiệt sức nhé. Nếu có gì không ổn, phải báo cho mẹ Koy ngay lập tức. Chị không đi cùng em được nên chị rất lo."

Orm mỉm cười, nhìn Lingling với ánh mắt dịu dàng. "Em sẽ nhớ lời chị dặn mà. P'Lingling ở nhà đợi em nhé, em sẽ nhắn cho chị khi em đến nơi."

Lingling gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Orm đã khá hơn. "Đi đi em, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Chị sẽ luôn ở đây, đợi em về."

Orm gật đầu rồi lên xe cùng mẹ Koy. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi ngôi nhà của Lingling

Orm không muốn Lingling phải lo lắng suốt cả buổi nên vừa đến nơi sự kiện, em đã vội nhắn tin cho chị. Điện thoại trên tay rung nhẹ khi em gõ những dòng chữ đơn giản nhưng chân thành: "Em đến nơi rồi, P'Lingling. Em khỏe hơn rồi nên chị đừng lo quá nhé." Orm biết rằng Lingling chắc chắn vẫn đang lo lắng cho mình ở nhà, dù cô có cố gắng giấu đi cũng không thể che giấu hoàn toàn sự quan tâm ấy.

Hôm nay, dù đã giảm sốt nhưng giọng của Orm đã bị khàn đi. Khi sự kiện bắt đầu, fan phát hiện ra điều này và không khỏi lo lắng. Tuy nhiên, Orm nhanh chóng xua đi nỗi lo của mọi người bằng cách mỉm cười và nhẹ nhàng nói: "Orm đã uống thuốc rồi, sắp khỏi hẳn rồi. Mọi người đừng lo quá nhé!"

Tại sự kiện, để tạo không khí vui vẻ, Orm đã cố gắng tương tác và trò chuyện với fan rất nhiều. Mẹ Koy cũng lên sân khấu để giao lưu với fan cùng em, tạo nên một bầu không khí ấm áp và thân thiện. Dù giọng khàn và cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Orm vẫn cố gắng hết sức để không làm fan phải lo lắng.

Sau sự kiện, mẹ Koy nhanh chóng chở Orm về nhà Lingling. Mẹ Koy rất yên tâm khi thấy con gái mình được chăm sóc cẩn thận bởi Lingling, và tối nay Orm sẽ lại ở cùng Lingling để tiện cho công việc ngày mai. Khi về đến nhà, Orm đã thấy Lingling ngồi trên sofa đợi mình. Nhìn thấy dáng chị ngồi đó, trái tim Orm chợt dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường. Chị ấy đã luôn ở đó, luôn là người đứng phía sau lặng lẽ quan tâm em.

Vừa thấy Orm bước vào, Lingling vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi dồn dập, "Em sao rồi? Có bị sốt lại không? Có cảm thấy chóng mặt hay khó chịu ở đâu không?"

Orm bật cười khi thấy Lingling lo lắng thái quá như vậy, "Chị cứ từ từ nào, em đỡ hơn rồi, không bị sốt lại."

Nhưng giọng khàn của em không qua được sự chú ý của Lingling. Cô chau mày, lo lắng thêm "Nhưng mà giọng em bị khàn mất rồi. Chắc do hôm nay nói nhiều quá phải không? Em phải cẩn thận, ngày mai chúng ta còn có lịch trình nữa."

Orm mỉm cười nhẹ nhàng "Em không sao mà. Chị đừng lo."

Lingling vẫn không yên tâm "Thôi, đi thay đồ đi. Chị sẽ làm cho em một ly trà mật ong để giữ giọng. Ngày mai là buổi live talkshow, em sẽ phải nói nhiều, chị sợ mai em không thể nói nổi đấy."

Orm ngoan ngoãn gật đầu và đi thay đồ. Trong khi đó, Lingling nhanh chóng vào bếp pha một ly trà mật ong ấm. Cô biết Orm cần giữ giọng cho buổi live talkshow ngày mai, và cô không muốn em phải chịu đựng thêm bất kỳ khó chịu nào nữa.

--------------------------------------------------

Bữa tối hôm đó, Lingling nấu những món ăn nhẹ nhàng, bổ dưỡng để giúp Orm phục hồi sức khỏe. Một tô cháo thịt nóng hổi được bày ra bàn, cùng với một ít rau củ luộc và nước ép trái cây. Lingling cẩn thận múc một chén cháo cho Orm, đặt lên bàn trước mặt em.

"Em ăn cháo này đi, tốt cho dạ dày mà lại dễ tiêu hóa. Chị nấu thêm một ít rau củ luộc, uống thêm nước ép trái cây cho bổ sung vitamin nữa nhé" Lingling dịu dàng dặn dò.

Orm cầm chén cháo, ánh mắt cảm kích nhìn chị. "Chị thật sự rất chăm sóc em chu đáo. Nếu không có chị, chắc em sẽ không biết phải làm sao trong những ngày ốm như thế này."

Lingling cười hiền, "Chăm sóc em là trách nhiệm của chị mà. Đừng lo lắng gì cả, chỉ cần em khỏe lại là chị vui rồi."

Khi bữa tối kết thúc, Orm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Sự ấm áp và quan tâm của Lingling đã giúp em xua tan đi phần nào mệt mỏi. Trước khi đi ngủ, Orm cúi xuống và nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chị, P'Lingling. Cảm ơn chị đã chăm sóc cho em trong suốt những ngày này. Nếu không có chị, chắc em không biết sẽ phải làm sao nữa."

Lingling khẽ mỉm cười, rồi dịu dàng ôm lấy Orm. "Chị luôn ở đây, Orm à. Em chỉ cần nhớ điều đó là đủ rồi." Orm nhẹ nhàng nằm xuống giường, Lingling cũng ôm em vào lòng, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ yên bình.

--------------------------------------------

Sáng hôm sau, Lingling dậy sớm hơn Orm. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không làm em tỉnh giấc. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Hôm nay là một ngày quan trọng, và Lingling muốn đảm bảo rằng Orm sẽ có đủ sức khỏe để tham gia buổi live talkshow.

Lingling cẩn thận nấu những món ăn nhẹ nhàng nhưng bổ dưỡng, bao gồm trứng luộc, bánh mì nướng và salad trái cây. Cô cũng pha thêm một ly trà mật ong ấm, hy vọng giúp Orm giữ giọng trong suốt buổi trò chuyện dài hơi.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lingling lên lầu để đánh thức Orm. Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, và nhìn thấy Orm vẫn đang nằm trên giường. Dáng nằm co ro của em khiến Lingling không khỏi lo lắng. Cô nhẹ nhàng gọi "Orm, dậy thôi em. Đến giờ rồi."

Orm từ từ mở mắt, nhưng khi cố gắng trả lời, giọng em khàn đặc, chỉ là những tiếng thều thào khó nghe. "Em dậy rồi, nhưng giọng... giọng em không ra hơi được nữa..." Em cố gắng giải thích, nhưng giọng nói yếu ớt càng khiến Lingling lo lắng hơn.

Lingling nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Orm, vuốt nhẹ tóc em rồi nhẹ nhàng nói, "Em không cần phải nói nữa, giữ sức đi. Chị đã pha sẵn cho em một ly trà mật ong rồi, uống xong sẽ cảm thấy đỡ hơn chút." Cô cầm ly trà mật ong ấm áp đưa cho Orm.

Orm ngồi dậy, cẩn thận đón lấy ly trà từ tay Lingling rồi nhấp từng ngụm nhỏ. Nước trà mật ong ngọt dịu nhẹ nhàng trôi qua cổ họng khàn khàn của em, khiến giọng nói có phần dễ chịu hơn một chút. Sau khi uống hết, Orm hít một hơi sâu, thử nói thêm vài lời: "Giọng em đỡ hơn một chút rồi... Cảm ơn chị."

Lingling khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Orm. "Em không cần phải nói nhiều đâu, chỉ cần khỏe lại là tốt rồi. Chị biết hôm nay là lịch trình quan trọng, nhưng nếu có gì không ổn thì nói với chị ngay nhé."

Orm gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. Dù giọng nói đã đỡ hơn sau khi uống trà mật ong, nhưng em vẫn cảm thấy mình cần phải cẩn thận hơn để có thể hoàn thành buổi live talkshow một cách suôn sẻ.

----------------------------------------------------------

Chương trình hôm nay có tên là "Chairs to share" là một buổi talkshow nhẹ nhàng, nơi Lingling và Orm được mời đến để chia sẻ về hành trình của họ trong sự nghiệp diễn xuất cũng như những kỷ niệm đáng nhớ khi tham gia dự án chung. Trước khi chương trình bắt đầu, Lingling đã chu đáo chuẩn bị cho Orm một ly nước ấm để giúp em giữ giọng trong suốt buổi trò chuyện, nhất là khi giọng nói của Orm đã bị khàn đi nhiều do cảm sốt.

Buổi talkshow được mở đầu với những câu hỏi đầy hứng khởi từ MC, người rất khéo léo tạo bầu không khí gần gũi. Khi MC hỏi về ấn tượng đầu tiên của cả hai khi làm việc cùng nhau, không khí trong trường quay như dịu lại, mang theo một chút hoài niệm. "Nếu có thể nhìn lại ký ức đầu tiên khi làm việc cho series này, điều gì sẽ hiện lên trong tâm trí bạn đầu tiên? Có thể là từ quá trình làm việc hoặc có thể là từ ngày series được phát sóng. Khoảnh khắc cụ thể nào ấn tượng nhất? Không nhất thiết phải giống nhau."

Lingling mỉm cười, hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa cũ. Cô đáp lại: "Nếu nghĩ về hình ảnh đầu tiên, Ling vẫn nhớ lần Orm và Ling ở tầng 9 tại Đài 3. Khoảnh khắc đó luôn hiện trong đầu Ling. Là ngày Orm đến để casting. Đó là lần đầu tiên Ling gặp lại em ấy sau một thời gian dài... Chúng tôi hay tình cờ gặp nhau ở Đài nhưng chưa bao giờ thực sự có cơ hội làm việc cùng nhau."

MC gật đầu, tiếp lời: "Bạn đang nghĩ về thời gian ở tầng 9 (casting), đúng không? Khi hai bạn học diễn xuất cùng nhau, hoặc khi hai bạn cùng team ở các sự kiện thể thao, chụp ảnh cạnh nhau, nhưng không bao giờ được làm việc cùng nhau?"

Lingling nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, hình ảnh đó rất đặc biệt. Và có một... cảm giác nhất định bắt đầu từ ngày hôm đó... Khi Ling nhìn N'Orm trong buổi casting. Là Ling cảm thấy 'Người này chính là Earn rồi, rất hoàn hảo'."

Orm ngồi bên cạnh, lắng nghe câu chuyện từ Lingling. Khi đến lượt mình, em cũng chia sẻ ký ức: "Đối với Orm, đó là cùng một ngày... thật buồn cười vì ngày hôm đó giống như sự khởi đầu trước khi mọi thứ xảy ra (như bây giờ)."

MC mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Ngày đầu tiên thực sự là ngày đầu tiên."

Orm tiếp tục: "Ngày đầu tiên thực sự. Và rồi, sau đó... dường như mọi thứ đều diễn ra rất nhanh. Chúng tôi bắt đầu quay phim và đột nhiên chúng tôi có một lượng người hâm mộ, chiếc xe bán đồ ăn đầu tiên của chúng tôi, lần đầu tiên mọi người gửi quà cho chúng tôi. Mọi thứ trôi qua... và trước khi chúng tôi kịp nhận ra, thì chúng tôi đã không còn ngày rảnh rỗi nào nữa."

MC tỏ vẻ bất ngờ: "Vậy là không còn ngày rảnh rỗi nữa?"

Orm gật đầu, giọng khàn khàn nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng: "Đúng vậy, và đột nhiên chúng tôi nhận ra mọi người đã yêu thương chúng tôi đến nhường nào."

Buổi talkshow tiếp tục với những câu chuyện nhẹ nhàng, từ những kỷ niệm trong quá trình làm việc cho đến những cảm nhận về cuộc sống hiện tại. Orm dù khàn giọng nhưng vẫn cố gắng tham gia hết mình, tạo nên bầu không khí vui vẻ và gần gũi với khán giả.

Sau phần chia sẻ về những kỷ niệm đầu tiên, MC đưa cho Lingling và Orm mỗi người một tờ giấy đã được họ điền trước khi chương trình bắt đầu. Trong đó có những câu hỏi về bài hát yêu thích, hoạt động yêu thích, và những nơi họ muốn đến nhất. Cả hai trả lời những câu hỏi này một cách thoải mái, mỗi câu trả lời đều cho thấy phần nào cá tính của họ.

Đặc biệt nhất là phần cuối cùng của buổi talkshow, nơi MC yêu cầu Lingling và Orm viết cho nhau những lời muốn nói với đối phương vào 20 năm sau.

Lingling hơi ngại ngùng khi nhận được yêu cầu này. Cô cầm lấy tờ giấy và bắt đầu đọc:

"Em đã làm những gì em muốn chưa. Hy vọng em và những người xung quanh em hạnh phúc mỗi ngày. Nếu có thời gian, hãy cùng đi ăn nhé. Nhớ tự chăm sóc sức khỏe của em."

Orm lắng nghe những lời của Lingling với sự chăm chú và cảm kích. Em đáp lại, giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy sự quyết tâm: "Em sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn. Ngủ nhiều hơn. Tập thể dục."

Khi MC yêu cầu Orm trả lời bức thư mà Lingling gửi cho mình trong 20 năm tới, Orm nhẹ nhàng nói: "20 năm nữa chúng ta hãy chờ xem nhé. Chị đừng vội biến mất nhé. Em sẽ chăm sóc sức khỏe của mình tốt hơn, ngủ ngon hơn, ăn uống tốt hơn và tập thể dục nhiều hơn."

Lingling mỉm cười, mắt rạng ngời khi nghe những lời đó: "Tốt lắm."

Orm cũng có một bức thư gửi đến Lingling, em khẽ nhìn trước khi bắt đầu đọc:

"Muốn chị kiên nhẫn, tập trung và làm những điều chị đang làm một cách tốt nhất. Hãy kiên nhẫn nhé!"

Orm tiếp tục, giọng trầm ngâm: "Em chúc chị hạnh phúc, tất nhiên rồi. Nhưng điều em muốn nói là... không biết chúng ta có còn bên nhau mỗi ngày như bây giờ không. Đây là điều mẹ em luôn nói với em. Hãy kiên nhẫn và chị sẽ vượt qua mọi thứ."

Lingling lắng nghe từng lời của Orm, cảm giác như mỗi câu nói đều mang theo một sự chân thành sâu sắc. Cô biết rằng những lời này không chỉ là lời nhắn cho tương lai, mà còn là lời động viên cho hiện tại, giúp họ cùng nhau vượt qua những thử thách và khó khăn.

Buổi talkshow diễn ra với một không khí ấm cúng và đầy tình cảm. Dù giọng Orm có khàn đi, nhưng tình cảm giữa em và Lingling lại trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn bao giờ hết. Những lời nhắn gửi cho tương lai không chỉ là lời nói, mà còn là lời hứa về sự gắn bó, về việc cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để tiếp tục đồng hành bên nhau trong suốt cuộc hành trình dài.

Khi chương trình kết thúc, Lingling quay sang Orm, ánh mắt tràn đầy yêu thương và lo lắng "Em thấy sao rồi? Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"

Orm khẽ mỉm cười, giọng nói vẫn khàn khàn nhưng có phần đỡ hơn: "Em ổn. Không còn cảm thấy mệt mỏi nhiều nữa, chỉ là giọng nói vẫn còn yếu thôi."

Lingling nhẹ nhàng vuốt tóc Orm, giọng đầy quan tâm, "Em đã làm rất tốt. Bây giờ về nhà nghỉ ngơi nhé, chị sẽ tiếp tục chăm sóc cho em. Ngày mai chúng ta sẽ ổn thôi."

Orm gật đầu, lòng tràn ngập cảm giác biết ơn và ấm áp. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy sự quan tâm của Lingling, em lại cảm thấy mình có thể vượt qua mọi khó khăn.





















































Mình chỉ muốn nói là tình cảm xuất phát từ những điều đơn giản cũng như là những thứ nhỏ nhặt nhất nên là mọi người đừng có yêu cầu là họ cần phải như này hay như nào khác. Và như Orm cũng có đã nói là tất cả những gì Orm làm với Lingling điều là những thứ em muốn làm, tất cả điều xuất phát từ trái tim. Nên là tất cả mọi người hãy "Kiên nhẫn" như lời Orm gửi đến P'Ling nhé.


Vote và cmt cho mình biết nhé!


Bản dịch lúc talkshow:
cre: LingOrm Vietnam Fanbase

author: _behatdecuadautieu_








.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro