Chap 14: Lựa Chọn Sai Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồ Ly trắng hóa thành người, chỉ mong có một tình yêu vĩnh cửu. Cái nhận được cuối cùng vẫn là ánh mắt khinh bỉ"

...

Tên Jinsu hôm nay sau khi thua sạch túi vào cờ bạc thì bực dọc đi về nhà. Nhưng hắn không hề lo lắng, tiền hết thì kiếm lại. Dù sao cho tới lúc các công ty kia giải quyết xong chuyện đất đai hắn muốn có bao nhiêu tiền sẽ có bao nhiêu. Cần gì phải băn khoăn. Đi được một lát, hắn nhìn thấy một sợi dây chuyền nằm bên vệ đường. Ngó qua ngó lại hắn không thấy ai, đi lại nhặt lên bỏ vào túi. "Của dâng tới miệng dại gì mà không lấy". Hắn tự nói, vui vẻ đi tiếp quãng đường. Nhưng chưa được vài bước thì thấy một cô gái xông ra từ bụi cây, đầu của cô ta đang chảy máu. Tên Jinsu vẫn chưa kịp phản ứng thì cô gái đó đã kêu lớn.

- Bớ làng nước ơi, cướp... cướp...giúp tôi với!!! - rồi chụp lấy người của hắn.

Tên Jinsu ngơ ngác, cố gắng đẩy cô gái đó ra. Sau tiếng kêu cứu thì có mấy người xuất hiện, thấy như vậy liền chạy tới bắt lấy hắn.

Tên Jinsu lớn tiếng kêu oan.

- Các người bắt nhầm người rồi. Tôi không phải ăn cướp đâu.

- Là anh ta đó! - cô gái la lên thất thanh - Là anh ta đánh tôi rồi cướp sợi dây chuyền của tôi.

Những người kia nghe vậy liền lục soát người Jinsu. Chẳng mất bao lâu đã lấy ra được sợi dây từ túi hắn. Hoảng sợ tột cùng, hắn hoàn toàn không hiểu những chuyện đã xảy ra. Rõ ràng là nhặt được, giờ lại trở thành ăn cướp. Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra!!!

- Bắt thằng này đến gặp công an đi, cho nó ở tù mọt gông - một trong những người kia lớn tiếng.

- Đừng...đừng mà... không phải tôi làm đâu. Tôi... tôi nhặt được thôi... - tên Jinsu hốt hoảng cố giải thích.

- Mày đừng có nói dối nữa, bắt nó đi - người kia lại lên tiếng.

Cùng với những âm thanh tán đồng thì tên Jisu bị lôi theo đoàn người. Lúc này, hắn đến đứng cũng không vững. Đằng xa, trợ lý Jeong đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Sau khi tên Jinsu bị đưa đi thì cũng quay đi.

- Chủ tịch Đỗ! - trợ lý Phanh ngồi vào xe - Mọi chuyện đúng như ý cô.

- Rất tốt! Cứ để hắn học tập vài ngày trong tù. Về tổng công ty thôi - Đỗ Hà mỉm cười trả lời.

Chiếc xe theo lệnh cô lập tức chuyển bánh.

" Ông Nguyễn, không chỉ mình ông biết dùng thủ đoạn đâu. Nếu cần tôi cũng sẽ làm rất tốt"

. . . .

Một tuần sau ngày tên Jinsu bị bắt, có người đến thăm hắn. Suốt mấy ngày bị tạm giam hắn đã rất khổ sở. Khi cha mẹ đến thăm hắn van nài cầu xin họ cứu mình. Nhưng họ chỉ có thể lắc đầu. Bây giờ có bao nhiêu tiền cũng không cứu hắn ra được. Tuy nhà tên Jinsu không giàu có gì, nhưng từ nhỏ hắn đã được nuông chiều. Lúc lớn lên thì chỉ biết ăn chơi. Làm sao mà chịu nổi bị đọa đày kiểu này.

Cánh cửa mở ra, tên Jinsu mong ngóng nhìn thấy gương mặt của cha mẹ mình. Nhưng thay vào đó là hai người xa lạ.

- Mấy người là ai? - hắn hỏi

- Ở đây thế nào? Có quen không? - Đỗ Hà nói, cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Hắn nhìn cô gái kia với vẻ đề phòng.

- Tôi không quen hai người.

- Không sao. Chúng tôi đến là để cứu anh.

- Cứu...cứu tôi? Chỉ cần hai người cứu tôi ra. Điều kiện gì tôi cũng chịu - tên Jinsu vội vàng nói. Nỗi sợ đã khiến hắn bỏ mặc tất cả những thứ khác.

Trợ lý Phanh gật đầu.

- Chúng tôi sẽ bảo cô gái kia bãi nại nếu như cha mẹ anh đồng ý kêu những người khác cùng bán đất cho chúng tôi.

- Thì ra các người vu oan cho tôi! Vì cha tôi không bán đất cho các người chứ gì! - hắn đập bàn lớn tiếng nói.

- Suỵt...- Đỗ Hà đặt một ngón tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng - Anh có chứng cứ không? Tôi có thể kiện anh tội vu khống, thêm những chuyện kia anh không ngồi năm ba năm mới là lạ - rất nhẹ nhàng Đỗ Hà đe dọa.

Sau mấy giây đứng hình, hắn chớp mắt.

- Được... được ...Tôi hứa với mấy người.

Cô mỉm cười hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài.

- Hãy nhớ lời anh nói - trợ lý Phanh nói cảnh cáo và bước theo vị chủ tịch vừa đi ra.

Hai người họ cùng đến một quán nước ở trung tâm thành phố. Trong lúc đợi phục vụ đi chuẩn bị, trợ lý Phanh hỏi.

- Chủ tịch Đỗ! Còn chuyện phần đất bị mua mất cô tính thế nào?

Đỗ Hà tựa lưng vào thành ghế trả lời

- Không cần làm gì cả. Bây giờ chỉ chờ đến ngày hết giao kèo hai tháng là được. À phải, cô đừng để Phó Tổng biết những chuyện chúng ta đã làm.

Trầm ngâm uống nước một lát, trợ lý Phanh chần chừ nói.

- Chủ tịch Đỗ! Tôi cảm thấy cô rất khác với cha mình.

- Vì tôi đã dùng thủ đoạn sao? - Đỗ Hà hỏi, đặt ly nước lại trên bàn.

- Không, cô quyết đoán hơn ông ấy rất nhiều. Nếu là chủ tịch, ông ấy sẽ chỉ nghĩ tới việc thuyết phục họ. Cũng như việc ông ấy biết rõ ông Nguyễn luôn muốn chiếm đoạt LH, giở trò trong tập đoàn nhưng vẫn nghĩ tình bạn bè mà bỏ qua.

Cô khẽ mỉm cười, cô không giống ông ấy. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu? Nếu cha cô còn khỏe mạnh liệu ông có trách cô không? Đỗ Hà thật muốn biết.

. . . .

Đỗ Hà ngồi xuống bên cạnh giường của cha. Cô mang một cuốn sách ra bắt đầu đọc. Từ khi ông xảy ra chuyện, cô cách mấy ngày lại đến. Khi thì đọc sách, lúc thì trò chuyện. Không hề có lời đáp nhưng cô chẳng quan tâm. Thật ra so với thời gian trước kia, Đỗ Hà cảm thấy như vậy cũng không quá tệ. Ít ra cô có thể gặp được cha mình bất cứ khi nào cô muốn.

Rời khỏi bệnh viện, Đỗ Hà tới nhà họ Lương. Hôm nay là ông Lương bảo cô đến. Bước vào nhà thì mọi người đang nói chuyện. Cô theo lời bà Lương ngồi xuống ghế sofa cùng chị. Mọi người hỏi han chuyện của cha cô. Một lát thì ông Lương chuyển chủ đề.

- Đỗ Hà! Ta biết nói chuyện này bây giờ có vẻ không thích hợp. Nhưng ta nghĩ cha con chắc cũng muốn việc hôn lễ của hai đứa sớm được tiến hành. Vậy nên ta muốn con và Lương Thùy Linh kết hôn sớm. Con thấy sao?

Đỗ Hà không trả lời ngay. Cô lặng lẽ suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Lương Thùy Linh thấy biểu hiện của Đỗ Hà thì lên tiếng.

- Chị cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Ít ra chị có thể ở bên cạnh em nhiều hơn. Trong lúc này, điều em cần nhất là một người bên cạnh chia sẻ cùng em. Và chị sẽ là người đó.

Đôi mắt sắc sảo của Đỗ Hà nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp sương mù. Người cô yêu muốn cưới cô, điều cô mong đợi từ thời thơ ấu đang xảy ra. Còn có lý do gì để phản đối nữa? Nhưng sao cô lại không thấy vui vẻ chút nào? Tại sao chỉ có một nỗi đau hiện hữu.

- Dạ, mọi chuyện hai bác cứ quyết định! - cô nhẹ nhàng nói.

. . . .

Về đến nhà, Đỗ Hà đứng lặng trước tấm gương. Nhắm đôi mắt lại, giọng cô lạc đi.

- Mình điên rồi! Thật sự đã phát điên rồi!

Đỗ Hà ngồi sụp xuống đất, không kìm được mà bật ra tiếng khóc. Dù là điên vẫn không thể có lựa chọn nào khác.

. . . .

Ngày cuối cùng khi hai tháng giao kèo kết thúc. Đỗ Hà mặc một bộ trang phục công sở chỉnh tề ngồi chờ Nguyễn Nam Khánh ở phòng khách nhà ông. Người giúp việc nói ông ta đang bận không xuống được. Đỗ Hà không phiền, chuyện này có gì lạ, ông ta chỉ đang ra oai với cô. Nhưng cũng chẳng được bao lâu...

- Đỗ Hà! Để cô chờ lâu rồi - vừa nói chơi Nam Khánh vừa bước xuống cầu thang.

- Không sao! - cô cười tươi.

Ông ngồi xuống ghế, cất giọng hỏi.

- Hôm nay cô đến có việc gì sao?

- Tôi đến gửi cho ông xem thứ này - cô nói, tay đặt nhẹ sấp hồ sơ màu vàng lên bàn.

Với nét mặt khó hiểu, Nguyễn Nam Khánhmang số tài liệu đó lên xem. Đưa mắt lướt qua, ông ta lập tức chau mày lại. Sự tự tin được thay bằng vẻ lo lắng.

- Sao cô có mấy thứ này?

- Ông không còn quan tâm đến lý do chín mươi chín phần trăm khu đất đó tôi đều đã mua thành công. Nhưng mà phần đất còn lại là phải chờ xem ông có đồng ý bán hay không - Đỗ Hà bình thản nói - Dĩ nhiên quyền quyết định là tùy thuộc vào ông thôi.

Nguyễn Nam Khánh bật cười lắc đầu với nét đáng tuổi. Ông nhìn Đỗ Hà bằng ánh mắt sắc nhọn.

- So với cha mình cô càng lợi hại hơn. Được, sáng mai sẽ có người đến ký hợp đồng bán đất.

- Được. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép - Đỗ Hà cầm túi xách đứng dậy.

Cô thong thả bước ra khỏi khu biệt thự. Đi đến chiếc xe đang chờ sẵn. Vừa đóng cửa xe thì trợ lý Phanh đã lên tiếng hỏi.

- Chủ tịch Đỗ! Sao cô không đợi đến ngày mai để công bố số tài liệu đó?

Đỗ Hà nhẹ nhàng trả lời.

- Nếu đã không thể hạ gục hoàn toàn. Vậy thì cứ giữ cho ông ta một chút mặt mũi. Cạn tình quá sẽ không có lợi gì.

Trợ lí Phanh nghe vậy thì không hỏi nữa. Cô thật sự bắt đầu cảm thấy khâm phục cô gái trước mặt. Bên trong vẻ yếu đuối đó là một con người vừa thông minh vừa kiên cường. So với đi theo cha cô, người này càng đáng để cô ở bên cạnh. Số tài liệu đó là bằng chứng về việc Nguyễn Nam Khánh có liên lạc với người đứng ra mua đất. Chỉ cần cô đem chúng cho các vị cổ đông khác xem, ông ta nhất định sẽ không còn mặt mũi. Nhưng nói cho cùng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến quyền lực của Nguyễn Nam Khánhở LH. Bây giờ cô cho ông ta một cơ hội,ông ta sẽ nợ cô một ân tình. Hơn nữa cũng không khiến bè lũ của ông ta quay ra trực diện trong đối cô hay làm loạn ở LH. Quả thận suy nghĩ rất thâm sâu.

. . . .

- Kết hôn??? - Kiều Loan và dì Tư cùng lúc kêu lên, chỉ có mỗi Jin là ngồi im lắng nghe. Tất cả đang ở phòng khách của Đỗ Gia.


Đỗ Hà gật đầu.

- Phải! Bác Lương nói là ba tháng sau - con thấy cũng không có vấn đề gì

- Nhưng như vậy có phải hơi sớm không? Mà cậu suy nghĩ kỹ chưa? Mình là cứ luôn cảm thấy Ahn Lương Thùy Linh có gì lạ lắm! - Kiều Loan chau mày đến nỗi chúng dính chặt vào nhau.

- Thiệt mà Hà! Đám cưới rồi sẽ không thể quay đầu đâu. Kiều Loan nói đúng! Hà, con phải nghĩ cho kỹ càng, ta cũng thấy quá nhanh.

- Con vừa tiếp quản LH. Có rất nhiều người không phục, bây giờ kết hôn chính là lúc thích hợp nhất. Có HJ chống lưng, vị trí của con sẽ vững vàng hơn nhiều. Hơn nữa, con yêu chị Lương Thùy Linh, lấy chị ấy có gì không tốt!

Kiều Loan bực dọc cãi lại.

- Vậy chị ta có yêu cậu không?

- Không... chị ấy không yêu mình - giọng cô vẫn bình thản nhưng ánh mắt rất kiên định.

- Nhưng ngoài chị ấy ra mình không thể yêu ai khác. Cậu nói xem mình nên làm gì?

Kết thúc câu nói, hai người trực diện nhìn nhau, cuối cùng Kiều Loan tức tối khoanh chặt tay chân, không thèm lên tiếng nữa.

- Được! - biết không thể khuyên được cô nữa rồi dì Tư dứt khoát nói - Nhưng trước hết con phải kể rõ chuyện của cô Phương Nhi kia với Lương Thùy Linh. Nếu không thì đừng nhìn mặt ta nữa.

Thời gian nặng nề trôi qua, Đỗ Hà vẫn không trả lời, chỉ hơi cúi đầu nhìn vào một nơi vô định, cô đang nghĩ gì những người kia đều rất muốn biết. Thêm một lát nữa thì Đỗ Hà chậm rãi nói.

- Dì Tư! Dì đối với con rất quan trọng. Vậy nên con mong gì được ép buộc con.

- Ta chỉ đang nghĩ cho con thôi Hà...

- Phải! Bởi vì dì yêu thương con. Con cũng vậy, cũng muốn bảo vệ người mà mình yêu thương. Con sẽ không để Lương Thùy Linh phải chịu tổn thương như cha con. Một người là quá đủ rồi.

- Có rất nhiều cách khác mà con! Con... - dì Tư bực tức nói.

- Cách gì? - Đỗ Hà cắt ngang.

- Nếu thật sự có cách cha con có cần khổ sở bấy nhiêu năm không? Con có cần phải lớn lên như một đứa trẻ mồ côi không? Con hỏi dì, từ ngày người phụ nữ đó bỏ đi dì có từng nghe cha gọi tên con không?... Chưa bao giờ! - giọng cô vỡ òa.

- Ông ấy ngay cả giới thiệu con với người khác cũng chỉ gọi con là con gái tôi. Bởi vì gia đình này chẳng còn chút hạnh phúc nào nữa. Con thường cười rất nhiều, không phải vì con vui mà vì con sợ... con sợ nếu không tỏ ra thân thiện mọi người sẽ không thích con. Như vậy con sẽ lại cô đơn một mình.

Đỗ Hà ngừng lại, nuốt hết những giọt nước mắt muốn trào ra vào lòng.

- Con sẽ không thay đổi quyết định. Không phải con không biết đây là ngõ cụt, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chị ấy, con có thể chấp nhận được. Nếu có ngày con không chịu đựng nổi, con tự biết phải làm gì.

Nói xong cô xoay người đi lên lầu, bỏ lại tiếng nức nở và ánh mắt thương cảm của những người kia. Dì Tư nhìn dáng lưng cô mà nước mắt rơi liên tụ. Bà cứ nghĩ mình hiểu rõ cô, nghĩ mình có thể bù đắp cho cô. Đến lúc này bà mới biết tâm tư đứa con gái này sâu sắc hơn bà tưởng rất nhiều.

. . . .

Trong phòng lúc này không khí sắc màu sát khí. Cả nhà Lương An Phúc ai nấy đều mang bộ mặt khó chịu. Thông tin về cuộc hôn nhân của Lương Thùy Linh đã khiến mọi thứ họ tính toán bị đổ vỡ. Đây vốn là chuyện họ không thể nào ngờ tới. Mọi thứ càng trở nên khó chấp nhận hơn khi giờ đây ông nội vui mừng đến mức tuyên bố thẳng thừng rằng sẽ để cô lên làm tổng giám đốc của HJ xem như quà cưới sớm của ông.

- Con thật không hiểu nổi cô gái đó - An Phúc lên tiếng - Con cứ nghĩ sau chuyện của Phương Nhi cô ta phải nhận ra Lương Thùy Linh là loại người gì rồi chứ. Đã biết rõ người ta không yêu mình mà vẫn muốn lấy.

- Chúng ta đã quá chủ quan rồi. Đáng lẽ không nên dừng tay quá sớm. Bây giờ con bé đó đã là chủ tịch của LH. Chúng ta muốn đánh bại nhà bà lớn sẽ càng khó khăn hơn- cha An Phúc nheo mắt lại, giọng nói ông đầy vẻ bực dọc.

Mẹ anh tán đồng.

- Phải, ta cứ nghĩ con giao thứ đó cho Lương Thùy Linh thì nó sẽ xem Đỗ Hà là kẻ thù. Ai ngờ nó bỗng nhiên lại quay ra đối xử tốt với cô ta.

- Nhưng mà... con vẫn cảm thấy chúng ta chưa thất bại - An Phúc nói với nụ cười nham hiểm.

- Chỉ cần chúng ta chờ đến lúc bọn họ li hôn là được, sớm thôi!

...



END CHAP

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Truyện này kiên trì sẽ không làm mọi người thất vọng đâuuuuu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro