Chap 17: Mưu Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Câu yêu thương của phù thủy, với hoàng tử chỉ có thể là một lời nguyền. Nhưng bước ra khỏi bóng đêm, phù thủy cũng chỉ có thể là phù thủy"

......

Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ khắp căn phòng, Đỗ Hà nghe thấy nhưng chẳng thể làm gì. Cô đang ngồi thu chặt người dưới làn nước lạnh, sự đối lập nhiệt độ giữa bên trong và ngoài khiến cô vật vã khổ sở.

Ở phía ngoài Lương Thùy Linh đang cố gắng lắng nghe bất cứ âm thanh phản hồi nào bên trong, vừa rồi ở bữa tiệc cô đã thấy thái độ kỳ lạ của đôi nam nữ kia khi nhìn vào ly rượu trên tay Đỗ Hà. Cộng thêm nét hoảng hốt của Đỗ Hà sau đó thì cô đã biết chắc thứ thức uống kia có vấn đề. Chần chừ hết một lát cô mới quyết định đuổi theo, nói thế nào Đỗ Hà cũng mang danh nghĩa là vợ cô, hơn nữa cô nhất định phải giữ Đỗ Hà ở bên cạnh mình, vậy mới có thể từ từ để cô ta biết cảm giác đau khổ là như thế nào.

Sau một lúc gọi không có hồi đáp, Lương Thùy Linh lùi lại rồi dùng hết sức đá thẳng vào cánh cửa, sau vài lần cũng làm nó bật mở. Nhanh chóng bước vào trong nhìn, thấy cảnh tượng trước mắt, khiến cô bất giác chau mày. Trong ô kính bao quanh vòi sen, Đỗ Hà đang ngồi co ro với chiếc váy sang trọng trên người, toàn thân cô lúc này đã ướt đẫm. Dù cách một tấm kính nhưng Lương Thùy Linh vẫn nghe được tiếng thút thít của cô. Đỗ Hà lúc này trông thật sự rất đáng thương, nhưng cô lại không cho phép mình có lòng thương cảm với cô gái đó.

Lương Thùy Linh bước đến gần ô cửa kính rồi đưa tay lên gõ mấy tiếng. Đỗ Hà nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn. Lương Thùy Linh nghĩ rằng cô sẽ nhân lúc này cầu xin sự thông cảm hay giúp đỡ nhưng những gì Đỗ Hà làm chỉ là chăm chú nhìn cô rồi quay người lại, vùi đầu vào gối. Thấy phản ứng của cô, Lương Thùy Linh thật sự bất ngờ, vậy nên hành động duy nhất của cô là đứng yên nhìn dáng vẻ đó.

Tất cả ý chí của Đỗ Hà lúc này đang dồn vào việc kiểm soát bản thân, nhưng tác dụng của ly rượu lúc nãy ngày càng mạnh. Cơn khó chịu dâng cao, cuối cùng cô phải cắn chặt vào cổ tay để cố gắng vượt qua .Thời gian cứ như vậy mà trôi dần, Lương Thùy Linh vẫn đứng bên ngoài nhìn vào. Nhưng có điều gì đó rất bất thường. Cô phát hiện ra thì lập tức mở cửa kính, bước lên mấy bước, tiếp theo là ngồi sụp xuống lay bờ vai của Đỗ Hà, cô đã bất tỉnh cùng với cánh tay đang chảy máu. Lương Thùy Linh hoảng hốt không suy nghĩ gì nữa, bế cô chạy ra ngoài.


. . . .

Chiều hôm sau, Đỗ Hà lờ mờ tỉnh lại , cô từ từ ngồi dậy, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh. Vết thương trên cổ tay hơi đau làm Đỗ Hà chú ý. Giơ tay lên ngắm miếng băng quấn. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm, biểu cảm trầm ngâm kỳ lạ.

Lương Thùy Linh bước vào phòng thấy Đỗ Hà đã tỉnh lại thì bình thản ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

- Cô sao rồi? - giọng chị vẫn lạnh tanh.

Đỗ Hà mỉm cười, cô biết chị hỏi vậy vì phải hỏi.

- Em không sao. Chỉ là uống hơi nhiều thôi! Xin lỗi vì em nên chúng ta mới trễ chuyến bay.

- Tôi đã đổi thành ngày mai - Lương Thùy Linh nói.

- Nhưng sức kiềm chế của cô cũng tốt nhỉ? Uống thứ thuốc đó rồi mà vẫn có thể chịu đựng lâu như vậy - thực ra cô không phải có ý này, định sẽ hỏi Đỗ Hà đã đỡ hơn chưa nhưng không hiểu sao sau khi ra khỏi miệng lại là câu nói đó.

- Nếu không theo chị em phải làm sao? - Đỗ Hà nói giọng chua chát, cô nhận ra chị cũng biết thứ mình uống phải là gì.

- Em đã quen tự giải quyết tất cả những vấn đề của bản thân.

- Lúc nào cũng vậy sao? Dùng mọi thủ đoạn để giải quyết vấn đề? - Lương Thùy Linh tự nhiên cảm thấy khó chịu về câu trả lời kia của cô nên chuyển đề tài. Đây cũng là lần đầu tiên chị nhắc đến chuyện của Phương Nhi sau ngày họ kết hôn.

Cô cười nhạt.

- Chị cũng từng đến yêu cầu em từ bỏ đó thôi!

- Giống nhau à? - giọng Lương Thùy Linh mang âm điệu giận dữ.

- Chẳng phải cô nói cô rất yêu tôi sao? Đó là cách cô yêu một người... ép một người tự sát? Thật đặc biệt quá!

Âm vang của những câu từ đầy gai nhọn dội lại từ bốn bức tường, không thỏa lòng cho ai nhưng lại là một người đau lòng, phải qua một lát Đỗ Hà mới có thể lên tiếng.

- Lương Thùy Linh! Đối với chị em là loại người độc ác như vậy sao?

Lương Thùy Linh bật cười, hoàn toàn không phải vì vui vẻ.

- Nếu không thì tôi phải nghĩ cô lương thiện như thế nào? Từ nhỏ cô không phải không biết tôi ghét việc gia đình hai bên sắp đặt chuyện hôn nhân, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn ở cạnh tôi. Khi lớn lên cô cũng biết việc tôi đã có người yêu, vậy mà cô nhất quyết không đồng ý hủy hôn . Cuối cùng thì dẫn đến việc Phương Nhi tự sát. Được... coi như là vì cô yêu tôi đi. Có điều với tôi... nó chẳng khác nào một lời nguyền - nói rồi cô quay mình bỏ đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, Đỗ Hà ở lại chỉ có thể thở dài.

. . . .

Lương An Phúc hồi hộp ngồi chờ đợi vị đối tác của mình, dự án hợp tác lần này chính là cơ hội tốt nhất cho anh thể hiện khả năng trước mặt ông nội. Đến lúc đó ông nhất định sẽ xem trọng anh hơn Ahn Lương Thùy Linh. Như vậy Kế hoạch giành lại HJ của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đang khoái chí nghĩ thầm thì cánh cửa phòng mở ra, cô thư ký lên tiếng .

- Giám đốc! Giám đốc của Farke đã đến!

Lương An Phúc vui vẻ đứng bật dậy chạy ra chào đón, vị giám đốc vừa bước vào cở trung niên và mang một vẻ đạo mạo đỉnh đạt. Sau khi lịch thiệp chào hỏi, hai bên cùng bắt đầu bàn về việc hợp tác.

- Anh Lương, dự án xây dựng Libra của công ty chúng tôi rất lớn. Không biết công ty HJ anh có thể cung cấp đầy đủ các vật liệu xây dựng hay không?

- Chuyện này ông không cần lo lắng. HG chúng tôi vốn là một công ty con của tập đoàn HJ, vật liệu của chúng tôi chẳng những nhiều mà còn vô cùng chất lượng nữa - Lương An Phúc tự tin nói.

Thêm một hồi bàn luận lẫn tán tụng nữa thì Lương An Phúc ngỏ lời mời vị đối tác mới gặp lại cùng đi đến một câu lạc bộ đêm. Sau vài lần gặp gỡ hai bên ngày càng thân thiết. Đến cuộc gọi thứ sáu thì việc hợp tác rẻ sang một hướng mới.

- Anh Lương! Thực ra về chất lượng vật liệu xây dựng của HJ chúng tôi đã nghe nhiều. Nhưng mà...- giám đốc Kim ngập ngừng.


Nét ái ngại lẫn lo lắng xuất hiện trên mặt Lương An Phúc.

- Có vấn đề gì sao?

Giám đốc Kim tặc lưỡi chần chừ.

- Nghĩ chúng ta là chỗ thân quen tôi mới nói chuyện này với anh. Thật ra anh cũng biết đó, tôi tuy mang danh nghĩa là giám đốc nhưng cũng chỉ là làm công ăn lương thôi... đôi khi cũng phải tính toán riêng cho mình.

- Ý ông là...

- Ý tôi là chúng ta không nhất thiết phải theo làm theo giấy tờ. Tôi cũng biết anh ở trong HJ luôn bị chèn ép. Sao anh không nghĩ đến một con đường khác? Đây chính là cơ hội tốt nhất rồi.

Lương An Phúc nghe thấy những câu nói đó trước hết là ngạc nhiên rồi chuyển sang nét suy tư. Ông ta nói không phải không có lý, nếu có thể có thêm một lựa chọn khác thì cho dù ông nội có giao HJ cho Lương Thùy Linh cũng không phải mất hết tất cả. Hơn nữa xem ra nếu không đồng ý thì hợp đồng này sẽ không thành, bước đệm của anh cũng biến mất.

- Vậy... kế hoạch của ông là như thế nào?

- Đơn giản thôi - ông Kim hạ giọng xuống.

- Vật liệu bên anh cung cấp cứ xuất như bình thường, nhưng chúng ta sẽ sử dụng những vật liệu khác cho công trình với giá thành thấp hơn. Sau đó... chúng ta cùng đem bán số chất lượng kia đi, lấy thêm được một khoản lời.

Suy nghĩ mấy giây thì Lương An Phúc lên tiếng nói.

- Nhưng làm sao tìm được người mua?

- Chuyện này anh yên tâm, tôi làm nghề này lâu rồi. Quan hệ rất nhiều, chỉ cần anh đồng ý tôi sẽ lập tức liên hệ người mua. Những vật liệu sử dụng trong công trình cũng sẽ do tôi chuẩn bị. Chuyện anh làm chỉ là ký hóa đơn xuất hàng thôi.

Im lặng một lát, Lương An Phúc trầm tư đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm, ông Kim thấy anh do dự thì nó thêm.

- Thật ra anh không đồng ý cũng không sao. Có lẽ anh không muốn phản bội chị họ mình nhỉ? Tôi hiểu mà, hay để khi khác chúng ta gặp lại vậy.

Ông đang đứng dậy, chuẩn bị ra về nhưng mới xoay người đã nghe giọng của Lương An Phúc.

- Khoan đã! Tôi nghĩ chuyện này có thể thảo luận.

- Được thôi! Vậy chúng ta cùng nghĩ xem khi nào thì ký hợp đồng -ông Kim vui vẻ ngồi lại chỗ cũ.

. . . .

Đỗ Hà ngồi một mình trên tầng mười tòa cao ốc ngắm cảnh thành phố về đêm. Phía bên kia cửa kính bầu trời được phủ bởi một màu đen tiêu điều với vài ngôi sao lẻ loi. Khung cảnh hoàn toàn đối lập với cuộc sống thành thị nhộn nhịp bên dưới. Đỗ Hà như thấy bản thân từ những ngôi sao kia, xung quanh vô cùng mù mịt, không có điểm tựa cũng chẳng có chỗ dừng chân.

- Để em đợi lâu rồi! - Hữu Phong nói, anh vừa vội vã rời nhà của cha nuôi vì phải đón Gia Hân từ sân bay về.

- Không sao! cô mỉm cười - Là em về sớm thôi!

- Anh rất bất ngờ khi em hẹn gặp.

Đỗ Hà chờ người phục vụ rời đi thì nhỏ nhẹ nói.

- Hữu Phong! Em có một chuyện muốn xin lời khuyên của anh.


- Chuyện gì?

- Là về giám đốc tài chính của LH. Gần đây em có nhận được thông tin về một số giấy tờ không rõ ràng hay những khoảng chi khống. Bằng chứng bây giờ là đã đầy đủ. Em muốn hỏi anh có nên khởi kiện hay không. Hay là... để ông ta lại rồi điều tra xem rốt cuộc là có ai đứng sau lưng giật dây ông ta không. Anh thấy sao?

" Người giật dây?" Hữu Phong không cần nghĩ đến lần thứ hai cũng biết đó là ai. Tuy cha nuôi chưa từng buộc anh tham gia những kế hoạch của ông ấy ở LH nhưng bao năm nay anh vẫn có thể nhận ra từng bước đi của ông, anh cũng biết rõ giám đốc tài chính vốn là người do cha nuôi đưa vào, lần này xảy ra chuyện nhất định sẽ liên đới đến ông.

- Anh nghĩ cứ điều tra kỹ rồi mới khởi kiện - Hữu Phong thận trọng nói.

Đỗ Hà khẽ gật đầu.

- Được, em sẽ nghe lời anh! - cô đáp rồi mỉm cười. Phần sau của cuộc trò chuyện là về sở thích câu cá của cả hai. Lúc này Hữu Phong cảm thấy như trở lại thời gian trước kia khi Đỗ Hà chưa kết hôn. Anh có thể cùng cô vui vẻ ăn cơm, vui vẻ nói cười, không cần lo lắng đến một người khác.

Nhưng có điều Hữu Phong lẫn Đỗ Hà đều không nhận ra "người khác" đó cũng đang có mặt tại nhà hàng. Và Lương Thùy Linh vẫn luôn để mắt đến cuộc hẹn giữa họ.


. . . .


Hơn 11 giờ khuya Đỗ Hà mới về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Lương Thùy Linh, chị đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, chẳng có vẻ gì là chú ý đến sự hiện diện của cô.

- Em về rồi! - Đỗ Hà dịu dàng nói, cô không hề hi vọng gì vào việc chị đáp lại nên cứ như vậy mà quay người đi vào phòng.

- Cô vừa đi đâu? - giọng lạnh lùng của Lương Thùy Linh làm Đỗ Hà dừng lại.

- Em có hẹn với bạn.

- Ai?

Đỗ Hà cười nhạt.

- Sao chị lại muốn biết?

Im lặng, Lương Thùy Linh cũng đang tự hỏi bản thân tại sao lại quan tâm đến chuyện này, rồi cô tìm được một lý do cho mình.

- Chẳng phải cô cùng muốn biết nơi tôi đi sao? Để ông nội không nghi ngờ.

- Nhưng em không hỏi người đi cùng chị!

Câu nói làm Lương Thùy Linh sững người một giây, rồi cô đứng dậy bước về phía Đỗ Hà, khi khoảng cách của cả hai chẳng còn lại bao nhiêu thì cô nói giọng giễu cợt.

- Ý cô là... tôi đang để tâm đến cô sao?

- Không, sao chị lại quan tâm em được. Chị chỉ muốn dằn vặt em thôi mà. - Đỗ Hà nói cùng một nụ cười. Đây là lần đầu cô phản kháng. Nếu không thể khiến chỉ yêu mình thì để chị thất vọng cũng tốt. Ít ra không cần tránh mặt nhau hay im lặng một cách ngột ngạt nữa.

- Người em đi cùng là phó tổng giám đốc LH, hình như chị cũng biết anh ấy. Vậy... em vào phòng trước.

Đỗ Hà khẽ gật đầu rồi quay đi, bỏ mặc người còn lại với sự bối rối.

. . . .

- Chủ tịch! - trợ lý Phanh nói.

- Giám đốc tài chính đã xin nghĩ việc rồi. Phần lớn số tiền kia cũng đã được hoàn trả.

Cùng cái gật đầu, Đỗ Hà nở nụ cười nửa miệng.

- Hữu Phong đúng là không làm tôi thất vọng. Không cần tốn bao nhiêu công sức cũng đã giúp tôi đòi được khoảng tiền bị biển thủ.

Chuyện bằng chứng vị giám đốc tài chính làm giấy tờ không vốn đều là giả. Cho dù Đỗ Hà có cố gắng thế nào cũng không tìm ra được bất cứ chứng cứ nào tố cáo việc ông Nguyễn biển thủ công quỹ. Vậy nên phương án cuối cùng chính là nhờ Hữu Phong giúp. Cô cố ý đề cập đến số tin tức giả đó vì biết anh sẽ mang nó về cho ông Nguyễn. Với tính cách đa nghi của ông ta, ông ta biết được sẽ bảo giám đốc tài chính dàn xếp mọi chuyện lại rồi trốn đi, thà rằng chịu lỗ còn hơn phải vào tù. Nhưng đây dù sao cũng chỉ mới lại bắt đầu, cô vẫn phải nghĩ cách dứt điểm một lần.

- Cô biết phó tổng giám đốc là người của ông Nguyễn lúc nào? - trợ lý Phanh hỏi, cô ngày càng cảm thấy cô gái này không đơn giản, tất cả các kế hoạch đưa ra đều rất hoàn hảo.

- Ngọc Thảo đã từng nói với tôi, xưa nay chỉ riêng anh ấy là ông Nguyễn không gây khó dễ. Người như ông ta có thể để chức vụ đó dễ dàng lọt vào tay người khác sao? Trừ khi đó là do ông ta sắp xếp thôi. Sau đó thì em nhờ người đi điều tra kỹ hơn.

Trợ lý Phanh gật đầu.

- Phó tổng chắc không thể nào ngờ lại bị đưa vào tròng như vậy!

- Dù sao cũng là anh ấy đã lừa tôi trước - Đỗ Hà hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng lưng dậy.

- Cô sắp xếp để cậu Phương Thế thay thế chức vụ đó đi.

- Tôi biết rồi Chủ tịch. Nếu không còn gì nữa thì tôi chuẩn bị ngay


Đợi khi còn lại một mình trong văn phòng, Đỗ Hà xoay ghế lại nhìn ra ngoài. Cô vẫn còn một kế hoạch đang được tiến hành. Nếu như thuận lợi, con đường đcủa cô sẽ thông thoáng hơn nhiều. Đỗ Hà lúc này sẽ không còn ngồi một chỗ mà chịu đựng việc người khác hãm hại.

. . . . .

Lương Thùy Linh đưa ly rượu lên nốc cạn, xung quanh cô không khí vô cùng sôi nổi nhưng cô lại chẳng có chút tâm trạng lễ hội nào. Cô vốn không thích những nơi ồn ào như câu lạc bộ đêm này nhưng với tư cách CEO của HJ cô không thể từ chối những buổi chiêu đãi như thế này.

Một cô tiếp viên ăn mặc khiêu gợi liên tục mời mọc cô nhưng Lương Thùy Linh đều từ chối, chỉ im lặng uống rượu một mình. Nhìn những cô gái ở đây tâm trí Lương Thùy Linh bất chợt nhớ đến một hình ảnh đối lập. Một cô gái ngồi thu người dưới vòi nước lạnh, toàn thân ướt đẫm cùng với những tiếng nấc từng cơn, rõ ràng đang vô cùng khổ sở nhưng thà tự mình chống chọi cũng không muốn van nài. Ánh mắt kiên cường đó, thật sự rất khó quên được. Lương Thùy Linh bất giác mỉm cười, rồi cô nhận ra bản thân đang làm gì. Cô ta là kẻ thù của cô, là người khiến bạn gái cô phải tự sát, cô không thể có bất cứ mối cảm tình nào với cô ta được. Lương Thùy Linh vừa nghĩ vừa nốc rượu liên tục, cô chẳng để tâm mình đã uống bao nhiêu, chỉ còn có thể xóa bỏ tất cả những hình ảnh kia.


Lương Thùy Linh không biết làm cách nào mình về nhà được, chỉ biết khi tỉnh dậy cảnh đầu tiên cô thấy là cô tiếp viên hôm qua đang mặc chiếc áo ngủ của cô và...đứng đối diện với Đỗ Hà.


END CHAP


--------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro