Chap 18: Thất Vọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiếng hát của nàng tiên cá có hay đến mấy, hoàng tử cũng sẽ chẳng bao giờ lắng nghe"

.....

Vì là sinh nhật dì Tư nên Đỗ Hà ngủ lại nhà mình một đêm, buổi tiệc diễn ra ấm cúng với năm thành viên bao gồm cả Tiểu Vy và Kiều Loan. Từ năm cấp ba cả hai vẫn thường hay ghé qua nhà Đỗ Hà chơi lúc rảnh rỗi. Vậy nên họ cũng được tính là một phần gia đình này. Sau phần cắt bánh thì bốn người trẻ tuổi cùng vui vẻ hát mừng. Đến hơn mười hai giờ khuya buổi tiệc mới kết thúc, dù rất mệt mỏi nhưng hôm sau trời vừa sáng thì Đỗ Hà đã quay về vì cô muốn chuẩn bị bữa sáng cho Lương Thùy Linh, dù chị chẳng bao giờ đụng tới.

Nhưng khi bước vào nhà Đỗ Hà nhận ra có lẽ mình không cần làm gì nữa. Đập vào mắt cô lúc này là một đôi giày nữ hoàn toàn xa lạ, khắp phòng khách những mảnh áo quần bị vứt lung tung, bình hoa bằng sứ của cô vỡ nát trên sàn. Đầu óc rối bời, cô bước từng bước đến trước phòng Lương Thùy Linh, hít thật sâu để lấy can đảm rồi đưa tay mở cửa.

Trái tim vỡ vụn thành từng mảnh, nỗi đau như hòa quyện cùng làn gió lạnh truyền đến từ cửa sổ đâm xuyên qua người cô không thương tiếc. Đó có thể là gì? Người phụ nữ kia là ai? Đỗ Hà thật muốn hét lên, muốn giết chết hai người ở trước mặt. CHị ta có thể nhớ thương Phương Nhi, có thể ghẻ lạnh với cô bởi chị không hiểu lý do, vì chị là một người biết trân trọng tình cảm của mình. Nhưng những gì hiện diện trước mắt cô không phải là vậy nữa.

- Xin lỗi! Hình như tôi đã làm phiền rồi! - cô gái kia nói đưa tay chỉnh lại chiếc áo đang mặc trên người cùng với đó là một nụ cười ngạo nghễ, nét giễu cợt đắc thắng tràn ngập trên gương mặt đầy son phấn rẻ tiền. Nếu là người khác có lẽ sẽ chạy đến tát thẳng vào mặt cô ta nhưng Đỗ Hà biết mình không được làm thế, cô không thể để bản thân chạm vào một thứ đốn mạt như vậy.

- Chị ta trả tiền cho cô chưa? Nếu chưa thì tôi có thể trả giúp. Bao nhiêu? Chắc cũng không đến một trăm ngàn đâu nhỉ? - câu nói của Đỗ Hà làm nụ cười của cô gái kia đông cứng thay vào đó là vẻ tức giận chua chát.

Cả hai đang đứng đối diện nhìn nhau thì nghe giọng Lương Thùy Linh vang lên, cô đã nghe thấy tất cả những gì họ nói.

- Không cần - Lương Thùy Linh dứng dậy đến cạnh cô gái kia.
- Em xuống bãi đậu xe đợi tôi trước đi!

- Được thôi! - cô gái kia mỉm cười ngọt ngào, hất mặt lên với Đỗ Hà rồi nhặt lấy quần áo của mình mà vào toilet thay ra, cuối cùng chính là tự đắc bước ngang qua cô.

Đợi đế khi chỉ còn lại hai người, Đỗ Hà tức giận nói.

- Chị có cần đưa loại người đó về nhà không? - đây là lần đầu tiên cô tỏ thái độ với Lương Thùy Linh.

- Loại người thế nào? - giọng Lương Thùy Linh đầy mỉa mai - Đúng là cô ta không có điều kiện tốt như cô...nhưng ít ra cô ta...thẳng thắn hơn cô, những gì cô ta muốn đều sòng phẳng trao đổi. Còn cô...chị bước tới đanh giọng nói - Cô là dùng thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. So với cô ta...cô cảm thấy bản thân cao sang hơn sao?

Thời gian lúc này như ngừng lại,từng chữ chị thốt ra khứa thẳng vào da thịt, Đỗ Hà muốn phản kháng nhưng lời không thể nào kết thành câu. Đây không chỉ là nỗi phẫn uất mà còn gồm cả sự thất vọng. Cô cho chị bao nhiêu tình cảm nhưng cuối cùng lại chỉ có thể lắng nghe những thứ này.

- Chị thật sự nghĩ rằng em không bằng cả cô gái đó?

Lương Thùy Linh nói với nụ cười nửa miệng.

- Đã là sự thật thì cần gì phải kết luận.

- Được! Em hiểu rồi! - Đỗ Hà nói rồi bỏ về phòng mình.

Dưới bãi đổ xe, cô nàng tiếp viên đứng tựa vào tường vui vẻ báo cáo qua điện thoại.

- Anh An Phúc! Em đã làm theo ý anh, hai người họ bây giờ chắc đang cãi nhau, nhưng cái hay nhất chính là chị họ anh hình như cũng thích em lắm. Tiếc là hôm qua chị ta say quá nên chẳng làm được gì.

- Tốt! Anh sẽ gửi tiền thưởng - Lương An Phúc khoái trá nói rồi cúp máy.

Đứng chờ thêm một lúc nữa thì Lương Thùy Linh xuống đến, cô nàng tiếp viên sốt sắn chạy về phái chị, nũng nịu lên tiếng.

- Em đợi chị lâu lắm đó, Hay là bây giờ mình cùng đi ăn sáng nha!
Lương Thùy Linh bật cười khinh bỉ nhìn cô.

- Cô nghe cho rõ. Tôi biết tối qua giữa hai chúng ta vốn không xảy ra chuyện gì. Nhưng yên tâm! Tôi vẫn sẽ trả tiền cho cô. Còn nữa...cô tốt nhất...đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa. Nếu không...tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận.

Sau khi đưa cô ta số tiền đúng giá trị, Lương Thùy Linh bỏ đi một mạch. Loại phụ nữ này đến nhìn lần thứ hai cô cũng không muốn, chẳng qua cô ta chỉ là một phương thức để đả kích Đỗ Hà. Bản thân Lương Thùy Linh cũng không hiểu tại sao bản thân lại ghét việc mình nghĩ đến cô như vậy.

. . . .

Đỗ Hà kéo tấm rèm thêu hoa xinh xắn ra để có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cô đứng trầm ngâm trước cửa kính, đầu óc chứa nhiều ý nghĩ đến nỗi cô chỉ muốn quăng hết chúng đi. Tòa khách sạn này hướng ra phía công viên, bên trên màu xanh của rừng cây là bầu trời nhuộm một màu mây trắng. Ánh mắt Đỗ Hà dừng lại trên một trong những đám mây đó, tự hỏi cuộc đời của mình nếu đã không có sắc trong xanh sao đến cả một áng mây trắng cũng chẳng có. Sao cô luôn phải chống chọi mọi thứ một mình?

"Là mày tự chuốc lấy, mày có thể trách ai đây?" - Đỗ Hà nghĩ rồi tự cười chế nhạo bản thân.

Sau cuộc cãi vả sáng nay với Lương Thùy Linh cô đã dọn đồ đạc chuyển đến đây, cô không muốn phải sống ở nơi đó để nhìn thấy sự thay đổi của chị. Đỗ Hà chưa từng nghĩ đến việc về lại Đỗ gia, cô sợ sẽ làm dì Tư lo lắng, cũng sợ Kiều Loan biết chuyện mà chạy đến tìm Lương Thùy Linh. Những ngày tiếp theo Đỗ Hà vẫn chẳng nghĩ đến việc quay về, ngoài công ty cô ghé qua nhiều nhất là bệnh viện. Đỗ Hà thường kể cho cha nghe những câu chuyện hằng ngày nhưng chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống hôn nhân của mình. Lần duy nhất ngoại lệ là khi cô bất chợt bật khóc, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ là khi con người có quá nhiều tâm sự thì cần một cách để giải tỏa.

Ngày thứ năm ở khách sạn, Đỗ Hà nhận được cuộc gọi từ người cô đang trốn tránh. Thật lòng mà nói cô không hề mong đợi hay tưởng tượng gì việc này.

- Có chuyện gì sao?

- Ngày mai là sinh nhật ông nội, ông muốn tôi và cô đến dự. Chúng ta phải ở qua đêm!

- Được! - Đỗ Hà nói rồi cúp máy ngay, bất cứ sự liên hệ nào lúc này cũng khiến cô cảm thấy quá khó thích ứng.

Ở đầu dây bên kia, Lương Thùy Linh nghe âm thanh ngắt tín hiệu mà bỗng thấy trống rỗng, cảm giác mà mấy ngày gần đây liên tục xuất hiện. Lương Thùy Linh đã quen việc nhìn thấy bữa sáng cô chuẩn bị mỗi ngày trên bàn, cũng quen hình ảnh Đỗ Hà ngồi chờ mình vào giữa tối. Cô chưa bao giờ để tâm đến những điều đó, giống như chúng đã trở thành mộ lẽ tất nhiên. Nhưng lúc này, khi cô ấy không có ở đây nữa, cô lần đầu cảm thấy căn nhà đã trở nên quá lạnh lẽo. Không có những âm thanh chứng minh sự hiện diện của cô ấy, mọi thứ ở đây đều chỉ khiến cô nhớ về cô ấy. Điều mà cô cho rằng mình ghét nhất. Nhà không có Đỗ Hà đã không còn là nhà. Lương Thùy Linh chợt nhận ra từ trước đến giờ trong cuộc hôn nhân này chỉ có Đỗ Hà là người giữ lửa làm đúng trách nhiệm của mình còn cô chỉ xem đây như nhà trọ.

. . . . .

Đỗ Há đứng trước khách sạn ngắm những người đi bộ trên đường, họ có vẻ như bận rộn, một số thì đang thoải mái trò chuyện với nhau. Cô bỗng thấy có chút ganh tỵ bởi lúc này đây cô chẳng có ai để có thể ở bên mình như thế. Trước kia cô vẫn nghĩ mình vẫn còn có người bạn như Hữu Phong, một điểm tựa cho sự lẻ loi này, nhưng rồi đến anh cũng lừa gạt cô, cũng chỉ là muốn dùng mối quan hệ giữa họ để chiếm LH. Đỗ Hà không phải chưa từng bị bạn bè lợi dụng nhưng cô vẫn tin rằng ngoài kia còn rất nhiều người tốt. Đến cuối cùng người mà bản thân cô cho là tốt. Đến cuối cùng người mà bản thân cô cho là tốt đẹp lại đối xử với cô như thế.

Đúng là Đỗ Hà rất giàu có, cũng rất xinh đẹp, nhìn từ bên ngoài chắc hẳn có nhiều người cho rằng cô thật may mắn. Nhưng phía sau sự hào nhoáng đó cô chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường, một người luôn mong muốn được yêu thương che chở. Tuổi thơ của Đỗ Hà là chuỗi ngày chẳng khác mấy với một cô nhi, vậy nên bao nhiêu hy vọng về một gia đình trọn vẹn cô đều dồn hết cho Lương Thùy Linh. và rồi tất cả đã sụp đổ, không chỉ vì toan tính của những kẻ khác mà còn vì chính chị đã chà đạp lên chúng. Đỗ Hà không rõ cảm giác lúc này của bản thân là gì, cô chỉ biết chị thật sự đã thành công trong kế hoạch trả thù. Bởi vì chỉ việc nghĩ đến chị cũng khiến trái tim cô đau đớn.

Tiếng phanh xe làm Đỗ Hà trở về với hiện thực, cô không mong chờ gì việc Lương Thùy Linh mở cửa cho mình nên cứ lẳng lặng ngồi lên xe, cũng bỏ quên mất nụ cười cùng lời chào vốn đã thành thói quen. Lương Thùy Linh thấy biểu hiện của Đỗ Hà cũng chỉ phớt lờ nhưng lại không ngăn được mắt mình lướt qua gương mặt người bên cạnh. Cô cũng nhận ra Đỗ Hà đã chuẩn bị quà, có lẽ cô ấy đoán được cô không biết phải mua gì. Không gian lúc này được bao phủ bởi một sự im lặng kỳ lạ và ở giữa chính là bức tường vô hình mà cả hai đã dựng lên.

Khi đến nơi, Đỗ Hà hít thật một hơi sâu chuẩn bị cho màn kịch sắp tới, cô thong thả bước xuống xe, tay vẫn giữ chiếc túi chứa món quà mừng thọ. Vừa gặp được ông bà nội Đỗ Hà đã nở nụ cười tươi tắn, cho dù cuộc hôn nhân của cô xảy ra vấn đề gì cô cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của ông bà.

Buổi tiệc được diễn ra trên mảnh sân vườn rộng lớn bên cạnh nhà, khách mời đến cũng không nhiều vì ông nội vốn không thích ồn ào. Đỗ Hà dường như hoàn thành vai diễn của mình một cách xuất sắc ngoại trừ cô hạn chế tối đa việc nhìn Lương Thùy Linh. Nhưng dường như việc này vẫn không thể làm một vài người thõa mãn.

Khi nhập tiệc không được bao lâu, An Phúc lên tiếng hỏi, cố ý để ông nội nghe thấy.

- Chị dâu! Em nghe nói mấy hôm nay chị đều ở khách sạn, không có chuyện gì chứ?


Câu hỏi như hút hết những tiếng động xung quanh, ba mẹ Lương Thùy Linh lo lắng nhìn Đỗ Hà, họ chưa từng nghe gì về chuyện này. Nhưng ngược lại Đỗ Hà không hề bối rối, trước khi đến đây cô cũng đã đoán được bữa ăn này không dễ nuốt.

- Dĩ nhiên là không! Vì gần đây công việc quá bận nên chị mới ở lại khách sạn để tiện đi làm thôi - cô nhã nhặn nói.

Lương An Phúc chau mày một giây rồi giãn ra, hắn không ngờ đến việc cô gái này có thể nhịn được chuyện Lương Thùy Linh đưa người phụ nữ khác về nhà. Nhưng nhanh chóng nhếch môi cười nói thầm đủ cho một mình hắn nghe.

"Cô đúng là rất đặc biệt, để tôi xem cô chịu đựng được bao lâu"

- Vậy con định ở khách sạn đến khi nào? - ông nội hỏi.

- Ngày mai thôi ạ! - câu trả lời là của Lương Thùy Linh, cô đã phản ứng trước khi Đỗ Hà kịp nói điều gì.

- Công việc cũng ổn rồi nên ngày mai con sẽ đưa cô ấy về. Nhà không Đỗ Hà thật sự rất trống vắng - Lương Thùy Linh dứt lời với một nụ cười, cô tự biện hộ đây là diễn kịch mà thôi nhưng những gì cô nói thì đều là sự thật. Và ở người ngồi bên cạnh cũng chỉ nghĩ được như thế.

Đến gần giờ chiều buổi tiệc mới kết thúc, bà nội chu đáo bảo Đỗ Hà vào phòng ngủ một lát vì trông cô có vẻ xanh xao. vâng lời bà Đỗ Hà đi đến căn phòng được chuẩn bị trước cho cô và người mang danh nghĩa là chồng kia. Sau khi trò chuyện với ông nội, Lương Thùy Linh cũng quay về phòng, đây là nơi cô ngủ lại mỗi khi đến nhà tổ nên chẳng có gì xa lạ. có điều hôm nay thì khác, vừa bước vào thì Lương Thùy Linh đã nhận ra Đỗ Hà đang ngủ, nhưng là ngủ trên ghế sofa chứ không phải giường.

- Chỉ vì tôi không muốn người khác nghĩ tôi đang ngược đãi cô thôi - cô lẩm bẩm, như nói với bản thân hơn là với cô ấy.. Nhưng sau cái hành động kai cô không biết phải làm gì, cuối cùng đưa ra quyết định là nằm xuống bên cạnh, sau đó thì cũng thiếp đi.

Khi Đỗ Hà tỉnh lại hình ảnh đầu tiên cô nhận thức được là gương mặt mà cô đã nhớ thương mong chờ gần như trong suốt quãng đời tuổi trẻ.

"Mình lại nằm mơ rồi" - cô tự cười mình.

Và dĩ nhiên ở trong giấc mơ bạn có thể làm tất cả mọi thứ mình muốn nên Đỗ Hà khẽ đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Lương Thùy Linh, vuốt nhẹ qua đôi mắt với hàng mi dài. gương mặt Lương Thùy Linh trông lúc này cũng toát lên vẻ quyến rũ, tuy cô không yêu chị về vẻ ngoài nhưng vẫn thường cảm thấy chị thật sự rất đẹp. Ngón tay cô cứ như thế mà di chuyển theo những đường nét trên mặt Lương Thùy Linh, cũng chẳng hay biết nước mắt mình rơi từ lúc nào.

- Sao chỉ có trong mơ chị mới có thể ở bên em thế này? - cô nói nhỏ như đang thở. Cho đến khi Lương Thùy Linh tức giấc rồi chăm chú nhìn cô Đỗ Hà vẫn nghĩ đây chỉ là giấc mơ.


- Cô đang làm gì vậy? - giọng nói chị sắc lạnh vang lên. Trong phút chốc Đỗ Hà hiểu ra đây chính là đời thực và điều này khiến cô giật bắn người ngồi dậy. ánh mắt lạnh lùng của Lương Thùy Linh khiến cô bối rối.

- Xin lỗi! - Đỗ Hà nói rồi vội đứng dậy đi thẳng vào toilet, vừa rửa mặt vừa tự hỏi sao bản thân lại có thể leo lên giường trong lúc ngủ. Bởi những suy nghĩ lạc quan của cô đã bị lạc mất từ lâu lắm rồi.

Trong phòng, Lương Thùy Linh ngồi trầm ngâm chờ đợi. ánh mắt cô sâu thẳm nhìn vào một điểm vô định. tâm trí lúc này đang nhớ đến giọt nước mắt của Đỗ Hà. Đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy rơi lệ sau từng ấy năm, cho dù là lúc biết cô giả dối với mình hay khi cô dùng cô gái kia để đả kích mình Đỗ Hà đều chỉ đơn giản là lẳng lặng chấp nhận, không hề có phản kháng, ngay cả đến việc khóc cũng không. Thời gian Lương Thùy Linh quen biết Đỗ Hà cô thấy nhiều nhất vẫn luôn chính là nụ cười của cô ấy. Cô ấy vẫn luôn vui vẻ tươi tắn trước mặt cô, cứ như chỉ cần cô nhìn đến thì cô ấy sẽ tự động mỉm cười.Lương Thùy Linh bất chợt nhận ra đã rất lâu rồi cô không thấy nụ cười đáng yêu đó nữa.

- Lương Thùy Linh! - giọng Đỗ Hà nhỏ nhẹ - Chuyện lúc nãy em không cố ý. Chị nghỉ ngơi đi! Em không làm phiền nữa - cô không nhìn Lương Thùy Linh, cứ như vậy mà quay người đi, bỏ mặc cả câu nói chưa kịp thốt ra của người còn lại.

. . . .

Vì đã hứa sẽ ở lại qua đêm nên buổi chiều Đỗ Hà ra vườn cùng với ông nội đánh cờ. ván đấu chưa bắt đầu được bao lâu thì cô đã mất hết gần một nửa quân, đang bĩu môi suy nghĩ xem phải làm thế nào thì Đỗ Hà nhận ra Lương Thùy Linh vừa ngồi xuống cạnh mình.

- Viện binh của con đến rồi kìa! - ông nội vui vẻ nói.

Lương Thùy Linh mỉm cười ân cần.

- Em có cần giúp đỡ không?

Câu nói làm Đỗ Hà tự động ngẩng đầu lên nhìn Lương Thùy Linh. Giúp đỡ? Từ này gợi nhớ đến một lời đề nghị khác và có vẻ như cả hai đều không phải là thật.

- Em không sao! - Đỗ Hà đáp nhanh rồi quay lại ván cờ. Thái độ của cô làm nụ cười của Lương Thùy Linh đông cứng trong một giây, nhưng Đỗ Hà không nhìn thấy. Sự xuất hiện của chị vốn chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến cô phân tâm, vậy nên ván cờ ngày càng bế tắc.


Đỗ Hà bĩu môi.
- Con thua rồi ông!

- Nếu con để Lương Thùy Linh úp thì không đến nỗi thế này đâu. Lương Thùy Linh nó đánh cờ giỏi lắm, ngang ngửa với ông đó! - ông nội nói.

- Lần sau đi ạ! - Đỗ Hà nhẹ nhàng đáp. Tuy lời nói là vậy nhưng cô không hề nghĩ đến việc nhờ vả đó. Đỗ Hà hiểu rõ bản thân dù là ở tình huống như thế nào cũng không cần một người xem mình thua cả loại gái bán hoa giúp đỡ. Cô không biết mình còn yêu chị hay đã hết, chỉ biết rằng giờ đây bản thân không muốn bị tổn thương nữa. Lương Thùy Linh sẽ không bao giờ bảo vệ cho cô nên cô sẽ tự bảo vệ mình, dù là bảo vệ khỏi chính chị.


END CHAP.


--------------------------------------------------------------------------

Vote thuiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro