Chap 19: Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Hoàng tử cho rằng phù thủy độc ác, đâu hiểu rằng mọi thứ tốt đẹp phù thủy đều đã cho mình. Tình yêu của phù thủy không phải chỉ có thể là màu đen"
...

Trở về đêm, Đỗ Hà ngồi bên bà nội thêu lên một chiếc chăn, đôi mắt chăm chú vào từng đường kim, cẩn thận tái hiện hình ảnh một con ong đang đậu trên một bông hoa. Bên cạnh hai người là ông nội và Lương Thùy Linh, họ đang thảo luận vài vấn đề về công ty. Khung cảnh lúc này tuy không trọn vẹn nhưng vẫn toát lên vẻ ấm áp của một gia đình hạnh phúc.

Đan hết một phần Đỗ Hà luồn thêm phần chỉ màu khác vào, bỗng nhiên mắt cô nhòa đi, cũng vì vậy mà bất cẩn làm cây kim đâm thẳng vào ngón tay. Đỗ Hà hét lên khe khẽ, làm rơi chiếc khăn xuống sàn.

- Con có sao không Hà? - bà nội lo lắng hỏi.

Máu trên tay đang bắt đầu chảy thành giọt nhưng Đỗ Hà chỉ mỉm cười.

- Không sao đâu ạ. Tại con không cẩn thận thôi!

- Để chị! - Lương Thùy Linh nói, rồi nhanh chóng bước tới lấy tay cô cho vào miệng mình rồi với tay lấy khăn giấy lau nhẹ qua vết thương, Đỗ Hà thấy hành động này phản ứng duy nhất là để mặc chị. Nếu Lương Thùy Linh đã muốn diễn vở kịch này cho thật hoàn hảo thì cô cũng không phiền. Sau khi máu ngừng chảy, Lương Thùy Linh lấy một miếng băng nhỏ nhẹ nhàng dán lên cho cô.

-Bà không biết thì ra Linh lại là đứa ân cần chu đáo thế này! - bà nội nói rồi quay sang mỉm cười với ông.

- Con chỉ làm vậy với Hà thôi! - Lương Thùy Linh vui vẻ đáp, ngẩng lên nhìn cô, nhưng Đỗ Hà lúc này hoàn toàn không có tâm trạng để tham gia vở diễn của chị. Cô chỉ chăm chăm xem xét chiếc khăn còn dang dở. Nét mặt của cô cũng khiến hai người còn lại thấy kì lạ.

Bà nội vỗ nhẹ lên tay cô.

- Đỗ Hà! Hình như con mệt rồi. Vào phòng ngủ sớm đi con!

Lời khuyên này rất đúng lúc vì cô cũng đang cảm thấy mệt mỏi, Đỗ Hà lễ phép gật đầu, sắp xếp lại mọi thứ rồi đi vào phòng. Vẫn không khác mấy với lúc chiều, cô mặc thêm chiếc áo khoác len rồi mang gối của mình đặt lên ghế sofa để bắt đầu giấc ngủ. Tự hứa với bản thân dù có mộng du cũng không được leo lên giường.

Hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện khi Lương Thùy Linh vào phòng. Nhưng lần này cô không làm gì khác ngoài việc nằm đó ngắm Đỗ Hà ngủ. Đỗ Hà nằm nghiêng người với đôi tay đặt gần đầu, trông cô lúc này rất bình thản, như một nàng công chúa xinh đẹp đang nằm giữa sự che chở của thiên nhiên. Lương Thùy Linh không hiểu sao bản thân lại cười, nhưng cô nhận thấy rõ ràng sự bình yên mà cô gái đó mang đến cho mình lúc này, dù cô ấy chẳng làm gì cả.

. . . . . .

Bầu trời đêm lay động dữ dội, cơn mưa ngày càng nặng hạt cùng những cơn gió liên tục quật vào căn nhà. Có vẻ như chúng đang giận dữ vì một điều gì đó mà chẳng ai biết. Rồi ngay cả sấm chớp cũng xuất hiện, những tiếng nổ như muốn làm gãy đôi bầu trời liên tục vang lên. Tất cả hòa âm thành một bản hợp xướng mang đầy vẻ phẫn nộ. Cảnh tượng này có thể làm bất cứ đứa trẻ nào hoảng sợ và không chỉ có chúng như thế.

Tiếng động ngoài trời làm Lương Thùy Linh tỉnh giấc, cô kéo chăn cao hơn một chút, cố gắng tiếp tục giấc ngủ vừa đứt quãng. Nhưng cô bỗng nhớ ra một điều, Lương Thùy Linh ngồi thẳng dậy nhìn vào chiếc ghế gần đó, nó trống không.

Đỗ Hà không có ở đây, cô bỗng thấy bối rối, một cảm giác rất ít khi xuất hiện. Lương Thùy Linh ra khỏi giường, bắt đầu đi tìm người mà đáng lẽ cô chẳng cần quan tâm. Không thấy Đỗ Hà trong toilet, Lương Thùy Linh hơi hoảng vừa định bước ra ngoài thì một thứ khiến cô dừng lại. Bước đến trước chiếc tủ quần áo, nơi cô thấy một phần chiếc áo khoác len, Lương Thùy Linh đưa tay nhẹ nhàng mở cánh cửa. Đúng như cô nghĩ,Đỗ Hà đang ở đó, ngồi thu người tựa vào thành tủ, cô đã ngủ với những giọt nước mắt chưa kịp khô đi.

Bất giác Lương Thùy Linh cảm thấy đau lòng,lý do tại sao cô cũng chẳng quan tâm. Lương Thùy Linh chỉ biết hình ảnh trước mắt làm cô khó chịu đến thế nào. Đỗ Hà sợ tiếng sấm, việc này cô đã biết khi lần đầu cô ấy đến đây vào năm bảy tuổi. Cũng giống như bây giờ, cô ấy chạy đến một góc khuất, tự bao bọc lấy bản thân mình trong bóng tối, vùi những tiếng nấc đi, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy. Năm xưa Lương Thùy Linh cảm thấy Đỗ Hà rất tội nghiệp, rất cần có ai đó an ủi, vậy nên cô quyết định đến ngồi bên cô ấy cả đêm.Cô đã quên mất rất nhiều thứ về Đỗ Hà, hay đúng hơn là chúng bị che lấp đi bởi sự sắp đặt tính toán của những người khác và cả chính lòng thù hận của cô. Cô dường như đã xem mọi sự quan tâm của Đỗ Hà là một chuyện bình thường, đến nỗi cô không ngại vùi dập nó. Rồi khi cô ấy bắt đầu phản kháng thì cô lại cho rằng cô ấy độc ác. Đó có lẽ là cái cách con người sống, khi mà sự ích kỷ khiến họ không nhìn rõ được bản thân.

. . . .

Đỗ Hà một lần nữa tỉnh lại trên giường, cô cho rằng bản thân đang bị chứng mộng du nghiêm trọng. Có điều cô không hiểu loại bệnh đó sao lại khiến cô đau đầu và mệt mỏi thế này. Đỗ Hà loạng choạng đứng dậy, bàn tay day day trán vài cái thì bắt đầu chuẩn bị đến công ty. Vừa hoàn tất mọi việc thì cũng là lúc Lương Thùy Linh bước vào.

- Lương Thùy Linh! Em bị trễ giờ...chị có thể... - Đỗ Hà ngập ngừng, giọng cô đã bị khàn đi -...Chỉ cần ra đến đường lớn thôi. Em sẽ tự đón xe!

Lương Thùy Linh gật đầu rồi quay ra, cô đã biết trước chị chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì nếu để cô đi một mình ông nội nhất định sẽ không vui. Hành trình quay về vẫn là bầu không khí im lặng đến nỗi họ gần như nghe được cả tiếng gió dù cách một lớp kính. Bầu trời hôm nay được bao phủ bởi sắc xanh êm dịu, chẳng còn tí dấu tích nào của cơn giông đêm qua. Đỗ Hà vẫn giữ mắt mình hướng ra bên ngoài, ngắm nhìn bất cứ thứ gì chạy ngang qua cửa kính.

- Đến đây là được rồi! - cô nhẹ nhàng nói khi họ vừa ra đến đường lớn, nhưng chiếc xe không hề có vẻ gì là muốn dừng. Đỗ Hà thấy thế thì nhắc lại lần nữa và kết quả vẫn không thay đổi. Ít ra Lương Thùy Linh phải nói gì đó về việc này nhưng chị chỉ im lặng tập trung lái xe. Đỗ Hà không hỏi nữa, cơn đau đầu ngày càng nặng nên cô tựa vào ghế rồi nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng cho qua. Một lúc sau thì Đỗ Hà nhận ra bản thân thật sự không ổn, cô bắt đầu bị choáng váng, toàn thân nóng ra lên.

- Cô không sao chứ? - giọng Lương Thùy Linh vang lên, âm điệu lạnh lùng pha thêm sự quan tâm.

- Em ổn thôi! - Đỗ Hà đáp, cô cho rằng chị chỉ hỏi như một người qua đường không hơn không kém, vậy nên dù cô có nói mình sắp chết thì chị cũng chỉ tùy tiện gật đầu. Hoặc là theo suy nghĩ tích cực hơn một chút, chị sẽ đưa cô đến bệnh viện, chỉ để chắc chắn cô vẫn có thể sống mà tiếp tục trả giá.

Lương Thùy Linh nghe thấy vậy thì cũng chẳng nói gì thêm. Khi họ đến trụ sở chính của LH Đỗ Hà phải rất khó khăn mới tháo được dây an toàn vì tay cô đang mất sức.

- Cảm ơn chị! - cô nói rồi bước ra, vừa đặt chân xuống đất đã cảm thấy mặt mày say sẩm, cố gắng hết sức định thần, cô bắt đầu đi vào trong. Đỗ Hà lúc này chỉ muốn tìm Ngọc Thảo rồi nhờ chị đưa đến bệnh viện. Có điều chỉ mới được mấy bước thì cô đã không thể chịu đựng nổi mà ngất đi.

Trong một khoảnh khắc, Hữu Phong nhìn thấy cảnh tượng đó, anh hoảng hốt chạy đến, may là vừa kịp đỡ lấy cô. Không cần suy nghĩ mà lập tức bế cô lên quay lại bãi đỗ xe. Nhưng...

- Không cần! - Lương Thùy Linh ngăn Hữu Phong lại, giọng cô sắc lạnh.

- Cô ấy là vợ tôi! Tôi tự biết chăm sóc cho cô ấy!

Hữu Phong không muốn, nhưng người kia nói đúng, chị ta mới là chồng hợp pháp của cô. Không phải anh. Hữu Phong đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao của Đỗ Hà lần nữa rồi để Lương Thùy Linh bế cô đi. Anh đứng đó lặng lẽ nhìn theo, cảm giác như mình lại đánh mất cô lần nữa.

. . . . .

- Bệnh nhân bị suy kiệt cộng thêm việc bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt cao. Chúng tôi đã tiêm thuốc và truyền dinh dưỡng cho bệnh nhân. Côc ấy cần nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất là đừng để bệnh nhân làm việc quá sức nữa - vị bác sĩ nói, thêm cái gật đầu nữa thì ông bước ra ngoài.

Lương Thùy Linh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường nhìn người kia. Gương mặt cô vẫn còn rất nhợt nhạt. Sáng nay khi thấy biểu hiện mệt mỏi của Đỗ Hà cô đã biết cô ấy không khỏe, nhưng vẫn là cái sĩ diện và cơn giận kia ngăn cô có bất cứ cử chỉ quan tâm nào. Lúc Đỗ Hà vất vả tháo dây an toàn cô muốn đến giúp nhưng lại chẳng làm gì cả. Có điều cô cuối cùng vẫn không thể yên tâm bỏ đi mà ngồi trên xe nhìn theo Đỗ Hà. Giây phút Hà ngã xuống cô đã không còn suy nghĩ hay đắn đo gì nữa, lập tức chạy đến bên cô ấy. Nhưng không chỉ có cô làm thế và lần đầu tiên cô nghĩ bản thân ấu trĩ khi cảm thấy tức giận lúc đó. Đó có thể gọi là cảm giác gì? Lương Thùy Linh chọn cách phủ nhận nó, như vậy cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Đỗ Hà nằm trên giường lúc này không còn vẻ bình thản nữa mà thay vào đó cô co người lại, bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn, trông như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất khủng khiếp. Ác mộng, cô lại gặp ác mộng, rồi nước mắt bắt đầu rơi, chúng chảy dài trên gương mặt thanh tú đầy vẻ hoảng sợ lẫn đau đớn lúc này. Tuy vậy, Đỗ Hà vẫn không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, cô đã quen giữ im lặng những tiếng lòng của mình nhiều đến nỗi chúng trở thành một phản ứng tự nhiên. Ở bên cạnh, Lương Thùy Linh nhìn thấy việc này thì trở nên bối rối và một cảm giác đau lòng len lỏi trong cơ thể, cô lưỡng lự một lúc rồi quyết định ôm lấy Đỗ Hà. Chỉ tiếc là Đỗ Hà tỉnh lại đúng lúc đó.

Cô thở hổn hển, hơi thở vô cùng nặng nhọc. Đỗ Hà vốn không hề để ý đến hành động của Lương Thùy Linh, cơn ác mộng vẫn còn chấn động. Cô ngồi dậy, thu người lại rồi úp mặt vào gối để lấy lại bình tĩnh.

- Cô không sao chứ? - câu hỏi của Lương Thùy Linh làm cô giật bắn người.

- Em...em không sao - cô lúng túng nói, bây giờ Đỗ Hà mới chú ý nơi mình đang ở nhưng cũng không thắc mắc gì. Cô cho là càng ít giao tiếp với chị thì cô sẽ bớt bị chị làm tổn thương. Đỗ Hà nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường rồi rút ống truyền dịch khỏi tay.

- Cô định làm gì? - Lương Thùy Linh hỏi, giọng cô vẫn mang vẻ lạnh lùng nhưng sự quan tâm chiếm phần nhiều.

Đỗ Hà bước xuống giường, nhỏ nhẹ nói.

- Em có buổi họp lúc 3 giờ! Nếu không đi sẽ trễ mất!

- Cô muốn đi trong tình trạng này sao?


- Em khỏe rồi mà! - cô nói trong khi cầm túi xách cùng quần áo của mình lên.

Lương Thùy Linh nắm lấy khủy tay cô.

- Không được đi! Bác sĩ đã bảo cô phải nghỉ ngơi thật nhiều.

- Nhưng em...

- Tôi nói không được đi! - cô tức giận hét lên làm Đỗ Hà ngạc nhiên lẫn hoảng sợ. Lương Thùy Linh thấy vậy liền hạ giọng - Tôi sẽ báo với họ cô bị ốm, hôm nay ở lại đây!
Cô nói rồi bỏ ra ngoài, bước ra khỏi cửa Lương Thùy Linh đứng tựa vào bức tường bên cạnh, không hiểu sao vừa rồi khi Đỗ Hà muốn đi làm cô lại thấy tức giận. Là tức giận vì Đỗ Hà không nghe lời mình hay là vì cô ấy chưa khỏe hẳn mà lại đòi đi làm thực sự cô cũng không biết rõ. Tự bản thân cảm thấy mình đã thay đổi rồi nhưng Lương Thùy Linh vẫn cố phủ nhận. Trong phòng, Jungwha đứng đó nhìn theo một lúc thì quay trở lại giường. Cô không tự huyễn hoặc mình, không hề cho rằng đây là sự quan tâm, nhiều nhất cũng chỉ là chị không muốn để người khác bàn tán.

. . . .

Không khí trong phòng họp lúc này căng như dây đàn. Sáng nay LH đã xảy ra một việc lớn khi cục thuế cử người đến kiểm tra sổ sách và mang đi một lượng lớn giấy tờ liên quan vì nghi ngờ LH gian lận trong nộp thuế.

Nguyễn Nam Khánh nói.

- Với tư cách là cổ đông của công ty. Tôi rất mong chủ tịch Đỗ có thể giải thích về việc này.

Tất cả những ánh mắt đều tập trung vào Đỗ Hà, cô biết mình không thể trốn tránh.

- Để cho tập đoàn xảy ra vấn đề này tôi thật sự xin lỗi mọi người. Tuy nhiên, cho đến khi có kết luận cuối cùng tôi cho là chúng ta không nên mất bình tĩnh. Còn việc tại sao và như thế nào lại xảy ra như thế này tôi sẽ điều tra kỹ và đưa ra câu trả lời xác đáng cho các vị! Và nếu kết quả điều tra của cục thuế có bất lợi cho LH, tôi cũng sẽ giải quyết tất cả. Vậy nên mong mọi người hãy cho tôi thời gian.

- Nhưng nói thế nào thì trách nhiệm chẳng phải cũng thuộc về người lãnh đạo tập đoàn sao? Chủ tịch thấy thế đúng không? - ông Choi vẫn cố gắng làm khó cô.

- Thật ra thì... - một vị cổ đông khác lên tiếng - Theo như bên thuế nói việc sổ sách có vấn đề xảy ra một thời gian dài trong khi Đỗ Hà chỉ mới nhận chức không lâu. Cũng không thể đổ trách nhiệm cho mỗi cô ấy được.

Ông Nguyễn vừa định phản bác thì bị giọng cô ngăn lại.

- Cảm ơn ông. Cũng như tôi đã nói, chuyện này sẽ được điều tra kỹ càng, tới lúc đó người nào cần chịu trách nhiệm hay là trách nhiệm này thuộc về tôi thì đều sẽ được xử lý triệt để. Còn nếu bây giờ có ai cảm thấy tôi cần từ chức để họ giải quyết vấn đề hiện nay thì xin cứ lên tiếng! - câu nói của cô chặn đứng tất cả lời chống đối, phòng họp bao phủ bởi sự tĩnh lặng vậy nên việc từ chức là không cần thiết.

- Vậy thì bao lâu? - sau một lúc suy nghĩ Nguyễn Nam Khánh nói - Nếu cô không thể điều tra ra thì sao?

- Vậy ông muốn bao lâu? - cô hỏi - Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là ai gây ra nó mà là làm sao để kéo LH khỏi chuyện này. Tôi nghĩ ông cũng đồng ý với tôi đúng không?

Hai người đấu mắt một lúc thì ông Nguyễn gật đầu cùng một nụ cười không thể tin được.

. . . .

Một tuần sau có kết quả điều tra, LH bị kết luận gian lận thuế và phải bồi thường khoản tiền không nhỏ. Tin tức được công bố, giá cổ phiếu của LH giảm đến mức kỷ lục, thêm vào đó là việc thâm hụt ngân sách nghiêm trọng. Tình hình như thế phía ông Nguyễn càng gây thêm áp lực cho Đỗ Hà, ép cô phải giải quyết chuyện này trong vòng một tháng nếu không họ sẽ rút vốn. Lúc đó LH sẽ sụp đổ hoàn toàn.

- Sếp! Tôi đã điều tra rồi. Tất cả những vấn đó đều xảy ra khi ông Huỳnh làm giám đốc tài chính. Nhưng mà sau khi ông ta từ chức thì dường như đã hoàn toàn biến mất – Ngọc Thảo nói.

- Chủ tịch ! Bây giờ cách duy nhất cứu LH là phải tìm được một công ty hay ngân hàng chịu đầu tư vào công ty . Vấn đề tài chính lúc này đã rất nghiêm trọng, rất nhiều công trình đang tiến hành của chúng ta thiếu vốn. nếu không thể hoàn thành kịp tiến độ sợ là dẫn đến việc lại phải bồi thường. Đặc biệt là cả tiền lương của các công nhân viên cũng không thể đảm bảo. Tình hnhf đang rất bất lợi cho cô! - Trợ lý Phanh lo lắng nói.

Đỗ Hà trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Hai người giúp tôi liên lạc với tất cả các ngân hàng có thể đầu tư cho chúng ta. Tôi không thể để LH xảy ra chuyện được!

Hai người nghe lệnh lập tức rời phòng đi tìm nhà đầu tư.

Đợi khi họ ra ngoài, Đỗ Hà mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô biết những việc này liên quan đến Nguyễn Nam Khánh, vấn đề về thuế má đều xảy ra khi tay chân cả ông ta làm việc tại LH, trong khi chính vì ông ta giở trò trong đống sổ sách mới khiến tất cả đều không rõ ràng. Các giấy tờ liên quan đến việc này dù rất đầy đủ nhưng lại không khớp với con số thật, số tiền chênh lệch chắc chắn đều đã vào túi ông ta. Bây giờ cái Nguyễn Nam Khánh muốn là cô ngã quỵ để ông ta có cớ đẩy cô ra khỏi LH. Sau đó là đổ số tiền đã lấy đi kia trở lại rồi đường đường chính chính tiếp quản tập đoàn. Vì ông ta biết rõ cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý bán cổ phiếu ra. Hiện tại chỉ có thể giải quyết nguy cơ trước mắt rồi tìm cho ra giám đốc tài chính, buộc ông ta khai ra kẻ chủ mưu và bắt Nguyễn Nam Khánh trả lại tất cả mọi thứ.


END CHAP



----------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro