Lisa và Jisoo làm sao thế? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hôm nay không nói rõ ràng, không đi đâu cả!"

Câu nói này, chẳng khác nào bản tử hình cho Kim Jisoo vì hơn tất cả mọi người, cô là người hiểu rõ nhất Lisa cứng đầu đến cỡ nào. Cô ấy nói được sẽ làm được. Bảy năm rồi, lúc nào cô ấy cũng làm được như thế.

Cũng vì hiểu quá rõ nên Jisoo  vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy tức giận vì cô biết rõ nguyên nhân của chuyện này là tại mình.

" Không có gì để nói hết!" Cô đề cao giọng mình, gần như thét lên. 

Chuyện đến nước này, Lisa khó chịu chẳng nhẽ cô không khó chịu hay sao? 

Nhưng cô thực sự không có biện pháp a.

" Rốt cuộc em muốn chị làm sao nữa?!" 

Lisa dịu giọng nói:

" Em không muốn gì hết, em chỉ muốn biết vì sao chị đột nhiên lại trở nên kì lạ như thế? Vì sao chị lại muốn tránh em?"  

" Nếu là lỗi tại em, chị làm ơn nói cho em biết. Em sẽ sửa."

" Em không hiểu sao, Lalisa! Chuyện này em không có cách nào thay đổi hết!"

" Jisoo, rốt cuộc chị đã gặp chuyện gì?" Lisa lo lắng hỏi. Cô ấy nhận ra chuyện này có thể nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô ấy rất nhiều.
  
Jisoo siết chặt nắm tay mình, vành mắt đỏ bừng.

" Em thay đổi thế nào được chuyện ngay cả bản thân chị cũng không thể hả Lisa?"

" Chị biết phải làm sao khi mà chị càng ngày càng muốn nhiều hơn?  Thậm chí chỉ cần nhìn em thân thiết với người khác chị liền không chịu được?"  

Lisa đã đợi một câu trả lời nào đó nhưng tuyệt đối không phải điều này. Cô kinh ngạc mở to mắt, không dám tin vào những thứ mình nghe. 

" Ý chị là sao...?" 

" Còn có thể là ý gì? Chị biết em không phải nên chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được chứ?"

Cô đưa tay lên mắt quẹt đi những giọt nước mắt không biết cô gắng của mình. Cô không muốn cô ấy biết cô thực sự rất yếu ớt. 

" Em đói thì gọi đồ ăn đi. Đừng nhịn đói đi ngủ." 

Nói xong Jisoo giật mạnh mở cửa ra, đi một mạch về phòng mà không ngoái đầu nhìn lại. 

Lisa đứng lặng ở chỗ cũ, kinh ngạc chưa hết, không biết làm sao.

Nếu Rosé nhìn thấy Lisa lúc này chắc chắn sẽ cười không đứng dậy được vì cô ấy trông ngốc quá.

Mất một lúc Lisa mới lấy lại được tinh thần. Điều đầu tiên cô làm là đóng cửa lại, lấy điện thoại gọi cho chị cô.

" Thôi nào, làm ơn bắt máy đi chị..."

Lisa cắn ngón tay, đi đi lại lại trong phòng đầy lo lắng.

Qua vài hồi chuông, màn hình cuối cùng cũng biểu hiện kết nối thành công.

" Bé con, cơn gió nào khiến em gọi điện cho chị thế?" 

" Chị ơi." 

Nghe thấy giọng điệu của Lisa có chút kì quái, cô ấy lập tức ngẩng đầu lên:

" Lisa, đã xảy ra chuyện gì sao?" 

" Cô ấy, hình như cô ấy nói cô ấy thích em..." 

Lisa nói khá nhỏ và có phần ngây ngẩn nên cô không nghe được quá rõ ràng. Trên mặt cô tràn đầy dấu hỏi chấm.

" Hả? Cô ấy? Ai cơ?"

" Người em thích ấy hả?" 

Lisa gật đầu liên tục. Ánh mắt sáng lên như bắt được phao cứu mạng. 

Cô nhìn Lisa như vậy mà không khỏi cảm thán, Lisa trưởng thành từ sớm, cũng chỉ có những lúc như thế này, con bé mới để lộ tuổi tác thật sự của mình. 

Thân làm chị gái cô đương nhiên rất vui lòng giúp em gái mình bài ưu giải nạn. 

" Cô ấy nói gì?" 

" Chị nhớ gần đây em nói với chị cô ấy đột ngột tránh mặt em phải không? Hôm nay em muốn cùng cô ấy giải quyết việc này. Cô ấy nói cô ấy không thích nhìn em thân mật với người khác. Em hỏi cô ấy có ý gì, cô ấy lại bảo cô ấy biết em không phải như thế nên mong em đừng nói chuyện đó nữa." 

Nói rồi, Lisa dừng lại, đặt ra nghi vấn:  

" Cô ấy thực sự thích em? Hay là em hiểu nhầm vậy chị?" 

Lisa thực sự là một đứa trẻ rất thông minh, con bé nhiệt tình và lương thiện, thêm việc biết cách trung hoà mọi mối quan hệ nên nhân duyên luôn rất tốt.

Nhưng mà sao, về vấn đề tình cảm của mình lại ngốc thế này cơ chứ? 

Cô nhìn cô ấy hận sắt không thành thép. 

" Lisa ngốc nghếch, lúc như vậy em lại để cô ấy đi rồi?" 

Lisa cũng mơ hồ biết được mình đã phạm sai lầm, yếu ớt nói: 

" Tại lúc đó em bất ngờ quá..." 

" Em sợ ý cô ấy không phải như thế..." 

Cứ nghĩ đến việc mình có thể thực sự đã chọc giận Jisoo Lisa liền muốn khóc lên. Cô nhìn màn hình, mếu máo kêu cứu:  

" Ôi chị ơi, em nên làm gì bây giờ? Cô ấy sẽ không thực sự không để ý đến em nữa chứ..."  

" Còn làm gì nữa, tỏ tình a. Không đi nhanh sau này em chắc chắn hối hận đó."  

***

" Jisoo unnie! Jisoo unnie!"

Trong phòng không truyền đến tiếng động khác, yên lặng bất thường.

" Em biết chị ở bên trong. Mở cửa cho em đi, Jisoo unnie. Em có chuyện muốn nói với chị."

Người bên trong dù muốn giả vờ mình không nghe được cũng rất khó vì cứ qua nửa phút Lisa lại gõ cửa một lần.

" Jisoo a, chị nghe em giải thích được không? Làm ơn đừng không để ý đến em..."

" Jisoo...Em xin lỗi...Jisoo..."

Giọng nói của Lisa trở nên đứt quãng, không cần cố gắng lắng nghe, Jisoo cũng biết Lisa lại khóc rồi.

Cô sờ tay lên ngực trái của mình chỉ thấy lòng mình nhói lên từng đợt. Cô không thích nhìn Lisa khóc.

Từ khi cô thích cô ấy, cô đã không thể tự lừa dối chính mình.

Chuyện tệ nhất cũng đã xảy ra rồi, còn có chuyện gì có thể tệ hơn nữa?

Jisoo nghĩ thế liền đứng dậy mở cửa. 

Cửa thình lình mở ra, Lisa giật mình ngẩng đầu lên.

" Sao lại khóc rồi?"

Lisa xoa xoa mắt, khựng lại khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Jisoo.

" Chị cũng khóc?..."

Jisoo hơi nghiêng đầu đi tránh ánh mắt của cô, không trả lời vấn đề này.

" Em muốn nói gì?" 

Cô muốn nói quá nhiều.

Từ ngữ đột ngột trở nên thiếu thốn khi cô muốn nói cho cô ấy biết, cô ấy đối với cô đặc biệt đến nhường nào.

Từ bé cho đến lúc 15 tuổi, Lisa chưa thích ai bao giờ. Qua 15 tuổi, Kim Jisoo là người đã chiếm trọn mọi sự chú ý của cô. 

Cô không rõ từ bao giờ cô cảm nhận được những cảm xúc phức tạp rốn ren này. Bởi vì vừa hiểu lại vừa không hiểu nên bản thân cô thường hay hoảng sợ bất an.

Cô ấy quá tốt khiến cô không dám bước tiếp về phía trước, cô sợ rằng mình làm sai thì từ nay về sau cả hai sẽ không thể nào quay lại trạng thái ban đầu nữa. Nên cô che đi cảm xúc của mình, che đi mục đích thực sự của những hành động thân mật.

Cô từng nghĩ có thể như bây giờ liền thật tốt. Chỉ là ai mà biết, cô ấy đột ngột thay đổi.

Cô sợ rằng, cô ấy đã biết điều gì đó. Cô sợ rằng cô ấy sẽ ghét bỏ cô nên khi cô ấy nói rằng cô ấy đang ghen tỵ, cô đã rất bất ngờ.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sắp tỏ tình, cô lo lắng đến mức không thể ngồi yên được. 

Nhưng những cảm xúc khiến bản thân cô cảm thấy mình như đang bước đi trên lớp băng mỏng hoàn toàn bình tĩnh lại khi cô ấy mắt cô ấy đỏ hoe. 

Cô thực sự rất chắc chắn cô thích, thậm chí là yêu cô ấy. Cô muốn cô ấy hạnh phúc, bởi vì cô ấy xứng đáng với mọi thứ tốt nhất trên đời.

" Kim Jisoo, em thích chị. Là thích trong tình yêu, không phải tình bạn."

" Em nói gì?!" Cô ấy giật mình quay lại nhìn cô. 

" Em thật sự, rất thích chị. Có lẽ là từ thời thực tập sinh em đã bắt đầu thích chị rồi."

" Không biết chị có thích em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro