Chương 7: Trải qua đủ loại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______
"Soo, sống cùng Lisa đi"

Jisoo lúc đó đang uống nước, đột nhiên bị cô làm cho sặc, phun hết cơm ra ngoài ho sặc sụa.

Lisa hiện trên mặt tia bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, cũng không nói chuyện kiên nhẫn chờ nàng dừng cơn ho.

Mấy phút sau, Jisoo nhìn cô kinh ngạc, thút thít dứt khỏi cơn ho: "Cô vừa mới nói cái gì?"

"Sống với Lisa, để Lisa chăm sóc em"

"Tại sao?" Jisoo trên mặt không giải thích được mờ mịt.

Lisa nhìn nàng mắt không rời, cơn ho kịch liệt lại làm nhiễm chút hồng hồng trên má nàng: "Bởi tôi hại em bị thương, cho nên phải chịu trách nhiệm với em"

Nàng mở to hai mắt, không tin được nhìn cô. Xác nhận rằng không phải lời nói đùa, nàng mới ngượng ngùng cười qua loa: "Không cần đâu. Cô không cần phải chịu trách nhiệm gì cả"

Cô cúi đầu, lặng thật lặng nhìn vào mắt nàng.

Cặp mắt to đẹp của nàng đã khôi phục nét trong suốt, sáng ngời, trong đó có một loại cảm giác giống như con vật nhỏ đang chấn kinh cùng bối rối.

Trong lòng cô lướt qua tia đau đớn, quay đầu đi trầm tư nhìn cửa sổ: "Jisoo! Đây là em nợ tôi."

Nàng luống cuống nhìn cô, thân thể nhỏ trong nháy mắt căng thẳng, qua một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng: "Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn còn hận tôi sao?"

Cô đứng dậy ra ngoài sân thượng, tựa lưng vào khung cửa móc ra một cái hộp, lấy điếu xì gà đưa lên môi đốt rồi hít sâu. Cô đưa mắt nhìn nàng, mâu quang u ám không tia gợn sóng, sâu tới nỗi không thấy đáy..

"4 năm trước ba em chủ động tìm tới nhà tôi, nói rằng em tự nguyện gả cho tôi để đổi lấy sự bình yên của cả gia đình. Nhưng chính em ở buổi đính hôn cắt cổ tay tự tử rồi nói cho tôi hết sự thật. Xin hỏi, tôi đã làm gì sai mà người nhà em lại xoay quanh bỡn cợt. Việc đó là vết nhơ của cả đời tôi. Em cảm thấy tôi không nên hận em sao?" Giọng cô rất thấp, giống như là sợ người khác nghe thấy vậy.

Trong mắt nàng dần hiện lên bi thương cùng hối lỗi. Hai tay nàng ôm đầu gối, chôn chặt lấy mặt, cả người yên lặng ngồi như vậy, lộ ra vẻ dị thường khốn khổ.

Cô nhìn nàng, trong mắt lại hiện lên tia không đành lòng. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng có ngày cô lại dùng bộ dạng lừa ta gạt người trên thương trường của mình áp dụng trên người nàng. Nhưng điều cô nói là sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật.

Trước đây rất lâu rồi, cô tới nhà nàng cùng ba nàng gặp mặt trao đổi công việc, chỉ nhìn qua thấy nàng. Khi đó công ty cô vừa mới hoạt động, người nhà cô vô cùng không đồng tình việc cô từ bỏ con đường chính trị của cha mình để trở thành một người kinh doanh. Nguyên nhân là cô chán ngán bộ dạng dịnh nọt trên quan trường kia, cô không dùng một đồng của nhà mình, cũng không nhờ ai trong gia đình hỗ trợ, một mình tay trắng dựng nghiệp. Cô bắt đầu làm từ các sản phẩm điện tử nhỏ lẻ, rồi từng bước làm nên cơ nghiệp. Hồi đó thực sự rất cực khổ. Cô cả ngày bôn ba trong thị trường điện tử, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ của công ty, không ngừng nói tốt, không ngừng xã giao, mỗi ngày trở lại nhà trọ đều mệt mỏi, đến nỗi không có khí lực mà uống nước.

Lần đầu tiên nhìn thấy Jisoo, chính là ngày cô cùng vài khách hàng từ hộp đêm đi ra ngoài. Tối đó cô uống rất nhiều rượu, vừa lên xe đã cảm thấy buồn nôn say sẩm cả người. Mới đi được một đoạn phải dừng xe lại ven đường, dạ dày từng trận đau đớn, cô vội vàng mở xe chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, tay bám vào thân cây để đứng cho vững, cả người mềm nhũn, sức lực cũng chẳng còn, chỉ biết ngồi bệt ở vệ đường.

Cô nhìn thấy máu đỏ trên mặt đất mà giật mình, rồi cô cười, cười đến khổ sở. 24 tuổi, lần đầu tiên cô không còn kiên cường được, lúc đó cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng, không thể gượng dậy được nữa.

Sau khi nôn xong, cô mệt đến nỗi không cầm nổi chai nước, ngơ ngác ngồi đó, hai tay ôm lấy chân, vành mắt đỏ hoe hiu quạnh.

Những người đi đường đi tới đi lui, đi qua cô nhưng không có người nào dừng chân giúp đỡ cô, đến một câu hỏi cũng không có, họ chỉ coi cô là một con ma rượu bệ rạc.

Sau đó Jisoo xuất hiện, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nàng nhẹ nhàng kéo tay cô, nhìn thấy cô không có phản ứng, lại cúi đầu gọi cô một tiếng:

"Cô không thoải mái ở đâu sao?"

Lúc ấy cô đã đau đến mức mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đen, nhưng vẫn rõ ràng nghe thấy giọng nói quan tâm của nàng, nàng đã không coi cô là con ma rượu, nàng như vậy bởi vì biết cô trong người khó chịu nên mới run lên như thế.

Cô ngẩng đầu lên, đầu chảy đầy mồ hôi, nhìn sang phía nàng thì liền giật mình.

Cô cảm giác mình nhất định là đau quá mới sinh ảo giác, lại thấy được một thiên thần. Nàng nhất định là không bị vướng chút bụi trần nào của thế tục. Nếu không, làm sao nàng lại có ánh mắt linh động mà trong trẻo, sáng ngời tới nỗi người ta có thể trực tiếp nhìn thấy được tâm hồn nàng - một tâm hồn thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp.

Thần xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu với nàng, còn nói rất thành thật: "Tôi đang đau dạ dày. Rất đau"

Sau đó, cô được tiểu cô nương thấp hơn mình đỡ ra xe. Chính nàng dùng xe của cô lái đến bệnh viện, thúc giục bác sĩ khám thật gấp.

Cô bị đau dạ dày cấp tính ra máu, cần lập tức xử lý. Cô ngồi trên ghế dài ở hành lang, thoáng nghe được giọng nói thanh thoát mà kiên định của nàng: "Bác sĩ mau mau cấp cứu cho cô ấy, tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện ngay"

Rồi cô hôn mê. Đến khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên giường, trước mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của ba mẹ mình. Cô vội vàng tìm kiếm trong phòng, mong rằng có thể thấy được hình dáng nhỏ bé xinh đẹp kia.

Ba mẹ cô nói rằng, cô gái nhỏ kia đã dùng điện thoại của cô gọi cho họ. Thời điểm bọn họ đến phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại cô nằm hôn mê trên giường, 300 nghìn won nằm viện cùng tiền trông bệnh đều là nàng trả, nhưng nàng lại không thể lại bất kì phương tiện liên lạc nào, giống như là nàng chưa từng xuất hiện, biến mất sạch sẽ.

Một thời gian sau khi xuất viện, gặp lại nàng đứng yên một chỗ thật lâu bên đường. Cô quan sát một vòng, liền phát hiện nơi này cách cửa bắc của trường đại học STAY không tới 100 mét, cho nên cô kết luận nàng là sinh viên trường đại học STAY. Một đoạn thời gian rất lâu sau, mỗi ngày đi xã giao cô đều lái xe qua cửa bắc của đại học STAY, nhưng chưa một lần nào gặp lại nàng.

Cho đến một ngày, cô hỏi ba nàng: "Nàng ấy đã có bạn trai rồi sao?"

Ba nàng trả lời rất kiên định rằng: "Không có"

Cô đã cười, cười rất vui vẻ, giống như mối tình đầu của cô bé mới lớn, cô nói: "Hai tuần sau tổ chức lễ đính hôn." Ba nàng lúc đó chỉ lững thững cúi người rời đi.

Cô xoay người nói với cha mình: "Ba à, nếu như tương lai con có kết hôn, vợ con chỉ có thể là cô bé này. Ba cô ấy cũng chính là ba của con. Nếu ba có ý định giúp ông ấy một chút đi, nhưng nếu ba không muốn, con cũng tự mình có biện pháp để giúp"

Ba cô nhìn cô một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài gật đầu.

Cho nên không ai biết rằng, trong hội trường ngày lễ đính hôn của mình, cô nhìn thấy một công chúa mặc váy thiên sứ màu trắng, trong lòng cô đã cao hứng hết biết. Dĩ nhiên cũng không có ai biết rằng, khi thấy cô đối mặt với một người phụ nữ khác đến nỗi thất hồn lạc phách, trong lòng cô rất đau. Nhưng cô không hề hối hận, sẽ không để ý, cô nguyện ý chờ, chờ đợi nàng từ từ quên đi người phụ nữ kia, chờ đợi nàng toàn ý đem lòng yêu cô.

Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới nàng dùng cách thức tự sát để buộc cô buông tay. Khi thấy nàng nằm trong vũng máu, cô cảm tưởng như máu của mình cũng đã chảy cả ra ngoài hết, tận sâu trong đáy lòng cô dâng lên sự hoảng loạng đến kinh sợ.

Vào lúc nàng hôn mê trong bệnh viện, cô cũng hủy bỏ hôn ước, đồng thời hứa rằng ba nàng sẽ không có việc gì. Song cha mẹ cô là nuốt không trôi nỗi uất hận, cha cô đã cách chức ba nàng, ông cũng tịch thu lại hết tất cả tài sản của gia đình nàng xung quỹ.

Không lâu sau khi nàng tỉnh lại, cô đã tìm tới ba nàng, cho ông ấy một khoản tiền rất lớn, yêu cầu họ đưa nàng ra nước ngoài giải sầu, số tiền còn dư lại cũng đầy đủ cho ba mẹ nàng dùng dưỡng lão.

Nàng rời nước mấy năm trước, cô cũng không có ý định chờ nàng, cũng có kết giao bạn gái, tuy nhiên không mối tình nào duy trì được mấy tháng cả.
1 năm trước, cô biết được rằng nàng đã trở về nước, trong nháy mắt đáy lòng lại nảy lên niềm vui sung sướng, lúc đó cô mới thấy rõ được lòng mình.

Hóa ra, cô yêu cô bé thiên thần có đôi mắt trong trẻo kia, chính là đã yêu đến mức sâu sắc, yêu đến mức ăn sâu vào tận máu thịt của cô.

Nhưng cô lại không nghĩ tới rằng, nàng lựa chọn làm tình nhân của một người phụ nữ ở nơi khác. Nàng không về nhà, cũng không tìm việc làm, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh cho người ta bao nuôi.

Trong một khắc, cô không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào: tức giận, oán trách, hối hận,... tất cả đủ loại hỗn độn trong cô, cơ hồ giày xéo đến mức làm cô phát điên. Rất nhiều lần cô lái xe đến biệt thự của bọn họ, dừng xe bên ngoài, yên lặng nhìn lên phòng ngủ của nàng, có hôm nhìn suốt cả một đêm.

Việc cô quen biết ChaeYoung chỉ là tình cờ, cô nhìn thấy nàng ấy có đôi mắt to tương tự giống nàng, nên cơ hồ dùng ChaeYoung để chữa đi vết thương lòng cho mình một chút.

Lisa ở ngoài sân thượng chìm đắm vào sâu trong ký ức của mình, trong phòng Jisoo đờ người ngây dại, nhìn thẳng phía trước không có bất kì động tĩnh gì, đôi mắt nàng ánh lên tràn đầy đau thương.

Nhả ra một tiếng thở dài lẫn khói thuốc, Lisa vứt đi tàn thuốc đi tới ngồi cạnh nàng. Do dự một hồi cô mới đưa tay ra, nhẹ ôm lấy nàng, cằm đặt ở lên đỉnh đầu cảm nhận được người nàng run run: "Đừng sợ, ngoan ngoãn một chút ở bên cạnh Lisa, tôi sẽ không bao giờ để em chịu bất kì tổn thương nào nữa"

Jisoo ngửa đầu nhìn cô, trong mắt chớp động lên lấp lánh: "Tại sao cô lại muốn như vậy? Tại sao nhất định phải ép tôi? Tôi không yêu cô, thật sự không thể sống cùng một chỗ với cô được"

Cô đột nhiên nắm chặt tay nàng, cúi đầu nhìn nàng thở hắt một hơi, sau đó buông nàng ra tựa người vào ghế sofa nhàn nhạt nhìn nàng: "Jisoo. Tôi biết em điên, rồi đủ loại bướng bỉnh. Nhưng nếu ban đầu tôi không giúp ba em được bình yên, bây giờ có lẽ ba em đang ngồi trong tù rồi. Em có thể không để ý đến sinh tử của mình, nhưng cũng không để ý đến bọn họ sao?"

Thân thể Jisoo run lên, nàng cúi đầu, hai tay ôm lấy chân càng dùng sức hơn, thân thể gầy yếu không ngừng lay động.

Một lúc lâu sau, nàng từ từ ngẩng mặt lên, sự bối rối và yếu ớt trong mắt đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn cô không chút lay động hỏi: "Cô muốn cái gì? Thân thể tôi? Người của tôi? Muốn bao nhiêu lâu? Một tháng hay hai tháng, hay đến khi nào chán cô mới buông tha cho tôi?"

Lisa nặng nề nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt hai tay ôm lấy trán mình, cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng tĩnh tâm lại. Thật lâu cô mới mở mắt ra, nhìn phía nàng ánh mắt u buồn nhàn nhạt: "Đi thôi. Tôi đưa em tới bệnh viện."

Jisoo kéo tay cô, kiện định nhìn cô nói: "Cho tôi một kỳ hạn đi."

Lisa đạm mạc nhìn nàng, đáy mắt hiện lên ngọn lửa tức giận: "Đến khi tôi tìm được con mồi mới thì thôi."

Đến khi em quên được Taeyeon, đến khi Lisa không còn yêu em nữa thì thôi. Nhưng câu này cô lại không nói, bởi cô không muốn nàng biết rằng cô yêu nàng. Như vậy chỉ làm cho nàng ngu dốt, luôn tìm cách thoát khỏi cô mà thôi..





- Thiệt đau lòng quá đi ~.~ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro