(15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một buổi sáng, Chaeyoung đi khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố tìm người, suýt bị say nắng. Không tìm được Kim Jisoo, nhưng lại không hẹn mà gặp Jennie.

Trước nhà vệ sinh công cộng của một con ngõ, Jennie đang nói gì đó với một người đàn ông trung niên to béo, bụng phệ. Người đàn ông kia vô cùng kích động, quát tháo: "Cảnh sát nhân dân vì nhân dân phục vụ, bây giờ tôi gặp khó khăn, vì sao cậu không thể giúp đỡ tôi? Đó dù sao cũng là chiếc di động tôi mới mua, không thể để mất trong nhà vệ sinh như thế này được, cô nhanh chóng nghĩ cách móc ra cho tôi đi!"

Jennie nhẫn nại. "Bệ xổm của nhà vệ sinh sơ sài này trực tiếp nối đến bể phốt, di động đã rơi xuống bể phốt rồi, moi ra chắc cũng chẳng dùng được nữa."

Người đàn ông không nói đạo lý: "Cô làm sao biết nó không dùng được nữa, chỉ cần sửa một chút thì vẫn có thể dùng được đấy."

Những người đi đường dừng lại xem trò vui cũng hùa vào: "Đồng chí cảnh sát mau vì nhân dân phục vụ, đi móc bể phốt đi!"

Chaeyoung đứng ở bên cạnh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, lúc này tức đến muốn chết. Lão béo chết tiệt này cũng quá vô vị rồi! Di động rơi xuống bể phốt còn muốn móc lên dùng tiếp, không thấy buồn nôn sao?

Thấy Jennie đang cố gắng nhẫn nhịn, cô lập tức xông qua đó. "Chú à, di động của chú rơi thì chú tự móc lên đi, tôi vừa bị người ta cướp ở đầu ngõ, đồng chí cảnh sát nhanh chóng giúp tôi bắt tội phạm đi!"

Vừa nói cô vừa kéo Jennie chạy. Người đàn ông to béo gào với theo: "Này này, phải theo thứ tự chứ! Là tôi báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến chứ!"

Chaeyoung chẳng thèm quay đầu lại. "Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này của ông chưa đáng để lực lượng cảnh sát ra tay, tự giải quyết đi!"

Chaeyoung kéo Jennie chạy một mạch ra khỏi con ngõ mới dừng lại, thở phì phò, hỏi: "Chẳng phải chị đang tuần tra ở trụ sở chính sao, sao lại chui đến con ngõ này?"

"Người đó gọi 112, nói là mình bị tổn thất tài sản ở đây, vì khu này thuộc khu vực tuần tra của tổ bọn chị, trung tâm chỉ huy liền thông báo cho bọn chị đến xem sao, ai biết được lại là tổn thất tài sản như thế này."

Chaeyoung phẫn nộ. "Chuyện này cũng báo cảnh sát, thật nực cười! Ông ta làm rơi điện thoại xuống hố phân, lại gọi điện bảo cảnh sát đến móc lên sao?"

Jennie lắc đầu, thở dài. "Còn có chuyện báo cảnh sát buồn cười hơn cơ. Có lần, một nhân viên văn phòng gọi 112 nói mình đang tăng ca đêm, tòa nhà của công ty quá cao lại mất điện nên không đi xuống được, bảo bọn chị mua giúp bát mì đưa lên cho anh ta."

Chaeyoung nghe thấy vậy lại phẫn nộ. "Há có lý này? Hắn ta coi 112 là số điện thoại bán đồ ăn sao? Đội của chị cũng đưa à?"

"Đưa rồi, bởi vì anh ta nói đầy lý lẽ rằng "có khó khăn tìm cảnh sát" mà, bây giờ anh ta đang có khó khăn cần cảnh sát giúp đỡ. Vừa hay anh ta cũng ở trong phạm vi khu vực của chị, trung tâm chỉ huy liền chuyển nhiệm vụ này cho chị. Chị móc tiền túi mua một bát mì, trèo mười lăm tầng lầu đưa đến cho anh ta, anh ta còn chê chị đưa đến muộn nữa, nói lảm nhảm với chị một trận."

"chị làm cảnh sát gì chứ? Chỉ là nhân viên phục vụ, chịu đủ thứ mệt nhọc thôi."

"Cảnh sát cơ sở bọn chị vốn dĩ chính là nhân viên phục vụ, vì nhân dân phục vụ. Nhân dân là cơm áo, cha mẹ của bọn chị, bảo chị làm gì thì phải làm đó, còn bắt tội phạm là công việc của đội cảnh sát hình sự."

Sau khi qua lại một thời gian, Chaeyoung đã biết sĩ quan cảnh sát jennie Kim này không hề uy phong giống như trong tưởng tượng của cô. Công việc của cô vất vả lại tầm thường, lúc nãy xảy ra chuyện vừa nực cười vừa bực mình như thế, hình tượng nữ anh hùng cái thế trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn. Cô nhìn chị, thở dài thườn thượt. "Trước đây em vẫn luôn cảm thấy nghề cảnh sát rất uy phong cơ đấy."

Jennie Kim cười khổ, không nói tiếp chủ đề này. Chaeyoung nhất thời cũng chẳng có gì để nói, hai người đều trầm mặt, bầu không khí có chút nặng nề.

Hồi lâu sau, Jennie mới thấp giọng nói: "Chaeyoung, chị chỉ là một cảnh sát bình thường, bố mẹ cũng chỉ là công nhân bình thường, không gia thế, có rất nhiều thứ chị không thể cho em. Nếu em có suy nghĩ gì về chuyện của chúng ta thì cứ thẳng thắn nói ra, chị có thể chấp nhận."

Chaeyoung sững sờ, ngập ngừng: "Em..."

Nhất thời, cô không sắp xếp được hàng trăm nghìn đầu mối trong lòng mình.

"Chaeyoung, bất luận em đưa ra quyết định như thế nào, chị cũng sẽ tôn trọng. Em cũng không cần tránh chị đâu, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn. Có chuyện gì cần chị giúp đỡ, em cứ lên tiếng. Được rồi, chị đang trong thời gian làm việc, không thể nói chuyện với em nữa. Tạm biệt!"

So với Chaeyoung, Jennie đơn giản hơn nhiều, phía "công" xử lý mọi việc quyết đoán hơn, tuyệt không lôi thôi, dài dòng. Nói xong, Jennie liền quay người rời đi. Chaeyoung sững sờ nhìn theo bóng lưng đang rời xa của Jennie, cảm thấy Jennie đi rất bình tĩnh, nhưng cô không biết khuôn mặt đằng sau bóng lưng ấy, thực ra đã đầy vẻ đau thương, khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro