(8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Kim Jisoo, chị ta đang cúi xuống một ống nước mở lớn hết cỡ. Những giọt nước bắn tứ tung, phần vai áo sơ mi của chị ta cũng đã bị ướt một mảng lớn.

Bước chân của Lisa dừng lại.

Trong nháy mắt, thời gian dường như quay trở về chín năm trước.

Những ngày đó, ánh mặt trời rực rỡ giống như lửa, cô thiếu nữ Kim Jisoo thường mở vòi nước ở cuối hành lang để xả nước rửa mặt.

Bởi vì chị ta rất sợ nóng, ngày hè mới vận động một chút là mồ hôi đã vã ra như tắm, mỗi lần rời khỏi sân vận động thường xả nước lạnh rửa mặt cho mát mẻ, sau đó mang người ướt rượt chạy lên lớp. Mái tóc dài có dính chút nước cứ khẽ lắc một cái, làm bắn ra một chút nước trong suốt.

Nhiều năm như vậy rồi, thói quen này của chị ta xem ra vẫn không thay đổi.

Lisa lặng lẽ đứng ở đầu hành lang nhìn thân hình trong chiếc áo màu xanh đang quay lưng lại với cô. Nhưng Kim Jisoo dường như đã phát hiện ra, đột nhiên đứng thẳng người, vừa dùng tay lau những giọt nước trên mặt, vừa quay đầu nhìn lại, lúc nhìn vào mắt Lisa, biểu cảm của chị ta cứng đờ.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính của phòng nước, màu vàng kim sáng lấp lánh trên mặt đất. Dường như bị chói mắt, Kim Jisoo nhắm mắt lại, sau đó quay đi, lặng lẽ vặn vòi nước đang chảy ào ào.

Tiếng nước chảy vừa dừng, hành lang trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Lisa bước đến phá tan sự yên tĩnh này, vẻ mặt cười mà như không:

"Ấy, tôi còn nhớ nhà cô có rất nhiều tiền cơ mà, sao bây giờ lại chen chúc sống trong ký túc xá cũ kĩ này với đầu bếp, bảo vệ và nhân viên vệ sinh vậy? Không phải nhà cô đã sa sút rồi chứ?"

Kim Jisoo quay lưng về phía cô, trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng nói:

"Tôi có sa sút hay không, hình như chẳng liên quan gì đến cô nhỉ?"

"Sao lại không liên quan chứ? Họ Kim kia, trước đây lúc gia đình cô có tiền, tôi chẳng làm gì được cô, bây giờ nếu cô sa sút rồi, thì đúng là lúc để tôi trút giận."

"Cô muốn như thế nào?"

Lisa nói thẳng: "Kim Jisoo, tôi không muốn cô ở lại trường này nữa. Cho cô hai sự lựa chọn, một là cô tự xin thôi việc, hai là tôi đi tìm hiệu trưởng nói chuyện về các "thành tựu to lớn" của cô trước đây, để ông ta đuổi việc cô?"

Bóng lưng của Kim Jisoo rõ ràng cứng đờ. Rất lâu, rất lâu, chị ta chẳng buồn quay lại, hỏi:

"Vì sao phải ép tôi thôi việc?"

"Chẳng vì sao cả, nhìn thấy cô sa sút rồi nên muốn giẫm thêm cho cô một cái nữa."

Cô ta đột nhiên vặn mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào, giọng nói của cô ta cũng nhanh và gấp giống như vậy, toát ra sự phẫn nộ đang cố gắng kìm chế:

"Tôi biết cô vì Young Ok , có phải cô sợ tôi sẽ làm gì cô bé không?"

"Đúng, tôi chính là sợ cô sẽ làm gì con bé, ai bảo cô có tiền án tiền sự chứ!"

Kim Jisoo đột nhiên quay người, khuôn mặt ướt sũng nước nhưng trong mắt lại là lửa cháy rừng rực.

"Biết tôi có tiền án tiền sự, cô còn dám một mình đến tìm tôi, không sợ tôi hiếp trước giết sau sao?"

Câu nói cuối cùng kia hạ lưu lại đầy khiêu khích, khiến Lisa tức đến mức mặt trắng bệch.

"Cô Kim kia, có bản lĩnh thì cô đến đây thử xem, đừng cho rằng tôi vẫn dễ bị bắt nạt như trước kia. Tôi đã vất vả học thuật phòng thân , có tin là tôi có thể phế cô không?"

Lời lẽ giao chiến kịch liệt khiến trong phòng nước tràn ngập khói thuốc súng vô hình, tiếng nước chảy ào ào giống như tiếng trống trận gấp gáp. Lisa và Kim Jisoo đối đầu, hai ánh mắt sắc nhọn giống như đao kiếm đang cọ sát vào nhau, dường như có thể làm tóe ra tia lửa bắn tung tóe khắp không trung.

Hồi lâu sau Kim Jisoo mới trưng ra dáng vẻ khinh thường, quay đầu bỏ đi.

"Yên tâm, bộ dạng nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ giống như cô, tôi chẳng có chút hứng thú nào cả."

Lisa nghiến răng nghiến lợi. "Tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô tự biết điều rời đi, hay là..."

"Tôi đi." chị ta lạnh lùng cắt ngang lời cô. "Coi như tôi sợ cô rồi, tôi sẽ lập tức viết đơn thôi việc rồi rời đi, như thế cô hài lòng rồi chứ?"

Lisa đội cái nắng chói chang đi chuyến này có thể nói là không hề uổng công, dễ dàng đạt được mục đích - đuổi được Kim Jisoo đi. Nhưng cô vẫn cảm thấy chưa xả hết bực bội, bởi vì câu nói "hiếp trước giết sau" cực kỳ hạ lưu của cô ta.

Họ Kim này thực sự là ngày càng lưu manh, nhưng điều này cũng rất bình thường. Khi gia đình chị ta dùng tiền để dẹp yên những việc khốn nạn mà chị ta đã làm hết lần này đến lần khác, thì cô đã biết trước sự chiều chuộng như vậy sẽ chỉ dung túng cho sự biến chất của chị ta, quả nhiên không ngoài dự liệu. Lisa cảm thấy việc đuổi chị ta đi thực sự là hành động sáng suốt, nếu không để loại người bề ngoài như vàng ngọc bên trong thì thối nát này làm giáo viên, không biết sẽ gây bao nhiêu tai họa cho các nữ sinh ngây thơ, trong sáng đây.

Chaeyoung đang họp, tranh thủ thời gian rảnh rỗi gửi tin nhắn cho Lisa:

"Lisa, cậu muốn gây rắc rối cho Jisoo thì cũng đừng gây chuyện quá ghê gớm nhé! Tốt xấu gì bây giờ cậu ấy cũng là một cô giáo, ít nhiều cũng phải giữ chút thể diện cho người ta đó."

Lisa đùng đùng gửi trả lại cô một tin nhắn:

"Ả này là một tên lưu manh thối tha, cậu còn muốn giữ thể diện cho cô ta? Mình chỉ muốn thay mặt vũ trụ hủy diệt cô ta thôi."

"Cậu đừng có kích động như vậy chứ! Mình thay cậu ấy cầu xin, cậu nể mặt mình tha cho cậu ấy một lần có được không?"

Chaeyoung vẫn rất quan tâm đến Kim Jisoo, giống thời cấp ba lúc nào cũng bảo vệ chị ta như vậy. Lisa nhìn thấy tin nhắn đó liền lắc đầu, không trả lời cô ấy nữa.

Buổi trưa hôm sau, Chaeyoung mới biết Lisa gây phiền phức cho Kim Jisoo như thế nào. Cô xin tan làm trước, lúc chạy đến trường học kia thăm hỏi cố nhân thì lại nhận được tin rằng buổi chiều hôm trước cô đã thôi việc, rời đi rồi.

Cô thấy rất khó tin. "Vì sao nói thôi việc là người đã lập tức rời đi?"

"Cậu ấy vốn dĩ là giáo viên thực tập, vẫn chưa chính thức ký hợp đồng tuyển dụng, thủ tục nhận việc đơn giản, thủ tục thôi việc cũng đơn giản, nộp đơn xin thôi việc, bàn giao lại công việc là có thể rời đi. Nhưng mà..." Người giáo viên trung niên mà Chaeyoung hỏi thăm dường như biết khá rõ về Kim Jisoo, nói với vẻ tiếc nuối:

"Cô ấy thực sự là đi nhanh quá, hôm qua vội vàng làm thủ tục. Vốn dĩ phía trường học rất hài lòng về cô ấy, bằng cử nhân chính quy chuyên ngành Tin học, chứng chỉ Anh văn cấp sáu, lại có chứng nhận nghiệp vụ sư phạm, thuộc dạng nhân tài, vừa có thể dạy Tin học vừa có thể dạy tiếng Anh..."

Chaeyoung không có tâm tư nghe ông ta nói những điều này, liền cắt ngang:

"Vậy thầy có biết cậu ấy đi đâu không?"

"Điều này thì tôi không biết, cô ấy không nói."

Chaeyoung đến chậm một bước, đã thành công cốc, lúc gọi điện thoại cho Lisa thì giọng đầy oán trách:

"Là cậu đuổi cậu ấy đi phải không? Cậu thật sự làm được à, phá hoại bát cơm manh áo của người khác cũng giống như giết cha mẹ của người ta, cậu có biết không?"

Kim Jisoo đi nhanh như vậy, Lisa cũng thấy hơi bất ngờ. Sững sờ hồi lâu, cô mới định thần, trả lời Chaeyoung :

"Mình thừa nhận mình phá hoại bát cơm manh áo của cô ta, nhưng mình thật sự không chịu được khi loại người như cô ta làm giáo viên, cho nên mình nhất định phải đuổi cô ta đi."

"Nhưng cậu ấy cứ đi như vậy, mình còn chưa kịp gặp cậu ấy nữa."

"Chaeyoung, không gặp không phải là tổn thất, mình gặp cô ta, suýt chút nữa thì bị cô ta làm cho tức chết rồi. Đừng có nhìn vẻ bề ngoài trông giống con người, cái miệng của cô ta có thể nói những lời hạ lưu đó." Lisa nhớ lại câu nói kia mà nghiến răng nghiến lợi.

"Làm sao có thể chứ?"

"Mình lừa cậu làm gì? Tin mình đi, con người này không đáng để nhìn đâu. Đừng nghĩ đến cô ta nữa, nên quan tâm đến Jennie nhà cậu thêm một chút đi, vừa rồi mình nhìn thấy chị ấy đang tuần tra trên đường LH đó, phơi dưới trời nắng đến mức mồ hôi đầm đìa, đồng phục cũng ướt đẫm. Cậu có thời gian rảnh đi tìm Kim Jisoo, chẳng thà đến đưa chai nước khoáng mát lạnh cho chị ấy còn hơn. Phải trân trọng người trước mắt đó!"

Những lời này của Lisa rất có tác dụng, lập tức đánh lạc hướng được suy nghĩ của Chaeyoung : "Vì sao chị ấy lại bị điều đến tuần tra ở đường LH? Con đường đó ít cây xanh nhất, đi một vòng ở đó thực sự là có thể đem người sống phơi thành người chết. Được, giờ mình sẽ đi mua nước rồi đến thăm chị ấy."

Lis đã gặp Jennie ở trước cửa siêu thị trên đường LH.

Tủ lạnh trong nhà đã trống không, cô đến siêu thị mua các loại đồ ăn nhanh, ăn liền như mì ăn liền, giăm bông, thịt bò hầm... Lúc cô xách túi lớn túi nhỏ từ trong siêu thị đi ra thì nhìn thấy Jennie, chị đang cùng một đồng nghiệp đi tuần tra. Dưới ánh mặt trời oi ả, hai cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục là thẳng tắp không một nếp nhăn, cả người toát ra vẻ uy nghiêm, ánh mắt nhạy bén quan sát xung quanh. Bởi vì đang làm nhiệm vụ, chị nhìn thấy cô chỉ mỉm cười, gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Lisa trông thấy Jennie khi làm việc, cô cảm thấy cô nàng cảnh sát này rất nghiêm túc, tận tụy với công việc. Chaeyoung tìm được chị ấy coi như là có chỗ gửi gắm cả đời rồi. Nếu còn nhớ nhung đến Kim Jisoo giả dối, trống rỗng kia thì thực sự là một kẻ đại, đại, đại ngốc nghếch.

Đã qua giờ ăn trưa, Lisa đói đến mức bụng kêu lên ùng ục, lập tức vào bếp nấu bát mì gói, đập một quả trứng gà, cắt một miếng giăm bông, lại thả thêm mấy cọng rau xanh, một bữa cơm trưa thế là xong. Vừa ăn xong bát mì, Ji Yong gọi điện cho cô:

" Buổi trưa hôm nay Young Ok tan học về nhà, mặt mày buồn bã không vui, nói là cô giáo Kim của bọn nó đột nhiên thôi việc, không phải là bị em đuổi đi chứ?"

Lisa cũng không giấu anh:

"Không sai, là em đuổi đi đó, Young Okkhông vui sao?"

"Ừ, đến cơm trưa cũng không ăn, nói là không có khẩu vị, con bé có vẻ rất buồn vì chuyện cô Kim rời đi."

"Không sao đâu, có buồn bã hơn nữa thì cũng sẽ qua thôi."

"Em làm gì mà hết lần này đến lần khác đuổi cô giáo Kim đi thế, em có thù hay là có oán với cô ta vậy?"

"Ji Yong, sự việc cụ thể em sẽ không nói với anh đâu, em chỉ nói cho anh biết chị ta chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cho nên em tuyệt đối không để Young Ok tiếp tục tiếp xúc với chị ta."

Ji Yong biết ý không hỏi thêm nữa, chuyển chủ đề:

"Thứ Bảy tuần này đến nhà ăn cơm tối nhé. Mẹ nói đã lâu em chưa đến rồi, đến thăm bà một chút, nhân tiện nói chuyện với Young Ok. Việc con bé buồn bã không vui em phải chịu trách nhiệm đó, điều này do em gây ra mà."

Lisa ngẫm nghĩ. "Được, hôm đó em sẽ đến."

"Vậy anh đến đón em."

"Không cần phiền phức như vậy đâu, em bắt xe đến là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro