Past (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ của ngày thứ Bảy là cao nhất từ khi vào hạ, lên đến ba mươi sáu, ba mươi bảy độ, cho đến khi mặt trời xuống núi, vẫn còn cảm giác khô nóng rất khó chịu. Lisa vừa từ trong phòng điều hòa ra ngoài, khí nóng lập tức bủa vây lấy cô, cả người vã mồ hôi. Đến lúc đi tới trạm xe buýt cách đó không xa thì mồ hôi đã túa ra như tắm.

May mà tuyến xe buýt số 56 cô đợi chẳng mấy chốc đã đến bến, từ khi vào hạ, xe buýt của thành phố này có mở điều hòa, vé xe cũng tăng thêm một won.

Lên xe có điều hòa liền cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, chỉ là trên xe nhiều người quá, gần như không còn cả chỗ đặt chân. Lisa cố gắng xuyên qua nhóm người đi về phía sau, theo như kinh nghiệm đi xe buýt của cô, trên xe có chen chúc, chật chội hơn nữa thì phía sau xe vẫn sẽ tương đối rộng rãi. Quả nhiên, phía sau khoang xe rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng cô vừa đi đến liền khựng lại, bởi vì cô nhìn thấy ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên phía bên phải khoang xe, vị trí cạnh cửa sổ, Kim Jisoo đang ngồi đó. Đầu chị ta nghiêng dựa vào cửa kính việc ai mắt nhắm lại giống như là đang ngủ say.

Sau khi chị ta thôi việc rời khỏi trường đã đi đâu? Bây giờ chị ta sẽ đến chỗ nào? Vì sao lại ngủ trên xe bus? Lisa không hề muốn quan tâm đến con người này, cố ý quay đi không nhìn chị ta, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Lúc Lisa xuống xe, Kim Jisoo vẫn ngủ say. Xe đi xe dừng, người lên người xuống, thêm vào đó là âm thanh từ chiếc ti vi trên xe và tiếng loa phát thanh nhắc nhở trạm đến, dù ầm ĩ nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến chị ta, chị ta thản nhiên ngủ như đang ở trong phòng của mình.

Trong sự ồn ào như thế này, cô ta vẫn có thể ngủ say như vậy ư? Rốt cuộc là đi đâu, cô ta không sợ xuống nhầm bến sao? Lisa cảm thấy không thể hiểu nổi, sau khi xuống xe còn vô thức quay đầu nhìn một cái. Bên ngoài cửa kính xe có một lớp bụi đất mờ, một bên mặt của chị ta thấp thoáng ẩn phía sau lớp bụi mờ mờ ấy. Chỉ chớp mắt, chiếc xe bus đã rời khỏi bến, phóng đi xa.

Bữa tối của Hwang gia khá thịnh soạn, đối với người một ngày ba bữa thường ăn mì tôm như Lisa thì mọi thứ đều là cao lương mỹ vị. Hwang Kang Chul, bố của Ji Yong, Young Ok cũng ở nhà, ông rất nhiệt tình với Lisa- người không thường xuyên đến nhà ăn cơm, liên tục gắp thức ăn cho cô.

Hwang Kang Chul vốn là một người làm vườn bình thường, sau này bao một nông trường chuyên trồng cây cảnh và hoa tươi, kinh doanh hoa và cây cảnh. Bởi vấn đề xanh hóa môi trường ngày càng được coi trọng, việc làm ăn của ông ngày càng tốt lên, quy mô của nông trường cũng ngày càng lớn. bây giờ không chỉ trồng cây cảnh mà còn trồng cả cây ăn quả giống như "hoa quả sơn" vậy. Ji Yong từ nhỏ nhìn thấy bố tỉa hoa trồng cây, lớn lên kế nghiệp cha, cũng theo ngành thực vật học, sau khi lấy được học vị thạc sĩ thì giúp bố quản lý và nghiên cứu phát triển hoạt động của công ty.

Hwang Kang Chul là một người rất hòa nhã, tiếp xúc với hoa cỏ, cây cối trong thời gian dài, tướng mạo của ông rất điềm tĩnh, hòa ái. Lisa không ghét ông nhưng cũng không thể nói là thích, cô có thái độ khách sáo và lịch sự đối với người bố dượng này.

Sau bữa tối, cô đến phòng Young Ok để nói chuyện, muốn thử thăm dò suy nghĩ của cô bé. Young Ok ngập ngừng thừa nhận có thiện cảm đối với cô Kim trẻ tuổi, xinh đẹp, vì thế việc cô đột nhiên chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi khiến cô bé cảm thấy rất thất vọng và buồn bã.

Lisa thấy may mắn vì cô đã kịp thời đuổi Kim Jisoo đi, nếu như tiếp tục để cô ta ở lại trường học, thiện cảm của Young Ok nhất định sẽ sâu đậm hơn theo thời gian. Cô không hy vọng em gái sẽ giống mình năm đó, ngốc nghếch đã thích...

Đột ngột rùng mình, Lisa không nghĩ tiếp nữa. Trên thực tế, bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn hổ thẹn khi thừa nhận bản thân mình năm đó từng thích Kim Jisoo một người chỉ có vẻ bề ngoài, vốn không đáng được thích như thế. May mà không có ai biết bí mật từ thời niên thiếu của cô, cho dù là bạn thân Chaeyoung cũng không biết rõ sự việc....

Lisa an ủi Young Ok cả nửa ngày mới rời khỏi phòng của cô bé.Ji Y ong đợi ở phòng khách, nhìn thấy cô liền nhướn mày lên cười.

"Thế nào rồi?"

Cô biết ý nghĩa câu hỏi này của anh.

"Cứ từ từ đi, con bé nhất thời vẫn còn chút tiếc nuối, sau một thời gian nữa sẽ dần quên con người này thôi."

Cô đã từng nói, nếu Kim Jisoo thực sự sa sút, cô sẽ khiến cho cuộc sống của chị ta càng khó chịu đựng hơn. Bây giờ cô đã thành công rồi, nhưng nhìn thấy chị ta chịu đựng đau khổ như thế này, trong lòng cô lại không cảm thấy được xả giận và sung sướng giống như trong tưởng tượng.

Vì sao lại như vậy chứ? Lisa không trả lời được câu hỏi của chính mình, chỉ thấy chết lần này đến lần khác, trước mắt hiện lên khuôn mặt vô cùng cô đơn, lẻ loi của Kim Jisoo dưới ánh mặt trời rực rỡ.
-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro