2.(AOB, End)Quay đầu là địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bẵng đi năm năm, con của La Yến Thanh bây giờ đã lớn:

- Ba ba!

Cậu khụy chân xuống ôm đứa bé vào lòng:

- Cục cưng ngoan của ba.

Suốt những ngày tháng qua, La Yến Thanh đã hoàn toàn cắt đứt với dinh thự của Eden. Hiện tại, cậu làm công việc buôn bán rau củ quả tươi xanh, cho dân đen ở chợ trời.

- Ới! Mua rau đi! - Tiếng rao của La Yến Thanh.

Cậu chỉ biết nói mỗi câu này. Hồi đầu mới ra đời tự bươn chải. Việc không thể nói và nghe hiểu khiến bản thân gặp nhiều khó khăn, may là gặp được một bà dì tốt bụng. Bà ấy chỉ cho La Yến Thanh những câu buôn bán đơn giản và cậu cũng học theo bọn côn đồ vài câu chửi thề, bởi bản thân cậu không chửi thề là không sống được mà.

Cậu đang ngồi lựa chọn mớ ngon nhất để bán, thì có cái bóng chắn ngang. La Yến Thanh bực bội, chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chửi:

- Tên khốn nào vậy? Tránh ra hộ bố mày cái.

Thứ âm thanh lạnh lẽo như núi băng ngàn năm truyền tới tai cậu:

- Thì ra có thể nói chuyện sao?

La Yến Thanh nghe thấy giọng nói tưởng lạ mà quen liền ôm đứa con bỏ chạy ngay lập tức, để lại sạp rau củ là tất cả vốn liếng của mình mà chẳng hề ngoái đầu nhìn lấy một cái. Cậu nào quên được quãng giọng trầm, tựa tảng đá chìm dưới biển sâu của Eden, cái thứ âm thanh đã luồn lách từ vành tai đến tận đại não của mình.

Còn chưa chạy được ba mét thì đã bị đánh một cú thật mạnh vào sau gáy rồi bất tỉnh.

Mở mắt ra cậu đã cảm thấy có thứ gì đó đang cắm sâu trong bụng mình. Là Eden, hắn để La Yến Thanh nằm ngửa, rồi liên tục dập mạnh khiến xương sống cậu rã rời. Chất dẫn dụ áp bức đó cứ văng vẳng quanh phòng.

Hắn dùng tay bóp mũi khiến La Yến Thanh ngạt thở mà mở miệng ra. Tiếp theo, Eden cúi xuống hôn lên môi cậu. Lưỡi luồn vào bên trong đang không ngừng càng quấy. Lưỡi Eden cuộn lấy lưỡi cậu, rồi thọc tới sâu trong cuống họng. Bên trong miệng La Yến Thanh đều là nước bọt của Eden nhưng vị cũng không tệ, vô cùng ngọt ngào.

Nụ hôn kéo dài mãi, cộng thêm hông của Eden chưa từng ngừng di chuyển nên cậu bắt đầu thấy khó thở, mặt mày tím tái, nước mắt cũng trào ra nơi khóe lệ.

Ánh mắt hắn đục ngầu nhìn xuống, từng lời thốt ra đều mang theo hơi thở nóng rực phả vào người cậu:

- Tại sao lại trốn?

Đợi một lúc lâu cũng chỉ thấy người bên dưới mơ mơ màng màng chứ không đáp. Eden tức giận lật cậu nằm sấp dậy, ép mạnh vào tường, từ phía sau dập đến túi bụi. La Yến Thanh bị làm tới tỉnh táo, cố gắng đẩy người phía sau ra, tay chân hoàn toàn vô lực. Yết hầu cậu di chuyển lên xuống, nuốt từng ngụm nước bọt của Eden hôn mà chảy vào.

Eden bế cậu lên kéo theo xích sắt dưới chân, kêu leng keng. Hắn ép nửa thân trên cậu nằm sấp lên bàn, nửa thân dưới vừa ngang tầm hông của hắn rồi bất ngờ đẩy dến tận gốc. La Yến Thanh bị Eden thúc liên tục, tưởng chừng như cả con tàu đâm trúng mình, khổ sở rên rỉ:

- A...a....a...

Tiếng thở, tiếng rên rỉ liên tục chẳng hề đứt quãng cho đến khi cổ họng cậu khô khốc không còn phát ra được chút âm thanh nào. Rốt cuộc hắn đã hành xác cậu, tới lúc cậu ngất xỉu thì vẫn làm tiếp cho tới buổi sáng hôm sau.

Bác sĩ vừa rời khỏi phòng, La Yến Thanh tỉnh dậy, tưởng cả người mình đã tê liệt, tứ chi nặng trĩu không thể nhấc nổi ngón tay. Mà đằng này, ánh mắt như muốn bóp nghẹn cổ để cậu chết ngay lập tức của Eden đã làm La Yến Thanh giật mình.

Hắn bước tới, giọng vẫn trầm uất:

- Tại sao lại bỏ trốn?

Cậu tự biết thân phận, lúc này phải chiều theo ý hắn nên đành quơ tay lia lịa tỏ ý là cậu đang không nghe được hắn nói gì. Eden bóp chặt cằm khiến cậu đau đến chết đi sống lại:

- Ngươi có thể nói chuyện được mà. Sao ta hỏi thì không trả lời?

La Yến Thanh có thể thấy lửa giận trong lòng hắn thông qua đôi mắt đỏ ngầu đó. Hơn nữa gân trên trán và tay hắn đã nổi lên gần hết. Trông cực kỳ đáng sợ. Eden mất kiên nhẫn, giật mạnh tóc cậu ra phía sau, bắt cậu đối mặt với hắn:

- Trả lời ngay!

La Yến Thanh bị dọa cho sợ tới mức phát khóc, lắc đầu không ngừng. Cậu chẳng hiểu được hắn muốn nói gì, chỉ là thấy người trước mặt hung dữ quá.
Eden dõi theo, nhận ra La Yến Thanh đang cố tình coi thường mình thì đè cậu ra làm tình tiếp đến tận chiều tối. Mặc kệ La Yến Thanh có khóc lóc van xin hay mệt mỏi thì hắn vẫn làm.

Bác sĩ lại được mời tới nhưng lần này tận ba người. Tình trạng của cậu rất nghiêm trọng. Phía bên dưới bị rác nhiều chỗ, xuất huyết nhiễm trùng. La Yến Thanh sốt mê man bốn ngày sau đó mới có thể tỉnh dậy.

Thoáng chốc nửa tháng đã trôi qua. Cậu yên tĩnh tịnh dưỡng sức khoẻ. Eden chưa từng tìm tới đây thêm lần nào nữa. La Yến Thanh ngồi cúi đầu xem bàn tay đan lại với nhau của mình. Cậu rất nhớ con, muốn gặp Eden để hỏi hắn về tình hình của đứa nhỏ. Mà đợi mãi chưa được tích sự gì.

Ba ngày sau, La Yến Thanh đã hoàn toàn bình phục, đi lại bình thường. Có điều bị dây xích giam giữ nên phạm vi đi lại cũng chỉ được bán kính bốn mét rưỡi, vừa đủ để tới được nhà vệ sinh.
Lạch cạch! Nghe âm thanh quen thuộc đó La Yến Thanh lập tức quay đầu nhìn. Eden cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn xỏ một tay vào túi quần, đứng nghiêng đầu nhìn cậu.

La Yến Thanh cười vui vẻ, dự định sẽ thăm dò hắn về tin tức của con mình. Chưa quá ba giây đã bị Eden đè ra làm tình liên tục suốt 12 tiếng đồng hồ. Đồ ăn trong bụng cậu cũng nôn ra hết. Đây chẳng khác gì cơn ác mộng lặp lại. Bác sĩ đến chữa trị và bốn ngày sau La Yến Thanh mới tập tễnh di chuyển được vài bước đơn giản.

Chuyện như vậy cứ tiếp tục diễn ra. Cách một tuần gặp nhau rồi làm tình, rồi bất tỉnh, vài ngày sau tỉnh dậy, rồi cách một tuần... Lần nào Eden cũng chỉ làm chứ không giao tiếp gì. La Yến Thanh vừa kịp mở miệng thì liền bị hắn giày vò tới không hô hấp nổi, chứ đừng nhắc đến việc nói chuyện. Nửa năm qua cậu luôn đeo một khuôn mặt ủ dột vì quá nhớ con.

Tối nay, Eden chưa bắt cậu làm tình mà lại cất giọng nói gì đó:

- Cho ngươi một cơ hội. Nói! Tại sao lại bỏ trốn?

La Yến Thanh múa chân múa tay, ý là bản thân không thể nghe và nói được. Cậu thấy lạ bởi Eden vẫn bình tĩnh. Cánh cửa mở ra, bé con chạy vào ôm chầm lấy La Yến Thanh. Nước mắt, nước mũi tèm lem. Nhìn dáng vóc mập mạp trắng trẻo thế này, có lẽ thời gian qua đã được chăm sóc rất tốt. Lúc ở với cậu nghèo quá nên bé con cũng chẳng mập mạp được thế này.

Eden đứng dựa vào cánh cửa, yên lặng quan sát người. Đôi mắt đó vẫn lạnh lẽo như núi băng ngàn năm, không vương chút cảm xúc nào. Hắn cho gọi cô đầu bếp cũ cùng làm việc với cậu trước đây vào. Nhắc mới để ý thấy, hình như Eden đã thay quản gia cũ rồi. Cô đầu bếp truyền đạt lại lời Eden muốn nói. Dù chỉ là vẽ hình trong lòng bàn tay và quơ tay múa chân thì cậu cũng đủ hiểu được ý chính.

- Ngài Eden nói muốn con ngoan ngoãn nghe theo mọi lời ngài ấy sai bảo. Thì con và đứa bé sẽ an toàn...

La Yến Thanh nhìn về phía hắn. Gương mặt đó không chút biểu tình mà nhìn cậu chằm chằm. La Yến Thanh đối mắt với hắn rồi khẽ gật đầu. Cô đầu bếp lui ra ngoài và những ngày sau cũng chưa từng gặp lại.

Thế rồi, La Yến Thanh chấp nhận làm con chim trong lồng. Buổi sáng giả vờ làm gia đình ba người hạnh phúc. Tối đến thì trở thành thằng hầu hèn mọn dang rộng hai chân mặc cho Eden chơi đùa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro