1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ngày hôm sau vào triều, Hoàng Đệ ta lén lút hẹn Nhiếp Chính Vương để bàn chuyện hôn sự của ta và hắn.

Ta với Nhiếp Chính Vương Tạ Hử là đối thủ một mất một còn. Tạ Hử là cái tên lòng dạ nham hiểm, thủ đoạn hơn người, ngoài mặt thì điềm đạm, thủ lễ, đứng đắn.

Hắn không biểu cảm mà nghe ám chỉ của Hoàng Đệ ta, sau đó khép hai tay áo lại với nhau rồi nâng lên trên trán, những tia sáng bên ngoài chiếu vào người hắn tạo thành bóng râm không đồng nhất, khiến hắn nổi bật như trăng trên trời, như tuyết ở nhân gian.

Từ trước đến nay hắn luôn giả vờ mình là ngươi lạnh lùng như ngọc, cho dù là tính kế hay đấu đá thì cũng bày ra vẻ chân thành tha thiết: "Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của bệ hạ, là kim chi ngọc diệp, xinh đẹp nho nhã, tính tình dịu dàng ấm áp, đoan trang hiền hậu, nữ tử như vậy..."

Ánh mắt Hoàng Đệ ta lấp lánh, "Vậy nên, ngươi nguyện ý làm tỷ phu của trẫm sao?"

Động tác của Nhiếp Chính Vương khựng lại một cái, trong đôi mắt mênh mông của hắn tựa như có một lọ mực nước đổ vào.

m thanh của hắn không nhanh cũng không chậm, lời lẽ rất có khí phách:

"Thần, xứng sao?"

Biết ngay mà, tưởng thế nào, không dám cưới ta là vì sợ ta giám thị hắn sao?

Không phải hắn có bản lĩnh lắm à, g.i.ế.t c.h.ế.t tận hai hoàng thúc của ta rồi, thế mà còn sợ ta giám thị à?

"Đâu có, đâu có." Ta cười rồi phản bác hắn, vừa tựa như giận giữ mà cũng tựa như vui mừng, "Nhiếp Chính Vương là người có công lao to lớn ở trong triều, là rồng trong biển người, tư thái như phượng trên trời cao, khí chất ngời ngời, ngay thẳng chính trược, chúng ta là tuyệt phối mà."

"Trưởng công chúa quá khen rồi." Nhiếp Chính Vương rũ mắt xuống, ngữ khí tựa như nhẫn nhịn cũng tựa như hòa nhã: "Điện hạ mới là người có vẻ đẹp tới nỗi trấn áp tứ phương, nét đẹp không thể diễn tả bằng lời."

"Nhiếp Chính Vương không cần khiêm tốn, người mới đúng..."

"..."

Hoàng Đệ ta là kẻ ăn không ngồi rồi đúng chuẩn, đầu đệ ấy đầy dấu hỏi chấm, "Hai người các ngươi có thể nói tiếng người được không?"

Ta và Nhiếp Chính Vương ngừng một hồi.

Sắc mặt hắn trở nên sảng khoái, hàng mày nhíu lại, nhìn y hệt dáng vẻ công tử lạnh lùng như tiên giáng trần.

Chỉ có ta, không thể bình tĩnh nổi, ta kìm lại tức giận như có như không nơi đáy mắt, rồi nhìn thẳng vào Hoàng Đệ đang ngồi trên ghế rồng.

Đệ ấy co rúm cả người lại, có hơi uất ức, "Đứng nói thành ngữ đồ nữa, trẫm nghe không hiểu."

2.

Cuối cùng, Nhiếp Chính Vương vẫn thỏa hiệp.

Cũng không còn cách nào khác, ai kêu bản công chúa tài trí hơn người, học cao hiểu rộng, vốn từ ngữ của ta nhiều hơn hắn chứ.

Rõ ràng người thắng là ta thế mà Tạ Hử lại không tức giận đến mức giậm chân như ta mong chờ.

Ngược lại, hắn cong đuôi mắt dài hẹp như bán nguyệt lên, nở nụ cười vô cùng đẹp mắt, "Nếu công chúa vừa ý thần như vậy."

"Tốt lắm."

"Thần nguyện ý cưới công chúa làm thê tử."

Ta: "???"

Cảm thấy có gì đó sai sai.

Sao hắn lại đồng ý một cách nhẹ nhàng như vậy chứ, chắc chắn có biến!

3.

Không vui chút nào.

Nhưng mà không quan trọng, gả được là được rồi.

Ngày ta xuất giá, Hoàng Đệ khóc tới mức nước mắt nước mũi dính đầy trên long bào, không nỡ xa ta mà nói "A tỷ lớn rồi không giữ được nữa", lại còn căn dặn ta, "A tỷ một thân một mình ở phủ Nhiếp Chính Vương, nếu mà bị chọc giận thì cứ việc vào cung tìm trẫm phân xử."

Đệ đệ quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỷ của tỷ tỷ, trong lòng ta ấm áp, đang muốn đáp lời.

Kết quả, lời nói của Hoàng Đệ ta thay đổi theo hướng không ngờ tới, "Tuyệt đối đừng có tự ý đ.á.n.h c.h.ế.t Nhiếp Chính Vương nha tỷ."

"..."

Cái mồm của Hoàng Đệ ta vẫn chưa chịu ngoan, "Nếu mà hắn c.h.ế.t rồi thì ai giúp trẫm phê tấu chương vào lúc sáng sớm đây?"

"..."

Mẹ nó, áo bông nhỏ này, rách rồi.

4.

So với Hoàng Đệ thì cái người đáng giận nhất là Nhiếp Chính Vương Tạ Hử.

Chỉ vì không muốn cưới ta mà hắn khen ta cứ như là tiên nữ trên trời trước mặt Hoàng Đệ, hắn nói là: "Từ lão già sáu đầu tóc bạc trắng cho tới con nít ba tuổi, bất cứ ai cũng muốn làm cá trong ao của Trưởng công chúa." "Mặc dù thần ái mộ công chúa nhưng cũng biết bản thân mình không xứng."

Kết quả thì sao!!!

Giờ khắc này đây, tấm màn sa màu đỏ được cuộn lên, hương thơm thoang thoảng khắp cả phòng.

Hắn ngồi ngay ngắn ở ngay án thư*, để mặc một đại mỹ nữ tuyệt sắc mặc hôn phục đỏ thẫm, tà áo uốn lượn trải dài xuống sàn như ta, để mặc ta thong thả bước tới bước lui trước mặt hắn, mà hắn thì vẫn ngồi lù lù ngay đó, xem chồng tấu chương cao như núi.

*bàn làm việc.

Ha, ủa, làm ơn đi, đêm động phòng hoa chúc mà đằng ấy ơi, chao ôi, hắn vẫn đang nhìn tấu chương kìa, là sao?

Hắn quả thực không xem ta ra gì rồi, có phải hắn cảm thấy cưới ta về rồi thì lòng ta sẽ hướng về hắn, trơ mắt nhìn hắn đùa giỡn triều đình không?

Không, không, không, ta làm sao có thể để yên, ta muốn ép khô hắn, để hắn không còn tinh lực đi lên triều mỗi sáng nữa!

Kế hoạch dụ dỗ, bắt đầu.

"Phu quân."

Ta cởi áo ngoài của mình ra, vừa lắc mông vừa nũng nịu với hắn: "Đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha."

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Hử giương mắt nhìn ta, môi đỏ như m.á.u, mày kiếm mắt sáng, nến mừng đỏ thẫm lay động trong đáy mắt hắn.

So với ta, ngược lại hắn càng giống yêu tinh hút hồn người khác hơn.

Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi nói: "Điện hạ, trời lạnh, mặc áo vào đi."

Lần này, tuy hắn dùng giọng điệu như thường ngày, cái giọng lạnh lùng, đẩy người ta cách xa ngàn dặm ấy.

Nhưng ta biết, hiện tại hắn hoàn toàn khác với ngày thường.

Hiển nhiên, hàm dưới của hắn cắn chặt, ngay gương mặt nhìn tấu chương cũng bắt đầu nhăn lại, ấy mà hắn chưa phát hiện ra đâu.

"Đừng uốn éo nữa, khó coi quá."

Ta biết ngay mà, cái sức hút c.h.ế.t tiệt này của ta, sao mà đỡ được.

Ta gắt giọng:

"Không thích thì thôi!"

Nghe vậy, Ta Hử thở ra một hơi, hắn đứng dậy, đứng trong không gian chật chội của án thư, bóng dáng to lớn của hắn ta đổ xuống đầu ta, vô cùng có cảm giác bị áp bách.

Một khắc kia, ta nhận thấy có mùi của sự nguy hiểm, cái mùi ấy lấn át cả khí chất thanh lãnh như tùng như bách của hắn ta.

Ta vừa định giả bộ cười thẹn thùng thì hắn đã dời tầm mắt đi nơi khác rồi nhặt áo khoác rơi trên đất của ta, đặt trong tay ta và ngồi lại chỗ cũ, cuối cùng hắn nói: "Nhưng mà điện hạ đang ngăn cản ánh sáng của nến hỉ đó."

A, à, á, a, mùi của sự nguy hiểm gì đó, rồi cảm giác áp bách này kia, tất cả đều biến mất không còn sót lại tí gì luôn.

5.

Nam nhân, ngươi thật sự không hề đơn giản như bề ngoài của ngươi.

Ngươi đã khơi dậy tính hơn thua trong người ta, ngươi thành công rồi đó.

Ta nắm áo của hắn, cong mắt lại: "Phu quân, chẳng lẽ ta không xinh đẹp hơn đống tấu chương này sao?"

Lớp ngụy trang bình tĩnh dù núi có sập xuống của Tạ Hử đã có vết nứt, vẻ kinh ngạc đã phóng đại trong mắt hắn, thậm chí lúc ta nắm áo hắn ta đã cảm nhận được thân thể hắn căng cứng.

Hắn duy trì tư thế cứng ngắc này một hồi lâu, sau đó khẽ cười một tiếng: "Uhm, nó không đẹp bằng."

Thật sự là ta đã bị chọc tức tới mức nóng đầu rồi, "Ngươi lại chơi trò lạt mềm buộc chặt à, ta không tin ngươi đâu."

Hắn rất biết nghe lời:

"Uhm, ta lại lạt mềm buộc chặt rồi."

"???" Châm chọc ta sao, ngươi không biết nói chuyện à, "Vậy tại sao ngươi vẫn phê tấu chương, có phải ngươi "không được" hay không?"

Nói xong, ta đột nhiên cảm giác có mũi nhọn đâm vào lưng, đôi mắt nhìn ta chăm chú của Tạ Hử có hơi nhíu lại, hắn gỡ từng ngón từng ngón tay của ta ra khỏi áo hắn, "A..., ta không được?"

Da đầu ta không khỏi run lên, ta nuốt một ngụm nước bọt.

"Tuy ta không biết vì sao điện hạ lại nghi ngờ ta về chuyện đó nhưng thần cũng nên đích thân giải thích rõ ràng cho điện hạ biết rồi."

Âm cuối của hắn hơi cao lên, âm ỉ trong màng tai ta.

6.

Cảnh đặc tả mười ngàn chữ tiếp theo...Không phải là thứ mọi người được xem miễn phí đâu nha.

Tóm lại, kế hoạch không thực hiện được.

Bởi vì, Tạ Hử...

Ta ôm đầu gối, liếc nhìn thiếu niên đang dựa cửa sổ, hắn đã thay bộ trường bào thêu cây trúc, xiêm y bằng phẳng không có một nếp gấp, hắn ngồi ngay ngắn trước bàn, phê duyệt tấu chương một cách vô cùng trôi chảy, cử chỉ tao nhã, dung mạo thanh cao.

Không hề có sự đêm cuồng của đêm hôm trước, cũng không hề nhìn ra chút mệt mỏi nào.

Nhìn thấy ta thức dậy, hắn gập tay gõ gõ cửa sổ, phân phó nô bộc ở bên ngoài, "Công chúa điện hạ thức dậy rồi, truyền lệnh đi."

Ta không muốn để ý gì nữa rồi.

Rốt cuộc con hàng này làm cách nào thức dậy sớm như vậy để phê duyệt tấu chương nhỉ?

Hắn đúng thật là "Chiến sĩ thi đua" của triều đại này mà, cố gắng vì quyền thế đến thế đấy.

7.

Tạ Hử không bị ép khô, kế hoạch thất bại rồi.

Ta không vui.

Ta đâm muống vào tô cháo tổ yến, rồi liếm liếm cái răng khểnh nhọn hoắt của mình, bỗng nhiên ta nghĩ tới một thứ: "Phu quân."

"Hửm?"

Hắn đáp lại một tiếng cho có, âm thanh khàn khàn đầy từ tính.

Ta cong cong hai mắt tựa như tiểu hài tử lén ăn kẹo, "Ta nạp vài tiểu thiếp cho chàng nhé?"

Nạp cho hắn một trăm tám mươi tiểu thiếp, để ngày ngày hắn đều say mê giữ rừng hoa, bị sắc đẹp hút khô thân thể, mà bản công chúa cũng không cần đích thân ra trận, quá hoàn mỹ!

Kế hoạch dụ dỗ, bắt đầu.

Dưới ánh nhìn tha thiết của ta, Tạ Hử khẽ nhíu mày rồi chầm chậm giãn ra.

Hắn bình thản nói: "Được nhưng mà tiêu chuẩn nạp tiểu thiếp của thần hơi cao, sợ là không tìm được."

Ta làm sao có thể để hắn lấy cớ đó để phá hoại kế hoạch của ta kia chứ, "Không sao, không sao, chỉ cần ngươi nói hình mẫu ngươi thích là được, ta tìm giúp ngươi. Ngươi thích tiểu thư khuê các hay là kiểu bình rượu mơ*?

*con gái rượu, con gái một.

"Điềm đạm nho nhã, hoạt bát đáng yêu?"

"Cao, thấp, béo, gầy?"

Bị ta hỏi thẳng quá nhiều vấn đề, hắn không còn kiên nhẫn nên liền gom lại trả lời: "Thần thích đẹp."

Ơ hay, đồ nông cạn.

Ta ngầm oán trách nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ dịu dàng, "Uhm, còn gì nữa không?"

"Còn có, hừm." Hắn nhìn ta không hề chớp mắt, cái nhìn chăm chú khiến da đầu ta run lên từng đợt, đến nỗi ta hoài nghi rằng hắn đã nhìn thấu kế hoạch của ta rồi.

Đột nhiên, môi hắn cong lên một độ cong vô cùng cạn làm tan chảy lớp băng phủ nơi đáy mắt hắn, "Thần thích người đó phải tranh cãi với thần, tính tình sớm nắng chiều mưa, ngoài mặt thì cười vô cùng ngoan ngoãn, khéo léo nhưng mà ý xấu trong lòng còn nhiều hơn tổ ong vò vẽ."

Ồ quao, khẩu vị của con hàng này màu mè tới vậy luôn, "Còn gì nữa không?"

"Tốt nhất là họ Mạnh."

Ta giật mình một cái, hay cho cái tên Tạ Hử này, đúng là không có ý tốt mà.

Họ Mạnh là họ của hoàng tộc, vậy đủ chứng minh ngay cả nạp thiếp mà hắn cũng muốn người trong hoàng tộc, hắn muốn củng cố thế lực đây mà!

Sau đó, hắn đột nhiên kề môi sát viền tai ta, hơi thở mát lạnh có mùi tùng mùng bách quyến rũ vô cùng, hắn nói thầm:

"Nếu tên là Mạnh Chi, vậy thì càng tốt hơn nữa."

8.

Mọi người đều biết.

Mạnh Chi, là tên của ta.

9.

Đúng là sét đánh ngang tai mà.

Ta nhìn Tạ Hử một cách khó hiểu: "Không đúng, tại sao ngươi muốn nạp thiếp cùng tên cùng họ với ta? Hoặc, nói cách khác là ngươi muốn hưởng thụ loại đãi ngộ gọi tên một lần nhưng có hai người đáp lời đúng không?"

Quả nhiên, những người uy quyền hơn vua, được dân chúng kính nể luôn có những đam mê không thể nói cho ai biết.

Thoại bản quả thật không lừa ta mà.

Có thể là do ta đã vạch trần đam mê quái dị của hắn nên Tạ Hử nheo đôi mắt hẹp dài lại, đè huyệt thái dương đang nổi gân xanh lên, "Thôi."

Hình tượng công tử lạnh lùng như tiên giáng trần lập tức bị sứt mẻ trong nháy mắt, thậm chí hắn còn cười lạnh một tiếng rồi nói:

"Mạnh Chi, ta vốn không nên nói những thứ này với nàng."

"Hửm?"

Ta tò mò nhìn thái độ "thẹn quá hóa giận" của con hàng này nhưng sợ bị hắn giận chó đánh mèo nên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, tập trung ăn cháo tổ yến của ta.

Ta hiểu mà, ta chừa cho ngươi chút thể diện đó.

10.

Ta không hề biết rằng hậu quả vạch trần đam mê của hắn lại nghiêm trọng đến vậy.

Tóm lại, từ đó về sau, Tạ Hử luôn lạnh nhạt với ta.

Ngoại trừ lúc trời tối, có thể là hắn sợ tốn tiền ủ ấm hai tấm chăn nên muốn cọ nhiệt với cái chăn của ta, nhưng tần suất giao tiếp giữa hai chúng ta gần như bằng không.

Dù cho ta tìm được người trùng tên trùng họ, hắn cũng không thèm ngó ngàng cái nào, lạnh giọng bảo ta mang những bức họa đó đi chỗ khác.

Yêu cầu quá lớn, làm chậm tiến độ sự nghiệp nạp thiếp của ta.

Mãi cho đến ngày thứ ba sau khi đại hôn, thời điểm ta phải về lại mặt*, hắn mới nói với ta ba câu ngắn gọn...

*về thăm nhà mẹ đẻ sau khi kết hôn.

"Điện hạ."

"Thần không cần nạp thiếp."

"Đúng, thần không được, nếu thêm vài người nữa thì thần lực bất tòng tâm rồi."

Hắn đúng là bậc thầy am hiểu tính người khác, chỉ trong vòng ba câu đã khiến ta ngoan ngoãn như chim c.ú.t.

Ta đi theo hắn đến Dưỡng Tâm Điện, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên thay đổi kế hoạch như thế nào, nghĩ đến mức suýt chút đi nhầm đường.

Cũng là hướng tới Dưỡng Tâm Điện nhưng ta đi ngược lại.

"Điện hạ, sai đường rồi, bên này."

Tạ Hử bất thình lình kéo tay ta làm ta lảo đảo một cái rồi ngã vào trong lòng hắn.

Thường ngày nhìn hắn có vẻ lạnh lùng như ngọc nhưng trong thời khắc mấu chốt thì hắn nắm lấy thắt lưng ta vô cùng thuần thục, mùi tùng mùi bách thơm ngát ngào ngạt, "Nếu điện hạ đứng không vững thì thần có thể bế người đi."

Nói xong, trong mắt hắn lại còn có ý cười bỡn cợt.

Ta cười lạnh: "Ha..."

C.h.ó.a này, dám cười nhạo ta.

Nếu không phải ngươi kéo ta thì sao ta ngã được chứ?

Tức c.h.ế.t ta rồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta rời khỏi vòng tay hắn, dứt khoát bước đi một cách lạnh lùng.

Đương nhiên, ta cũng không nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu, dần dần tối lại và vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta của hắn.

Đầu ngón tay chạm vào nơi ta vừa sờ hắn.

11.

Hoàng Đệ đã sớm đứng trước cửa Dưỡng Tâm Điện, đang vỗ quạt phành phạch, đệ ấy vừa nhìn thấy ta, vẻ mặt uất ức, hốc mắt lập tức đỏ hồng. Đệ ấy quăng quạt rồi chạy về phía ta.

Ôi, cái đồ không có lương tâm này, mới không gặp ba ngày mà đã yếu đuối vậy rồi hả?

Ta âm thầm thủ sẵn hai tay, chờ đệ ấy nhào qua thì vỗ về như chim mẹ ôm chim con.

Nhưng mà dưới ánh nhìn chăm chú của ta, hắn nhào thẳng vào trong lòng...Tạ Hử rồi nói: "Tỷ phu đây rồi, cuối cùng ngươi đã đến đây rồi, trẫm đợi ngươi mấy ngày nay rồi đó."

Tạ Hử để Hoàng Đệ ta tùy ý kéo hắn về phía trước, ánh mắt như có như không mà liếc ta một cái.

Ta bị ánh mắt của hắn chọc tức tới mức chịu không nổi, quay đầu cười lạnh:

"Ha."

Quả nhiên vẫn là cái đồ không có lương tâm.

12.

Sau đó, Tạ Hử liền tức tới mức đứng không vững rồi.

Bên trên bàn đọc sách ở Dưỡng Tâm Điện có một đống giấy, nô tài bên cạnh Hoàng Đệ đang bò tới bò lui trên mặt đất, bọn họ nhặt được cả một sọt giấy rồi.

Ta cúi người nhặt một tờ giấy lên, nhìn thoáng qua.

Bên đó có hai chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút lông, ghi rõ là "Kiểm Điểm".

Ta giương mắt thấy Tạ Hử bị Hoàng Đệ đè ngồi xuống trước án thư, Hoàng Đệ chỉ vào xấp giấy đang được chặn giấy đè lên rồi nói: "Tỷ phu, là vậy nè, hôm trước thái phó nhìn thấy văn chương của trẫm, ông ấy nói trẫm không có dụng tâm, bắt trẫm viết một bảng kiểm điểm văn chương để tự xét lại bản thân mình."

Nghe tới đây, Tạ Hử hơi hơi mỉm cười, hắn vuốt cằm, không bình luận gì cả.

"Khụ..." Đệ ấy vẫn còn biết xấu hổ, ho nhẹ một cái rồi mới tiếp tục nói, "Cho nên là, tỷ phu ơi à, về phần lễ vật ra mắt tiểu cửu tử* đó, ngươi có thể viết giúp trẫm không?"

*em vợ.

"Trẫm không yêu cầu nhiều lắm đâu."

"Chỉ cần bề ngoài nhìn như bản kiểm điểm nhưng nội dung lại có hàm ý như muốn đấu tranh với vận mệnh bất công, khiến cho thái phó đọc xong thì tự ngẫm lại cách đối xử hà khắc của ông ấy đối với trẫm, vậy là được rồi."

Yên tâm, đến lúc đó trẫm sẽ đích thân chép lại, chắc chắn thái phó sẽ không phát hiện là do tỷ phu viết đâu."

Tạ Hử nghe xong thì không còn lời nào để nói nữa: "..."

Ta ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi: "Ồ, đệ suy nghĩ chu đáo quá ha?"

Đầu óc Hoàng Đệ tađúng là bị khiếm khuyết gốc rễ rồi, hoàn toàn không phát hiện ra ta đang mỉamai hắn: "Phải vậy, phải như vậy, ai bảo do lần trước bị lộ tẩy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang