1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ta là Hoàng Hậu, phu quân của ta mấy ngày trước từ bên ngoài mang về một nữ tử, so với những phi tần trong cung như chúng ta hoàn toàn khác biệt.

Nàng tính cách phóng khoáng, không tuân thủ lễ nghi, phát minh đồ vật gọi là "Mạt chược", lôi kéo Hoàng Thượng cùng các cung nữ cùng nhau chơi.

Thơ từ ca phú của nàng cũng thật nhiều, viết ra "Ven sông vượn hót không ngừng, thuyền con đã vượt muôn trùng núi non" có thể xưng tụng là tuyệt phẩm. Đáng tiếc đầu óc không quá thông minh, không danh không phận tiến vào cung, thế mà còn tưởng Hoàng Thượng rất sủng ái nàng.

Thưởng chút châu báu xiêm y chính là sủng ái? Một thứ đồ mua vui thế mà không nhận rõ thân phận của chính mình. Ta cũng không thèm để một nhân vật nhỏ bé như nàng ta ở trong lòng, nhưng nàng ta cứ không biết sống chết đến trước mặt ta khiêu khích.

Lần đầu tiên gặp nàng, nàng cau mày nhìn ta, còn hô thẳng tên uý của Hoàng Thượng: "Tiêu Dục, chàng đã có Hoàng Hậu, còn mang ta trở về làm gì, ta chỉ có thể chấp nhận việc một vợ một chồng, chàng tốt nhất giải tán hậu cung đi , ta sẽ chỉ ở vị trí Hoàng Hậu."

Đúng là hồ ngôn loạn ngữ, thần kinh không bình thường.

Nếu không phải vẻ mặt nàng xinh đẹp, sáng sủa cùng kiêu ngạo, ta còn tưởng rằng lần này Hoàng Thượng nhặt về một đồ ngốc.

Cuối cùng nàng ta vào cung, không có tước vị nào cả. Nghe hạ nhân trong cung của nàng nói với ta, vị cô nương này ở trong phòng lẩm bẩm: "Thật vất vả mới xuyên được một lần, nhất định phải làm Hoàng Hậu."

Xem ra nàng đối với vị trí của ta rất là cố chấp. Chẳng qua, nàng phải thất vọng rồi, vị trí này của ta, nàng không lay được, kiến gió muốn rung cây lớn, thật tức cười. Người không có não như vậy, xử lý nàng còn sợ làm dơ tay của ta.

Ta để cung nhân giám sát nàng, nhìn xem nàng còn có thể làm ra hành vi khác người nào. Nhưng nàng thế mà dám tới tìm ta, muốn ta tự mình xin thoái vị, nhường lại hậu cung.

Thật là, sống lâu như vậy, loại người nào cũng có thể thấy được.

Ta đang bận giải quyết việc vặt trong hậu cung, sắp xếp người đi xử lý từng chuyện một, nào là mẫu phi của Tam hoàng tử bị bệnh, phải phái người đi xem một chút; nào là ngày yến hội sắp đến, một đống sự vụ lớn nhỏ trong cung yến; nào là Tuệ thái phi cho người tới báo ta biết, bà ấy muốn đi chùa Phúc Vân xuất gia...... Hoàng Hậu là ta đây sóng gió triền miên, không yên một ngày.

Tống Văn xông thẳng vào, bất mãn la hét: "Gặp ngươi còn phải đợi bẩm báo, chậm quá đi. Ta muốn gặp Tiêu Dục còn không cần bẩm báo."

Ta buông sổ sách, liếc mắt nhìn nàng một cái. Ta còn chưa nói lời nào, cung nữ bên người đã thay ta đã mở miệng.

"Lớn mật, thấy Hoàng Hậu nương nương mà lại không hành lễ."

Tống Văn trợn mắt, tự mình ngồi xuống.

"Ta ở trước mặt hoàng thượng của các ngươi cũng như thế, Hoàng Hậu còn có quyền hạn hơn Hoàng Thượng sao?"

Ta phất phất tay bảo cung nữ đi ra ngoài, nàng làm gì hay nói gì đều không suy nghĩ, trong miệng sợ là không có lời nào hay ho, ta cũng không muốn để người khác nghe thấy, xong lại đến tay ta giải quyết, hai bên đều phải chu toàn, rất mệt.

Quả nhiên, nàng vắt chéo chân, thân thể tựa vào lưng ghế, dáng ngồi khó coi vô cùng.

Ta cũng coi như mở mang tầm mắt, lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử không tuân thủ quy củ như vậy.
Nhìn kỹ xem, khuôn mặt được coi là sáng sủa, mái tóc cũng không quá mượt mà, thân hình giống như cái bàn trà, trước sau như một. Xiêm y mặc ở trên người nàng, nhìn chẳng ra cái gì cả.

Nàng chợt nhấp một ngụm trà, nhíu lại mi nói: "Thật khó uống, đều là vị đắng."

Ta ngưng lại, nếu sớm biết nàng ta không biết thẩm trà, đã không lãng phí trà Long Tỉnh đỉnh cấp của ta. Ta nhấp một ngụm, rõ ràng vị ngọt thanh thanh, được rồi, ta nên cho nàng uống nước không.
"Tống cô nương tìm bổn cung có chuyện gì, ngươi thiếu cái gì sao."

Ta chẳng qua là khách sáo, ai ngờ nàng lại ngồi dậy, ngữ khí khoe mẽ: "Ta có thể thiếu cái gì được , Tiêu Dục đối với ta rất tốt, cái gì cũng cho ta. Hôm trước còn tặng ta một viên dạ minh châu thật lớn, sợ là Hoàng Hậu trong cung cũng không có."

Ta cười, cười nàng không có kiến thức. Cái gọi là tặng nàng dạ minh châu, chẳng qua chỉ là ngọc trai, mỗi người trong hậu cũng này đều có một hộp. Sau khi nắm giữ được cách nuôi dưỡng trai, thứ này rất dễ lấy được.

Hoàng Thượng lại lừa gạt người rồi.

"Tiêu Dục nói Hoàng Hậu chưa từng làm sai cái gì, phế hậu sẽ để triều thần phê bình, ta cũng không muốn làm khó hắn."

"Hoàng Thượng đối với ta tình thâm nghĩa trọng, ta cũng có ý với hắn, ngươi và Tiêu Dục là bị ép duyên, hẳn cũng không có cảm tình gì, ngươi cũng không thể mãi chiếm vị trí này."

"Nhân tiện, ta sẽ nhượng bộ, hắn có thể không cần giải tán hậu cung. Nữ tử sau khi ly hôn sẽ không có nơi để ở, ta cũng không muốn hại người, nếu ngươi nhường vị trí Hoàng Hậu cho ta, ta sẽ cho ngươi vị trí Quý phi."

Nàng nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, đời này của ta cũng không nghe qua lời nói thú vị như vậy, ta không nhịn được, quá buồn cười.

Sao nàng dám tự tin, Hoàng Thượng sẽ phong một người không có gia thế bối cảnh, cũng không có trợ giúp gì về mặt chính trị làm Hoàng Hậu. Ta sinh ra ở Trấn Nam Vương phủ, phụ thân ta trấn thủ sa trường, bảo vệ biên cương, ca ca ta là hữu tướng, ta là cháu gái Thái Hậu, mệnh của ta định sẵn là Hoàng Hậu.

Mỗi một vị nương nương trong cung đều là nữ nhi hoặc muội muội của quan viên trong triều, hậu cung và triều đình có chặt chẽ liên hệ.

Phế hậu? Giải tán hậu cung? Hiện tại Hoàng Thượng dỗ dành người ta cũng có lệ như vậy sao? Lại còn có kẻ ngốc tin lời nói đó.

Tống Văn này cũng thật đáng thương, không cha không mẹ, không có người dạy dỗ, quá mức ngây thơ.

Xem ra Hoàng Thượng nửa phần tâm tư với nàng cũng không có, còn không bằng Triệu Thụy Tuyết lúc trước.

Triệu Thụy Tuyết tự xưng là nữ tử xuyên không, còn thông minh hơn Tống Văn này nhiều, ta còn có lúc bó tay với nàng ấy.

Vừa thấy lời nói cùng hành động của Tống Văn ta liền biết, các nàng đều là người của cùng một nơi

Ngây thơ ngu xuẩn giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang