1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Sau khi ta nặng nề tỉnh dậy, đã có rất nhiều người đứng trước mặt ta, có phụ mẫu, cũng có cả huynh trưởng.

Mà đứng trước hết, là vị hôn phu của ta, Thái Tử Lục Tần.

Khuôn mặt vốn tuấn mỹ phi phàm kia giờ phút này lại ánh lên thứ biểu cảm mà ta chưa từng thấy, trong mắt hắn ánh lên sự phẫn nộ không thể thốt nên lời. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm ta, miệng thốt ra những lời oán độc nhất.

"Thẩm Tố Tố, ngươi sao có thể là một dâm phụ không biết xấu hổ đến như thế, vậy mà lại dám lén cẩu thả cùng tên phế vật này, thật sự là khiến Cô cảm thấy ghê tởm."

Lúc này ta mới thất kinh, cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng chỉ liếc mắt một cái, ta liền minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn sang nam nhân bên cạnh, Tống Tử Úc cũng một vẻ khiếp sợ y như ta.

Hắn là công tử phế vật ăn chơi trác táng nổi tiếng kinh thành, cả ngày ăn chơi đàng điếm, lưu luyến chốn phong nguyệt, lúc này đây lại đang nhìn ta mà lắc đầu, thần sắc so với ta còn kinh hoảng hơn.

Lục Tần còn chưa dừng: "Thẩm Tố Tố, Cô tuyệt đối không cho phép một dâm phụ vô sỉ như ngươi được phép gả vào Đông Cung! Hôm nay Cô liền hướng Phụ Hoàng chuẩn tấu, Cô muốn cùng ngươi từ hôn!"

Nói xong, chỉ để lại cho ta một bóng lưng, hắn vội vàng xoay người rời đi.

Ta vẫn đang bị vây trong trạng thái mờ mịt, phảng phất như những thứ vừa mới phát sinh chỉ là một giấc mộng, mà ta vẫn đang chìm đắm ở trong đó, căn bản chưa hề tỉnh lại.

Sao có thể như vậy chứ, Lục Tần vẫn luôn là kẻ đối xử với ta tốt nhất, hắn sao có thể không cần ta nữa.

Ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, đặt trọng danh tiết, là danh môn khuê tú nổi danh kinh thành, loại gièm pha này sao có thể xuất hiện trên người ta cơ chứ.

Ta nhắm mắt lại, không dám mở ra, chỉ sợ sau khi mở ra vẫn là hiện thực mà ta không có cách nào tiếp nhận.

Vì thế, ta cứ như vậy lẳng lặng ngồi thật lâu, đến tận khi mẫu thân đem ta ôm vào trong lòng, liên tục khóc gọi tên ta, ta mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.

Đây không phải là mộng, đây là hiện thực.

Ta đường đường là đích nữ Tướng phủ, vậy mà lại bị người ta chứng kiến phát sinh chuyện cẩu thả trước hôn sự, cuộc đời này xem như chấm dứt rồi.

Mẫu thân ôm ta khóc rống không ngừng.

"Nữ nhi của ta, con... sao con có thể ngu xuẩn như vậy! Sao con có thể làm ra những chuyện tày đình như thế sau lưng Điện Hạ cơ chứ?"

Phụ thân ta trực tiếp xông đến, hung hăng tát một cái tát lên mặt ta, đau đớn mà nóng rát.

"Nghiệp chướng! Ta giữ gìn danh dự trong sạch cả đời, không thẹn với trời, thế mà lại sinh ra một nữ nhi không biết xấu hổ như ngươi! Ngươi đây là muốn làm xấu mặt toàn bộ Thẩm gia này đúng không?"

Chỉ có huynh trưởng sau khi trầm mặc thật lâu thì liếc mắt nhìn ta một cái, hắn liền rút kiếm ra, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng về phía Tống Tử Úc ở trên giường còn chưa mặc quần áo.

"Ngươi cái tên súc sinh này, chính ngươi đã hại muội muội ta, ta phải giết ngươi."

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào ngực Tống Tử Úc, ta liền lập tức chắn ở phía trước.

"Thẩm Tố Tố, muội đây là đang làm cái gì vậy? Là hắn hủy hoại muội, ca ca liền giúp muội báo thù! Chỉ có khi hắn chết thì mới có cơ hội giữ lại thanh danh của muội."

Tâm ta đã sớm như tro tàn, nhưng một phần lý trí còn sót lại khiến ta cố nén nước, mắt cầu xin ca ca dừng tay.

"Ca ca, đây không phải lỗi của Tống công tử, hắn vô tội!"

Chỉ một câu này nói xong, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn ta.

Mẫu thân cũng là mang vẻ mặt khiếp sợ, ngay sau đó lại một cái tát hằn lên trên mặt ta.

"Ngươi thế nhưng còn vì tên súc sinh này mà cầu tình, từ trước đến nay nương dạy ngươi như thế nào? Ngươi đây là muốn tức chết nương đúng không?"

Trong mắt bọn họ chỉ toàn là không hiểu, cùng với không tín nhiệm, phảng phất như ở trong mắt họ, ta đã từ một người vô cùng quen thuộc biến thành kẻ xa lạ nhất.

Ta quay đầu đi, nhìn sang Tống Tử Úc cũng đang không biết phải làm thế nào, kỳ thực, hắn chỉ là một kẻ ngoài cuộc, là người vô tội nhất.

Cuối cùng, ta hướng phụ mẫu mở miệng.

"Nữ nhi là người như thế nào, lại có tính tình gì, chẳng lẽ cha nương không rõ ràng hay sao? Chẳng lẽ hai người nghĩ nữ nhi sẽ thực sự làm chuyện cẩu thả với người ta hay sao?"

"Hay là các người thực sự cảm thấy, chỉ cần giết Tống công tử là sẽ đổi lại được thanh danh của con? Các người sao lại có thể ngây thơ như thế chứ?"

"Toàn bộ sự tình này rõ ràng là một ván cờ, mà mục đích của ván cờ này là khiến cho nữ nhi không có cách nào gả tới Đông Cung."

"Mà người thiết lập ván cờ này, không ai khác, chính là Thái Tử Lục Tần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang