2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Không sai, ở trong một nháy mắt, ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.

Ta nhớ đến trước đó, lúc mà Lục Tần đưa ly rượu cho ta, nhớ tới nét chờ mong và hưng phấn trong đôi mắt hắn.

"Tố Tố, đây là xuân phong tửu Cô đặc biệt sai người đến Giang Nam tìm về, nàng mau nếm thử, thơm nồng mà ngọt dịu êm ái, để lại dư vị khôn nguôi."

Ta luôn luôn thập phần tín nhiệm hắn, không chút do dự mà nhận ly rượu, một hơi uống cạn sạch.

Thế nhưng, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người ta thích nhất cũng là người ta tín nhiệm nhất lại đẩy ta vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Ta đã được định sẵn là Thái Tử Phi tương lai, nửa tháng sau sẽ phải gả vào Đông Cung.

Hôn sự là do chính Hoàng Thượng hạ chỉ, là Đích nữ phủ Thừa tướng, dung mạo cũng như tài hoa của ta đều là không ai sánh bằng, mà ta, từ nhỏ lớn lên cùng Lục Tần, lại càng không có ai có thể hiểu hắn như ta.

Từ nhỏ ta đã bắt đầu thích hắn, hắn là nam tử tuấn mỹ bậc nhất trên đời này, độc nhất vô nhị, thịnh thế vô song.

Ai ai cũng đều cảm thấy ta và hắn là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, là một đôi trời đất tác thành.

Ngay cả chính ta cũng cảm thấy, trên đời này, người có thể xứng đôi với Lục Tần chỉ có ta, Thẩm Tố Tố.

Mỗi ngày ta đều mong chờ từng giờ từng khắc, nóng lòng muốn trở thành Thái Tử Phi của hắn, thế nên chưa bao giờ nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, bên cạnh hắn lại nhiều thêm một tiểu nô tỳ.

Mà tiểu nô tỳ kia thế nhưng lại mi thanh mục tú đến vậy.

Đến giờ ngẫm lại, vậy mà ta chưa từng phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn nhau có bao nhiêu quấn quýt si mê.

Hóa ra lại là như vậy.

Hắn vì nàng, vậy mà lại có thể ngoan tâm hạ dược ta, dùng sự trong sạch của ta để đánh đổi lấy mối lương duyên của bọn họ.

Thật đáng cười làm sao.

Trong lúc nhất thời bi phẫn đan xen, từ đáy lòng tràn ra một cỗ hàn ý, ta nhịn không được liền phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ cả chăn đệm trước mặt.

Ta không kìm được ý cười, càng cười càng không ngừng được, cười đến khi mà nước mắt rơi đầy mặt.

Mẫu thân ôm chặt lấy ta, người không ngừng mà vỗ nhẹ sau lưng, khóc còn lớn hơn cả ta.

"Nữ nhi đáng thương của ta ơi, sao con lại phải chịu tội như vậy cơ chứ! Trên đời này còn có vương pháp sao? Chẳng lẽ là Thái Tử thì muốn làm gì thì làm sao?"

Phụ thân lâm vào trầm mặc, người không nói gì nữa.

Huynh trưởng ta lại nuốt không trôi khẩu khí này, thế nhưng cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhấc thanh trường kiếm lên, chém cái bàn thành hai nửa.

Đây là khách điếm, bên ngoài ồn ào, náo nhiệt tựa hồ không liên quan gì đến tình cảnh trong phòng.

Thật lâu sau, người mở miệng nói chuyện đầu tiên lại là Tống Tử Úc.

Hắn quỳ thật mạnh xuống trước mặt phụ mẫu ta.

"Hôm qua là bằng hữu hẹn tại hạ uống rượu, tại hạ uống say, sau khi tỉnh lại thì đã là sự tình như bây giờ, hiện tại nghĩ lại, hẳn là bị người ta tính kế.

"Nhưng mặc kệ thế nào, việc này đếu có quan hệ với tại hạ, thanh danh cả đời của Thẩm tiểu thư càng là do tại hạ hại, tại hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội."

"Nhưng, chết có thể giải thoát hết thảy, người còn sống lại phải nhận thêm càng nhiều thống khổ, cho nên tại hạ nghĩ, hãy để tại hạ cưới Thẩm tiểu thư. Tại hạ nguyện ý gánh vác hết tất thảy mọi chuyện, tuyệt không để Thẩm tiểu thư chịu nửa phần ủy khuất."

Không khí trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Chỉ là, tất cả mọi người đều nhìn về phía ta, bởi vì đề nghị của Tống Tử Úc đơn giản là biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này.

Chuyện thành ra như thế này, ngoại trừ hắn, ta còn có thể gả cho ai khác nữa đâu.

Cuối cùng, ta gật đầu: "Được, ta gả."

3.

Ba ngày sau, ta vội vàng lên kiệu hoa, đem chính mình qua loa gả đến Tống phủ.

Cùng một ngày, Đông Cung tổ chức một hôn lễ thịnh thế, Thái Tử Lục Tần cưới đích nữ Lưu Tuyết Diên của Công Bộ thị lang Lưu Cư, vốn dĩ Hoàng Thượng cũng không đồng ý, thế nhưng do ta xảy ra chuyện gièm pha, Hoàng Thượng vì giữ gìn mặt mũi của hoàng thất nên đành phải đáp ứng.

Thế nhân chỉ thấy mặt ngoài của sự việc, toàn mắng ta vô liêm sỉ, lả lơi ong bướm, phóng đãng vô cùng, đường đường Thái Tử Phi thì không chịu làm, một hai phải thông đồng với một tên phế vật.

Thế nhưng bọn họ không biết chính là, rõ ràng là Lục Tần, hắn thay lòng đổi dạ trước tiên, là hắn đem ta đặt vào tình thế nước sôi lửa bỏng này.

Huynh trưởng ta nghe ngóng được, hóa ra là Lục Tần cùng Lưu Tuyết Diên đã phản bội ta từ nửa năm trước.

Lưu Tuyết Diên là Đại tiểu thư Lưu phủ, vốn dĩ không tinh thông văn thơ, cũng chẳng có ham muốn đọc sách, cứ như vậy đến sau một lần rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại, nàng vậy mà lại bắt đầu nghiên cứu thơ từ, thậm chí còn dùng cả ngày để luyện thư pháp.

Sau đó, nàng lại nữ giả nam trang tham gia thơ hội của kinh thành, lấy một câu "Đôi tình nếu đã cửu trường, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau" đả động vô số tâm của các công tử quý nữ, đoạt được vị trí đứng đầu.

Vừa hay ngày ấy Lục Tần cũng ở đó, cũng đồng dạng bị ý thơ của nàng hấp dẫn, mới đầu, hai người dùng văn thơ để kết bái huynh đệ, Lưu Tuyết Diên vẫn luôn dùng nam trang để làm bạn bên cạnh Lục Tần. Cứ như vậy cho đến một ngày, thân phận nữ nhi của nàng bị phát hiện, vốn tưởng rằng sẽ bị trách tội, ai ngờ hai người đã sớm tình thâm nên đã thuận lý mà đính ước.

Ta nghe nói cũng chỉ cười lạnh, hóa ra làm bạn bên nhau từ nhỏ cũng không so nổi với một cái liếc mắt động tâm.

Ta ngồi ở trên giường, không đợi Tống Tử Úc đến tháo khăn voan đỏ đã trực tiếp kéo nó xuống.

Đến khi hắn đẩy cửa tiến vào, rõ ràng là đã ngẩn người.

Khuôn mặt hắn anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, so với Lục Tần cũng không kém chút nào, chỉ là hắn cả ngày chỉ biết lang thang, ăn chơi trác táng, là công tử không nên thân nhất trong các công tử trong kinh thành.

Ta đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, lại đột nhiên nghe được có thanh âm truyền đến.

"Ông trời ơi, đây không phải là ta nằm mơ đó chứ, nàng ấy thế mà lại thực sự gả cho ta?!"

"Hôm trước vừa mới xuyên qua, vừa hay ở trên đường thấy được nàng, lúc ấy ta liền nhất kiến chung tình với nàng, nàng ấy thật sự là đẹp quá đi mất thôi! Quả thật là nữ thần trong mộng của ta!"

"Nếu trời xanh đã cho ta tới đây, vậy ta nhất định phải đối xử thật tốt với nàng, tuyệt đối không thể để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!"

Ta nhìn kĩ hắn, căn bẩn là đến miệng hắn cũng chưa hề hé ra.

"Rốt cuộc là ta nên tiếp tục ăn chơi trác táng, hay là dùng chính bản thân chân thật để đối mặt với nàng đây? Thật rối rắm quá!"

Ta: "...???"

Cho nên, thứ ta có thể nghe được chính là tiếng lòng của hắn sao?

Còn có, hắn... vậy mà lại là giả bộ ăn chơi trác táng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang