3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Ta bất động thanh sắc, nhìn hắn chậm rãi bước đến, trên khuôn mặt đầy vẻ điềm tĩnh cùng kiên định chưa từng thấy.

Hoàn toàn không giống bộ dáng thường ngày của hắn.

Hắn nhẹ giọng nói: "Nương tử, canh giờ đã không còn sớm nữa, nên uống rượu hợp cẩn rồi."

Hắn bưng hai ly rượu, rồi sau đó đưa một chén rượu cho ta. Khi ta vươn tay nhận lấy chén rượu, lòng bàn tay của chúng ta khẽ chạm vào nhau.

Ngay sau đó, lỗ tai hắn vậy mà lại đỏ bừng.

Ta đột nhiên có chút buồn cười, chẳng phải hắn quanh năm giao du chốn phong nguyệt hay sao, vậy mà lại dễ thẹn thùng như thế sao?

Rất nhanh ta liền có được đáp án.

Hắn không ngừng tự nhủ trấn an bản thân.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, cho dù có kích động như thế nào cũng phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể làm hỏng ấn tượng của nương tử đối với ta được."

"Từ giờ phút này, ngươi đã không còn là Tống Tử Úc của lúc trước nữa, vì nương tử, ngươi phải cho mọi người thấy ngươi đã thay đổi rồi."

Dù không hiểu nhưng ta cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cùng hắn uống rượu giao bôi, một hơi cạn sạch.

Ta nhìn mặt hắn càng lúc càng đỏ, sau đó chậm rãi nói từng chữ:

"Từ hôm nay trở đi, ta, Thẩm Tố Tố chính là nương tử của ngươi, bất luận trước đây ta là ai, từng thích ai, hết thảy đều đã là quá khứ. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không phải loại bất kham như trong miệng người ngoài đồn thổi, nếu đã gả cho ngươi, liền sẽ biết hành sự cẩn trọng, tuân thủ phụ đức*, sẽ không khiến cho ngươi và Tống phủ trở thành chê cười trong mắt kẻ khác."

Phụ đức*: đạo làm vợ

Hắn gật đầu, mắt sáng ngời, dường như trong đó ẩn giấu cả một bầu trời đầy sao.

"Nương tử, ta tin nàng."

"Ta chưa từng để bụng người khác nói gì, rốt cuộc... thanh danh của ta vẫn luôn không tốt, nhưng nương tử yên tâm, ta sẽ sửa!"

"Ta thề với nàng, từ nay về sau, ta tuyệt đối không bước vào thanh lâu nửa bước! Ta nhất định sẽ nỗ lực khiến bản thân xứng đôi với nàng."

Ta nhìn hắn, hồi lâu không có đáp lời.

Cuối cùng mới đáp một tiếng "được".

Hiện giờ ở kinh thành, ta đã sớm thân bại danh liệt, đã sớm không phải Thái Tử Phi tương lai được người người khen ngợi, có gì mà xứng với không xứng.

Thế nhưng, nếu để luận bàn, vậy một cái phế vật, một cái nữ nhân phóng đãng, đúng là cực kỳ hợp đôi.

Ta chậm rãi bước đến trước cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra, trong viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo cô tịch xuyên qua tàng cây, khẽ giao hòa với lá lưu lại dư ảnh vương đầy đất.

Đây là hôn sự của ta, không có thân nhân làm bạn, không có tân khách chúc phúc, cái gì cũng đều không có.

Tầm mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Đông, cùng canh giờ, cùng dưới anh trăng như vậy, nơi đó lại đầy những tiếng nhạc ồn ào, ăn uống linh đình.

Nguyên bản những thứ vốn phải thuộc về ta, tất cả đều đã hóa tro tàn.

Mọi hy vọng đã vụt tắt, tuyệt vọng và oán hận tựa như một lưỡi dao sắc bén hung ác đâm thẳng vào lồng ngực.

Lục Tần, Lưu Tuyết Diên, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.

Là các ngươi đã hủy hoại cả đời ta, ta đây chắc chắn cũng sẽ hủy hoại cuộc đời các ngươi.

Bởi vì, ta, Thẩm Tố Tố chưa bao giờ bị đánh bại.

Cho dù vạn người thóa mạ thì sao, những danh dự mà ta mất đi đó, ta nhất định sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một.

Ta muốn cuộc đời này của Lục Tần sẽ phải chìm trong hối hận.

Ta càng muốn những kẻ ở đằng sau lưng cười trộm, xem thường ta, vĩnh viễn phải câm miệng.

Ta nhất định sẽ làm được.

5.

Nghĩ vậy, ta nở một nụ cười thật tươi: "Phu quân, canh giờ không còn sớm, chúng ta ngủ sớm thôi."

Tai hắn lại lần nữa đỏ lên, đôi mắt cũng không dám nhìn kỹ ta, lập tức lấy gối đầu ở trên giường, đi đến phía giường La Hán sau bức bình phong.

"Nương tử, ta... ta không cần ngủ trên giường, ta ngủ ở đây... là được..."

"Thật sự nàng không cần lo lắng ta đâu! Ta ngủ một mình quen rồi."

Ta nhìn hắn bất đắc dĩ, đây thật sự là công tử ăn chơi trác táng nhất kinh thành, tiếng xấu đồn xa sao?

Tại sao lại một chút cũng không giống?

Lúc trước ở khuê phòng, ta đã nghe rất nhiều chuyện người ta đồn thổi về hắn.

Tống phủ danh gia vọng tộc, tổ tông đều nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, cha của Tống Tử Úc, Tống Tu Viễn thậm chí còn giữ chức Thượng Thư.

Nghe nói lúc còn niên thiếu, hắn thiên tư thông minh, vô cùng được các bậc trưởng bối yêu thích, chỉ là từ sau khi mẫu thân hắn bệnh mất, tính tình đại biến, từ đó không còn ham đọc sách mà sa vào tửu sắc.

Hắn thường xuyên ra vào tửu lầu, các cô nương bên trong, không ai là không quen biết hắn, hắn ba ngày tiêu hết nghìn lượng hoàng kim chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.

Hắn hiện tại, không có tri thức, chỉ có một bộ túi da như vậy, căn bản không có cái tự phụ nho nhã của công tử thế gia, chỉ biết tửu sắc chơi bời, bởi vậy mới bị thế nhân gọi là phế vật.

Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?

Ít nhất ở trong mắt ta, hắn là một người hoàn toàn khác.

Ta chỉ đành nói: "Ta đã là nương tử của ngươi, chúng ta lại vốn là phu thê, đồng sàng cộng miên* cũng là chuyện thường tình, chẳng lẽ... ngươi không muốn."

Đồng sàng cộng miên*: ngủ chung giường

Hắn vừa nghe lời này liền lắc đầu như trống bỏi.

"Nguyện ý! Ta đương nhiên là nguyện ý! Chỉ là... ta sợ nàng..."

Ngữ khí của hắn không khỏi có chút mất mát, thanh âm cũng dần dần thấp đi, rồi đột nhiên im bặt.

Ta đương nhiên minh bạch hắn đang lo lắng cái gì, vì thế nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó kiên định nói:

"Ta nói rồi, tất cả mọi chuyện lúc trước đã qua rồi, những chuyện đã qua đều không hề quan trọng, mà ta sẽ làm thật tốt vị trí nương tử này, ngươi không phải lo lắng, cũng không cần lo lắng."

"Ngươi là phu quân của ta, ngươi không khinh thường ta, tự nhiên ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, ta tin tưởng vận mệnh là công bằng, nó sẽ an bài tốt tất cả, cho nên ta sẽ không luyến tiếc những chuyện đã qua, sẽ nghênh đón tương lai, là tương lai của ta và ngươi, ngươi nghe hiểu không?"

Đúng vậy, từ giờ trở đi, tất cả những thứ liên quan đến Lục Tần, ta đều sẽ quên.

Ta tin tưởng, chặt đứt quá khứ, tái sinh, bò lên từ lòng đất, mới là đích đến cuối cùng của ta.

Hắn lúc này mới mỉm cười, đôi mắt sáng ngời.

"Được, ta nghe theo nương tử."

Sau đó, hắn dập tắt nến, rồi lại buông mành xuống.

Hắn nằm xuống cạnh mép giường, không dám đối diện nên liền quay lưng về phía ta.

Chúng ta đều lẳng lặng mà nằm, không hề mở miệng nói chuyện.

Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng mà nói câu: "Nương tử, ngủ ngon, chúc mộng đẹp."

Bận rộn cả ngày, ta cũng đã sớm mệt mỏi, chuẩn bị ngủ thiếp đi.

Ai ngờ mới vừa nhắm mắt lại, bên cạnh lại truyền đến tiếng tim đập như sấm.

"Thịch... Thịch... Thịch"

Thanh âm vừa nhanh vừa mạnh mẽ.

Ta bị giật mình đến mức lập tức mở mắt ra.

Không chỉ có vậy, trong lòng hắn còn đang không ngừng ồn ào.

"A a a a! Nằm bên cạnh nương tử, sao ta có thể ngủ được đây!"

"Không được, ta phải tự thôi miên chính mình thôi!"

"Một con dê, hai con dê, ba con dê......"

Ta nghe xong thật sự rất đau đầu, rốt cuộc chịu không nổi nữa, ta lạnh giọng cắt ngang.

"Câm miệng! Mau ngủ đi!"

Ngay sau đó hắn ngây ngẩn cả người, "Nương tử, ta... ta không hề nói chuyện nha!"

Ta không muốn để ý đến hắn nữa, kéo chăn che lại đầu rồi ngủ thiếp đi, để lại hắn ngơ ngẩn phát ngốc không biết là chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang