4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Hôm sau là ngày phu thê mới qua cửa kính trà cha mẹ chồng, ta và Tống Tử Úc đã sớm chờ ở sảnh ngoài.

Thẳng đến giờ Thìn canh ba, phu phụ Tống thị mới khoan thai tới muộn.

Tống phu nhân Dư thị là người được Tống Tu Viễn nâng lên phù chính, lúc trước vốn là thiếp, sau khi mẫu thân của Tống Tử Úc mất, nàng mới được thượng vị.

Lúc trước ta nghe nói, Dư thị cũng không đối xử tốt với Tống Tử Úc, thường ở trước mặt Tống Tu Viễn thổi gió bên tai, thế nên căn bản, Tống Tu Viễn luôn coi thường đứa con này vợ cả, ngược lại lại càng xem trọng nhi tử của Dư thị.

Hôm nay diện kiến, quả nhiên như vậy, mới vừa vào cửa liền đã ra oai phủ đầu.

Dư thị vừa nhìn thấy ta, lập tức trưng ra gương mặt tươi cười đón chào, nắm lấy tay ta ân cần hỏi han.

Rốt cuộc thân phận thừa tướng đích nữ của ta đặt ở đây, so với Tống phủ, dù nói như thế nào cũng đều tính là trèo cao.

Ta quỳ xuống trước mặt bọn họ, lần lượt kính trà bọn họ: "Phụ thân mạnh khỏe, kế mẫu mạnh khỏe."

Ta luôn luôn là người hiểu lễ nghi quy củ nhất, lúc này từng động tác giơ tay nhấc chân căn bản không thể khiến ai bắt lỗi được, cử chỉ ôn tồn lễ độ càng là thứ mà chỉ danh môn vọng tộc mới có thể bồi dưỡng ra, đoan trang nhã nhặn lịch sự mà lại không mất đi nét ngạo khí trời sinh từ trong xương cốt.

Dư thị nhịn không được mà khen.

"Úc Nhi thật là phải có phúc khí mấy đời tu luyện được thì mới có thể cưới được một nương tử tốt như ngươi, về sau ngươi chính là tức phụ tốt của Tống phủ!"

Nàng vừa nói vừa đeo một chiếc vòng ngọc khảm vàng vào cổ tay của ta.

Quả nhiên là bộ dáng của một người bà bà hảo tâm.

Thế nhưng khi ta vừa mới chuẩn bị cảm tạ, lại nghe thấy nội tâm của nàng đang không ngừng cười lạnh.

"Hừ, một nữ nhân lả lơi ong bướm không biết xấu hổ, chẳng lẽ nghĩ chính mình vẫn là Thẩm gia đại tiểu thư mà trong kinh ai ai cũng ca tụng hay sao?"

"Một cái dâm phụ, một cái phế vật, đúng thật là xứng đôi!"

Ta bất động thanh sắc mà cười cười, rồi sau đó đem kia chỉ kim vòng một lần nữa nhét vào nàng trong tay, khinh phiêu phiêu mà mở miệng.

"Kế mẫu thật sự rất biết diễn kịch, khó trách năm xưa chính là đệ nhất đào nương! Hay là như vậy đi, lúc nào người rảnh thì đến dạy ta, được chứ?"

"Rốt cuộc... ta có ra sao cũng đều học không nổi hai mặt như người đâu!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ có chỉ ra thân phận đào nương hèn mọn trước kia của nàng, mà còn càng là châm chọc nàng trong ngoài bất nhất.

Dư thị tức giận đến mức mặt đều chuyển xanh, Tống Tu Viễn càng là mặt mày âm trầm, lại e ngại thân phận của phụ thân ta, không tiện nổi giận.

Ấy thế mà Tống Tử Úc lại ở trong lòng kích động hô to.

"Nương tử quá uy vũ! Tức chết đôi cẩu nam nữ này đi! Nếu không phải bọn họ, nương của ta sao có thể chết chứ!"

Ta sửng sốt, hóa ra nương hắn là bị phu thê Tống thị làm hại, khó trách sau đó tính tình hắn đại biến, chắc là do bị kích thích quá sâu.

Không đợi phu thê Tống thị quở trách, ta nhìn Tống Tử Úc liền nói: "Còn không đi nhanh?"

Lúc này Tống Tử Úc mới bước theo, cười khanh khách nói: "Nương tử, cảm ơn nàng!"

Ta cũng cười, "Ngươi là phu quân của ta, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi. Huống chi, ta cũng là đang giúp chính mình."

7.

Bởi vì thái độ của ta, Dư thị cũng không làm khó ta nữa.

Tống Tử Úc càng như trở thành một con người khác, hắn thực sự làm theo những gì mình nói, nói được thì làm được, không còn bén mảng đến tửu lầu hay những nơi thanh lâu tràn ngập sắc dục nữa.

Những người bạn ăn chơi lúc trước hắn cũng cắt đứt hoàn toàn, không còn lui tới nữa.

Càng khiến cho ta bất ngờ chính là, hắn vậy mà lại đề nghị muốn trở về Quốc Tử Giám đọc sách, hắn nói hắn chắc chắn sẽ thi đậu công danh, khiến chính mình có thể thực sự xứng đôi với ta, cũng là khiến cho người khác không bao giờ có thể xem thường hắn nữa.

Ta đương nhiên đồng ý.

Nhưng mà, hắn vừa mới đi một ngày, hôm sau, người hầu đã liền vội vàng truyền về tin tức, nói là hắn đánh nhau cùng mấy giám sinh.

Phu phụ Tống thị luôn chẳng muốn quản hắn, đương nhiên là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, ta đành phải tự mình đến.

Lúc ta đến, nhìn thấy hắn cùng mấy người đánh nhau túi bụi, hắn lẻ loi một mình, căn bản không đối phó được mấy người kia, nhưng hắn vẫn liều mạng đánh, chết sống không chịu nhận thua.

Hắn một bên cắn răng liều mạng, một bên kêu.

"Nương tử của ta chính là người thuần lương nhất trên đời này, căn bản không phải là dâm phụ vô sỉ như trong miệng các người! Các ngươi có thể nói ta, nhưng ta tuyệt đối không cho phép các ngươi nói nàng!"

"Các ngươi chỉ là những kẻ ngu ngốc chỉ biết đọc sách đến chết, chỉ biết tin vào những lời đồn đại hoang đường, căn bản cái gì đều không rõ, còn đọc sách làm cái gì!"

Hắn bị vây quanh ở trong đó, ánh mắt hung ác như một con mãnh thú, chuẩn bị tùy thời cùng con mồi đánh nhau đến ngươi chết ta sống.

Rõ ràng là một kẻ ăn chơi trác táng tay trói gà không chặt, giờ phút này lại dũng cảm như một dũng sĩ.

Ta nhìn đến hắn mang bộ dáng chật vật như vậy, từng bước từng bước, đánh bọn họ đến ngã bò ra đất.

"Các ngươi nghe cho kĩ đây, ai dám lại nói xấu nương tử của ta, ta liền cắt lưỡi của hắn! Khiến hắn cả đời này đều nói không được nữa!"

Ta cứ đứng vậy nhìn, một cái chớp mắt kia, ta cảm giác như trong lòng có thứ gì đó hung hăng chấn động.

Thật lâu sau ta vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Qua một hồi lâu, ta mới kinh ngạc phát hiện khóe mắt mình ẩm ướt, vội vàng đưa tay lau đi.

Ta kêu tên hắn, hắn lúc này mới nhìn thấy ta, ánh mắt ngay lập tức trở nên ôn hòa, nháy mắt liền ngoan ngoãn như một con mèo con.

Hắn hưng phấn chạy tới, rồi lại như cảm thấy thẹn thùng, ngượng ngùng hỏi:

"Nương tử, nàng... sao lại đến đây?"

Ta không nhìn hắn, chỉ khẽ giơ tay, gia đinh tướng phủ phía sau lập tức lao tới, khiến cho mấy người đánh nhau sợ tới mức cuống quít đào tẩu.

Sau đó, ta mới cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Hắn bị thương không nhẹ, cơ hồ trên mặt đều là thâm tím, đôi mắt sưng húp như bong bóng mắt cá, quả thực thảm đến không nỡ nhìn.

Ta thật sự là vừa thấy tức vừa thấy bất đắc dĩ.

"Ngươi căn bản không biết võ công, còn muốn đánh nhau với người khác, chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?"

Hắn liền cười gãi gãi đầu.

"Ta chính là quá vội đó! Ai bảo bọn họ nói xấu nương tử cơ chứ, nói ta thì không sao cả, nhưng nếu ai dám nói nương tử, ta có thể liều mạng cùng bọn họ!"

Nhìn bộ dáng hắn chẳng có vẻ gì là để ý, nội tâm ta lại lần nữa bắt đầu sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Ta lẩm bẩm: "Ngươi quả nhiên chính là một kẻ ngốc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang