5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Chúng ta đang định rời đi, lại thấy có đoàn người từ xa đi đến, thanh thế phô trương, đi gần mới thấy, người đi đầu chính là Lục Tần.

Mấy giám sinh vừa đánh nhau cùng Tống Tử Úc đang đứng ở phía sau, nói rằng muốn Lục Tần làm chủ cho bọn họ.

Gặp mặt Thái Tử, đương nhiên là phải quỳ xuống hành lễ.

Chỉ là Lục Tần căn bản không hề có ý định cho chúng ta đứng lên.

Lúc trước ta ghét nhất là làm gì cũng phải hành lễ với hắn, hắn từng hứa, cả đời này đều sẽ không bắt ta phải quỳ, nhưng hôm nay những lời thề đó, đã sớm tan đi trong gió, biệt tăm biệt tích.

Từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn ta, chỉ là dùng ánh mắt cực kì chán ghét quét qua Tống Tử Úc, lạnh lùng mở miệng.

"Nơi này là Quốc Tử Giám, là học viện của quốc gia, là nơi thiên tử theo học, căn bản không phải Xuân Phong Lâu cho ngươi ăn nhậu chơi bời!"

"Làm giám sinh, không chăm đọc sách, không chí tiến thủ, mà lại ở Quốc Tử Giám ẩu đả đánh nhau, quả thực là không có vương pháp, coi rẻ quốc học! Thật sự là một tên phế vật ngu dốt vô năng!"

"Người đâu, đem Tống Tử Úc kéo ra ngoài, phạt 30 trượng!"

Rõ ràng ta biết đây là Lục Tần cố ý làm xấu mặt chúng ta, nhưng ta lại bất lực.

Tống Tử Úc lập tức bị mấy thái giám giữ lại, bị trói lên ghế, trượng bản từng cái từng cái đánh vào trên người hắn.

Hắn vốn dĩ đã có thương tích trong người, nếu 30 trượng này đánh xuống thật, cho dù có không chết thì cũng chỉ có thể nhặt về nửa cái mạng.

Mà hắn bởi vì ta nên mới như vậy.

Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn hắn mất mạng.

Vì thế ta quỳ xuống thật mạnh trước mặt Lục Tần.

"Thái Tử điện hạ, việc này nếu xét kỹ thì đều từ thần phụ mà ra, là thần phụ vi phạm nữ đức, xử sự bừa bãi nên mới trở thành chuyện chê cười của toàn bộ kinh thành."

"Phu quân làm vậy cũng chỉ là sợ thần phụ ủy khuất nên mới gây ra sai lầm. Nhưng hắn còn đang bị thương, cầu xin điện hạ cho phép thần phụ thay phu quân chịu hình!"

Ta là đang đánh cuộc, đánh cuộc hiểu biết mấy năm nay của ta với Lục Tần.

Những lời này chính là nói cho hắn nghe, ta muốn hắn nghe rõ, hết thảy những gì ta gặp phải ở hiện tại đều là bởi vì hắn.

Bởi vì hắn hãm hại, bởi vì hắn lừa gạt, bởi vì hắn phản bội.

Khiến ta từ một quý nữ cao cao tại thượng, biến thành nữ nhân phóng đãng mà bất kì ai cũng đều có thể châm chọc thóa mạ.

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa hay tầm mắt hắn cũng dừng lại trên người ta, bốn mắt nhìn nhau.

Hắn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thì trong mắt cũng ánh lên thần sắc áy náy, sau đó đem ánh mắt dời đi, xua xua tay với bọn thái giám.

Cho dù việc trượng hình đã ngừng lại, nhưng Tống Tử Úc cũng đã phải chịu vài trượng, trên quần áo máu cũng bắt đầu nhuộm đỏ dần, khiến người ta đau xót.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng kêu đau dù chỉ một tiếng, liều mạng nén cơn đau vào trong, ngược lại còn nhìn ta tươi cười.

"Nương tử, nàng không cần lo lắng, ta không sao, một chút cũng không đau!"

Nhưng mà nội tâm hắn đã sớm bán đứng hắn:

"Ôi ôi ôi! Thật đau quá đi mất! Quả thực là đau muốn chết mất! Cổ đại thật không phải là nơi cho người sống mà!"

Ta nghe không hiểu câu cuối cùng của hắn, nhưng rốt cuộc trong lòng lại lần nữa ấm áp, đôi mắt thậm chí còn có chút ẩm ướt.

Tên ngốc này, đau thì có gì mà không nên nói đâu chứ.

Ta nâng hắn dậy, chuẩn bị đi về phía cửa lớn, nhưng hắn đột nhiên dừng bước, xoay người lại nói với Lục Tần.

Ánh mắt hắn kiên nghị, trong mắt là nghiêm túc mà ta chưa bao giờ thấy qua, trịnh trọng nói.

"Ta, Tống Tử Úc chưa bao giờ là phế vật! Ta đến Quốc Tử Giám chính là để đọc sách!"

Một giám sinh đứng sau Lục Tần lập tức châm biếm.

"Chỉ bằng ngươi? Ngươi thì sẽ đọc được sách gì cơ chứ!"

Tống Tử Úc không thèm để ý đến hắn.

"Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy ta không phải phế vật."

"Năm nay khoa khảo, ta nhất định sẽ là Trạng Nguyên!"

Mọi người cười vang, Lục Tần càng là khinh thường đầy mặt.

Nhưng Tống Tử Úc vẫn kiên định nói.

"Hôm nay ta ở đây long trọng tuyên thệ, nếu không thể đoạt được Trạng Nguyên, ta sẽ dập đầu trước tất cả các ngươi rồi kêu cha. Nhưng nếu ta thắng, các ngươi phải quỳ xuống kêu ta là cha!"

"Thế nào, có dám đánh cuộc hay không!"

Mọi người lập tức dạt dào hứng thú, sôi nổi gật đầu.

Cũng phải thôi, đây rõ ràng chính là cục diện tất thắng, một tên phế vật chỉ biết lưu luyến chốn ôn hương, ăn chơi trác táng, ai lại đi tin tưởng hắn có thể đỗ Trạng Nguyên?

Ta cũng không khỏi lo lắng.

Tuy rằng tính tình Tống Tử Úc thay đổi không nhỏ, nhưng tài học căn bản không phải thay đổi một lần là liền có.

Lần đánh cuộc này của hắn không khỏi có chút mạo hiểm.

Ai ngờ hắn quay đầu bước đến, trong mắt như là mang cả bầu trời đầy sao, lấp lánh rạng rỡ.

"Nương tử đừng sợ, ta nhất định sẽ thắng!"

9.

Sau khi hồi phủ, đại phu đến khám bệnh rồi kê một ít thuốc, nhưng phần lớn vết thương của hắn đều là thương ngoài da, cần bôi thuốc mỡ mới có thể khỏi hẳn.

Ta muốn giúp hắn bôi, hắn lại chết sống không chịu, kiên trì muốn tự mình bôi.

"Vết thương này... quá mức đáng sợ, nương tử...... vẫn nên là để ta tự bôi thôi!"

Ta không để ý đến hắn, lập tức xé đi quần áo của hắn, tuy là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng vẫn phải hít sâu một hơi.

Sau lưng hắn cơ hồ không có chỗ nào lành lặn, bị che kín bởi các vết bầm, sưng đến biến dạng.

Nước mắt ta không thể nhịn được lập tức rơi xuống, nhỏ lên trên lưng hắn, hắn lập tức cứng người lại.

"Nương tử chớ khóc, thật sự là không đau, chỉ là mấy tên thái giám, sức lực yếu như mấy con kiến, sao có thể đánh đau ta được?"

Ta không muốn nói chuyện, nghiêm túc bôi thuốc cho hắn, hắn cũng biết không có cách nào khiến ta cười được nên cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thành thật mà nói, hắn không hề ngang tàng, lại có khí phách của thiếu niên, là một tâm hồn ngây thơ trẻ con khó thấy.

Như vậy tính ra, cũng là lương xứng.

Ta bôi lên toàn bộ các vết thương xong một lượt, mới hỏi tới chuyện khởi khoa khảo.

Hắn là phu quân của ta, là chỗ dựa cho cuộc đời này của ta, ta không thể mặc kệ.

"Nếu như thật sự không được, ta liền đi cầu xin cha, cha và Vương thái phó giao tình không cạn, Vương thái phó là thầy của đế vương, có hắn giúp ngươi, có lẽ còn có thể thử một chút."

Hắn xoay người lại, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt ta, sau đó cười nói.

"Nương tử, nàng nhất định phải tin ta. Ta nhất định sẽ đăng khoa trở thành Trạng Nguyên năm nay!"

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, nói từng câu từng chữ.

"Nương tử, thanh danh của ta vẫn luôn không tốt, ta không muốn lại tiếp tục như vậy nữa, ta muốn vì nàng mà thay đổi."

"Kỳ thật ta căn bản không để bụng việc người khác thấy ta thế nào, bọn họ cho dù có nói nhiều như thế nào, đối với ta bất quá cũng chỉ là một chút gió thổi mây bay."

"Nhưng nàng thì khác, nàng vốn là phượng hoàng cao cao tại thượng, là sự tồn tại mà ta cả đời cũng đừng hòng nghĩ tới với được, thế nhưng lại vì ta mà nàng mới ngã xuống thần đàn, lâm vào vũng bùn, đây vốn không phải là vận mệnh của nàng."

"Ta không thể để mọi người quên mất đi tài hoa cũng như hào quang của nàng, nàng vốn là phải trở lại thần đàn của mình, để mọi người nhìn lên ngưỡng vọng."

"Cho nên ta nhất định phải thi được Trạng Nguyên, ta muốn nàng trở thành Trạng Nguyên phu nhân, ta muốn những lời đồn đãi dơ bẩn bất kham đó tự sụp đổ, ta muốn cho tất cả mọi người biết, Thẩm Tố Tố chưa bao giờ phạm vào bất kỳ quy tắc nào, nàng vẫn luôn là thiên chi kiều nữ đẹp đẽ quý giá vô song nhất trong thịnh kinh! Không ai có thể so sánh được với nàng!"

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, thậm chí quên luôn cả mình muốn nói gì, nội tâm vô cùng chấn động, chỉ còn lại duy nhất có cảm động.

Hắn là người tin tưởng ta nhất trên đời này, cũng là người đối tốt với ta nhất.

Cho dù lúc trước Lục Tần đối xử với ta rất tốt, cũng chưa bao giờ nói ra lời nói chấn động nhân tâm đến như vậy.

Ở trong mắt Lục Tần, ta cũng chỉ là một quý nữ bình thường trong số vô số các quý nữ khác, nhàm chán, không so được với Lưu Tuyết Diên độc nhất vô nhị.

Chỉ có Tống Tử Úc, hắn thấy ta, tin ta, hiểu ta, coi ta như thần nữ, tôn quý phi phàm.

Nếu nói tâm không động, đó là gạt người.

Trên đời này cảm tình chính là thứ khó nói nhất, yêu lại càng không dễ.

Một người có thể gặp được rất nhiều người, nhưng chân chính hiểu mình lại chẳng có mấy người, nếu là tìm được, vậy nhất định không được buông tay.

Hiện tại, trước mặt ta chính là Tống tử úc, hắn nâng niu ta trong lòng bàn tay, dùng cả trái tim để che chở, để yêu thương.

Có lẽ đây là trời xanh an bài cho ta, cũng là số mệnh của ta.

Ta cuối cùng gật đầu: "Được, ta tin chàng."

10.

Từ sau ngày nọ, Tống Tử Úc liền nhốt chính mình ở trong thư phòng, cả ngày nghiên đọc thi thư.

Mà quan hệ giữa ta và hắn cũng càng ngày càng thân mật.

Mỗi khi đọc sách mệt mỏi, hắn liền tự làm một chút đồ mới lạ thú vị tặng cho ta, nào là thứ có thể tự động bóc hạt dưa, nào là thứ có thể ép lấy nước hoa quả, đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc.

Trong đầu hắn tựa như luôn có những ý tưởng mới lạ, làm người ta không thể đoán được.

Điều này khiến cho ta càng ngày càng hoài nghi, đây là Tống Tử Úc lúc trước thật sao?

Ba tháng sau, khoa khảo chính thức bắt đầu, mà ta cũng lại bắt đầu sầu lo.

Thế nhưng hắn vậy mà trước khảo thí còn nắm lấy tay của ta, cười hì hì bảo đảm.

"Nương tử, nàng cứ đợi đi, phu quân sẽ đem vị trí Trạng Nguyên lấy về cho nàng!"

Hắn nói thật nhẹ nhàng, lại chẳng mảy may đến việc đệ nhất giáp nào có dễ lấy như vậy.

Từ trước đến nay cũng chỉ có máy người.

Cho dù huynh trưởng ta một thân tài học, là đại tài tử nổi danh kinh thành, năm đó cũng chỉ lấy được Bảng Nhãn.

Cho nên Tống Tử Úc cần gì phải nói dối lừa ta vui vẻ.

Trận đặt cược kia của hắn đã định là phải thua không thể nghi ngờ.

Trong kinh thành đã sớm lưu truyền trận đánh cuộc ngày ấy ở Quốc Tử Giám, tất cả những người này đều đang chờ xem náo nhiệt, chờ xem Tống Tử Úc phải quỳ xuống, bị người ta giẫm đạp tôn nghiêm, phá hủy ý chí.

Dư thị đương nhiên cũng đang chờ cơ hội để chế giễu, ngày ngày âm dương quái khí ở trước mặt ta, vô tình hay cố ý nói mát.

Ta biết, nàng đang đợi, chỉ cần lần này Tống Tử Úc thua, vậy hắn thật sự chính là phế vật, mà nàng liền có lý do đuổi chúng ta ra khỏi phủ, để chúng ta tự sinh tự diệt.

Bởi vậy, thời gian chờ đợi yết bảng, ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Nhưng mà Tống Tử Úc một chút cũng không hề nôn nóng, như thường lệ lấy việc khiến ta vui làm chủ, dường như hết thảy đều không quan hệ với hắn.

Hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt ta, lộ vẻ đau lòng, cũng có chút bất mãn.

"Nương tử đã lâu không cười, như vậy không tốt. Ta thích nhất là nhìn nương tử cười, khi nàng cười rộ lên là đẹp nhất."

Nhưng ta nào có tâm tư, vẫn luôn thất thần.

Hắn cũng không biết lấy lá gan từ đâu ra, đột nhiên một tay đem ta ôm chặt lấy, ngay sau đó lại lập tức buông ra.

Cảm xúc ấm áp, một chút lướt qua.

Ta còn chưa phản ứng lại, đến lúc nhìn sang hắn, hắn đã đầy mặt đỏ bừng, quy quy củ củ mà ngồi ở bên cạnh, không dám thở mạnh.

Ta nhìn hắn như thến, đột nhiên nhịn không được cười rộ lên.

Kỳ thật mấy tháng ở chung này, ta đối với hắn đã sớm sinh tình ý, chỉ là chưa từng có thân cận.

Hôm nay việc này, vẫn là lần đầu tiên.

Hắn nhất thời không rõ nguyên do, trong lòng không ngừng phỏng đoán.

"Nương tử vậy mà lại cười! Sao lại cười nhỉ? Chẳng lẽ...... nàng cũng thích ta?"

"Vậy ta có thể hay không...... lại...... ôm một lần? Nàng...... liệu có tức giận không nhỉ?"

Nhìn bộ dáng do dự của hắn, ta đành mở miệng nói: "Muốn ôm thì mau ôm, không ôm là ta đi đây."

Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở thật lớn, kích động đến mức suýt cắn vào đầu lưỡi.

"Gì......?"

Thế nhưng thật nhanh hắn đã phản ứng lại , một khuôn mặt đỏ bừng chậm rãi tới gần ta, mà ta cũng chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, giờ phút này tim cũng đập vô cùng nhanh.

Đúng lúc này, thanh âm của người hầu đột nhiên vang lên.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân! Thiếu gia đỗ Trạng Nguyên rồi! Bên ngoài một đám người đang vây xem kìa!"

Ta vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, không để hắn nhìn thấy sự xấu hổ thẹn thùng của bản thân lúc này.

Quay lại liền thấy hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm người hầu, dường như hận không thể ném văng người hầu ra thật xa.

Hắn giận dữ ở trong lòng mắng:

"Chết tiệt... lúc nào tới không tới, lại cố tình lúc này tới! Thiếu chút nữa liền ôm được rồi......"

"Không được, lát nữa nhất định phải tìm cách đánh hắn mới có thể hả giận được!"

11.

Ta đúng là thật không nghĩ tới, Tống Tử Úc thế nhưng có thể thi đậu Trạng Nguyên thật.

Không chỉ là ta, những người đến Tống phủ xem náo nhiệt cũng đều không tin, Dư thị càng là không thể tin, tìm mọi cách để xác nhận lại với người đưa tin.

Nhưng mà trên bảng vàng viết rõ ràng: Thi đình nhất giáp đệ nhất danh, Tống Tử Úc.

Ta không dám tin tưởng mà nhìn hắn.

Hắn lúc này xuân phong đắc ý, quạt ngọc trong tay khẽ phe phẩy, một thân áo tím đầu đội kim quan, khuôn mặt anh tuấn, mặt mày như ngọc, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, bộ dáng phong lưu tài tử như thế, vậy mà lại khiến ta vô cớ sinh ra một cảm giác kính sợ.

Dường như hắn vốn dĩ nên là dáng vẻ này.

Một khắc đó, nội tâm ta đã có đáp án.

Mà hắn nhìn ta chớp chớp mắt, trong lòng lại thầm nghĩ: "Chỉ là Trạng Nguyên thôi mà, quả thực chỉ là chút chuyện vặt! Ta vốn là một tiến sĩ chuyên ngành ngôn ngữ Hán, suốt ngày nghiên cứu khoa cử cổ đại, thi được Trạng Nguyên không phải là quá đơn giản hay sao!"

Quả nhiên, suy đoán của ta là đúng, hắn căn bản không phải Tống Tử Úc.

Sau giờ ngọ, đợi hắn tham gia Lộc Minh Yến trở về đã nhìn thấy ta ngồi một mình trước cửa sổ ngẩn người, hắn lấy một cái chăn mỏng đắp lên người ta.

Hắn hơi hơi có chút men say, nhưng đôi con ngươi vẫn trong suốt sạch sẽ, chưa thể chưa từng bị thế tục tiêm nhiễm.

Ta xoay người nhìn hắn, trực tiếp hỏi: "Chàng không phải Tống Tử Úc, đúng không?"

Cơ thể hắn cứng đờ, rượu cũng thanh tỉnh vài phần, vô cùng khiếp sợ nhìn ta, nhất thời không biết nói gì.

Nhưng mà nội tâm hắn lại nôn nóng vạn phần.

"Nương tử sao có thể phát hiện cơ chứ? Cũng phải ta cao điệu như thế, nương tử lại thông tuệ như vậy, làm sao có thể không phát hiện chứ!"

"Ta nên làm cái gì bây giờ! Hay là trực tiếp quỳ xuống nhận sai nhỉ?"

Nghĩ thế, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt ta, đầy mặt tự trách áy náy.

"Nương tử, ta biết sai rồi, ta căn bản không nên lừa gạt nàng, ta nên nói hết mọi chuyện với nàng!"

"Nhưng thật ra những việc này quá mức khó tin, ta sợ bản thân không có cách nào nói rõ nên mới luôn luôn nói dối nàng, nàng đừng tức giận được không?"

Kỳ thật ta căn bản chưa từng tức giận, Tống Tử Úc chân chính đối với ta mà nói, căn bản chỉ là người xa lạ.

Ngược lại là hắn hiện tại mới là người gắn liền với vận mệnh của ta, cùng đi đến hiện tại.

Ta cười, rồi sau đó kéo lấy hắn.

"Ta không có tức giận, thế nhưng chàng đến tột cùng là ai? Tống Tử Úc đã đi đâu?"

Hắn lúc này mới thở phào một hơi, nắm chặt lấy tay ta, bắt đầu giải thích.

"Thật ra ta không phải người của thế giới này mà là đến từ tương lai. Nhưng không biết tại sao lại tỉnh lại trong thân thể của Tống Tử Úc, ngày ấy hắn uống rượu ở Xuân Phong Lâu, lúcc trở về không cẩn thận rơi xuống sông, đợi đến lúc hắn được cứu lên, từ lúc tỉnh lại vẫn luôn là ta."

"Ta nghĩ hắn...... hẳn là đã chết rồi."

Ta tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết thế gian này không thiếu những điều kỳ lạ, càng không phải những chuyện ta có thể lý giải.

Mặt hắn đột nhiên đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

"Ngày ấy, lúc ta mới vừa xuyên qua, ở trên phố nhìn thấy nàng, sau đó ta liền...thích nàng."

"Nhưng mà... nương tử nàng yên tâm, lúc trước ta chưa có hôn phối, vẫn luôn độc thân, bởi vì ta luôn cảm thấy thích một người là phải dựa vào duyên phận, nếu là vô duyên, cho dù gặp nhiều thì cũng chỉ là khách qua đường, nhưng nếu duyên phận thật sự tới, mặc kệ có trốn tránh như thế nào, cũng trốn không thể thoát."

Hắn nhìn về phía ta, ánh mắt nghiêm túc, nhưng một chút không ảnh hưởng đến sự ôn nhu nơi đáy mắt.

"Nương tử, kỳ thật đêm đó ta bị chuốc rất nhiều rượu, tửu lượng của ta cũng không tốt, cho nên vẫn luôn mơ mơ màng màng. Rượu kia bị người ta hạ dược, sau đó ta lại bị đưa vào trong phòng khách điếm, ta liếc mắt liền thấy nàng. Có trời mới biết ta cao hứng cỡ nào, ta cho rằng đó là mộng, cho nên để mặc chính mình trầm luân trong đó."

"Nếu ta sớm biết rằng...... ta nhất định sẽ không...... nương tử, nói đến cùng, là ta hại nàng!"

"Kỳ thật mỗi lần nhớ tới, ta đều bị giằng xé giữa hối hận và vui mừng. Nếu không phải do ta, nàng sẽ không lâm vào hoàn cảnh như vậy, nhưng ta lại cảm thấy may mắn, nếu không có lần ngoài ý muốn đó, ta và nàng căn bản sẽ không ở bên nhau, cho nên ta thường xuyên cảm thấy bản thân thật ích kỷ, dùng thống khổ của nàng để thỏa mãn ước nguyện của bản thân."

Hắn nói rồi lại một lâm vào tự trách.

Ta giang hai tay, sau đó ôm lấy hắn thật chặt.

"Là chàng nói, duyên phận khiến cho vận mệnh chúng ta nối liền với nhau, cho dù không có chuyện lần đó, ta và chàng cũng sẽ nhất định đến với nhau."

"Huống chi, chàng mới là người vô tội nhất trong chuyện này, kẻ chân chính hại ta là bọn họ, cũng không phải chàng, chàng cần gì phải áy náy đâu."

Ta cẩn thận nâng mặt hắn lên, dịu dàng cười.

"Khi sự kiện kia mới vừa xảy ra, ta cũng từng tuyệt vọng, từng oán hận, từng không cam lòng, thậm chí còn có suy nghĩ tìm chết."

"Thế nhưng từ lúc nhận thức chàng, là chàng cho ta cảm giác được yêu thương, được quan tâm, là chàng thắp lên dũng khí sống sót cho ta, bởi vì có chàng nên ta mới có thể bước ra khỏi quãng thời gian tăm tối đó."

"Có lẽ trên thế gian này sẽ có hàng ngàn hàng vạn người đối xử tốt với ta, nhưng ta chỉ biết chàng, là chàng luôn ở bên ta. Nhưng mà hiện thực những người này cũng không tồn tại, bọn họ đều bị che mắt không thấy sự thật, chỉ biết phỉ nhổ, cười nhạo ta, chỉ có chàng trước sau như một tin tưởng ta."

"Cho nên Tống Tử Úc, ta cũng thực cảm ơn vận mệnh an bài, vòng đi vòng lại, ta và chàng mới là mệnh trung chú định*."

Mệnh trung chú định*: người được vận mệnh an bài, định mệnh của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang