6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, im lặng hồi lâu, hồi lâu sau mới dùng một tay ôm ta vào trong ngực, nâng niu như trân bảo, không nỡ buông tay.

"À đúng rồi," hắn dường như nhớ đến điều gì đó, buông ra ra rồi nói: "Thật ra Lưu Tuyết Diên cũng giống ta, cũng là người xuyên không."

Ta không khỏi sửng sốt.

Khó trách, trước đây nàng không hiểu thơ ca, bây giờ lại xuất khẩu thành thơ, hóa ra nàng cũng chẳng phải là nàng nguyên bản.

Ta không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ ở nơi các chàng sống, ai ai cũng đều giỏi văn chương sao?"

Hắn nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi ta rồi cười nhạo:

"Nàng ta ấy, căn bản chỉ là loại nửa vời, những câu thơ nàng ta ngâm ở hội thơ lần đó đều là do người khác viết, vốn dĩ không phải là của nàng. Hơn nữa, nàng ta chỉ biết những câu thơ kinh điển rồi dùng chúng chắp vá lung tung, ghép thành một bài thơ, biến chúng thành một mớ hỗn độn, chứ căn bản hoàn toàn không có chút tài văn chương nào. Nhưng những câu thơ đó lại quá kinh điển nên mới khiến nàng làm kinh diễm mọi người."

Ta cuối cùng cũng hiểu, hóa ra lại là như vậy.

Lục Tần ơi Lục Tần, hóa ra nữ nhân mà ngươi thích, cuối cùng cũng chỉ đến vậy.

Ta đang mải suy nghĩ thì bỗng nghe thấy Tống Tử Úc đang không ngừng vui mừng trong lòng.

"Lưu Tuyết Diên không có tài văn chương, nhưng ta thì thật sự có nha, hiện giờ ta đã là tân khoa Trạng Nguyên, khác hoàn toàn so với Tống Tử Úc của lúc trước, nương tử liệu có cái nhìn khác hoàn toàn về ta, sau đó sinh lòng ngưỡng mộ với ta, cho nên buổi tối hôm nay......"

"Hơn nữa, ta và nương tử cũng đã thành hôn bốn tháng, ngoại trừ lần ngoài ý muốn đó ra thì cũng chưa từng viên phòng, nếu không đêm nay liền thừa dịp..."

Ta nghe thấy liền mặt đỏ tai hồng, lập tức ho khan để ngăn cản hắn tiếp tục nghĩ linh tinh.

Hắn nghĩ thân thể ta không khoẻ, lập tức muốn lại gần đỡ lấy ta, lại bị ta đẩy ra.

Ta dường như có thể cảm nhận được trên mặt mình đang vô cùng nóng bỏng, đến nói chuyện cũng không thể nói trôi chảy được.

"Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, chàng...... không được nghĩ đến những thứ linh tinh!"

Hắn căn bản không hiểu ta nói gì, đang muốn biện giải, lại đột nhiên sững người lại, sau đó hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt không thể tin tưởng.

"Không thể nào! Nương tử nàng...... nàng...... chẳng lẽ nàng có thuật đọc tâm...... trong truyền thuyết?"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta gật gật đầu.

Hắn lập tức hít một hơi thật sâu, sau đó cổ và lỗ tai bắt đầu đỏ ửng lên như bị thiêu.

"Nương tử nàng nghe ta giải thích! Ta...... ta mới không phải...... loại người như vậy!"

Mặt ta đã sớm đỏ bừng, chỉ đành tìm cách dời đề tài đi.

"Tất cả bắt đầu từ ngày chúng ta thành thân, ta đột nhiên có thể nghe thấy suy nghĩ của mọi người. Ta nghĩ, có lẽ là do chịu kích thích quá lớn nên mới thành ra như vậy."

Ấy thế mà hắn tính ra còn hưng phấn hơn cả bản thân ta nữa, thậm chí còn đi tới đi lui xung quanh ta, tấm tắc nhìn ta lắc lắc đầu.

"Nương tử, nàng quả nhiên là thiên chi kiêu nữ, loại siêu năng lực kiểu này vậy mà lại có thể xuất hiện ở trên người của nàng, xem ra đã được định sẵn là người có phúc."

Rồi sau đó hắn nắm chặt cánh tay ta, không ngừng làm nũng.

"Trước đây chúng ta đã nói xong rồi, nương tử nàng sẽ không lại không cần ta nữa chứ..."

Ta có chút bất đắc dĩ, "Chàng nói bậy bạ gì đó, chúng ta đã là phu thê rồi, còn cái gì mà cần với không cần nữa."

Hắn lúc này mới an tâm, rồi sau đó lại đột nhiên nói:

"Lục Tần và Lưu Tuyết Diên hại nương tử thảm như vậy, chẳng bằng chúng ta khiến cho nàng ta hiện nguyên hình trước mặt mọi người."

"Nương tử, nàng thấy thế nào?"

13

Bởi vì Tống Tử Úc đoạt được Trạng Nguyên, Hoàng Thượng khâm thưởng kim khoa Trạng Nguyên phủ, chúng ta liền dọn ra khỏi Tống phủ.

Dư thị vốn muốn nịnh bợ để chúng ta ở lại Tống phủ, nhưng Tống Tử Úc chẳng thèm để ý tới, lập tức đi qua nàng.

Mà hắn lại có tài học thật, bày mưu hiến kế cho Hoàng Thượng từ việc trị thủy cho đến các vấn đề thuế má, cái nào cũng đem lại hiệu quả vô cùng tốt, khiến Hoàng Thượng khen hắn không dứt miệng.

Hắn rất nhanh đã trở thành hồng nhân bên người đế vương, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã là Hộ Bộ lang trung, tiền đồ vô hạn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc với chuyển biến của hắn, ai có thể nghĩ đến phế vật tưởng chừng vô dụng nhất lại có được tài năng làm kinh ngạc chúng nhân đến vậy.

Thậm chí còn có người nó, sở dĩ hắn đột nhiên đổi tính, là bởi vì thành gia, cổ nhân đã nói trước thành gia sau lập nghiệp, nam tử mới có thể thành thục ổn trọng.

Bởi vậy có một đoạn thời gian, trong kinh thành xuất hiện "trào lưu thành hôn", chỉ cần là trong nhà có nhi tử, đều muốn sớm cho cưới vợ sinh con, hy vọng con mình thành tài.

Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, gièm pha lúc trước của ta và Tống Tử Úc đã bị biến thành một cách nói hoàn toàn khác.

Lúc trước nhiều người nói ta đầu óc không tốt, cứ nhất định phải coi trọng một tên phế vật, hiện tại tất cả đều chuyển qua khen ta có ánh mắt sắc bén, nhìn xa trông rộng.

Lúc trước thì nói ta lả lơi ong bướm, không biết xấu hổ, hiện tại lại đều chuyển mạnh mẽ theo đuổi chân ái, dũng cảm phá tan thành kiến thế tục, không hổ là nữ tử xuất thân từ thế gia trong kinh.

Tống Tử Úc quả thực đã làm được, hắn khiến cho tất cả mọi người phải thay đổi cách nhìn nhận về chúng ta, hắn đem một ta thật trong sạch cao quý quay trở lại dưới ánh nhìn của thế nhân.

Không còn bất kì một ai nhìn ta với ánh mắt khác thường, không còn có kẻ châm chọc mỉa mai ta, càng không còn một ai dám giẫm đạp lên tự tôn cùng kiêu ngạo của ta.

Thẩm phủ lại quay trở lại những ngày phồn vinh và hưng thịnh của lúc trước, mà phụ thân ta, lại lần nữa nhận được sự kính ngưỡng cùng tôn trọng của đồng liêu.

Bánh xe vận mệnh, lại một lần nữa quay về quỹ đạo vốn có của nó, hết thảy đều đã trở lại.

14

Nửa tháng sau là Tết Trung Thu, hoàng cung mỗi năm đều sẽ tổ chức thịnh yến, quân thần cùng nhau ăn uống vui vẻ.

Trong kinh thành, chỉ cần là quan tứ phẩm trở lên đều có thể đem gia quyến đến tham gia cung yến, Tống Tử Úc tuy rằng mới là quan ngũ phẩm, nhưng hắn lại được Hoàng Thượng coi trọng, đương nhiên ta và hắn cũng được mời đến.

Ta và hắn đến có chút sớm, người tới cũng chưa nhiều, trong đó vừa hay có bạn học của hắn lúc ở Quốc Tử Giám, hắn đi qua chào hỏi, còn ta thì đi dạo loanh quanh bốn phía.

Lúc đi qua Ngự Hoa Viên lại thấy hai tiểu cung nữ đang nói chuyện, một trong số đó trên hai bên mặt còn có dấu bàn tay đỏ tươi.

"Tiểu Ngọc, mặt còn đau không? Ngươi xem ngươi cũng thật là, sao cứ phải lắc lư ở trước mắt Thái Tử điện hạ, ngươi lại không phải không biết, Thái Tử Phi rất dễ ghen, hôm nay người chỉ tát ngươi mấy cái cũng đã là may rồi, nghe nói lúc trước có cung nữ còn bị người hạ lệnh trực tiếp đánh chết!"

"Hu hu hu...... nhưng mà ta cũng chẳng hề có ý định như thế, điện hạ chỉ lệnh cho ta rửa sạch trà cụ, nhưng Thái Tử Phi lại hiểu lầm rằng ta đang câu dẫn điện hạ, nhưng có trời xanh làm chứng, tính người như vậy ta làm sao dám cơ chứ!"

"Suỵt... ngươi mau nhỏ giọng một chút, Thái Tử Phi đâu phải là người mà chúng ta có thể nghị luận linh tinh!"

Hai người lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ta vội nấp vào đằng sau một thân cây lớn, không để cho họ phát hiện.

"Thế nhưng nói thật, ta cảm thấy điện hạ đối với nàng đã sớm không còn kiên nhẫn, không chỉ một lần ta nghe thấy hai người khắc khẩu, đến mức lần nào điện hã cũng đều tức giận đạp cửa bỏ đi."

"Ta cũng thấy nha, ai bảo Thái Tử Phi cả ngày đều nghi thần nghi quỷ, điện hạ sao có thể chịu được? Ta còn nghe được Thái Tử Phi nói cái gì mà nhất sinh nhất thế nhất song nhân, thật là buồn cười, điện hạ là trữ quân, sau này đương nhiên là có tam cung lục viện, sao chỉ có thể có mình Thái Tử Phi bên người được?"

"Nhưng cũng phải nói rằng, Thái Tử Phi cũng thay đổi rất nhiều nha. Lúc trước khi người nữ giả nam trang ở bên cạnh điện hạ, tính tình ôn nhu hiền hoà, đối với nô tài chúng ta cũng là cực tốt, thế nhưng lại không nghĩ tới khi người làm Thái Tử Phi liền thay đổi, chẳng những tính tình gắt gỏng, khắp người còn lộ ra những cử chỉ kỳ quái, chẳng giống một quý nữ thế gia chút nào."

"Đúng vậy, ta từng nhìn thấy khi người ở một mình còn vắt chéo chân, lấy tay ngoáy lỗ mũi, quả thực là...... Có đôi khi ta vô cùng hoài nghi, người thật sự là tiểu thư phủ thị lang hay sao? Với tu dưỡng như thế của nàng, hoàn toàn không giống chút nào."

"Thôi thôi, cho dù có như thế nào thì người cũng là nữ chủ tử của chúng ta, chúng ta là nô tài, vẫn là nên mau đi làm việc thôi, tránh cho lại bị người mắng."

Sau khi hai người thu thập bản thân thật tốt liền vội vàng rời đi.

Ta bước ra khỏi chỗ nấp, không khỏi hơi hơi mỉm cười.

Người được gọi là Thái Tử Phi này, ta thực là càng ngày càng mong chờ được gặp mặt nàng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang