1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Nương của ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn nhỏ liền phải xuất giá, gả cho một nam nhân tốt, thế nhưng cha ta mất sớm, nương cực kỳ đau lòng, liền dẫn ta rời khỏi kinh thành.

Mười năm sau, khi ta đến tuổi cập kê, bà lại đưa ta trở về kinh thành, nhờ bà ngoại giúp ta tìm một mối hôn sự tốt.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, hôn sự của ta còn chưa tìm được, nương liền phải gả ra ngoài.

Ngày hôm đó, bà tự mình đến phố Mã Thiên để mua điểm tâm mà ta thích, lại vừa vặn đi ngang qua hoàng đế đang cải trang vi hành, còn khiến ngài ấy đối với nương nhất kiến chung tình, lì lợm la liếm, thậm chí còn vung tiền như rác mua toàn bộ điểm tâm trên phố thành công mua chuộc ta.

Hoàng đế ôn hòa nho nhã, khí chất bất phàm, lại một mình nuôi con, hai người bọn họ vô cùng có tiếng nói chung, chưa đầy ba tháng, nương ta đã đồng ý lời theo đuổi ông.

Nhưng tới ngày bàn chuyện cưới hỏi, chúng ta mới biết ngài chính là đương kim Thánh Thượng.

Vẻ mặt của nương lập tức thay đổi, bà từ trong góc lấy ra tấm bài vị bám đầy tro bụi của cha ta, kiên định mà nói cả đời này sẽ vì vong phu mà thủ tiết.

Ta lập tức buông điểm tâm trong tay xuống, bắt đầu la lối lăn lộn, ôm lấy chân bà mà kêu khóc: "Nương! Không có nương con phải sống thế nào! Nương dẫn con đi theo với!"

Hoàng đế ngơ ngác không hiểu tại sao hôm qua ta còn ngọt ngào gọi ngài là "Tân Đăng", hôm nay lại biến thành "Cẩu Đăng".

Nhưng ông ấy cũng không nghĩ tới nếu nương ta gả cho ông, cả quãng đời sau này của bà sẽ bị nhốt trong Tử Cấm Thành sâu không đáy kia.

Nhà chúng ta vẫn luôn cho rằng ông chỉ một tên nhà giàu vô kỷ , tối qua nương ta còn bấm ngón tay tính xem sau khi chết ông ấy có thể cho ta bao nhiêu đồng vàng, liệu có thể thu đủ tám bộ của hồi môn cho ta hay không, nhưng nếu cha mới là hoàng đế, vậy cũng không có khả năng nhường ngôi vị cho ta được, phải không?

Thiên hạ đều biết Nguyên hoàng hậu mất sớm, chỉ để lại một đứa com, những hoàng tử khác dù xuất chúng đến đâu cũng không ai có thể lay chuyển được vị trí của thái tử.

Ta không muốn không bao giờ được gặp lại mẹ, cũng không muốn mẹ không bao giờ được nhìn thấy khung cảnh bên ngoài Tử Cấm Thành, cho dù có bao nhiêu bảo vật quý hiếm được mang vào phòng như nước chảy, tôi cũng không buông tay.

Dùng vàng bạc gõ cửa không thành, ngay sau đó liền thấy thừa tướng tới cửa tặng lễ, thân thích, bằng hữu ra sức thuyết phục, thậm chí ngay cả thái tử kiêu ngạo cũng bị hoàng đế ấn tới cửa ngoan ngoãn gọi nương của ta một tiếng "Dì Dung".

Khắp kinh thành đều nói hoàng đế rất yêu nương ta, nhưng chỉ có ta biết, sắc mặt của nương mỗi ngày một kém, biểu tình cũng càng ngày càng bi thương.

Ngày đó bà để ta tới chỗ cữu cữu chơi, khi trở về mới biết bà ấy bị hoàng đế cưỡng bức đưa vào cung, sau đó lập tức bị phong Quý Phi.

Ta hận tới răng cũng phải bị cắn gãy.

2.

Cẩu hoàng đế có lẽ là do lương tâm cắn rứt, phong cho ta là Ngọc Tích công chúa để thể hiện sự trân quý.

Nhưng tại đại điển sắc phong, nương ta căn bản không cho ông ấy một cái sắc mặt tốt, không nói với ông dù chỉ một câu, toàn bộ quá trình bà đều trưng ra một khuôn mặt u ám, người không biết còn tưởng bà lại c h ế t chồng đấy.

Vừa chạm mắt với nương, ta liền bắt đầu khóc, khóc ra tiết tấu, khóc ra giai điệu, khóc ra phong cách, cho dù nhạc sĩ thổi kèn xô na thổi to đến mấy cũng không thể che lấp tiếng khóc của ta.

Hoàng đế xấu hổ tới luống cuống, tay không biết nên để đâu, đột nhiên đẩy thái tử một cái: "A Ngọc, con xem em gái con vui đến phát khóc, còn không mau đi an ủi con bé!"

Thái tử giống như không thể tin được quay lại nhìn cha mình một cái, khuôn mặt ghi rõ dòng chữ "Cầu ngài làm người đi!"

Nhưng từ khi sinh ra đến giờ hắn cũng chưa từng an ủi người khác, đứng thẳng tắp bên cạnh ta, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c h ế t một con ruồi.

Hồi lâu, ta mới nghe thấy hắn cứng nhắc nói: "Đừng khóc."

Ta sụt sịt: "Ta buồn."

Hắn: "Đừng buồn."

"Thực muốn c h ế t."

"Đừng c h ế t."

Ta bị khả năng an ủi người khác của thái tử làm cho chấn kinh tới quên cả khóc.

Dùng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Trình độ của ngài cũng chỉ có thế sao?"

Thái tử bị ta chọc tức: "Vậy làm sao ngươi mới có thể ngừng khóc?"

Ta nói: "G i ế t cha ngươi đi."

"?"

Ta lập tức đổi ý: "Hoặc cho ta một cái vòng tay lớn*."

(*'或者给我一个宽阔的臂膀' _"Hoặc cho ta một cái vòng tay lớn". diễn đạt mong muốn có một người bạn, người thân hoặc đối tác có thể cung cấp sự hỗ trợ, sự an ủi và sự bảo vệ trong những thời điểm khó khăn.)

Thái tử lại nhíu mày, giơ tay đưa khăn tay cho ta, ta lại nhanh như chớp nắm lấy tay áo hắn, dùng sức lau nước mũi.

Thái tử bên cạnh phát ra một âm thanh bén nhọn, ta vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi: "Đừng buồn."

Vừa ra khỏi Tử Cấm Thành, ta lại bắt đầu khóc như nước sông Hoàng Hà từ trên trời chảy xuống, chảy ra biển không bao giờ quay trở lại, ý đồ làm tất cả các văn võ bá quan cùng bá tánh trong thành nhìn thấy, là cẩu hoàng đế thương tổn tới một cô nương nhỏ bé yếu ớt như ta.

Hoàng đế tân hôn ba ngày cũng chưa thể tiến tới cửa điện của Quý phi, thời điểm lâm triều lại thiếu chút nữa bị nước miếng của quan lại làm cho c h ế t đuối, cuối cùng không thể chịu nổi, vung tay lên, phái thái tử đến an ủi ta.

3.

Hôm nay thái tử không mặc quần áo rộng như thường lệ mà thay vào đó là tay áo nhỏ hẹp được bó lại gọn gàng.

Nếu không phải sợ bị ngự sử luận tội, hắn khả năng ngay cả áo tay bó cũng không muốn mặc, trực tiếp mặc một cái áo ngắn, sau đó bôi đầy dầu ớt lên cả hai cánh tay.

Hắn vừa tới liền thương lượng với ta: "Đường Tiểu Khê, ta hiểu cảm giác của ngươi..."

Ta ngắt lời hắn: "Ngươi hiểu cái rắm! Người tái giá cũng không phải cha ngươi, ngươi còn có nhiều nương như vậy, ngươi sống cũng thật tốt!"

Thái tử sắc mặt xanh mét: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Ta lại bắt đầu khóc: "Ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nương của ta..."

Thái tử nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Phụ hoàng phong ngươi làm công chúa, ngươi có thể vào cung ở cùng nương cho tới ngày ngươi xuất giá."

Ta tức giận: "Vậy chẳng phải ta đây cũng bị giam trong Tử Cấm Thành sao? Ta muốn tự do!"

"Vậy ngươi ở phủ công chúa bên ngoài cung..."

"Ta muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nương của ta..."

Bộ đối thoại này lặp lại ước chừng ba bốn lần, thái tử bị vòng lặp này chọc cho tức giận, hít một hơi thật sâu, đứng lên, đánh một bộ quyền pháp rồi mới lại ngồi xuống.

Hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ta gào khóc.

Hắn nhẹ nhàng khuyên bảo, ta lê hoa đái vũ*.

(*lê hoa đái vũ (梨花带雨) : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Miệng thái tử vì nói chuyện mà gần như khô khốc, mệt tới sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô thần, nhưng ta lại càng khóc, càng có tinh thần.

Cuối cùng hắn giống như hỏng mất, hỏi ta: "Cô giàu nhất tứ hải bát hoang này, ngươi muốn cái gì? Cô cũng có thể cho ngươi."

Ta thở dài, chỉ lên bầu trời đêm.

"Điện hạ nhìn xem, sao trên trời không nói lời nào."

"?"

Ta nghẹn ngào nói: "...dòng suối dưới mặt đất nhớ mẹ".

Hoàng tử im lặng, nhất là khi tôi hỏi hắn: "Điện hạ, ngài không nhớ mẹ sao?" Lời vừa nói ra, hắn rốt cuộc bùng nổ, cùng ta ôm đầu khóc rống.

Nhìn anh mắt đau khổ mà yếu ớt của thái tử, ta lặng lẽ nuốt lại câu "Xin lỗi, ta quên mất ngươi không có mẹ".

Khóc xong, thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng khóc nữa! Từ hôm nay trở đi, cô chính là mẹ của ngươi!"

Ta sợ tới ngây người, Hách Liên Ngọc không học vương đạo mà lại học làm mẹ, đây là muốn làm mẫu nghi thiên hạ sao?

4.

Vào một đêm yên tĩnh, ta nằm thẳng tắp trên giường nghe Hách Liên Ngọc đọc cho ta nghe《 Đạo Đức Kinh 》.

Chỉ vì ta lắm miệng nói một câu: "Hồi còn nhỏ, nương của ta ngày nào cũng kể chuyện cho ta nghe dỗ ta ngủ." Hách Liên Ngọc hai mắt tỏa sáng lấy ra cuốn sách cũ, đọc được vài chữ, ta liền mắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Hách Liên Ngọc có lẽ là lần đầu làm mẹ, không có kinh nghiệm, vừa đọc còn thỉnh thoảng sẽ kiểm tra ta: "Chấp đại tượng, thiên hạ vãng. Vãng nhi bất hại, an bình thái*. Câu này có ý tứ gì?"

(*Ý nghĩa đại khái: Voi ở đây chỉ "Đạo",「执大象,天下往」_ "Đạo" bao quát tất cả. 「往而不害,安平泰」_ "Đạo" tu dương vạn vật, có lợi mà không có hại.)

Ta mở to đôi mắt ngây thơ mà ngu xuẩn đáp: "Nếu ôm voi đi du lịch khắp thế giới, thường sẽ không sợ hãi, thiên hạ sẽ thái bình".

Hách Liên Ngọc hít sâu một hơi: "Là cô xem thường ngươi."

Hắn lại lật thêm vài trang rồi chỉ vào dòng "Thiên hạ hữu đạo, khước tẩu mã dĩ phẩn; thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh vu giao*." hỏi ta: " Vậy câu này?"

(*「天下有道,却走马以粪。天下无道,戎马生于郊」_ Tui không hiểu câu này lắm, lên baidu thì nghĩa là "Từng có thời điểm, phân chiến mã có thể dùng để trồng trọt, thời điểm vô đạo thì dừng ngựa đóng quân ở ngoại ô.")

Ta buồn ngủ đến mức đọc không nổi chữ, ngơ ngác trả lời: "Có đường nhưng đầy phân ngựa. Không đường, vậy chiến mã sinh ra ở ngoại thành."

Hách Liên Ngọc khiếp sợ đến sách trên tay rơi xuống cũng không biết, lẩm bẩm: "Trời ạ! Chẳng lẽ nàng ta thực sự bị thiểu năng trí tuệ sao?"

Ta đã nhắm mắt lại yên bình mà đi ngủ, lại bị Hách Liên Ngọc đột nhiên đập bàn đánh thức, hắn bị ta kích thích đến mức đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng, sau đó xông tới lay ta dậy.

"Đừng ngủ! Ở tuổi này của ngươi sao có thể ngủ ngon như vậy? Trước tiên đọc 《 Đạo Đức Kinh 》ghi nhớ một chút, sau đó cô sẽ giải thích ý nghĩa cho ngươi!"

Hách Liên Ngọc, ngươi thật sự rất giống nương ta a, chỉ là diễn thôi cũng làm tốt tới như vậy, ai có thể làm lại ngươi đây?

Lôi kéo ta đọc tới nửa đêm, Hách Liên Ngọc mới nhớ ra nhiệm vụ tối nay của hắn là dỗ ta ngủ.

Hắn ngượng ngùng hỏi: "Đường Tiểu Khê, trước kia nương ngươi dùng sách gì để kể chuyện cho ngươi nghe?"

Ta lập tức đứng dậy, từ dưới gối lấy ra một cuốn《Quả phụ ngây thơ và thư sinh xinh đẹp 》 nhét vào tay Hách Liên Ngọc.

Hách Liên Ngọc toàn thân cứng đờ, cầm sách như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay: "Cái này, cái này, cái này... còn ra thể thống gì!"

Ta không kiên nhẫn mà nói: "Mau đọc! Nương của ta sẽ đọc sách cho ta nghe!"

Hách Liên Ngọc chỉ có thể lắp bắp mà bắt đầu đọc, nội dung bên trong khiến hắn toát mồ hôi.

Lần này chúng ta liền bị đảo lộn, ta nhắm mắt lại nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn, Hách Liên Ngọc càng đọc, giọng càng nhỏ, buồn ngủ đến mức ngáp dài.

Có lẽ là tưởng ta nhắm mắt lại tức là ngủ rồi, Hách Liên Ngọc vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, ta đột nhiên mở mắt ra hỏi: "Sao không đọc tiếp?"

Hách Liên Ngọc hồn phi phách tán, không thể không ngồi xuống đọc tiếp.

Âm thanh đọc sách yếu ớt máy móc lại lần nữa vang lên.
Sáng hôm sau, Hách Liên Ngọc hai mắt đỏ bừng, gian nan bò dậy lên triều.

Đối mặt với sự nghi ngờ của chưởng ấn thái giám, Hách Liên Ngọc theo bản năng mà nói: "Nô Gia... phi, cô tối qua mất ngủ nên thức dậy hơi muộn."

"Có cần nô tài đi đánh thức Ngọc Tích công chúa..?"

Cách một cánh của điện ta cũng có thể nghe thấy Hách Liên Ngọc gào lên: "Ngươi điên rồi sao? Cô khó lắm mới dỗ được nàng đi ngủ! Truyền lệnh xuống, nếu ai đánh thức Ngọc Tích công chúa, Cô sẽ tru di cửu tộc của hắn!"

Ta ngáp một cái, xoay người tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang