2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Hách Liên Ngọc hạ triều trở về, ta vẫn còn đang mơ gặp Chu Công, cho đến khi một thái giám chạy vào cung báo: "Điện hạ! Diệp tiểu thư cầu kiến!"

Ta bỗng nhiên bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là tìm mẹ.

Hách Liên Ngọc đang yên tĩnh mà phê tấu chương, lúc ánh mắt hắn chạm mắt ta, ta liền thấy trong mắt hắn sự sợ hãi phải thức trắng đêm.

"Cạch một tiếng", Hách Liên Ngọc đột nhiên bẻ gãy bút lông: "Vô cớ tự tiện xông vào, kéo xuống, chém đầu!"

Ta lập tức ngồi dậy nói: "Đừng! Nương của ta thực ôn nhu, ngay cả một con gà cũng không dám giết!"

Hách Liên Ngọc do dự nói: "Nhưng mà cô... đã giết gà của hắn rồi*..."

(*Theo nguồn thông tin đáng tin cậy từ mn thì nó là t h i ế n ấy=))

Ta suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại, khó nhọc nói: "Ta vẫn còn nhỏ! Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"

Ánh mắt Hách Liên Ngọc rơi vào cuốn sách khác dưới gối ta 《 Nữ đế bá đạo cùng kiểu phu bỏ trốn của nàng 》, ta nhanh chóng mặc quần áo bò dậy thúc giục hắn: "Không phải nói Diệp tiểu thư đang tìm ngươi sao? Đừng để cho cô nương người ta phải chờ."

Dù sao ta cũng rất tò mò, bá tánh trong kinh thành không ai không biết Hách Liên Ngọc nổi tiếng bạo ngược, sao còn có cô nương chủ động đi tìm hắn?

Có một nữ tử dáng người thướt tha ở trước đại điện, nhìn thấy Hách Liên Ngọc đích thân đi ra nghênh đón, nữ tự lộ ra tươi cười vui sướng, nhưng khi nhìn thấy ta như gà con đi theo mẹ, nụ cười lập tức cứng đờ.

"Điện hạ, nàng ấy là ai?"

"Nương, nàng ấy là ai thế?"

Hách Liên Ngọc đáp: "Nàng là Diệp Lâm Lang, nữ nhi của Diệp thái phó, thái tử phi tương lai được phụ hoàng lựa chọn. Lâm Lang, đây là Ngọc Tích công chúa được bệ hạ thân phong. Ngươi cứ coi nàng ấy như cháu gái của mình là được."

Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy ta, ta cảm thấy lưng mình bị đẩy mạnh, nhịn không được tiến về phía trước hai bước, vô thức mở miệng: "Chào dì Diệp!"

Sắc mặt Diệp Lâm Lang biến hóa mấy lần, bị quan hệ lộn xộn của chúng ta làm cho chấn động, bối rối nói: "Tiểu Khê lại cao hơn rồi, hồi nhỏ ta còn từng bế ngươi đấy!"

Theo ta được biết, nữ nhi của thái phó lớn hơn ta một tuổi, hồi nhỏ còn từng chơi với nhau, nếu cái từng bế ta mà nàng nói là nhấc ta lên rồi ném ngã, thì đúng là từng bế ta.

Mười năm không gặp, không nghĩ tới ngay cả thân phận cũng thay đổi.

Hách Liên Ngọc hỏi: "Ngươi tìm cô có chuyện gì?"

Diệp Lâm Lang hồi phục tinh thần lại nói: "Ngày mai ở nhà ta sẽ có yến tiệc ngắm hoa, thỉnh điện hạ tới cùng thưởng thức."

Sắc mặt Hách Liên Ngọc trở nên thoải mái thấy rõ: "Cô không rảnh, ngươi dẫn Tiểu Khê đi chơi đi. Để mắt tới nàng ấy, đừng để nàng ăn cái gì bừa bãi."

Diệp Lâm Lang khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói: "Ngươi cho rằng ta là người giữ trẻ à?", nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Đợi nàng ta đi rồi, ta liền rơi vào trầm tư.

Còn nhớ hồi nhỏ Diệp Lâm Lang chính là một kẻ bắt nạt trên phố, cánh tay của nàng còn thô hơn đùi ta, tính tình táo bạo, cử chỉ điên cuồng, còn cướp cá khô của ta suốt một năm.

Nếu nàng ấy trở thành Thái tử phi, cuộc sống sau này của ta còn tốt đẹp được sao?

Nghĩ đến đây, ta nắm lấy tay áo Hách Liên Ngọc, run bần bật: "Sau khi nàng ấy thành thân với ngươi, sẽ không ngược đãi ta đâu đúng không?"

Hách Liên Ngọc sửng sốt, lâm vào trầm tư.

6

Một ngày này, cơ hồ tất cả các thế gia quý nữ ở kinh thành đều đến yến tiệc ngắm hoa của Diệp gia.

Trong mắt các nàng, ta chỉ là một tiểu đáng thương nữ quý nhờ mẫu, dựa vào tình cảm thời thơ ấu với Diệp Lâm Lang mới có một chỗ ngồi.

Địa vị khác biệt, không cần tới bắt chuyện

Chiếc bàn nhỏ trước mặt ta bày đầy cá khô các loại, các nàng ở bên kia phong hoa tuyết nguyệt, còn ta bên này ăn đến vui vẻ.

Hương thơm lan truyền đến các quý nữ bên kia, nữ nhi của Hộ Bộ thượng thư, Lâm Miểu, còn đang phong nhã mà bình phẩm một gốc cây mẫu đơn: "Hoa lan này đẹp mà không tục, mùi hương thanh nhã, còn có ... sao lại còn có mùi cá? C h ế t tiệt, rốt cuộc là cái hương vị gì?"

Nàng nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người ta.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ta.

Ta ngơ ngác nhìn lên, tay đang cầm con cá khô ngừng ở giữa không trung, không biết nên ăn hay bỏ xuống.

"Các ngươi muốn ăn sao?"

Lâm Miểu tức giận tới bật cười: "Ngọc Tích công chúa thật sự là thô lỗ, không biết lễ nghĩa! Ở nơi phong nhã như yến tiệc ngắm hoa này, ngươi lại chỉ biết ngồi ăn uống, chẳng phải rất giống trâu nhai mẫu đơn sao?"

Một vị công gia tiểu thư khác khoanh tay cười lạnh: "Quả nhiên là một nha đầu tới từ thôn trang hoang dã! Chẳng lẽ Quý phi cho rằng chỉ cần có thể bò lên lòng sàng là được, không cần phải dạy dỗ lại nữ nhi sao? "

Ta ngơ ngác mà nhìn các nàng, hàm răng dùng chút lực, cá khô nhỏ trong miệng ta lập tức vỡ ra.

Những người đó cho rằng ta bị dọa tới ngây ngươi, một người trong số họ cầm một chậu hoa mẫu đơn nhỏ đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngọc Tích điện hạ, ngài có biết đây là gì không? Có nói ngươi cũng không biết. Đây là ngọc phù dung hiếm có... "

Lời còn chưa nói xong, ta đã lao ra như mãnh hổ vồ mồi, há miệng cắn một miếng trên đóa hoa kia, cô nương kia sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội buông tay.

Lâm Miểu hét lên: "Ngươi điên rồi sao? Đóa ngọc phù dung này tiêu tốn của ta một ngàn lượng bạc!"

Nàng lao tới định tát ta lại bị ta nhanh chóng nhặt con cá khô cứng ngắc lên nhét vào miệng, lại dùng kinh nghiệm phong phú khi bị Diệp Lâm Lang đánh hồi còn nhỏ mà đánh ngã nàng, vài giây sau, mặt đất đã có mấy người nằm.

Chờ Diệp Lâm Lang trở lại, nàng giống như không thể tin được đây chính là hậu hoa viên tinh xảo lộng lẫy của mình.

Nàng âm trầm hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Tất cả chúng ta đều cúi đầu không dám nhìn nàng, ta yếu ớt giải thích: "Ngươi tin ta đi, vừa rồi có một cơn lốc..."

Những người khác cũng mạnh mẽ gật đầu.

Diệp Lâm Lang nắm chặt nắm tay: "Hoa đâu?"

Ta ngoan cố chống cự: "Bị cá ăn rồi."

"Vậy cá đâu?"

"Bị ta ăn rồi."

"Đường Tiểu Khê, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?"

Thấy sự việc bại lộ, ta chỉ vào Lâm Miểu nhếch nhác: "Đều là do nàng ta xúi giục, nàng ta bắt ta nhai mẫu đơn!"

Lâm Miểu gần như phát điên: "Ta đang nói trâu nhai mẫu đơn! Ai bảo ngươi nhai mẫu đơn?"

"Ngươi vừa mới nói ba chữ này, ngươi dám nói không đi?"

Nhìn sắc mặt Diệp Lâm Lang càng ngày càng đen, từng bước một đến gần ta, lúc đó, ta rốt cuộc nhớ lại nỗi sợ hãi nàng từng gieo rắc.

Ta nhắm mắt lại, gân cổ lên hô to lên.

"Mẹ!!!!!!"

"Làm sao vậy làm sao vậy?"

Hách Liên Ngọc giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện trên hành lang.

7

Hách Liên Ngọc hơi híp mắt lại, nhìn hậu hoa viên biến thành một đống bừa bộn, các quý nữ mặt mày xám tro, còn có ta đầy mặt ủy khuất.

Bím tóc mà Hách Liên Ngọc buộc cho ta trước khi ra ngoài đã rối tung, trên má còn dính bùn đất, cả người đầy những cánh hoa hỗn xộn, đủ để làm bất kỳ người mẹ nào tăng huyết áp.

Sắc mặt Hách Liên Ngọc còn đáng sợ hơn cả quỷ, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận, cuối cùng cũng hiểu tại sao đám quan viên đó sợ hắn như hổ.

Hắn nhìn Diệp Lâm Lang, mặt mày u ám, lạnh lùng nói: "Diệp tiểu thư, Tiểu Khê nhà ta lúc sáng ra ngoài vẫn còn tốt, sao bây giờ khắp người lại đầy bùn đất, trên cổ còn bị cắt qua một vết, ngươi trông trẻ như vậy sao?

Ta sờ sờ cái cổ, phát hiện vừa rồi đánh nhau không cẩn thận bị gai hoa hồng cắt qua.

Diệp Lâm Lang bị hỏi thì cảm thấy chột dạ, lúng túng giải thích: "Thái tử điện hạ, hậu hoa viên của Diệp gia chúng ta mỗi tuần đều được người trồng hoa chăm sóc, nhưng gai hoa cũng không có khả năng loại bỏ hoàn toàn, bị trầy xước là chuyện bình thường."

Hách Liên Ngọc cau mày: "Vậy tại sao người khác lại không bị?"

Có thể là bởi các nàng ấy không có trực tiếp đi tới bụi hoa như ta? Nếu Hách Liên Ngọc có thể lật Lâm Miểu lại, hắn sẽ thấy mông nàng bây giờ đều là gai.

Lâm Miểu không phục hỏi: "Điện hạ, vì sao lại phải làm lớn chuyện như vậy, lại còn hưng sư vấn tội, ngài ở hậu hoa viên chưa từng bị gai đâm vào sao?"

Hách Liên Ngọc càng tức giận hơn: "Người bị đâm cũng không phải ngươi, ngươi nhất định không đau lòng!"

Lâm Miểu thật sự sẽ không đau lòng, bởi bị nơi nàng bị đâm chính là mông nha, nàng đau mông.

Diệp Lâm Lang còn muốn giải thích vài câu, vừa mở miệng liền bị Hách Liên Ngọc cắt ngang.

"Diệp tiểu thư, sau này đứa nhỏ nhà ta sẽ không tham gia mấy hoạt động thế này nữa. Tiểu Khê của chúng ta trước kia rất hoạt bát, nhưng bây giờ lại không nhúc nhích, cũng không để ý đến mọi người, nhìn kỹ thì ra là đang khóc!"

Nghe tới lời này, ta lập tức không dám cử động, miếng cá khô vừa mới yên lặng ăn được một nửa nghẹn ứ trong cổ họng, khó chịu tới mức mắt ứa lệ, ta nghẹn ngào gật gật đầu.

"Rõ ràng là ngươi đang nhắm vào Tiểu khê nhà chúng ta phải không? Chỉ vì khi còn nhỏ nàng ấy không muốn chơi với ngươi sao? Dựa vào cái gì mà đứa nhỏ nhà chúng ta đi yến tiệc ngắm hoa phải chịu ủy khuất? C h ế t tiệt, ta muốn đem ngươi tru di cửu tộc!"

Hách Liên Ngọc càng nói càng tức giận, ta vội vàng giữ chặt hắn, nói: "Quên đi, quên đi, điện hạ, ngươi thế này có chút quá đáng rồi."

Lúc sau trở về, hắn vẫn là lải nhải nói: "Ngày thường Diệp Lâm Lang thoạt nhìn còn rất đáng tin cậy, nhưng không ngờ nàng ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không xử lý được, cô sao có thể để một người như vậy trở thành Thái tử phi? Về sau đừng chơi cùng loại người này!"

Tình mẫu tử nặng nề như vậy khiến ta hít thở không thông.

Để ngươi làm nương của ta, nhưng cũng không bảo ngươi vượt qua cả nương của ta.

Ngay từ đầu, ta chỉ muốn tìm lý do để sống trong cung, nên đã tùy tiện để Hách Liên Ngọc có mông tưởng làm mẹ, ta còn nghĩ, Hách Liên Ngọc còn có thể thái quá đến mức nào?

Nhưng không nghĩ tới hắn thái quá tới mức, thượng triều còn đang đan áo len cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang