3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8

Người trong cung đều bị Hách Liên Ngọc tra tấn tới điên rồi.

Ngoài ta ra, người đứng mũi chịu sào chính là hoàng đế.

Có một ngày, ông ấy phát hiện long bào của mình bị trộm, tưởng thái tử muốn soán vị, liền không dám lộ ra, kết quả buổi sáng hôm sau, long bào được trả về nguyên vẹn, ngoại trừ việc mặt trên của nó có thêm tám túi.

Hách Liên Ngọc kiêu ngạo mà nói, đây là hắn đích thân khâu từng đường kim mũi chỉ, bên trái đựng chìa khóa quốc khố, bên phải để ngọc ấn truyền quốc cùng hổ phù, túi trong tay áo có thể giấu một đoản kiếm, vừa tấn công vừa phòng thủ, là tác phẩm của thiên tài.

Hoàng đế thiếu chút nữa phát điên, bởi vì ông không thể không mặc long bào có tám cái túi để thượng triều sớm, một túi trên áo choàng đột nhiên bị rách, một con cá trích còn sống rơi ra, nhảy tung tăng từ thềm ngọc xuống của Càn Thanh cung.

Hách Liên Ngọc giải thích, tối hôm qua hắn nấu ăn không tìm được tạp dề, nên mặc tạm long bào, tùy tay bỏ cá vào túi quên lấy ra, lúc này mới nhớ ra, một cái túi khác bên phải còn thả hai con cá trạch.

Hai tròng mắt của hoàng đế cơ hồ muốn rớt ra, ôm ngực thở dốc, lục tung tám túi, cũng không tìm được thuốc an thần cứu mạng.

Văn võ trong triều ngày cả triều cũng không thượng, suốt buổi sáng luống cuồn tay chân mà bắt cá.

Hoàng đế vô cùng tức giận, đem Hách Liên Ngọc biếm tới thư phòng, một lần nữa học cách làm thế nào trở thành Thái tử.

Không bao lâu sau, lão thái phó nước mắt nước mũi đầy mặt tim hoàng đế khóc lóc kể lể, Thái tử phá vỡ trật tự trong lớp một cách nghiêm trọng, hắn già như vậy rồi, cả đời cũng chưa từng gặp qua một Thái tử điên cuồng như vậy.

Lớp học văn hóa, Hách Liên Ngọc lấy ra những tác phẩm hắn dày công sáng tác, một quyển 《 nam đức 》, một quyển 《 Làm mẹ 》, truyền cho các đệ đệ của mình tư tưởng "Nam tử không có tài mới là đức".

Trong lớp học cưỡi ngựa bắn cung, hắn lại trộm đi kim chỉ của các công chúa cách vách, dạy đám đệ đệ thêu hoa, nấu cơm, còn học thắt bím tóc trên đầu con ngựa.

Các hoàng tử hưng phấn đi vào thiện phòng rửa tay nấu canh, mấy mâm thức ăn được bưng ra, khiến ba người nằm xuống tại chỗ, náo loạn toàn bộ Thái Y Viện.

Lúc này công chúa là chúng ta đang làm gì?

Chúng ta cưỡi trên con ngựa được thắt bím tóc đầy đầu, Hách Liên Ngọc cầm roi điên cuồng đuổi theo, ai chạy chậm sẽ bị quất.

Hách Liên Ngọc, tên điên này còn ở phía sau nhiệt tình hô to: "Mau chạy, nhân sinh là cánh đồng bát ngát. Chạy đi! Sống một cuộc sống không phải chịu định nghĩa nhân sinh!"

Điên rồi, ta rõ ràng chỉ thở dài mà nói với hắn một câu: "Mẹ à, nhân sinh là cánh đồng bát ngát", đã bị Hách Liên Ngọc đuổi theo như một con ngựa hoang.

Trên sân trường, các công chúa phi nước đại như trâu rừng, thúc ngựa chạy như điên, phía bên kia, dưới bóng cây, các hoàng tử cúi đầu xâu kim, năm tháng yên tĩnh.

Hoàng đế chỉ nói một câu: "Hả?"

9

Hoàng đế quyết định tìm chuyện cho Hách Liên Ngọc làm, liền gọi Hách Liên Ngọc đến, bộ dáng hòa ái lại dễ gần nói: "Ngọc Nhi, Tiểu Khê đã đến tuổi xuất giá, trẫm và quý phi quyết định giao việc chọn phò mã cho con, con nhất định sẽ không làm trẫm thất vọng phải không?"

Hách Liên Ngọc sửng sốt: "Đương nhiên rồi, phụ hoàng, ngài cứ chờ tin dữ của con đi!"

Hách Liên Ngọc đã hết lòng dốc sức cho sự nghiệp chọn phò mã cho ta, ngày hôm đó, hắn bắt tất cả đám nhi tử trên 16 tuổi, dưới 30 tuổi, chưa lập gia đình của các quan viên ở kinh thành, tất cả, đều bị hắn tống vào ngục giam.

Ngày đầu tiên, hẳn thả một đám người trong nhà vẫn còn mẫu thân, sợ sau này ta gả đi sẽ bị mẹ chồng bắt nạt.

Ngày hôm sau, hắn lại thả một đám đã có nha hoàn thông phòng cùng thê thiếp, lạnh lùng khiển trách: "Trinh tiết mới là của hồi môn tốt nhất của nam nhân!"

Sau đó là diện mạo —— có nốt ruồi trên mũi, vậy chính là sau khi thành thân dễ dàng ngoại tình, loại!

Học thức —— phải thi tiến sĩ tới ba lần, đồ vô dụng, loại!

Phẩm hạnh —— xả rác khắp nơi, không có đạo đức, loại!

Gia cảnh —— Nhà chỉ có hai túp lều tranh tồi tàn, gả qua sẽ phải chịu khổ, loại loại loại!

Cuối cùng, Hách Liên Ngọc một mình đứng trong ngục, mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã thả tất cả đi.

Hách Liên Ngọc cũng không xem lại xem có phải tiêu chuẩn của mình có quá cao hay không, hắn chỉ cảm thấy đám con cháu quan lại này quá kiêu căng, nên mới phóng ánh mắt tới dân gian.

Trong lúc nhất thời, tất cả nam nhân trong kinh thành cho rằng mình đẹp trai đều thực lo lắng, ngay cả Vương Nhị mặt rỗ bán điểm tâm ở đầu hẻm cũng lo lắng mình sẽ bị chọn trúng.

Ngày hôm đó, ta đang tán gẫu cùng Diệp Lâm Lang trong tra lâu, liền nhìn thấy Hách Liên Ngọc đang ở giữa đường tóm một nam nhân trẻ tuổi.

Hắn ngồi xuống đối diện ta, u sầu hỏi: "Nam nhân tốt trên đời này đều ch ế t rồi sao?"

Diệp Lâm Lang bình tĩnh nhắc nhở: "Điện hạ, không phải còn có một người phù hợp sao?"

"Ở đâu?"

"Xa cuối tận chân trời, gần ngay trước mắt"

Hai mắt Hách Liên Ngọc đột nhiên sáng ngời.

Ta còn tưởng hắn cuối cùng cũng thông suốt, nhưng không nghĩ tới ánh mắt hắn lướt qua ta, thẳng tắp mà nhìn người phía sau ta.

"Tân bảng Trạng Nguyên Lục Minh Hi? Không sai, hắn đúng là mọi thứ đều phù hợp, chính là hắn!"

Sắc mặt Diệp Lâm Lang đột nhiên thay đổi: "Cái gì? Thái tử điện hạ, nếu không ngài suy xét thêm một chút? Lục tiên sinh không thích hợp..."

"Tại sao không thích hợp? Ta thấy hắn rất thích hợp, việc này cứ quyết định như vậy đi!"

Hách Liên Ngọc lập tức đứng dậy đi về phía Lục Minh Hi, Diệp Lâm Lang lao về phía ta, nắm lấy vai ta lắc mạnh: "Mau nói muội không thích hợp đi! Nếu không ta sẽ đánh muội!"

"Đừng lo lắng, làm sao ta có thể đoạt nam nhân mà tỷ muội coi trọng đâu..."

Lời nói còn chưa nói xong, không biết Hách Liên Ngọc đã nói gì với Lục Minh Hi, hắn quay sang ta ôn nhu cười một cái, đẹp tới động lòng người.

"...Thực ra, cũng không phải không được." Ta mê muội mà nói.

10

Vừa lúc mấy hôm nữa là đến tết Thượng Nguyên, ta cùng Lục Minh Hi hẹn nhau ra ngoài xem hoa đăng.

Đường phố tràn ngập ngọn đèn dầu, vô cùng náo nhiệt, chúng ta trò chuyện thật vui vẻ, nhưng khi đi trên đường, ta luôn cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của ta vẫn luôn rất chính xác, có thể dễ dàng phân biệt được ánh mắt người khác nhìn mình là thiện hay ác, lần này cũng không ngoại lệ.

Kẻ bám đuôi này còn giả trang rất khá, hơn nữa hiện tại trên đường đều là những thiếu nữ mang theo mặt nạ, không thể tìm ra ai đang theo dõi chúng ta.

Nhưng ta phát hiện, chỉ cần ta đến gần Lục Minh Hi, ánh mắt đó liền trở nên vô cùng mãnh liệt, ta cố ý kiễng chân lên đeo mặt nạ cho Lục Minh Hi, chợt cảm thấy phía sau đau nhói, nóng rát.

Là Diệp Lâm Lang.

Ta nhìn quanh, phía trước là một cây đèn lồng khổng lồ, hai bên có mấy người bán hàng rong, bên cạnh là những người nhào lộn múa sư tử.

Trong đám người lui tới đó không có ai giống như Diệp Lâm Lang, nàng cũng không thể trốn trong cây đèn lồng được phải không?

Ta lén lút nói với Lục Minh Hi rằng Diệp Lâm Lang đang theo dõi chúng ta, nhờ hắn giúp diễn một tuồng kịch.

Lục Minh Hi nói: "Ngọc Tích điện hạ, ta không nghĩ Diệp tiểu thư là loại người như vậy, nàng sao có thể theo dõi chúng ta?"

Vũ sư bắt đầu nhảy múa điên cuồng như động kinh, ta sắc mặt không đổi kéo Lục Minh Hi lại, giả vờ tức giận: "Ngươi không biết, Diệp Lâm Lang là người như vậy! Hồi nhỏ nàng ấy luôn giật cá khô của ta, không cho nàng liền đánh ta, mấy hôm trước cô ấy còn véo ta đó."

Không có ai trả lời.

Ta nảy ra một ý nghĩ: "Tại sao khi còn nhỏ ta không thể đánh lại nàng ấy, đó là bởi vì Diệp Lâm Lang là người béo nhất trong phố chung ta, bảy tuổi nặng 60 cân..."

"59 cân tám lượng!"

Đầu sư tử bên cạnh đột nhiên truyền ra một âm thanh thét chói tai.

Lục Minh Hi và ta đều trầm mặc.

Diệp Lâm Lang đem đầu sư tử to lớn ném xuống đất, tức giận nói: "Chỉ mới cướp của muội mấy con cá khô, ngươi liền nói ta như vậy sao? Ta sẽ không bao giờ để ý đến muội nữa!"

Nàng tức giận rời đi, ta thở phào nhẹ nhõm, đi sang một bên mua một xiên hồ lô, cắn một miếng trước rồi cười đưa cho Lục Minh Hi: "Cuối cùng cũng đi rồi, phần còn lại cho ngươi ăn."

Nam nhân bán hồ lô khoanh tay đánh giá chúng ta từ trên xuống dưới, châm chọc mỉa mai nói: "Nhìn cũng thật giàu có, thế mà hai xiên hồ lô cũng không mua nổi"

Lục Minh Hi vừa định nhận lấy, liền từ chối: "Điện hạ, cái này không thích hợp."

Ta đưa hồ lô tới bên miệng hắn, không thèm để ý nói: "Dù sao thì ngươi cũng là phò mã Thái tử điện hạ chọn cho ta, ăn cùng ta một cái hồ lô thì làm sao?"

Ta còn cố ý liếc mắt nhìn lão nhân bán hồ lô kia một cái, nhưng hắn lại đột nhiên không nói.

Lục Minh Hi cúi đầu định ăn, lão nhân lại thình lình nói: "Hai vị thật là trai tài gái sắc a, lão phu nhìn cũng cảm thấy xứng đôi, sao không hôn một cái?"

Ta bị lão nhân đó chọc tới tức giận, chỉ có thể tự mình ăn hết xiên hồ lô.

Kỳ quái chính là, rõ ràng Diệp Lâm Lang đã đi rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy lưng như kim chích, toàn thân ngứa ngáy.

Chẳng lẽ còn có kẻ khác?

11

Ta đi đến nơi nào này ánh mắt liền theo tới nơi đó, ta dứt cùng Lục Minh Hi lên một chiếc thuyền nhỏ, chèo thuyền trên hồ, nghĩ thầm thế này chắc là sẽ không theo kịp đúng không?

Nhìn khung cảnh hồ nước, Lục Minh Hi suy nghĩ rất nhiều, xúc động nói: "Hồ nước dài mênh mang, mùa xuân đến sóng cũng xanh."

Ta đứng ở mũi thuyền nửa ngày cũng không nghĩ ra được câu thơ nào, chỉ có thể gãi đầu nói: "Đúng là rất xanh, trong 《Quả phụ ngây thơ và thư sinh xinh đẹp 》, chồng của qua phụ Trần vừa mới chết đuối, nàng liền cùng thư sinh họ Hứa kia đi chơi thuyền."

Người chèo thuyền: "Tình yêu không có tiếng nói chung giống như năm bè bảy mảng, không cần gió thổi đi, chỉ cần đi vài bước liền sẽ tan!"

Lục Minh Hi khẽ mỉm cười: "Điện hạ từng đọc cuốn sách này?"

"Ngươi cũng từng đọc?"

"Tại hạ bất tài, đó là sách do ta viết."

Ta chợt phấn khích, muốn nắm tay Lục Minh Hi, nói cho hắn biết sự yêu thích của ta dành cho tác giả.

Người chèo thuyền: "Này này này, cũng chỉ là người viết hoàng thư*"

(*Sách 18+=)))

Ngươi, một người chèo thuyền mà thôi, nói nhiều như vậy làm gì?

Ta trừng mắt nhìn người chèo thuyền: "Liên quan quái gì đến ngươi! Chèo thuyền của ngươi đi!"

Người chèo thuyền cúi đầu lóng ngóng chèo thuyền, mái chèo đung đưa như Phong Hỏa Luân, thuyền lắc lư dữ dội, ta gần như mất thăng bằng, Lục Minh Hi liền đỡ lấy ta, ta thuận thế ngả vào lòng hắn: "Lục công tử, ta có chút chóng mặt."

Người chèo thuyền trợn mắt, âm dương quái khí bắt chước ta nói chuyện: "Lục công tử ~ ta có chút chóng mặt ~"

Ta thật sự nhịn không được, chỉ vào người chèo thuyền, quay sang nói với Lục Minh Hi "Đi, tát hắn hai cái!"

Người chèo thuyền: "Ngươi lý trí một chút."

Lục Minh Hi cau mày, tiến lên một bước: "Điện hạ cùng ngươi không thù không oán, ngươi thế này cũng thật quá đáng..."

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người chèo thuyền.

Mấy giây sau, hắn đột nhiên xoay người, ngôn từ chính nghĩa mà nói: "Điện hạ, hắn nói không sai, ngài thật sự cần lý trí một chút."

Ta:"?"

Ta nói: "Ta cũng không phải Võ Tắc Thiên, ta muốn Lý trị cái gì?"

Ta không hiểu tại sao thái độ của Lục Minh Hi đối với ta lại thay đổi mạnh mẽ sau khi nhìn mặt người chèo thuyền.

Từ lúc ra khỏi cửa đến hiện tại, ta cùng Lục Minh Hi ngay cả nắm tay cũng chưa làm được, còn bị Diệp Lâm Lang theo sau, bị người bán hồ lô chế giễu, thậm chí còn có người chèo thuyền cái miệng cũng tiện như vậy, chẳng lẽ ta cùng Lục Minh Hi bát tự không hợp?

Ta kéo tay áo Lục Minh Hi ngồi xuống, lợi dụng cơn choáng váng của mình, tựa đầu vào vai hắn, đột nhiên tôi nghe thấy một thanh âm lạnh lùng từ phía đầu thuyền truyền tới: "Nam nhân không có tự trọng, giống như cải trắng."

Lục Minh Hi lập tức ngồi thẳng dậy, không cho ta bất luận cơ hội nào.

Ta còn chưa từ bỏ ý định muốn chạm vào tay hắn, người chèo thuyền lại nói: "Nam nhân không biết kiềm chế, ra cửa sẽ bị bong da".

Lục Minh Hi lập tức khoanh tay lại, giống như gái nhà lành bị tên ác bá là ta c ư ỡ n g bức.

Ta hôm nay nhất định phải chạm được tay hắn!

Ngay tại cái thuyền rách này, ta truy, hắn trốn, hắn có chạy đằng trời.

Bất tri bất giác đã đuổi tới đầu thuyền, giây tiếp theo ta nắm lấy tay Lục Minh Hi, người chèo thuyền trở nên nóng nảy: "Mỗi người đều có trách nhiệm bảo vệ tốt nam đức!"

Sau đó Lục Minh Hi bị mái chèo chọc bay xuống hồ.

Theo quán tính, ta cũng suýt rơi xuống, hai tay khua trong không trung, vội vàng tóm lấy người chèo thuyền ở phía trước.

"Xoẹt" một tiếng, quần áo của người chèo thuyền bị ta xé làm đôi, ta ngã trên thuyền, khiếp sợ mà nhìn áo của người chèo thuyền khâu tám cái túi.

Không phải chứ, tại sao tám cái túi này lại trông quen quen?

Ngay cả vị trí, kích thước, chất liệu vải cũng giống hệt nhau.

Lục Minh Hi thật vất vả cuối cùng cũng bò ra khỏi hồ, vừa nhìn thấy tám cái túi, hắn lại "Bùm" một tiếng nhảy xuống hồ.

Lại nhìn vẻ mặt bất an của người chèo thuyền, đây còn không phải lão nhân bán hồ lô vừa rồi sao...

Không đúng, đây rõ ràng là tên khốn Hách Liên Ngọc đó!

Trong tay vẫn cầm mảnh vải rách, ta tức giận nói: "Hách Liên Ngọc, ngươi chơi ta?"

Hách Liên Ngọc muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt mà nói: "Ngươi biết đó, ta từ nhỏ đã xa mẫu thân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang