Thái Tử là nương của ta - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12

Trong điện, Lục Minh Hi ướt đẫm và Hách Liên Ngọc y phục rách nát đang quỳ ở phía dưới, hoàng đế cùng Quý phi ngồi phía trên, ta đứng ở bên người hoàng đế yên lặng rơi lệ.

Đây là biện pháp ta đã phát hiện ra từ khi còn nhỏ, mỗi lần có người bắt nạt ta, thời điểm đi cáo trạng, ta sẽ chỉ tay vào đầu sỏ gây tội không nói lời nào, lặng lẽ chảy ra hai hàng nước mắt.

Người mà ta chỉ vào bị cha mẹ đánh gần c h ế t còn cảm thấy chính mình thật đáng c h ế t a, về sau cũng dám bắt nạt ta nữa.

Ngoại trừ Diệp Lâm Lang, chiêu này của ta vẫn luôn thành công.

Hách Liên Ngọc lúc này cảm thấy rất áy náy, nói với hoàng đế: "Lão Đăng, ngài trước tiên nghe cô giải thích."

Hoàng đế nói với nương của ta: "A Dung, chuyện này nhất định có ẩn tình khác, hay là trước tiên cứ nghe xem thái tử nói thế nào?"

Nương ta tức giận đập bàn: "Này, Hách Liên Đăng, nhi tử của ngươi đã phá hỏng hôn sự của nữ nhi ta, còn giải thích cái gì?"

Hách Liên Ngọc bình tĩnh nói: "Dì Dung, là như thế này, cô nghe nói Tiểu Khê muội muội cùng Lục công tử đi xem hoa đăng, sợ Lục công tử bắt nạt nàng, cho nên một đường đi theo bọn họ, giả thành cây đèn, người bán hàng rong, người chèo thuyền..."

Ta thét chói ta: "Ngươi còn giả thành cây đèn?"

Hách Liên Ngọc: "Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô thấy Lục Minh Hi dám ăn cùng một xiên hồ lô với Tiểu Khê, chuyện này có bình thường sao?"

Lục Minh Hi vẻ mặt có chút áy náy: "Điện hạ, cái này xác thực..."

Ta đẩy hắn ra: "Hách Liên Ngọc, lúc ngươi ăn lại phần dâu tây thừa, miếng dưa hấu còn sót lại của ta, sao không hỏi chuyện này có bình thường không?"

Lục Minh Hi: "Cái này không bình thường."

Hách Liên Ngọc: "Cần ngươi lắm miệng trả lời sao! Phụ hoàng, Lục Minh Hi còn muốn lợi dụng Tiểu Khê muội muội say sóng, chiếm tiện nghi của muội ấy, đáng c h ế t vạn lần!"

Lục Minh Hi: "Oan uổng a! Thần không có!"

Ta: "Oan uổng a! Căn bản là không chiếm được!"

Lục Minh Hi cùng Hách Liên Ngọc lập tức đồng loạt trừng mắt nhìn ta.

Ta ho khan một tiếng: "Hách Liên Ngọc, ngươi mỗi đêm ôm ta, còn dỗ ta ngủ, chiếm tiện nghi của ta, ngươi cũng đáng chết sao?"

Lục Minh Hi trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Hách Liên Ngọc: "Các ngươi? Các ngươi!"

"Ngươi lý trí một chút, cô chỉ ôm, cái gì cũng chưa làm."

Lục Minh Hi không thể lý giải, nhỏ giọng lẩm bẩm nhắc mãi "Mùa xuân đến sóng cũng xanh" thất hồn lạc phách bỏ đi.

Hoàng đế nương ta kêu chúng ta đến để chất vấn.

"Tại sao ngươi lại cái gì cũng chưa làm? Ngươi không được?"

Ta sao lại không được? Ta quá được đó, thế nhưng ban đêm buồn ngủ tựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận được hô hấp nặng nề của hắn, hắn lại khó khăn nói: "Bảo bảo, ngươi đúng là một con lợn con."

Bầu không khí mập mờ biến mất ngay lập tức.

Ta tức giận tới đấm vào ngực hắn, hắn: "Thật mềm lòng".

Đá hắn một cái, hắn nói: "Cưng chiều."

Ngay cả khi ta đột nhiên thức dậy vào giữa đêm, vẫn có thể nhìn thấy sườn mặt dịu dàng của hắn dưới ánh trăng, còn đang máy vá quần áo cho ta, khiến ta cả người rét lạnh.

Lúc này, ta nghe thấy thanh âm hiên ngang lẫm liệt của Hách Liên Ngọc ở bên kia: "Phụ hoàng, Tiểu Khê là muội muoij của cô. Làm sao cô có thể làm ra chuyện không bằng cầm với muội ấy?"

Ta đoán chừng, cho tới lúc ta c h ế t Hách Liên Ngọc cũng không thể hiểu được.

13

Đêm đó, Hách Liên Ngọc vẫn dỗ ta ngủ như thường lệ.

Trên tay hắn cầm tác phẩm mới ra lò của Lục Minh Hi ——《 Lục ba truyện: Ca ca nhẹ một chút 》, biểu tình ngưng trọng.

Thanh âm trong trẻo của hắn càng đọc càng nghiêm túc, ta lại càng nghe càng thấy không đúng.

Cốt truyện của cuốn sách này sao lại quen như vậy?

Nữ chính Lục Ba là kế muội của nam chính, Lục Ba ngây thơ đáng yêu, nhưng nam chính lại có ý với nàng ấy, dụ nàng ngủ chung giường, thậm chí còn cho hạ xuân dược vào trà của Lục Ba.

Hách Liên Ngọc đọc chưa xong, tức giận ném sách xuống: "Hồ ngôn loạn ngữ! Lục Minh Hi, tên khốn này, sao dám viết sách bố trí cho chúng ta!"

"Đúng vậy, cái gì mà hạ dược, sao có thể có chuyện như vậy xảy ra!"

Ta vỗ vỗ hắn, đưa cho hắn một tách trà để hắn bình tĩnh lại.

Hách Liên Ngọc nhìn cũng không nhìn trực tiếp uống cạn, sau đó lại cầm cuốn sách lên: "Cô muốn xem hắn còn viết gì nữa!"

Tất nhiên là viết một vài thứ không thể xuất bản.

Cốt truyện sống động, dùng từ còn rất nóng bỏng đến nỗi Hách Liên Ngọc xem tới mồ hôi chảy đầy trán, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp.

Hắn cau mày, cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo ra rồi hỏi ta: "Tiểu Khê, ngươi có cảm thấy có gì không đúng không?"

Quả nhiên có gì đó không đúng, tác dụng của thuốc này cũng quá tốt rồi!

Ta lao tới, tiếp tục cởi cúc quần áo của hắn: "Ca, ca rất nóng sao? Nóng thì cởi ra đi! Nào, để ta giúp ngươi!"

Hách Liên Ngọc vô thức nắm lấy tay ta: "Không được, còn chưa đọc xong..."

"Đọc cuốn sách vớ vẩn này làm gì? Buông tay, để ta cởi đai lưng cho ngươi."

"Không được, Tiểu Khê... sẽ biến chất..."

Thanh âm phản kháng của Hách Liên Ngọc dần dần nhỏ đi, ta ngược lại lại hoảng sợ đưa tay muốn bắt lấy cuốn sách bị vò nát kia: "Chờ đã, trong sách không có viết như vậy, ngươi nên đối với ta nhẹ một chút a!"

Nửa tỉnh nửa mê, ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi Hách Liên Ngọc cứ nhắc mãi: "Sẽ biến chất." ngơ ngác hỏi hắn: "Ngươi vừa rồi nói cái gì sẽ biến chất?"

Hách Liên Ngọc cúi đầu, thật sâu nhìn ta: "Tình yêu của mẹ sẽ biến chất."

Ngươi điên à!

Ngày hôm sau, ta toàn thân đau nhức đứng dậy, nghe thấy Lục Minh Hi biết tin liền chạy tới, mắng hắn trước mặt mọi người: "Thái Tử điện hạ, sao người có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú với muội muội mình chứ?"

Hách Liên Ngọc trầm mặc hồi lâu: "Ai dám chỉ trích ta, lôi ra ngoài chém đầu!"

Hoàng đế nghe xong liền vui vẻ vỗ vỗ cái bụng, lập tức tứ hôn cho chúng ta.

Tâm tình của ta đầu rất vui vẻ, mấy tháng mưu kế, cuối cùng cũng có được Hách Liên Ngọc, có thể ở lại trong cung, mà không bao giờ phải xa nương.

Ta ra cung báo tin vui với Diệp Lâm Lang, nhưng khi trở lại cung thì phát hiện cẩu hoàng đế thoái vị, Hách Liên Ngọc lên ngôi, cẩu hoàng đế dẫn nương ta đến Giang Nam chơi đùa.

Nhìn Hách Liên Ngọc mặc áo rồng có tám cái túi chậm rãi đi về phía ta, trước mắt ta tối sầm, giọng run run hỏi: "Ừm, tình thương của mẹ... có thể biến trở về được không?"

Hách Liên Ngọc nhướng mày: "Nàng nói xem?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang