1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ta ở trong cung tốn bao công sức, thật vất vả mới leo lên được cái ghế quý phi, ai ngờ ngồi chưa được ấm mông đã bị hoàng hậu ban cho một chén rượu độc, chếc tức tưởi.

Mở mắt lần nữa, ta đã xoay người biến thành thứ nữ Lâm Thanh của Lâm gia.

Phụ thân Lâm Nghiệp Thành là một võ tướng hàng ngũ phẩm, vì hằng ngày thao luyện ở doanh trại phía bắc, để thuận tiện đã chuyển đến ở huyện Thông cách kinh thành hơn trăm dặm.

Mà hôm nay, là ngày vị hôn phu Bùi Thiệu của ta về huyện.

Sáng sớm, đích tỷ Lâm Uyển đã kéo tay ta, ríu rít không ngừng.

"Bùi Thiệu trúng Thám Hoa, trời ạ, là Thám Hoa đó, Thanh nhi, vận may của muội tốt quá. Hắn lúc trước chỉ là một thư sinh nghèo, nương ban đầu còn không muốn đồng ý mối hôn sự này, không nghĩ tới, vẫn là muội tinh mắt."

Tâm tư tiểu cô nương giấu không được, vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị đều viết ở trên mặt, chỉ nghe vài ba câu, ta liền nắm rõ cục diện trước mắt.

Triều đại này trọng văn khinh võ, địa vị của võ tướng ngũ phẩm trong triều, thậm chí còn không bằng một quan thất phẩm có thực quyền.

Gia thế ta bình thường, lại là thứ nữ, Bùi Thiệu hiện tại chính là nam nhân tốt nhất ta có thể gả được. Mà chủ mẫu nhà ta lúc trước lại có ý muốn phá mối hôn sự này.

Đây không phải chính là âm mưu hay được dùng trong hậu trạch sao?

Làm gì có chủ mẫu nhà nào lại muốn thứ nữ gả được cho mối tốt.

Ta lạnh mặt, nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Lâm Uyển một cái.

"Thư sinh nghèo? Không phải trước kia tỷ rất ghét hắn sao ?"

Lâm Uyển đỏ mặt, xấu hổ rụt tay về.
"Cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là phụ mẫu hắn đều đã mất, gia cảnh lại bần hàn, ta không muốn muội gả đi chịu khổ."

Nhìn hai gò má trắng nõn của nàng đỏ ửng, trong lòng ta bỗng nhiên vang lên một hồi chuông báo động.

Lâm Uyển đang thẹn thùng?

Chẳng lẽ nàng cũng ưng ý Bùi Thiệu?

Đúng rồi, nhất giáp tiến sĩ có thể vào Hàn Lâm Viện, không phải viện Hàn Lâm thì không vào được nội các, hiện tại đại thần nắm giữ quyền lực triều đình, tất cả đều từ Hàn Lâm Viện mà ra.

Thân phận của Bùi Thiệu bây giờ, cao quý lạ thường, một võ tướng ngũ phẩm như Lâm gia không thể so sánh được, Lâm Uyển động tâm là chuyện không thể bình thường hơn.

Mối hôn sự này, sẽ không có biến số chứ?

Như thế không được, ta muốn quay lại kinh thành, mà Bùi Thiệu là lựa chọn tốt nhất ta có thể tìm hiện giờ.

Ta đè xuống bất an trong lòng, mỉm cười cầm tay Lâm Uyển.

"Là ta nói sai rồi, ta biết tỷ tỷ đều là vì tốt cho ta, chỉ là ta cùng Bùi Lang tình thâm nghĩa trọng, mặc kệ gia cảnh hắn như thế nào, ta cũng sẽ không ghét bỏ hắn."

Thứ nhất tuyên bố chủ quyền, thứ hai thể hiện tình cảm kiên định của chúng ta, để cho nàng biết khó mà lui.

Quả nhiên, sắc mặt Lâm Uyển càng khó coi.
"Thanh nhi, muội đối với hắn thật tốt."

2.

"Cô nương, Bùi công tử tới rồi!"

Tiểu nha hoàn hồng hộc chạy tới, Lâm Uyển vui vẻ, kéo tay ta chạy như bay.

"Mau, chúng ta đi tiền sảnh nhìn xem! Xem Thám Hoa lang có gì đặc biệt!"

Một cô nương, sao có thể chạy nhanh như vậy!Lâm Uyển sức lớn, bước chân nhanh, kéo ta như con diều, lúc đến tiền sảnh, tóc ta rối tung hết lên, chính nàng lại không sao cả.

Trong lòng ta rùng mình, hừ, thủ đoạn tốt đấy, đây là cố ý muốn tổn hại dung mạo của ta, hạ thấp ấn tượng của ta trong lòng Bùi Thiệu.

Ta tránh tay Lâm Uyển, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một cái vại nước lớn dưới hành lang, vội bước nhanh tới bên cạnh vại nước, cúi xuống sửa sang lại đầu tóc y phục.

"Rõ ràng là gặp vị hôn phu của ta, tỷ tỷ sao lại gấp hơn cả ta thế này?"

Ta âm dương quái khí, Lâm Uyển cũng không tiếp lời.

"ha ha, muội biết đấy, xưa nay ta là người luôn nóng vội mà."

Lâm Uyển hưng phấn chạy vào tiền sảnh.
"Cha, nương......"

Chết tiệt, người đầu tiên Bùi Thiệu nhìn thấy không phải nên là ta sao?

Ta cũng vội vàng bước nhanh hơn, đi theo phía sau nàng ấy.

Trong đại sảnh có một nam nhân, mặc trường bào màu xanh ngọc, đang chắp tay hành lễ với phụ thân. Nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ta.

Dù là ở trong cung đã quen nhìn mỹ nhân, ta cũng nhịn không được thở dài trong lòng, thật là một tiểu lang quân tuấn tú.

"Thanh nhi......"

Bùi Thiệu mỉm cười chào hỏi ta, giọng nói ôn hoà nhẹ nhàng, giống như gió mát tháng ba.

Ta vừa định cười đáp lại, hắn lại quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển.
"Uyển Uyển cũng tới sao..."

Uyển Uyển?

Hắn sao lại gọi tên ở nhà của đích tỷ thân thiết như vậy, chuyện này không phải phép đúng không.

Ta hoài nghi nhìn chằm chằm hai người bọn họ âm thầm đánh giá.

3.

"Nếu mọi người đều đông đủ, ta liền nói thẳng. Nhạc phụ đại nhân, ta vừa mới vào huyện Thông, tri huyện đại nhân liền chúc mừng ta, hỏi ta có phải trở về thành hôn với Uyển Uyển hay không."

Phụ thân mỉm cười coi như không nghe thấy, mẫu thân* cũng cười híp mắt nhìn Bùi Thiệu.

"Ha ha, xem đứa nhỏ này vui vẻ đến tên đều nói sai này, sao lại trở về thành hôn với Uyển Uyển, là Thanh nhi!"

(* mẫu thân: thường tất cả con cái được sinh ra dù đích hay thứ đều sẽ gọi chủ mẫu là mẫu thân còn mẹ ruột chỉ được gọi là di nương.)

Bùi Thiệu giật giật khóe miệng, ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.

"Ta đường đường là Thám Hoa Lang, người ngoài đều nói ta và Lâm gia kết thân, tất nhiên là cưới đích nữ, làm sao có thể là Thanh nhi? Nàng là thứ nữ, làm sao xứng đôi với ta? Nhạc phụ đại nhân, hôn thư ta đã mang theo, huyện nha bên kia ta cũng chuẩn bị xong, đem tên Thanh nhi đổi thành Uyển Uyển, người ngoài sẽ không biết, bảo toàn thanh danh hai nhà chúng ta."

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ngây người, mấy người Lâm gia trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi Thiệu. Sắc mặt ta trắng bệch, trái tim trầm xuống.

Bùi Thiệu tính toán thật hay, cha mẹ Lâm gia thấy cái lợi trước mắt nhất định là sẽ vui mừng đem cửa hôn sự tốt này nhét cho con gái ruột của mình.

Vì chặn miệng của ta, chủ mẫu nhất định sẽ đem ta gả đi thật xa, đời này ta còn có cơ hội trở lại kinh thành sao?

Không nên gấp gáp, bình tĩnh, bình tĩnh, ta từ một cung nữ, một đường mò mẫm lăn lộn lên đến quý phi, chuyện gì chưa từng thấy qua. Mấu chốt của chuyện này, còn ở trên người Bùi Thiệu, ta muốn thừa dịp mấy ngày còn lại này nắm lấy trái tim hắn.

Cùng lắm thì ta hạ mình làm thiếp cho hắn, sau này lại đem Lâm Uyển đá xuống, cũng không phải chuyện gì khó.

Nghĩ vậy, hai mắt ta thoáng cái đẫm lệ, ủy khuất nhìn về phía Bùi Thiệu.

"Bùi lang - - tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi - -"

Ta tiến lên một bước, kéo ống tay áo Bùi Thiệu, một giọt nước mắt trong suốt theo gò má lăn xuống dừng lại trên mu bàn tay hắn.

Bùi Thiệu có chút do dự.
Tốt lắm, hắn đau lòng rồi.

Ta đang định diễn thêm tý nữa, bỗng một cơn gió lướt qua, Lâm Uyển vọt tới, hung hăng cho Bùi Thiệu một cái tát.

"**! Thanh danh con moẹ nhà ngươi!"

Chuyện gì xảy ra vậy, Lâm Uyển đang làm gì?

Ta mờ mịt lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn phụ thân đang ngồi ở trên ghế thái sư.

Một giây sau, ta rớt tròng mắt ra ngoài.

4.

Chỉ thấy phụ thân cả người đang từ trên ghế bay ra đạp cho Bùi Thiệu một cước, khiến hắn lộn nhào.

"Đồ chó này, ngươi vui quá hoá điên à, dám chê mối hôn sự với Thanh nhi!"

"Lại còn Uyển Uyển? Nữ nhi Lâm gia ta là mớ rau ngoài chợ cho ngươi chọn à?"

Mẫu thân cũng xông lên nắm lấy tay ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nàng ôm vào ngực, ôm chặt đến không thở nổi.

"Thanh nhi đáng thương của ta, sao lại gặp phải một tên bạch nhãn lang như vậy, mệnh ta thật khổ..."

Bên kia Lâm Uyển cũng mắt mi ửng đỏ, nàng một bước dài tiến lên ngồi xổm xuống, kéo mũ kéo tóc Bùi Thiệu, cho hắn thêm vài phát tát nữa

"Hai người chúng ta thân là tỷ muội ruột, mà ngươi, người chuẩn bị làm muội phu của ta, lại dám ở trước mặt Thanh nhi quyến rũ ta, nói muốn ta gả cho ngươi?"

Phụ thân cũng đi theo, đạp cho Bùi Thiệu mấy phát vào bụng.

"Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục, ngươi, một tên thư sinh nghèo, đến vào kinh đi thi còn phải đợi nhà ta cho bạc, mà bây giờ khi ngươi đỗ đạt lại muốn lật lọng? Ngươi nhục nhã Thanh nhi, nhục nhã Uyển Uyển, nhục nhã cả nhà ta, ta liều mạng với ngươi!"

Mẫu thân ôm ta tiếp tục khóc:
"Ta đã sớm nói tên tiểu bạch kiểm này không đáng tin cậy, sớm biết như thế, lúc trước ta không nên đồng ý mối hôn sự này, không có chúng ta giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm này cũng không thi đậu được Thám Hoa."

"Ta thà rằng con oán hận ta, còn tốt hơn bây giờ nhìn con thương tâm khổ sở như vậy, nữ nhi đáng thương của ta --"

Tiếng khóc vang dội, khiến đầu ta cũng ong ong. Cả người ta đều choáng váng.

Ta là ai, ta đang ở đâu, mọi người đang làm gì vậy? Sao không giống những gì ta nghĩ?

Ta sống đến gần ba mươi tuổi, đã sớm quen các loại âm mưu quỷ kế, bây giờ lại nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện hôm nay tại sao lại phát triển thành như vậy.

Bùi Thiệu đoán chừng cũng choáng váng, ngã xuống mặt đất ôm đầu kêu thảm thiết.
"Giết người rồi, Lâm gia hành hung giết người rồi - -"

Ta lúc này mới kịp phản ứng, thoát khỏi mẫu thân tiến về hướng mấy người bọn họ.

"Cha, tỷ tỷ, đừng đánh nữa, các ngươi sắp đánh chết hắn rồi!"

5.

Ta gắt gao ôm lấy cánh tay Lâm Uyển kéo nàng về phía sau, ánh mắt Lâm Uyển càng đỏ hơn.

"Thanh nhi, hắn đã đối với muội như vậy, muội còn che chở hắn?"

"Đúng, khuê nữ, chó hai chân khó tìm, chứ nam nhân hai chân thiên hạ này còn nhiều lắm, cha ngày mai liền đi đến quân doanh tìm cho con chọn một tên!"

Ta vội vã giậm chân.
"Ta không phải che chở hắn, đường đường Thám Hoa Lang ở nhà chúng ta bị đánh chết, hai người các ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Thì ra là Thanh nhi che chở chúng ta - -"

Lâm Uyển trong nháy mắt vui vẻ, cười sáng lạn, trên tay cũng không ngừng lại, hung hăng cho Bùi Thiệu hai phát tát, rồi mới theo lời ta đứng lên.

Phụ thân cười ha ha.

"Thanh nhi trưởng thành rồi, biết lo lắng cho cha. Con yên tâm đi, cha ra tay đều là chọn chỗ mà đánh, đau vô cùng nhưng bề ngoài không thương tổn, cũng sẽ không ảnh hưởng gân cốt."

Hai cha con đều buông tay, ta cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Thiệu đánh giá, thấy y phục hắn hỗn độn, tóc bị Lâm Uyển cào đến rối tinh rối mù, trên mặt đều là dấu bàn tay, nhưng cả người vẫn nguyên vẹn, quả thật không giống bộ dáng trọng thương.

"Ngươi có cử động được không?"

Ta lo lắng hỏi một câu, Bùi Thiệu chớp mắt một cái, tựa như uỷ khuất rơi xuống một giọt nước mắt, hắn vừa khóc vừa giãy dụa đứng lên, cả giận nói:

"Không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa giả làm người tốt!"

"Lâm gia các ngươi khinh người quá đáng, ta sẽ lập tức đi huyện nha đánh trống giải oan, đợi khi ta hồi kinh, ta sẽ dâng tấu tố cáo ngươi! Mặc Hương, Mặc Hương mau đi chuẩn bị ngựa --"

Bùi Thiệu tầm mắt quét một vòng trong sảnh, sắc mặt trắng bệch.

"Mặc Hương đâu, các ngươi làm gì hắn rồi?"

6.

Mặc Hương là gã sai vặt Bùi Thiệu mang đến, vừa rồi thấy tình thế không ổn, đã sớm nhân cơ hội chạy.

Nghe hạ nhân bên cạnh giải thích xong, phụ thân nhất thời nóng nảy.

"Các ngươi làm việc như vậy sao? Ngay cả một người cũng không trông được!"

Mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
"Xin lỗi, lão gia, vừa rồi bọn ta chăm chú xem náo nhiệt quá."

"Đúng, ta nhớ rồi, chả nào vừa nãy có người chui ra khỏi nách ta."

Ngoài cửa lại có vài tiếng nói truyền đến, ta quay đầu nhìn

Chấn động!

Chỉ thấy bên ngoài dày đặc ma ma chật ních nha hoàn, sai vặt, một đống người mênh mông, có một nha hoàn hơi lùn, còn cưỡi trên vai một nha hoàn khác, vươn cổ nhìn vào bên trong.

Đây là hạ nhân sao?

Đây sợ là đoàn xiếc ảo thuật đường phố, trong phủ này sao có thể loạn thành như vậy!

Ta còn đang khiếp sợ, phụ thân đã phản ứng trước, kêu gào thảm thiết tại chỗ.

"Ngươi bội tình bạc nghĩa, trở mặt không nhận người, ta muốn đi huyện nha kiện ngươi huỷ hôn!"

"Đúng đúng đúng, chúng ta đi kiện hắn trước, phụ thân vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo!"

"Thanh nhi muội còn ngây ra đó làm gì, đi mau, chúng ta phải chạy tới huyện nha trước tên sai vặt kia!"

Lâm Uyển nói xong, lại kéo tay ta chạy như bay về phía trước, ta không hề nói điêu, nàng thật sự kéo ta bay theo đúng nghĩa đen.

Thật vất vả chạy đến cửa chính, ta cảm giác trước mắt có 1000 ngôi sao bay vòng vòng, hoa mắt chóng mặt không nhìn rõ đường.

Ta đang một tay vịn cửa, một tay vuốt ngực
cho nhuận khí, bỗng nhiên ta có cảm giác bị ôm lấy, vèo cái, toàn thân ta bay lên không trung.

Ta sợ bay cả cái nết ra ngoài, không nhịn được nữa mà hét lớn.

Mấy chục năm tu thân dưỡng tính, thất bại trong gang tấc.

"Thanh nhi ngồi vững, bám chặt lấy ta."

Lâm Uyển xách đai lưng của ta ném ta lên lưng ngựa, sau đó kéo dây cương.

"Đi!"

Ngựa lao đi như mũi tên rời cung, thân thể ta ngã ngửa ra sau làm ta sợ tới mức chỉ biết bám víu vào nàng.

Cảnh vật hai bên cứ phần phật lướt qua, gió mạnh quét qua mặt, trong đầu ta rối tinh rối mù.

Không phải, không phải, đây là chuyện gì vậy? Lâm gia sao phải làm như vậy? Hôn sự đang yên đang lành, nói cự tuyệt liền cự tuyệt, không chỉ cự tuyệt, còn đánh người, đem mối hôn này quậy đến mức không thể nhìn mặt nhau.

Bùi Thiệu rất nhanh sẽ vào kinh nhậm chức, đến lúc đó ở Hàn Lâm viện tùy tiện nói vài câu, khóc lóc kể khổ, đời này cha Lâm đừng nghĩ tới chuyện thăng quan tiến chức.

Bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì?

Chẳng lẽ Lâm Uyển thật ra đã có một mối hôn sự tốt hơn, trở mặt với Bùi Thiệu, là muốn phá hỏng con đường của ta?

Nhưng chỉ bằng dòng dõi Lâm gia, còn có mối hôn sự nào tốt hơn Bùi Thiệu sao?

Ta mười ba tuổi tiến cung, cung đấu mười bảy năm một đường leo tới quý phi, cũng tự xưng là một người thông minh.

Nhưng Lâm gia lần này hành xử, ta thật sự là xem không hiểu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang