2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Ta vẫn còn đang chìm trong 1001 thuyết âm mưu, đôi sư tử đá trước cửa huyện nha đã đập vào mắt.

Lâm Uyển xoay người nhảy xuống ngựa, gõ trống kêu oan.

Huyện Thông cách kinh thành không xa, gần đó lại có đại doanh kinh bắc gồm mấy vạn quân đóng quân, trị an huyện vẫn rất tốt.

Trống kêu oan vừa vang lên, bên trong lập tức vang lên tiếng đáp lại của tri huyện.
"Bên ngoài là người nào đánh trống?"

Lâm Uyển lập tức lôi ta xông vào huyện nha, vẻ mặt tức giận:
"Ta muốn tố cáo tân Thám Hoa Bùi Thiệu, thấy lợi quên nghĩa, bội tình bạc nghĩa."

"Hắn cho rằng thi đậu Thám Hoa liền biến thành phượng hoàng, còn nói muốn cưới ta, ta nhổ vào, hắn đây là cóc ghẻ mà mộng tưởng đẹp đẽ, hắn coi Lâm gia ta là cái gì?"

Huyện thái gia vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, nghe thấy mấy chữ Thám Hoa, đã mở to hai mắt. Lại nghe Lâm Uyển nói lung tung, nhất thời đau đầu vô cùng.

"Khụ khụ, ngươi là Lâm gia cô nương? ngươi mới vừa nói Bùi đại nhân muốn cưới ngươi? Đây không phải đúng rồi sao? hắn cố ý trở về huyện thành hôn với ngươi, sao lại thành thấy lợi quên nghĩa?"

"Không phải ta, là muội muội của ta!"

"Cùng hắn đính hôn là tiểu muội của ta, hắn bây giờ lại đổi ý, muốn cùng ta kết thân, mẹ nó, hai tỷ muội chúng ta ở trong mắt hắn là cái gì, cho hắn chọn ba lấy bốn à?"

Lâm Uyển còn đang chửi ầm lên, một lát sau, ngoài cửa cũng vang lên một dàn tiếng vó ngựa, phụ thân đã chạy tới.

Hai cha con bọn họ chống nạnh đứng trong đại sảnh, nước miếng văng tùm lum, mắng Bùi Thiệu còn không bằng Trần Thế Mỹ*.

* Trần Thế Mỹ là nhân vật nối tiếng trong vở kinh kịch dân gian "Tần Hương Liên". Trong vở kịch, Trần Thế Mỹ là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý.

Hai bên công đường đã vây đầy dân chúng xem náo nhiệt, đối diện chúng ta chỉ trỏ, ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, cầm tay áo che mặt, cúi đầu xuống.

"Lâm tướng quân, nghe ta nói, Thám Hoa Lang cưới thứ nữ, chuyện này quả thật..."

Huyện thái gia cố gắng cắt ngang lời phụ thân, đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng kêu thê lương.

"Huyện thái gia -- cứu mạng -- công tử nhà ta sắp mất mạng, công tử nhà ta sắp bị Lâm gia kia đánh chết rồi!"

Mặc Hương vừa lăn vừa bò từ cửa xông tới, thuận thế quỳ trên mặt đất.

8.

Hắn vừa ngẩng đầu, thấy một nhà ba người chúng ta, lập tức sợ cứng người.

"Sao các ngươi lại ở đây? Công tử, công tử nhà ta đâu? Chẳng lẽ người đã......"

"Trời ơi, đám đạo tặc các ngươi phát điên rồi!"

Mặc Hương quỳ xuống khóc lóc, tri huyện lão gia nghe xong cũng sửng sốt, suy nghĩ một lúc liền hiểu ra.

"Buồn cười!"

Hắn tức giận đập bàn, chòm râu trên cằm lay động.

" Nơi ta cai quản thật vất vả mới có một nhất giáp tiến sĩ, hắn mà xảy ra chuyện, ngươi muốn bản quan ăn nói như thế nào với tri phủ đại nhân?"

"Lâm Nghiệp Thành ngươi, ngươi đây là ác nhân cáo trạng, người đâu, mau đi Lâm phủ đón Bùi đại nhân tới."

Trong lòng ta hoảng hốt, nghe khẩu khí này, tri huyện đại nhân có vẻ như rất thành kiến với phụ thân ta, đúng sai còn chưa biết rõ, đã chụp mũ cho người trước.

Chuyện hôm nay, sợ là kết thúc không dễ.
Quả nhiên, chờ Bùi Thiệu được đưa đến, Huyện thái gia lập tức đứng dậy nghênh đón.

"Bùi đại nhân - - Trời ơi! Sao lại biến thành bộ dạng này!"

Dứt lời liền xoay người nhìn phụ thân, trợn trắng mắt.
"Lâm Nghiệp Thành, mệnh quan triều đình ngươi cũng dám đánh, thật to gan!"

Bùi Thiệu cười khổ một tiếng, lại đụng đến miệng vết thương, đau đến không thở nổi nhưng hắn vẫn giả vờ đạo mạo, dùng sức nắm tay tri huyện, hai mắt đỏ bừng.

"Trần huyện lệnh, chuyện hôm nay, khiến ngài chê cười rồi."

"Ta dù sao cũng có hôn ước với Lâm gia, việc này ta không muốn truy cứu nữa, coi như xong đi."

"Thám Hoa Lang thật tốt."

"Đúng vậy, Lâm gia đối xử với hắn như thế, hắn còn bỏ qua, ta nhìn hắn không giống như người bội tình bạc nghĩa."

Vây xem có mấy nữ quyến, thấy Bùi Thiệu bộ dạng thảm hại, trong nháy mắt đều là đồng tình.

9.

Lâm Uyển cũng không chịu thua, lao tới nắm lấy lan can:

"Có bị điên không? Lâm gia ta ức hiếp hắn? Rõ ràng là hắn ức hiếp chúng ta, các ngươi có đầu óc hay không?"

Mấy người kia bị nàng làm cho hoảng sợ, vội lui về phía sau vài bước, không dám nói nữa.
Dân chúng vây xem càng bàn luận sôi nổi.

"Lâm đại cô nương có nói bậy không vậy, Thám Hoa Lang có thể làm ra chuyện đó sao?"

"Đúng vậy, Lâm Nhị cô nương tính tình dịu dàng nhút nhát, hắn mà từ hôn, bảo người ta sau này phải sống thế nào đấy, về sau còn có thể gả cho ai?"

"Nam nhân đúng là thực tế nhất, có tiền đồ liền chướng mắt thứ nữ nhà người ta."

Mọi người xì xào bàn tán, gần như là đem Bùi Thiệu xuống đáy của đạo đức, Bùi Thiệu sững sờ tại chỗ, hướng gió thay đổi nhanh chóng khiến mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

"Khụ khụ! Người đâu, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, Bùi đại nhân, chúng ta bên này nói chuyện."

Trần huyện lệnh thấy tình thế không ổn, muốn đuổi người, Bùi Thiệu lại đưa tay ngăn hắn lại.
Hắn khẽ cắn môi, nhìn ta một cái, mặt lộ vẻ đau đớn, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn.

" Người xưa luôn nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, việc này ta vốn không muốn ở trước mặt mọi người nói ra. Cho dù bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, thiệt thòi này ta cũng nhận, chỉ là không nghĩ tới Lâm gia nhất định phải làm loạn đến huyện nha. Trần huyện lệnh, ngươi cũng biết, hiện giờ công văn của Hàn Lâm viện chưa hạ, mấy người nhất giáp tiến sĩ như chúng ta, thanh danh không thể bị một chút vết nhơ."

Bùi Thiệu đột nhiên tiến về phía trước vài bước, đi tới trước mặt ta.
"Lâm Thanh, tại sao ta phải từ hôn, trong lòng nàng không hiểu sao? Chuyện giữa nàng và người đàn ông kia, thật sự cho rằng ta không biết gì sao?"

Tiếng nói vừa dứt, cả công đường xôn xao, phụ thân cùng Lâm Uyển cũng giật mình, nhìn về phía Bùi Thiệu.

Bùi Thiệu cắn chặt răng, vẻ mặt như đang rất kìm nén tức giận.

"Mặc dù ngươi đối với ta bất nghĩa, ta cũng vì thanh danh của Lâm gia ngươi mà suy nghĩ, không muốn truy cứu, chỉ muốn đổi mối hôn này sang Lâm Uyển, đem chuyện này che đậy đến cùng. Mà các ngươi thì ngược lại, nhục mạ ta đánh ta coi như xong, còn đem chuyện này nháo đến công đường."

"Lâm gia nhất định phải đem ngươi ép buộc gả cho ta, rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết!"

Nói xong, Bùi Thiệu còn ám chỉ nhìn thoáng qua bụng ta.

10.

"Mẹ ơi! Thật là một vở kịch lớn!"

"Đúng vậy, như vậy là rõ, hành động của Lâm gia liền có thể giải thích rồi. Bằng không ta còn hoang mang, hai khuê nữ ai gả mà không phải là gả, cùng thám hoa kết thân thật là vinh quang, sao lại đem người ta đánh thành như vậy."

"Đúng đúng đúng, đây là cứng rắn muốn bắt Bùi công tử đổ vỏ, nam nhân của Lâm Nhị kia là ai?"

Mọi người bàn luận sôi nổi, Lâm Uyển tức giận đến nổi cả gân xanh, nàng hét một tiếng, nhào tới chỗ Bùi Thiệu.

"Ngươi nói dối, ta xé miệng ngươi!"

"Ngươi, đồ chó này, vong ân phụ nghĩa, còn dám bôi xấu Thanh nhi, ta đánh chết ngươi!"

Phụ thân cũng vọt tới, bộ khoái hai bên lập tức chen chúc mà lên, bảo vệ Bùi Thiệu ở chính giữa.

Bùi Thiệu vẻ mặt bi phẫn.

"Lâm gia ngươi thế lớn, trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn giết người diệt khẩu sao?"

Bùi Thiệu diễn xuất chân thật, nếu không phải ta sau khi sống lại còn có ký ức của nguyên chủ, chính ta cũng thiếu chút nữa tin.

Chờ khi phản ứng kịp, ta cũng không khỏi khâm phục hắn.

Không hổ là Thám Hoa Lang, chiêu đảo khách thành chủ, đổi trắng thay đen này, dùng thật khéo.

Người Lâm gia hành xử, ta chưa nhìn thấu, tạm thời bỏ qua một bên, nhưng Bùi Thiệu này, rõ ràng là vì tiền đồ của mình, muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Máu hơn thua nổi lên, ta mà không đấu lại thì thật uổng phí công sức cung đấu mấy năm kia.

Sắc mặt ta thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mờ mịt, không thể tin, môi ta hơi run rẩy, một hồi lâu, mới mang theo tiếng khóc nức nở mà chất vấn:

"Bùi lang, lời ngươi nói, ta như thế nào một chữ cũng nghe không hiểu."

"Bùi lang, ngươi -- ta không sao, mọi sự đều lấy tiền đồ của ngươi làm trọng, nếu ngươi có nỗi khổ tâm, nhất định phải làm vậy mới có thể thoát thân, ta không trách ngươi. Ngươi biết đấy, mặc kệ ngươi đối với ta như thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện."

Ta vừa nói, vừa si tình nhìn Bùi Thiệu, nước mắt giống như trân châu đứt dây mà không ngừng rơi xuống.

Quần chúng ăn dưa cũng nhao nhao cảm thán.

"Aizz, việc này ta xem như đã hiểu, Lâm nhị cô nương ở huyện chúng ta xưa nay thanh danh rất tốt, ta thấy nàng không phải người sẽ làm ra loại chuyện này."

"Đúng vậy, ngươi xem bộ dạng này của nàng, giống như là có thể diễn ra sao? Muốn xem vẫn là xem Thám Hoa Lang kia có vấn đề."

Mắt thấy dư luận lại đổi hướng gió về phía ta, trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn: "Hoành Tảo Thiên Quân!"

11.

Phụ thân bỗng nhiên đoạt lấy gậy trong tay nha dịch, ngồi xổm xuống, lấy mình làm tâm điểm, vung gậy quét một vòng.

Một vòng người liên tiếp ngã xuống, bao gồm cả Bùi Thiệu.

Thừa cơ hội này, Lâm Uyển tại chỗ bắn lên, từ không trung tung người về phía Bùi Thiệu, giẫm trên lưng hắn.

Nàng đánh một lần tám quyền, vừa đánh vừa hô:
"Cho ngươi ức hiếp muội muội này, cho ngươi nói xấu muội muội này, đi chết đi!"

Hai người phối hợp thành thạo, không khó nhìn ra chiêu này đã được dùng vô số lần.

Ta sững sờ, hoàn toàn quên mất phải làm gì tiếp theo.

Trần huyện lệnh bên cạnh giận tím mặt.
"Dừng tay! Lâm Nghiệp Thành, ngươi nhiễu loạn công đường, thật to gan!"

Dân chúng cũng bất mãn.
"Đúng vậy, Lâm gia sao cứ đánh người hoài vậy!"

"Đúng vậy, đây là muốn ngăn Bùi công tử mở miệng, sợ hắn nói ra càng nhiều chi tiết đi!"

"Vậy Lâm Nhị hẳn là tám chín phần có vấn đề, Lâm gia cũng quá càn rỡ rồi!"

Con người từ trước đến nay đều đồng tình với kẻ yếu, ta vừa khóc, mọi người thấy hình tượng ta nhu nhược, liền nghiêng về tin ta, hiện tại Bùi Thiệu bị đánh, đối tượng đồng tình đổi thành hắn, hướng gió dư luận lại toàn bộ thay đổi. Vở kịch vừa rồi của ta, xem như diễn không công rồi.

Trần huyện lệnh ở bên cạnh tức giận giậm chân, phụ thân cùng Lâm Uyển hai người, một người đại chiến nha dịch, một người nhân cơ hội đánh Bùi Thiệu, dân chúng ở bên cạnh quát tháo không ngừng, huyện nha loạn như cào cào.

Náo loạn hồi lâu, Trần huyện lệnh gọi người đem dân chúng đuổi đi, sau đó lại phái người đi bắc doanh mời cấp trên của phụ thân tới, cục diện này mới coi như ổn định lại.

Hôm nay tới, là chỉ huy sứ Vệ Sóc của đại doanh kinh bắc.

Vệ Sóc mới hơn hai mươi tuổi, một thân nhung giáp, mày kiếm mắt sáng, khí thế bức người.
Hắn là võ tướng đứng hàng tam phẩm, phụ thân là Quốc công nhất phẩm, mẫu thân lại là cháu gái Thái hậu, cả nhà cao quý.

Phụ thân vừa nhìn thấy hắn, trong khoảnh khắc liền thành thật, hành lễ xong thì ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở một bên.

12.

Vệ Sóc dăm ba câu hỏi rõ ràng tình huống, lạnh mặt nhìn về phía Bùi Thiệu.

" Ngươi muốn từ hôn với Lâm gia?"

Bùi Thiệu lắc đầu cười khổ.
"Chỉ huy sứ đại nhân, chưa nói tới từ hôn, ta chỉ muốn cưới Lâm Uyển, nhưng hôm nay nháo thành như vậy, hôn sự này ta tuyệt đối không dám nhận. Mặc kệ Lâm Thanh hay Lâm Uyển, ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Lâm gia."

Lâm Uyển ở bên cạnh giậm chân.
"Ta khinh! Tới phiên ngươi từ hôn? Muốn cũng là Lâm gia ta làm, Lâm gia ta còn chướng mắt tên bạch nhãn lang như ngươi!"

"Ừ, đem hôn thư đến cho ta xem một chút - -"

Hai nhà chúng ta đưa hôn thư lên, Vệ Sóc nghiêm trang ngồi trên ghế, hai tay cầm hôn thư nhìn lướt qua, thuận tay xé thành mảnh nhỏ.

Hắn tiện tay giơ lên, mảnh giấy màu đỏ tung bay rơi đầy trên mặt đất.

"Hôn sự này coi như chấm dứt."

Vệ Sóc vỗ vỗ tay, đứng dậy muốn rời đi.

Bùi Thiệu nóng nảy.
"Vệ đại nhân, ngài xem bọn họ đánh ta, việc này..."

Vệ Sóc dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Bùi Thiệu, mặt mày như đao.

"Ngươi chưa nhận chức ở Hàn Lâm Viện, bây giờ cũng chỉ là một thư sinh, đánh liền đánh, ngươi có ý kiến?"

Bùi Thiệu nhất thời cứng họng, bị khí thế của hắn đe doạ, ấp úng nói không ra lời.

Vệ Sóc lại quay đầu nhìn về phía ta, cố gắng kiên nhẫn.
"Ngươi cũng có ý kiến?"

Ta quỳ gối hành lễ, đang muốn nói chuyện, phụ thân bỗng nhiên kéo ta lại.

"Không, không có ý kiến."

"Ừ."

Vệ Sóc nhàn nhạt đáp lại một tiếng, rồi mang theo một đám tướng sĩ, tới nhanh đi cũng nhanh.

Chờ bọn họ vừa rời đi, Bùi Thiệu tựa như được giải phóng, thời thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ho một tiếng.
"Chuyện hôm nay, ta và Lâm gia các ngươi chưa xong đâu."

Lâm Uyển làm bộ vung tay lên, Bùi Thiệu lập tức sợ đến che đầu, thấp người, nhanh chóng từ cửa sau huyện nha chạy ra ngoài.

Lâm Uyển dương dương đắc ý.
"Vệ đại nhân vẫn che chở cho chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang