3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.

Ta lại cười không nổi.

"Phụ thân, vừa rồi vì sao người ngăn cản ta nói chuyện? Chuyện Bùi Thiệu làm nhục thanh danh ta, cứ như vậy bỏ qua?"

Phụ thân khoát tay, một bộ dạng lòng còn sợ hãi.

"Thanh nhi, con không hiểu Vệ Sóc, hắn là Diêm Vương mặt lạnh, thủ đoạn cứng rắn máu lạnh. Hai người nếu nói ra lí do từ hôn, lấy tính tình của hắn, tám chín phần sẽ kêu Bùi Thiệu chỉ ra gian phu, sau đó phái binh lính đi lục soát viện tử của con. Nói không chừng, còn muốn còng hai người lại mà dụng hình."

"Việc này cứ như vậy đi, Bùi Thiệu không có chứng cứ thực tế, những lời đồn nhảm kia không quan trọng, sau này cha sẽ tìm cho con một hôn sự tốt."

Ta ở trong lòng âm thầm cười lạnh.

Không quan trọng?

Từ trước đến nay hủy hoại một nữ nhân cách dễ dàng nhất chính là huỷ hoại trinh tiết. Lời đồn từ miệng mà ra, vô cùng dễ dàng, giết người không thấy máu.

Lời đồn chỉ cần truyền ra, mặc kệ sau đó làm sáng tỏ hay giải thích như thế nào, sẽ luôn có người lựa chọn tin tưởng.

Lại một truyền mười, mười truyền trăm, thanh danh của ta xem như hoàn toàn xong rồi.

Chỉ là một chuyện đơn giản, lại nhất định muốn nháo lên công đường, cuối cùng tất cả mọi người đều không sao cả, xui xẻo chỉ có ta, đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

Cha con Lâm gia, rốt cuộc là bề ngoài thô kệch như vậy, hay là trong thô có sắc, coi đây là cơ hội, muốn chặt đứt tiền đồ ngày sau của ta?

Trong lòng ta nghi ngờ trùng trùng, dọc theo đường đi đều quan sát biểu tình của hai người.
Hai cha con một đường mắng Bùi Thiệu mắng về đến nhà, về nhà gặp mẹ cả, ba người tụ cùng một chỗ lại mắng to một trận.

Ta nghe mà đau đầu, đứng dậy trở về viện của mình nghỉ ngơi.

Hôm nay là năm Vĩnh Lập thứ mười lăm, cách lúc ta tạ thế vừa trong ba năm, không có Bùi Thiệu, ta hiện tại một thứ nữ nho nhỏ, phải thế nào mới có thể trở lại kinh thành, tìm hoàng hậu báo thù?

14.

Ta một bụng suy tư đến ăn không ngon ngủ không yên, Lâm Uyển thấy sốt ruột, kéo ta ra ngoài giải sầu.

Hai chúng ta đi tới đường Thanh Bình náo nhiệt nhất huyện Thông, người qua đường hai bên thấy, nhao nhao chỉ trỏ ta, xì xào bàn tán.

"Đây chính là Lâm Nhị cô nương. Nghe nói là cắm sừng Thám Hoa Lang ? Thật không biết xấu hổ."

Trong lòng ta rùng mình, xoay người nhìn sắc mặt Lâm Uyển.

Hôm nay chuyện của ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nàng dẫn ta ra cửa, là cố ý muốn nhìn ta bị mọi người chỉ trích, không còn mặt mũi?

Lâm Uyển cắn răng, trực tiếp xông lên, giữ chặt ống tay áo phụ nhân kia:

"Lâm gia ta mấy ngày trước đánh mất cái vòng tay phỉ thúy, có phải ngươi trộm hay không?"

Lâm Uyển nói thẳng làm phụ nhân hoảng sợ.
"Sao lại là ta, ta trộm vòng tay nhà cô làm gì, cô tìm nhầm người rồi!"

Lâm Uyển cười lạnh:"Tại sao không phải ngươi, bằng không muội muội ta có gian phu, ngươi làm sao biết, ngươi trốn dưới gầm giường nghe được à?"

" Đi, theo ta đi một chuyến lên huyện nha, ta đây gọi là bộ khoái đi lục soát nhà ngươi!"

Phụ nhân giãy dụa."Ta chưa từng đến nhà cô, ta không lấy, oan uổng quá... ta nghe người khác nói, không liên quan đến ta..."

Lâm Uyển sức mạnh như trâu, gắt gao kìm chặt tay phụ nhân, người qua đường đều chen chúc ở bên cạnh xem náo nhiệt, phụ nhân vừa thẹn vừa sợ, gấp đến độ khóc lên:

"Ngươi buông tay, ta nói lung tung, là ta nói lung tung!"

Lâm Uyển cười lạnh:"Ta ngay cả Thám Hoa cũng dám đánh, huống chi là ngươi, Bùi Thiệu làm nhục thanh danh Lâm gia ta, bị chúng ta đánh mất nửa cái mạng, không dám kêu lấy một câu, không phải chột dạ thì là cái gì?"

"Còn các ngươi, những người ở đây, lần sau còn dám nói lăng lung tung, ta nhất định sẽ đi nha môn nói rõ ràng!"

Lâm Uyển buông tay ra, phụ nhân kia lập tức lấy tay che mặt, quay đầu chạy.

Tiếp theo, cả ngày này, Lâm Uyển đều ở trên đường cái nổi điên. Ai dám nói ta, nàng liền xông lên chất vấn, kéo người ta nói muốn đưa đến nha môn.

Nhìn ta ngây ngốc, còn thỉnh thoảng vỗ vai ta cổ vũ.
"Chúng ta không sai, sợ bọn họ nói cái chó gì!"

Náo loạn như thế mấy ngày, trong thành lời đồn nhảm quả nhiên ít đi hơn phân nửa.

Không thể không nói, phương pháp của nàng là có hiệu quả, người muốn mặt, cây muốn da, nữ tử trên đời này, ta còn chưa thấy qua người giống như nàng, có thể bất chấp tất cả.

Nhưng ta càng hoang mang. Nàng một đích nữ, vì bảo vệ ta, ở trên đường cái giống như một phát điên, một chút thể diện cũng không để ý, là vì sao?

15.

"Còn có thể vì sao, hai chúng ta là tỷ muội ruột."

Lâm Uyển nằm ở trên giường ta, ôm chăn.
"Di nương trước khi chết nhờ ta về sau chăm sóc muội, ta đã đồng ý với bà."

"Nương ta đoạt phụ thân của tỷ, tỷ không hận sao?"

Lâm Uyển giật mình nhìn ta.
"Hận nàng làm gì? Làm thiếp đều là người số khổ, lúc trước mẫu thân sau khi sinh ta thân thể liền hư tổn, đại phu nói về sau có thể không thể sinh con nữa, Lâm gia còn chưa có nhi tử, tổ mẫu liền làm chủ nạp nương muội."

"Nương muội là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, làm chủ chính là tổ mẫu, nạp thiếp chính là phụ thân, không phải quyết định của bà, ta vì sao phải hận bà?"

Ta im lặng.

Vận mệnh chả nữ tử, từ trước đến nay đều không do bản thân quyết định, ta mười ba tuổi thì tiến cung, cũng chưa từng có ai hỏi qua ta có nguyện ý không.

Muốn sống thì không còn cách nào khác ngoài không ngừng tranh giành, không ngừng đấu tranh. Không có sự sủng ái của đế vương, thì cái gì cũng không có.

Lâm Uyển còn đang thao thao bất tuyệt bên tai ta.

"Thiên hạ cóc hai chân không có, nam nhân hai chân rất nhiều. Muội yên tâm đi, cha mẹ nhất định sẽ tìm cho muội một người tốt hơn."

Nói đến tối muộn, nửa đêm còn cuốn chăn của ta đi, ta phiền muốn chết, trở mình nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của nàng ấy, giơ tay nhéo một cái.

Tỷ tỷ?

Nghĩ đến bộ dáng nàng lúc ấy phẫn nộ xông lên đánh Bùi Thiệu, ta nhịn không được cười ra tiếng.

"Tỷ muội có quan trọng hơn đàn ông và tương lai không?"

Lâm Uyển giống như đang thật sự dùng phương thức của mình để làm một người tỷ tỷ tốt.

Một giấc ngủ này, ngủ vô cùng ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau, ta còn đang nhắm mắt, Lâm Uyển đã lay ta dậy, ném cho ta một bộ quân phục.

"Thanh nhi, mau thay đi!"

Ta mơ màng mở mắt, nhìn nam trang trước mắt khó hiểu.

Đây là muốn làm gì?

"Cha nói hôm nay dẫn chúng ta đi quân doanh xem một chút, cho muội chọn một nam nhân."

Ta: "......

16.

"Từ xưa tiểu bạch kiểm đều là Trần Thế Mỹ, vẫn là võ tướng tốt, tam quan ngay thẳng, tuyệt sẽ không vì lợi mà quên nghĩa. Tỷ tỷ trước kia nói với muội, muội còn không nghe, nhất định phải đi giúp đỡ Bùi Thiệu, đau lòng nam nhân là bắt đầu chuỗi xui xẻo của nữ nhân, biết không?"

Lâm Uyển một bên thao thao bất tuyệt, một bên thúc giục ta thay quần áo.

Ta bị nàng nói đến phiền não, tức giận quăng xiêm y sang một bên.

"Còn chê thanh danh ta chưa đủ kém sao, ngày hôm qua vừa bị người nói có gian phu, hôm nay lại đi quân doanh tìm nam tử, người bên ngoài sẽ nghĩ ta thế nào?"

Lâm Uyển lúng túng đứng lên.
"Thấy thế nào, thấy muội tích cực tiến bộ?"

Nàng nhìn sắc mặt xanh mét của ta, thử thăm dò đổi cách nói.

"Thấy muội hiên ngang bất khuất?"

"Một nam nhân không ổn, còn có trăm ngàn nam nhân tốt ở phía trước chờ muội!"

"Đương nhiên, ta không phải nói muội phải thử trăm ngàn lần, ta cũng không muốn xui xẻo như vậy, ý của ta là, cũ không đi mới không đến, chỉ cần muội tích cực tìm nam nhân, chắc chắn sẽ tìm được một nam nhân tốt."

Ta kinh ngạc nhìn Lâm Uyển, nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào.

Này nói đều là lí lẽ rối loạn gì vậy ? Lại còn trăm ngàn nam nhân, nữ tử trong kinh bị huỷ hôn một lần, trong tộc đã ghét bỏ nàng mất thanh danh, để cho nàng ra miếu tu hành đều có.

Thông huyện cách kinh thành không quá trăm dặm, tam quan lại có khác biệt lớn như vậy?

Ta một đầu mơ hồ, bị Lâm Uyển không ngừng thúc giục mà đổi xong quân trang, hai người chúng ta giả làm thân binh của phụ thân cưỡi ngựa đi theo phía sau ông.

Bản thân Lâm Thanh cũng biết cưỡi ngựa, ta ngồi trên lưng ngựa, cũng không dám đi quá nhanh, cha cũng nhân nhượng ta, cố ý thả chậm tốc độ ngựa.

17.

Chúng ta dọc theo đường lớn ra khỏi thành, đi về phía bắc ước chừng một nén nhang, chờ quẹo qua một khúc cua, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi.

Hai bên cỏ xanh như đệm, sóng xanh kéo dài vô tận, mãi cho đến cuối tầm mắt, từ đường chân trời, mặt trời đỏ thẫm đang mọc lên.

Ánh sáng lan toả, trên trời dày đặc mây trắng tuôn ra, trong lòng ta kích động, trong đầu chỉ hiện ra một câu nói.

"Thì ra bầu trời lại có thể lớn như vậy!"

Lâm Uyển ở bên cạnh cười ha ha.
"Ha ha ha, Thanh nhi, muội nói gì ngốc vậy, bầu trời là vô biên, vốn luôn lớn!"

"Vậy sao?"

Nhưng ta ở trong tường cung, nhìn thấy bầu trời, đều là những miếng đậu hủ bị tường vây tứ phía cắt thành.

Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói cái gì, Lâm Uyển bỗng nhiên kéo dây cương, chạy đến bên cạnh ta.

"Thanh nhi, chúng ta đua ngựa đi!"

Ta đang lắc đầu, một giây sau, Lâm Uyển cười xấu xa, đặt tay vỗ vào mông ngựa của ta, ngựa hí vang một tiếng, như mũi tên rời khỏi cung mà lao đi.

Ta kêu thảm một tiếng, cúi người ôm chặt lấy cổ ngựa.

Cảnh vật hai bên nhanh chóng lướt qua, ta vốn rất sợ hãi, nhưng gió xuân ở ngoại ô hôm nay thật nhẹ nhàng, thổi qua mặt mang theo hương hoa cùng cỏ xanh, sợ hãi qua đi, một cảm xúc lạ lẫm mà ta chưa từng có xuất hiện.

Tùy ý, vui sướng, tự do, làm cho người ta muốn hét lớn, muốn rơi lệ, muốn cất tiếng hát vang.

Trong cổ họng đè nén tiếng la hét muốn thoát ra, ta liều mạng nhẫn nại, giây tiếp theo, phía sau đã vang lên tiếng Lâm Uyển cười to.

"Aaaa - - thật thoải mái! Phụ thân, lại hát bài hát vùng Tây Bắc đi, ta thích nghe người hát."

Phụ thân cũng cười rộ lên, mắng:"Cái con khỉ con này, không có nửa điểm dáng vẻ khuê nữ."

"Làm Thanh nhi ngã xem ta có đánh con không!"

Một bên mắng, một bên lại hắng giọng, quả thật ngâm nga hát.

"Trước lấy Sơn Tây mười hai châu, đừng phân răng tướng đánh nha đầu.
Nhìn lại Tần Tắc thấp như ngựa, dần dần thấy Hoàng Hà thẳng bắc lưu.
Thiên uy cuốn địa quá Hoàng Hà, vạn lý Khương nhân tẫn Hán ca~"

Tiếng ca hùng hậu to rõ, ở trong thảo nguyên rộng lớn truyền đi rất xa.

18.

Đến quân doanh, phụ thân tự đi xử lý quân vụ, Lâm Uyển lôi kéo ta, lén lút, ở trong quân doanh khắp nơi tản bộ.

"Muội xem người này thế nào, người này chân dài!"

"Người kia thì sao, muội xem eo kia thật nhỏ, ta nghe nương nói, sau này có hạnh phúc hay không, phải xem eo nam nhân."

Mặt ta xấu hổ đến đỏ bừng, đưa tay che miệng Lâm Uyển.

"Tỷ điên rồi, cái gì cũng dám nói!"

Lâm Uyển thoải mái kéo tay ta ra.

"Thanh nhi, không phải ta nói muội nghe, thời điểm nương nói với muội những chuyện quan trọng này, muội phải chăm chú nghe, không có gì xấu hổ cả. Nhưng mà muội yên tâm, muội không hiểu về sau cứ việc hỏi ta!"

Nhìn bộ dáng chuyện đương nhiên của Lâm Uyển, ta thật sự không hiểu nổi.

Cha mẹ Lâm gia vì sao đem nàng dạy thành như vậy?

Cho nàng cưỡi ngựa, ở trên công đường cùng nam tử đánh nhau, mặc nam trang, tiến quân doanh, thanh danh như vậy, về sau ai dám cưới?

"Tỷ không quan tâm đến danh tiếng..."

Ta vừa hỏi một câu, Lâm Uyển liền không kiên nhẫn trợn trắng mắt.

"Dừng dừng dừng, đừng nói với ta chuyện đó. Người quan tâm thanh danh, tự nhiên sẽ đi cưới cô nương cũng quan tâm thanh danh, chúng ta cũng vậy, tự nhiên cũng có những người không thèm để ý đến ánh mắt người đời. Giống như chúng ta vậy, không gò bó nữ tử, cũng không coi trọng những thứ này, người như vậy gả đi, không phải vừa hợp sao?"

Ta trầm ngâm một lúc, phản bác:
"Cao môn đại hộ nào không để ý thanh danh của nữ tử?"

"Vậy thì đừng gả cho nhà giàu! Này, mau nhìn, nơi đó có người đang tắm rửa!"

Góc đông bắc quân doanh có một con sông, bên cạnh con sông còn có mấy cây đại thụ cành cây sum xuê, Lâm Uyển đè ta xuống đất, hai người chúng ta trốn sau cây, thò đầu nhìn về phía lòng sông.

Nhìn thoáng qua, ta mới kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng.

"Tại sao chúng ta lại nhìn trộm đàn ông tắm ở đây?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang