1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi bị huấn luyện quân sự được nửa năm rồi.

Xuyên không thành vợ lẽ, tôi tưởng mình sẽ là người phụ nữ dịu dàng, yếu đuối.

Ai ngờ lại bị huấn luyện thành nữ binh hung hãn.

Sáu bà vợ trước đều bị phơi nắng, da đen như bánh mật.

Dáng người bọn họ khỏe khoắn, mặc sườn xám cũng không che được cơ bắp cuồn cuộn.

Tư lệnh đại nhân rất hài lòng.

Quyết định thưởng cho chúng tôi chạy thêm hai vòng.

Tôi "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng.

Tư lệnh đại nhân rất đẹp trai, nhưng nhìn mặt anh tôi lại thấy sợ hãi.

Chỉ nhìn thôi là đã chân mềm nhũn.

"Tiểu Thất, em có gì muốn nói không?"

Bà sáu vội vàng đỡ tôi dậy.

Vừa cười ha hả với Tư lệnh đại nhân, vừa nghiến răng nói nhỏ.

"Bảy ơi, nếu không đứng dậy, coi chừng còn bị phạt thêm hai vòng nữa."

Tôi muốn trốn, nhưng lại không trốn được.

Bà sáu và bà năm mỗi người kẹp một tay tôi bắt đầu xoay vòng, nhảy lên tiến về phía trước với tốc độ chóng mặt.

Thật sự.

Ngay cả trong mơ tôi cũng đang chạy tập thể dục.

2.

Tôi được khiêng về nhà.

Nằm trên giường tôi lim dim mắt ra lệnh cho Tiểu Thúy.

"Xoa bóp chân cho chị đi, đừng ép chị phải cầu xin em."

Hôm nay Tiểu Thúy đặc biệt khỏe khoắn. Thoải mái đến mức tôi không khỏi thở dài thườn thượt.

"Cao hơn một chút, ừ, đúng rồi, lát nữa thưởng cho em một nụ hôn."

"Thân thể Tiểu Thất đúng là yếu ớt."

Giọng nói này.

Tôi bật dậy như con cá chép.

Quả nhiên là con chó tư lệnh kia, Phó Kinh Luân.

Tôi vội vàng thanh minh.

"Không yếu, không yếu, em còn có thể chống đẩy năm mươi cái."

"Được thôi."

Phó Kinh Luân đứng dậy, ôm lấy cánh tay tôi để nhường chỗ.

"..."

Làm ơn bắn chết tôi đi, tôi không muốn sống thêm một ngày nào nữa, tôi dứt khoát buông xuôi, nằm trên giường giả chết.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Phó Kinh Luân.

Một lúc sau, bàn tay to lớn đầy sức mạnh lại đặt lên chân tôi. Nhấn từng cái một, lực đạo không nhẹ cũng không nặng.

Đây vốn là một cơ hội tuyệt vời để làm thân với anh. Nếu như tôi không ngủ thiếp đi.

3.

Mở mắt ra, tôi không thấy bóng dáng Phó Kinh Luân đâu.

Vốn dĩ anh sẽ không ngủ qua đêm ở phòng vợ lẽ. Vợ cả nói thậm chí anh cũng không ngủ ở phòng bà.

Chúng tôi đều lén lút nói Phó Kinh Luân là do luyện võ quá độ từ nhỏ nên hư hao. Chỉ có thể cưới một lũ vợ lẽ để che giấu sự thật bản thân không được.

Tôi lắc đầu.

Tư lệnh đại nhân vừa cao vừa tuấn tú. Nếu không suốt ngày lêu lổng, ở thời hiện đại chắc chắn có thể trở thành một minh tinh lớn.

"Tiểu Thúy, mấy giờ rồi, sao còn chưa thổi còi?"

Đến giờ này nên chạy thể dục buổi sáng.

"Tư lệnh đại nhân nói, hôm nay nghỉ một ngày. Là do hôm qua thấy ngài mệt mỏi, nên thương xót cho ngài chứ gì."

Tiểu Thúy vừa bưng nước cho tôi rửa mặt, vừa nháy mắt lia lịa với tôi.

Tôi "xì" một tiếng.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nửa năm nay, thời gian nghỉ ngơi có thể đếm được trên mười ngón tay.

Bỗng nhiên rảnh rỗi, chúng tôi lại không biết phải làm gì.

"Ngồi một lúc đi, gần đây chị nghiên cứu ra tư thế mới, ngồi thiền cũng có thể rất tao nhã."

Vợ hai vừa mở miệng đã nói ra. Tôi suýt chút nữa bị hạt dưa chưa nuốt xuống nghẹn chết.

"Có tiền đồ! Chơi mạt chược không, tay ngứa rồi."

Vợ năm cau mày, không mấy tán thành.

"Tư lệnh đại nhân nói, tránh xa cờ bạc và ma túy, bình an cả đời."

Tôi trợn trắng mắt, bỗng nhớ ra cái gì, kích động nói: "Nghe nói tiểu thư Kim gia du học trở về đã liên tục mở tiệc mấy ngày, chúng ta cũng đi góp vui chứ?"

Vợ tư xua xua tay.

"Tư lệnh đại nhân nói, phải giảm bớt xã giao vô dụng."

"Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho! Các người đều bị con chó Phó Kinh Luân tẩy não rồi!"

Tôi "bốp" một cái đập xuống bàn, hạt dưa rơi vãi khắp nơi.

Trong trà đình bỗng chốc im bặt.

Tôi cho rằng bọn họ đều bị khí thế của tôi trấn áp.

Chỉ có vợ sáu ở dưới gầm bàn ra sức kéo tay áo tôi.

Tôi theo ánh mắt của cô nhìn sang.

Đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Phó Kinh Luân.

Anh đứng ở bờ cầu đối diện, vẫy tay với tôi.

"Tiểu Thất, qua đây, chúng ta thảo luận xem thế nào là con chó."

4.

"Con chó sao... ừm... bỗng nhiên em nhớ ra thầy Lưu Tồn đã nói... ơ không phải..."

Tôi bứt rứt ngón tay đứng trước mặt Phó Kinh Luân, não như bị nhét một đống cuộn chỉ rối.

Nhìn lại Phó Kinh Luân.

Một tay anh đỡ chén trà, tay kia cầm nắp chén, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, giống hệt chủ nhiệm lớp của tôi.

"Nói dối, tiếp tục nói dối. Thầy giáo tiếng Anh mà tôi mời cho em dạy em cái gì?"

"...."

"Cháu sai rồi ông nội ơi! Lần sau cháu không dám nữa đâu."

Tôi "á" một tiếng lao tới ôm lấy chân Phó Kinh Luân.

Chén trà bị va đổ, suýt rơi vào người tôi, may được Phó Kinh Luân dùng tay kia đỡ lại.

Mu bàn tay dính nước trà lập tức đỏ bừng.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Cũng không kêu "á" nữa, ngơ ngác nhìn Phó Kinh Luân.

"Ông nội..."

"Ông nội sớm muộn gì cũng bị em chọc tức chết!"

Huhuhu.

Sau một lúc lâu, trên đỉnh đầu vang lên giọng Phó Kinh Luân bất lực.

"Rất muốn ra ngoài chơi?"

5.

Phó Kinh Luân nói sẽ dẫn tôi đi xem kịch vui.

Tôi vui vẻ tung tăng theo sau, khi đã ngồi dưới sân khấu, tôi mới vỡ lẽ, kịch vui này không giống như tôi tưởng, tôi ăn hết mớ mứt kẹo được bày sẵn. Phó Kinh Luân chỉ tay, người ta lại mang ra một mẻ mới.

Tôi chống đầu mơ màng sắp ngủ, có hơi hối hận vì không ở nhà xem vợ hai tập luyện.

"Chú ý tư thế ngồi.", Phó Kinh Luân nghiêm giọng nhắc nhở.

Miệng tôi đáp "Vâng", nhưng vẫn chẳng buồn nhúc nhích.

"Ôi, Phó tư lệnh."

Một người đàn ông mập mạp đội mũ quân nhân đi đến trước mặt. Hắn béo núc ních, mặt đầy nếp nhăn, hai bên còn ôm eo hai cô gái xinh đẹp.

Tôi liếc mắt sang chỗ khác, không muốn nhìn, nhưng không thành công.

"Đây là vợ lẽ mới à, Phó tư lệnh quả có phúc khí, đẹp hơn mấy cô nhà tôi nhiều."

Ánh mắt gã béo lướt qua người tôi, nước miếng suýt chảy ra.

Tôi ghê tởm, vội vàng nhìn sang Phó Kinh Luân.

Nhưng anh lại hiểu lầm ý tôi. Bàn tay anh bao trùm lên mu bàn tay tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Sau đó quay sang gã béo: "Tổng tham mưu trưởng thật tao nhã."

"Không bằng tư lệnh đại nhân."

Gã béo tiến lên hai bước bắt tay Phó Kinh Luân.

Bắt tay xong, hắn lại đưa tay về phía tôi.

Thời kỳ này, nghi thức hôn tay du nhập từ phương Tây đang thịnh hành, nhưng tôi thực sự không muốn bị con heo này hôn. Thấy tôi không có ý định đưa tay, sắc mặt gã béo thay đổi.

"Không nể mặt à? Tuy chỉ là vợ lẽ, nhưng Tư lệnh đại nhân cũng nên dạy dỗ chút phép tắc."

"Người của tôi, không cần Tổng tham mưu trưởng chỉ điểm", Phó Kinh Luân cười nói.

Tên đàn ông bụng phệ đành miễn cưỡng cho qua. Trước khi đi, ánh mắt lén lút lại không cam tâm của hắn vẫn còn lướt trên người tôi. Hắn quay đầu nói gì đó với người phụ tá bên cạnh.

Về nhà, tôi càng nghĩ càng bồn chồn. Tôi đi theo Phó Kinh Luân đến mọi nơi, mặt dày bám lấy anh.

Vợ sáu trêu chọc Phó Kinh Luân, nói tôi chỉ sau một ngày không gặp đã trở thành con gái cưng của Tư lệnh.

Phó Kinh Luân nhìn thấu tâm tư của tôi. Anh xoa đầu tôi, "Đừng sợ, đây là phủ tư lệnh, không ai dám làm gì đâu."

Tôi gật đầu, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng được thu lại.

Lúc này, tên đàn ông bụng phệ đến, lấy cớ tặng quà, hắn thực sự dám làm càn trong phủ tư lệnh.

Bàn tay đầy mỡ ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trên người hắn.

"Cái gì Trần Đại Tiêu muốn, chưa bao giờ có chuyện không có được."

Tôi bị đè ép đến mức không thở nổi. Nhưng càng vùng vẫy, Trần Đại Tiêu càng trở nên hưng phấn. Giữa lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng vải áo bị xé rách.

Xong rồi.

"Thư giãn đi, anh đảm bảo sẽ khiến em sung sướng."

"Thư giãn đi, tao đảm bảo sẽ cho mày chết không quá khó coi."

Một khẩu súng đặt ở đầu Trần Đại Tiêu.

Vừa nhìn thấy Phó Kinh Luân, nước mắt tôi không ngừng tuôn ra.

Trần Đại Tiêu giơ hai tay lên cao, từ từ lùi ra sau, trên mặt vẫn nở nụ cười.

"Đùa thôi, tôi chỉ đùa với cô ấy một chút thôi."

Phó Kinh Luân cởi áo khoác choàng lên người tôi.

Sau khi cài nút áo cho tôi, anh đưa khẩu súng trong tay cho tôi.

"Tiểu Thất, bình thường anh dạy em thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang