1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ta đem theo tay nải, vừa chuồn ra khỏi Quảng Hàn cung thì gặp Lão Hồ, củ cà rốt cách vách.

Lão tỏ vẻ thông cảm nhìn ta: "A Ngọc, lại đi đấy à?"

Ta trịnh trọng gật đầu.

Phải đi, tất nhiên phải đi!

Quảng Hàn cung này, một ngày ta cũng không ở nổi nữa!

"A Ngọc, ta nói này, hay là người cứ nghe lời đi."

Lão Hồ trong tay bưng một bát tiên lộ (giọt sương tiên), đưa tay lau miệng,

"Quảng Hàn cung có cái gì không tốt chứ, tiên lộ thì được uống no say, ta nghe nói người phàm rất tàn bạo, thích ăn nhất là đầu thỏ cay tê đấy."

"Loại thỏ con như ngươi, chậc chậc, không ổn chút nào!"

Ta gượng cười đi về phía lão. "Không biết lão đã từng nghe nói chưa, thỏ thích nhất là cà rốt, cà rốt vừa ngọt lại vừa giòn, là món ăn tuyệt hảo đấy!"



Lão liếc ta một cái, trên mặt đột nhiên hiện lên mấy phần hoảng sợ, lão thậm chí còn ném cả tiên lộ trong tay đi, quay đầu trở về nhà.

Lão già nhát gan như này mà còn dám hù dọa ta!

Ta đã sớm nghe ngóng rồi, loại thỏ có ngàn năm đạo hạnh giống như ta, đến nhân gian cũng có thể biến thành hình người, làm sao có thể bị làm thành đầu thỏ cay tê?

Lão Hồ này chỉ nói nhảm thôi nhưng lần này lão rời đi quá nhanh, ta còn chưa kịp nói tạm biệt với lão.

Ta lắc đầu, lau nước mắt, "Lão Hồ à, lần này từ biệt, đời này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại, lão cố gắng tu hành, kiếp sau đừng làm cà rốt nữa."

"Ngươi đừng nói ta nữa, nhìn xem sau lưng đi!" Thanh âm của Lão Hồ theo gió bay tới.

Không thể nào, không thể nào xui xẻo như vậy được.

Sau lưng lạnh toát, ta run rẩy xoay người lại.

Tay nải ta thu nhập rất lâu mới được bị một tay của Trưởng Dã bắt lấy, hắn giống như cười mà không phải cười, lấn người tới gần ta.

2.

"A Ngọc, lại muốn đào hôn à?"

*đào hôn: chạy trốn khỏi đám cưới

Không sai, ta là thỏ ngọc.

Nhớ ngày đó cả nhà Ngọc Đế phi thăng, kinh động đến cả nửa làng.

Phi thăng thành tiên, ai không muốn?

Cả đoàn người và động vật đều vọt tới, bám lấy hàng rào nhà Ngọc Đế không buông, muốn theo ngài về trời.

Ta không muốn làm thần tiên, lại bị nhét vào vườn rau nhà Ngọc Đế.

Người đông quá, bay lên không nổi, Ngọc Đế nhẫn tâm, phá hủy tất cả hàng rào, bỏ lại một nửa số người, mới thành công bay lên.

Ta cứ như vậy từ một con thỏ bình thường, biến thành thỏ ngọc trong truyền thuyết dân gian, sống trong Quảng Hàn cung của Trưởng Dã.

Nhưng cái truyền thuyết dân gian này, cũng có hơi thái quá.

Trưởng Dã bị đồn thành Hằng Nga Tiên Tử, nhưng hắn là chiến thần uy danh hiển hách của Cửu Trùng Thiên, là tiên nam.

Mà ta tại Quảng Hàn cung ăn ngon uống sướng, Cửu Trùng Thiên lại có phòng tiên dược, nên cũng không cần ta thở hổn hển đi đào thuốc luyện dược.

Chính là cái tên Trưởng Dã này, hắn luôn luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta.

Theo lời của Lão Hồ, đó chính là dùng ánh mắt không mấy trong sạch nhìn ta.

Cũng may hắn thường xuyên ra ngoài chinh chiến tứ phương, một năm có đến chín tháng ở bên ngoài.

Nhưng cách đây không lâu, Ngọc Đế đột nhiên hạ chỉ, ban hôn cho ta với hắn?

Ta sầu đó.

Như vậy sao mà được?

Cái tên Trưởng Dã này hỉ nộ vô thường, giết người không chớp mắt, không vui thì đi lấy lại đất đã mất, khiến ma tộc mỗi khi nhìn thấy hắn chân tay đều nhũn cả ra.

Ta chỉ là một con thỏ, lỡ như ngày đẹp trời nào đó chọc hắn không vui thì phải làm sao?

Ta đi tìm Ngọc Đế xin từ hôn, ngài lại lộ vẻ mặt căng thẳng từ chối ta,"A Ngọc à, ngươi dù đã phi thăng thành tiên nhưng tình trí lại chưa mở, không hiểu tình yêu nam nữ. Trưởng Dã mến mộ ngươi đã lâu, sau này có hắn dạy cho ngươi, trẫm cũng yên lòng."

Ta càng buồn.

Từ hôn không thành, vậy ta chỉ có thể đào hôn.

Nói là làm liền, đêm hôm đó, ta thu thập đồ dùng, bỏ vào tay nải, chuẩn bị xuống phàm.

Sau đó thì bị Trưởng Dã bắt rồi.

3.

Ta lại bị Trưởng Dã mang trở về Quảng Hàn cung.

Trước khi vào cửa, lão Hồ hướng ta phất phất tay, làm khẩu hình: "Bảo trọng."

Ta rưng rưng gật đầu, ngẩng đầu nhìn trời một chút.

"Ánh nắng ban ngày đẹp đẽ như vậy, về sau cũng không thấy được nữa."

Đào hôn nhiều lần như thế, Trưởng Dã tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, tất nhiên hắn sẽ gi.ế.t ch.ế.t ta rồi làm món đầu thỏ cay tê. 

Trưởng Dã cười lạnh một tiếng.

Ta bị hắn kéo vào tẩm điện, tay nải sớm đã bị ném đi đâu không biết, hắn ép người ta dựa vào cửa, đưa tay đệm ở sau gáy của ta.

Trưởng Dã nhìn ta chằm chằm, mắt đen như mực, mặt không biểu tình.

Ta run lẩy bẩy, vội vàng nhận sai.

"A Ngọc," Hắn đột nhiên tới gần ta, hơi thở ấm áp phả vào cổ ta, "Em thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"

*lời editor: mí bà thích dịch nàng hay em hơn, tự nhiên tui thấy dịch em cũng tình tình ><

Tôi chết lặng.

Hiểu cái gì chứ?

Hắn cúi đầu nhìn ta, như muốn nhìn thấu, chúng ta nhìn nhau chằm chằm, một lúc sau, Trưởng Dã đột nhiên thở dài.

"Quên đi, nếu em không hiểu, ta sẽ dạy cho em."

Ta đột nhiên cảm thấy sự ấm áp trên bờ môi, môi hắn đang bao phủ lấy môi ta.

4.

Sau ngày hôm đó, Trưởng Dã đã lập một kết giới ở Quảng Hàn cung.

Lão Hồ mang theo các huynh đệ tỷ muội đến gặp ta, cùng xuất thân từ một vườn rau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

"A Ngọc, chiến thần nói thế nào?" Lão Hồ bưng lấy tiên lộ, ừng ực uống một ngụm.

Trưởng Dã nói thế nào?

Ngày đó hắn buông ra ta, ánh mắt mờ mịt nhìn không rõ ý vị, lại hung hăng cắn môi dưới của ta.

"Lần sau lại đào hôn, trừng phạt sẽ không đơn giản như vậy nữa."

"Nhỏ không có lương tâm."

Ta chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trong người hơi bỏng rát

Chắc là Quảng Hàn cung nóng quá!

"Hắn... hắn không nói gì cả." Ta ấp úng.

"Ồ," Lão Hồ có chút thất vọng, quay đầu nhìn về phía cải trắng tiên, "Tiểu Bạch, ngươi vẫn là nên tự do tung hoành đi, nam nữ chính ở dân gian không phải đều như này sao?"

(bạn Cải trắng tiên viết tiểu thuyết, nhưng mà cà rốt bảo nam nữ chính ở dân gian đơn thuần quá nên bảo bạn cải cứ tự do "sáng tạo")

Nam nữ chính?

Như này là như nào?

Ta hơi sững sờ, lại nhìn thấy Tiểu Bạch trong tay cầm một quyển sổ tiên, dùng sức viết, không biết đang viết cái gì.

Ta đưa tay chộp lấy nó.

Chiến thần nhéo cằm nhỏ Ngọc Linh Lung và mỉm cười quyến rũ: Nữ nhân, em đã thành công thu hút sự chú ý của ta.】

【 Tiểu Ngọc quật cường ngoảnh gương mặt qua một bên: Ta sẽ không khuất phục!】

【 Chiến thần nghiến răng nghiến lợi: Nữ nhân, em đang chơi đùa với lửa.】

【 Nữ nhân, chính em là người thắp lửa, tự mình dập tắt đi!】

Từng dòng chữ nhìn thấy mà giật mình, ta tuyệt vọng khép lại sổ tiên, lại thấy được một hàng chữ lớn.

【 Từ chối nhà hào môn: Tiểu thỏ Ngọc trốn chạy 99 lần 】

99 lần chạy trốn của thỏ ngọc.

"Không tệ đúng không?" Tiểu Bạch hất cằm kiêu ngạo, "Ta đã cho lên nhiều giá sách, tất cả tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên đều đang đọc, tiền nhuận bút tháng này của ta là hơn 9.000 khối linh thạch đấy!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Bạch hiện tại đã thành tác giả tiểu thuyết hàng đầu Cửu Trùng Thiên rồi đấy!" Hẹ tiên đi theo gật đầu.

"Vậy sao?" Ta nghiến răng nghiến lợi.

"Ờ...đương nhiên là mượn tư liệu của ngươi và chiến thần đại nhân dùng một chút hei hei hei hei..."

"Là một chút sao?!"

"Một chút....nhiều hơn một chút một xíu..."

Ta ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, không để cho nước mắt chảy xuống.

"A Ngọc, Tiểu Bạch cũng không viết gì nhiều." Lão Hồ trấn an ta, " Đừng để ý làm gì, mọi người đều là bạn tốt, đều là bạn tốt."

Không viết gì nhiều?

Đều như thế kia rồi mà kêu không viết gì nhiều?

Toàn bộ tiên nữ của Cửu Trùng Thiên đều đang lưu truyền, lỡ như truyền đến tai Trưởng Dã...

Ta không dám nghĩ.

"Thỏ thỏ sẽ không làm thế đâu." Ta ủ rũ cụp đầu nói.

(*editor: thỏ ngọc tự nói với Trưởng Dã...)

Tiểu Bạch lắc đầu, khó hiểu nói: "A Ngọc, con người không phải con thỏ, sao biết được niềm vui của thỏ?"

[......]

Sau khi bọn họ rời đi, trong lòng ta càng thêm thấp thỏm.

Hôm qua vừa mới khiêu khích Trưởng Dã, nếu thứ này bị hắn phát hiện, chắc hắn sẽ lộ..t da con thỏ sống như ta mất.

Ta sầu lại càng thêm sầu!

Ta đang nghĩ ngợi thì Trưởng Dã quay lại rồi.

Hắn sải bước đi vào, trong tay cầm một gói bánh trung thu rồi đưa nó cho ta.

Ta nịnh nọt cười với hắn, giây tiếp theo, ta thấy tay phải hắn biến ra một cuốn sổ tiên, môi mỏng khẽ nhếch:
"Nữ nhân, em đang chơi đùa với lửa."

"Đáng chết, dường như ta đã yêu em rồi."

Mắt ta mở to.

Trong tay Trưởng Dã rõ ràng là cuốn【 Từ chối nhà hào môn: Tiểu thỏ Ngọc trốn chạy 99 lần 】kia.

"Ngươi nghe ta giải thích!" Ta khóc không ra nước mắt, "Đây là Tiểu Bạch viết, không liên quan tới ta..."

"Ta biết."

Trưởng Dã gật gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười, "Ta còn thưởng cho hắn 9.000 khối linh thạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang