2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Thoại bản của Tiểu Bạch ngày càng nổi tiếng.

Thậm chí có tiên nữ đến Quảng Hàn cung xem ta trông ra sao.

Ta ngồi bên cổng vào của Quảng Hàn cung, ngước mặt 45 độ nhìn trời, các nàng bên cạnh ta đang tám chuyện: "A Ngọc tiên tử, bên dưới của chiến thần thật sự..."

"Phóng khoáng man dại như thế sao?"

Ta vô lực lắc đầu.

Còn lâu mới phải

Thoại bản của Tiểu Bạch, chín phần là bịa chuyện, ăn nói xà lơ.

Chiến thần trong tác phẩm của nàng không hoàn toàn giống Trưởng Dã trong hiện thực, có thể nói là không có liên quan gì với nhau.

Trưởng Dã làm sao nói ra những lời ngu xuẩn như thế được.

Cái gì mà nữ nhân em đang đùa với lửa, ta nhìn một chút đều tê cả da đầu.

Các nàng thất thần nhìn nhau, tựa hồ đối với đáp án của ta không hài lòng lắm.

"A Ngọc tiên tử, chiến thần kia bình thường đối xử với ngươi tốt không?"

Ta thành thật gật đầu một chút.

Trưởng Dã đối với ta quả thực là không tệ

Hắn biết ta thích ăn nhất là bánh ngọt nguyệt lộ, mỗi lần trở về đều mang cho ta một túi lớn.

Cũng chưa từng có hành vi nào vượt quá khuôn phép, trừ lần đó.

Chỉ là chẳng ai hoàn mỹ, Trưởng Dã cái gì cũng tốt, nhưng hắn có tai mắt khắp nơi, tính chiếm hữu quá mạnh.

Ta đào hôn chạy trốn chín mươi chín lần, mỗi lần đều bị bắt dễ dàng bắt được.

Sầu a.

Ta thở dài.

"Vậy các ngươi có phải là thường xuyên..."

Thần sắc mọi người phút chốc ám muội, nháy mắt ra hiệu nhìn ta, ta sửng sốt chớp mắt một cái, không tự chủ được nghĩ đến cánh môi mềm mềm của Trưởng Dã.

"A Ngọc tiên tử, ngươi đỏ mặt cái gì?"

Ta lắc đầu như trống bỏi, vội vàng xua tay: "Không có, không có, ta và Trưởng Dã không có gì với nhau cả."

"Ta biết mà! Trưởng Dã chiến thần sao có thể để ý nàng chứ?"

Bên tai vang lên một giọng nói lanh lảnh, ta quay đầu lại thì nhìn thấy kim thỏ tiên tử ở nhà bên.

*kim thỏ tiên tử: thỏ tiên màu vàng

Nàng ấy đứng ngược sáng, trước mặt ta, khoác lên người phục trang đẹp đẽ, trang sức óng ánh, nhìn ta với ánh mắt khinh thường.

"Kim thỏ tiên tử, cô cũng tới nghe tám chuyện à?"

"Vừa đứng lúc, cô và A Ngọc đều là thỏ, là cùng một tộc đó."

Lão Hồ chủ động chào hỏi, thể hiện sự thân thiện.

Kim thỏ tiên tử xù lông lên: "Cà rốt tinh nhà ngươi nói bậy bạ gì đó! Cô ta chỉ là con thỏ thấp hèn xuất thân từ một vườn rau bình thường, sao có thể so sánh với ta?

Ta rất tán thành, gật đầu biểu thị đồng ý.

Kim thỏ tiên tử nói không sai.

Mặc dù mọi người đều là thỏ, nhưng ta chỉ là một con bị đẩy vào vườn rau, kim thỏ tiên tử là con ngự thỏ mà Vương Mẫu nương nương rất yêu quý.

Thế sự vô thường, cùng là thỏ nhưng số mệnh lại khác biệt.

"Mọi người đều là thỏ, hòa thuận xíu đi mà." Lão Hồ lẩm bẩm.

"Ngươi im miệng!" Kim thỏ tiên tử liếc xéo lão, "Không phải ngươi vì nàng leo được lên người chiến thần mà đến đây nịnh nọt sao? Sao nào? Quả nhiên là lão cà rốt không cần mặt mũi!"

Ta không vui nữa.

Kim thỏ tiên tử luôn có thái độ thù địch với ta, nhưng ta là một con thỏ tốt bụng, dựa trên nguyên tắc từ bi nên không bao giờ so đo với cô ta.

Nhưng nàng ta thế mà bắt nạt lão Hồ!

Ta là tỷ muội khác họ của lão Hồ, sao có thể chịu đựng được việc này chứ?!

Với ta, nếu có thể làm được thì ta sẽ không bao giờ đi rêu rao.

Kim thỏ vẫn đứng đó, ta bước tới, đẩy một cái làm nàng ta loạng choạng.

Nàng không phòng bị, ngã ngồi trên mặt đất, đầu đầy châu ngọc lắc lắc, không thể tin được nhìn ta.

"Ngươi dám đẩy ta?"

Ta không để ý tới nàng.

Kim thỏ càng gấp hơn, "Ngươi chỉ dựa vào chút phong lưu của mình mà có được hôn ước với chiến thần, còn không biết xấu hổ quấy rầy chàng không buông!"

Ta kinh ngạc.

Con thỏ vàng này lại nói hươu nói vượn cái gì vậy chứ?

Ta mê hoặc chiến thần? Ta chẳng biết xấu hổ?

Ta chính là một con thỏ, một con thỏ đáng thương bị vận mệnh chèn ép!

Ta nào có muốn mối hôn sự này, là Trưởng Dã không thả ta đi đó được không?

Cũng may tất cả mọi người đều có mắt, có người do dự một chút nhắc nhở nàng: "À... Cái này, hình như là chiến thần đi cầu Ngọc Đế ban hôn, A Ngọc tiên tử đào hôn 99 Lần, đều bị chiến thần mang trở về."

Kim thỏ đen mặt.

Bọn này ban đầu lông có cả màu đen cả màu vàng nhưng sau khi phi thăng thì biến cả thành vàng, giờ lông còn đen hơn lúc trước.

"Ngươi kêu căng như vậy, ta muốn xem xem chiến thần có dung túng cho ngươi không."

Ta trợn tròn mắt, "Có thể dung túng cho ta hay không cũng là quyết định của Trưởng Dã, còn có thể để Trưởng Dã vì ta mà dung túng hay không là ở bản lĩnh của ta."

Lão Hồ giơ ngón tay cái lên: "A Ngọc thật tuyệt!"

Mọi người cùng nhau phá lên cười, thỏ vàng tức giận đứng dậy, đột nhiên chế nhạo ta: "Chiến thần là nể mặt Ngọc Đế mới cho ngươi thể diện."

"Ngươi thật sự cho rằng mình là bảo bối của chiến thần sao? Chiến thần một năm chín tháng không trở về Quảng Hàn cung, ta nghĩ cũng là bởi vì không muốn gặp ngươi."

Trưởng Dã không muốn gặp ta?

Một loại cảm xúc kỳ quái chợt trào lên trong lòng, bóp lấy tim ta, làm ta có chút hoảng.

"Ta nói không sai chứ?" Kim thỏ đắc ý liếc nhìn chúng tiên.

Ta bị kích thích bởi ham muốn chiến thắng của nàng ta, cười lạnh một tiếng.

"Sai rồi! Không phải Trưởng Dã không muốn gặp ta, mỗi ngày chàng đều nhớ ta muốn chết!"

"Đừng nhìn chàng ở bên ngoài cao ngạo, lạnh lùng như vậy, trở lại Quảng Hàn cung liền bám lấy ta không buông."

"Ta đào hôn chàng đều gấp đến khóc, quỳ, cầu xin ta đừng đi!"

"Có một điều ngươi nói không sai, ta chính là bảo bối của Trưởng Dã. Ngươi lo lắng à? Ghen tỵ sao? Hay là đố kị?"

Ta càng nói càng hăng hái, Tiểu Bạch dần thay đổi sắc mặt, đưa tay kéo kéo ta.

"A Ngọc, đừng nói nữa."

Mọi người nghe được liền sửng sốt, đều nói không nên lời, sắc mặt kim thỏ lúc xanh lúc trắng, trong lòng ta thoải mái cực kỳ, ta thở phào nhẹ nhõm.

Đằng sau im bặt.

"Trưởng Dã chiến thần," Kim thỏ chỉ vào người ta,"Nàng ta ở bên ngoài vu khống chàng!"

Trưởng Dã?

Không phải đâu.

Sao mà xui xẻo vậy chứ?

Ta quay người, vẻ mặt cầu xin, lại đụng vào hắn đang ngậm lấy ý cười trong mắt.

Ta tuyệt vọng. hai mắt nhắm nghiền.

Xong đời.

Trưởng Dã là thần tiên luôn mình trong sạch, thanh danh bên ngoài từ trước đến nay đều tốt nhất thiên giới, hôm nay nghe thấy ta nói bậy một đống, chỉ sợ muốn gi.ế.t ta ngay lập tức luôn.

Còn không gì nữa, đang cười kia kìa.

Quảng Hàn cung, không cần để cơm tối cho ta nữa.

Thỏ à lần này mày tiêu rồi.

Trong đầu ta hiện lên vô số kiểu chết, càng nghĩ càng phiền muộn, tiếng bước chân bên tai càng rõ hơn, thậm chí ta còn cảm nhận được hơi ấm của hắn.

Mùi thơm của bánh nguyệt lộ đọng lại trong mũi, nhưng lòng ta đã tuyệt vọng, căn bản không để ý tới.

Sau khi ta chết sẽ biến thành vị gì?

Cay tê? Ngũ vị hương?

Cũng không thể ăn sống nhỉ?

"Hồi cung." Trưởng Dã và ta mười ngón đan xen, hắn kéo ta về Quảng Hàn cung.

Trước khi vào cửa, hắn đột nhiên quay đầu.

"Làm sáng tỏ với các vị một chút, lời A Ngọc nói chính là sự thật, cũng không phải lời đồn."

Trưởng Dã cụp mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên ý cười: "Cô ấy là của ta, là bảo bối tối thượng."

Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cửu Trùng Thiên bao gồm vạn vật trên thế gian, có thể quan sát chúng sinh bất kỳ đâu.

Che chở tam giới, chiến thần Trưởng Dã, giờ phút này trong mắt lại chứa vẻn vẹn một mình ta.

Những cơn gió lạnh thổi quanh người nhưng ta lại cảm thấy nóng hơn, tay đổ đầy mồ hôi.

Ma xui quỷ khiến, ta đưa tay bưng kín tim.

Ở nơi đó, tựa hồ có người đang ở bên trong nhảy nhót, lại ở chính giữa đốt lên những quả pháo hoa nổ tí tách.

Thật kỳ lạ.

6.

Ta mất ngủ.

Ta vốn dĩ là người ăn no uống say, không lo nghĩ chuyện gì.

Nhưng bây giờ, bánh nguyệt lộ đối với ta đều tẻ nhạt vô vị.

Bảo bối tối thượng trong lời của Trưởng Dã rốt cuộc là như thế nào?

Ta khổ sở suy nghĩ vài ngày, thẳng đến lúc tin tức Trưởng Dã muốn cải trang vi hành Ma Giới truyền đến ta cũng chưa nghĩ ra.

Khoan đã.

Trưởng Dã muốn đi Ma Giới?

Vậy ta chẳng phải là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang