1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ta dè dặt đứng thành hàng với một nhóm nữ tử.

Nhìn công chúa điện hạ dung mạo đẹp tựa thiên tiên ngồi phía trên, trong lòng càng thấy hoảng sợ hơn.

Ta là tiểu thiếp của phò mã, một tiểu thiếp thậm chí còn không được ghi vào gia phả.

Còn Công chúa điện hạ là chủ mẫu của chúng ta.

Ta từ nhỏ trong nhà đã nghèo khó, vì nuôi em trai, phụ mẫu đã sớm bán ta vào phủ công chúa làm nô tì.

Vì bị bán làm nô tì ti tiện, nên ta luôn là nô tì thấp kém nhất, hàng ngày phụ trách những công việc bẩn thỉu của phủ công chúa.

Ta vốn tưởng mình có thể sống như thế này đến hết đời, nhưng đúng lúc đó, Công chúa Điện hạ xuất hiện.

Sau khi nhìn ta thật sâu, nàng mỉm cười, nâng cằm ta lên, nói hai chữ: "Không tồi, không tồi."

Lúc đó, ta còn không biết công chúa có ý gì.

Nửa đêm ngày thứ hai, thái giám bên cạnh công chúa điện hạ tới đưa ta đi.

Sau đó ta trở thành tiểu thiếp của phò mã.

Phò mã là một người phong lưu, tuy đã lấy công chúa điện hạ triều Đại Kim, nhưng hắn vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trước khi ta đến, phò mã đã nạp chín tiểu thiếp.

Công chúa điện hạ vậy mà không hề quan tâm chút nào, thậm chí việc này còn khiến đương kim thánh thượng rất tức giận, nhưng Công chúa điện hạ vẫn như trước bảo vệ phò mã.

Mọi người trong kinh đều nói, công chúa xinh đẹp nhất Đại Yến lại là người si tình.

Còn ta, không biết có phải là vì Công chúa điện hạ đích thân đưa ta đến đây hay không, mà phò mã không thích ta.

Sau khi ta trở thành tiểu thiếp thứ mười, phò mã chưa bao giờ bước vào phòng ta.

Ta chính là tiểu thiếp không được yêu thích nhất của phò mã.

Nhưng may mắn là, Công chúa Điện hạ xem như là chăm sóc ta, còn ta sau khi trở thành tiểu thiếp cũng xem như hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng mặc dù Công chúa điện hạ đối với ta rất tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy công chúa, ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Khí chất trên người của Công chúa Điện hạ thực sự quá mạnh mẽ.

Ta nghĩ, đây hẳn là khí chất của người trong hoàng gia.

2

Ta thận trọng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Công chúa.

Lúc này, Công chúa Điện hạ đang thẳng lưng ngồi trên ghế cao, tay phải chống cằm, khuôn mặt thanh tú trông rất chán nản.

Ánh mắt nàng ấy lưu chuyển, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, rất dụ người.

Ta ngơ ngác nhìn công chúa điện hạ khuynh quốc khuynh thành.

Công chúa xinh đẹp như vậy, làm sao phò mã lại yêu thích nữ nhân khác?

"Nhược Nhược, ngươi nhìn bản cung như vậy, trên mặt bản cung có cái gì sao?"

Một giọng nói của nữ tử hơi khàn khàn kéo ta trở lại từ trong suy nghĩ của mình.

Giọng nói của công chúa điện hạ khác với giọng nói thanh mảnh của nữ nhân bình thường, mang chút trầm và khàn.

Ta vội vàng nhìn đi chỗ khác rồi lập tức quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy.

Ta sao lại dám khinh nhờn nhìn Công chúa điện hạ như vậy?

Ta lắp bắp nói: "Điện, điện hạ, là lỗi của nô tì, nô tì không..."

"Ai cho phép ngươi tự xưng là nô lệ?"

Công chúa sắc mặt lạnh xuống: "Ngươi bây giờ đã là thiếp thất của phò mã, sao có thể tự xưng là nô tì?"

Ta không biết tại sao công chúa lại tức giận chỉ vì ta xưng là "nô tì", ta càng đau đầu hơn.

Ta cảm thấy chóng mặt, thậm chí sắp ngất đi.

Ta đã làm Công chúa điện hạ tức giận, Công chúa điện hạ liệu có phải sẽ trừng phạt ta không?

Lúc này, hình ảnh bị phụ mẫu đánh đập lại hiện lên trong đầu ta.

Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, tất cả các tiểu thiếp đều không dám lên tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh như vậy, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thở.

Một lúc lâu sau, ta nghe thấy Công chúa Điện hạ thở dài.

Nàng nói: "Trừ Giang Vân Nhược, những người khác đều đi ra ngoài."

Tất cả các tiểu thiếp đều đồng thanh: "Vâng."

Dư quang ta liếc qua, thấy ngoại trừ ta người khác đều vội vã bỏ chạy.

3

Ta càng sợ hãi hơn.

Bây giờ Công chúa điện hạ chỉ giữ lại ta, nàng thật sự muốn trừng phạt ta sao?

Ta không được phò mã trong phủ công chúa sủng ái, bây giờ Công chúa điện hạ là người duy nhất nguyện ý đối xử tốt với ta, cũng bất mãn với ta, liệu ta còn có thể sống sót không?

Không biết từ khi nào, nước mắt đã chảy đầy mặt.

Ta khó có thể kiểm soát được tiếng khóc của mình.

Giây tiếp theo, mặt ta bị một bàn tay trắng nõn thon dài nâng lên.

Ta đối mặt với khuôn mặt rạng rỡ của Công chúa Điện hạ.

Bóng dáng cao lớn trước mặt lại khiến ta có chút choáng váng.

Công chúa điện hạ rất cao lớn, là nữ nhân cao lớn hiếm có của triều Đại Kim, thậm chí còn cao hơn cả phò mã.

Nhưng điều này không thể che giấu vẻ đẹp của công chúa.

"Sao ngươi lại sợ hãi như vậy, lại khóc rồi?"

Công chúa điện hạ khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút khó hiểu, "Bản cung cũng không nói gì nặng lời mà?"

Ta lắp bắp đáp: "Là... là nô, không, là lỗi của thiếp thân, sau này thiếp thân nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của công chúa, xin... xin công chúa thứ tội."

"Tiểu ngoan ngoãn, em như này bản cung nhìn đau lòng chết mất, đừng khóc nữa."

Nói xong, công chúa quỳ xuống trước mặt ta, lấy chiếc khăn tay ở thắt lưng ra, cẩn thận lau nước mắt cho ta.

Giọng nói của nàng ấy dịu dàng: "Nhược Nhược, bản cung không cố ý hung dữ với em, chẳng qua là nhắc nhở cho em thôi, đừng khóc, bản cung không nỡ trừng phạt em, em là được bản cung tự mình đưa đến đây, bản cung thương em còn không kịp đâu."

Có lẽ vì giọng nói của công chúa quá dịu dàng, tiếng khóc của ta dần dần ngừng lại.

"Còn quỳ? Có cần bản cung ôm em dậy không?" Khoé miệng của công chúa hiện lên nụ cười.

Ta vội vàng lắc đầu.

Tuy rằng công chúa điện hạ cao lớn, nhưng để công chúa một nữ tử cao quý như vậy ôm, ta cũng quá đại nghịch bất đạo.

Ta đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu xuống.

Công chúa Điện hạ đứng trước mặt ta, cách ta rất gần.

Công chúa dịu dàng nói: "Nhược Nhược, nhìn bản cung."

Ta vâng lời, ngẩng đầu nhìn công chúa điện hạ.

Đây là lần đầu tiên ta cách công chúa gần như vậy.

Nhìn thế này, ta phát hiện công chúa quả thực rất cao, ta chỉ có thể chạm tới vai nàng ấy.

Cảm giác bị áp bức quá mạnh, ta rụt vai lại.

"Em rốt cuộc sợ ta cái gì? Bản cung lúc nào thì hung dữ với em không? Hửm?"

Giọng nói khàn khàn của công chúa hơi cao lên, đôi mắt nheo lại dường như ẩn chứa tình ý vô tận.

Ta ngơ ngác lắc đầu, không dám nói gì.

Kỳ thật Công chúa điện hạ đối xử với ta rất tốt, ở phủ công chúa này, Công chúa xem như là người đối với ta tốt nhất.

Nhưng vì thân phận công chúa quá cao quý, còn ta sinh ra đã hèn mọn.

Ta chỉ là không thể kiềm chế bản thân không sợ nàng ấy.

Còn có một điểm nữa, chính là Công chúa Điện hạ luôn có thái độ có chút kỳ lạ với ta.

Ta không biết chính xác có gì kỳ lạ, nhưng cách công chúa nhìn ta, luôn khiến ta cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Cái nhìn đó giống như đang nhìn con mồi.

"Không nói?" Công chúa mỉm cười với ta.

Ta bị cái nhìn này của công chúa làm cho sợ hãi, thiếu chút chân nhũn ra lại quỳ xuống.

Công chúa kịp thời đưa tay ra ôm lấy eo ta.

Nàng cười nói: "Bản cung lớn lên trông đáng sợ vậy sao? Lại khiến em sợ ta như vậy?"

4

Tắm xong, ta cuộn tròn trên giường.

Ta nghĩ đến những gì công chúa đã nói với ta ban ngày, cảm thấy toàn thân khó chịu.

Có lẽ là ảo giác của ta.

Công chúa là nữ tử.

Ta nơm nớp lo sợ trải qua nhiều ngày sợ hãi, ngoại trừ việc thỉnh an công chúa vào mỗi buổi sáng, ta không bao giờ bị công chúa giữ lại nữa.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Hôm đó có lẽ là ảo giác của ta.

Công chúa là nữ nhân, sao có thể đối xử với ta một nữ tử khác được?

Cho dù công chúa có thích, thì cũng nên thích thiếu niên công tử chi lan ngọc thụ.

Cuộc sống của ta vẫn như thường lệ, ngày nào ta cũng ở một mình trong căn phòng trống trải.

Tuy rằng vắng lạnh, nhưng hàng ngày có cơm ngon áo mặc, nên sống khá thoải mái.

Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Ta thậm chí còn nghĩ, nếu ta cứ sống như vậy trong phủ công chúa này, thì cũng xem như là một cuộc sống hạnh phúc.

Hôm nay, khi ta tắm xong chuẩn bị ngủ, thái giám Bồi An bên cạnh công chúa lại đến.

Ta sợ hãi mặc áo khoác, quỳ xuống đất.

"Nương tử xin đừng quỳ nữa, Công chúa điện hạ của chúng ta gọi người đến, có chuyện muốn ban thưởng cho người."

Có lẽ thấy ta có chút sợ hãi, thái độ của Bối An với ta rất tốt.

Hắn bước tới, cẩn thận đỡ ta đứng dậy, trên môi nở nụ cười: "Nương tử, đi thôi?"

Ta được một chiếc ghế kiệu đưa đến cung điện của công chúa.

"Nương tử, điện hạ đang đợi người ở bên trong, mời."

Ta nhìn căn phòng trước mặt, cảm thấy có chút sợ hãi.

Căn phòng này là nơi công chúa thường tắm.

Bây giờ công chúa đang tắm lại gọi ta tới, là có chuyện gì chứ?

Ta có chút do dự nhìn vị công công bên cạnh: "Điện hạ đang tắm, thế này không thích hợp lắm?"

"Nương tử, người định từ chối sao?"

Bối An mỉm cười nhìn ta, nhưng trong mắt lại có sự đe dọa.

Ta im lặng rồi chậm rãi nói: "Không."

Khi ta mở cửa bước vào, căn phòng tràn ngập sương mù.

Trong sương mờ ảo, ta nhìn thấy một bóng lưng dày rộng dường như đang ngâm mình trong hồ tắm.

Ta quay đầu lại, đứng yên tại chỗ không dám cử động.

Chủ nhân bóng lưng lên tiếng.

Đó chính là Công chúa Điện hạ.

Ta nghe thấy nàng nói: "Nhược Nhược, lại đây."

Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, nhưng ta cảm thấy giọng nói của công chúa có vẻ khàn khàn hơn trước.

Ta thấp giọng đáp lại, cố gắng giữ vững hơi thở, nhắm mắt chậm rãi bước về phía trước.

Khi ta đến gần hồ tắm, ta nghe thấy một âm thanh "vút".

Ta chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực rất mạnh kéo lại.

Ta rơi vào trong nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang