2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Ta không biết bơi, té xuống nước hai lần, uống phải vài ngụm nước.

Suy nghĩ của ta quay trở lại khi ta chín tuổi.

Vì giặt đồ không sạch, nên ta bị nương đẩy xuống nước.

Hôm đó trời rất lạnh, nước lạnh như đá.

Trong phút chốc, ký ức ngày xưa ùa về.

Sự tuyệt vọng và bất lực tràn ngập lồng ngực ta.

Giây tiếp theo, ta được ôm trong vòng tay ấm áp và dày rộng.

"Nhược Nhược, em làm sao vậy? Em đừng dọa ta." Bên tai vang lên một thanh âm lo lắng.

Ta bám chặt lấy người trước mặt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Nhược Nhược, không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi, là lỗi của ta."

Ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của người trước mặt, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Những cảnh tượng ngày xưa dần tan biến trước mắt ta.

Ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt kinh diễm của công chúa.

Có lẽ vì ở dưới nước, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của công chúa lại khác với thường ngày, trong làn nước mờ mịt, khuôn mặt công chúa mang phong tình lười biếng mà thường ngày hiếm thấy.

Đôi môi đỏ mọng của người mím chặt, đôi mắt người nhìn ta với một ý vị mà ta không thể hiểu.

Tim ta khẽ rung lên.

"Tốt rồi?"

Ta nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nữ nhân trước mặt hơi mấp máy.

Ta liền tỉnh táo lại.

Cúi đầu xuống, ta chợt nhận ra mình và công chúa điện hạ đang có bao nhiêu thân thiết.

Vì vừa rồi sợ hãi, ta co cả người trong vòng tay của công chúa, dùng cả hai tay ôm lấy cổ người.

Công chúa dẫn ta từ từ dựa vào hồ tắm.

Ta dựa sát vào công chúa.

May mắn thay, xiêm y của công chúa vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều là do ở dưới nước, nên áo dính chặt vào người công chúa.

Sau đó liền nhìn thấy ngực của Công chúa điện hạ.

Ta bàng hoàng nghĩ, công chúa điện hạ xinh đẹp như vậy, kinh thành khó tìm được người thứ hai xinh đẹp như người.

Ta không thể ngờ rằng, một công chúa hoàn hảo như thế, ngực lại phẳng như vậy.

Trước đây, vì quần áo của công chúa che lấp, nên khó có thể nhận ra ngực của người phẳng.

Bây giờ, ta vậy mà lại phát hiện ra khuyết điểm này của công chúa điện hạ.

Công chúa khẽ nhếch môi, theo ánh mắt của ta nhìn bản thân: "Nhược Nhược, sao vậy? Bản cung có gì kỳ lạ sao?"

Ta hoảng sợ lắc đầu.

Đối với một người cao quý như công chúa điện hạ, khuyết điểm như vậy đương nhiên là điều người không muốn nhắc tới.

Bây giờ ta phải kiếm sống trong phủ của công chúa, ta tuyệt đối không thể ăn ngay nói thật.

"Nhược Nhược, em thật sự không có nghi ngờ gì, muốn hỏi bản cung sao?"

Ta vẫn lắc đầu, cúi đầu, lương tâm cắn rứt.

Công chúa điện hạ sờ lên mặt ta, cười ngả ngớn: "Vậy em không hỏi, ta liền không nói chuyện này nữa, không bằng chúng ta nói chuyện khác thì thế nào, Nhược Nhược?"

Không đợi công chúa nói xong, ta liền chạy về phía bờ trèo ra.

Lại còn nói chuyện khác, sao ta dám nói chuyện khác?

Ta biết lúc này trông mình chắc hẳn rất nhếch nhác.

Chạy trốn vội vàng như vậy là không tôn trọng Công chúa điện hạ, nhưng ta không quản được nhiều như vậy.

Chuyện hiện giờ, không thích hợp xảy ra giữa công chúa và tiểu thiếp.

Ta nghe thấy tiếng cười khúc khích của công chúa phía sau ta.

Tiếng cười tuỳ tiện, thoải mái, thậm chí còn có chút trêu chọc.

"Nhược Nhược, em nhớ khoác một ít quần áo trên người."

6

Khi ta mở cửa, tỳ nữ đang đợi bên ngoài đưa cho ta một chiếc áo choàng.

"Nương tử, trời đã tối, sương thấm vào người không tốt đâu."

Ta nhìn tiểu nha đầu này, trên mặt tỳ nữ này không có một tia kinh ngạc, rất bình tĩnh.

Ta im lặng cầm lấy kiện quần áo đó, không nói gì.

Sau khi mặc áo choàng vào, công công Bối An lại gần, trên môi vẫn giữ nụ cười khéo léo.

Hắn cầm cây trâm đưa vào tay ta: "Nương tử, đây là thứ điện hạ muốn ban thưởng cho người, người xem có thích không."

Ta cúi đầu nhìn cây trâm khảm san hô đỏ rất tinh xảo trong tay: "Cảm tạ Công chúa điện hạ yêu thích, thiếp thân rất thích nó."

Sau khi trở về chỗ ở, ta cầm cây trâm công chúa tặng, hơi choáng váng.

Kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ.

Mọi chuyện xảy ra tối nay khiến ta cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao Công chúa điện hạ lại gọi ta đến phòng tắm, tại sao Công chúa lại kéo ta xuống nước?

Tại sao ngực của điện hạ không những phẳng mà còn rất cứng?

Tại sao công chúa lại đối xử với ta kỳ lạ như vậy?

Cho dù chúng ta đều là nữ tử, nữ tử phải gần gũi mơ hồ như vậy sao?

Khi ta còn là nô tì, ta cũng ở chung với nữ tử khác.

Lúc đó, có một nữ tử tên Vi Hà Hương và ta có mối quan hệ khá tốt.

Khi đó ta ở cùng nàng ấy, ta nhớ cũng không phải dáng vẻ như vậy.

Ta biết ta không nên nghĩ như này.

Nhưng những gì công chúa làm tối nay khiến ta mơ hồ cảm thấy.

Công chúa điện hạ, chẳng lẽ người là... đồng tính luyến ái.

Ta toàn thân băng lạnh.

Ta đã đưa ra một quyết định.

Sáng sớm hôm sau, ta nói với bên ngoài mình bị bệnh.

Công chúa tuy có địa vị cao quý, nhưng lại không có dáng vẻ kiêu ngạo của một chủ mẫu, ngày thường nếu bị bệnh, liền không cần phải đến thỉnh an.

Ta thực sự không muốn gặp công chúa vào lúc này.

Ta muốn trốn tránh công chúa.

Ít nhất bây giờ ta cần phải tránh xa công chúa.

Ta hy vọng, là ta đã suy nghĩ quá nhiều, là ta đã quá nhạy cảm.

Ta đã dùng cách này để trốn tránh công chúa trong ba ngày.

Ba ngày nay, ta run rẩy vì sợ hãi, sợ công chúa sẽ đến gặp mình.

Công chúa ngược lại không đợi được, ta lại đợi được chín tiểu thiếp còn lại của phò mã.

Lúc bọn họ rôm rả xông vào phòng ta, ta còn đang nằm trên giường.

Nhìn chín tiểu thiếp cao lớn với vẻ mặt khó tả trước mặt, ta thất thần.

Hiện chưa rõ tình huống ra sao.

Thực là, không biết thẩm mỹ của phò mã ra sao, chín tiểu thiếp của phò mã người người đều cao lớn.

Thậm chí có một số người trông giống nam nhân, nhưng lại không đẹp trai chút nào.

Giọng nói của bọn họ cũng không mấy dễ nghe, luôn có cảm giác kỳ lạ.

Lúc đầu, khi nhìn thấy bọn họ, ta liền có cảm giác kỳ lạ.

Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng một vài người trong số bọn họ là nam nhân.

Tướng mạo trông thô kệch như vậy, thực sự không giống nữ nhân.

Nhưng lâu ngày, ta đã chứng kiến ​​từng tiểu thiếp của phò mã đều trông như vậy.

Ngay cả sau ta, khi phò mã lại chuẩn bị lấy thêm hai nữ tử trông giống chín người đầu tiên, ta liền hiểu.

Phò mã là thế tử của Hoài An vương, lớn lên trong nhung lụa.

Có lẽ phò mã đã nhìn thấy quá nhiều nử tử đẹp, chẳng hạn nữ tử như công chúa, nhìn thấy quá nhiều mà cảm thấy nhàm chán.

Hắn lại nhìn một lượt, cảm thấy không thú vị, nên thích nữ tử cao lớn trông giống đàn ông.

Hiện tại, chín vị tỷ tỷ này đang cầm một thứ gì đó, đứng thành một hàng trước giường ta.

Ta nhìn chín nhân vật cao lớn này, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng cách đối phó với bọn họ.

Một vị tỷ tỷ với vòng eo rắn chắc bước tới, đặt lọ thuốc trong tay lên đầu giường ta, mỉm cười thanh tú, giọng mạnh mẽ nói: "Ai da, ta đến xem muội muội bị bệnh ở đâu, sao lại đáng thương thế này?"

Một tỷ tỷ khác có vẻ ngoài thô kệch tương tự nói: "Thật đáng thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, đây là người duy nhất trong chúng ta là nữ tử... Không đúng, phải nói là một muội muội tướng mạo da thịt mềm mại."

Bọn họ nói chuyện không ngừng.

Cuối cùng, họ đứng thành hàng cạnh đầu giường ta ngươi một câu ta một câu trò chuyện với nhau.

Ta nhìn họ với vẻ mặt phức tạp.

Mọi lời mượn cớ ta nghĩ ra dường như đều vô ích vào lúc này.

Chín người trước mặt dường như không quan tâm ta nói gì.

Có vẻ như bọn họ chỉ muốn đến trước giường ta trò chuyện như này.

Có vẻ như trò chuyện trước giường ta là một chuyện rất vui vẻ.

Ta yếu ớt nói: "Các tỷ tỷ, ta cảm thấy không khỏe, vì vậy..."

Ta còn chưa nói xong, một tỷ tỷ đã cười cắt ngang: "Chậc, thân thể không khỏe xác thực phải chăm sóc thật tốt, thân thể yếu ớt thì không tốt đâu", ta tò mò hỏi: "Ai thân thể yếu đuối vậy?"

Chín vị tỷ tỷ chỉ cười không nói gì.

Ta nghĩ, người có thể khiến cả chín vị tỷ tỷ đều nói yếu ớt, không phải là phò mã sao?

Cũng đúng, phò mã tuy đẹp trai nhưng vừa gầy vừa cao, thân hình nhìn có vẻ cũng không quá tốt.

Miệng ta nhanh hơn não.

Lúc định thần lại, ta đã buột miệng nói: "Chẳng lẽ thân thể phò mã không tốt sao?"

Vừa nói xong, ta đã nghe thấy tiếng cười nhẹ quen thuộc.

Ta quay đầu lại, phát hiện là Công chúa Điện hạ đang mỉm cười tuỳ tiện và phò mã mặt ủ rũ.

7

Sau khi công chúa và phò mã vào phòng ta, chín vị tỷ tỷ này cổ họng dường như bị bóp nghẹt, nép sang một bên ngừng nói.

Ta cũng ngừng nói.

Nhìn thấy công chúa cũng tới đây, ta co rúm người trong chăn, cảm giác cắn rứt lương tâm.

Phò mã và công chúa ngày thường không bao giờ đặt chân vào viện của ta, hôm nay sao lại đều đến đây?

Nếu không phải lễ nghi, ta hận không thể chui vào chăn ngay bây giờ.

Ta khó nhọc đứng dậy, chuẩn bị hành lễ với công chúa và phò mã.

Công chúa và ta đối mặt.

Người dừng lại hai giây rồi tiến về phía trước hai bước, ôm ta vào lòng, đặt tay lên eo ta. "Em đang bị bệnh, nên ngủ chút đi."

Toàn thân ta cứng đờ.

Ta nghe thấy tiếng cười đầy thâm ý từ chín người bên cạnh.

Phò mã vẫn giữ vẻ mặt đấy.

Hắn đi tới giữa chín vị tỷ tỷ, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lẽo. "Chín người các ngươi đi ra ngoài cho ta! Ở bên ngoài bịa chuyện nhảm nhí, chẳng lẽ là vì ngày thường ta đối với các ngươi quá tốt sao?"

Cảm giác có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thân thể yếu đuối bị đem ra nói, xác thực rất xấu hổ, phò mã tức giận là đúng.

Chín vị tỷ tỷ cuối cùng cũng ngừng cười, chán nản bước ra ngoài.

Khi phò mã đi đến cửa, hắn đột nhiên quay đầu, liếc nhìn về phía ta.

Cảm nhận được ánh mắt của phò mã, ta lùi lại.

Ta chưa bao giờ cảm nhận được ánh mắt trực tiếp như vậy từ người phò mã.

Ta cảm thấy sự phức tạp trong mắt phò mã.

Công chúa đã đem ta bảo vệ ở phía sau.

Bàn tay của người thật rộng và ấm áp, còn ta vừa nãy còn hơi sợ hãi, dần dần bình tĩnh lại.

Ta núp ở phía sau công chúa, nghe thấy giọng nói của phò mã: "Trước đây chưa nhìn kỹ ngươi, hiện tại xem ra, Khương Vân Nhược, ngươi quả thực vô cùng xinh đẹp, miệng lưỡi lại sắc bén như vậy.

"Diên Chi."

Công chúa điện hạ ôm chặt ta trong lòng, nhìn phò mã bên ngoài: "Ngươi đã đáp ứng với ta."

Không ai lên tiếng, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Ta cảm thấy có chút áp bức.

Một lúc lâu sau, phò mã lại nói: "Điện hạ, người phải giữ chừng mực, đừng vì một nữ nhân mà..."

Hắn còn chưa nói xong câu tiếp theo, ta đã nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi.

Ta không thể hiểu được hàm ý của hắn và công chúa.

Mối quan hệ giữa phò mã và công chúa thực sự rất kỳ lạ.

Ta đến phủ Công chúa cũng đã được một khoảng thời gian.

Thực ra ta cũng phát hiện ra mối quan hệ giữa công chúa và phò mã rất khó nói rõ.

Bên ngoài lan truyền công chúa đối với phò mã tình cảm thắm thiết, không những không ngăn cản phò mã nạp tiểu thiếp, mà còn âm thầm ủng hộ hắn ở phía sau, ta trước đây cũng luôn nghĩ như vậy.

Nhưng từ khi trở thành tiểu thiếp của phò mã, ta dần dần phát hiện, công chúa đối với phò mã dường như không tốt như bề ngoài.

Bọn họ rất khách khí với nhau, ánh mắt nhìn đối phương cũng rất bình tĩnh.

Bọn họ nhìn nhau, không giống như phu thê, mà càng giống bạn bè hơn.

8

"Hử? Đang nghĩ gì vậy?"

Cằm ta đột nhiên bị nâng lên, ánh mắt chạm phải công chúa trước mặt.

Trong mắt công chúa hiện lên ý cười.

Tim ta đập thình thịch, vừa nãy ta quá say mê nghĩ, đến nỗi quên mất lúc này mình vẫn đang ở trong vòng tay của Công chúa Điện hạ.

Mà cách đây không lâu, ta đã tắm cùng công chúa điện hạ.

Ta vẫn chưa quên, lần này ta cáo ốm chỉ để tránh mặt công chúa.

Vài ngày qua, ta cũng đã đọc một số cuốn sách về đồng tính nữ, tự mình nghiên cứu kỹ.

Cuốn sách này hiện giờ đang ở dưới gối của ta, ta hàng ngày đều đọc nó.

Cho nên bây giờ ta càng ngày càng khẳng định Công chúa Điện hạ chính là người đồng tính.

Ta tránh ánh mắt của Công chúa Điện hạ, có chút chột dạ giữ chặt chiếc gối.

Nếu Công chúa Điện hạ nhìn thấy cuốn sách đó, ta cũng không còn thiết sống nữa.

Trực tiếp tìm bức tường đâm đầu vào chếc cho rồi.

"Sao em lại không nói nữa? Nhược Nhược, bản cung phát hiện em luôn có vẻ thích tránh mặt ta, hiện tại ta đến tìm em, em trốn không được nữa, liền không nói gì."

"Nhược Nhược, em là sợ cái gì vậy? Bản cung đối xử với em không tốt sao? Em lại như vậy chán ghét bổn cung sao?"

Thì ra công chúa điện hạ đều biết cả.

Người biết bây giờ ta đang tránh mặt người, người biết ta sợ người.

"Không phải, thiếp thân chỉ là..."

Ta lắc đầu, nói được nửa chừng nhưng lại không biết phải nói gì.

Ta vốn là người nhút nhát, không những nhút nhát, mà ta còn không biết nói dối.

Ta chỉ biết dùng tay ấn xuống gối một cách bất lực, mong công chúa sẽ nhanh chóng rời đi.

Công chúa điện hạ hơi rũ mắt xuống nhìn ta, đôi mắt ươn ướt, khóe mắt dường như có nước mắt.

Lúc này, ta thế mà lại đem công chúa điện hạ cao quý và con chó con đặt cùng nhau.

Ta nhớ trước đây ta nuôi một con chó con, nó luôn trông giống như vậy khi khóc.

Ngay lúc ta còn hoảng thần, công chúa đã nhấc gối của ta lên.

Cuốn sách mà ta đang cố giấu đã bị công chúa điện hạ cầm trong tay.

Công chúa tuỳ ý mở một trang, đối mặt là hai người quần áo tán loạn đang ôm nhau.

Ta mở miệng, nhìn cảnh tượng này, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Tâm trí ta trở nên trống rỗng.

Công chúa điện hạ vẫn đang đọc từng trang.

Không biết đã qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng cười của người.

Tiếng cười nhẹ nhàng lại vui vẻ.

Người lại nhéo cằm ta, nhíu mày: "Nhược Nhược, em vì cái gì nghĩ đến xem cái này? Chẳng lẽ em nghi ngờ bản cung sao?"

Ta cắn môi, chỉ có thể không ngừng nói: "Không có."

Công chúa không bận tâm, người nghịch cuốn sách trên tay rồi nhìn ta: "Nhược Nhược, em thực sự thông minh, ta chính là như em nghĩ, ta nhìn trúng em."

"Em nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng phải nguyện ý."

9

Ta không thể giả vờ bị bệnh được nữa.

Sau khi công chúa thừa nhận thích ta, ta đã tự nhốt mình trong phòng vài ngày.

Ta đương nhiên là không tìm được bức tường nào để đập đầu vào.

Bởi vì ngày hôm đó trước khi rời đi công chúa đã nói với ta: "Nếu em dám tìm đến cái chết, ta sẽ giếc tất cả cung nữ hầu hạ bên cạnh em."

Ta đã học ngoan rồi, hơn nữa ta cũng là một người rất sợ chếc.

Hơn nữa, Công chúa Điện hạ hiện tại cũng không có làm gì quá phận với ta, cũng không thể làm gì quá phận với ta.

Người dù sao cũng là nữ nhân, người có thể làm gì được ta?

Ôm ôm hôn hôn là việc quá phận nhất người có thể làm.

Mà ta chỉ là một tiểu thiếp hèn mọn, không thể phản kháng lại.

Nghĩ như thế, ta chợt thoải mái.

Kể từ khi Công chúa Điện hạ nói rõ với ta, hàng ngày mỗi khi ta đến bái kiến, người luôn giữ ta một mình ở lại một lúc.

Kỳ thực người chỉ ôm ta một lúc, hoặc thỉnh thoảng lấy cuốn sách ta lén đọc trước đó ra, trêu chọc ta một chút.

Những ngày ở phủ Công chúa của ta ngày càng tốt hơn.

Phò mã vẫn thờ ơ với ta như thường lệ, nhưng công chúa dăm ba bữa lại chạy đến chỗ ta.

Người luôn mang theo một số thứ tốt, chẳng hạn như son phấn, cài tóc hoa tai, hoặc một số loại vải tốt để may quần áo.

Có cái gì tốt, hầu như công chúa đều tặng ngay cho ta.

Lâu dần, mọi người đều bắt đầu suy đoán mối quan hệ giữa ta và Công chúa Điện hạ.

Khi nha hoàn đỡ ta đi dạo trong vườn, ta nghe thấy hai nha hoàn đang nói chuyện.

"Này, ngươi biết không, Công chúa điện hạ bây giờ hình như cùng Thập nương tử quan hệ rất tốt, hai người họ cũng thường xuyên qua lại."

Thập nương tử chính là ta, trên danh nghĩa ta là tiểu thiếp thứ mười trong phủ công chúa của phò mã.

Một cung nữ khác trả lời: "Ồ, ai mà không biết chứ? Không ai nghĩ vị Thập nương tử không được phò mã thích này, nhưng lại được Công chúa điện hạ thích như vậy."

Lúc đó là công chúa đã đưa Thập nương tử cho phò mã, không biết có phải công chúa nhìn trúng hay không, còn phò mã chỉ là vỏ bọc thôi."

"Ngươi nói, Thập nương tử có nguyện ý không? Công chúa điện hạ nhưng là nữ nhân."

"Nữ nhân thì làm sao, theo công chúa điện hạ không có ngày tốt sao, nếu là ta, ta chắc chắn nguyện ý rồi, điện hạ trông đẹp như vậy, ngắm mỹ nhân thôi, ta cũng vui vẻ."

"Ngươi đừng mơ nữa, Thập nương tử trông như thế nào, ngươi lại trông như thế nào?"

"Ta không được, nhưng ngươi tin không, bọn nha hoàn xinh đẹp khác trong phủ Công chúa này có lẽ cũng không thể ngồi yên."

...Nha hoàn bên cạnh dè dặt nhìn ta.

Nàng do dự một chút rồi nói: "Nương tử, người có muốn xử lí hai nha hoàn này không..."

Ta lắc đầu.

Kỳ thực ta cũng không cảm thấy buồn chút nào, từ lúc ta nguyện ý tiếp tục qua lại với công chúa, ta đã biết lời đồn đại sẽ không bao giờ dừng lại.

Ta không phải là người thanh cao, sao phải giả vờ như vậy làm gì?

Không có hai nha hoàn này nói, thì cũng sẽ có người khác nói.

Ta quay đầu chuẩn bị rời đi.

Công chúa Điện hạ đối mặt với ta.

Ta hơi giật mình.

Người bước tới nắm tay ta, nói với Bối An ở phía sau: "Đem hai nha hoàn này đuổi đi nơi khác."

Các nha hoàn và thái giám khác đều thức thời rời đi.

Hai nha hoàn đó cũng bị đem đi.

Ta nhíu mày để công chúa điện hạ nắm tay mình.

Người đùa nghịch tay ta, hồi lâu, đột nhiên cười nhẹ: "Nhược Nhược, em để ta gần gũi với em như vậy, là cảm thấy, ta là nữ nhân, không có cách làm gì em sao?"

Công chúa điện hạ quả thực quá thông minh, suy nghĩ của ta thực sự bị người đoán ra rõ ràng.

Người đặt tay ta xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mặt ta.

Người cúi đầu, nhìn vào mắt ta, cười như không cười: "Nhược Nhược, là một tiểu cô nương, vẫn nên cẩn thận hơn, ta có làm được gì không, sau này em sẽ biết."

Ta không biết vì sao.

Mãi sau này ta mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người.

10

Người trong phủ công chúa gần đây đều có chút kỳ lạ.

Nha hoàn trong Phủ Công chúa gần đây tay run rẩy không cầm được cốc, hoặc đi không vững dễ bị ngã.

Hôm nay, ta vừa cùng công chúa đi dạo trong vườn một lúc, liền có mấy nha hoàn khác nhau xông vào công chúa.

Người đầu tiên bị trẹo chân, khi đi ngang qua công chúa, bỗng nhiên hét lên, sau đó nghiêng người ngã vào vòng tay của công chúa.

May mắn thay, công chúa phản ứng linh hoạt tránh được, sau đó không để ý đến nha hoàn này đang khóc lóc mà cho người kéo nàng ta đi.

Người thứ hai cầm nước không vững.

Ta và Công chúa Điện hạ đang ngồi trong hoa đình, một nha hoàn đang cầm nước đột nhiên không vững, đổ nước lên chiếc váy đỏ của Công chúa điện hạ.

Công chúa điện hạ lạnh mặt, sai người kéo nha hoàn này đi.

Người thứ ba múa đến không đúng.

Khi công chúa chuẩn bị đưa ta về, một nha hoàn mặc vũ phục mỏng manh nhảy múa trên con đường chúng ta đang đi, thậm chí còn đem người lao về phía công chúa.

Sau đó nàng ta nhận được một cước tao nhã của công chúa, nàng ta bị đá ra xa vài mét.

Ta nhìn bàn chân to của công chúa, rất khó hiểu.

Công chúa điện hạ không ngờ không chỉ cao, mà bàn chân cũng to như vậy.

Buổi tối lúc trở về, ta trằn trọc trên giường không ngủ được.

Ta không phải kẻ ngốc, ta đương nhiên biết những nha hoàn đó đang muốn làm gì.

Bọn họ thích công chúa.

Không biết vì sao, trong lòng ta mạc danh kì diệu lại cảm thấy ý vị đau xót.

Công chúa điện hạ thích nữ nhân, hay chỉ thích mình ta?

Nếu công chúa điện hạ thích nữ nhân xinh đẹp, thì một ngày nào đó, công chúa điện hạ sẽ thích nữ nhân xinh đẹp khác.

Ta lại xem là gì chứ?

Tôi rúc vào giường, một mình khóc đến thương tâm.

Nếu công chúa điện hạ chỉ thích ta thì tốt rồi.

Người thực sự...rất tốt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang