3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Ta đã quyết định sẽ ra sức nỗ lực.

Nhiều người nhắm tới công chúa như vậy, ta cũng không thể quá bị động.

Mấy ngày nay, đều là công chúa điện hạ chủ động đi tìm ta.

Nếu không, công chúa sớm muộn cũng sẽ thích người khác.

Bây giờ ta đã xác nhận mình có tình cảm khác với Công chúa điện hạ, vậy ta phải cố gắng để Công chúa điện hạ thích ta hơn.

Ta chăm chỉ luyện vũ đạo, chuẩn bị làm Công chúa Điện hạ kinh diễm.

Nhưng trước khi ngày đó đến, Công chúa Điện hạ đột nhiên không gặp ta nữa.

Công chúa Điện hạ đã ba ngày liên tiếp không đến gặp ta.

Ta đi tìm công chúa, Bối An đã chặn ở cửa nói: "Điện hạ đang bị bệnh, nương tử vẫn là đừng nên quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi thì hơn."

Ta vô cùng lo lắng, đưa cho Bối An công công vài món trang sức tốt: "Công công, điện hạ đối với ta tốt như vậy, bây giờ điện hạ bị bệnh, ta tất nhiên muốn gặp người, cũng xin điện hạ có thể cho ta hầu hạ..."

"Nương tử, xin người đừng làm khó nô tài."

Bối An công công ngắt lời ta, mỉm cười đẩy mấy món trang sức của ta ra: "Công chúa không muốn gặp người, vậy nô tài có nói gì cũng vô ích."

Thấy Bối An định quay người bước vào trong, ta lo lắng hỏi: "Điện hạ có gì bất mãn với ta sao?"

Bối An dừng lại, quay đầu lại nhìn ta thật sâu.

Hắn không để ý ta, tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người trong phủ công chúa đều biết, ta thất sủng rồi.

Cuộc sống của ta vẫn như trước, không có ai bắt nạt ta, ta vẫn sống thoải mái.

Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, ta luôn âm thầm nhớ đến công chúa.

Công chúa trước đây rất tốt với ta, nhưng ta lại không biết trân trọng người.

Bây giờ công chúa đã không còn muốn gặp ta nữa, cuối cùng ta cũng cảm nhận được tư vị thương tâm ra sao.

Thì ra đây có là cảm giác thích một người phải không?

Trước đây không có ai đối xử tốt với ta cả.

Khi ta bị nương đẩy xuống nước, không có ai đến cứu ta.

Khi ta bị người cha say rượu đánh đập, không có ai cứu ta.

Khi ta bị người thân bán vào phủ công chúa làm nô lệ, cũng không có ai đến cứu ta.

Nhiều năm như vậy, ta đều chỉ có một mình.

Chỉ có Công chúa Điện hạ là đối xử tốt với ta.

Người đã từng âu yếm vuốt ve mặt ta, nói với ta: "Ta sẽ đối xử tốt với em cả đời."

Nhưng giờ đây, người không cần ta nữa.

Ánh sáng duy nhất cũng rời đi.

Không có ai yêu ta.

Cuối cùng ta vẫn chỉ có một mình.

12

Phủ công chúa cháy rồi.

Nha hoàn thiếp thân bên người của ta là người đầu tiên phát hiện.

Ta đứng trong viện, lần đầu tiên nhìn thấy đám cháy lớn như vậy.

Đáng lẽ ban đêm phải tối đen, nhưng bây giờ bầu trời tràn ngập ánh lửa.

Ta nghe thấy ai đó đang la hét thảm thiết trong ánh lửa.

Ta thấy mọi người vội vã bỏ chạy.

Ta, người không thông minh lắm, lúc này nhận ra tình huống có gì đó không ổn.

Phủ công chúa dường như đã gặp nạn.

Nha hoàn đang xách hành lý của ta, kéo ta bỏ chạy.

Nhưng ta không muốn rời đi.

Nàng lớn tiếng kêu lên: "Nương tử, phủ công chúa bây giờ không chỉ bốc cháy, mà còn có rất nhiều người ở bên ngoài vây quanh. Nương tử, chúng ta nhanh chóng chạy thôi, không chạy, chúng ta mạng cũng không còn đâu."

Ta vẫn cứ lắc đầu, vội vã đi về phía viện của công chúa "Ta phải cùng Công chúa điện hạ đi."

Nha hoàn kéo ta: "Công chúa điện hạ đã rời đi rồi!"

"Vậy ta sẽ ở đây đợi người. Nếu người quay lại không tìm thấy ta thì phải làm sao? Ta với người đã từng nói, chỉ cần người đến đây, ta sẽ ở đây đợi nàng."

Nếu Công chúa điện hạ cũng bỏ rơi ta, vậy ta còn sống trên thế giới này làm gì?

Ta sinh ra là để bị người khác bỏ rơi.

Chẳng bằng thà chếc trong trận lửa này.

Có lẽ công chúa sẽ nhớ đến ta.

"Là điện hạ bảo người rời đi!"

Lúc này, Bối An trèo tường, lao tới trước mặt ta, nhặt hành lý của ta lên, chuẩn bị đưa ta đi.

"Nương tử, nô tài biết tình cảm của người đối với điện hạ, nhưng kế hoạch đã thay đổi, người phải rời đi."

Ta bướng bỉnh hỏi: "Công chúa đâu?"

Bối An im lặng một lúc rồi nói: "Công chúa không có an bài chuyện tối nay, tối nay chuyện xảy ra chỉ là ngoài ý muốn, nhưng điện hạ không muốn ngươi chết, nàng yêu người, rất yêu người."

Bởi vì câu nói của Bối An: "Nàng yêu người", ta trở nên hy vọng.

Ta đi theo Bối An chạy ra ngoài.

Ta đi qua mật đạo, trốn khỏi phủ công chúa, chạy thẳng đến cổng thành.

Ở cổng thành, ta nhìn thấy Công chúa Điện hạ khác hẳn thường lệ.

Người đang cưỡi ngựa, mặc quần áo nam tử, cầm một thanh trường kiếm trong tay.

Khoảnh khắc người nhìn thấy ta, đôi mắt người tối sầm lại.

Người khàn giọng hỏi ta: "Em muốn chạy sao? Muốn rời khỏi ta sao?"

13

Phản quân bên ngoài phủ công chúa đã bị tiêu diệt, trận lửa trong phủ cũng được dập tắt.

Công chúa ôm ta vào lòng, dưới ánh trăng, ném ta xuống nhuyễn tháp.

Sắc mặt người trông rất khó coi.

Công chúa, người vẫn luôn dịu dàng với ta, ta chưa bao giờ thấy người sắc mặt khó coi như vậy.

Ta co người về phía sau.

Công chúa không cho ta cơ hội lùi lại, người đi theo lên giường, kéo chân ta rồi giữ chặt.

Mắt cá chân của ta bị người giữ lại.

Lúc này, ta cuối cùng cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Nhìn bộ dáng của Công chúa điện hạ lúc này, ta chỉ có thể bất lực giải thích: "Điện hạ, thiếp không phải là muốn chạy trốn, thiếp chỉ là muốn nhìn thấy người..."

Người mím môi im lặng, tiếp tục cởi nút quần áo của ta.

Ta sợ hãi nói: "Điện hạ, cho dù người nữ phẫn nam trang, người vẫn là... người là nữ tử, như vậy là không đúng."

Công chúa điện hạ cười lạnh một tiếng, người ngừng động tác.

Người chậm rãi hôn lên má ta, nắm lấy tay ta đặt lên ngực của người.

Ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của người: "Nhược Nhược, em xem xem ta là nữ nhân hay nam nhân?"

14

Ta không thể phản ứng một lúc lâu.

"Cái gì?"

Công chúa cẩn thận hôn ta từ gò má đến khóe môi.

Đôi mắt người tối lại, hôn xuống môi ta.

Trên môi cảm thấy mềm mại.

Đôi mắt ta mở to, trong giây lát quên cả thở.

Một lúc lâu sau, mặt ta đỏ bừng vì không thở được.

Công chúa cuối cùng cũng buông ta ra. "Đồ ngốc, em không biết thở à?"

Người lại bước tới cởi y phục của ta.

Ta ôm chặt cổ áo, không sợ chếc hỏi: "Điện hạ, người thực sự là nam tử sao?"

"Hửm? Trông ta không giống sao?"

Cuối cùng ta cũng hiểu.

Chẳng trách Công chúa điện hạ lại cao lớn như vậy, chẳng trách tối hôm đó lúc ta sờ ngực người, là rất cứng.

Chẳng trách giọng nói của người luôn khàn khàn, không giống như giọng nói mỏng manh mềm mại của những nữ tử khác.

Khó trách Công chúa điện hạ không bao giờ để ý phò mã nạp tiểu thiếp, bởi vì người và phò mã không phải là quan hệ đó.

Ta lại hỏi người: "Vậy là người đã lừa dối ta bấy lâu nay? Người là ai?"

Nói đến đây ta cảm thấy mắt mình dần dần ươn ướt.

Công chúa lau khô nước mắt trên khóe mắt ta: "Nhược Nhược, bây giờ ta vẫn còn tức giận. Em không nên giải thích một chút vì sao muốn ra khỏi thành sao? Em muốn rời xa ta?"

15

Công chúa nhốt ta trong phòng ngủ.

Người dường như phát điên, ngoan cố tin rằng ta muốn rời xa người.

Ta cũng tức giận, tức giận vì hắn vẫn luôn lừa ta.

Vì thế dù biết hắn đã hiểu lầm mình nhưng ta vẫn rất tức giận không chịu nói gì.

Hắn luôn miệng nói thích ta, nhưng thực ra hắn vẫn luôn lừa ta.

Nha hoàn mang đồ ăn đến cho ta, nhưng ta đều không ăn.

Trong lòng ta đầy tức giận.

Khoảng giữa trưa, công chúa trở về.

Hắn ngồi cạnh giường, ta quay lưng không muốn để ý đến hắn.

Hắn dè dặt lay ta, nhẹ giọng nói: "Nhược Nhược, ta biết sai rồi, là ta đã hiểu lầm em. Em chỉ muốn gặp ta có phải không, Bối An nói với ta, em thích ta."

Ta cười lạnh, tiếp tục không để ý hắn.

"Nhược Nhược, ta không nên lừa dối em, ta biết dùng thân phận nữ nhân tiếp cận em là vô sỉ, nhưng ta vẫn mong em tha thứ cho ta, sau này ta sẽ không bao giờ lừa em nữa."

"Nhược Nhược, xin em..."

"Nhược Nhược..."

Nam nhân đã không thể che giấu giọng nói của mình nữa, nhưng nghe vẫn có vẻ đáng thương vô tội.

Ta vẫn không để ý hắn, rúc vào giường khóc.

Ta thực ra vốn là một người rất hèn nhát, hiếm khi bộc phát tính tình.

Nhưng lần này, ta không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, ta chỉ là rất tức giận.

Ta thực khó tiếp thu người ta thực sự thích đã luôn lừa dối ta.

Còn ta thì đã ngu ngốc kể cho hắn nghe mọi chuyện.

Vì hắn mà ngày nào ta cũng tự nhủ, là nam hay nữ đều không quan trọng, quan trọng là sự chân thành.

Ta không dễ mới thuyết phục bản thân có thể chấp nhận nữ nhân, nhưng hắn lại nói với ta, hắn là nam nhân.

Nam nhân vốn ngồi phía sau đã trèo lên giường từ lúc nào, hắn ôm ta từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nhược Nhược, ta sẽ kể cho em nghe mọi chuyện, được không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang