2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Ngày hôm đó Tề Diễm dùng biểu tình vi diệu bảo ta quay trở về, sau đó ban thánh chỉ phong ta làm Hoàng hậu.

Tiểu Thúy vừa chấn động vừa hoảng sợ: "Nương nương, không phải Người hạ dược vào canh trứng đấy chứ?"

Ta tiếp nhận thánh chỉ như một củ khoai lang nóng bỏng tay, ​​nghe nàng nói không khỏi trợn mắt: "Vớ vẩn, trứng là ngươi tự tay lấy ra khỏi chuồng gà, cả quá trình cũng là ngươi nhìn ta làm, những quả trứng này có nguồn gốc như thế nào chẳng phải ngươi là người rõ nhất sao?"

Nguyên liệu nấu ăn chính tông, cách nấu cũng chính tông, hương vị cũng chân thực, rõ ràng đây là món canh trứng bình dị nhất.

*Chính tông: đúng nguồn gốc, đúng dòng dõi.

Về phần vì sao Tề Diễm đột nhiên nổi điên phong ta làm Hoàng hậu, ta cũng không biết?

Có lẽ những điều này bắt nguồn từ việc các đại thần thỉnh cầu Thánh thượng làm phong phú cho hậu cung.

Ban đầu, cứ đưa một mỹ nhân đến cũng là thêm một mỹ nhân về cõi cực lạc nên các đại thần không dám nhiều lời về việc nạp phi nhưng nay họ nhìn thấy ta, một công chúa vốn không được sủng ái của nước chư hầu vẫn sống bình an vô sự trong thời gian dài như vậy, nên tâm tư họ cũng bắt đầu rục rịch.

Hôm đó khi đi đưa canh trứng, một vị trung thần này vừa phát biểu xong nói rằng sau khi dẹp yên loạn lạc, mấy nước nhỏ bị chiếm muốn dâng lễ vật cầu thân.

Chủ động đến cầu thân.

Có lẽ Tề Diễm sau khi xử lý xong quốc sự cảm thấy nhàm chán nên đã đồng ý.

Sau đó ta tới, sự xuất hiện của ta như nhắc nhở hắn rằng hậu cung không phải không một bóng người.

Ta đoán hắn cũng thấy phiền phức nên dứt khoát chọn ta làm Hoàng hậu, để các quan đại thần không cần suốt ngày bẩm tấu xem ai mới là người phù hợp làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Dù sao thì trước đây ta cũng từng là "quán sủng lục cung" nên việc ta trở thành Hoàng hậu cũng là điều hợp lý.

Chỉ là khi nhìn hai người mới đến trước mặt, ta cảm thấy hơi choáng váng.

Ông trời ơi, ta chỉ muốn bình yên trồng rau nuôi gà chứ không muốn quản lý hậu cung...

Nhưng Tề Diễm lấy vườn rau và chuồng gà ra để uy hiếp ta, nên ta đành phải một ngày giả làm Hoàng hậu hiền lương thục đức.

Đến tối, ta chính là một kẻ vô dụng, vừa để Tiểu Thúy xoa vai vừa phàn nàn: "Tại sao đồ trang sức của Hoàng hậu Đại Tề nhà ngươi lại nặng như vậy?"

Ngươi có biết không đồ trang sức của Hoàng hậu n quốc của ta rất nhẹ.

Haizzz, chỉ có thể nói không hổ danh là phong phạm đại quốc, trọng lượng đại quốc. (ý nói là một đất nước to lớn nên trang sức cũng mang sức nặng của một nước lớn.)

Tiểu Thúy vui vẻ phấn chấn nhếch môi cười: "Nương nương, điều này cho thấy vị trí Hoàng hậu quan trọng đến mức nào. Hơn nữa, cứ như vậy, sau này cho dù có người muốn tranh giành cũng không có khả năng uy hiếp đến địa vị của người."

"Ban ngày nô tỳ nhìn thấy sắc mặt Hiền phi không tốt, nô tỳ đoán đoán Hiền phi không dễ đối phó, Thục phi trầm mặc, nhưng người cũng phải cẩn thận, chó cắn thì không sủa."

Chó cắn thì không sủa: Thực ra câu đúng là "Chó sủa không cắn", có nghĩa là người ta nói nhiều nhưng không hề làm gì hoặc không đáp ứng được nhu cầu, yêu cầu của người khác. Nó được dùng để chỉ những người hứa hẹn nhiều nhưng không thực hiện được những điều họ nói ra.Ý của Tiểu Thúy đảo ngược trong câu này nghĩa là Thục phi tưởng hiền lành nhưng đối phó với người khác thì không lên tiếng.

Không biết tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ mà lại có mãnh liệt tham gia cung đấu như vậy, nghe thôi ta đã cảm thấy đau đầu liền ngắt lời nàng: "Tối nay ngươi đã cho gà ăn chưa?"

Tiểu Thúy: "Vâng, nô tỳ đi ngay..."

Cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.

Lúc ta nằm trên giường đi ngủ, Tề Diễm đến, nhưng cũng không làm gì khác ngoài vòng tay qua eo ôm ta đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, hắn ghé đầu vào cần cổ ta ngửi ngửi rồi đột nhiên mở miệng: "Nàng đổi huân hương sao?"

Ta rất buồn ngủ, đầu óc mơ màng nhưng vẫn cố mở to mí mắt nói: "Không có, thần thiếp không dùng huân hương. Có lẽ do ban ngày thần thiếp gặp hai vị Qúy phi nên có dính chút hương thơm".

Nếu ta có hương thơm thì cũng là hương của bắp cải.

Trên người Thục Phi có một loại hương thơm thanh nhã dễ chịu, nghe nói là bí tộc của nàng.

Tề Diễm nghe vậy lại không vui, kéo ta dậy: "Đi tắm ngay."

"Thần thiếp vừa tắm xong." Ta ngáp, chỉ cảm thấy hắn thật khó chiều.

"Đem tóc nàng gội thật sạch cho trẫm" hắn bình tĩnh nói, nhưng không cho ta nói thêm lời nào, "Hoặc là trẫm không ngại cùng nàng tắm gội đâu."

Dù buồn ngủ đến mấy nghe thấy vậy, ta cũng phải uể oải đứng dậy, vội vàng gội đầu, mặc kệ tóc còn ướt mà muốn lên giường đi ngủ thì bị Tề Diễm, người giám sát toàn bộ quá trình, tóm lấy ta và nói: "Lại đây."

Trời ơi ta rất là buồn ngủ, ta không thể nhịn được, dù trời có sập cũng không thể ngăn ta ngủ được.

Tề Diễm tựa vào giường, ta chịu đựng cơn buồn ngủ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nghĩ một chút, liền sà vào lòng hắn, tựa trán vào ngực hắn mà ngủ.

Ta hình như nghe thấy tiếng hắn thở dài trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, sau lại dùng khăn lau tóc cho ta.

Nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng tới ta. Ta ôm lò sưởi ấm áp ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau thức dậy, Tiểu Thúy nói với ta rằng Tề Diễm ra lệnh miễn thỉnh an hàng ngày và đặc biệt yêu cầu Thục phi nếu không có việc gì thì không được đến cung của ta.

Ta không muốn phải dậy sớm mỗi ngày chỉ để nghe vài lời thỉnh an, thật là vui khi thấy kết quả này.

Nhưng Thục phi thì không vui, cứ liên tục giục ta, nói rằng vì không thể đến cung của ta nên hy vọng ta có thể đến cung của nàng ấy để trò chuyện.

Ta không muốn đi nhưng Tiểu Thúy cứ thì thầm vào tai ta: "Nương nương, đây là thời cơ tuyệt vời để người ra oai phủ đầu."

*Phủ đầu: Áp đảo tinh thần ngay từ đầu để giành thế chủ động khi đối phương chưa kịp chuẩn bị.

Vì không muốn bị nhức đầu nên ta mang theo đĩa bánh hoa đào đến tẩm cung của Thục phi.

Thục phi tên là Lương Trí Nghị, nàng vốn là công chúa nhỏ nhất của Lương Quốc. Người ta kể rằng sau khi Lương quốc bị thôn tính, tất cả đàn ông và phụ nữ trưởng thành trong tộc của nàng đều bị chém đầu, chỉ còn lại nàng và tiểu đệ ở Lương Quốc - nhưng giờ đã chỉ còn là Lương huyện.

Mấy năm sau, nàng được tiểu đệ đệ đưa vào cung.

Vẻ ngoài của Lương Trí Nghị mang vẻ điển hình của nữ tử vùng sông nước Giang Nam, dáng người mỏng manh, nàng chỉ ngồi trong đình hóng gió thôi đã tựa như một bức tranh thủy mặc.

"Hoàng hậu nương nương vạn an." Khi thấy ta đến, nàng nhẹ nhàng thỉnh an, "Thần thiếp đã nghe danh của Hoàng hậu nương nương từ lâu, vẫn luôn muốn được thân cận với người. Hôm qua quá vội vàng nên không thể cùng nương nương thêm vài ba câu chuyện. Có vài lời thần thiếp muốn thỉnh Hoàng hậu nên hôm nay mới mạn phép mời người đến cung Ngọc Hiên, nương nương sẽ không phiền chứ?

Giọng nói của nàng vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, mang theo âm sắc nhẹ nhàng của vùng Giang Nam, cùng hương thơm thoang thoảng trên người nàng khiến cơ thể ta thả lỏng đôi chút, "Không phiền, không phiền."

Tiểu Thúy siết chặt tay ta, ra hiệu ta nên có chút uy nghiêm của Hoàng hậu.

Ta cũng không thèm để ý, vui vẻ đưa bánh hoa đào cho nàng "Ta có làm chút điểm tâm, ngươi nếm thử xem."

Lương Trí Nghị cười nhẹ, ăn từng miếng nhỏ, nàng chỉ ăn một miếng, còn lại thì vào bụng ta.

"Nương nương thoạt nhìn có chút gầy, không nghĩ tới người lại có khẩu vị tốt như vậy." Nàng mỉm cười nói.

Ta không hề khó chịu khi nghe điều này: "Tất cả đều là đồ ăn, không thể lãng phí được".

Ta tự nhủ rằng thực ra mình không gầy, chỉ là được quần áo giấu đi thôi, còn Tề Diễm thì rất thích nhéo và đùa giỡn phần thịt mềm mại quanh eo ta.

Khoan đã, tại sao lúc này ta lại nghĩ đến hắn?

Sau bao cố gắng ta mới chỉ cùng hắn ngủ được có hai lần, làm thế nào mà ta có thể nhớ rõ được những chi tiết như vậy?

Ta ngơ ngác một lúc lâu mới nghe rõ ràng Lương Trí Nghị đang hỏi mình điều gì.

Nàng hỏi Tề Diễm thích ăn gì, nàng muốn tự tay làm một ít rồi đem qua.

Ta suy nghĩ một lúc không chắc chắn nói: "Có lẽ là... canh trứng?"

Lương Trí Nghị: "?"

Tề Diễm lại đến vào buổi tối, sớm hơn hôm qua nên vừa đến hắn đã ngửi thấy mùi hương trên người ta.

"Đi gặp Thục phi?" Hắn hỏi, nhưng có vẻ không có gì ngạc nhiên, sau đó quay người ra lệnh cho người hầu hạ ta tắm.

Tắm và thay quần áo.

Khi ta bước ra với mái tóc ướt, hắn kéo ta lại và lấy chiếc khăn trên tay lau tóc cho ta.

Một loạt hành động kết hợp với nhau một cách nhịp nhàng, và ta đã dựa vào vòng tay hắn trước khi kịp phản ứng.

Sau đó ta mới nhận ra: "Bệ hạ, người không thích mùi hương trên người Thục phi sao?"

Hắn nói với giọng điệu lười biếng: "Trẫm không thích."

"Vậy, vậy lúc nào bệ hạ tới báo trước cho thần thiếp biết, thần thiếp sẽ đi tắm gội sạch sẽ."

Hắn dừng lại và cười khúc khích, "Nàng không hiếu kỳ tại sao trẫm không thích sao?"

"Bệ hạ hẳn có lý do của mình."

Nguyên nhân chủ yếu là vì ta lười hỏi, nhỡ đâu nhắc đến chuyện năm xưa thì không hay chút nào.

Hắn nhích ra xa một chút, nâng cằm ta lên, cười nói: "Hoàng hậu luôn phải chuẩn bị trước như vậy rất vất vả. Sao nàng không vì trẫm mà tránh xa Thục phi?"

Ta thành thật nói: "Mọi người đều sống cùng một cung, ra vào đều gặp nhau làm sao mà tránh được?"

Đôi mắt Tề Diễm dần dần trầm xuống, tuy trên môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, giống như mặt hồ đóng băng trong đêm tối mùa đông, phản chiếu ánh trăng mờ ảo, ngỡ như nó vẫn đang chậm rãi chảy qua.

Dù có ngốc đến đâu, ta vẫn có thể nhận ra có chuyện không ổn, lập tức tỏ ra yếu đuối: "Nếu là yêu cầu của Bệ hạ, thần thiếp sẽ tuân theo."

Ánh mắt trên mặt hồ lóe sáng, "Thật sự nghe lời trẫm sao?"

Ta gật đầu: "Dạ."

Rốt cuộc thì người mới là chủ của hoàng cung.

Hơn nữa đi đến cung Ngọc Hiên thực sự rất xa, ta cũng lười đi...

Tề Diễm: Nàng rất ngoan ngoãn, nói trong lòng có trẫm.

n Nhiêu: Nam nhân thực sự còn không bằng một con gà mái già

5.

Từ đêm đó trở đi, Tề Diễm mỗi ngày đều ở trong cung của ta, cũng không làm gì khác ngoài ôm ta ngủ.

Dù vậy ta cũng không bước ra khỏi cung nửa bước, vì sợ dính phải mùi hương nào đó rồi lại bị hắn ép tắm lại, nhưng chủ yếu là vì ta lười.

Đến đầu mùa hè, một số lão thần vì lo lắng cho tương lai của Tề quốc, nói rằng Thánh Thượng vẫn chưa có con nối dõi, điều này không thể được.

Đây là sự thật, nhưng theo tin tức mà Tiểu Thúy từ đại điện hỏi thăm được, đại thần chính là bất mãn ta được độc sủng lâu ngày, rất nhiều mỹ nhân được tuyển vào cung nhưng Tề Diễm chưa từng một lần ghé qua.

"Hồ ly tinh, hồ ly tinh!" Tiểu Thúy bắt chước thần thái của đại thần sau khi vào triều, mang theo vẻ mặt tức giận, "Trước đây ta nghe nói trưởng công chúa của n quốc sinh ra đã có dung mạo yêu kiều, nàng thật sự mê hoặc làm cho Thánh thượng thần trí điên đảo, tương lai khi nàng ta sinh ra một hoàng tử mang dòng máu n quốc thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Hấp đi." Ta một bên nghe, một bên phân phó với người trong bếp: "Cá diếc hấp ăn rất ngon."

Tiểu Thúy lại một lần nữa hận sắt không thể thành thép, "Nương nương!"

"Đừng lo lắng về điều đó," ta xua tay "Gió có mạnh đến đâu cũng không thể tới chúng ta. Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta cũng không thể làm được gì, còn không bằng ăn cơm trước."

Kể từ khi sinh ra, thân phận hồng nhan họa thủy luôn gắn liền với ta, nếu thực sự để tâm đến thì cuộc đời của ta không lúc nào được yên ổn, thay vì lo lắng nhiều như vậy thà cứ ăn cơm thật ngon đi còn hơn.

Tối hôm đó ta vui vẻ ăn hết nửa con cá diếc, khi Tề Diễm đến, ta vẫn đang ợ lên vì ăn quá no.

Chắc chắn không phải lỗi của ta, là hắn đến quá sớm.

"Đêm nay trẫm không ở lại đây với nàng được." Hắn liếc nhìn cơm thừa canh cá còn sót lại, điềm nhiên nói.

Ta không để ý, gật đầu nói: "Nếu Bệ hạ có việc, có thể cho Tiểu Phúc Tử tới thông báo."

Như thể chưa hề nghe thấy gì, hắn nhìn ta chằm chằm và nói: "Trẫm đêm nay muốn lâm hạnh Thục phi."

Ta sửng sốt một lúc, sau đó lại nghĩ không có chuyện gì, Hoàng thượng cũng đã ngủ lại đây hai tháng rồi, nên lại gật đầu: "Dạ."

Vẻ mặt của Tề Diễm lúc ấy rất kỳ quái, tựa như có chút tức giận, có chút thất vọng, ta hoàn toàn không thể hiểu được.

Dù sao thì hắn cũng nhìn ta một lúc lâu, rồi cuối cùng rũ tay áo rời đi.

Buổi tối đi ngủ, cảm thấy có chút không thích ứng, như thiếu thiếu cái gì đó, cuối cùng tìm một cái gối ôm vào lòng, sau đó liền thấy thoải mái, ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, Tiểu Thúy như thể đang phải đối mặt với một ôn dịch, nói rằng Hoàng thượng hôm nay lâm triều tinh thần không được tốt, sắc mặt không được tốt, tính khí thất thường.

"Nương nương, Hoàng thượng thật sự sẽ không đối đãi với Thục phi..."

Ta nhìn chằm chằm luống rau dưới ánh mặt trời, trầm ngâm nói: "Tiểu Thúy, bắp cải của chúng ta có thể thu hoạch được rồi."

Tiểu Thúy lập tức chuyển sự chú ý: "Da!"

Đây là vụ cuối cùng, sau khi thu hoạch xong, ta sẽ không còn gì để trồng. Bởi vì ta tưởng mình sẽ không sống được bao lâu nên cũng không mang theo nhiều hạt giống, chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, haizzz ta thật thiển cận mà.

Ruộng rau trống rỗng nên ta và Tiểu Thúy ăn bắp cải non ba ngày liền, cảm thấy buồn chán nên mỗi ngày đều bắt đầu giục gà mái già đẻ trứng.

Con gà mái già hoảng sợ, Tiểu Thúy đứng gần bị nó mổ một miếng vào tay.

Nàng vừa nhìn ta xử lý vết thương vừa bực bội nói: "Nương nương hay chúng ta đi mua thêm hạt giống nhé?"

Ta vỗ nhẹ đầu nàng, rất hài lòng: "Cuối cùng thì ngươi cũng không muốn ta phải đi tranh sủng nữa, ta đây chỉ muốn làm ruộng thôi."

Tiểu Thúy: "..."

Gần đây Tề Diễm thường xuyên qua đêm ở Cung Ngọc Hiên, cho nên lúc đầu Tiểu Thúy ngày ngày nhỏ giọng vào tai ta phải giành lấy sự sủng ái của Thánh Thượng, nhưng hai ngày này hẳn nàng đã hiểu được mình đang làm những việc vô ích nên cuối cùng đã bỏ cuộc.

Ta rất vui với điều đó nhưng cũng không có ý định trồng trọt nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì khi mới tiến cung bị Ngự thiện phòng cắt xén thức ăn nên ta phải dựa vào chính mình, nhưng bây giờ ta đã trở thành hoàng hậu, đồ ăn của ta rất phong phú, không cần phải trồng trọt nữa.

Đôi mắt Tiểu Thúy tối sầm: "Nương nương, người chỉ lười thôi."

Ta nói không chút do dự: "Ừ."

Mùa hè đến, thời tiết càng ngày càng nóng, ta thực sư lười đến mức không muốn di chuyển, thà trốn trong bóng râm quan sát gà mẹ còn hơn.

Gà đã đẻ trứng và ta thì không muốn nhìn chằm chằm vào luống rau nữa.

Quan trọng hơn, vài ngày sau, một con mèo cắn chết con gà mái già đã bị ta bắt được ngay tại chỗ.

Đó là một con mèo mướp bụng to, nhìn thấy người tới cũng không sợ hãi, cũng không buông cổ gà mái già ra.

Các tiểu thái giám bắt nó nhốt vào lồng, nó rúc vào góc nhìn chằm chằm vào người ta, khè khè khi có người đến gần.

Ta không hề khó chịu chút nào, ngồi xổm bên ngoài lồng và vô cùng thích thú quan sát.

Tiểu Thúy bây giờ rất hiểu ý ta: "Nương nương, bây giờ người có muốn nuôi mèo không?"

"Đúng vậy, ngươi nghĩ mà xem Gugu đã chết dưới miệng nó. Một mạng đổi một mạng. Quãng đời còn lại nó phải chuộc lỗi với ta."

Tiểu Thúy sửng sốt một chút: "Gugu là ai?"

"Gà mái già," ta hợp lý hợp tình liếm môi, "Cái tên ta vừa đặt cho nó như vậy trông có vẻ nghiêm túc hơn."

Tiểu Thúy: "..."

Đáng tiếc, con mèo mướp này tính tình rất hoang dã, cho dù bị nhốt một ngày, nó vẫn không thèm để ý đến người khác, không chịu ăn uống, khiến ta có chút lo lắng, sau đó lại nghe thấy Tiểu Thúy đi vào nói: "Nương nương, Lương phi muốn cầu kiến."

Vừa dứt lời, Lương phi liền vội vàng đi vào, vừa nhìn thấy lồng sắt liền chạy tới: "Meo meo, ngươi thật sự ở chỗ này!"

Thì ra là vậy.

Ta và Tiểu Thúy nhìn nhau nói đùa: "Lương Phi, nếu đây là con mèo của ngươi thì ngươi nợ ta một mạng. Gugu của ta đã chết trong tay nó."

Lương Phi sửng sốt: "Gugu?"

Ta trông rất đau lòng và nói: "Gugu là đứa con yêu quý nhất của ta".

Lương phi trên mặt tràn đầy hoảng sợ: "Tần thiếp chưa từng nghe nói Hoàng hậu mang thai..."

Tiểu Thúy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Lương phi nương nương, Gugu là con gà mái do Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, cùng nương nương có tình cảm rất sâu sắc."

"Chà, sâu sắc quá, sâu sắc đến nỗi tối qua nàng đã hầm một nồi canh gà thơm ngon để tưởng nhớ linh hồn Gugu."

Lương Phi: "?"

Tề Diễm: Tại sao nàng không ghen?

Ân Nhiêu (không nghĩ gì đến nam nhân): Ta muốn nuôi một con mèo..

6.

Lương phi tên thật là Giang Ninh Dao, nàng vốn là công chúa của Giang quốc.

Bởi vì Giang quốc kịp thời đầu hàng nên hầu như không có ai bị chém đầu, Giang gia cũng sống an ổn ở Giang huyện. Lần tiến cung này, hoàn toàn là vì cha nàng muốn lấy lòng Tề Diễm nên đã đem nàng vào cung.

Con mèo mướp này được Giang Ninh Dao mang vào cung, không ngờ khi vào cung đã có thai, một tháng trước nó vừa sinh ra ba chú mèo con, hiện tại chỉ còn một con sống sót.

Nàng ấy xin lỗi về việc mà con mèo đã gây ra, nhưng có vẻ nàng vẫn còn thấy ngại nên đã đề nghị tặng cho ta con mèo con để nuôi khi nó tròn ba tháng.

Ta thấy nàng vẫn còn áy náy, chiếc khăn tay trong tay nàng bị vò đi vò lại đến sắp nhàu nhĩ hết cả, liền nói: "Cũng không sao, cùng lắm là ngươi tìm con gà khác trả cho ta".

Giang Ninh Dao cắn môi, kiên quyết nói: "Không không, hoàng hậu, thần thiếp nhất định sẽ bắt Meomeo chịu trách nhiệm về cái chết của Gugu."

Lần này đến lượt ta nói: "Tốt, cũng nên thế."

Ta không biết tại sao nàng lại kiên quyết như vậy cho đến khi ta đến thăm mèo con mới sinh ở cung nàng. Bởi vì đứa con của Meomeo này sinh ra có chút kỳ quặc, là một con mèo đen thui, theo lời của Giang Ninh Dao thì nó trông giống như một miếng giẻ lau.

"Thần thiếp không biết con mèo đực không có lương tâm nào đã làm điều này, chắc hẳn là một con mèo hoang chuyên đi gieo họa đã gây họa cho Meomeo." Nàng có chút oán hận.

Ta nhìn đi nhìn lại con mèo con đó, nhưng ta không nghĩ như Lương phi, "Nó khá dễ thương đấy chứ. Vậy khi nó lớn lên để ta nuôi nó nhé."

Giang Ninh Dao gãi đầu, "Vậy nương nương có muốn đặt tên cho nó không?"

Ta sờ cằm, "Ta nghe lời ngươi, gọi ta là Giẻ Lau đi."

Giang Ninh Dao: "..."

Từ đó ta và Giang Ninh Dao bắt đầu qua lại.

Vì Giẻ Lau còn nhỏ nên phải ở gần mèo mẹ, chính vì vậy mang theo nó bên người rất bất tiện, chỉ thỉnh thoảng ta mới ra ngoài đến Thiện Hi Đường của Giang Ninh Dao.

Giang Ninh Dao có chút tính tình đại tiểu thư, nhưng bản tính không tệ, dễ đối phó hơn Lương Trí Nghị rất nhiều. Điều đặc biệt quan trọng là khi ta đưa bánh hoa đào cho nàng, nàng ăn nhiều hơn ta nên ta cảm thấy người này có thể chung sống được.

Giang Ninh Dao nói rất nhiều, trước đây chắc chắn là nàng chỉ có thể nói chuyện với Meomeo, nhưng bây giờ ta ở đây thì nàng có người nói chuyện cùng. Nàng kể rằng trước đây khi nghe tin đồn về ta, nàng đã nghĩ ta là một mỹ nhân mưu mô, khó gần không dễ chung sống, nhưng giờ nhìn lại, nàng mới nhận ra tin đồn không thể tin được.

Ta nghiêm túc đính chính với nàng: "Cũng không hẳn là không thể tin được."

Nàng sửng sốt một lúc: "Hả?"

Ta nghiêm túc nói: "Ta quả thực là một mỹ nhân."
Giang Ninh Dao: "..."

Nói thật với ngươi, mẫu phi ta vốn là người Tề quốc, chính vì dung mạo xinh đẹp trời ban mà bị phụ thân ta bắt cóc, biến người trở thành phi tần, cuối cùng người vì uất ức mà chết. Và mặc dù các huynh đệ, tỷ muội của ta có vài phần giống ta nhưng mẫu phi họ lại không đẹp bằng mẫu phi ta nên dung mạo cũng không đẹp bằng ta.

Có lẽ vì ta quá giống mẫu phi nên phụ hoàng không muốn nhìn thấy ta, sợ nhớ đến chuyện mình đã làm hại một nữ tử vô tội như thế nào.

Khi ta đến tuổi cập kê, tên quốc sư chó má đã tính cho ta một quẻ, nói ta là hồ ly tinh chuyển thế, hồng nhan họa thủy, nhất định sẽ mang tai họa đến cho đất nước và người dân, chưa kể dung mạo khắc phu khắc tử nên cả n quốc văn võ bá quan không ai dám lấy ta.

*Tuổi cập kê: Đến lúc cài trâm, chỉ tuổi 15 thì cài trâm. Tục cổ Trung Hoa con gái tới tuổi 15 thì cài trâm, tức tới tuổi thành hôn. Đoạn trường tân thanh có câu: » Xuân xanh xấp xỉ tới tuổi cập kê «.l

Không tuyển được phò mã, ta ngây ngốc bốn năm trong cung cho đến khi trở thành nữ tử quá lứa lỡ thì, thì người phụ hoàng "thông minh tuyệt đỉnh" của ta đã dâng ta cho Tề Diễm.

Họ đều nói hồng nhan họa thủy, vú nuôi của ta cũng nói rằng vẻ đẹp này chính là tai họa đối với ta, nhưng ta lại nghĩ, ai có thể hay biết được liệu nhờ họa được phúc hay không?

Ví dụ như bây giờ ta có thể trở thành hoàng hậu thì chắc chắn vẻ ngoài này đã góp phần không ít tạo nên điều đó.

Giang Ninh Dao đã dám không ưa ta: "Chết tiệt. Xét về dung mạo thì thần thiếp vẫn thích Thục phi hơn, nhưng tính cách của nàng ta rất kỳ quái, thần thiếp và nàng ta đều không thể hòa hợp được."

Cuối cùng nàng lại nói với ta: "Thần thiếp nghe nói Lương gia vẫn luôn không an phận, gần đây Thục phi không phải được sủng ái sao? Nghe nói chuyện này có liên quan đến đệ đệ của nàng ta."

Tiểu đệ của Lương Trí Nghị là một nam nhân đầy tham vọng, ban đầu bị giáng xuống làm thứ dân, nhưng bằng cách nào đó đã trà trộn được vào quân đội, lập được nhiều chiến công trong việc bình định tình hình hỗn loạn gần đây và hiện tại được phong làm tiểu tướng quân.

Vừa gãi cằm Giẻ Lau, ta vừa thở dài: "Thật là một câu chuyện thú vị."

Giang Ninh Dao nhìn ta một cái: "Ah, người không cảm thấy ​​gì sao?"

"Cảm thấy gì?"

Nàng ta thúc khuỷu tay vào ta: "Trước đây không phải người là người được sủng ái nhất sao? Hiện giờ đã lâu rồi mà Bệ hạ không đi gặp Người..."

Ta tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Thúy lần nữa, trong lòng bất đắc dĩ nói: "Hậu cung không phải là như thế sao? Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Còn không bằng ăn ngon ngủ kĩ, phải không, Giẻ Lau?"

Giẻ Lau: "Meo..."

Ta gật đầu: "Nhìn xem, nó cũng đồng ý với ta."

Giang Ninh Dao: "..."

Buổi tối khi đi ngủ, ta có chút nhớ đến Tề Diễm, không nhịn được hỏi Tiểu Thúy: "Bệ hạ đã bao lâu rồi không đến chỗ chúng ta?"

"Hơn một tháng." Tiểu Thúy giật mình, "Nương nương, sao đột nhiên người lại hỏi chuyện này? Không phải người phát sốt đấy chứ?"

Ta hất tay nàng ra, buồn cười nói: "Ngươi mới phát sốt ý, đúng là càng ngày càng không biết phép tắc."

Nhưng sợ cái gì thì cái đó liền đến, ta hiếm khi tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, chỉ cảm thấy nóng đến mức khó chịu, khi chạm vào lần nữa, ta cảm nhận được có ai đó đang ôm mình, ta sợ đến hồn bay phách lạc: "Ai?"

Trên đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút chế nhạo: "Trẫm đánh thức nàng sao? Thật là hiếm thấy."

"Bệ hạ? Tối nay không phải người ở lại Thính Vũ Hiên sao?" Ta nhìn thấy cửa sổ hé mở, thở phào nhẹ nhõm, "Bệ hạ đi vào từ cửa sổ ư?"

Hắn không chút xấu hổ, "Ồ. Tại sao nàng thức giấc? Gặp ác mộng sao?"

"Bị nóng nên tỉnh," ta thành thật nói, đẩy hắn, "Bệ hạ, người ở gần quá..."

Thật là phiền phức, mồ hôi đổ khắp người lại phải đi tắm.

Ngược lại Tề Diễm siết chặt vòng eo và nhéo ta rồi nói: "Ừm, xem ra Hoàng hậu của trẫm gần đây sống khá tốt nhỉ."

Ta cảm thấy giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, dường như tâm trạng không tốt nên ta nói đùa: "Có lẽ là do thần thiếp được ăn thịt gà mái già, giúp thần thiếp bổ sung sức khỏe."

Hắn rầu rĩ cười, vùi đầu vào cổ ta cắn một miếng.

Khóe miệng có chút nặng nề, ta vô thức phát ra một tiếng "Hừ" liền cảm thấy cơ thể hắn càng nóng hơn.

"Ân Nhiêu." Hắn hiếm khi gọi tên ta, nói xong liền ngừng.

Ta cảm giác được có chút thay đổi, nhẹ giọng gọi hắn: "Bệ hạ?"

Hắn ôm chặt ta không cho ta cử động, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng."

"Ồ."

Thế là ta ngừng nói và cũng ngừng cử động.

Tục ngữ nói, tâm tĩnh lặng tự nhiên sẽ thấy lạnh đi, ta dần dần không còn thấy nóng nữa, ta chìm vào giấc ngủ trong tiếng thở dài của Tề Diễm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Thúy nói nàng chưa từng nhìn thấy bệ hạ.

Ta nghĩ sáng sớm Tề Diễm đã ra ngoài bằng cửa sổ rồi trở về Thính Vũ Hiên.

Điều này đối với ta chỉ có thể nói là: Thật là một sự lộn xộn...

Vì thế khi Tề Diễm lại trèo qua cửa sổ đánh thức ta, ta không khỏi thở dài: "Bệ hạ, người không ngủ được phải không?"

Hắn nhéo cằm ánh mắt đầy nguy hiểm: "Nàng không muốn trẫm tới?"

"Không phải, Bệ hạ có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng người có thể nhẹ hơn một chút được không..."

Bị đánh thức vào lúc nửa đêm thực sự rất khó chịu.

Hắn không đồng ý cũng không từ chối: "Vậy nàng có muốn trẫm đến không?"

Khát vọng sống của ta trỗi dậy: "Thiếp đương nhiên là muốn, cực kỳ mong muốn, thiếp nằm mơ cũng mong bệ hạ đến đây".

Hắn nhếch khóe miệng, hiển nhiên không tin, nhưng tâm tình lại thấy dễ chịu hơn, thậm chí còn thuận theo: "Vậy từ nay trẫm sẽ đến mỗi ngày."

Ta: "Không sao, miễn là bệ hạ thấy vui..."

Cùng lắm thì, ban ngày ta sẽ ngủ nhiều hơn một chút... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang