3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày nửa đêm Tề Diễm đều lẻn vào phòng và ôm ta ngủ.

Theo lời hắn nói, ở Thính Vũ Hiên hắn ngủ không ngon và chỉ có thể ngủ ở đây với ta, vì hắn thích sờ chút thịt mềm mại ở eo của ta.

Ta:"......"

Mặc dù cuối cùng hắn cũng có thể ngủ được, nhưng đều nửa đêm mới đi ngủ nên chất lượng giấc ngủ không được tốt, điều này khiến khí sắc càng ngày càng kém, Tiểu Thúy thì thầm với ta: "Nương nương, nghe nói quầng thâm dưới mắt Hoàng thượng rất đậm, có phải hay không do túng dục quá độ?"

Ta nghĩ đến người đêm qua ôm ta ngủ còn chê ta mập, cố ý nói: "Có khả năng."

Tối hôm đó Tề Diễm đến rất sớm, bò từ cuối giường lên, một tay giữ lấy mắt cá chân ta, một tay chống ở eo ta, chậm rãi nói: "Trẫm túng dục quá độ?"

Hắn biết cũng là chuyện bình thường, cả hậu cung này đâu đâu cũng có tai mắt của hắn, thực ra nhất cử nhất động của ta sau khi tiến cung hắn đều biết. Ta biết điều đó, nhưng mà ta cũng lười quan tâm.

Nhưng bây giờ có chút nguy hiểm, mùa hè thì nóng bức, ta mặc rất ít. Những ngón tay mát lạnh của hắn vuốt ve mắt cá chân ta, một đường lên tận bắp chân và đùi ta, dừng ở bên hông xoa vài vòng.

Ta chỉ cảm thấy một ngọn lửa khô nóng từ phía dưới lan đến bụng, rất khó chịu, giọng nói có chút run rẩy: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ đùa với Tiểu Thúy thôi."

Đêm nay hắn có chút kỳ quái, giọng nói lạnh lùng thường ngày, nay mang chút kìm nén trầm khàn: "Vậy trẫm hỏi nàng, trẫm có hay không túng dục quá độ?"

Nhiệt độ của bàn tay đặt trên eo ta dần dần tăng lên, ta có thể cảm nhận được hắn càng ngày càng tiến gần ta, trong đêm tối mờ ám này phát ra một tín hiệu nguy hiểm.

Ta nuốt nước miếng, "Bệ hạ mỗi đêm đều triệu Thục phi, cũng không phải là không có khả năng..."

Từ kinh nghiệm của phụ hoàng ta, việc một đêm lâm hạnh nhiều phi tần cũng không phải là không thể...

"Ân, Nhiêu." Hắn nghiến răng gọi ta, sau đó tóm lấy hai tay ta và vây hãm ta vào cơ thể nóng bỏng của hắn.

Vào mùa hè, trời rất nóng.

Hắn cắn vào gáy ta, lạnh lùng nói: "Trẫm sẽ cho nàng thấy những đêm trước trẫm đang làm gì."

Bị buộc phải theo dõi toàn bộ quá trình, ta chỉ có thể lau mồ hôi nói: "Bệ hạ, người thật sự quá vất vả rồi..."

Hóa ra hắn đều dành nửa đầu đêm như thế này... tự lực cánh sinh.

Quần áo ướt vứt dưới gầm giường, giọng nói vẫn có chút trầm khàn: "Lư hương trong cung Thục phi có vấn đề."

"À, đây là điều thần thiếp có thể biết không?"

Ta giả vờ muốn bịt tai lại nhưng hắn đã tóm lấy cổ tay ta, cảm giác chạm vào hơi dính dính.

Lỗ tai ta vô thức mà đỏ lên.

Tề Diễm buổi tối hình như có thị lực rất tốt, hắn vừa nhẹ nhàng cười vừa nhéo nhéo vành tai của ta, "Nàng là hoàng hậu, chuyện trong cung đương nhiên phải biết."

Để giành được sự sủng ái mà sẵn sàng hạ mê dược, thủ đoạn này ta đã từng gặp qua trong cung của phụ hoàng, thậm chí so với Lương Trí Nghị còn cao tay hơn nhiều. Tề Diễm đã sớm cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng hắn vẫn tương kế tựu kế, biểu hiện cho mọi người thấy rằng hắn sủng ái Lương Trí Nghị.

Về phần vì sao hắn phải làm vậy, ta sẽ không hỏi cũng chẳng tự ý suy đoán, dù sao ta cũng không chê mình sống lâu.

Ta lặng lẽ lắng nghe mọi chuyện, sau đó hỏi Tề Diễm: "Bệ hạ, người còn muốn ngủ nữa không?"

Thực sự đêm đã rất khuya rồi còn ta thì vô cùng buồn ngủ.

Tề Diễm: "Ngủ đi..."

Ngay trước khi đi ngủ, hắn ở bên tai ta nghiến răng nghiến lợi.

Ta thực sự đã có thể ngủ, nhưng nghĩ kỹ lại thì bây giờ ta đã biết một điều mà lẽ ra ta không nên biết, vì vậy bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, nên ta nghiêng người hôn lên má hắn để xoa dịu tâm trạng của hắn.

Hắn sững sờ trong giây lát, rầu rĩ cười, ôm chặt ta rồi lại nói: "Ngủ đi."

Sau hôm đó, mỗi đêm hắn càng đến sớm hơn và hắn cũng không còn xấu hổ như trước.

Lúc đầu ta còn đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng về sau thì nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn to gan trêu chọc hắn: "Bệ hạ, thật ra, nếu người làm việc này mỗi ngày...cũng có thể coi là túng dục quá độ."

Thế là tối hôm đó Tề Diễm coi ta như miếng thịt mà cắn khắp người, khiến ta ban ngày ngủ nhiều đến mức không thèm đến thăm Giẻ Lau.

Bên ngoài vẫn còn đồn thổi Thục phi được sủng ái, đệ đệ lên nắm quyền, hai hậu duệ may mắn còn sống của Lương quốc đều có chỗ đứng. Ngược lại, Giang Quốc, tuy đầu hàng sớm nhưng hiện tại vẫn dậm chân tại chỗ, thường được đem ra so sánh với tỷ đệ Lương quốc, điều này càng chứng tỏ sự trái ngược của hai bên.

Giang Ninh Dao nghe xong những lời này, tức giận đến mức điểm tâm cũng ăn không ngon, trước mặt ta phàn nàn: "Đầu hàng thì sao? Đầu hàng thì ăn hết gạo của nhà các người à? Trước kia, người dân Giang Quốc rất khó khăn, phụ hoàng và huynh trưởng của ta đều là những kẻ vô dụng không có tài cán gì, không thể trị vì tốt đất nước, nên đầu hàng chẳng phải giống như bỏ gian tà theo chính nghĩa sao?"

Ta thấy nàng định giật một nhúm lông của Meomeo nên nhanh chóng an ủi nàng: "Bọn họ muốn nói gì thì cứ mặc kệ họ nói. Ngươi biết đấy, những kẻ không có việc gì làm thì đều thích đưa chuyện. Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến ngươi đâu."

Nàng vẫn còn tức giận mắng một lúc mới bình tĩnh lại, rồi quay sang ta hỏi: "Ân Nhiêu, người không nghĩ đến địa vị của mình sao..."

Ta dừng lại và thản nhiên nói: "Thuận theo tự nhiên đi. Lo lắng thì cũng có ích gì đâu?"

Ta chưa bao giờ hỏi Tề Diễm về chuyện quốc sự, nên đương nhiên cũng sẽ không tìm hiểu xem hắn có ý định thôn tính Ân Quốc hay không.

Mặc dù phụ hoàng yêu cầu ta thổi gió bên gối*, nhưng quan điểm của ta vẫn giống với Giang Ninh Dao. Người dân Ân Quốc thực sự không thể có một cuộc sống tốt đẹp dưới sự cai trị của phụ hoàng ta, các huynh đệ của ta đều là những kẻ giá áo túi cơm*, nên tương lai của Ân quốc quả thực rất tăm tối.

*Thổi gió bên gối: Là lời nỉ non ngọt ngào của vợ bên tai chồng. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng sức tàn phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số việc trọng đại.
*Giá áo túi cơm: Cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm ý chỉ những người vô dụng hèn kém.

Nhưng hiện tại ta cũng không ngu ngốc đến mức xúi giục Tề Diễm thôn tính Ân Quốc.

Vẫn là câu nói kia, nhiều hơn một việc không bằng bớt đi một việc. Ta tự nhận mình không có năng lực lớn như vậy nên ta cũng không có ý định dính vào những chuyện phiền toái này.

Mỗi người đều có một số mệnh riêng, ta là kẻ hèn nhát nên đương nhiên chỉ có thể sống cuộc đời của kẻ hèn nhát.

Vì chung quy lại, tồn tại mới là điều quan trọng nhất.

Khi ở trong cung của Tề quốc trồng rau, ta liền biết rằng chỉ cần sống như một đống rơm thì ta sẽ sống sót được.

Chính vì tôn chỉ này mà vào ngày Tề Diễm bị đâm, ta đã không bước tới chắn một đao cho hắn mà người đầu tiên lao tới chính là Lương Trí Nghị.

Nàng ta bị đâm vào bụng, ngã vào trong ngực Tề Diễm, sắc mặt tái nhợt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, trước khi ngất đi còn không quên để lại lời nhắn: "Bệ hạ, người không sao là tốt..."

Thích khách đã bị bắt, Tề Diễm nhìn cũng không thèm nhìn, hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm vào Lương Trí Nghị, sau khi được thị vệ nhắc nhở vài lần, hắn mới lạnh lùng thốt ra một chữ: "Giết."

Trên mặt và quần áo của hắn dính đầy máu, khí thế bao quanh hắn giống như vừa trở về từ địa ngục.

Ta đè nén sự kỳ lạ trong lòng, bình tĩnh nhìn đi nơi khác, hỗ trợ xử lý các vấn đề đằng sau.

Đêm đó nghe nói Tề Diễm ở lại Thính Vũ Hiên cả đêm, còn ta hiếm khi mất ngủ đến tận nửa đêm nên giấc ngủ cũng không được an ổn.

Vào ngày thứ hai, Đại Lý tự đã điều tra được kẻ ám sát Tề Diễm chính là người được Ân Quốc phái đến. Tề Diễm tức giận, bàn bạc với các văn võ bá quan trong triều sớm đưa quân đi chinh phạt Ân Quốc.

Khi biết tin, Giang Ninh Dao vừa mới đem Giẻ Lau được ba tháng tuổi đến, lo lắng nhìn ta.

Ta mỉm cười với nàng, không nói gì và tập trung trêu chọc Giẻ Lau.

Chỉ là thời tiết đang dần chuyển lạnh, có lẽ sắp sang thu rồi.

8.

Tề Diễm ở lại Thính Vũ Hiên chăm sóc Lương Trí Nghị ba ngày cho đến khi nàng ta tỉnh lại, đồng thời hắn cũng sắc phong nàng làm Qúy phi. Đệ đệ của nàng ta là Lương Trí Mẫn đã trở thành tướng quân và mùa thu này hắn ta sẽ dẫn quân chinh phạt Ân Quốc.

Ta vẫn sống bình an ở Hoàn Ninh cung, thú vui hàng ngày là chơi đùa với Giẻ Lau.

Tiếc rằng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Tin đồn Ân Quốc sai thích khách hành thích Hoàng thượng càng ngày càng lan rộng. Nhiều người dấy lên nghi ngờ, chuyện này cùng Hoàng hậu là ta đây chắc chắn không thoát khỏi liên quan, thậm chí đã có đại thần đương triều dâng tấu yêu cầu điều tra cẩn thận cả ta.

Cùng lúc đó một con chim bồ câu đưa thư bị Giẻ Lau bắt được, ta cầm bức mật thư được buộc dưới chân con chim, đến Ngự Thư Phòng để tìm Tề Diễm.

Tính ra ta và Tề Diễm đã bảy tám ngày không gặp mặt, không còn thân mật như trước nữa.

Mấy ngày không gặp, Tề Diễm gầy hơn trước, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn, nhưng lông mày lại dịu đi một chút khi nhìn thấy người đến là ta, "Ân Quốc gửi mật tin, Hoàng hậu cứ như vậy mà mang qua đây sao?"

Trong thư, phụ hoàng ta đưa ra một biện pháp ngu xuẩn, yêu cầu ta nội ứng ngoại hợp ám sát Tề Diễm, ngăn chặn họa diệt vong của Ân Quốc.

Ngay cả một kẻ ngu ngốc như ta cũng không nói nên lời, huống chi con gái của ông chưa chắc làm được điều này, cho dù Tề Diễm có bị giết đi chăng nữa thì Tề quốc chẳng lẽ không thể đánh bại được Ân quốc sao?

Nhưng bức mật thư này cũng có điểm tốt, đó là nó cho thấy vụ ám sát trước đó không phải do Ân Quốc thực hiện, dù sao cũng không thể thực hiện một kế sách hai lần được.

Ta thành thật nói rằng ta không có can đảm làm việc đó, tất cả mọi việc hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của Bệ hạ.

Tề Diễm im lặng, vuốt ve mảnh giấy, một lúc lâu sau mới nói: "Ân Nhiêu, nàng hi vọng trẫm chết sao?"

Ta lắc đầu ngơ ngác.

Hắn nhìn ta mỉm cười, "Nhưng nếu trẫm tiêu diệt Ân Quốc, giết toàn bộ gia tộc của nàng, nàng có hy vọng trẫm chết không?"

Ta sửng sốt hồi lâu, thành thật nói: "Thần thiếp không biết."

"Từ khi vào cung, bệ hạ đối với thần thiếp rất tốt, thần thiếp cũng có nghe qua những chuyện mà Bệ hạ đã làm đối với triều đại trước, đối với thần thiếp thì Bệ hạ là một vị Hoàng đế nhân từ, hẳn nên phải sống thọ cùng trời đất."

Hắn nghe như không nghe, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt, nâng cằm ta lên, đôi mắt đen tối không nhìn rõ được suy nghĩ, "Vậy tâm tư của nàng thì sao? Nàng có hy vọng trẫm chết không?"

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lại khiến ta nhớ đến hắn trong đêm hôm ấy, trên người hắn là bộ long bào lộn xộn, thi thoảng tên ta lại được vang lên giữa tiếng thở dốc nặng nề ẩn nhẫn phát ra từ cổ họng.

"Ân Nhiêu..."

Chỉ hai chữ bình thường nhưng được hắn gọi ra nghe thật quyến rũ.

Ta như bị mê hoặc chìm trong đôi mắt đen láy sâu như vực thẳm đó, không nhịn được đáp: "Thần thiếp không hy vọng."

Vừa dứt lời, hắn đã đặt môi mình lên môi ta, một nụ hôn triền miên đến khi ta hít thở có chút khó khăn thì hắn mới miễn cưỡng rời đi, mỉm cười mãn nguyện: "Vậy thì trẫm sẽ sống thật tốt."

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng nó giống như một lời tuyên thệ vững chắc.

Trong lòng cảm thấy giống như Bệ hạ đang cố dỗ dành ta, ta sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình, hỏi câu hỏi mà ta đã giấu trong lòng: "Vậy Bệ hạ đối với Thục phi là...?"

Biết rằng có chút quá phận nhưng ta thực sự tò mò muốn biết.

Hắn ngồi vào ghế, ôm ta vào lòng, thản nhiên nói: "Chỉ là diễn trò thôi mà."

"Nhưng rốt cuộc thì nàng ấy cũng chắn một đao cho Bệ hạ."

Hắn xoa gáy ta, "Vậy thì sao? Nếu cứ ai giúp trẫm chắn đao, trẫm đều phải sủng ái kẻ đó, thì trong cung này từng vì trẫm chắn đao có không dưới mười thị vệ, theo như nàng nói thì trẫm đều phải sủng ái cả mười thị vệ đó sao!"

Điều đó cũng đúng!

Sau đó Tề Diễm không bàn chuyện quốc sự nữa, mà lười biếng dựa vào người ta, tựa như đã rất lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi, quả thực rất mệt mỏi.

Đại khái là hắn đang chơi một ván cờ lớn, mà hiện giờ ta với hắn cùng một chiến tuyến, ít nhất sinh tử đều có liên quan, ta không mong mình có thể giúp đỡ, chỉ hy vọng không mang lại rắc rối cho hắn mà thôi.

Thế là ta được hắn ôm suốt buổi chiều, trước khi đi hắn gọi ta lại rồi hỏi về nhũ danh của ta.

"Yểu Yểu," ta cảm thấy mặt có chút nóng, "Lấy tự " Thương thương Trúc Lâm tự, Yểu Yểu chung thanh vãn".

Tống Linh Triệt thượng nhân
Thương thương Trúc Lâm tự,
Yểu Yểu chung thanh vãn.
Hạ lạp đới tà dương,
Thân chàng sơn độc quy viễn.
Dịch nghĩa
Chùa Trúc Lâm xanh xanh
Chuông chiều nghe văng vẳng
Vai mang chiếc nón lá nhuộm ánh nắng xế
Một mình trở về núi xanh.

"Yểu Yểu," hắn mỉm cười nói ra hai chữ này, "Nghe rất hay."

Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn rồi bỏ chạy.

Mấy ngày sau đó, Tề Diễm ngày nào cũng đến thăm Lương Trí Nghị, bề ngoài thì vờ như đối xử lạnh nhạt với ta, nhưng nửa đêm, hắn lại lẻn vào phòng từ cửa sổ rồi lại vừa ôm vừa cắn ta.

Hai chữ "Yểu Yểu" được hắn gọi ra dịu dàng như một đóa hoa, thỉnh thoảng hắn còn yêu cầu ta gọi tên tự của hắn: "Mặc Chi".

Hắn cười nhạo ta như một tờ giấy trắng rồi coi bản thân mình là cây viết mà thoải mái vẩy mực.

Về điều này ta chỉ có thể nói một câu: "Bệ hạ, việc này có chút ghê tởm..."

Hắn cắn vào sau cổ ta: "Nàng gọi ta là gì?"

Ta:"......"

"Mặc Chi, thật là đáng ghét."

Hắn cũng không giận mà hôn lên mặt ta rồi cười khúc khích.

Sau nửa tháng tĩnh dưỡng, sức khỏe của Lương Trí Nghị gần như đã hồi phục nên Tề Diễm sai Lương Trí Mẫn dẫn quân sang Ân Quốc.

Khi thánh chỉ được ban, ta vẫn không khỏi cảm thấy bất an, một khi cuộc chiến nổ ra, giữa ta và Tề Diễm luôn luôn tồn tại khoảng cách không thể xóa bỏ.

Dù có chuyện gì đi chăng nữa, ta vốn là trưởng công chúa của Ân Quốc.

Lương Trí Nghị, người vừa mới bình phục sau vết thương, vào lúc này đến tìm ta và đưa cho ta một mảnh giấy: "Thu phong khởi, chiến cổ lôi."

*Thu phong khởi, chiến cổ lôi: Ngày xưa, quân đội đều có một chiếc trống rất to, trống vang lên vừa để động viên sĩ khí của binh lính vừa để báo hiệu cho cuộc chiến bắt đầu. Ý của cả câu này nghĩa là mùa thu đã sang, trống chiến đã vang lên báo hiệu cuộc tấn công đã bắt đầu.

Ta không biết nàng ta có ý gì nhưng vẫn đồng ý gặp mặt.

Nàng xuất hiện với dáng vẻ mảnh mai yểu điệu, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ kiên nghị: "Nương nương, thần thiếp có một câu thơ không hiểu, xin thỉnh giáo nương nương."

Ta: "....."

Nàng tiếp tục: "Giang Nam Giang bắc cựu gia hương, tam thập niên lai mộng nhất trường. Nương nương người có biết câu thơ này ý nghĩa là gì không?"

Độ trung giang vọng Thạch Thành khấp há
Giang nam, giang bắc cựu gia hương,
Tam thập niên lai mộng nhất trường.
Ngô uyển cung vi kim lãnh lạc,
Quảng Lăng đài điện dĩ hoang lương.
Vân lung viễn tụ sầu thiên phiến,
Vũ đả quy chu lệ vạn hàng.
Huynh đệ tứ nhân tam bách khẩu,
Bất kham nhàn toạ tế thương lường.

Bài thơ này tác giả nhìn cảnh cũ hồi tưởng lại cố quốc không còn, đài điện hoang phế, gia đình ly tán.

Ta: "Không biết..."

Từ khi sinh ra, ta đã không được đến giảng đường, cầm kỳ thi họa đều không giỏi, có thể đọc được những chữ lớn thì đều do vú nuôi chỉ dạy.

Lương Trí Nghị hiển nhiên không ngờ tới ta lại trả lời như vậy, nàng vừa kinh ngạc vừa có chút tức giận: "Nương nương, đây là một bài thơ bày tỏ nỗi đau khi nước mất nhà tan!"

Ta gật đầu: "Ồ! Thì ra là vậy."

Lương Trí Nghị sửng sốt một lúc rồi nhìn chằm chằm vào ta.

Ta hỏi lại: "Không phải ngươi đang nói cho ta biết ý nghĩa của bài thơ sao?"

Nàng ta có chút xấu hổ, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: "Nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ xuất chinh tới Ân Quốc. Nếu tính toán kỹ lưỡng thì chưa đầy ba tháng nữa, Ân Quốc sẽ... Nương nương, sẽ diệt vong."

Hận thù ư, làm sao quên được đây!

Trước cảm xúc mãnh liệt của nàng ấy, ta sợ hãi đến mức co rụt người lại: "Chà.....Hiện tại chẳng phải n Quốc còn chưa diệt vong mà? Ngươi hãy để những lời này ba tháng sau nói đi?"

Lương Trí Nghị: "..."

Lương Trí Nghị cuối cùng cũng rời đi, cùng với ánh mắt hận sắt không thành thép mà ta quen thuộc nhất.

Sau khi nàng rời đi, Tiểu Thúy cẩn thận hỏi ta: "Nương nương, Hoàng thượng thật sự muốn..."

Ta vuốt ve Giẻ Lau đang được ôm trên tay, thở dài: "Tiểu Thúy, ta hận chính bản thân mình, vì ta thực sự chỉ giống như một bó rơm mà thôi."

Uổng cho một nhan sắc diễm lệ cũng không thể trở thành anh hùng ngăn cơn sóng dữ.

9.

Điều ta không ngờ nhất là các huynh đệ của ta không phải ai cũng là kẻ vô dụng.

Ba ngày đầu Tề quốc tiến công, Lương Trí Mẫn dẫn quân thế như chẻ tre vào Ân Quốc như chỗ không người, nhưng đến ngày thứ tư thì gặp phải sự chống cự quyết liệt của đối phương, vị tướng dẫn quân của đối phương là tam ca của ta, tam hoàng tử của Ân Quốc, Ân Lâm.

Nghe nói hai bên giằng co đối đầu nhau suốt bảy ngày, cho đến khi phụ hoàng của ta lao ra tiền tuyến và đích thân đầu hàng.

Khi Tề Diễm báo tin này cho ta, ta vô tình đánh rơi ly rượu, làm ướt nửa ống tay áo.

Tề Diễm cũng không tức giận, chậm rãi cầm lấy tay ta lau, bình tĩnh nói: "Nàng lo lắng ư?"

Bỗng nhiên bừng tỉnh, ta chợt ngẩng đầu lên hỏi: "Bệ hạ sẽ xử lý người nhà của thần thiếp như thế nào?"

Câu hỏi này cứ quẩn quanh trong tâm trí ta kể từ khi cuộc chiến bắt đầu.

Ta có thể tự thuyết phục chính mình cứ sống chết mặc bây, dù sao mẫu phi của ta là người Tề Quốc, nửa dòng máu ta mang là huyết mạch Tề Quốc, cho nên khi hai nước Tề và Ân xảy ra chiến tranh, ta có thể duy trì thái độ trung lập. Hơn nữa, người dân Ân Quốc đều không có cuộc sống tốt đẹp dưới sự cai trị của phụ hoàng ta, nhưng khi liên quan đến vấn đề sinh tử, hai chữ huyết thống dường như vẫn trói buộc ta.

Sau ngày hôm đó Lương Trí Nghị lại gửi cho ta một bức thư khác, trong đó nàng ấy bày tỏ sự đau buồn khi gia tộc bị xử trảm và hối hận khi chỉ có thể bất lực nhìn quốc gia bị diệt vong, nàng ấy cũng nói rằng nếu ta tiếp tục đứng yên không làm gì thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục giống nàng ấy.

Ta đọc kỹ bức thư và cũng không giao bằng chứng tiết lộ ý đồ phản nghịch này cho Tề Diễm, cũng không đáp lại Lương Trí Nghị mà đã đốt lá thư.

Tâm thái của ta lúc đó nghĩ: Đừng lo lắng những điều chưa xảy ra.

Nhưng hôm nay, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra và chính ta cũng chẳng thể làm gì được nữa.

Sống hay chết chỉ là vấn đề theo suy tính của Tề Diễm định đoạt.

Người đang nắm trong tay quyền sinh quyền sát lặng lẽ nhìn ta một lúc rồi mới nói: "Nếu nàng chỉ là trưởng công chúa của Ân Quốc thì có lẽ gia quyến của nàng cũng sẽ chịu chung số phận với hoàng thất Lương Quốc. Nhưng nếu nàng là thê tử của trẫm, Hoàng hậu của Đại Tề, thì gia quyến của nàng đương nhiên sẽ bình an vô sự."

"Trưởng công chúa của Ân Quốc hay Hoàng hậu của Đại Tề, Ân Nhiêu, tùy nàng lựa chọn."

Ta cảm thấy đây là một câu hỏi không hợp lý, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi Tề Diễm: "Vậy trong lòng bệ hạ thì thần thiếp nên là gì đây?"

Hắn dường như không ngờ rằng ta sẽ hỏi câu hỏi này, hắn sửng sốt một lúc rồi nói đầy ẩn ý: "Trong lòng trẫm, nàng trước nay luôn là Hoàng hậu của Đại Tề."

"Vậy thì thần thiếp chính là Hoàng hậu của Đại tề." Mặc dù trên thực tế ta đã là Hoàng hậu rồi.

Bây giờ đến lượt Tề Diễm do dự, "Nàng có chắc không? Nếu như vậy thì chính là nàng đã từ bỏ huyết thống của mình, từ bỏ cả danh hiệu công chúa của n Quốc. Từ giờ trở đi, nàng sẽ chỉ là Hoàng hậu của Tề Quốc." Hắn dừng lại một chút, hạ thấp ánh mắt, giọng có chút khàn khàn nói: "Là thê tử của trẫm."

Hắn nắm tay ta càng ngày càng chặt hơn, cảm nhận được tâm trạng của hắn không ổn nên ta dịu giọng nói: "Mặc Chi, nói đúng ra thì Ân Quốc đã diệt vong. Dù thần thiếp có muốn hay không danh hiệu công chúa Ân Quốc này thì sự thật cũng không thể thay đổi được. Hơn nữa, theo như lời của bệ hạ thì thần thiếp đã gả cho bệ hạ nên cũng coi như là một nửa người Tề Quốc rồi. Cho nên điều đó thực sự không còn quan trọng nữa."

"Gả cho ta..." Hắn lặp lại những lời này và nở nụ cười khó hiểu, "Nàng nói thật chứ?"

Ta không hiểu hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn ngập ngừng trả lời: "Cũng không được gọi là gả qua đây, mà là trực tiếp bị đưa qua đây thì đúng hơn?"

Khuôn mặt của Tề Diễm lập tức trở nên lạnh lùng.

Ta nhanh chóng sửa lại: "Là gả qua đây! Gả qua đây. Ta, Ân Nhiêu sớm đã gả cho Tề Diễm!"

*Bắt đầu đoạn này nữ 9 có tình cảm với nam 9 nên đổi xưng hô thành "Chàng- nàng" nhé.

Vẻ mặt của chàng thay đổi chóng mặt, có thể nói như mùa xuân đã về trên thảo nguyên, băng tuyết tan chảy...

Đêm đó Tề Diễm không giả vờ triệu hạnh Lương Trí Nghị nữa mà ở lại trong cung của ta, tuyên bố sẽ bù đắp cho ta một đêm động phòng hoa chúc. Ta cứ nghĩ chàng ấy sẽ tự xử như thường lệ, nhưng không ngờ lần này chàng ấy thực sự sẽ làm như vậy, từ trong ra ngoài đem ta ăn sạch sẽ, trên chiếc khăn thêu lưu lại một vệt hồng. Chàng ấy cười vô cùng thỏa mãn, thở dài bên tai ta: "Yểu Yểu, nàng cuối cùng cũng là của trẫm."

Thủy triều rút rồi lại lên, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, ta như người chết đuối cố tìm cọng rơm để cứu mạng nhưng cọng rơm này nóng quá, nóng đến mức khiến ta không chịu nổi mà muốn bỏ chạy hết lần này đến lần khác.

Tề Diễm kéo ta lại, cẩn thận cắn vào sau cổ ta: "Yểu Yểu, không được chạy."

Ta bị cắn vào sau cổ, không thể cử động.

Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, hiếm khi Tề Diễm không cần vào triều nên chàng ấy ôm ta vào lòng mà ngủ thoải mái. Ta thì vô cùng mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, nhưng trong miệng vẫn còn sức lực, không khỏi lẩm bẩm: "Mệt chết đi..."

Chàng ấy nở nụ cười mãn nguyện giống như khi Giẻ Lau được ăn no: "Nàng không làm gì thì mệt thế nào được?" Dứt lời chàng ấy liền nhéo vào cái eo đau nhức của ta.

Ta tức giận hét lên: "Giẻ Lau!"

"Vèo" một tiếng, Giẻ Lau lao lên giường, nhảy thẳng lên bụng Tề Diễm, còn bồi thêm cho chàng ấy một vết cào ở cổ.

Tề Diễm: "..."

Ta đã trốn đến mép giường, nhưng nhìn thấy cảnh này ta lại cười lớn, đợi lát nữa sẽ thưởng thêm một con cá cho Giẻ Lau.

Tề Diễm sắc mặt đen lại ôm Giẻ Lau ra khỏi giường, sau đó đi tới nắm lấy tay ta, nheo mắt nói: "Yểu Yểu, lại đây."

Ta nuốt nước miếng, "Hoàng thượng, trên cổ người vẫn còn vết thương..."

Chàng nhếch môi cười: "Trẫm chỉ định bảo nàng tới bôi thuốc cho trẫm, nếu không nàng nghĩ sao?"

Ta: "....."

Mất nửa ngày dùng chút công phu cùng sắc đẹp để bôi thuốc cho Tề Diễm thì chàng ấy mới chậm rãi nói: "Thật ra, trẫm chưa bao giờ có ý định đối phó với gia quyến của nàng, ít nhất là một số người trong số họ."

Ta: "......"

Vậy những gì chàng nói hôm qua chỉ là đe dọa ta thôi sao?

Tề Diễm hiển nhiên rất đắc ý về sự gian trá giảo hoạt của mình, chàng cười tươi nói: "Tam ca của nàng trong thời gian tới có thể vào cung gặp nàng, nàng hãy chuẩn bị một chút."

Ta nhất thời sửng sốt: "Sao bệ hạ biết..."

"Ta đều biết mọi chuyện, Yểu Yểu." Chàng ấy hôn lên mắt ta, "Nếu không phải trước kia hắn từng chăm sóc cho nàng thì nàng nghĩ trẫm sẽ để Lương Trí Mẫn tha mạng cho hắn sao."

"Vậy phụ hoàng của thiếp..."

Chàng trực tiếp hôn lên môi ta, sau đó nói: "Những kẻ từng bắt nạt nàng đều bị giam giữ. Yểu Yểu, nàng không cần quan tâm đến bọn họ nữa, nàng đã gả cho trẫm rồi thì chỉ cần nhìn một mình trẫm là được rồi."

Ngày hôm đó, lần đầu Tề Diễm điên cuồng lộ ra chút manh mối, nhưng ta vẫn chưa nhận ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang