4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Sau cuộc chiến giữa hai nước Tề và Ân, Lương Trí Mẫn trở về cùng với chiến thắng vẻ vang, thanh danh vang dội, dân chúng thậm chí còn dành không ít lời khen ngợi cho tỷ đệ của Lương gia.

Để đón gió tẩy trần cho các tướng sĩ, Tề Diễm tổ chức yến tiệc đặc biệt để mừng thắng lợi, chỉ dẫn theo một phi tần là Lương Trí Nghị tham dự, còn ta, hoàng hậu, đương nhiên là phải ở lại trong cung chờ gặp tam ca rồi.

*Đón gió tẩy trần: 接风洗尘: nghĩa là hoan nghênh và chiêu đãi (gột rửa phong trần cho )người đi xa trở về

Trong số các huynh đệ của ta thì tam ca là người có mối quan hệ thân thiết với ta nhất. Mẫu phi của huynh ấy và mẫu phi của ta có mối quan hệ rất tốt, chính vì thế sau khi mẫu phi của ta qua đời vì bệnh tật huynh ấy đã rất quan tâm, chăm sóc ta. Tuy nhiên hoàng tử thì nhiều, ngôi vị lại chỉ có một dẫn đến tranh giành quyền lực rất khốc liệt, mà huynh ấy vốn bản tính thiện lương nên luôn gặp cản trở, những việc có thể làm cũng không nhiều.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự thân thiết của ta với huynh ấy.

Khi tên quốc sư chó má cho rằng ta là hồ ly tinh hại nước hại dân, huynh ấy đã góp lời với phụ hoàng rằng không nên quá mê tín tin vào những lời nói vô căn cứ.

Phụ hoàng ta lúc đó đang thưởng thức vũ hội, nghe thấy lời này, có chút chán ghét nói: "Từ khi nàng sinh ra, mọi việc của Ân Quốc đều không thuận lợi. Nếu ngươi nói đó là tin đồn vô căn cứ thì người hãy thử đi hỏi dân chúng của Ân Quốc xem đây tin đồn có phải là vô căn cứ hay không."

Cười chết mất, quả thực người dân Ân Quốc tin tưởng không chút nghi ngờ.

Lúc nhỏ ta từng ra ngoài cung du ngoạn, sau khi bị người dân nhận ra thân phận, và cái ta nhận được là sự thăm hỏi bằng những lời chửi bới cùng với trứng gà và rau thối ném vào người.

Tam ca thất vọng vô cùng, ngày ta lên đường đến Tề Quốc, huynh ấy thở dài: "Yểu Yểu, nếu có thể thì đừng bao giờ quay lại nữa. Đất nước này mục nát quá rồi."

Nhưng dù có mục nát đến đâu nhưng khi Tề Quốc tấn công, tam ca vẫn kiên cường chống cự, không chịu đầu hàng.

Khi gặp lại, tam ca không khỏi đỏ mắt, nhịn hồi lâu mới nói: "Yểu Yểu, muội gầy đi... muội mập lên."

Ta: "......"

"Thức ăn của Tề Quốc có phần tinh tế hơn của Ân Quốc nên, khó tránh khỏi tăng cân." Ta mỉm cười, ra lệnh cho hạ nhân đem đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên.

Tam ca nhìn kỹ một chút, gật đầu: "Đúng vậy."

Sau đó, việc đầu tiên chúng ta làm khi đoàn tụ là thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn.

Ăn uống no say, tam ca mới kể lại chi tiết mọi chuyện.

Vào ngày Tề Quốc tuyên bố tấn công, các quan đại thần của Ân Quốc tự động chia thành hai phe, một phe chủ chiến, một phe chủ hàng, họ cãi nhau suốt mấy ngày. Khi quân đội đến biên giới, cả triều văn võ bá quan về cơ bản đều nhất trí là đầu hàng, chỉ có tam ca là vững tâm thủ thành, thậm chí tự điều quân ra tiền tuyến chống lại Lương Trí Mẫn.

Tài năng hai người khó phân cao thấp, Lương Trí Mẫn còn từng nói nếu không sai thời điểm thì có lẽ cả hai đã trở thành tri kỷ. Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc...

Khi phụ hoàng vội vàng đích thân đến đầu hàng thì tam ca đã chiến đấu với đôi mắt đỏ hoe, áo giáp đẫm máu, xung quanh khắp nơi đều là xác chết.

"Thu phong khởi, chiến cổ lôi", nhưng quân kỳ của Ân Quốc không còn tung bay, trống trận cũng im bặt.

"Khi nhìn thấy phụ hoàng đầu hàng trước thi thể những quân lính đã hi sinh, huynh chỉ nghĩ thật là mỉa mai." Tam ca cuối cùng cũng rơi nước mắt, gân xanh nổi lên trên trán. "Một đất nước như thế này mục nát từ gốc rồi."

Ta không biết phải an ủi huynh ấy như thế nào, kết cục như thế đã được định trước, ta không thể nào xúi giục huynh ấy ám sát Tề Diễm rồi một lần nữa đoạt lại quyền lực được.

Đúng như Tam ca đã nói, n Quốc từ sâu trong gốc rễ đã có vấn đề, cho dù huynh ấy có thể giữ thành được lần này thì sau này cũng sẽ có vô số lần tấn công khác nữa, liệu huynh ấy có thể giữ mãi được không. Nếu đất nước có một kẻ hôn quân trị vì thì đất nước đó sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong. Đối với người dân Ân Quốc mà nói đây có lẽ chính là điều tốt, thời kỳ khổ cực sẽ qua nhanh thôi.

Im lặng hồi lâu, tam ca dường như đã thông suốt, xoa đầu ta nói: "Muội ăn nhiều quá, huynh đưa muội đi dạo để tiêu thực nhé?"

Ta cảm thấy có gì đó không ổn, "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Tam ca: "Thiên lao..."

Ta: "......"

Ta: "Là ý của Tề Diễm sao?"

Tam ca sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ừ."

Điều đó có lý, ta đứng dậy ngay ngắn và nói: "Đi thôi."

Nhưng tam ca lại lẩm bẩm: "Nàng thật nghe lời hắn ta."

Ta cảm thấy khó hiểu: "Vậy không phải huynh cũng nghe lời hoàng thượng sao? Nếu không, tại sao huynh lại muốn đưa ta đến thiên lao?"

Tam ca: "..."

Ta nghĩ rằng nếu Lương Trí Nghị nhìn thấy cảnh này, nàng ta sẽ mắng Ân Lâm và ta là hai kẻ không có tiết tháo.

*Tiết tháo : Chí khí vững vàng, không chịu khuất phục.

Nhưng ta đâu có quản được.

Phụ hoàng bị giam ở thiên lao, cùng với các huynh đệ tỷ muội của ta, có người ta đã gặp nhưng cũng có người ta chưa thấy bao giờ, mục đích của tam ca rất rõ ràng, huynh ấy muốn đưa ta đến gặp phụ hoàng.

Cựu vương của một nước bây giờ đang khoác trên mình bộ trang phục tù nhân, tóc tai bù xù, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, câu đầu tiên ông nói khi nhìn thấy ta là: "Đồ nữ nhi bất hiếu!"

Vừa dứt lời, ông đã bị cai ngục bên cạnh đá một cước: "Đừng có vô lễ, đứng trước mặt người là Hoàng hậu đấy!"

Cảm giác như một cú đá này có thể đem nắm xương già nua của ông ấy gãy nát.

Ta không muốn để ý tới phụ hoàng liền hỏi tam ca: "Tề Diễm muốn ta gặp phụ hoàng làm gì?"

Tam ca dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn lão già: "Muốn cho muội biết quá khứ của mẫu phi muội."

"Chuyện cũ năm xưa, ta... Trẫm! Trẫm đã quên lâu rồi!"

Lại thêm một cú đá nữa!

Ông ta phun ra một ngụm máu và nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Tam ca ngoảnh mặt đi, "Đã thỏa thuận trước rồi. Nếu như ông không nói, ông biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi đấy."

Phụ hoàng vẫn mơ hồ chửi rủa: "Đồ nghịch tử... Đồ nghịch nữ..."

Sau một hồi chửi rủa trong phòng giam tối tăm này, phụ hoàng miễn cưỡng kể lại chuyện xưa.

Trước kia, khi vẫn còn là hoàng tử, Ân Vi cũng chính là phụ hoàng đã cải trang để lẻn vào Tề Quốc nhưng vô tình gặp phải thích khách nên đã bị thương nặng.

Mẫu phi ta tình cờ xuất hiện thấy một nam nhân bị thương không đành lòng nhìn phụ hoàng nằm đó giữa núi rừng hoang vu nên đã cứu ông. Trong thời gian hai người bên nhau, Ân Vi đã đem lòng mến mộ mẫu phi. Nhưng khi thổ lộ tình cảm của mình thì phụ hoàng nhận được câu trả lời từ chối vì mẫu phi ta không có ý niệm nào đối với phụ hoàng cả. Nhất thời phụ hoàng cảm thấy rất tức giận, cho dù vết thương còn chưa hồi phục đã đánh ngất mẫu phi, bắt trói đem về Ân Quốc.

Nếu mẫu phi ta chỉ là một thôn nữ bình thường thì Tề Quốc sẽ không để ý đến chuyện này, dù sao mỗi năm có nhiều người mất tích như vậy. Tuy nhiên, mẫu phi ta thực ra là Tề Tâm Dao, là con gái út của Định Quốc Công, vì từ nhỏ sức khỏe đã không được tốt nên được đưa về nông thôn tĩnh dưỡng. Mẫu phi ta là người nhút nhát không rành sự đời, lại không ngờ vì điều đó mà bà ấy phải chịu tai họa.

Khi đó hoàng thất Tề Quốc đang hỗn loạn, Định Quốc Công đang bận ổn định thế lực, ông nghĩ rằng bên người mẫu phi ta luôn có ám vệ bảo vệ bí mật nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Không ngờ, Ân Vi còn dẫn một đội quân, dùng thủ đoạn dơ bẩn đem toàn bộ ám vệ giết chết và cưỡng ép chiếm đoạt mẫu phi.

Khi Định Quốc Công biết được chuyện này, mẫu phi ta đã thay tên đổi họ bị vây hãm trong thâm cung Ân Quốc.

Từ sau khi ám vệ xuất hiện Ân Vi đã biết thân phận của mẫu phi ta không tầm thường, nhưng một kẻ háo sắc như phụ hoàng cuối cùng vẫn ra tay với mẫu phi.

Sau khi mẫu phi tỉnh lại, bà hận ông đến mức dùng đủ mọi cách để chạy trốn nhưng lần nào cũng bị bắt lại.

Ân Vi rất yêu mẫu phi, nhưng căm ghét việc mẫu phi không yêu ông, dù ép buộc hay dụ dỗ, mềm mỏng hay cứng rắn đều vô ích, không thể đổi được tình yêu của mẫu phi. Cho nên sau này phụ hoàng không để ý tới mẫu phi nữa, cho dù biết mẫu phi hạ sinh một tiểu công chúa, phụ hoàng cũng không cam lòng bước vào cung điện của mẫu phi nửa bước. Ngay cả khi biết mẫu phi qua đời, phụ hoàng cũng chỉ sững sờ trong chốc lát rồi ôm lấy mỹ nhân mà cười nói: "Tấu nhạc, khiêu vũ....."

Ta chưa bao giờ được nghe về chuyện xưa một cách rõ ràng như vậy, cũng như không biết mẫu phi ta đã phải chịu đựng nhiều như thế. Trong trí nhớ của ta, mẫu phi là nữ nhân dịu dàng nhất, thỉnh thoảng giữa hàng mày đơm thêm chút muộn phiền, nhưng khi ánh mắt của mẫu phi hướng về phía ta, tất cả mọi muộn phiền đều tan biến.

Người chỉ nhẹ nhàng gọi ta: "Yểu Yểu, lại đây, hôm nay mẫu phi sẽ dạy con một điều mới."

Mẫu phi dạy ta kỹ năng trồng rau, nuôi gà, ngoài ra mẫu phi còn có thể diệt châu chấu, bắt chim sẻ... Ta luôn nghĩ mẫu phi chỉ là một người bình thường, không nghĩ tới người lại là con gái của Định Quốc Công.

Khi nhìn thấy ông già xấu xa đối diện, ta cảm thấy thật ghê tởm, cũng thực sự đã nôn ra ngoài.

"Yểu Yểu, muội không sao chứ?" Tam ca lo lắng vỗ lưng ta, thở dài: "Huynh vốn không định nói cho muội những chuyện này, nhưng..."

Nhưng Tề Diễm biết, và chàng hy vọng ta cũng biết.

Ta chợt hiểu ra mục đích của Tề Diễm, nhìn thủ phạm gây ra tội ác kia, cười nói: "Ta muốn đi cảm ơn chàng ấy, cảm ơn vì chàng đã hủy diệt Ân Quốc của ông ta."

Sắc mặt Ân Vi biến đổi liên tục, đột nhiên nổi giận: "Cái đồ nữ nhi bất hiếu, ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy! Trẫm là phụ hoàng của ngươi, nhưng ngươi lại không biết đạo hiếu, ngươi và mẫu phi của ngươi đều đáng giận như nhau! Ta là phu quân của nàng ấy, nhưng nàng ấy..."

Sau đó toàn là những lời nói điên rồ, ta không muốn nghe nữa nên bảo tam ca rời đi.

Sau khi ra ngoài, ta ngước lên nhìn mặt trời chói chang, hỏi tam ca về dự định tương lai, tam ca cười khổ nói: "Chẳng lẽ huynh có thể tự quyết định sao?"

Ồ, đúng rồi, Ân Quốc đã bị diệt vong, bây giờ hoàng thất Ân Quốc đều là nô lệ, là tù nhân, không thể tự quyết định được gì.

Nhưng bây giờ ta có chút tâm tư, ít nhất ta không muốn tam ca có kết cục như họ, nên ta nói: "Nếu tam ca có thể tin tưởng muội, muội có thể giúp tam ca đưa ra quyết định."

Huynh ấy sửng sốt một lát: "Muội muốn làm gì?"

Ta rất nghiêm túc, "Chỉ cần quyến rũ Tề Diễm."

Ân Lâm: "?"

11.

Những lời này chắc chắn đã đến tai Tề Diễm, chàng cố ý cử người đến báo cho ta biết, tối nay chàng ấy sẽ không triệu người thị tẩm, sẽ ngủ một mình.

Chuyện nhỏ nhặt như vậy đáng để cho cả thiên hạ biết sao, ta có chút không nói nên lời.

Khi Tiểu Thúy biết ta định "quyến rũ" Tề Diễm, nàng ấy đã bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ đối với quyết định đó của ta, dành nửa ngày để giúp ta trang điểm, chuẩn bị những bộ y phục diêm dúa khiến Giẻ Lau nhìn thấy mà giật mình không thèm để ý đến ta.

Ta:"....."

Tâm tư tranh sủng của nha đầu này quả thực vẫn chưa biến mất!

Tiểu Thúy rất hài lòng nói: "Nương nương đẹp như tiên nữ giáng trần, bệ hạ nhìn thấy khẳng định sẽ mê mẩn."

Thế là ta cứ như vậy được đưa đến tẩm điện của Tề Diễm, khi ta đến, chàng ấy còn đang ở Ngự thư phòng xử lý việc triều chính, nên để ta một mình trong tẩm điện với một đám người, giống như ngày đầu ta mới tới.

Đáng tiếc ta đã quen được sủng, đỉnh đầu cài đầy châm ngọc, y phục diêm dúa kỳ quái, ta thực sự không thể thích ứng được, nghĩ rằng bộ dạng nào của mình Tề Diễm cũng đã nhìn thấy nên liền tự mình cởi bỏ tất cả tâm huyết của Tiểu Thúy xuống chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, nằm trên giường chờ Tề Diễm, sau đó ta ngủ quên mất rồi.

Khi ta tỉnh dậy, Tề Diễm đang nằm bên cạnh ta, dùng đầu ngón tay vuốt ve hàng lông mày của ta, thấy ta mở mắt liền cong môi cười: "Đây là cách nàng 'quyến rũ' trẫm sao?"

Ta còn chưa tỉnh hẳn, đã quên mất phải "quyến rũ" như thế nào rồi, bây giờ ta chỉ theo thói quen lăn vào vòng tay chàng, cố ôm lấy vòng eo thon gọn của chàng.

Tay ta vừa mới chạm được vào lớp vải liền bị chàng đẩy ra, giọng nói có chút lạnh lùng: "Trẫm đã nói tối nay không triệu người thị tẩm? Hoàng hậu biết rõ còn cố tình vi phạm sao?"

Ta chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo, nịnh nọt nhìn chàng: "Không có thưa bệ hạ, chỉ là thần thiếp không có bệ hạ không thể ngủ được."

"Thật sao?" Chàng ấy ngồi dậy, cách xa ta một chút, "Lúc trẫm tới đây, thấy hoàng hậu đã ngủ rất say, không giống bộ dáng của người cả đêm mất ngủ."

Ta: "....."

Không phải là do chàng phê duyệt tấu chương quá muộn sao.

Ta lẩm bẩm trong lòng, không dám lộ ra ngoài, liền hạ thấp tư thế, nháy mắt với hắn: "Bệ hạ, Mặc Chi... đêm dài tĩnh mịch, bệ hạ thật sự không thể ở cùng với Yểu Yểu sao?"

Sắc mặt Tề Diễm nhất thời trở nên khó coi: "Đủ rồi. Nàng không cần nói nữa."

Ta vâng lời và trở lại bình thường: "Người xem, thần thiếp thực sự không làm được. Thần thiếp không có tài này phải không?"

Quyến rũ, ta từ khi sinh ra đến nay chưa từng làm loại chuyện này, lần đầu tiên làm loại chuyện này cảm thấy thật ghê tởm.

Hehe, ta chính là cố ý chán ghét Tề Diễm thôi.

Tề Diễm tức giận cười, nhặt bộ y phục ta cởi ra đặt cạnh giường, nhướng mày nhìn ta: "Yểu Yểu, nếu nàng muốn thể hiện thành ý thì hãy mặc cái này cho trẫm xem."

Đó là vũ khí bí mật của Tiểu Thúy, một chiếc váy lụa trong suốt, cũng là bộ y phục cuối cùng ta cởi ra sau khi bước vào. Vốn dĩ nó được mặc ở bên trong, nhưng ta cảm thấy nó hơi bó... nên...

Ta quên mất rằng Tề Diễm có đôi mắt rất tinh tường.

Sau một hồi giãy giụa, sau đó ở trước mặt Tề Diễm ngoan ngoãn cởi bỏ bộ y phục đơn giản của mình rồi chậm rãi mặc váy lụa trong suốt vào.

Tề Diễm nhìn ta càng ngày càng sâu, ta chỉ vừa mới mặc được một nửa chiếc váy lụa thì chàng ấy đã không nhịn được nữa kéo ta lại gần, khàn giọng nói: "Yểu Yểu nàng chậm quá, để trẫm giúp nàng."

Váy là chàng giúp ta mặc, cũng là chàng giúp ta cởi.

Cuối cùng, người khổ sở nhất vẫn chính là Tề Diễm, cho nên chàng càng dùng nhiều sức hơn, trong lúc ý loạn tình mê, chàng ấy hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của ta và nói: "Yểu Yểu, nếu trẫm muốn xuống địa ngục, trẫm sẽ kéo theo cả nàng cùng đi được không?"

Ta: "Tề Diễm, thần thiếp muốn sống..."

Chàng mỉm cười và chặn môi ta lại "Bây giờ nàng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi."

Ta... Vậy chàng còn hỏi ta làm gì?

Sau một đêm hoang đường, sáng hôm sau khi tỉnh dậy ta mới nhớ ra mình muốn cầu xin cho tam ca có được một chức quan.

Tất cả đều tại Tề Diễm khiến ta quên mất.

Khi hạ triều, chàng ấy nhìn thấy vẻ mặt oán giận của ta liền nói rõ ràng: "Trẫm sẽ sắp xếp chuyện của tam ca ổn thỏa. Huynh ấy là người có tài, trong lòng cũng có khát vọng, trẫm không phải là người thấy nhân tài thì không trọng dụng."

Tề Diễm đã ban cho tam ca một chức quan Tổng quản vùng đất của Ân Quốc trước kia, điều này đã làm biến mất sự ăn năn trong lòng huynh ấy.

Vấn đề là, thánh chỉ này mấy ngày trước đã có, điều đó có nghĩa là ta có quyến rũ hay không quyến rũ đều giống nhau.

Tề Diễm lại cười lớn: "Bộ váy lụa tối qua rất hợp với Yểu Yểu, trẫm sẽ sai y cục làm thêm vài mẫu mang đến cung của nàng."

Ta hoàn toàn rơi vào trạng thái "Sao cũng được, miễn chàng thích là được".

Tề Diễm lại hỏi ta muốn làm gì với Ân Vi và các con của ông ta, "Chuyện cũ bệ hạ đã biết hết rồi, cho nên hiện giờ lựa chọn như thế nào đều do bệ hạ quyết định"

Nhưng ta lại nhớ ra một điều: "Bệ hạ đã biết việc này từ lâu rồi phải không?"

Chàng ấy gật đầu, "Khi còn nhỏ trẫm đã từng gặp mẫu phi của nàng, sau đó bà ấy mất tích, vì vậy trẫm đã cho người đi điều tra tin tức. Tình hình cụ thể đã được mật vụ của trẫm phát hiện ra vài năm trước." Cuối cùng, chàng hỏi ta, "Hận hắn sao?"

Chẳng cần nói cũng biết người đó là ai.

"Chàng cho thiếp gặp hắn, cho thiếp biết tất cả những chuyện này, là chàng muốn thiếp chán ghét phụ hoàng của mình sao?"

Tề Diễm giật mình, nhẹ nhàng chạm vào gáy ta: "Yểu Yểu, trẫm biết nàng không phải là người thích tranh đấu, nhưng người đáng hận thì nên hận. Nàng còn nhớ rõ cảm xúc ngày đó của mình ở Thiên lao không? Đó chính là hận thù, nó mạnh mẽ hơn tình yêu, nó lâu dài hơn tình yêu, và nó có thể chống đỡ cho nàng đi rất xa."

Ta nắm lấy tay áo Tề Diễm, yếu ớt nói: "Nhưng thiếp không muốn hận, hận thù quá mệt mỏi, hơn nữa thiếp cũng không có ý định đi xa, bởi vì thần thiếp rất lười nha..."

Giống như một ngày nọ, chàng ấy cho ta xem chiếc quạt chàng ấy làm từ xương của một mỹ nhân và nói với ta rằng nếu ta sợ thì bây giờ ta có thể trốn về Ân Quốc vẫn còn kịp.

Ta trả lời: "Ta mệt quá không thể cử động được..."

Sống rất khó khăn, nếu phải dành tâm sức để ghét bỏ một ai đó thì sẽ mệt mỏi lắm.

Vẻ u ám trong mắt Tề Diễm lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ và có chút bất đắc dĩ, "Nàng... có một ngày nàng sẽ chết vì lười đấy."

Ta gật đầu: "Ồ, điều đó không phải là không thể xảy ra."

Tiểu Thúy ở một bên thở dài.

Cuối cùng Ân Vi bị phán chém đầu, Tề Diễm thay ta suy nghĩ, nói rằng nếu ta không dám giết người thì chàng ấy sẽ thay ta làm điều đó.

Tất cả các huynh đệ tỷ muội của ta đều bị sung quân tới biên cương, chỉ có tam ca là sắp nhậm chức ở Ân huyện.

Ngày khởi hành, huynh ấy nhìn ta lưu luyến nói: "Nếu cuộc sống của muội không suôn sẻ, muội nhất định phải viết thư cho huynh".

Ta thấy buồn cười: "Không phải là cả đời này muội sẽ không bao giờ được gặp lại huynh nữa. Ca ca đang nghĩ cái gì vậy?"

Huynh ấy tựa hồ liếc nhìn Tề Diễm, mỉm cười với ta: "Muội yên tâm, nếu huynh không chủ động đến gặp muội, với tính tình lười biếng của muội thì tám trăm năm nữa muội cũng không đến gặp huynh."

Ồ, điều này là sự thật.

Cuối cùng, Tề Diễm gọi ta tỉnh lại: "Yểu Yểu, gió nổi rồi, chúng ta về thôi."

​12.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, vẫn còn lại một số tin đồn, nói rằng thật đáng tiếc khi năm đó Lương Quốc đã bị đánh bại, và tỷ đệ Lương thị là những người mệnh khổ.

Tất cả chỉ là lời nói sáo rỗng, không ai coi là thật, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, có người nói rằng đương kim Thánh thượng bây giờ không phải là huyết mạch của hoàng thất Tề Quốc mà là một kẻ mạo danh.

Tề Diễm chưa bao giờ nói cho ta biết những chuyện này, ta chỉ biết được những chuyện trong quá khứ này từ Tiểu Thúy và Giang Ninh Dao.

Người ta nói rằng năm đó thực lực của Tề Quốc và Lương Quốc tương đối ngang nhau, Tề Quốc từng cử một hoàng tử đến Lương Quốc, đó chính là Tề Diễm. Có người nói, thật ra hoàng tử năm đó chết oan uổng bởi vì đã bị Lương Quốc đầu độc chết, bây giờ Tề Diễm chỉ là một kẻ vô danh giả dạng thân phận hoàng tử mà thôi.

Đồng thời, có người lục lại những chuyện xưa của Tề Diễm, cho rằng chàng không phải là một minh quân, trái lại, chàng là kẻ tàn bạo bất nhân, giết người không chớp mắt. Hậu duệ của Lương thị gần như đã bị tiêu diệt, năm đó chàng thống trị thiên hạ đã dùng rất nhiều những thủ đoạn bỉ ổi, giết hại biết bao nhiêu bách tính vô tội, không biết từ đâu xuất hiện người nhà của những mỹ nhân đã từng được đưa vào cung, bắt đầu khóc thương kể lể nữ nhi nhà mình vô tội đáng thương như thế nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng dân hỗn loạn.

Nghe nói mấy ngày nay trên triều có một số đại thần trong tối ngoài sáng góp lời nghi ngờ huyết thống của Tề Diễm có thuần khiết hay không, họ nói rằng họ trung thành với người của Tề gia, tuyệt đối không cho phép có kẻ mạo danh.

Tề Diễm không hề đáp lại, bên ngoài vẫn công khai cưng chiều Lương Trí Nghị nhưng nửa đêm lại lẻn qua cửa sổ tìm ta.

Ta luôn cảm thấy chàng ấy gầy đi rất nhiều nên khi chàng ấy hôn thì ta đã tránh mặt đi, thì thầm: "Sớm đi ngủ thôi, Bệ hạ nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Bàn tay hư hỏng của chàng dừng lại ở eo ta, đôi mắt chàng như sáng lên trong đêm đen,"Nàng đau lòng cho trẫm sao?"

Ta giả bộ như không hiểu ý trong lời nói của chàng, "Ừ, thần thiếp sợ nếu bệ hạ chết đột ngột thì thần thiếp sẽ không còn chỗ để nương tựa."

Chàng nhéo eo ta và nói: "Cái đồ không có lương tâm này."

Ta không nói gì, chỉ cọ cọ vào ngực chàng.

Một lúc lâu sau, chàng mới nói: "Yểu Yểu, mấy ngày nữa nàng có thể cùng trẫm đi săn thú mùa thu được không?"

Bề ngoài là hỏi ý kiến nhưng thực chất là thông báo, ta không có quyền từ chối.

Giang Ninh Dao từ chối đi cùng ta với lý do nàng ấy phải chăm sóc Meomeo và Giẻ Lau, thay vào đó, trước ngày khởi hành nàng ấy nhắc nhở ta phải chú ý an toàn.

Phải đề phòng ai đây? Đương nhiên, người đi cùng ta, Lương Trí Nghị rồi.

Kể từ khi n Quốc đầu hàng, Lương Trí Nghị đã không để ta vào mắt, không giống như xưa khuyến khích ta cùng nàng liên minh. Ta còn cảm thấy vui vì tránh xa được nàng ta, chỉ là trong cả chuyến đi săn mùa thu, cũng không thể tránh khỏi phải gặp nhau.

"Vốn dĩ thần thiếp lo lắng Hoàng hậu nương nương sẽ quá đau buồn, nhưng may mắn thay, người vẫn xinh đẹp, khí sắc còn hồng hào hơn trước."

Nàng ta mỉm cười, nhưng điều đó càng khiến ta khó chịu hơn, ta trả lời chiếu lệ: "Bổng cung ngày nào cũng ăn ngon ngủ ngon, thì tự nhiên khí sắc sẽ hồng hào thôi."

"Thật sao?" Nàng mỉm cười rồi lại tỏ vẻ buồn bã: "Thần thiếp nghe nói ở biên cương khí hậu khắc nghiệt, không biết huynh đệ tỷ muội của nương nương có ăn ngon ngủ ngon được không?"

Ta ngáp dài nói: "Cảm ơn Thục phi đã lo lắng, nếu như ngươi đã lo lắng cho huynh đệ của ta như vậy, không bằng ngày nào đó tới biên cương nhìn xem."

Nàng ta tái mặt, khinh thường mà liếc nhìn ta một cái rồi không còn nói chuyện nữa.

Ta biết nàng ấy coi thường ta nhưng cũng không mong nàng ấy hiểu. Dù sao nghe nói con cháu Lương gia cũng có quan hệ rất thân thiết, nàng ta vì gia tộc của mình bất bình là chuyện bình thường, nhưng gia tộc của ta không được đoàn kết như vậy, nên ta cũng không thể giống như nàng ta nằm gai nếm mật.

*Nằm gai nếm mật: Việt Vương Câu Tiễn thời Xuân Thu, sau khi ở nước Ngô trở về, thường nằm ngủ trên gai, có treo cái mật, nằm ngồi đều nhìn thấy mật, ăn uống thì nếm vị đắng của nó trước. Tỏ ý không quên cái khổ nhục trước đó. Quả nhiên sau đó nhờ chịu đựng gian khổ mà đánh bại được nước Ngô, báo thù cho nước Việt. Ý nghĩa của câu nói là vượt qua khó khan, gian khổ để đạt được mục đích.

Không cùng chí hướng thì khó lòng mà hợp tác được.

Tề Diễm thấy ta không muốn để ý tới Lương Trí Nghị nên đề nghị đưa ta đi săn cùng.

Nhưng ta lại lười di chuyển, "Thần thiếp không thể cưỡi ngựa."

Chàng vẻ mặt như đã dự đoán trước được liền nói: "Trẫm đưa nàng cùng đi, hoặc là nàng có thể cùng Thục phi ở đây đợi trẫm trở về."

Ta: "Bệ hạ và thiếp cùng đi..."

Bãi săn là một khu rừng rậm, sắc xanh sắc vàng của lá mùa thu đan xen nhau, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi, tiếng vó ngựa bước qua xào xạc, nếu bỏ qua nụ hôn sau gáy của Tề Diễm, thì đây có thể coi là một cảnh đẹp khó quên.

Ta nghiêng người, không nói nên lời: "Tề Diễm, chàng không phải là muốn đi săn sao? Hai con hươu sao đã chạy ngang qua rồi!"

Chàng cười nói: "Không vội." Sau đó chàng kéo dây cương, cho ngựa chậm rãi đi trong rừng, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.

Một lúc lâu sau, có lẽ là chúng ta đã đi sâu vào trong rừng thì một mũi tên từ đâu bay tới khiến ngựa giật mình chạy loạn xạ.

Gió rít bên tai, vô số mũi tên từ khắp nơi bắn ra, phần lớn đều bị ám vệ gần đó chặn lại, một số ít ám vệ không chặn được cũng bị Tề Diễm tránh đi.

Chàng một tay cầm dây cương, một tay ôm eo ta, vẫn cười nói: "Nàng sợ sao?"

Ta dựa thật chặt vào ngực chàng, nỗi kinh hoàng bủa vây, chẳng biết lúc này đây là nhịp tim ta hay chàng đập nhanh như vậy.

Ta nghe thấy chính mình tự hỏi: "Chúng ta sẽ chết sao?"

Tề Diễm cười lạnh, lồng ngực run rẩy: "Yểu Yểu, nàng sẽ không chết."

Đúng, ta sẽ không chết, bởi vì mũi tên cuối cùng bắn vào chúng ta đã bị Tề Diễm bắt được.

Sau khi con ngựa bị trúng tên ngã xuống đất, Tề Diễm ôm ta lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, lúc này ta mới nhận ra chàng có điểm khác thường, phía sau không có người truy đuổi. Nhưng trước mặt chúng ta là một khu rừng rậm sâu thẳm, như thể là một vùng trời rộng lớn, chỉ còn lại ta và Tề Diễm.

Tề Diễm đã bất tỉnh, mũi tên phía sau đã bị chính chàng bẻ gãy, chỉ để lại một đoạn nhỏ cắm vào người, ta cũng mới nhận ra mùi máu tanh nồng nặc giữa mùi hương của cỏ cây. Bởi vì trên người chàng là bộ y phục màu đen nên không thể biết được bao nhiêu máu chảy ra.

Chàng ấy nói, Yểu Yểu nàng sẽ không chết.

Bởi vì, chàng đã thay ta chặn lại tất cả.

Hoặc có thể, những thứ này vốn dĩ là hướng về phía chàng.

"Đồ ngốc."

Ta lau sạch khuôn mặt của chàng rồi cố sức đỡ chàng đến ẩn nấp dưới một gốc cây.

Ta vô cùng may mắn vì khi còn nhỏ được mẫu phi dạy cách nhận biết những loại thảo dược hoang dã, ta dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình mà tìm kiếm xung quanh một số loại thảo dược có tác dụng cầm máu, sau đó nghiến răng rút mũi tên ở phía sau lưng chàng ra, đem những thảo dược tìm được nhai kỹ rồi đắp lên vết thương, tiếp đó xé một mảnh quần áo rồi băng bó cho chàng.

Sau một loạt hành động, ta đổ mồ hôi đầm đìa, một phần là do chàng quá nặng nên ta phải dùng rất nhiều sức mới có thể di chuyển được, phần khác bởi tim ta dường như thắt lại, tay run lên khi băng bó....

Cuối cùng, ta mệt đến mức ngủ thiếp đi bên cạnh Tề Diễm.

Ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ ta thấy Tề Diễm nhìn ta với nụ cười bi thương mà không một lời nói.

Khi ta tỉnh dậy thì đã là chạng vạng, Tề Diễm vẫn còn hôn mê.

Mặt trời đang xuống núi, không khí trong rừng ẩm ướt và lạnh lẽo. Ta sờ lên trán Tề Diễm, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng lạnh lẽo, lòng ta chợt chùng xuống, không còn cách nào khác ta đành phải mặt đối mặt ôm chặt lấy chàng, rồi dùng áo khoác của chàng bọc chúng ta lại, cố gắng làm tỏa nhiệt.

Xung quanh càng ngày càng tối, thỉnh thoảng có tiếng chim bay về tổ và tiếng động vật xào xạc đi qua bụi rậm.

Ta lại có chút buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, cứ nói vào tai Tề Diễm, tất cả đều là những chuyện linh tinh không đầu không cươi.

"Giẻ Lau càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng nghịch ngợm. Mọi người đều nói Giẻ Lau trông thật xấu xí, nhưng thiếp thấy nó khá xinh đẹp. Nói thế nào nhỉ, kiểu như nó có một vẻ đẹp lạ ý."

"Có phải là chàng nói dối ta rằng mình thích ăn canh trứng không? Thiếp cũng làm canh trứng cho Giang Ninh Dao ăn nhưng nàng ấy nói món canh trứng này chẳng có gì đặc biệt."

"Chàng đấy, chiều nay chính chàng đã để hai con hươu sao bỏ chạy, nếu không bây giờ chúng ta đã không bị đói bụng, trời tối đen như mực, ban đêm thị lực của thiếp không tốt, thiếp kiếm đâu ra đồ ăn cho chàng bây giờ?"

"Nếu chúng ta ở nông thôn thì tốt quá, thiếp còn có thể trộm cho chàng một món ăn với trứng gà. Khu rừng này rộng lớn khó đi, đến lúc chết đói chàng cũng đừng có mà trách thiếp đấy."

"Khi nào chàng mới tỉnh lại? Trước kia toàn là chàng đánh thức thiếp, bây giờ đến lượt thiếp đánh thức chàng, chàng cho thiếp chút mặt mũi đi..."

Ta nói rất nhiều, cuối cùng nghe thấy giọng khàn khàn của Tề Diễm: "Trẫm cũng không biết, nàng nói nhiều như vậy, ồn ào đến mức làm ta đau đầu quá."

Ta vui vẻ tựa đầu vào trán chàng, xác định chàng không bị sốt, rồi ghét bỏ nói: "Chàng bị một mũi tên bắn vào lưng, muốn đau thì phải là đau lưng."

Chàng rầu rĩ cười: "Sao nàng không chạy?"

Ta khó hiểu liếc nhìn chàng: "Đầu chàng cũng bị trúng tên sao?"

Chàng chỉ cười: "Trẫm biết năm đó nàng bị ép phải đi theo trẫm, hiện tại trẫm có thể không còn là hoàng đế nữa, trẫm cũng không thể ép buộc được nàng. Nếu nàng muốn rời đi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất... Này, làm sao vậy? Nàng làm gì thế?"

Ta cắn một miếng vào miệng chàng, không nói nên lời: "Thiếp muốn xem miệng chàng cứng đến mức nào."

"Ân Nhiêu..."

Ta đứng dậy ngắt lời chàng: "Nói nhiều như vậy làm gì, còn không bằng nhìn kỹ xung quanh rồi nghĩ cách thoát ra ngoài."

Thị lực ban đêm của chàng rất tốt, đó là điều duy nhất có thể trông cậy được vào lúc này.

Tề Diễm không nhúc nhích, vẫn nhìn ta.

Ta ghét bộ dáng của chàng như thế này, như thể bây giờ chàng đang ước bị ta bỏ rơi vậy, "Chàng nghĩ mình rất lợi hại sao? Muốn bắt thiếp làm gì là thiếp phải làm theo sao? Thiếp, n Nhiêu đây nếu đã không muốn làm thì không có ai bắt ép được thiếp hết. Chàng có hiểu hay không? Cho dù muốn rời đi, thì thiếp cũng phải quay về hoàng cung lấy đồ đạc trước, mang theo Giẻ Lau cùng đi. Chàng nghĩ bây giờ thiếp bỏ chàng lại đây thì thiếp có thể sống được mà ra khỏi đây sao? Tề Diễm, chàng có phải hay không đầu óc có vấn đề...."

"Chuyện gì cũng đều không nói cho thiếp biết, tự ý sắp xếp mọi việc mà không được phép, mà bây giờ lại ở đây giả mù sa mưa nói nguyện ý thả thiếp đi, tuy thiếp là kẻ ngốc nhưng thiếp sẽ không để người khác tùy ý trêu đùa mình đâu."

"Thiếp mặc kệ chàng chơi cờ gì, chơi với ai, trước khi đi săn, thiếp đã hứa với Giang Ninh Dao và Tiểu Thúy là sẽ mang hai con thỏ nhỏ về cho bọn họ chơi, chàng có nghĩ đến chàng thiếu thiếp rất nhiều không? Vậy chàng mau trả ơn thiếp đi, trước tiên đưa thiếp ra khỏi khu rừng chết tiệt này, sau đó bắt cho thiếp hai con thỏ, cuối cùng đưa thiếp về cung!"

Ta nói lâu như vậy mà vẫn chưa thấy hết giận nên đổi chủ đề: "Hay là chàng yêu Lương Trí Nghị nên tìm cớ để thiếp đi? Tề Diễm, đồ vô lương tâm... "

Vừa lúc cảm xúc đã ổn định, Tề Diễm liền đứng dậy ôm lấy ta, tiện thể ngăn việc ta lải nhải.

Trong rừng chỉ có tiếng xào xạc của lá cây và tiếng thở đan xen.

Thật lâu sau, chàng mới thở dài: "Trẫm thật sự sợ nàng rồi, miệng nhỏ như vậy mà cái gì cũng nói được."

Ta vẫn còn tức giận và quay đầu đi nhưng bị chàng kéo lại.

"Trẫm xin lỗi, trẫm không đuổi được nàng đi rồi," chàng dịu dàng nói, "Vì vậy nàng đừng hòng mong rời khỏi trẫm nữa."

Ta: "Thiếp chưa từng nói điều đó, là chàng suy nghĩ vớ vẩn."

Chàng im lặng một lúc, "Có vẻ như vậy."

Ta: "..."

Cái người này trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì vậy?

Tề Diễm không biết xấu hổ nghiêng người về phía trước, dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt ta: "Vậy nàng cũng chưa bao giờ nói sẽ không rời đi cả."

"Thiếp không ngốc, chàng vẫn luôn chạy tới cung của Lương Trí Nghị, thiếp tại sao phải nói ra những lời vô nghĩa như vậy."

Chàng cười: "Ghen?"

Ta không muốn trả lời nên đổi chủ đề hỏi: "Lưng chàng còn đau nữa không?"

Như vừa mới nhớ ra, chàng cường điệu hít một hơi: "Đau."

Ta nghi ngờ: "Thật sự đau đến vậy sao?"

Chàng gật đầu: "Ừ."

Ta: "Hehe, đáng đời." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang