4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17

Thời gian như cát chảy ra khỏi kẽ tay, chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua.

Ta đang ngồi trong quán mì, nghe người bàn bên bên kể những chuyện đã phát sinh ở Thịnh Kinh thời gian qua.

Lão hoàng đế đột ngột qua đời cách đây nửa năm, Thẩm Túc thừa kế ngai vàng.

Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Khuynh Thành, công khai bày tỏ tình ý của bản thân với tân hoàng, hành động to gan lớn mật chấn động toàn bộ Thịnh Kinh.

Còn có một số những điều lặt nhặt khác.

Phần phía sau, ta không có hứng thú, sau khi ăn xong mì, ta đặt một ít tiền xuống, sau đó trở về trạch viện đã mua ở Cẩm Châu.

Lục Cẩn Yến đang bận mải kiểm kê những đồ vật cần thiết cho lễ thành thân.

Đúng vậy, thành thân.

Suốt nửa năm qua, Lục Cẩn Yến có thể nói là đã liều mạng dốc sức bày tỏ tình ý với ta, nhưng ta vẫn không cách nào nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.

Thứ nhất, trong lòng ta đã có Thẩm Túc.

Thứ hai, những lời nịnh nọt lấy lòng của hắn thật sự quá hời hợt, như thể đang gấp rút hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, khiến ta không thể cảm nhận được sự chân tâm.

Cuối cùng, một tháng trước, hắn cuối cùng cũng nản lòng uống say, vô tình lỡ miệng nói ra tất cả.

Hắn nói rằng hắn thực ra không phải người của thế giới này, hắn đến đây vì bị trói buộc với một thứ gọi là "Hệ thống công lược nữ phụ độc ác", cần phải trong vòng 2 năm khiến độ hảo cảm của ta đạt được 100 mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Độ hảo cảm tổng cộng phân thành 5 cấp độ: 50 là cấp A, 60 là cấp B, 70 là cấp C, 80 là cấp D, 90 là cấp S, 100 là cấp S+.

Nhưng công lược lâu như vậy rồi, độ hảo cảm của ta đối với hắn vẫn chỉ dừng lại ở con số 45.

Vẫn chỉ dừng ở mức độ bạn bè, thậm chí còn chưa đủ để đạt cấp A.

Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, mọi chuyện đã không cách nào vãn hồi lại, Lục Cẩn Yến trực tiếp mặc kệ mọi chuyện, thở dài than thở:
"Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn toàn thất bại, thật là đau lòng quá đi."

Ta mím môi, hỏi:

"...Thất bại rồi sẽ như thế nào?"

"Nếu thất bại sẽ phải tiếp nhận trừng phạt."

"Trừng phạt gì?"

Hắn nhún vai: "Ta là người mới, hiện tại cũng chưa biết".

"Nhưng ta biết cách làm thế nào để giảm nhẹ hình phạt."

"Như thế nào?"

"Chỉ cần ngươi cho ta một danh phận."

Ta bối rối: "Hả???"

Lục Cẩn Yến giải thích: "Điều này là một điều trong bộ phận công lược tình yêu của ta. Tình yêu có thể tồn tại mãi mãi hay không còn tùy thuộc vào việc hai người có yêu thương, có quan hệ hôn nhân hay không."

"Có một số người tuy rằng yêu nhau nhưng về sau có thể sẽ vì một số nguyên nhân mà mỗi người một ngả, cuối cùng lại cùng những người khác kết hôn sinh con. Cuối cùng hối tiếc cả một đời."

"Lại có những người, mặc dù danh phận rõ ràng nhưng đôi bên lại không có tình cảm, cuối cùng cũng sẽ không có được hạnh phúc."

"Vì vậy, tiêu chuẩn chính để đánh giá của bộ phận chúng ta là độ hảo cảm, ngoài ra, còn phải xem liệu chúng ta có thể có được quan hệ phối ngẫu với đối tượng công lược hay không."

"Tuy rằng nhiệm vụ chính đã thất bại, nhưng nếu như hoàn thành nhiệm vụ phụ ít nhất cũng có thể giảm bớt hình phạt."

Tuy không hiểu lắm, nhưng ta vẫn gật gật đầu: "Được."

"Ta hứa, tất cả chỉ là hình thức thôi, ta tuyệt đối đối sẽ không làm bất cứ điều gì với ngươi. Ngươi...Hả? Ngươi cứ vậy mà đáp ứng sao?"

Lục Cẩn Yến nhướng mày, kinh ngạc:

"Ta vẫn còn chuẩn bị một bụng chữ còn chưa kịp nói."

"Hôn nhân cưới hỏi của nữ tử thời đại này quan trọng như vậy, ngươi không định cân nhắc kỹ một chút sao?"

Ánh mắt ta vẫn bình tĩnh như trước, nụ cười lạnh nhạt:

"Đối với ta mà nói, gả cho ai, không quan trọng."

"Hơn nữa, đây cũng chỉ là hình thức mà thôi, cũng không phải thật sự thành hôn, ngươi đã từng giúp đỡ ta, về tình về lý ta đều nên đồng ý."

Đáy mắt Lục Cẩn Yến tràn ngập cảm động: "Thẩm Chiêu Quân, ngươi đúng là người tốt!!"

"Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ trả ơn ngươi!!!"

Bởi vậy mới có cảnh tượng như hiện tại.

"Khụ Khụ." Lục Cẩm Yến nhìn ta, đột nhiên hỏi một câu: "Muội có khẩn trương không?"

Ta không hiểu vì sao: "Chúng ta là giả vờ thành thân, vì sao phải căng thẳng?"

Hắn gãi đầu nói: "Ừm, mặc dù chỉ là giả nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta lấy vợ, trong lòng cũng khó tránh khỏi có hơi lo lắng".

Lục Cẩn Yến nhìn ta một lúc, khẽ thở dài một hơi, sau đó nhỏ giọng nói:

"Aizz... xinh đẹp như vậy, nếu thật sự là tức phụ của ta thì tốt biết mấy."

Chúng ta thương lượng cùng nhau một lúc, thống nhất hôn kỳ, sau đó ta liên trở về khuê phòng

Giữa đêm, trời bắt đầu lất phất đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách không hiểu vì sao lại khiến cho lòng người bình yên đến lạ.

Hôn kỳ ấn định vào ngày 16 tháng 6. Bây giờ đã là cuối tháng 5, chẳng không lâu nữa sẽ đến tết Đoan Ngọ.

Tết Đoan Ngọ trong cung bình thường đều là Ngự Thiện phòng chuẩn bị bánh ú, hoàng tử công chúa và các phi tần trong cung không nhiều, tất cả đều là do chúng ta tự tay chuẩn bị.

Thẩm Túc từ nhỏ đã phải học đủ thứ, tất nhiên sẽ không đích thân làm xuống bếp làm những việc này.

Cho đến năm mười một tuổi khi đó, ta nhất quyết đòi ăn bánh ú do Thẩm Túc làm, Thẩm Túc khẽ vuốt ve mái tóc ta, mỉm cười đồng ý, ngay hôm đó liền tìm người học, sau đó làm cho cho ta ăn.

Từ đó, mỗi dịp Đoan Ngọ, dù có bận đến đâu, Thẩm Túc đều sẽ dành thời gian tự tay làm vài chiếc bánh ú cho ta.

Nhớ lại những ngày tháng đó, ta chỉ có thể khẽ thở dài buồn bã, đáng tiếc năm nay không được ăn nữa rồi.

18

Dưỡng Tâm điện.

Một hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu báo cáo: "Có tin tức truyền tới từ phía Nam, nói đã nhìn thấy công chúa ở Cẩm Châu."

Trước án, một vị đế vương trẻ tuổi thân mang long bào hoàng sắc khẽ khom lưng, chiếc bút lông sói trong tay dần dần phác họa ra một bóng hình mảnh mai lên giấy.

Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, đôi môi của hắn khẽ cong lên, âm u dưới đáy mắt càng dày đặc.

"Ừm, trẫm biết rồi."

"Thủ hạ sẽ phái người đến đón công chúa..."

Thẩm Túc lạnh nhạt ngắt lời: "Không cần."

"Trẫm tự mình tới."

Hắc y ám vệ vừa lui xuống, Thẩm Túc liền mở bức họa ra.

Nữ tử trong tranh kiều diễm hoạt bát, mềm mại nằm trên mặt bàn, đôi má đỏ bừng vì say rượu, đôi mắt hạnh to tròn tràn ngập thủy quang, dáng vẻ mơ màng làm người ta không khỏi nhớ đến vùng đất Giang Nam mưa bụi mờ ảo.

Yên tĩnh nhìn ngắm một hồi, Thẩm Túc liền thu bức họa lại, mở chiếc ngăn bí mật dưới bàn ra.

Một chiếc xích tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh nằm giữa ngăn tối bí mật.

Hắn đặt bức họa vào trong, lấy sợi dây xích vàng ra, đặt lên ngọc án.

Thẩm Túc khẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra hình ảnh chiếc xích vàng khóa trên mắt cá chân nhỏ nhắn mềm mại của thiếu nữ.

Chỉ mới nghĩ đến đây, khóe miệng hắn đã nhịn không được khẽ nhếch lên. Một cỗ khoái cảm khó có thể hình dung được run rẩy lan ra khắp cơ thể.

Chiêu Quân... bảo bối nhỏ hắn đã chôn chặt trong tim suốt hai đời.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều sẽ không bao giờ buông tay nàng.

Không gì có thể tách rời bọn họ, cho dù là cái c.hết!

19

Ngày 16 tháng 6 là ngày tốt để thành hôn.

Lên kiệu hoa, bước qua chậu lửa, cùng nhau bái lạy thiên địa.

Khi quá trình hoàn tất, trời đã vào đêm.

Ta ngồi trên chiếc giường phủ đầy đậu phộng và hoa quế, trên đầu đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ tươi, mê man ngủ thiếp đi. Ta không biết đã trôi qua bao lâu, trước của truyền đến tiếng cót két.

Có người tiến vào trong. Ý thức của ta đã tỉnh táo trở lại, dựa vào thành giường, mệt mỏi hỏi:

"Hiện tại là canh mấy?"

Không có ai trả lời. Ta cảm thấy có gì đó không đúng: "Sao lại không nói gì?"

Vẫn không có hồi đáp. Ta giơ tay định nhấc khăn trùm đầu màu đỏ lên.

Nhưng bàn tay vừa giơ ra, liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, một khí tức quen thuộc ập đến trước mặt. Giây tiếp theo, khăn trùm đầu màu đỏ đã bị vén lên, một khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết hiện ra trong tầm mắt.

"Hoàng huynh?!"

Người đàn ông thấp giọng ừ một tiếng, ngữ khí bình đạm không chút dao động.

Nhưng càng là như vậy, không hiểu vì sao ta lại càng hoảng sợ hơn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của ta, rất lâu sau mới âm u cất lời: "Màu đỏ rất hợp với nàng."

Không có tức giận, thất vọng hay buồn bã như trong tưởng tượng, hắn vẫn bình tĩnh tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Phản ứng khác thường nhất định là có biến!

"Xin lỗi, Hoàng huynh, là lỗi của ta. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Huynh đừng tức giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân!" Bất kể hắn đang suy tính điều gì, ta đều phải nhận sai trước.

Gương mặt Thẩm Túc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Nếu như đã biết bản thân làm sai, vậy thì ngoan ngoãn nhận trừng phạt đi."

Trừng phạt? Phạt cái gì?

Còn chưa kịp hỏi, ta đã cảm nhận được một cơn đau khẽ nhói lên sau gáy, sau đó lập tức chìm vào hôn mê.

Khi ta lần nữa tỉnh dậy, trước mắt đã tràn ngập một mảnh vàng kim. Ta lập tức ngồi dậy, một tiếng leng keng giòn giã vang lên bên tai.

Ta cứng người, lật chăn ra liền nhìn thấy trên mắt cá chân phải đang quấn một sợi dây xích màu vàng.

"Đây....Đây không phải là sợi dây xích của ta sao?"

Sợi dây xích vàng ta đã từng dùng để trói Thẩm Túc, kể từ khi quyết định không tiếp tục quấn lấy hắn nữa, ta đã cất nó vào trong hộp.

Vậy mà nó lại bị Thẩm Túc phát hiện ra, hiện tại còn đang khóa chặt chân ta...

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Túc từ phía sau bình phong bước tới. Hắn vừa mới tắm rửa xong, tóc dài tán loạn, trên người chỉ mặc một bộ tiết y trắng như tuyết.

Nước miếng không chịu thua kém từ khóe miệng chảy xuống.

Ta vội lau miệng, ho khan một tiếng tượng trưng, ​​vẻ mặt đáng thương:

"Muội thực sự biết mình sai rồi, sau này muội sẽ không như vậy nữa, huynh có thể cởi ra giúp muội được không?"

"Cầu xin huynh đó, hoàng huynh!"

Thẩm Túc ngồi bên mép giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sợi xích quấn quanh chân ta, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Ta sẽ không bao giờ tin nàng nữa."

"Chiêu Quân, ta vốn không muốn đối xử với nàng như vậy."

"Là nàng quá mức không nghe lời, vậy mà lại muốn rời xa hoàng huynh."

Thẩm Túc tự tay xé bỏ chiếc mặt nạ hiền lành của bản thân, để lộ ra nội tâm vặn vẹo bên trong.

"Ta yêu nàng, nàng muốn điều gì ta cũng đều có thể cho nàng, nhưng chỉ có duy nhất một điều, không được phép rời xa ta."

"Vì sao chỉ có một điều này Chiêu Quân cũng không thể thỏa mãn ta?"

"Nếu đã như vậy, nàng đừng trách vì sao ta lại nhốt nàng lại."

Thẩm Túc đỡ chân phải của ta lên, nghiêng người dịu dàng đặt một nụ hôn lên mắt cá chân còn đang bị trói buộc bởi sợi dây xích màu vàng.

Nụ hôn không hề xen lẫn một chút sắc tình nào, chỉ mang theo lòng thành kính nóng rực, giống như lòng thành kính đối với tín ngưỡng ở trong lòng.

Thật kỳ lạ, vậy mà ta dường như lại không thấy bất ngờ chút nào.

Dường như, sâu thẳm trong đáy lòng ta vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Túc hẳn phải như vậy.

Ta...ừm...lại thích hơn một chút rồi...

"Bảy ngày sau đại hôn." Thẩm Túc đột nhiên nói ra một câu.

Hắn mỉm cười, nói: "Trước đó phải ủy khuất nàng một thời gian rồi."

"Sau đại hôn, ta tự sẽ tháo ra cho nàng."

Ta há to miệng: "Nhanh vậy sao? Huynh không muốn cân nhắc lại một chút à?"

Thẩm Túc không nói gì nữa, chỉ đắp tấm chăn mỏng lên cho ta rồi sau đó liền đứng dậy rời đi.

Buổi chiều, cung nhân đưa tới một bộ giá y.

Đỏ tươi như liệt hỏa, tinh tế, hoa lệ.

Tôi càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Đây chẳng phải là bộ giá y mà ta đã tự tay may trước đây sao?

Chỉ là lúc trước vẫn còn lại một phần nhỏ chưa thêu xong, mà hiện tại, đã được thêu hoàn chỉnh rồi.

"Đây là hoàng huynh tìm tú nương hoàn thành sao?"

Tiểu cung nữ đưa giá y cung kính đáp lời:

"Đay là do bệ hạ thỉnh giáo tú nương, tự mình thêu từng mũi, từng mũi một."

"..."

Thực ra cũng không phải là một việc không thể tin được.

Chuyện của ta, Thẩm Túc trước nay chưa bao giờ mượn tay người khác, nếu là việc bản thân có thể tự mình giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để người khác động tới, trước nay đều như vậy.

Ta không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh hắn tự tay xâu chỉ luồn kim, khẽ cụp mi mắt cẩn thận thêu từng mũi từng mũi lên giá y.

Đảm đang quá đi mất. Ta lại không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Mời bệ hạ tới đây. Ta có chuyện muốn nói với chàng ấy."

Tiểu cung nữ: "Bệ hạ đã phân phó, trước đại hôn sẽ không được đến Hải Đường Cung."

"..."

Quả nhiên, sáu ngày tiếp theo cho dù ta có gây ra bao nhiêu rắc rối, Thẩm Túc cũng chưa từng xuất hiện.

Cho đến đại hôn hôm ấy. Mười dặm hồng trang, khắp chốn vui mừng.

Ta lấy thân phận đích thứ nữ Uy Dũng hầu phủ vừa mới tìm về được không lâu nhập cung.

Uy Dũng hầu không có nửa điểm phản đối. Ai mà không muốn gia tộc của bản thân có thêm một hoàng hậu, cho dù không phải nữ nhi thân sinh, chỉ cần mang họ cũng rất tốt.

Vì vậy, tất cả đều diễn ra thuận lợi.

20

Nến đỏ đung đưa, trước mắt ngập tràn màu đỏ của vải vóc nhung lụa.

Thẩm Túc một thân hôn phục đỏ tươi càng làm tăng thêm mấy phần khí tức yêu nghiệt bình thường không có, người đẹp hơn hoa, tuấn mỹ vô cùng.

Chàng lại dịu dàng nâng khăn trùm đầu của ta lên, khi bốn mắt chạm nhau, ta khẽ thở dài.

"Từ giờ trở đi, ta sẽ không giấu chàng bất kỳ chuyện gì nữa."

Ta đem tất cả sự tình kể lại cho Thẩm Túc nghe.

Cốt truyện, hệ thống và Lục Cẩn Yến.

Suốt cả quá trình, gương mặt Thẩm Tùy không lộ ra nửa phần kinh ngạc.

"Chàng... chàng đã sớm biết tất cả rồi?"

"Ừm."

Ta sửng sốt: "Sao chàng lại biết? Biết từ khi nào?"

Đầu ngón tay Thẩm Túc khẽ động, thắt lưng màu đỏ chầm chậm mở ra, chàng không nhanh không chậm nói: "Theo thoại bản, tình huống của ta hẳn là trọng sinh."

"Những tình tiết kiếp trước mà nàng nói, đều là những điều mà ta đã từng chân chính trải qua."

"Sau khi c.hết, không biết tại sao ta lại trở về năm 18 tuổi."

Tôi nghe xong liền có chút choáng váng, trong chớp mắt, ta bỗng phát hiện ra một điểm mấu chốt:

"Chằng trọng sinh vào năm mười tám tuổi, tức là năm năm trước."

"Lần đầu tiên ta hôn chàng là ba năm trước, mà lúc đó, chàng đã là Thẩm Túc đã yêu ta của kiếp trước, bởi vậy lúc đó... chàng đã bắt đầu lạt mềm buộc chặt với ta sao?!"

"Ừm." Thẩm Tùy dứt khoát thừa nhận.

Nếu như thật sự không thích, một nam nhân thân cao bảy thước làm sao có thể không đẩy lùi được một người nữ tử yếu nhược được cơ chứ?

Hắn chính là xấu xa không muốn đẩy ta ra nhanh như vậy.

Đông cung giới vệ nghiêm ngặt, bên ngoài nơi mộc dục của thái tử không thể không có người thủ vệ.

Là chàng ấy cố tình để ta tiến vào.

Còn có, lần đầu tiên hạ dược, Thẩm Túc thực ra đã sớm nhận ra bên trong có thuốc, nhưng lại không hề vạch trần, ngược lại còn tiếp tục uống theo ý muốn của ta.

Từng việc từng việc hiện ra trước mắt, hắn chính là dùng bản thân làm lá chắn, cố tình câu dẫn ta.

Nhưng mỗi lần khi ta sắp thành công, lại giả vờ bừng tỉnh rời đi, hết lần này đến lần khác, tra tấn đến mức ta gần như phát điên.

Bởi vậy ý niệm muốn có được hắn cũng càng ngày càng kiên định. Mà đây vừa hay cũng là điều Thẩm Túc mong muốn.

"Chàng thật là..."

Ta mất nửa ngày cũng không nghĩ ra từ nào thích hợp, cuối cùng chỉ hỏi: "Vậy vì sao chàng lại giả vờ? Hơn nữa còn dạy ta cho dù không phải thân huynh muội cũng phải tránh tỵ hiềm."

Thẩm Túc khẽ mỉm cười: "Những thứ quá dễ dàng có được thường sẽ không được trân trọng, người cũng là như vậy."

"Ý của chàng là, kiếp trước ta cuối cùng cũng bỏ rơi chàng?"

"Không, kiếp trước chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau."

Thẩm Túc khẽ cụp mắt, thả lỏng tâm tình, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kiếp trước ta thích chàng ấy cho đến chết, nhưng trình độ yêu thích đó vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn của chàng ấy.

Thế gian đại đa số mọi người, cho dù yêu người khác nhiều nhất cũng chỉ đến 9 phần, chỉ riêng Thẩm Túc lại muốn móc hết r.uột g.an, đối tốt cả mười phần.

Chàng ấy muốn nữ tử trong lòng chàng cũng giống như chàng, điên cuồng yêu đối phương.

Chàng ấy muốn thấy ta vì chàng mà ăn ngủ không yên, muốn nhìn thấy trong mắt trong tim ta đều là hình bóng chàng, muốn ta vì chàng mà làm những chuyện điên cuồng.

Có thể đối với những người khác những hành vi hèn hạ lúc trước ta làm ra để có được Thẩm Túc là điều không thể chấp nhận được, nhưng Thẩm Túc lại cực kỳ thích điều đó.

Ta càng không gì không làm, Thẩm Túc lại càng vui vẻ, hài lòng, đối với chàng ấy, đây chính là biểu hiện của việc ta yêu chàng.

Hừm, chỉ dựa vào điều này thôi, hai chúng ta quả là trời sinh một cặp.

Ta lắc lư đầu, sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân: "Tạm thời không nói chuyện này nữa, nếu như chàng đã biết tất cả, vậy chàng cũng nên biết, nếu không ở cùng Phượng Khuynh Thành, chàng cuối cùng vẫn sẽ phải c.hết."

Thẩm Túc nhướng mày, cười nhạt: "Nếu như ta sợ chết, kiếp trước ta đã lựa chọn ở bên Phượng Khuynh Thành rồi."

"Cho dù gặp phải tình huống nào, kết cục cuối cùng có ra sao, có phải xuống địa ngục Vô Gian đi chăng nữa, ta cũng sẽ sống chết quấn chặt lấy nàng, vĩnh viễn không bao giờ buông tay."

Lời vừa dứt, cả người hắn đã phủ lên, nụ hôn như ngọn lửa, một đường thiêu đốt trái tim ta.

Rèm châu buông xuống, ánh nến lung linh khẽ lay động.

Đêm xuân đáng ngàn vàng, phù dung dưới trướng đang độ xuân tiêu.

"Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm,
Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm.
Liêm ngoại lộc lô thanh,
Liễm mi hàn tiếu kinh*." Bờ môi Thẩm Túc dán sát vào tai ta, khẽ nhếch mép, chầm chậm đọc từng câu từng chữ, phóng túng làm người đỏ mặt.

(*Tạm dịch:
Lô ngọc chiếu băng, gấm uyên ương,
Phấn son, mồ hôi vương trên gối.

Ngoài rèm, tiếng ròng rọc khẽ vang vọng,
Kinh ngạc nhíu mày, khẽ cười duyên.

Bài thơ thời Đường của tác giả Ngưu Kiều)

Cảnh tượng trong mộng hóa thành thực.

Cảm xúc của Thẩm Túc nồng nhiệt làm ta không cách nào chống đỡ.

Cuối cùng, ta chỉ đành để bản thân bị kéo xuống vực thẳm dục vọng, cùng nhau trầm luân.

Những cảm xúc bị đè nén suốt nửa năm giây phút này tựa như hồng thủy dâng trào,triệt để phá tan bờ đê nhỏ.

Ta hoàn toàn buông thả bản thân, ta yêu Thẩm Túc, chàng cũng yêu ta, hết thảy mọi chuyện mọi chuyên, cứ để vậy đi.

Bất luận cốt truyện là gì, nam nữ chính là ai, cùng lắm chúng ta sẽ c.hết cùng nhau.

.....

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa mở mắt ra, trước mắt đã hiện lên một dung nhan thịnh thế, Thẩm Túc vẫn còn đang ngủ say, nhưng vòng tay ôm chặt lấy eo ta vẫn không có nửa điểm buông lỏng.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này của chàng, khung cảnh khiến người ta đỏ mặt tim run không kìm được mà lần nữa hiện ra trước mắt.

Ta thực sự không ngờ tới, người thường ngày thanh tâm quả dục như Thẩm Túc trên phương diện đó vậy mà lại điên cuồng đến vậy.

Càng nghĩ càng đỏ mặt, ta bèn dứt khoát vùi mặt vào trong chăn, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi dần bủa vây lấy cơ thể, ta lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài nắng đẹp như tranh, từng gió nhẹ lả lướt qua từng ngọn cây.

Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ít nhất giờ phút này, trái tim ta và chàng đều đang đắm chìm trong hạnh phúc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang