4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Thẩm Việt cắt ngang, việc hòa li không giải quyết.

Mấy ngày nay hắn luôn cố tình tránh mặt ta, dù gặp cũng lấy cớ vội vã bỏ đi.

Nếu đã hạ quyết tâm thì ta lại trở về cuộc sống như trước, rảnh rỗi thì ra ngoài dạo phố, tiêu tiền luôn khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.

Đúng lúc ta đang thử quần áo hăng say, ta bỗng thấy đau cổ, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một ngôi miếu cũ nát.

Bên ngoài là tiếng của Triệu Diệu và Triệu Ninh.

"Tỷ, đoán xem ta có thứ gì muốn cho tỷ xem nào?"

"Nơi núi rừng hoang vu như thế này có gì mà xem?"

Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, ta nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ hôn mê.

Ta nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi khép lại, Triệu Ninh kinh ngạc nói: "Sao nàng ta lại ở đây? Đệ đã làm gì?"

"Không làm gì, chỉ đánh nàng ta bất tỉnh thôi."

"Mau đưa về đi."

"Tại sao chứ?" Triệu Diệu khó hiểu, "Chẳng phải tỷ luôn thích biểu ca sao? Người phụ nữ Sở Thiện Thiện này xoay biểu ca như xoay dế, phải bắt nàng ta lại, dọa nàng ta mới được."

"Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, cho đến khi..." Triệu Ninh im lặng một lúc, "Tuổi tác mới chính ta khoảng cách lớn nhất giữa ta và huynh ấy, huynh ấy lớn hơn ta mấy tuổi, biết rất nhiều chuyện mà ta không muốn nhắc đến, thậm chí còn là chuyện mà ta không dám nhớ lại, đệ hiểu không?"

Triệu Diệu lắc đầu: "Đệ không hiểu."

Hình như Triệu Ninh đã nghĩ đến chuyện gì đó mà hét lên: "Thôi! Đưa nàng ta về đi! Tỷ mặc kệ, nhanh lên, dù thế nào đệ cũng phải đưa nàng ta về."

"Được rồi."

Sau khi Triệu Ninh đi, Triệu Diệu bỗng nhiên thay đổi, hắn ngồi xuống trước mặt ta, cười lạnh: "Sở Thiện Thiện, chẳng phải là ngươi có gương mặt đẹp sao? Nếu ta hủy hoại nó thì còn ai thích ngươi nữa. Chắc chắn tỷ của ta sẽ rất vui, biểu ca cũng biết được nội tâm xấu xí của ngươi. Biểu ca và tỷ của ta mới xứng đôi nhất."

......

Rốt cuộc đây là thể loại cuồng anh cuồng chị cực đoan gì thế này.

Triệu Diệu rút con dao ra, ta nhanh chóng lăn sang bên cạnh, con dao cắm xuống đất.

"Quả nhiên là ngươi giả vờ!"

Phản ứng của trà xanh bọn ta đương nhiên sẽ nhanh hơn người bình thường, nếu không sao mà hành động tùy theo hoàn cảnh được.

"Triệu Diệu, sao ngươi lại hận ta như thế?" Ta đứng lên, vừa nói với hắn vừa đi về phía cửa.

"Nếu không phải vì ngươi thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ gả được cho biểu ca, tất cả đều tại tiện nhân ngươi. Không biết ngươi cho biểu ca uống bùa mê thuốc lú gì mà sau khi gặp, huynh ấy cứ nhất định phải cưới ngươi!"

Đúng là tự bay vạ gió, cha ta trăm phương ngàn tính cũng không tính ra Thẩm Việt còn thằng em họ dở hơi như thế này.

Ta nói: "Đó là vấn đề của biểu ca ngươi, ngươi hỏi biểu ca ngươi đi. Bánh không ăn được, ngươi không trách đầu bếp và nguyên liệu mà lại đi mắng khách hàng là thế nào?"

Triệu Diệu thấy không nói lại ta thì rút con dao đâm về phía ta.

Ta tránh né, con dao cắt đứt mấy sợi tóc của ta. Ta nhân cơ hội xách váy đi ra ngoài, sau đó xoay người chạy.

Ở đây toàn là cây, Triệu Diệu chạy phía sau, ta không phân biệt được phương hướng, nơi nào có đường thì ta chạy nơi đó, vậy mà lại tìm được lối ra.

Nhưng mà còn chưa kịp vui mừng, Triệu Diệu đã xuất hiện trước mắt ta.

"Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa?" Hắn nghiêng đầu cười, ánh mắt ác độc hoàn toàn đối lập với nụ cười trên gương mặt, khiến người ta cảm thấy sởn gáy.

Lúc này có tiếng có ngựa và bánh xe vang lên, chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh chúng ta, đâm Triệu Diệu ngã xuống đất.

Cửa xe mở ra, là Lâm Du Bạch.

Hắn nói: "Thật trùng hợp, ta lại cứu ngươi một lần nữa."

Lâm Du Bạch cười xấu xa, ta thấy hắn không có ý tốt gì.

Ta định chạy thì phu xe lại bắt ta lên xe ngựa.

Cửa xe đóng lại, Lâm Du Bạch nói: "Thiện Thiện, hay chúng ta chơi một trò chơi đi, xem Thẩm Việt có tìm được ngươi không."

"Ngươi bị điên à, tại sao tự dưng lại bắt ta?"

"Tại sao à?" Hắn cười lạ, "Đó chẳng phải là cách chúng ta ở chung sao?"

"Thật ra chúng ta có thể hòa thuận bình tĩnh ngồi xuống bàn tâm sự uống trà, ngươi thấy sao?"

"Không thể nào, ta thích xem dáng vẻ Sở đại tiểu thư bình thường trước mặt người khác thì yếu đuối vô hại, ở chỗ ta thì lại dậm chân cơ."

"Lâm Du Bạch, ngươi muốn chết sao."

Bánh xe di chuyển về phía cổng thành, lúc vào thành, chúng ta lướt qua Thẩm Việt.

Ta muốn kêu cứu nhưng Lâm Du Bạch nói: "Ngươi mà nói một chữ thì ta sẽ hôn ngươi."

Lập tức ta như bị ai đó bóp cổ, chỉ biết gào thét trong lòng.

Lâm Du Bạch quả không hổ là sát thủ diệt trà xanh, rất biết cách khiến ta buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang